Ảo Mộng Lữ Trình

Chương 11



Thang máy một mực đi lên, cuối cùng dừng lại ở tầng a.

"Cô Firth, như thế nào mà cô cũng ở trên tàu? Còn nữa, tại sao vừa rồi bọn họ đuổi theo cô?"

Sau khi từ trong thang máy đi ra ngoài, hiển nhiên là Shirley vẫn còn chưa thoát khỏi sự vui mừng to lớn khi đột nhiên gặp lại Margaret, hắn phảng phất đã quên đi tình cảnh không vui ở lần cuối cùng hai người gặp mặt vào mấy ngày trước, vội vội vàng vàng đặt câu hỏi.

Ở tầng a, người qua lại đều ăn mặc áo mũ chỉnh tề, Margaret đứng đó, trông rất gai mắt. Sợ bị người ta chú ý quá nhiều, nàng vội vàng tìm một nơi hẻo lánh, sau khi trốn sau lưng một chậu cây kiểng lớn trưng bày ở gần đó, mới cúi người thấp giọng nói:

"Nói rất dài dòng. Bây giờ cô không thể để bọn thủy thủ tìm được, cô phải tìm chỗ trốn. Chờ sau này có cơ hội, cô sẽ từ từ kể cho em nghe."

Shirley tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng nhanh chóng nhún vai một cái:

"Được rồi, nhưng mà cô muốn trốn chỗ nào đây?"

"Cô không biết," Margaret nhìn xung quanh, "Chiếc tàu này lớn như vậy, chắc là sẽ tìm được chỗ trốn thôi. Cảm ơn về chuyện vừa rồi, Shirley, cô đi trước, đừng kể cho bất cứ ai nghe là em đã gặp cô, bao gồm cha em Black tiên sinh và mẹ em Black phu nhân, được không?"

"Tại sao?" Shirley lại càng nghi hoặc hơn, "Nếu như cô cần giúp đỡ, em có thể nói họ giúp cô."

"Ồ, không, không, cô biết là em muốn giúp cô, nhưng không cần cha mẹ em giúp đỡ. Em chỉ cần đáp ứng cô, đừng để cha mẹ biết em đã gặp cô, được không?"

"Được rồi," cậu bé lại nhún vai lần nữa, lộ vẻ không có gì cả, "Ngược lại lại bọn họ một mực bận rộn nhiều việc, cũng không rảnh nói chuyện với em."

"Được rồi, cảm ơn em, Shirley, vậy cô đi trước nhé!" Margaret tiến tới nói nhỏ vào tai cậu bé, "Shirley, vạn nhất chiếc tàu này sắp chìm, thì em phải nhanh chóng leo lên thuyền cấp cứu, nhớ lời cô nói đấy!"

Nàng cầm vai cậu bé, đứng lên.

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!

"Cô Firth, tại sao cô lại nói điều này với em?" Bé trai lại một lần nữa lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Tối hôm qua, cô nằm mơ thấy tàu chìm, nên liền nhắc nhở em." Margaret khẽ mỉm cười, "Bây giờ cô phải đi rồi. Thượng đế phù hộ em, Shirley."

Lúc nàng nói chuyện, để ý thấy cách đó không xa có hai thủy thủ đang đi về hướng này, nhìn bộ dạng giống như là đang tìm người. Hẳn là nhận được tin tới bắt mình, sau khi nói lời từ biệt, lúc vội vã xâoy người, bỗng nhiên tay nàng bị Shirley kéo lại.

"Cô muốn trốn phải không?" Cậu bé ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn, "Em biết một chỗ, bọn họ tuyệt đối không tìm được cô! Đi theo em!"

Bé trai xoay người, nhanh chân chạy.

Margaret không tự chủ được mà đi theo cậu bé, hai người nhanh chóng xuóng một cầu thang nhỏ đến tầng b, lúc đang định tiếp tục chạy xuống, bỗng nhiên lại thấy bóng dáng của viên thủy thủ mập vừa mới đuổi theo Margaret kia xuất hiện đằng trước, vừa vặn chặn đường đi của bọn họ, hắn vùa nhìn xung quanh vừa chạy về hướng này.

"Cô chờ ở đây! Em dụ hắn đi giúp cô!"

Shirley thấp giọng nói, đi về phía của viên thủy thủ đoàn nọ. Khi đến gần, bỗng nhiên cậu bé ôm bụng, "ai ya" một tiếng liền ngồi xổm xuống.

Viên thủy thủ mập vội vàng chạy đến đỡ cậu bé:

"Em làm sao vậy, em bé?"

"Bụng em đau quá, đau vô cùng..." Shirley kêu "ai ya" không ngừng.

Viên thủy thủ mập tin là thật. Sợ là vạn nhất sơ sót gì, vội vàng ôm lấy bé trai, vội vã chạy đến phòng y tế.

Chờ cho bóng dáng bọn họ biến mất, Margaret vội vàng đi ra, định tiếp tục đi xuống tầng dưới, thật không khéo, hai thủy thủ vừa mới ở tầng a kia cũng đã xuống đây. Đối phương chính là đi về hướng này, nhất thời Margaret không có đường lui, nhìn thấy bên cạnh có một cánh cửa, đưa tay khẽ đẩy, phát hiện cửa cũng không khóa, bây giờ thì cứ bất chấp hết, thuận thế đẩy cửa, lập tức đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, trốn sau cửa lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Nàng nghe thấy tiếng bước chân của hai thủy thủ kia càng gần, thậm chí còn nghe được giọng nói của bọn họ. Nhưng bọn họ nhanh chóng bỏ qua cánh cửa này rồi đi về phía trước, tiếng bước chân và tiếng nói chuyện cũng dần dần biến mất.

Trái tim Margaret vốn là chạy lên đến cổ họng rốt cục cũng chậm rãi trở về chỗ cũ (ý nói thót tim, tim muốn rớt ra luôn nhưng giờ OK rồi)

Nàng xoay người, nhanh chóng đánh giá căn phòng mình vừa xông vào.

Đây là một căn phòng có đồ dùng thiết bị vô cùng sang trọng. Vị trí hiện giờ của nàng là phòng khách. Trên trần treo một cái đèn chùm bằng thủy tinh trong suốt, trên tường ốp gỗ hạt dẻ màu bơ Pháp (màu vàng nhạt của bơ, chắc là màu kem gì đó), mà trên giường trải ra màu hoa hồng (chắc là màu đỏ) thật dày, trên bàn bày đồ sứ thật đẹp đẽ tinh xảo, hai chiếc rèm cửa trắng như tuyết lẳng lặng rủ xuống sàn, cả căn phòng yên tĩnh, không nghe được một chút âm thanh nào.

Hiển nhiên, bây giờ chủ nhân của căn phòng sang trọng này đang không ở đây.

Margaret e sợ dừng lại lâu sẽ bị người ta bắt gặp, vì vậy nàng nhẹ nhàng mở hé cửa, ló đầu ra ngoài nhìn quanh, lúc đang rời đi thì bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ hành lang truyền đến, có người đang đến.

Margaret cả kinh, vội vàng đóng cửa lại.

Tiếng bước chân ngày càng rõ ràng, khoảng cách tới cánh cửa này cũng càng gần.

Bỗng nhiên Margaret cảm thấy vô cùng bất an.

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!

Tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa. Người bên ngoài bất quá chỉ còn cách nàng một lớp cửa mà thôi.

Có người chạm vào khóa cửa

Margaret nhanh chóng xoay người, chạy như bay qua phòng khách, vọt vào gian bên trong mà trốn.

Cửa ngoài được mở ra, nàng nghe có tiếng người đi vào, chính là đi thẳng đến chỗ nàng nấp, hơn nữa, nghe có vẻ không chỉ có một người đi vào.

Nàng khẩn trương đến mơ hồ phát cáu lên rồi, nhanh chóng nhìn bốn phía,phát hiện trên tường có một bức họa lồng khung vàng đặt nghiêng tựa vào tường, chỗ trống sau bức vẽ khá lớn, ước chùng khoảng hơn một thước vuông (nói chung cứ tưởng tượng là bạn Margaret thấy một bức tranh lớn và sau lưng nó thì có một khoảng trống là được).

Đây phảng phất là chỗ trốn duy nhất mà nàng có thể tìm được lúc này.

Không kị suy nghĩ nhiều, nàng lập tức chạy đến chỗ bức tranh kia, đúng một giây trước khi người sau lưng tiến vào, ngay lập tức ngồi xổm xuống trốn phía sau bức tranh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện