Ảo Mộng Lữ Trình
Chương 23
Converter: hanthietuyet
Editor: Thư
Nắng chiều trầm xuống mặt biển, không trung và nước biển đều ảm đảm, nhưng RMS Titanic sẽ không bao giờ rơi vào bóng tối. Cơ hồ ở thời khắc đó, hàng ngàn ô cửa sổ sáng đèn, người trên boong lục tục rời đi. Âm nhạc vang lên khắp nơi... Từng bình rượu chát sủi bọt khi mở nắp ra... Ly thủy tinh phản chiếu ảnh ngược của những ngọn đèn trên trần... Phòng vũ hội tràn đầy tiếng nói cười... Lại một đêm hưởng thụ trên biển không có lo lắng hay buồn phiền được mở ra...
Margaret dựa vào một bên lan can, chán gần chết, bắt đầu im lặng đếm từng chiếc thuyền cứu hộ úp ngược vào mép thuyền thành hàng ngay ngắn. Thời điểm nàng đếm được mười mấy cái, vợ chồng Strauss kết thúc trò chuyện với mọi người, chuẩn bị trở về phòng thay quần áo, sau đó mới đi ăn tối.
“Bụng của ta đói lắm rồi. Đáng tiếc bác sĩ không cho ta ăn thịt muối, ông ta nói thứ này có khả năng lấy mạng ta. Thành thật mà nói, ngược lại đầu bếp làm thịt muối trên tàu lại rất hợp khẩu vị của ta. Firth tiểu thư, bồi chúng ta đi ăn cơm, con nên nếm thử loại mỹ vị này một chút.” Strauss tiên sinh xoa bụng, thân tình mời.
Margaret khéo léo từ chối:
“Tiên sinh, phu nhân, cảm ơn hảo ý của các ngài. Nhưng con còn phải ăn chung với Douglas tiểu thư, chúng con đã hẹn rồi.”
Nàng không muốn phải đụng mặt bất cứ ai trong số Cal Hockley hay vợ chồng Black.
“Được rồi, so với thức ăn ngon, các vị tiểu thư trẻ tuổi các con còn có nhiều thứ vui khác nữa.”
Strauss tiên sinh đồng ý, thời điểm kéo Strauss phu nhân đi được mấy bước, chợt Strauss phu nhân phát hiện khăn choàng không ở trên người, hẳn là để ở chỗ ngồi trong nhà thờ, ban nãy quên cầm về.
“Các ngài đi trước đi. Con sẽ đi lấy giúp ngài, sau đó mang đến phòng ngài.” Margaret nói.
Sau khi Strauss phu nhân tỏ ý cảm ơn liền cùng chồng trở về.
Margaret xoay người đi về phía nhà thờ.
Bây giờ trong nhà thờ vắng tanh, ngay cả đèn cũng không sáng lên. Mượn một ít ánh nắng chiều tà từ bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, nàng đi đến bên cạnh chỗ ngồi của Strauss phu nhân ban nãy, quả nhiên thấy được chiếc khăn choàng vai của bà vắt ngang tay cầm.
Lúc nàng xoay người lại lấy khăn choàng, bỗng nhiên nghe sau lưng truyền tới một trân tiếng bước chân đã được tận lực hạ thấp, quay đầu lại nhìn thì thấy một bóng người bước vào cửa.
Mặc dù ánh sáng không nhiều, từ khoảng cách này cũng không nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của đối phương, nhưng bằng dáng vẻ, nàng vẫn nhận ra được ngay lập tức, lại là Black tiên sinh.
Margaret chậm rãi đứng thẳng người, xoay người không nói đi vòng qua Black tiên sinh, bước nhanh ra cửa, nhưng hắn ta lại đóng cửa, chặn đường của nàng lại.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của editor. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Margaret dừng bước.
"Ông đây đang làm gì?" Nàng lạnh lùng hỏi.
Thần sắc của Black tiên sinh có chút uể oải, bớt chút dáng vẻ hăm hở bình thường.
"Nói thế này, Firth tiểu thư," hắn nhìn Margaret chằm chằm, sắc mặt không được tốt, "Ta nghe nói ở trên tàu này đã bắt đầu truyền bá những lời đồn đãi phỉ báng danh dự của ta. Nếu như một khi loại lời đồn này mang đến phiền toái cho ta, mà nếu như có liên quan đến cô, cô biết..."
Hắn "hừ" một tiếng bằng giọng mũi, trong giọng nói mang theo điểm uy hiếp.
Margaret sửng sốt một chút.
Kể từ mấy ngày trước sau khi đã hoàn toàn vạch mặt với chồng của cố chủ, nàng cơ hồ không có để ý đến hắn ta nữa, tự nhiên không biết tại sao, một ít lời đồn đãi về quan hệ tình cảm của Black tiên sinh đang được truyền bá. Ví dụ như hắn chẳng những cấu kết với nữ bí thư bên người, hơn nữa còn từng làm một cái giao dịch thiếu đạo đức với một cô thỏ nhỏ (bunny girl= gái bán bông) ở một quán rượu tại Las Vegas đồng thời còn bị phu nhân của hắn bắt tại trận, vân vân . Loại lời đồn đãi này đầu tiên là lưu truyền giữa bọn hầu nữ và thị nữ, rất nhanh thì thông qua các thị nữ truyền đến tai đám phu nhân. Mà bấy giờ, cái này đã trở thành đề tài sốt dẻo nhất để các hành khách nữ của mấy khoang đầu tụ tập lại và âm thầm bàn tán để giết thời gian. Sau khi Black phu nhân làm ra vẻ như không có chuyện gì chống đỡ qua 2 ngày , rốt cục hôm nay mượn cớ thân thể không thoải mái, tránh ở trong phòng không đi ra ngoài.
"Quả thật tôi không hiểu ông đang nói cái gì." Margaret nhấn mạnh, "Xin tránh đường ra, Strauss tiên sinh và phu nhân đang chờ tôi trở về cùng ăn tối."
Sau khi nghe được tên của Strauss tiên sinh và phu nhân, Black tiên sinh sững sờ, rốt cục giọng nói cũng thoáng chậm lại, nhưng vẫn tràn đầy não ý.
"Firth tiểu thư, chẳng lẽ không phải là vì muốn trả thù nên cô mới tung loại tin đồn phỉ báng gây tổn thương nghiêm trọng đến danh dự của ta khắp nơi trên chiếc tàu nào sao?" Hắn la ầm lên, "Cô hãy coi chừng, nếu như những lời phỉ báng này thật sự gây ra những tổn thất không thể vãn hồi cho chuyện bầu cử của ta sau này, sau khi xuống tàu, Strauss tiên sinh cũng không thể một mực làm người đỡ đầu cho cô."
Rốt cục Margaret cũng hiểu rõ.
"Black tiên sinh, có vẻ như ngài có chút hiểu lầm, mặc dù bởi vì nguyên nhân ở Shirley nên tôi có ra vào nhà ngài, nhưng thời gian cũng không lâu, hứng thú thăm dò những thứ gọi là chuyện riêng tư giữa ngài và phu nhân của ngài trong lòng tôi còn không bằng cả hứng thú với con chó nhỏ mà Shirley nuôi nữa kìa!"
"Không phải cô, vậy thì là ai?" Hắn chần chờ một lúc.
Margaret nhớ tới một người, "hừ" một tiếng:
"Tôi đây thì không rõ ràng lắm. Có lẽ ngài có thể hỏi phu nhân của ngài một chút. Hẳn là bà ấy biết rõ ràng lai lịch của kẻ kia, đã nói ra mọi chuyện như thế nào."
Black tiên sinh nhíu mày một cái, bỗng nhiên bật thốt lên:
"Rosen phu nhân! Nhất định là bà ta!"
Margaret không có lên tiếng.
Nàng phỏng đoán chắc chỉ có thể là Rosen phu nhân, trả thù vì bị đuổi việc.
"Đồ đàn bà lớn tuổi vô sỉ này!" Black tiên sinh cắn răng nghiến lợi, "Chờ ta tìm được bà, ta sẽ cho bà đẹp mặt."
Margaret không có hứng thú nói thêm một câu với người nọ:
"Bây giờ ngài có thể tránh đường ra không, Black tiên sinh?"
Bả vai Black tiên sinh giật giật, nhưng cũng không tránh ra:
"Margaret..."
