Ánh Sáng Là Em Thâm Tình Là Anh

Chương 37: 37: Đừng Để Bản Thân Bị Thương Nữa




Một tuần sau
Cả tuần này, Hoắc Kinh Vũ hoàn toàn không màng đến chuyện công ty, toàn bộ thời gian đều là chăm sóc cho Lạc Anh, vết thương của cô được chăm sóc kỹ càng nên đã bình phục rõ rệt, không còn cảm giác đau nhói hay tê nức nữa.

Hoắc Kinh Vũ gọi A Lưu đến sắp xếp lại đồ đạc để Lạc Anh xuất viện, An Nhiên cả tuần này không thấy mặt mũi hôm nay cũng chịu đến, cả tuần qua dường như không ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng nhìn cô gầy đi rõ rệt, Lạc Anh cũng có chút lo lắng, dù sao cô bàn này của cô cũng vừa trải qua một cú sốc lớn như vậy.

Lạc Anh sau khi trở về nhà An Nhiên cũng chỉ nói vài câu rồi cũng rời đi, nghe Hoắc Kinh Vũ nói lại bà Hai đã về quê từ bây giờ hắn sẽ tìm một người giúp việc với nhưng vì mấy hôm nay chỉ lo cho cô mà quên phẵn đi chuyện này.

Nhà không thấy bà Hai đột nhiên có chút trống vắng, không quen.

Hoắc Kinh Vũ sau khi cho Lạc Anh ăn xong bữa trưa liền bế cô lên phòng, dỗ dành cho cô ngủ, Lạc Anh nhìn hắn một hồi lâu, thấy người đàn ông hay như đang có tâm sự cô cũng hỏi han thử: “ Chồng à, anh có chuyện gì sao?, nói em biết được không? “.


Hoắc Kinh Vũ không nói gì đột nhiên lại cúi người hôn cô, nụ hôn m ơn trớn nhẹ nhàng bên ngoài hai cánh môi Lạc Anh ngoan ngoãn nằm im để hắn hôn mà không có chút phản ứng lại, bất ngờ Hoắc Kinh Vũ hôn mạnh bạo hơn, đưa lưỡi cạnh răng cô ra đi sâu vào bên trong khoang miếng mà m*t lấy, hắn hôm như thể nhớ nhung mùi vị này vô cùng, càng hôn lại càng không nỡ rời ra, Lạc Anh hoàn toàn nín thở cô nắm chặt hai bên vài hắn, hai mắt nhắm sát lại, đến khi không cảm nhận được rõ hơi thở của người phụ nữ nữa hắn mới từ từ buông lỏng môi cô chuyển nụ hôn sang vành tai cắn mạnh một cái như muốn trút cơn giận dữ bao lâu.

Hắn hờn dỗi the thẻ bên tai cô: “ Lạc Lạc, đừng để bản thân bị thương nữa, anh không chịu nổi khi thấy em bị thương, anh không muốn em xảy ra chuyện gì đâu, vợ của anh hứa với anh em phải luôn khỏe mạnh,! anh chỉ có mình em thôi “.

Lạc Anh nghe lời này xong mà hai mắt cay xè, đỏ ẩn lên, cô ôm lấy hắn thật chặt thật chặt, hôn lên bên cánh tai hắn thật lâu rồi nói: “ Chồng à, em hứa,! sẽ không để anh phải lo lắng nữa đâu “.

!
Tại Tập đoàn Hoắc thị, văn phòng Tổng giám đốc.

Trước cửa sổ sát đất trong suốt, Hoắc Kinh Vũ đút một tay vào túi quần, nghe A Lưu và một vài người nữa trình bày bản báo cáo hạng mục và nội dung lớn nhỏ liên quan đến công ty những ngày qua.

Sau khi bọn họ nói xong rời đi, văn phòng làm việc yên tĩnh trở lại.

Hoắc Kinh Vũ vẫn đứng hiên ngang thẳng tắp trước cửa sổ, không hề nhúc nhích.

Đám người kia còn chưa đi được ba mươi giây văn phòng của Hoắc Kinh Vũ lại có người tìm đến, lần này là người phụ nữ có mùi trà xanh Đường Tuyết An.

“ Hoắc tổng, tôi có thể vào không? “
Hoắc Kinh Vũ không thèm trả lời, hắn lạnh lùng đi lại bàn làm việc, ngồi một lát rồi cất giọng: “ Cô vẫn chưa trở về Tam Á “.

“ Tôi vẫn còn vài việc ở đây, hơn nữa Hoắc lão phu nhân có nói lần này tôi sẽ cùng anh về Hoắc thị, bố mẹ anh nói muốn gặp tôi “.


Hoắc Kinh Vũ trợn măt nhìn cô ta, sát khí nghi ngút như vậy mà người phụ nữ này lại không hề sợ hãi mà còn nhìn hắn cười nham nhở, Đường Tuyết An cất giọng đắc ý: “ Tôi tưởng Hoắc lão phu nhân đã báo cho anh biết rồi chứ? Hoắc tổng vậy khi nào anh về tôi có thể đi cùng không? “
Vừa nói cô ta vừa chầm chậm đi đến đứng ngay bên cạnh Hoắc Kinh Vũ, bàn tay không an phận đặt lên vai hắn liền bị đẩy ra, người phụ nữ này vốn là mặt dày mà có đẩy ra thế nào cô ta cũng không ngừng đụng chạm Hoắc Kinh Vũ, lần này lại đi ra phía sau lưng hắn mon men cổ áo hắn, cất giọng quyến rũ, còn cố tình ghé thật sát vào tai người đàn ông.

“ Không phải anh sợ vợ mình ghen đó chứ nhưng đây là lệnh của Hoắc lão phu nhân tôi nghĩ cô ấy chắc chắn sẽ hiểu được thôi “.

“ Cút “, Hoắc Kinh Vũ gằng giọng mang hơi đe dọa, hắn trừng mắt nhìn về phía trước chỉ cân cô ta còn đứng đó thêm một giây hắn sẽ không ngần ngại mà xử lí cô ta.

Đường Tuyết An cười khẩy, buông cổ áo hắn đi lại phía trước bước được hai bước thì vờ vấp chân ngã ngay lên đùi hắn, cành tượng này không may lại đập vào mắt Lạc Anh đang mở cửa đi vào.

“ Hoắc Kinh Vũ, hai người,!.

”, Lạc Anh siết chặt túi cơm trong tay, mắt híp chặt lại, cô không tin được còn có người phụ nữ khác có thể ngồi lên đùi của chồng mình như vậy, loại phụ nữ này quá đáng sợ, lần này cô không nhịn nữa.

Hoắc Kinh Vũ đẩy Đường Tuyết An ngã ra đất, cô ta ngồi chỏm hòm dưới sàn nhà ngẩng đầu nhìn Hoắc Kinh Vũ nghiến răng ken két nhưng nhìn lại gương mặt tức giận của Lạc Anh lại thấy hào lòng mà cười thầm, vốn dĩ chỉ định đụng chạm Hoắc Kinh Vũ một chút ai ngờ còn được ông trời giúp mang cả vợ hắn đến còn để Lạc Anh nhìn thấy cảnh này.


Hoắc Kinh Vũ đi về phía Lạc Anh, hắn nhìn cô hồi lâu thấy cô cố tỏ ra bình tĩnh không la hét làm ùm lên hắn thở thầm nhẹ nhõm trong lòng, hắn biết rõ là cô đang giữ mặt mũi cho hắn, nhưng vẫn không muốn cô suy nghĩ nhiều nên cũng mở miệng nói rõ
“Không có gì cả, em đừng nghĩ nhiều “.

Lạc Anh gật gật đầu rồi nắm lấy tay hắn đến sofa, đặt túi cơm lên bàn rồi nhìn Đường Tuyết An đang ở lì đó không chịu đi, lạnh lùng lên tiếng: “ Cô Đường, có thể ra ngoài không, tôi muốn cùng chồng tôi dùng bữa, có chuyện gì để sau bữa trưa hãy nói “.

Đường Tuyết An không nghĩ ra Lạc Anh lại có thể bình thản như vậy, nếu là người phụ nữ khác đã nhảy dựng lên khi thấy chồng mình gần gũi với người phụ nữ khác rồi, vậy mà Lạc Anh lại hoàn toàn cư xử trái ngược, bây giờ người bực tức, khó chịu lại chính là bản thân mình.

Lạc Anh nhìn dáng vẻ cô ta mà cười thầm trong bụng, muốn nhìn dnags vẻ của tôi khi ghen đâu có dễ như vậy, muốn nhìn bộ dạng của tôi phải sốt sắng nhảy dựng lên, đừng có mơ, Lạc Anh dù có ghen cũng chỉ để một mình Hoắc Kinh Vũ thấy mà thôi những loại phụ này muốn chọc điên cô, không hề có cơ hội đó.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện