Anh Hùng

Chương 100: Hư thần " Mèo "



Ngay sau khi Hùng cứu Thúy, Hồ Gươm bí địa hơi rung lên, một giây sau liền trở lại bình thường. Đa phần võ giả không chú ý tới, một số tồn tại khủng bố may ra cảm nhận được.

Cùng lúc đó, thiên địa dị biến, bầu trời nghìn mét phía trên diều giấy có vô số mây đen hội tụ, sấm sét ầm vang.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vô số tia sét màu đen hình thành rồi oanh thẳng xuống diều giấy.

Sưu sưu!

Diều giấy run lên, toả ra kết giới màu trắng đục chống lại tia sét.

Chuyện kỳ quái chính là tia sét chỉ đánh xuống chỗ Thúy mà thôi. Cây cối, mặt đất nơi khác xung quanh diều giấy không có chút ảnh hưởng nào cả.

Nghịch thiên cải mệnh, phá vỡ quy tắc thiên địa, xuất hiện thiên phạt. Trời phẫn nộ, không cho phép linh hồn Thúy tồn tại, muốn hủy diệt Thúy trước khi linh hồn nàng hoàn toàn hoà nhập với cơ thể.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Càng nhiều tia sét khủng bố oanh xuống, khiến diều giấy lắc lư. Kết giới bên trên bị oanh dạn nứt, rồi lại được chữa trị, rồi lại bị oanh rạn.

Dương ôm lấy Thúy ngước nhìn thương thiên, sát ý hướng thẳng thương khung. Hắn hận, hận thiên địa vô tình. Khi Thúy gặp nạn nó không quan tâm thì thôi, bây giờ còn muốn oanh chết nàng.

Thu Hằng và Tiểu Vi sợ hãi nép vào người Hùng.

Năm phút sau, thiên địa trở lại bình thường, bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh trôi......

Lúc này, Thúy hoàn toàn tỉnh lại, nàng mở mắt nhìn Dương kêu lên:

-Dương sư huynh!

Dương nghe Thúy gọi, gương mặt lạnh lùng giãn ra, hắn nở nụ cười khô khốc:

-Là ta, nàng cảm thấy thế nào?

Thúy mờ mịt, hỏi:

-Chúng ta không phải đang bị Bá Dục truy sát sao? Tại sao muội lại ở đây?

Nghe được lời này, Dương biết ký ức của Thúy vẫn còn ở thời điểm lúc trước, hai người họ bị Bá Dục chém giết. Xem ra kí ức của Thuý vẫn dừng lại khi đó, nàng thực sự đã chết một lần rồi.

Dương bắt đầu giải thích mọi việc xảy ra cho nàng biết.

.....

Một giờ sau, Hùng tỉnh dậy, phát giác đầu mình đang đặt lên một chỗ vô cùng mềm mại. Mũi ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, hắn biết mình đang ở trong lòng nữ nhân, hơn nữa đầu gối trên ngực của nàng. Tay hắn bóp nhẹ vào bộ ngực dưới đầu, một tiếng nữ nhân khẽ kêu lên, chỉ thấy nàng ta nói:

-Chàng tỉnh rồi hả?

Hùng giả bộ suy yếu, nói:

-Bảo bối, ta bị trọng thương.

Nói xong, Hùng dụi mặt vào bộ ngực mềm mại kia, tham lam hít sâu vài hơi.

Thu Hằng cảm thấy gương mặt nóng rát, trong nội tâm ấm áp ngọt ngào. Gương mặt của nàng đỏ lên như quả hồng chín, không ngờ hắn làm vậy trước mặt người khác.

Tiểu Vi đang nằm tựa vào ngực Hùng, nàng ngẩng đầu lên nói:

-Đại ca, bên dưới của huynh sao tự dưng lớn lên vậy?

-Ách!

Nghe Tiểu Vi nói, Hùng vội ngồi dậy dùng miệng bịt cái miệng nhỏ nhắn kia lại. Sau khi hôn, Tiểu Vi xụi lơ nằm trong lòng Hùng.

Lúc này, Dương nắm tay Thúy đi tới. Hai người nhìn Hùng với ánh mắt cảm kích.

Thúy nói:

-Cảm ơn huynh.

Hùng quay sang Thúy, hỏi:

-Là ai hại hai người?

Nghĩ tới cảnh Bá Dục xé váy áo của mình, Thúy sợ hãi nói:

-Là... là Bá Dục của Bá gia.

-Bá gia!

Hùng kinh ngạc, không lẽ là truyền nhân của Bá Hoàng Đại Thần, lão từng giúp mình khá nhiều. Hắn không muốn diệt truyền nhân của lão. Hùng khó xử nghĩ, cuối cùng hắn quyết định làm thịt tên Bá Dục kia thôi.

Hùng trầm giọng:

-Chúng ta về học viện trước rồi tới Bá gia đòi công đạo.

Dương với Thúy gật đầu, Tiểu Vi và Thu Hằng cũng muốn theo Hùng.

Tâm tình của Hùng kích động, hắn rất nhớ các nàng, tâm niệm vừa động, diều giấy rời Hồ Gươm bí địa, bay vòng qua vô số hòn đảo hướng ra bên ngoài, thẳng tới Bách Khoa viện.

...

Bách Khoa viện.

So với tranh chiến tàn khốc ở Bí Địa, không khí nơi đây an hòa bình thản, linh lực nhẹ nhàng lưu chuyển, men theo gió mang sức sống lan khắp các dãy nhà chọc trời. Từ khi Hùng rời đi đến nay đã hơn một năm.

Thiên địa dị biến, tông môn viễn cổ, thánh địa, bí địa hiện.... linh khí đậm đặc. Mở ra thời kì võ đạo thịnh thế nhất 20 vạn năm qua. Nhiều lão sinh đột phá, cao thủ tăng lên rất nhiều, thiên tài lớp lớp xuất hiện, không ai quan tâm tới Hùng nữa.

Bách Khoa viện sức sống tràn ngập, cuộc sống rất sôi động, cho dù vắng đám người Hùng thì vẫn náo nhiệt vui vẻ, đủ loại sự kiện xảy ra liên miên.

Thiên bảng cũng thay đổi liên tục, liên tiếp xuất hiện những cái tên mới, nhưng không ai vượt qua Linh Thánh.

......

Bách Khoa viện, khu kí túc xá bình dân.

Lúc này, Vân Ngô đang ngồi tu luyện trên một tảng đá, hai tay chống lên đá nâng người lên cao cách mặt đá một khoảng, chiếc váy dài màu trắng ôm lấy thân thể có vẻ đơn điệu, tôn lên vẻ mặt xinh xắn, bình dị của nàng. Đôi mắt linh động có vẻ hơi đượm buồn.

Như Ý lặng lẽ ngồi trên ghế đá ở bên, nàng mới vừa tu luyện xong. Nàng mặc váy áo xanh nhạt đầy hấp dẫn, thướt tha tôn lên những đường nét gợi cảm ngạo nhân mê người. Như Ý ngồi bó gối đặt cằm lên đầu gối, ngây người nhìn lên không trung. Vẻ hoạt bát ngày trước chẳng thấy đâu, nàng đang trầm tư suy nghĩ gì đó.

Tại học viện có vô số nam tử theo đuổi, ái mộ hai nàng. Tặng hoa, viết thư tình, dụ dỗ.. nhưng Vân và Ý không quan tâm. Hai nàng có Mộng Hương bảo vệ nên họ không dám làm liều.

-Nè nè, hai nàng lại nghĩ tới Hùng tiểu tử à?

Đột nhiên có giọng điệu quái dị vang lên. Chỉ thấy một con mèo mướp màu trắng đi tới bên này, trong mồm nó đang ngoặm một chiếc quần lót hình chữ T mỏng như cánh ve.

Nó đi tới bên Ý, phun lời đê tiện:

-Ý muội muội nhìn xem mẫu mới nè, bổn đế mới phát hiện, mất cả tháng mới trộm được a. Nàng mặc thử loại này xem.

-Sắc mèo.

Như Ý giận giữ gắt lên, đuổi đánh con mèo:

-Má ơi!

Con mèo gào lên chạy loạn khắp nơi.

“Xoạt xoạt lốp cốp...”, một trận gà bay chó sủa, con mèo vốn trước đây chỉ có tu vi sơ cấp Võ Tôn, nhưng một năm không thấy, không ngờ vù vù nhảy đến Võ Quân, không kém chút nào so với Ý. Nó quay lại nhìn Ý, vô sỉ nói:

-Nàng muốn mặc thì cứ nói, bổn đế đưa, làm gì phải đuổi cướp vậy!

Nghe nó nói vậy, Ý càng giận giữ, Mộng Hương không có ở đây, nó toàn tới trêu chọc nàng.

Một người một con mèo chạy loạn. Hơn nửa giờ sau, thở phì phò, ngồi dưới đất trừng mắt nhìn nhau.

Ngay lúc này, diều giấy như một đạo lưu tinh xoạt qua Bách Khoa viện, liền hạ xuống khu nhà kí túc xá bình thường kia. Hùng nhảy xuống đất rồi thu diều giấy vào Trấn Thiên Bi.

- Anh Hùng!

- Phu quân!

Vân và Ý nhao nhao nghênh đón Hùng. Hùng cười ôm hai nàng vào lòng, trong mắt hiện lên đầy thâm tình, nhìn thấy những nữ nhân của mình này, hắn cảm thấy kiên định tận đáy lòng.

-Cho bổn đế xem quần lót của nàng được không?

Thanh âm khàn khàn vang lên, con mèo lại gần Thu Hằng, hai mắt toả sáng.

Lúc này, một đạo ánh sáng từ hình xăm Thiên Thư bay tới con mèo.

-Ngao.

Con mèo rú lên, nó bị chấn bay ra vài mét, nằm dưới đất co giật, sùi bọt mép như ăn phải bả. Dần dần trên người nó hiện lên một quầng sáng màu vàng lập lòe. Nhìn kĩ giống như hàng tỉ sợi tơ vàng rất nhỏ tạo thành, cứ mỗi một giây sẽ lại rút ra một sợi mới, quấn quanh trên người nó. Như cái kén bao bọc con mèo lại.

Nhìn con mèo như vậy, Như Ý lo lắng, nói:

-Nó làm sao vậy?

Mặc dù con mèo hay trêu chọc nàng nhưng nàng biết nó chỉ muốn nàng vui lên thôi. Nàng không muốn nó gặp nguy hiểm.

Hùng cười cười, nói:

-Nó đang hấp thu chỗ tốt, chúng ta qua bên kia đi.

Nói xong Hùng dẫn đám người qua bên ghế đá ngồi.

Đời trước con mèo cũng đi theo Hùng. Năm đó chiến với Hắc Thiên, nó với Hùng thất bại. Hùng liền đem ý thức nó phong ấn vào Thiên Thư. Hắn biết, hiện tại con mèo đang dung hợp với kí ức bên trong Thiên Thư, mặc dù có thể giúp nó bớt đau khổ, nhưng nó từng dùng Thiên Thư luân hồi mình thành con chó, tới giờ Hùng vẫn còn giận.

Thấy Hùng có thêm nữ nhân, Vân, Ý hơi ghen tuông. Nhưng thời đại này nam nhân nhiều vợ không gì bình thường hơn, mỗi một nữ nhân đang ngồi đều biết Hùng trác việt bất phàm, mà bên cạnh một nam nhân ưu tú tự nhiên không thể thiếu mỹ nữ làm bạn. Hai nàng rất nhanh liền cùng Thu Hằng làm quen.

-Đại ca, đệ về phòng đây.

-Ừ! Hùng đáp.

Dương không muốn quấy rầy Hùng, liền dẫn Thuý rời đi.

Hùng cùng các nàng cười đùa nói chuyện nửa ngày.

Bỗng dưng pháp tắc bạo động dồn xuống con mèo. Hùng nói:

-Thực lực của nó bắt đầu tăng vọt…

Oanh! Oanh!

Các nàng liền nhao nhao nhìn sang.

Chỉ thấy con mèo đang ngồi xếp bằng như người, hai chân trước kết ấn liên tục.

Một luồng khí tức mênh mông đột nhiên bùng phát ra từ cơ thể con mèo, sau đó lấy một tốc độ kinh khủng, bắt đầu nhanh chóng tăng trưởng.

Sơ cấp... đỉnh Võ Quân, sơ cấp... đỉnh Võ Thánh

Vẻn vẹn không đến một phút, khí tức của con mèo tăng vọt lên Võ Đế, mà xem ra vẫn còn có xu thế tiếp tục tăng trưởng.

Hùng vội đi tới, nói:

-Con mèo, không lẽ ngươi không muốn bước qua bước cuối cùng.

Con mèo mở mắt nhìn Hùng, cái miệng mèo cong lên rồi phun ra:

-Hừ, bước cuối cùng để tên kia làm thịt a, bổn toạ đâu ngu.

Nghe nó nói vậy da mặt Hùng co quắp. Con mèo này từng đi theo vô sỉ đại đạo, vượt qua pháp tắc thiên địa, có khả năng vượt qua cực hạn, nhưng nó lại sợ hãi này nọ. Không thể bước qua bước cuối cùng.

Vù vù!

Khí tức con mèo ổn định tu vi sơ cấp Võ Đế.

Hùng biết, con mèo đi theo vô sỉ đạo trước đây. Hiện tại nó có thực lực Hư Thần.

-Hùng tiểu tử, mau tới vật lộn!

Con mèo đắc ý đứng dựng hai chân lên, vung vung hai chân trước nói với Hùng, nó biết Hùng không tiếp nhận đạo trước đây của bản thân, bèn quay sang bắt nạt hắn.

-Ngươi muốn đánh nhau sao?

Chu Hằng cười nói.

-Nói nhảm! Trước kia là bổn tọa nhường nhịn ngươi, hiện tại không nhường nữa! Hôm nay bổn tọa phải thu sạch toàn bộ nữ nhân của ngươi!

Con mèo đê tiện này tuy rằng lấy lại kí ức, nhưng có mạnh mấy đi nữa đều không che giấu được vẻ vô sỉ của nó.

Hùng cười ha hả, nói:

-Mèo điên, chuyện luân hồi ta chưa tính sổ đâu.

-Tiểu tử tiếp chiêu! Thần Thuật – Bóp Chim Thần Trảo.

Con mèo đắc ý dào dạt, một con mèo nhỏ lập tức hiện lên ở sau lưng nó. Móng chân nó dài ra rồi móc tới thằng em của Hùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện