Anh Nhẹ Chút Được Không?
Chương 22: Vậy Anh Về Nhà Với Em Đi
Ngụy Tống Từ im lặng một chút.
Lục Dã cũng không nói gì.
“Vậy thì đừng nói nữa… Tôi về nước rồi cũng không sang bên kia nữa, về sau chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau thôi.
Ngày trước bọn họ ở chung một cái kí túc xá phòng bốn người, bây giờ cũng chỉ còn hai người ở lại thành phố này, lại còn là người cùng ngành, thường xuyên gặp cũng chẳng phải lạ.
Lục Dã cười cười.
Ngụy Tống Từ mới về nước chưa lâu, còn rất nhiều việc phải giải quyết, luận văn cũng chưa làm xong cho nên cũng không có nhiều thời gian rảnh.
Ngụy Tống Từ đi về được một lúc thì Lục Dã mới đi, theo thói quen anh lại lái xe đến nhà của Mạnh Vân.
Đến khi Lục Dã nhận ra thì đã dừng xe ở trong khu nhà của mạnh Vân rồi.
Chỉ là anh lại không định đi ra ngoài, tắt máy sau đó ngồi ngây ngốc ở trong nghĩ lung tung.
Hôm nay là chủ nhật… Chắc Mạnh Vân đã nhận được thông báo của trường học rồi chứ?
Cô có vui không?
Chắc chắn là sẽ cảm thấy rất kì quái, không chừng còn đang tâm sự với Qúy Hiểu Thích cũng nên.
…
Anh suy nghĩ lung tung một lúc, càng nghĩ đến biểu cảm của cô, Lục Dã càng cảm thấy buồn cười.
Hoảng hốt cũng được, vui vẻ cũng được mà nghi ngờ cũng được, như thế nào cũng đáng yêu.
Sao người như Mạnh Vân lại có thể làm anh rung động được không biết?
Lục Dã ngồi ngây ngẩn một lúc, anh sờ cằm rồi bật cười, văn chìa khóa nổ máy chuẩn bị đi về.
Anh đi ra khỏi khu nhà của cô, nhưng khi đi ngang qua trạm xe buýt bên ngoài khu thì đột nhiên dẫm phanh lại.
Trên đường lúc này không có nhiều xe cho lắm, chỉ là lúc phanh gấp sẽ gây ra âm thanh rất lớn, ở trạm xe buýt chỉ có vài người đang đứng chờ đều ngẩng lên nhìn xe của anh.
Lục Dã không để ý ánh mắt của mọi người, anh vội vàng xuống xe, chạy nhanh đến ghế ngồi cạnh nhà ga, “Mạnh Vân?”
Đúng là Mạnh Vân.
Mạnh Vân đang ngẩn ngơ thì bỗng nghe thấy có người gọi tên mình, mà giọng nói lại vô cùng lo lắng, cô ngẩng đầu lên.
“Lục Dã?… Sao anh lại ở đây? Anh đến tìm em sao?”
Lục Dã cầm túi của cô, sau đó anh kéo Mạnh Vân đứng dậy.
“Đi thôi, anh đi lái xe.”
Xe của Lục Dã đang dừng chặn đường trạm xe buýt nên không thể đợi lâu được.
Vậy nên Mạnh Vân không từ chối, cô ngoan ngoãn theo anh lên xe.
Lục Dã đưa cô đi dạo một vòng xung quanh rồi dừng ở bên cạnh sông Hoàng Phố.
Con sông Hoàng Phố cắt đôi thành phố nơi mà Mạnh Vân đang sống, ở trung tâm là địa danh nổi tiếng nhất, rất thu hút khách du dịch. Mạnh Vân lại ở khá xa con sông vậy nên không hay có khách du lịch và khách sạn lắm, gần nhà còn có một công viên nhỏ dành cho trẻ em và người già tập dưỡng sinh.
Lục Dã đưa Mạnh Vân đi một đoạn, sau đó mới kéo cô đến ghế dài gần đó ngồi xuống.
Vừa đúng lúc mặt trời lặn, đa phần thời điểm này mọi người đều về nhà chuẩn bị bữa tối nên ở đây vô cùng yên tĩnh.
Lục Dã liếc mắt nhìn cô một cái, “Có chuyện gì không vui sao?”
Mạnh Vân thở dài, “Không có gì, em rất vui, từ mai em sẽ được đi làm lại rồi.”
Tuy giọng nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng Lục Dã vẫn cảm thấy cô có tâm sự.
Mạnh Vân vốn nhát gan ít nói, nhưng cũng không nỗi quá bị bi quan, nhìn chung thì vẫn tương đối vui vẻ tích cực như ánh mặt trời tỏa sáng, không phải là kiểu người hay ngồi thẫn thờ ở trạm xe buýt lắm.
Hơn nữa lúc Lục Dã lái xe đi ngang qua, trong một thoáng anh dường như nhìn thấy cô đang khóc, vậy nên mới vội vàng phanh xe lại.
Chỉ là bây giờ nhìn thấy gò má của Mạnh Vân khô ráo như thế kia, vẻ mặt cũng bình thường, tựa như lúc đó anh đã bị hoa mắt nhìn nhầm thôi.
Lục Dã xoa đầu cô, “Không nói cũng không sao… Ừm, tối nay đi ăn cơm với anh không?”
Mạnh Vân vừa định cười nói gì đó thì tiếng điện thoại cắt ngang lời của cô.
Đây là cuộc điện thoại thứ hai trong ngày rồi.
Cô nhìn Lục Dã một cái, cũng không muốn đứng dậy mà trực tiếp nghe điện thoại luôn.
“Mẹ nuôi.”
Từ Cầm dịu dàng nói, “Vân Vân à, mẹ con gọi điện cho con sao?”
“… Vâng”
“Sao con lại cúp máy giữa chừng thế? Như vậy là không lễ phép đâu.”
Mạnh Vân nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, ủ rũ không nói gì.
Lục Dã nhìn cô, sau đó ôn nhu nắm lấy tay cô, muốn an ủi cô gái nhỏ này một chút.
Từ Cầm dường như không nghe được sự ủ rũ trong giọng nói của cô, “Chuyện em con mua nhà, con giúp nó một chút đi, dù sao cũng là em ruột mà.”
“…”
Từ ngày Từ Cầm đưa Mạnh Vân về nhà, cô chưa bao giờ lớn tiếng với bà lần nào, không hề tỏ thái độ bất kỳ chuyện gì, thậm chí còn chưa bao giờ từ chối lời của bà nói.
Nhưng chỉ là bây giờ, bên cạnh cô lại có Lục Dã, anh dường như lại trở thành động lực thúc đẩy thứ gì đó trong cô, giúp cô dũng cảm từ chối bà.
“Con không muốn.”
Từ Cầm có vẻ không hài lòng, “Vân Vân, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là mượn tên của con thôi mà…”
“Mẹ nuôi à, con không muốn.” Mạnh Vân giữ bình tĩnh nói, “Con mới hai mươi mấy tuổi thôi, làm sao đủ khả năng đi vay đến mấy trăm triệu cơ chứ.”
Tiền nhà, tiền điện nước thì ngày càng tăng, không cần biết bọn họ mua căn nhà loại gì, chỉ cần mua ở trong thành phố này thì số tiền tối thiểu cũng phải trăm triệu.
Cô mới về nước, vất vả lắm mới tìm được chỗ ở, công việc thì bấp bênh, vừa rồi nếu không phải may mắn thì bây giờ đã trở thành người thất nghiệp rồi. Một tháng ngoại trừ trả tiền nhà và sinh hoạt ra thì còn phải tích một số tiền để trả nợ cho mẹ nuôi, cô không thể gánh thêm một khoản nợ nữa được.
“Đứa nhỏ này, nếu không phải con có thì bố mẹ con sẽ…”
Mạnh Vân nắm chặt tay, cô dùng hết sức nói ra những điều trong lòng, “Bố mẹ con? Mẹ nuôi với bố nuôi mới là bố mẹ con, con cũng không có em trai. Thậm chí con còn không nhớ rõ mặt mũi bọn họ, bọn họ dựa vào cái gì mà bắt con giúp?”
Nói xong cô thở dài, “Mẹ nuôi, con đi ăn cơm, lúc khác nói tiếp.”
Cúp máy xong Mạnh Vân mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lúc này cô mới nhận ra Lục Dã vẫn luôn nắm tay cô, mặt cô lập tức đỏ lên như trái cà chua, cô vội vã buông tay anh ra.
“Anh…”
Lục Dã cười không còn tí hình tượng nào, “Cô giáo Mạnh đáng yêu quá nha”
“…”
Gió ở bên bờ sông rất mạnh, anh vừa cười, tóc mái cũng bị gió thổi làm cho rối loạn.
Lục Dã vội vàng sửa lại tóc mái của mình, “Ôi, không thể để hỏng mất hình tượng được.”
Mạnh Vân: “…”
Ở đâu ra người nào dở hơi như thế này cơ chứ.
Chỉ là có Lục Dã ở bên như vậy lại khiến cô rất thoải mái, bao nhiêu gánh nặng trong lòng đều có thể trút xuống.
“Lục Dã, anh không thấy rất kỳ quái sao?”
“Sao vậy?”
“Anh không muốn biết em vừa mới nói chuyện gì sao?”
Lục Dã không cười nữa, anh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hai mắt của Mạnh Vân.
“Anh rất tò mò.”
“…”
“Cực kì tò mò, chỉ cần là chuyện liên quan đến em thì anh đều muốn biết, muốn biết đến nỗi trong lòng rất ngứa ngáy, hận không thể cậy đầu em ra để biết rốt cuộc em suy nghĩ cái gì, có bị người khác bắt nạt hay không. Nhưng anh sẽ không làm vậy, bởi vì anh hi vọng sẽ có một ngày, em tự nguyện chia sẻ mọi chuyện với anh, chứ không phải bị anh bắt nói ra hoặc để anh nghe được từ người khác. Anh không muốn như vậy.”
Mạnh Vân cúi đầu, nắm chặt điện thoại trong tay nhưng lại không nói gì.
Lục Dã nở nụ cười, “Thế nào? Có phải em phát hiện ra anh là một người đàn ông đặc biệt rất đáng tin cậy không? Ầy, anh cũng mới phát hiện ra anh quá hoàn hảo rồi, em có muốn xem xét một chút…” =))
“Từ nhỏ em đã ở nhà của mẹ nuôi.”
Mạnh Vân vừa kể, Lục Dã liền ngừng lại, chăm chú lắng nghe cô.
Thoạt nhìn cô có một chút lo lắng, nói chuyện cũng không hề vui vẻ, giống như đang đè nén chuyện gì trong lòng.
“Khi em mười mấy tuổi, bố mẹ đã bỏ em lại ở nhà mẹ nuôi, dẫn theo em trai đến thành phố khác sống. Nhiều năm qua, tiền ăn học ngủ nghỉ của em đều là của mẹ nuôi lo cho.”
“Mẹ nuôi là người rất dịu dàng, bà lại hay mềm lòng, bà ấy chỉ nhìn được mặt tốt của người ta nên rất hay bị lừa. Từ nhỏ em đã rất biết ơn bà ấy, chỉ sợ bà không vui, cho nên chỉ cần bà ấy yêu cầu thì em sẽ không bao giờ từ chối.”
Lục Dã do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.
“Đã rất nhiều năm rồi em không còn quan hệ gì với bố mẹ ruột… Nếu không phải mẹ nuôi nói thì em sẽ không bao giờ liên lạc lại với bọn họ. Trong mắt họ, em tìm đến bọn họ không phải để đòi tiền thì cũng là muốn phân tranh tài sản với em trai, vậy nên bọn họ chưa bao giờ đối xử tốt với em.”
Giọng của Mạnh Vân có chút nghẹn lại, “Mười năm rồi, chiều nay chính là lần đầu tiên mẹ ruột chủ động gọi điện cho em. Nhưng bà ấy lại đi hỏi mượn tên em để vay một khoản tiền mua nhà cho em trai em.”
“Lục Dã, anh nên suy nghĩ kỹ, gia đình của em đã như vậy rồi, anh vẫn muốn theo đuổi em sao?”
Bọn họ đã không còn là trẻ con nữa, yêu đương không chỉ đơn giản là yêu, mà còn là chuyện cần phải cân nhắc, lựa chọn, bàn đến chuyện cưới xin.
Cô không có gì để cho anh cả, thậm chí còn có thể trở thành gánh nặng của anh. Ai mà biết được mẹ cô sẽ định làm chuyện gì nữa.
Lục Dã chắn chắn sẽ có rất nhiều lựa chọn, không nói đến diện mạo của anh, chỉ nói đến công việc rồi gia đình thì cũng đã không thiếu cô gái muốn gả cho anh, mà tìm một cô gái môn đăng hộ đối làm bạn đời chẳng phải càng tốt sao?
Nghe cô nói vậy thì trong lòng anh như nghẹn lại một cái.
Thậm chí anh còn có thể hiểu được cảm giác của cô, ai có thể chịu nổi cái loại cảm xúc khó chịu này cơ chứ.
Ngay bây giờ anh chỉ muốn ôm cô gái nhỏ vào lòng.
Lục Dã kéo cô vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, xoa dịu nỗi đau của cô xuống, anh muốn che chở và bảo vệ cho cô gái nhỏ.
Mạnh Vân không phản kháng mà ngoan ngoãn vùi mặt vào lồng ngực anh.
Lục Dã cảm thấy tim đang đập nhanh hơn bao giờ hết.
Thật sự anh rất đau lòng, anh hận không thể quay về mười mấy năm trước, ôm lấy Mạnh Vân năm mười mấy tuổi, che chở cho cô lớn lên, để cô không phải sống khổ sở lo toan như vậy.
“Này.”
“Hả?”
Mạnh Vân nghe được tiếng Lục Dã thì muốn ngẩng đầu lên nhưng lại bị anh đè lại, anh vẫn ôm cô, không cho cô cử động.
“Anh bảo này, em mềm yếu như thế, lại dịu dàng như vậy sao có thể dính líu đến chuyện tiền bạc được, anh cảm thấy em nên mang một ‘lão chó săn’ về nhà để canh giữ của cải đi. Mau đưa anh về nhà đi, em thấy sao?” =))
“Lục Dã” Mạnh Vân không nhịn được, cô bật cười nín khóc, “Em chưa bao giờ thấy ‘lão chó săn’ nào mặt dày như anh.”
Lục Dã có chút mất mát, “Sao em không cảm động gì hết vậy.”
“Em rất cảm động.”
Lục Dã có chút bất mãn, “Ít nhất thì cũng phải thể hiện ra ngoài một chút chứ.”
Mạnh Vân liền duỗi tay túm lấy tay áo anh, nhẹ nhàng nói: “Vậy anh về nhà với em đi.”
Lục Dã cũng không nói gì.
“Vậy thì đừng nói nữa… Tôi về nước rồi cũng không sang bên kia nữa, về sau chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau thôi.
Ngày trước bọn họ ở chung một cái kí túc xá phòng bốn người, bây giờ cũng chỉ còn hai người ở lại thành phố này, lại còn là người cùng ngành, thường xuyên gặp cũng chẳng phải lạ.
Lục Dã cười cười.
Ngụy Tống Từ mới về nước chưa lâu, còn rất nhiều việc phải giải quyết, luận văn cũng chưa làm xong cho nên cũng không có nhiều thời gian rảnh.
Ngụy Tống Từ đi về được một lúc thì Lục Dã mới đi, theo thói quen anh lại lái xe đến nhà của Mạnh Vân.
Đến khi Lục Dã nhận ra thì đã dừng xe ở trong khu nhà của mạnh Vân rồi.
Chỉ là anh lại không định đi ra ngoài, tắt máy sau đó ngồi ngây ngốc ở trong nghĩ lung tung.
Hôm nay là chủ nhật… Chắc Mạnh Vân đã nhận được thông báo của trường học rồi chứ?
Cô có vui không?
Chắc chắn là sẽ cảm thấy rất kì quái, không chừng còn đang tâm sự với Qúy Hiểu Thích cũng nên.
…
Anh suy nghĩ lung tung một lúc, càng nghĩ đến biểu cảm của cô, Lục Dã càng cảm thấy buồn cười.
Hoảng hốt cũng được, vui vẻ cũng được mà nghi ngờ cũng được, như thế nào cũng đáng yêu.
Sao người như Mạnh Vân lại có thể làm anh rung động được không biết?
Lục Dã ngồi ngây ngẩn một lúc, anh sờ cằm rồi bật cười, văn chìa khóa nổ máy chuẩn bị đi về.
Anh đi ra khỏi khu nhà của cô, nhưng khi đi ngang qua trạm xe buýt bên ngoài khu thì đột nhiên dẫm phanh lại.
Trên đường lúc này không có nhiều xe cho lắm, chỉ là lúc phanh gấp sẽ gây ra âm thanh rất lớn, ở trạm xe buýt chỉ có vài người đang đứng chờ đều ngẩng lên nhìn xe của anh.
Lục Dã không để ý ánh mắt của mọi người, anh vội vàng xuống xe, chạy nhanh đến ghế ngồi cạnh nhà ga, “Mạnh Vân?”
Đúng là Mạnh Vân.
Mạnh Vân đang ngẩn ngơ thì bỗng nghe thấy có người gọi tên mình, mà giọng nói lại vô cùng lo lắng, cô ngẩng đầu lên.
“Lục Dã?… Sao anh lại ở đây? Anh đến tìm em sao?”
Lục Dã cầm túi của cô, sau đó anh kéo Mạnh Vân đứng dậy.
“Đi thôi, anh đi lái xe.”
Xe của Lục Dã đang dừng chặn đường trạm xe buýt nên không thể đợi lâu được.
Vậy nên Mạnh Vân không từ chối, cô ngoan ngoãn theo anh lên xe.
Lục Dã đưa cô đi dạo một vòng xung quanh rồi dừng ở bên cạnh sông Hoàng Phố.
Con sông Hoàng Phố cắt đôi thành phố nơi mà Mạnh Vân đang sống, ở trung tâm là địa danh nổi tiếng nhất, rất thu hút khách du dịch. Mạnh Vân lại ở khá xa con sông vậy nên không hay có khách du lịch và khách sạn lắm, gần nhà còn có một công viên nhỏ dành cho trẻ em và người già tập dưỡng sinh.
Lục Dã đưa Mạnh Vân đi một đoạn, sau đó mới kéo cô đến ghế dài gần đó ngồi xuống.
Vừa đúng lúc mặt trời lặn, đa phần thời điểm này mọi người đều về nhà chuẩn bị bữa tối nên ở đây vô cùng yên tĩnh.
Lục Dã liếc mắt nhìn cô một cái, “Có chuyện gì không vui sao?”
Mạnh Vân thở dài, “Không có gì, em rất vui, từ mai em sẽ được đi làm lại rồi.”
Tuy giọng nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng Lục Dã vẫn cảm thấy cô có tâm sự.
Mạnh Vân vốn nhát gan ít nói, nhưng cũng không nỗi quá bị bi quan, nhìn chung thì vẫn tương đối vui vẻ tích cực như ánh mặt trời tỏa sáng, không phải là kiểu người hay ngồi thẫn thờ ở trạm xe buýt lắm.
Hơn nữa lúc Lục Dã lái xe đi ngang qua, trong một thoáng anh dường như nhìn thấy cô đang khóc, vậy nên mới vội vàng phanh xe lại.
Chỉ là bây giờ nhìn thấy gò má của Mạnh Vân khô ráo như thế kia, vẻ mặt cũng bình thường, tựa như lúc đó anh đã bị hoa mắt nhìn nhầm thôi.
Lục Dã xoa đầu cô, “Không nói cũng không sao… Ừm, tối nay đi ăn cơm với anh không?”
Mạnh Vân vừa định cười nói gì đó thì tiếng điện thoại cắt ngang lời của cô.
Đây là cuộc điện thoại thứ hai trong ngày rồi.
Cô nhìn Lục Dã một cái, cũng không muốn đứng dậy mà trực tiếp nghe điện thoại luôn.
“Mẹ nuôi.”
Từ Cầm dịu dàng nói, “Vân Vân à, mẹ con gọi điện cho con sao?”
“… Vâng”
“Sao con lại cúp máy giữa chừng thế? Như vậy là không lễ phép đâu.”
Mạnh Vân nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, ủ rũ không nói gì.
Lục Dã nhìn cô, sau đó ôn nhu nắm lấy tay cô, muốn an ủi cô gái nhỏ này một chút.
Từ Cầm dường như không nghe được sự ủ rũ trong giọng nói của cô, “Chuyện em con mua nhà, con giúp nó một chút đi, dù sao cũng là em ruột mà.”
“…”
Từ ngày Từ Cầm đưa Mạnh Vân về nhà, cô chưa bao giờ lớn tiếng với bà lần nào, không hề tỏ thái độ bất kỳ chuyện gì, thậm chí còn chưa bao giờ từ chối lời của bà nói.
Nhưng chỉ là bây giờ, bên cạnh cô lại có Lục Dã, anh dường như lại trở thành động lực thúc đẩy thứ gì đó trong cô, giúp cô dũng cảm từ chối bà.
“Con không muốn.”
Từ Cầm có vẻ không hài lòng, “Vân Vân, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là mượn tên của con thôi mà…”
“Mẹ nuôi à, con không muốn.” Mạnh Vân giữ bình tĩnh nói, “Con mới hai mươi mấy tuổi thôi, làm sao đủ khả năng đi vay đến mấy trăm triệu cơ chứ.”
Tiền nhà, tiền điện nước thì ngày càng tăng, không cần biết bọn họ mua căn nhà loại gì, chỉ cần mua ở trong thành phố này thì số tiền tối thiểu cũng phải trăm triệu.
Cô mới về nước, vất vả lắm mới tìm được chỗ ở, công việc thì bấp bênh, vừa rồi nếu không phải may mắn thì bây giờ đã trở thành người thất nghiệp rồi. Một tháng ngoại trừ trả tiền nhà và sinh hoạt ra thì còn phải tích một số tiền để trả nợ cho mẹ nuôi, cô không thể gánh thêm một khoản nợ nữa được.
“Đứa nhỏ này, nếu không phải con có thì bố mẹ con sẽ…”
Mạnh Vân nắm chặt tay, cô dùng hết sức nói ra những điều trong lòng, “Bố mẹ con? Mẹ nuôi với bố nuôi mới là bố mẹ con, con cũng không có em trai. Thậm chí con còn không nhớ rõ mặt mũi bọn họ, bọn họ dựa vào cái gì mà bắt con giúp?”
Nói xong cô thở dài, “Mẹ nuôi, con đi ăn cơm, lúc khác nói tiếp.”
Cúp máy xong Mạnh Vân mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lúc này cô mới nhận ra Lục Dã vẫn luôn nắm tay cô, mặt cô lập tức đỏ lên như trái cà chua, cô vội vã buông tay anh ra.
“Anh…”
Lục Dã cười không còn tí hình tượng nào, “Cô giáo Mạnh đáng yêu quá nha”
“…”
Gió ở bên bờ sông rất mạnh, anh vừa cười, tóc mái cũng bị gió thổi làm cho rối loạn.
Lục Dã vội vàng sửa lại tóc mái của mình, “Ôi, không thể để hỏng mất hình tượng được.”
Mạnh Vân: “…”
Ở đâu ra người nào dở hơi như thế này cơ chứ.
Chỉ là có Lục Dã ở bên như vậy lại khiến cô rất thoải mái, bao nhiêu gánh nặng trong lòng đều có thể trút xuống.
“Lục Dã, anh không thấy rất kỳ quái sao?”
“Sao vậy?”
“Anh không muốn biết em vừa mới nói chuyện gì sao?”
Lục Dã không cười nữa, anh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hai mắt của Mạnh Vân.
“Anh rất tò mò.”
“…”
“Cực kì tò mò, chỉ cần là chuyện liên quan đến em thì anh đều muốn biết, muốn biết đến nỗi trong lòng rất ngứa ngáy, hận không thể cậy đầu em ra để biết rốt cuộc em suy nghĩ cái gì, có bị người khác bắt nạt hay không. Nhưng anh sẽ không làm vậy, bởi vì anh hi vọng sẽ có một ngày, em tự nguyện chia sẻ mọi chuyện với anh, chứ không phải bị anh bắt nói ra hoặc để anh nghe được từ người khác. Anh không muốn như vậy.”
Mạnh Vân cúi đầu, nắm chặt điện thoại trong tay nhưng lại không nói gì.
Lục Dã nở nụ cười, “Thế nào? Có phải em phát hiện ra anh là một người đàn ông đặc biệt rất đáng tin cậy không? Ầy, anh cũng mới phát hiện ra anh quá hoàn hảo rồi, em có muốn xem xét một chút…” =))
“Từ nhỏ em đã ở nhà của mẹ nuôi.”
Mạnh Vân vừa kể, Lục Dã liền ngừng lại, chăm chú lắng nghe cô.
Thoạt nhìn cô có một chút lo lắng, nói chuyện cũng không hề vui vẻ, giống như đang đè nén chuyện gì trong lòng.
“Khi em mười mấy tuổi, bố mẹ đã bỏ em lại ở nhà mẹ nuôi, dẫn theo em trai đến thành phố khác sống. Nhiều năm qua, tiền ăn học ngủ nghỉ của em đều là của mẹ nuôi lo cho.”
“Mẹ nuôi là người rất dịu dàng, bà lại hay mềm lòng, bà ấy chỉ nhìn được mặt tốt của người ta nên rất hay bị lừa. Từ nhỏ em đã rất biết ơn bà ấy, chỉ sợ bà không vui, cho nên chỉ cần bà ấy yêu cầu thì em sẽ không bao giờ từ chối.”
Lục Dã do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.
“Đã rất nhiều năm rồi em không còn quan hệ gì với bố mẹ ruột… Nếu không phải mẹ nuôi nói thì em sẽ không bao giờ liên lạc lại với bọn họ. Trong mắt họ, em tìm đến bọn họ không phải để đòi tiền thì cũng là muốn phân tranh tài sản với em trai, vậy nên bọn họ chưa bao giờ đối xử tốt với em.”
Giọng của Mạnh Vân có chút nghẹn lại, “Mười năm rồi, chiều nay chính là lần đầu tiên mẹ ruột chủ động gọi điện cho em. Nhưng bà ấy lại đi hỏi mượn tên em để vay một khoản tiền mua nhà cho em trai em.”
“Lục Dã, anh nên suy nghĩ kỹ, gia đình của em đã như vậy rồi, anh vẫn muốn theo đuổi em sao?”
Bọn họ đã không còn là trẻ con nữa, yêu đương không chỉ đơn giản là yêu, mà còn là chuyện cần phải cân nhắc, lựa chọn, bàn đến chuyện cưới xin.
Cô không có gì để cho anh cả, thậm chí còn có thể trở thành gánh nặng của anh. Ai mà biết được mẹ cô sẽ định làm chuyện gì nữa.
Lục Dã chắn chắn sẽ có rất nhiều lựa chọn, không nói đến diện mạo của anh, chỉ nói đến công việc rồi gia đình thì cũng đã không thiếu cô gái muốn gả cho anh, mà tìm một cô gái môn đăng hộ đối làm bạn đời chẳng phải càng tốt sao?
Nghe cô nói vậy thì trong lòng anh như nghẹn lại một cái.
Thậm chí anh còn có thể hiểu được cảm giác của cô, ai có thể chịu nổi cái loại cảm xúc khó chịu này cơ chứ.
Ngay bây giờ anh chỉ muốn ôm cô gái nhỏ vào lòng.
Lục Dã kéo cô vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, xoa dịu nỗi đau của cô xuống, anh muốn che chở và bảo vệ cho cô gái nhỏ.
Mạnh Vân không phản kháng mà ngoan ngoãn vùi mặt vào lồng ngực anh.
Lục Dã cảm thấy tim đang đập nhanh hơn bao giờ hết.
Thật sự anh rất đau lòng, anh hận không thể quay về mười mấy năm trước, ôm lấy Mạnh Vân năm mười mấy tuổi, che chở cho cô lớn lên, để cô không phải sống khổ sở lo toan như vậy.
“Này.”
“Hả?”
Mạnh Vân nghe được tiếng Lục Dã thì muốn ngẩng đầu lên nhưng lại bị anh đè lại, anh vẫn ôm cô, không cho cô cử động.
“Anh bảo này, em mềm yếu như thế, lại dịu dàng như vậy sao có thể dính líu đến chuyện tiền bạc được, anh cảm thấy em nên mang một ‘lão chó săn’ về nhà để canh giữ của cải đi. Mau đưa anh về nhà đi, em thấy sao?” =))
“Lục Dã” Mạnh Vân không nhịn được, cô bật cười nín khóc, “Em chưa bao giờ thấy ‘lão chó săn’ nào mặt dày như anh.”
Lục Dã có chút mất mát, “Sao em không cảm động gì hết vậy.”
“Em rất cảm động.”
Lục Dã có chút bất mãn, “Ít nhất thì cũng phải thể hiện ra ngoài một chút chứ.”
Mạnh Vân liền duỗi tay túm lấy tay áo anh, nhẹ nhàng nói: “Vậy anh về nhà với em đi.”
Bình luận truyện