"Gọi tôi là Firth tiểu thư!" Margaret chán ghét cắt đứt.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của editor. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Hắn ta nhìn Margaret chăm chú:
"Được rồi, Firth tiểu thư, con trai Shirley của ta hẳn là còn chưa biết chuyện cô cũng ở trên tàu chứ? Nếu thằng bé biết chuyện, thì nhất định sẽ rất cao hứng. Tới bây giờ ta chưa từng thấy nó thích một người nào giống như thích cô vậy. Bởi vì cô từ chức, thằng bé khó chịu mấy ngày liền. Có lúc ta thật hâm mộ loại quan hệ giữa cô và nó. Có thể nói cho ta biết, cô làm như thế nào để đạt được sự yêuthích của thằng bé không? Mặc dù ta là cha nó, nhưng thật ra, ta cũng biết mình là một người cha rất không tốt. Nó và ta cơ hồ không có gì để nói, con trai nhìn ta mà cứ như nhìn một người xa lạ, chuyện này là ta cảm thấy rất khổ sở..."
Bỗng nhiên hắn chuyển đề tài đến chuyện của Shirley, điều này làm cho Margaret cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nói thật, có lúc, Margaret có thể cảm thấy rõ ràng trên người đứa bé Shirley tản mát ra một loại cảm giác cô độc.
Nàng có thích cậu bé đi chăng nữa, cuối cùng bất quá cũng chỉ là người ngoài, sau khi xuống tàu, có lẽ là cả sau này cũng không bao giờ gặp lại thằng bé nữa.
Mặc dù người đàn ông trước mắt vô sỉ hèn hạ, nhưng đến cuối cùng ông ta là cha của Shirley. Nếu như ông ta thật sự suy nghĩ nhiều đến con của mình, đối với Shirley mà nói, đây không thể không coi là một chuyện tốt.
Thời điểm Margaret đang trầm mặc, Black tiên sinh phảng phất như nhớ ra điều gì, giơ tay vỗ trán mình.
"Há, đúng rồi, Firth tiểu thư, bản thân ta còn nợ cô một lời xin lỗi. Ta nên xin lỗi cô vì khi trước ta đã hiểu lầm và làm ra hành động dã man như vậy đối với cô. Ta không biết lúc ấy tại sao ta lại làm ra hành động cầm thú như vậy. Trách mắng của cô, thậm chí là tất cả các vết thương cô vô tình gây cho ta đều là ta đáng bị, so với những tổn thương và kinh sợ ta mang đến cho cô, chuyện ta phải chịu hoàn toàn nhỏ nhặt không đáng kể. Từ đầu đến đuôi ta là tên khốn kiếp. Ta kính xin cô tha thứ, chân tâm thật ý. Ta xin thề với thượng đế, sau này ta tuyệt đối sẽ không vô lễ với cô như vậy nữa."
Đột nhiên thái độ của hắn chuyển biến to lớn, khiến cho Margaret cảm thấy rất khó chịu.
"Cô không nói lời nào, chẳng lẽ là không chịu tha thứ cho ta?" Hắn lộ ra dáng vẻ đưa tang.
"Là như vầy, Black tiên sinh, tôi không muốn nghe ngài nói những chuyện này nữa, tôi có tha thứ hay không cũng không quan trọng." Giọng điệu Margaret thoáng hoà hoãn hơn, "Liên quan đến chuyện của Shirley, thằng bé yêu cầu ngài và Black phu nhân ở cạnh nhiều hơn. Làm cha mẹ không phải chỉ cung cấp đủ điều kiện vật chất phong phú cho con liền nghĩ rằng sẽ có được sự yêu thích của bé, đây chính là điều tôi có thể nói với ngài. Strauss phu nhân đang chờ tôi, xin lỗi tôi phải đi, xin ngài tránh ra."
Quả thực nàng không muốn phải đứng ở đây thêm một phút nào nữa.
"A, Firth tiểu thư, vô cũng cảm tạ cô đã quan tâm tới Shirley! Ta cũng biết, căn bản là cô xem thường ta!"
Nhưng mà, chẳng những người đàn ông trước mắt nàng không có tránh đường ra, ngược lại đột nhiên thốt lên một tiếng, lộ ra vẻ đè nén thống khổ:
"Quả thật ta không phải là người cha tốt, cũng không phải là người chồng tốt. Nhưng ta cũng có nỗi khổ riêng của mình. Liên quan đến phu nhân của ta, cô cũng nên biết, bà ấy lạnh lùng, hà khắc, trong mắt không có ta, cả ngày chỉ hứng thú với các hoạt động trong xã hội thượng lưu có thể nâng cao địa vị của bà ấy, bà ấy không để tâm đến suy nghĩ và như cầu của ta. Không có người đàn ông nào muốn là một người chồng người cha thất bại ngay từ đầu. Cho nên ta không muốn ở nhà dù bỏ lỡ quá trình Shirley lớn lên, cũng không muốn đối mặt với gương mặt của bà ấy. Firth tiểu thư, đại khái là cô đâu biết, lần đầu tiên lúc ta nhìn thấy cô, cô đang dạy dương cầm cho Shirley, ánh mắt toát ra sự ôn nhu của cô khi nhìn thằng bé lập tức hấp dẫn ta, khiến cho ta say mê, ta cảm nhận ở trên người cô toát ra một loại sức quyến rũ phái nữ thật sâu. OMG, nếu như phu nhân của ta cũng có thể đối đãi với Shirley bằng một nửa tình cảm cô đối với thằng bé trong gia đình này, ta sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ..."
Bị bất ngờ "bày tỏ" như vậy, Margaret trợn mắt há hốc mồm, triệt để tắt tiếng mấy giây.
"Đúng rồi!" Black tiên sinh đang lâm vào việc tình cảm cá nhân bùng nổ không thể tự kiềm chế bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.
"Cal! Ta hiểu hắn rất rõ. Hắn là một người có thù tất báo. Hắn vô cũng thống hận em. Mặc dù bây giờ có quan hệ với vợ chồng Strauss, hắn không thể không tỏ vẻ bỏ qua cho em, nhưng ta biết, sau khi Strauss tiên sinh xuống tàu, mất đi sự bào hộ của bọn họ, người giống như hắn vậy sẽ ngay lập tức trả thù em. Firth tiểu thư, để cho ta tới bảo vệ em, ta là thật tâm muốn bảo vệ em..."
Hắn nhanh chóng đi về phía Margaret, đưa tay về phía nàng, làm như muốn ôm.
Lúc này, trong một góc xa nhất trong lễ đường bỗng nhiên truyền tới một tiếng đằng hắng, một người đứng lên từ một vị trí tối tăm trong góc.
Margaret nhìn sang, sau khi thấy rõ người kia rồi thì lấy làm kinh hãi.
Thế nào cũng không nghĩ tới, trong góc nhà thờ vẫn có một người ngồi. Lại càng không nghĩ tới, người kia lại là Cal Hockley!
Editor: Thư
Nắng chiều trầm xuống mặt biển, không trung và nước biển đều ảm đảm, nhưng RMS Titanic sẽ không bao giờ rơi vào bóng tối. Cơ hồ ở thời khắc đó, hàng ngàn ô cửa sổ sáng đèn, người trên boong lục tục rời đi. Âm nhạc vang lên khắp nơi... Từng bình rượu chát sủi bọt khi mở nắp ra... Ly thủy tinh phản chiếu ảnh ngược của những ngọn đèn trên trần... Phòng vũ hội tràn đầy tiếng nói cười... Lại một đêm hưởng thụ trên biển không có lo lắng hay buồn phiền được mở ra...
Margaret dựa vào một bên lan can, chán gần chết, bắt đầu im lặng đếm từng chiếc thuyền cứu hộ úp ngược vào mép thuyền thành hàng ngay ngắn. Thời điểm nàng đếm được mười mấy cái, vợ chồng Strauss kết thúc trò chuyện với mọi người, chuẩn bị trở về phòng thay quần áo, sau đó mới đi ăn tối.
“Bụng của ta đói lắm rồi. Đáng tiếc bác sĩ không cho ta ăn thịt muối, ông ta nói thứ này có khả năng lấy mạng ta. Thành thật mà nói, ngược lại đầu bếp làm thịt muối trên tàu lại rất hợp khẩu vị của ta. Firth tiểu thư, bồi chúng ta đi ăn cơm, con nên nếm thử loại mỹ vị này một chút.” Strauss tiên sinh xoa bụng, thân tình mời.
Margaret khéo léo từ chối:
“Tiên sinh, phu nhân, cảm ơn hảo ý của các ngài. Nhưng con còn phải ăn chung với Douglas tiểu thư, chúng con đã hẹn rồi.”
Nàng không muốn phải đụng mặt bất cứ ai trong số Cal Hockley hay vợ chồng Black.
“Được rồi, so với thức ăn ngon, các vị tiểu thư trẻ tuổi các con còn có nhiều thứ vui khác nữa.”
Strauss tiên sinh đồng ý, thời điểm kéo Strauss phu nhân đi được mấy bước, chợt Strauss phu nhân phát hiện khăn choàng không ở trên người, hẳn là để ở chỗ ngồi trong nhà thờ, ban nãy quên cầm về.
“Các ngài đi trước đi. Con sẽ đi lấy giúp ngài, sau đó mang đến phòng ngài.” Margaret nói.
Sau khi Strauss phu nhân tỏ ý cảm ơn liền cùng chồng trở về.
Margaret xoay người đi về phía nhà thờ.
Bây giờ trong nhà thờ vắng tanh, ngay cả đèn cũng không sáng lên. Mượn một ít ánh nắng chiều tà từ bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, nàng đi đến bên cạnh chỗ ngồi của Strauss phu nhân ban nãy, quả nhiên thấy được chiếc khăn choàng vai của bà vắt ngang tay cầm.
Lúc nàng xoay người lại lấy khăn choàng, bỗng nhiên nghe sau lưng truyền tới một trân tiếng bước chân đã được tận lực hạ thấp, quay đầu lại nhìn thì thấy một bóng người bước vào cửa.
Mặc dù ánh sáng không nhiều, từ khoảng cách này cũng không nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của đối phương, nhưng bằng dáng vẻ, nàng vẫn nhận ra được ngay lập tức, lại là Black tiên sinh.
Margaret chậm rãi đứng thẳng người, xoay người không nói đi vòng qua Black tiên sinh, bước nhanh ra cửa, nhưng hắn ta lại đóng cửa, chặn đường của nàng lại.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của editor. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Margaret dừng bước.
"Ông đây đang làm gì?" Nàng lạnh lùng hỏi.
Thần sắc của Black tiên sinh có chút uể oải, bớt chút dáng vẻ hăm hở bình thường.
"Nói thế này, Firth tiểu thư," hắn nhìn Margaret chằm chằm, sắc mặt không được tốt, "Ta nghe nói ở trên tàu này đã bắt đầu truyền bá những lời đồn đãi phỉ báng danh dự của ta. Nếu như một khi loại lời đồn này mang đến phiền toái cho ta, mà nếu như có liên quan đến cô, cô biết..."
Hắn "hừ" một tiếng bằng giọng mũi, trong giọng nói mang theo điểm uy hiếp.
Margaret sửng sốt một chút.
Kể từ mấy ngày trước sau khi đã hoàn toàn vạch mặt với chồng của cố chủ, nàng cơ hồ không có để ý đến hắn ta nữa, tự nhiên không biết tại sao, một ít lời đồn đãi về quan hệ tình cảm của Black tiên sinh đang được truyền bá. Ví dụ như hắn chẳng những cấu kết với nữ bí thư bên người, hơn nữa còn từng làm một cái giao dịch thiếu đạo đức với một cô thỏ nhỏ (bunny girl= gái bán bông) ở một quán rượu tại Las Vegas đồng thời còn bị phu nhân của hắn bắt tại trận, vân vân . Loại lời đồn đãi này đầu tiên là lưu truyền giữa bọn hầu nữ và thị nữ, rất nhanh thì thông qua các thị nữ truyền đến tai đám phu nhân. Mà bấy giờ, cái này đã trở thành đề tài sốt dẻo nhất để các hành khách nữ của mấy khoang đầu tụ tập lại và âm thầm bàn tán để giết thời gian. Sau khi Black phu nhân làm ra vẻ như không có chuyện gì chống đỡ qua 2 ngày , rốt cục hôm nay mượn cớ thân thể không thoải mái, tránh ở trong phòng không đi ra ngoài.
"Quả thật tôi không hiểu ông đang nói cái gì." Margaret nhấn mạnh, "Xin tránh đường ra, Strauss tiên sinh và phu nhân đang chờ tôi trở về cùng ăn tối."
Sau khi nghe được tên của Strauss tiên sinh và phu nhân, Black tiên sinh sững sờ, rốt cục giọng nói cũng thoáng chậm lại, nhưng vẫn tràn đầy não ý.
"Firth tiểu thư, chẳng lẽ không phải là vì muốn trả thù nên cô mới tung loại tin đồn phỉ báng gây tổn thương nghiêm trọng đến danh dự của ta khắp nơi trên chiếc tàu nào sao?" Hắn la ầm lên, "Cô hãy coi chừng, nếu như những lời phỉ báng này thật sự gây ra những tổn thất không thể vãn hồi cho chuyện bầu cử của ta sau này, sau khi xuống tàu, Strauss tiên sinh cũng không thể một mực làm người đỡ đầu cho cô."
Rốt cục Margaret cũng hiểu rõ.
"Black tiên sinh, có vẻ như ngài có chút hiểu lầm, mặc dù bởi vì nguyên nhân ở Shirley nên tôi có ra vào nhà ngài, nhưng thời gian cũng không lâu, hứng thú thăm dò những thứ gọi là chuyện riêng tư giữa ngài và phu nhân của ngài trong lòng tôi còn không bằng cả hứng thú với con chó nhỏ mà Shirley nuôi nữa kìa!"
"Không phải cô, vậy thì là ai?" Hắn chần chờ một lúc.
Margaret nhớ tới một người, "hừ" một tiếng:
"Tôi đây thì không rõ ràng lắm. Có lẽ ngài có thể hỏi phu nhân của ngài một chút. Hẳn là bà ấy biết rõ ràng lai lịch của kẻ kia, đã nói ra mọi chuyện như thế nào."
Black tiên sinh nhíu mày một cái, bỗng nhiên bật thốt lên:
"Rosen phu nhân! Nhất định là bà ta!"
Margaret không có lên tiếng.
Nàng phỏng đoán chắc chỉ có thể là Rosen phu nhân, trả thù vì bị đuổi việc.
"Đồ đàn bà lớn tuổi vô sỉ này!" Black tiên sinh cắn răng nghiến lợi, "Chờ ta tìm được bà, ta sẽ cho bà đẹp mặt."
Margaret không có hứng thú nói thêm một câu với người nọ:
"Bây giờ ngài có thể tránh đường ra không, Black tiên sinh?"
Bả vai Black tiên sinh giật giật, nhưng cũng không tránh ra:
"Margaret..."
"Gọi tôi là Firth tiểu thư!" Margaret chán ghét cắt đứt.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của editor. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Hắn ta nhìn Margaret chăm chú:
"Được rồi, Firth tiểu thư, con trai Shirley của ta hẳn là còn chưa biết chuyện cô cũng ở trên tàu chứ? Nếu thằng bé biết chuyện, thì nhất định sẽ rất cao hứng. Tới bây giờ ta chưa từng thấy nó thích một người nào giống như thích cô vậy. Bởi vì cô từ chức, thằng bé khó chịu mấy ngày liền. Có lúc ta thật hâm mộ loại quan hệ giữa cô và nó. Có thể nói cho ta biết, cô làm như thế nào để đạt được sự yêuthích của thằng bé không? Mặc dù ta là cha nó, nhưng thật ra, ta cũng biết mình là một người cha rất không tốt. Nó và ta cơ hồ không có gì để nói, con trai nhìn ta mà cứ như nhìn một người xa lạ, chuyện này là ta cảm thấy rất khổ sở..."
Bỗng nhiên hắn chuyển đề tài đến chuyện của Shirley, điều này làm cho Margaret cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nói thật, có lúc, Margaret có thể cảm thấy rõ ràng trên người đứa bé Shirley tản mát ra một loại cảm giác cô độc.
Nàng có thích cậu bé đi chăng nữa, cuối cùng bất quá cũng chỉ là người ngoài, sau khi xuống tàu, có lẽ là cả sau này cũng không bao giờ gặp lại thằng bé nữa.
Mặc dù người đàn ông trước mắt vô sỉ hèn hạ, nhưng đến cuối cùng ông ta là cha của Shirley. Nếu như ông ta thật sự suy nghĩ nhiều đến con của mình, đối với Shirley mà nói, đây không thể không coi là một chuyện tốt.
Thời điểm Margaret đang trầm mặc, Black tiên sinh phảng phất như nhớ ra điều gì, giơ tay vỗ trán mình.
"Há, đúng rồi, Firth tiểu thư, bản thân ta còn nợ cô một lời xin lỗi. Ta nên xin lỗi cô vì khi trước ta đã hiểu lầm và làm ra hành động dã man như vậy đối với cô. Ta không biết lúc ấy tại sao ta lại làm ra hành động cầm thú như vậy. Trách mắng của cô, thậm chí là tất cả các vết thương cô vô tình gây cho ta đều là ta đáng bị, so với những tổn thương và kinh sợ ta mang đến cho cô, chuyện ta phải chịu hoàn toàn nhỏ nhặt không đáng kể. Từ đầu đến đuôi ta là tên khốn kiếp. Ta kính xin cô tha thứ, chân tâm thật ý. Ta xin thề với thượng đế, sau này ta tuyệt đối sẽ không vô lễ với cô như vậy nữa."
Đột nhiên thái độ của hắn chuyển biến to lớn, khiến cho Margaret cảm thấy rất khó chịu.
"Cô không nói lời nào, chẳng lẽ là không chịu tha thứ cho ta?" Hắn lộ ra dáng vẻ đưa tang.
"Là như vầy, Black tiên sinh, tôi không muốn nghe ngài nói những chuyện này nữa, tôi có tha thứ hay không cũng không quan trọng." Giọng điệu Margaret thoáng hoà hoãn hơn, "Liên quan đến chuyện của Shirley, thằng bé yêu cầu ngài và Black phu nhân ở cạnh nhiều hơn. Làm cha mẹ không phải chỉ cung cấp đủ điều kiện vật chất phong phú cho con liền nghĩ rằng sẽ có được sự yêu thích của bé, đây chính là điều tôi có thể nói với ngài. Strauss phu nhân đang chờ tôi, xin lỗi tôi phải đi, xin ngài tránh ra."
Quả thực nàng không muốn phải đứng ở đây thêm một phút nào nữa.
"A, Firth tiểu thư, vô cũng cảm tạ cô đã quan tâm tới Shirley! Ta cũng biết, căn bản là cô xem thường ta!"
Nhưng mà, chẳng những người đàn ông trước mắt nàng không có tránh đường ra, ngược lại đột nhiên thốt lên một tiếng, lộ ra vẻ đè nén thống khổ:
"Quả thật ta không phải là người cha tốt, cũng không phải là người chồng tốt. Nhưng ta cũng có nỗi khổ riêng của mình. Liên quan đến phu nhân của ta, cô cũng nên biết, bà ấy lạnh lùng, hà khắc, trong mắt không có ta, cả ngày chỉ hứng thú với các hoạt động trong xã hội thượng lưu có thể nâng cao địa vị của bà ấy, bà ấy không để tâm đến suy nghĩ và như cầu của ta. Không có người đàn ông nào muốn là một người chồng người cha thất bại ngay từ đầu. Cho nên ta không muốn ở nhà dù bỏ lỡ quá trình Shirley lớn lên, cũng không muốn đối mặt với gương mặt của bà ấy. Firth tiểu thư, đại khái là cô đâu biết, lần đầu tiên lúc ta nhìn thấy cô, cô đang dạy dương cầm cho Shirley, ánh mắt toát ra sự ôn nhu của cô khi nhìn thằng bé lập tức hấp dẫn ta, khiến cho ta say mê, ta cảm nhận ở trên người cô toát ra một loại sức quyến rũ phái nữ thật sâu. OMG, nếu như phu nhân của ta cũng có thể đối đãi với Shirley bằng một nửa tình cảm cô đối với thằng bé trong gia đình này, ta sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ..."
Bị bất ngờ "bày tỏ" như vậy, Margaret trợn mắt há hốc mồm, triệt để tắt tiếng mấy giây.
"Đúng rồi!" Black tiên sinh đang lâm vào việc tình cảm cá nhân bùng nổ không thể tự kiềm chế bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.
"Cal! Ta hiểu hắn rất rõ. Hắn là một người có thù tất báo. Hắn vô cũng thống hận em. Mặc dù bây giờ có quan hệ với vợ chồng Strauss, hắn không thể không tỏ vẻ bỏ qua cho em, nhưng ta biết, sau khi Strauss tiên sinh xuống tàu, mất đi sự bào hộ của bọn họ, người giống như hắn vậy sẽ ngay lập tức trả thù em. Firth tiểu thư, để cho ta tới bảo vệ em, ta là thật tâm muốn bảo vệ em..."
Hắn nhanh chóng đi về phía Margaret, đưa tay về phía nàng, làm như muốn ôm.
Lúc này, trong một góc xa nhất trong lễ đường bỗng nhiên truyền tới một tiếng đằng hắng, một người đứng lên từ một vị trí tối tăm trong góc.
Margaret nhìn sang, sau khi thấy rõ người kia rồi thì lấy làm kinh hãi.
Thế nào cũng không nghĩ tới, trong góc nhà thờ vẫn có một người ngồi. Lại càng không nghĩ tới, người kia lại là Cal Hockley!
Bình luận truyện