Bá Đạo Vương Gia, Điêu Ngoa Công Tử
Chương 18
——————————————————————————–
Không biết là bởi vì thân thể nặng nề hơn hay là do cố ý chạy chậm cho nên cha của đứa nhỏ mới có thể nhanh chóng bắt được Lãnh Tà Dương, quả nhiên không ai có thể dự tính được, chưa kịp chạy đi đã bị túm lấy ngay tại cửa lớn! Cảm giác được cổ tay bị chế trụ một cách mạnh mẽ, Lãnh Tà Dương thấp giọng nguyền rủa một tiếng, quay người lại không chút khách khí vùi đầu xuống, gắt gao cắn vào tay Lãng Tà!
Lãng Tà nhướng mày, cắn chặt khớp hàm, không hề động, cũng không hề nói chuyện!
Lãnh Tà Dương một sống một chết cố cắn! Tên nam nhân chết tiệt này, cái gì cũng không trông nom cái gì cũng không biết! Một người nam nhân lại đi mang thai, thật là chuyện vô cùng hoang đường! Hắn vì thế mà đã phải trả giá bằng tất cả dũng khí, còn người nam nhân này lại ở nơi nào đó thanh thản chờ được ôm đứa nhỏ, chờ làm cha, một chút cũng không lo lắng cảm thụ của hắn – kẻ sẽ sinh ra đứa nhỏ này! Khớp hàm trên dưới không nhịn được dùng sức, thẳng cho đến khi răng nanh đâm xuyên da thịt, lưu lại một dấu răng thật đều và sâu trên cơ thể rắn chắc kia, mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng, mãi đến khi dạ dày dâng lên cảm giác không khỏe hắn mới chịu nhả ra, lập tức lui vài bước, oán hận trừng mắt nhìn Lãng Tà. Giận dữ lớn tiếng thét lên: “Lãng Tà, ngươi nghe rõ cho ta, ta không sinh!!! Muốn đứa nhỏ ngươi tự mình thỉnh cao minh khác đi!!”
“Ngươi nói cái gì?!” Vừa nghe những lời này, đau đớn trên tay gần như tan biến hết, trong mắt Lãng Tà tức thì bắn ra quang mang bén nhọn lạnh như băng. Lãnh Tà Dương co rúm lại một chút, nhưng nghĩ tới, người nam nhân này, trừ bỏ hung tàn ác độc, trừ bỏ chỉ sử hạ nhân, trừ bỏ hay trừng mắt dọa người thì có cái gì tốt đẹp?! Đáp án đúng, không có!!! Lãnh Tà Dương ưỡn cao ngực, cười lạnh: “Vương gia có phải lỗ tai có vấn đề hay không? Ta nói, ta không sinh hài tử cho ngươi!!! Tìm nữ nhân khác sinh đi!!! Nếu không…… Tiểu quai!!”
Một con tiểu xà màu xanh biếc chợt xuất hiện trên tay Lãnh Tà Dương, nghe tiếng hai người tranh cãi ầm ĩ, nô bộc cùng lão vương phi và chúng nha hoàn chạy tới xem, vừa thấy liền nhịn không được kinh hô ra tiếng! Xà a!
Mặt Lãng Tà trong phút chốc một mảnh xanh mét, nhưng y vẫn dùng ánh mắt níu giữ người trước mặt, vươn tay, tận lực ôn nhu nói: “Được rồi, Tà Dương, khí cũng sinh đủ rồi, lại đây!”
“Hừ!” Ai để ý ngươi a! Bất quá, Lãnh Tà Dương nhìn thấy Lãng Tà cố tình trấn định, bộ dáng lại tái nhợt xanh mét lung lay như sắp đổ, nên vẫn là hảo tâm thu hồi tiểu quai.
Lãng Tà lắc đầu cười khổ một chút, gia khỏa này, quả thực rất vô pháp vô thiên. Thấy vật duy nhất uy hiếp được hắn – tiểu thanh xà bị bắt trở lại, Lãng Tà nhìn Lãnh Tà Dương thâm tình cười: “Được rồi, Tà Dương, ta biết mình sai lầm rồi! Ngươi không nên tức giận, tránh thương tổn cơ thể, đối đứa nhỏ cũng không hảo, ngươi không biết sao, ta gần đây vẫn xem thư viết về tiểu hài tử, trong thư nói a, nếu cơ thể mẹ không khỏe mạnh, hội làm cho tiểu hài tử tàn tật, chỉ số thông minh thấp, dị dạng…… Ngươi cần phải hảo hảo ngẫm lại a! Đến, theo ta trở về phòng đi, náo loạn lâu như thế, cũng nên nghỉ ngơi một chút!”
“Đúng vậy đúng vậy, công tử, vô luận như thế nào, mặc kệ là ai chọc ngươi sinh khí, ngươi cứ nói cho Thạch Lựu, Thạch Lựu giúp ngươi giáo huấn hắn! Làm gì thì thân thể của mình vẫn quan trọng nhất! Ngươi nghe Vương gia nói đã thấy sợ chưa a!” Thạch Lựu lo lắng tiến lên, thật cẩn thận dìu Lãnh Tà Dương, dường như sợ hắn thể lực chống đỡ không nổi mà bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Lãnh Tà Dương không được tự nhiên liếc mắt nhìn Lãng Tà một cái. Lãng Tà đến gần, kéo hắn vào trong lòng ngực mình, thấp giọng nói: “Được rồi được rồi, phu thê cãi nhau có tất yếu phải để cho mọi người đều biết không?! Theo ta trở về phòng đi!”
“Ai là phu thê với ngươi a!” Lời tuy như thế, nhưng đáy lòng lại dâng lên cảm giác ngọt ngào làm cho khóe miệng của hắn không tự chủ được hơi hơi nhoẻn lên.
“Muốn làm cái gì a, vợ chồng son thật sự là gây sức ép người!” Lão Vương phi cũng cười lên, “Nghĩ muốn có chút thanh tịnh cũng khó! Cũng không biết đứa nhỏ sinh ra sau này có phải hay không sẽ làm cho toàn bộ vương phủ không được an bình…… Thật là……”
“Vương phi ngài chẳng lẽ không thích náo nhiệt sao?! Trước kia vẫn luôn nói vương phủ lạnh lẽo mà!” Một nha hoàn đứng bên cạnh vội vàng nói.
Vương phi cũng chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa!
“Nhớ đấy, Lãng Tà! Ngươi nên hảo hảo thương ta, nếu không ta mà mất hứng thì sẽ không sinh hài tử cho ngươi nga!” Lãnh Tà Dương nhẹ nhàng cọ mặt vào khuôn ngực ấm áp kia nhẹ giọng uy hiếp!
“Đúng đúng! Ngươi nói đúng!” Lãng Tà đáp trả, tại nơi Lãnh Tà Dương không nhìn thấy lộ ra một nụ cười tính kế âm hiểm. Xế chiều hôm nay những gì hắn nói về y, y đều nhớ rõ! Mà Lãng Tà y, một chủ nhân thì không thể tùy tiện bị người khác oan uổng, hơn nữa, lại là người của y dám tùy tiện định tội y như vậy!
“Nga!” Lãnh Tà Dương gật gật đầu, nghĩ thầm hắn đường đường Ám Minh Lãnh Tà Dương quả nhiên huấn phu hữu thuật! Thật sự là đáng mừng! Trong dạ dày dâng lên vị chua, “Nôn……”
“Xảy ra chuyện gì?!” Lãng Tà lo lắng cúi đầu xem xét. Nôn càng lúc càng nhiều. Lãnh Tà Dương che miệng lắc lắc đầu.
“Ăn gì phá hư bụng sao? Đã nói với ngươi là đừng có ăn đồ gì bậy bạ mà không nghe! Thạch Lựu, sau này công tử có muốn ăn cái gì thì cũng phải thông báo ta trước một tiếng!”
“Là!” Thạch Lựu vội vàng gật đầu. Lãnh Tà Dương sắc mặt tái nhợt nhanh chóng bụm miệng ủy khuất nhìn chằm chằm Lãng Tà. Ánh mắt cố ý ngây thơ chớp chớp……
“Đừng có nháy, ” Lãng Tà gõ đầu Lãnh Tà Dương, “Giả bộ ngây thơ cái gì a! Vào cửa đi, ta có việc phải nói với ngươi!”
“Chuyện gì a?” Một hơi cắn quả mơ tươi Lãng Tà mới chuyển về từ phương xa, rồi mới đặt mông ngồi xuống, không bình tĩnh hỏi. Hiện tại trời cũng sắp tối rồi, không ăn cơm, chạy vào trong phòng làm cái gì a!
Lãng Tà vòng qua kéo hắn ngồi lên đùi mình, nói: “Tà Dương a…… Ngươi xem chúng ta cũng đã có hài tử, khi nào thì…… thành thân a?”
“Thành thân?” Lãnh Tà Dương lăn lông lốc đứng lên, nhìn mặt Lãng Tà, hắn nghi hoặc, mới vừa nãy ở trong tối bên dưới ánh nến, dù chỉ trong nháy mắt, có phải hay không Lãng Tà đã đỏ mặt. Bất quá lướt qua quá nhanh, hắn cũng không có thấy rõ, hoa mắt sao?
“Đúng vậy, thành thân a!” Lãng Tà gật đầu, “Ngươi xem, khi nào chúng ta sẽ thành thân? Không phải đợi đến lúc hài tử xuất thế chứ?”
“Vào thời điểm nào ta nói là sẽ thành thân với ngươi?” Lãnh Tà Dương chăm chú nhìn Lãng Tà! Hừ, phải nhờ đến một hài tử bắt hắn bước vào Cảnh Dương Vương phủ của bọn họ, một nhân tài như hắn lại dễ dáng bước vào đại môn Cảnh Dương Vương phủ như thế ư, nằm mơ đi, “Ta không lấy chồng!!”
Rõ ràng như thế?! Ánh mắt Lãng Tà lại lộ ra vài tia quang mang thâm sâu, Lãnh Tà Dương, ngươi nhớ cho ta!!! Buổi tối hôm nay, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi! Ngẫm lại, Lãng Tà y đã nói đến mức này có nghĩa là y đang hạ mình cầu hôn, nghĩ lại, địa vị của y ở Đại Minh này so với hoàng đế còn trọng yếu hơn, thời điểm nào lại ăn nói khép nép như thế, đã thế còn không biết đường tán thưởng, cư nhiên dám một hơi phủ quyết y! Không có cửa đâu!
“Tại sao?!” Tiến vào đại môn vương phủ vũ nhục chân của hắn sao?! Huống chi, hắn cũng không muốn để cho đứa nhỏ làm hài tử của Lãng Tà!
“Bởi vì……” Lãnh Tà Dương ghé sát vào Lãng Tà, thần bí nói, “Kỹ thuật viết thiên văn của tên tác giả này quả thực thối nát, thường xuyên đem hôn lễ biến thành tang lễ lạnh lùng thanh thanh, chỉ kém cái là không có giấy bay đầy trời thôi, ngược lại viết lễ tang lại vô cùng – náo nhiệt, dường như khi có người chết hắn cao hứng biết bao nhiêu! Chúng ta không cần thành thân!”
“…… Phải….. Sao……” Lãng Tà bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai còn có tác giả như vậy a!
( mỗ tạc: ta! ##%¥#%…!!!!!!! ημγσυψω. ¥…………)
“Đúng vậy!” Còn sợ Lãng Tà không tin, Lãnh Tà Dương cố gắng gật đầu gia tăng độ chân thực. Nếu Lãng Tà tin, Lãng Tà sẽ không gọi là Lãng Tà, sửa kêu ngu ngốc luôn cho rồi!
