Anh Nhẹ Chút Được Không?
Chương 23: Đừng Để Em Phải Đổ Thức Ăn Vào Miệng Anh
Vừa dứt lời, hai người liền ngây ngẩn nhìn nhau.
Tự dưng Mạnh Vân ý thức được lời cô vừa nói có chút vấn đề, cô vội vàng giải thích, lắp bắp nói, “Không… ý của em là… Anh có muốn về nhà em ăn cơm không… Ừm, đúng lúc em muốn vào bếp nấu một bữa.”
Lục Dã cười híp cả mắt, anh nhào đến ôm cô một cái.
Mạnh Vân hoảng hốt, sợ anh định nói gì sẽ làm cô á khẩu. Cô hối hận muốn chết, ban nãy chắc chắn là điên rồi mới đi nói gì mà mang người về…
Lục Dã cũng không trêu chọc cô, chỉ cười nói: “Được nha.”
Mạnh Vân nhẹ nhàng thở ra.
Cô sợ sẽ phá tan mối quan hệ tự nhiên như bây giờ của cả hai người. Thật ra mà nói Lục Dã đã làm cô động tâm rồi, nhưng cứ nghĩ đến anh thì cô lại nhớ về quá khứ. Mạnh Vân chưa sẵn sàng tiếp nhận, mà nhỡ nếu tiếp nhận ngay thì cô lại sợ sẽ phụ tình cảm của anh.
Trước mắt chuyện gia đình cô cần phải giải quyết đã, công việc cũng cần ổn định nữa, chờ đến khi mọi thứ đâu vào đó thì yêu đương… chắc cũng không muộn quá nhỉ.
Trên đường trở về Lục Dã vẫn luôn nở nụ cười, cứ chốc chốc lại quay sang nhìn cô, nhìn mãi đến nỗi cô cảm thấy ngượng.
“Trên mặt em có gì sao?”
Lục Dã vừa định trả lời thì Mạnh Vân nói câu sau luôn, “Nếu là mấy lời tỏ tình thì không cần nói đâu.”
Giọng điệu của cô có chút nghi ngờ, giống như mấy lời tỏ tình trêu đùa của anh đã dọa đến cô, cho nên ngay lúc anh chuẩn bị nói mấy câu kì cục thì cô đã phản ứng ngay.
Lục Dã dừng một chút, sau đó lại không nhịn được mà cười thành tiếng, “Em sợ anh nói mấy câu tình tứ cho nên mới phòng trừ trước vậy à? Không có đâu, không phải, trên mặt em không có gì, chỉ là anh muốn nhìn em một chút thôi.”
“…”
“Tại em đáng yêu quá, nhìn mãi cũng không đủ.”
Mặt Mạnh Vân đỏ bừng lên, cô đưa tay lên che mặt, sau đó vội vã quay mặt sang cửa sổ, làm bộ như rất có hứng xem phong cảnh bên ngoài.
Lục Dã cũng không trêu cô nữa, anh nhún vai nhưng tâm trạng rất vui vẻ.
Rất nhanh đã đến dưới tầng nhà Mạnh Vân.
Lục Dã xách túi đồ ăn đi theo Mạnh Vân, tung tăng tung tẩy lên tầng.
Mạnh Vân lấy chìa khóa ra, lại quay đầu nhìn anh một cái, sau đó lẩm bẩm, “Cũng không phải lần đầu anh đến…”
Anh hí ha hí hửng cái gì chứ.
“Lần này khác, lần này là em chủ động mời anh mà, còn mọi lần trước toàn là anh bất ngờ đến. Mạnh Vân, trước kia anh sai rồi, về sau nếu em không mời thì anh sẽ không lên tầng.”
Mạnh Vân “Ừ” một tiếng, cảm giác như tim vừa mới đập nhanh.
Nếu hỏi trên đời này thứ gì có thể lay động lòng người thì chắc chắn đó là cảm giác được người khác quý trọng.
Lục Dã là người rất tốt.
Cô âm thầm khen anh một cái.
Mà bởi vì cảm động mà hôm nay Mạnh Vân quyết định làm một bàn thức ăn lớn.
Cô ở một mình cũng lâu rồi, khi ở nước ngoài ba năm, tuy rằng trình độ nấu ăn không thể như đầu bếp ở nhà hàng nhưng ít nhất cũng là loại có thể ăn được, vậy nên cô làm mỗi món một ít.
Lục Dã vốn dĩ định phụ giúp cô, chỉ là phòng bếp của cô quá nhỏ, anh lại cao như vậy, nếu đứng cùng thì sẽ rất chật, cho nên khi anh còn chưa kịp sơ chế đồ ăn thì đã bị Mạnh Vân đuổi ra ngoài.
Lục Dã cũng không tức giận, anh ngồi ở bàn trà xa xa nhìn cô đang bận rộn trong bếp không rời đến một khắc.
Chưa đến một tiếng sau, Mạnh Vân đã bê ra bốn món mặn kèm một tô canh ra ngoài bàn trà.
Một món cá ngừ đại dương xào trứng, một đĩa thịt cua với da sứa, ăn với cà ri gà và một món xào, hơn nữa còn có một tô canh bí đao, món chay món mặn đều đủ. Màu sắc nhìn rất bắt mắt, khiến người khác vừa nhìn đã muốn ăn.
Lục Dã nhìn một vòng, sau đó đứng dậy lấy bát đũa dọn cơm với cô, anh vừa nhìn cô vừa gật đầu, “Trình độ nấu ăn của Tiểu Vân Vân lại tăng lên rồi nhỉ.”
Anh vẫn nhớ rõ ngày trước Mạnh Vân từng lấy nồi trong kí túc xá để làm chocolate tặng Ngụy Tống Từ, cuối cùng lúc ‘hàng’ đến nơi, Ngụy Tống Từ cầm một cái, chocolate trong tay đã nhão ra thành một đống màu đen.
Bọn họ đã cười chuyện này rất lâu.
Đương nhiên tuy là Lục Dã có cười, nhưng chỉ là không ai biết được trong lòng anh ghen tị và hâm mộ cậu ta đến mức nào.
Mạnh Vân không nhớ rõ chuyện này nên cũng không biết Lục Dã đang nghĩ gì, với cô thì câu vừa nãy cũng chỉ giống một lời khen bình thường mà thôi.
“Đằng nào cũng là nấu cho mình ăn, cho nên có chút sơ sài…”
Lục Dã ngồi xuống cạnh cô, nghe thấy lời này thì anh cười cười, duỗi tay nhéo má cô một cái, “Thế này mà còn sơ sài à?”
“Dù sao cũng là cơm ở nhà…”
“Vậy cuối tuần em đến nhà anh chơi được không? Anh sẽ nấu cho em một bàn sơn hào hải vị. Nhìn anh như vậy thôi chứ đừng xem thường anh, tay nghề của anh tốt lắm đó, ngày thường không hay nấu nhưng anh thề chỉ nấu cho mỗi vợ của mình thôi, con gái cũng sẽ không cho….”
“Đừng để em phải đổ thức ăn vào miệng anh.”
Mạnh Vân trừng mắt một cái, mặt cô bắt đầu phiếm hồng, vội vã cúi đầu xuống không nói gì nữa.
…
Bị Lục Dã làm mất cả hứng, Mạnh Vân mất cả buổi mới vui vẻ lại được, mà đến tối thì cô cũng đã ném chuyện này ra sau đầu.
Ngủ một giấc ngon lành đến sáng, Mạnh Vân lại thoải mái đi làm như thường lệ.
Khi cô vừa đến trường thì đã gặp mẹ của Ngô Giai Giai ở cửa.
Mạnh Vân nhìn hai người nở nụ cười, cô xoa đầu Ngô Giai Giai, “Chào buổi sáng, Giai Giai.”
“Con chào cô.”
Giai Giai vẫn rất ngoan ngoãn, nhưng Mạnh Vân lại có cảm giác cô bé không giống với các bạn đồng trang lứa khác, cô sửng sốt một chút, sau đó thấy cô bé tròn mắt tò mò nhìn mình thì mới đáp, “Ừ, vào lớp đi, sắp muộn rồi.”
Chờ Ngô Giai Giai chạy vào lớp rồi mẹ của cô bé mới do dự giữ cô lại, “Cô Mạnh…”
“Có chuyện gì sao mẹ Giai Giai?”
“Cô không sao chứ? Tôi thấy…”
Mạnh Vân lắc đầu, “Tôi không sao, chị đừng lo lắng. Hiệu trưởng tìm tôi có chút việc, lần sau chúng ta lại nói tiếp.”
Mẹ Ngô Giai Giai do dự gật đầu.
Mạnh Vân đi vào lớp học, cô nhìn một vòng, cũng vui vẻ chào các bạn nhỏ, sau đó mới đi lên phòng hiệu trưởng.
Lần này phòng hiệu trưởng không có người khác ngồi bên trong, chỉ có mỗi ông ấy ngồi đằng xa. Nhìn thấy Mạnh Vân đi vào, hiệu trưởng vội vàng đứng lên, “Cô Mạnh cô đến rồi.”
Giọng điệu lại có chút kích động.
Mạnh Vân dừng bước một chút, cô hơi khó hiểu nhưng vẫn nhẹ nhàng chào hỏi: “Chào thầy hiệu trưởng.”
“Ôi, cô Mạnh vất vả rồi. Cô xem có muốn đổi lớp không? Tôi thấy cô Mạnh đã từng học tâm lý của trẻ, tôi nghĩ cô có thể chuyển đến lớp mẫu giáo nhỏ, bọn trẻ lớp đó cũng tương đối quậy phá, cô Mạnh có kinh nghiệm nên chắc hẳn có thể chủ nhiệm tốt lớp đó…”
Mạnh Vân thật sự không thể ngờ được.
Giọng điệu này của thầy hiệu trưởng giống như… Coi cô là nhân vật lớn? Hoặc là bị ép làm thế?
Mạnh Vân có chút bối rối.
Cô cũng không biết phải hỏi từ đâu, càng không thể hỏi thẳng ông ấy là “Tại sao đột nhiên thầy lại đối với tôi như vậy?” được.
Vì thế cô cứ giả như không nghe ra giọng điệu kỳ quái của ông ấy, bình tĩnh trả lời: “Không cần đâu, tôi chưa có nhiều kinh nhiệm, vẫn nên học hỏi cô Trương một chút, thầy xem như vậy có được không? Nếu mẹ của Trần Hi cảm thấy không được thì tôi sẽ đi xin lỗi phụ huynh học sinh, lần này là tôi không đúng…”
“Nào có!” Thầy hiệu trưởng vội vàng cắt ngang lời của cô, “Không sao! Cô không muốn chuyển cũng không thành vấn đề! Nhà Trần Hi cũng rất mong có một giáo viên ưu tú như cô dẫn dắt bọn trẻ!”
“…”
Cuối cùng chuyện cần nói thì cũng chưa kịp nói ra.
Mạnh Vân về đến văn phòng rồi vẫn chưa hiểu nổi.
Các giáo viên khác trong văn phòng cũng thấy khó hiểu chuyện này, bọn họ bắt đầu hỏi thăm cô.
Chỉ là chính cô cũng không biết nguyên nhân, nên chỉ đành cười cười trả lời qua loa một chút, thật sự cô không giải thích được, thế nên bối rối nhìn về phía cô Trương cầu xin cứu giúp.
Cô Trướng hắng giọng nói, “Cô Mạnh, không phải cô có tiết âm nhạc trên lớp à? Mấy hôm nay tôi dạy thay cô rồi, cô đổi ca với tôi đi.”
“Được!”
Mạnh Vân vội vàng đi ra ngoài, lúc đi đến gần cô Trương, cô liếc mắt cảm kích một cái.
Chờ đến giờ nghỉ trưa, Mạnh Vân lại đi tìm Trần Hi để xin lỗi thêm lần nữa.
Thật ra Trần Hi rất thích Mạnh Vân, trẻ con thường hay quên, với lại trước đó khi ở nhà cậu bé cũng đã bị dạy dỗ nên bây giờ vui vẻ đồng ý với cô.
Chỉ là Mạnh Vân chuẩn bị đưa về lớp ngủ trưa thì Trần Hi lại nói.
“Cô Mạnh, cô đừng bỏ qua cho Ngô Giai Giai.”
Mạnh Vân ngạc nhiên nhìn, “Vì sao vậy?”
Nếu Trần Hi lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp trai, nhưng bây giờ còn là trẻ con nên khuôn mặt nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu.
Chỉ là hôm nay lại cùng khuôn mặt này, lời nói của người bạn nhỏ nói ra lại khiến người khác cảm thấy lạnh sống lưng.
“Mẹ con nói, mẹ Ngô Giai Giai là người xấu, không biết xấu hổ, cho nên Ngô Giai Giai cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, cô Mạnh, cô tốt như vậy, cô đừng nói chuyện với trẻ hư.”
Trong nháy mắt cả người Mạnh Vân lạnh đi.
Cô cúi người, vỗ vai Trần Hi, “Là mẹ con nói với con sao?”
Trần Hi gật đầu, “Đúng vậy, trước kia mẹ bạn ấy bắt nạt mẹ con, lại còn muốn cướp đi bố của con, muốn cướp đi tiền của nhà con nữa, không biết xấu hổ.”
“…”
Mạnh Vân đưa Trần Hi về phòng học, sau đó bắt bọn trẻ mau đi ngủ, còn cô ngồi ngây ngốc ở ghế trước cửa phòng học.
Cô không nghĩ đến mẹ Trần Hi… Thật ra lúc cô đi học nghiên cứu về tâm lý khác thường của trẻ, những đứa trẻ có tính cách cá biệt trong xã hội, trầm cảm ở trẻ,… đối với những vấn đề này, gia đình đóng một vai trò rất lớn.
Nhưng cho dù Mạnh Vân có năng lực tiên đoán tương lai đi chăng nữa thì cũng không bao giờ nghĩ đến trên đời vẫn còn những phụ huynh như vậy.
Khi trẻ vẫn còn đang ở giai đoạn đầu chưa thể nhận thức được điều gì đúng điều gì sai, vậy mà vẫn còn cha mẹ ngang nhiên nhồi vào đầu trẻ con những điều như vậy…
Những lời nói đại loại như không biết xấu hổ gì đó, ít nhất thì Từ Cầm chưa bao giờ nói, bà ấy cũng chưa bao giờ so sánh Mạnh Vân này nọ, thậm chí còn chưa từng nói xấu người khác. Những gia đình như mẹ của Trần Hi rất ít thấy trong các gia đình có điều kiện, bởi vì bà ấy không ra dáng một người phụ nữ trong một gia đình khá giả gì cả.
Từ chỗ của Mạnh Vân có thể nhìn thấy Trần Hi đang ngủ ở bên cạnh.
Nếu nhĩn kĩ thì lớn lên thằng bé sẽ vô cùng đẹp trai.
Nhưng trong lớp hơn nửa lớp lại không thích thằng bé, trước kia cô Trương từng nói đùa, nói Trần Hi khi lớn lên chắc chắn sẽ trở thành dạng ngỗ nghịch.
Mạnh vân âm thầm nắm chặt tay.
Không cần biết thế nào, trong mấy tháng này trước khi Trần Hi tốt nghiệp, nếu đã là giáo viên thì nhất định sẽ phải nghĩ cách định hướng lại suy nghĩ cho Trần Hi.
Ít nhất thì có thể để thằng bé ngây thơ một chút.
“Cô Mạnh?”
Mạnh Vân đang suy nghĩ thì nghe thấy có người gọi, cô ngẩng đầu lên cười một chút, “Cô Trương, cô đến rồi à…”
Lần này phải suy nghĩ cẩn thận, không được quá nóng vội.
Nếu không cẩn thận lại xảy ra to chuyện, mà đối với bọn họ thì mọi chuyện của trẻ đều là chuyện lớn.
Tự dưng Mạnh Vân ý thức được lời cô vừa nói có chút vấn đề, cô vội vàng giải thích, lắp bắp nói, “Không… ý của em là… Anh có muốn về nhà em ăn cơm không… Ừm, đúng lúc em muốn vào bếp nấu một bữa.”
Lục Dã cười híp cả mắt, anh nhào đến ôm cô một cái.
Mạnh Vân hoảng hốt, sợ anh định nói gì sẽ làm cô á khẩu. Cô hối hận muốn chết, ban nãy chắc chắn là điên rồi mới đi nói gì mà mang người về…
Lục Dã cũng không trêu chọc cô, chỉ cười nói: “Được nha.”
Mạnh Vân nhẹ nhàng thở ra.
Cô sợ sẽ phá tan mối quan hệ tự nhiên như bây giờ của cả hai người. Thật ra mà nói Lục Dã đã làm cô động tâm rồi, nhưng cứ nghĩ đến anh thì cô lại nhớ về quá khứ. Mạnh Vân chưa sẵn sàng tiếp nhận, mà nhỡ nếu tiếp nhận ngay thì cô lại sợ sẽ phụ tình cảm của anh.
Trước mắt chuyện gia đình cô cần phải giải quyết đã, công việc cũng cần ổn định nữa, chờ đến khi mọi thứ đâu vào đó thì yêu đương… chắc cũng không muộn quá nhỉ.
Trên đường trở về Lục Dã vẫn luôn nở nụ cười, cứ chốc chốc lại quay sang nhìn cô, nhìn mãi đến nỗi cô cảm thấy ngượng.
“Trên mặt em có gì sao?”
Lục Dã vừa định trả lời thì Mạnh Vân nói câu sau luôn, “Nếu là mấy lời tỏ tình thì không cần nói đâu.”
Giọng điệu của cô có chút nghi ngờ, giống như mấy lời tỏ tình trêu đùa của anh đã dọa đến cô, cho nên ngay lúc anh chuẩn bị nói mấy câu kì cục thì cô đã phản ứng ngay.
Lục Dã dừng một chút, sau đó lại không nhịn được mà cười thành tiếng, “Em sợ anh nói mấy câu tình tứ cho nên mới phòng trừ trước vậy à? Không có đâu, không phải, trên mặt em không có gì, chỉ là anh muốn nhìn em một chút thôi.”
“…”
“Tại em đáng yêu quá, nhìn mãi cũng không đủ.”
Mặt Mạnh Vân đỏ bừng lên, cô đưa tay lên che mặt, sau đó vội vã quay mặt sang cửa sổ, làm bộ như rất có hứng xem phong cảnh bên ngoài.
Lục Dã cũng không trêu cô nữa, anh nhún vai nhưng tâm trạng rất vui vẻ.
Rất nhanh đã đến dưới tầng nhà Mạnh Vân.
Lục Dã xách túi đồ ăn đi theo Mạnh Vân, tung tăng tung tẩy lên tầng.
Mạnh Vân lấy chìa khóa ra, lại quay đầu nhìn anh một cái, sau đó lẩm bẩm, “Cũng không phải lần đầu anh đến…”
Anh hí ha hí hửng cái gì chứ.
“Lần này khác, lần này là em chủ động mời anh mà, còn mọi lần trước toàn là anh bất ngờ đến. Mạnh Vân, trước kia anh sai rồi, về sau nếu em không mời thì anh sẽ không lên tầng.”
Mạnh Vân “Ừ” một tiếng, cảm giác như tim vừa mới đập nhanh.
Nếu hỏi trên đời này thứ gì có thể lay động lòng người thì chắc chắn đó là cảm giác được người khác quý trọng.
Lục Dã là người rất tốt.
Cô âm thầm khen anh một cái.
Mà bởi vì cảm động mà hôm nay Mạnh Vân quyết định làm một bàn thức ăn lớn.
Cô ở một mình cũng lâu rồi, khi ở nước ngoài ba năm, tuy rằng trình độ nấu ăn không thể như đầu bếp ở nhà hàng nhưng ít nhất cũng là loại có thể ăn được, vậy nên cô làm mỗi món một ít.
Lục Dã vốn dĩ định phụ giúp cô, chỉ là phòng bếp của cô quá nhỏ, anh lại cao như vậy, nếu đứng cùng thì sẽ rất chật, cho nên khi anh còn chưa kịp sơ chế đồ ăn thì đã bị Mạnh Vân đuổi ra ngoài.
Lục Dã cũng không tức giận, anh ngồi ở bàn trà xa xa nhìn cô đang bận rộn trong bếp không rời đến một khắc.
Chưa đến một tiếng sau, Mạnh Vân đã bê ra bốn món mặn kèm một tô canh ra ngoài bàn trà.
Một món cá ngừ đại dương xào trứng, một đĩa thịt cua với da sứa, ăn với cà ri gà và một món xào, hơn nữa còn có một tô canh bí đao, món chay món mặn đều đủ. Màu sắc nhìn rất bắt mắt, khiến người khác vừa nhìn đã muốn ăn.
Lục Dã nhìn một vòng, sau đó đứng dậy lấy bát đũa dọn cơm với cô, anh vừa nhìn cô vừa gật đầu, “Trình độ nấu ăn của Tiểu Vân Vân lại tăng lên rồi nhỉ.”
Anh vẫn nhớ rõ ngày trước Mạnh Vân từng lấy nồi trong kí túc xá để làm chocolate tặng Ngụy Tống Từ, cuối cùng lúc ‘hàng’ đến nơi, Ngụy Tống Từ cầm một cái, chocolate trong tay đã nhão ra thành một đống màu đen.
Bọn họ đã cười chuyện này rất lâu.
Đương nhiên tuy là Lục Dã có cười, nhưng chỉ là không ai biết được trong lòng anh ghen tị và hâm mộ cậu ta đến mức nào.
Mạnh Vân không nhớ rõ chuyện này nên cũng không biết Lục Dã đang nghĩ gì, với cô thì câu vừa nãy cũng chỉ giống một lời khen bình thường mà thôi.
“Đằng nào cũng là nấu cho mình ăn, cho nên có chút sơ sài…”
Lục Dã ngồi xuống cạnh cô, nghe thấy lời này thì anh cười cười, duỗi tay nhéo má cô một cái, “Thế này mà còn sơ sài à?”
“Dù sao cũng là cơm ở nhà…”
“Vậy cuối tuần em đến nhà anh chơi được không? Anh sẽ nấu cho em một bàn sơn hào hải vị. Nhìn anh như vậy thôi chứ đừng xem thường anh, tay nghề của anh tốt lắm đó, ngày thường không hay nấu nhưng anh thề chỉ nấu cho mỗi vợ của mình thôi, con gái cũng sẽ không cho….”
“Đừng để em phải đổ thức ăn vào miệng anh.”
Mạnh Vân trừng mắt một cái, mặt cô bắt đầu phiếm hồng, vội vã cúi đầu xuống không nói gì nữa.
…
Bị Lục Dã làm mất cả hứng, Mạnh Vân mất cả buổi mới vui vẻ lại được, mà đến tối thì cô cũng đã ném chuyện này ra sau đầu.
Ngủ một giấc ngon lành đến sáng, Mạnh Vân lại thoải mái đi làm như thường lệ.
Khi cô vừa đến trường thì đã gặp mẹ của Ngô Giai Giai ở cửa.
Mạnh Vân nhìn hai người nở nụ cười, cô xoa đầu Ngô Giai Giai, “Chào buổi sáng, Giai Giai.”
“Con chào cô.”
Giai Giai vẫn rất ngoan ngoãn, nhưng Mạnh Vân lại có cảm giác cô bé không giống với các bạn đồng trang lứa khác, cô sửng sốt một chút, sau đó thấy cô bé tròn mắt tò mò nhìn mình thì mới đáp, “Ừ, vào lớp đi, sắp muộn rồi.”
Chờ Ngô Giai Giai chạy vào lớp rồi mẹ của cô bé mới do dự giữ cô lại, “Cô Mạnh…”
“Có chuyện gì sao mẹ Giai Giai?”
“Cô không sao chứ? Tôi thấy…”
Mạnh Vân lắc đầu, “Tôi không sao, chị đừng lo lắng. Hiệu trưởng tìm tôi có chút việc, lần sau chúng ta lại nói tiếp.”
Mẹ Ngô Giai Giai do dự gật đầu.
Mạnh Vân đi vào lớp học, cô nhìn một vòng, cũng vui vẻ chào các bạn nhỏ, sau đó mới đi lên phòng hiệu trưởng.
Lần này phòng hiệu trưởng không có người khác ngồi bên trong, chỉ có mỗi ông ấy ngồi đằng xa. Nhìn thấy Mạnh Vân đi vào, hiệu trưởng vội vàng đứng lên, “Cô Mạnh cô đến rồi.”
Giọng điệu lại có chút kích động.
Mạnh Vân dừng bước một chút, cô hơi khó hiểu nhưng vẫn nhẹ nhàng chào hỏi: “Chào thầy hiệu trưởng.”
“Ôi, cô Mạnh vất vả rồi. Cô xem có muốn đổi lớp không? Tôi thấy cô Mạnh đã từng học tâm lý của trẻ, tôi nghĩ cô có thể chuyển đến lớp mẫu giáo nhỏ, bọn trẻ lớp đó cũng tương đối quậy phá, cô Mạnh có kinh nghiệm nên chắc hẳn có thể chủ nhiệm tốt lớp đó…”
Mạnh Vân thật sự không thể ngờ được.
Giọng điệu này của thầy hiệu trưởng giống như… Coi cô là nhân vật lớn? Hoặc là bị ép làm thế?
Mạnh Vân có chút bối rối.
Cô cũng không biết phải hỏi từ đâu, càng không thể hỏi thẳng ông ấy là “Tại sao đột nhiên thầy lại đối với tôi như vậy?” được.
Vì thế cô cứ giả như không nghe ra giọng điệu kỳ quái của ông ấy, bình tĩnh trả lời: “Không cần đâu, tôi chưa có nhiều kinh nhiệm, vẫn nên học hỏi cô Trương một chút, thầy xem như vậy có được không? Nếu mẹ của Trần Hi cảm thấy không được thì tôi sẽ đi xin lỗi phụ huynh học sinh, lần này là tôi không đúng…”
“Nào có!” Thầy hiệu trưởng vội vàng cắt ngang lời của cô, “Không sao! Cô không muốn chuyển cũng không thành vấn đề! Nhà Trần Hi cũng rất mong có một giáo viên ưu tú như cô dẫn dắt bọn trẻ!”
“…”
Cuối cùng chuyện cần nói thì cũng chưa kịp nói ra.
Mạnh Vân về đến văn phòng rồi vẫn chưa hiểu nổi.
Các giáo viên khác trong văn phòng cũng thấy khó hiểu chuyện này, bọn họ bắt đầu hỏi thăm cô.
Chỉ là chính cô cũng không biết nguyên nhân, nên chỉ đành cười cười trả lời qua loa một chút, thật sự cô không giải thích được, thế nên bối rối nhìn về phía cô Trương cầu xin cứu giúp.
Cô Trướng hắng giọng nói, “Cô Mạnh, không phải cô có tiết âm nhạc trên lớp à? Mấy hôm nay tôi dạy thay cô rồi, cô đổi ca với tôi đi.”
“Được!”
Mạnh Vân vội vàng đi ra ngoài, lúc đi đến gần cô Trương, cô liếc mắt cảm kích một cái.
Chờ đến giờ nghỉ trưa, Mạnh Vân lại đi tìm Trần Hi để xin lỗi thêm lần nữa.
Thật ra Trần Hi rất thích Mạnh Vân, trẻ con thường hay quên, với lại trước đó khi ở nhà cậu bé cũng đã bị dạy dỗ nên bây giờ vui vẻ đồng ý với cô.
Chỉ là Mạnh Vân chuẩn bị đưa về lớp ngủ trưa thì Trần Hi lại nói.
“Cô Mạnh, cô đừng bỏ qua cho Ngô Giai Giai.”
Mạnh Vân ngạc nhiên nhìn, “Vì sao vậy?”
Nếu Trần Hi lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp trai, nhưng bây giờ còn là trẻ con nên khuôn mặt nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu.
Chỉ là hôm nay lại cùng khuôn mặt này, lời nói của người bạn nhỏ nói ra lại khiến người khác cảm thấy lạnh sống lưng.
“Mẹ con nói, mẹ Ngô Giai Giai là người xấu, không biết xấu hổ, cho nên Ngô Giai Giai cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, cô Mạnh, cô tốt như vậy, cô đừng nói chuyện với trẻ hư.”
Trong nháy mắt cả người Mạnh Vân lạnh đi.
Cô cúi người, vỗ vai Trần Hi, “Là mẹ con nói với con sao?”
Trần Hi gật đầu, “Đúng vậy, trước kia mẹ bạn ấy bắt nạt mẹ con, lại còn muốn cướp đi bố của con, muốn cướp đi tiền của nhà con nữa, không biết xấu hổ.”
“…”
Mạnh Vân đưa Trần Hi về phòng học, sau đó bắt bọn trẻ mau đi ngủ, còn cô ngồi ngây ngốc ở ghế trước cửa phòng học.
Cô không nghĩ đến mẹ Trần Hi… Thật ra lúc cô đi học nghiên cứu về tâm lý khác thường của trẻ, những đứa trẻ có tính cách cá biệt trong xã hội, trầm cảm ở trẻ,… đối với những vấn đề này, gia đình đóng một vai trò rất lớn.
Nhưng cho dù Mạnh Vân có năng lực tiên đoán tương lai đi chăng nữa thì cũng không bao giờ nghĩ đến trên đời vẫn còn những phụ huynh như vậy.
Khi trẻ vẫn còn đang ở giai đoạn đầu chưa thể nhận thức được điều gì đúng điều gì sai, vậy mà vẫn còn cha mẹ ngang nhiên nhồi vào đầu trẻ con những điều như vậy…
Những lời nói đại loại như không biết xấu hổ gì đó, ít nhất thì Từ Cầm chưa bao giờ nói, bà ấy cũng chưa bao giờ so sánh Mạnh Vân này nọ, thậm chí còn chưa từng nói xấu người khác. Những gia đình như mẹ của Trần Hi rất ít thấy trong các gia đình có điều kiện, bởi vì bà ấy không ra dáng một người phụ nữ trong một gia đình khá giả gì cả.
Từ chỗ của Mạnh Vân có thể nhìn thấy Trần Hi đang ngủ ở bên cạnh.
Nếu nhĩn kĩ thì lớn lên thằng bé sẽ vô cùng đẹp trai.
Nhưng trong lớp hơn nửa lớp lại không thích thằng bé, trước kia cô Trương từng nói đùa, nói Trần Hi khi lớn lên chắc chắn sẽ trở thành dạng ngỗ nghịch.
Mạnh vân âm thầm nắm chặt tay.
Không cần biết thế nào, trong mấy tháng này trước khi Trần Hi tốt nghiệp, nếu đã là giáo viên thì nhất định sẽ phải nghĩ cách định hướng lại suy nghĩ cho Trần Hi.
Ít nhất thì có thể để thằng bé ngây thơ một chút.
“Cô Mạnh?”
Mạnh Vân đang suy nghĩ thì nghe thấy có người gọi, cô ngẩng đầu lên cười một chút, “Cô Trương, cô đến rồi à…”
Lần này phải suy nghĩ cẩn thận, không được quá nóng vội.
Nếu không cẩn thận lại xảy ra to chuyện, mà đối với bọn họ thì mọi chuyện của trẻ đều là chuyện lớn.
Bình luận truyện