Lãng Tà gật gật đầu: “Được rồi, ta tin!” ( Tạc: Lãng Tà, ngươi……)
Lãnh Tà Dương vừa lòng, một lần nữa tìm vị trí thoải mái trong ngực Lãng Tà nằm xuống. Chính là, thanh âm nguy hiểm của Lãng Tà lại vang lên bên lỗ tai hắn: “Như vậy, chúng ta thảo luận một chút, ai là Khải Tạp Tây, ai là An Bối Tình Minh, ai là Đế Thích Thiên ai là Tây Tác ai lại là Vũ Trí Ba Dứu?! Lãnh Tà Dương, ngươi tốt nhất nên hảo hảo giải thích rõ ràng với ta, ngươi cùng với mấy người vừa nghe tên đã biêt là nam nhân đó rốt cuộc có quan hệ gì với nhau?!!!”
Rống to một câu cuối cùng kia, làm cho toàn bộ người trong vương phủ, đều có cảm giác đinh tai nhức óc! Ngay cả vương phủ tựa hồ cũng không chịu được sóng âm như vậy, lay động vài cái, khiến cho vương phủ những năm cuối triều nhà Minh tạo ra những cơn địa chấn bí ẩn.
“Cái gì cái gì a!” Lãnh Tà Dương nhu nhu lỗ tai phát đau oán giận, “Có nội lực bộ giỏi lắm a! Rống lớn tiếng như thế làm gì a?! Không sợ bị thương yết hầu sao, thật là!”
Tay Lãng Tà bắt đầu bí mật tiến hành đánh lén, sau khi rống to thì khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời ta mà, Tà Dương.”
“Ách? Cái gì?” Sau lưng tựa hồ có vật gì đó đang di động, là trùng sao? Lạnh lạnh, nhột nhột! Lãnh Tà Dương có chút không yên lòng, “Ngươi vừa rồi đang nói cái gì?”
“Đám nam nhân đó!” Lãng Tà hảo tâm nhắc nhở, nhẹ nhàng cúi sát đầu, thổi nhẹ vào lỗ tai hắn.
Lãnh Tà Dương co rụt cổ lại: “Hảo nhột a! Cái gì…… Nam nhân……” Xú nam nhân này, quấy rầy hắn như vậy, kêu hắn làm sao suy nghĩ a!
Không biết là bởi vì thân thể nặng nề hơn hay là do cố ý chạy chậm cho nên cha của đứa nhỏ mới có thể nhanh chóng bắt được Lãnh Tà Dương, quả nhiên không ai có thể dự tính được, chưa kịp chạy đi đã bị túm lấy ngay tại cửa lớn! Cảm giác được cổ tay bị chế trụ một cách mạnh mẽ, Lãnh Tà Dương thấp giọng nguyền rủa một tiếng, quay người lại không chút khách khí vùi đầu xuống, gắt gao cắn vào tay Lãng Tà!
Lãng Tà nhướng mày, cắn chặt khớp hàm, không hề động, cũng không hề nói chuyện!
Lãnh Tà Dương một sống một chết cố cắn! Tên nam nhân chết tiệt này, cái gì cũng không trông nom cái gì cũng không biết! Một người nam nhân lại đi mang thai, thật là chuyện vô cùng hoang đường! Hắn vì thế mà đã phải trả giá bằng tất cả dũng khí, còn người nam nhân này lại ở nơi nào đó thanh thản chờ được ôm đứa nhỏ, chờ làm cha, một chút cũng không lo lắng cảm thụ của hắn – kẻ sẽ sinh ra đứa nhỏ này! Khớp hàm trên dưới không nhịn được dùng sức, thẳng cho đến khi răng nanh đâm xuyên da thịt, lưu lại một dấu răng thật đều và sâu trên cơ thể rắn chắc kia, mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng, mãi đến khi dạ dày dâng lên cảm giác không khỏe hắn mới chịu nhả ra, lập tức lui vài bước, oán hận trừng mắt nhìn Lãng Tà. Giận dữ lớn tiếng thét lên: “Lãng Tà, ngươi nghe rõ cho ta, ta không sinh!!! Muốn đứa nhỏ ngươi tự mình thỉnh cao minh khác đi!!”
“Ngươi nói cái gì?!” Vừa nghe những lời này, đau đớn trên tay gần như tan biến hết, trong mắt Lãng Tà tức thì bắn ra quang mang bén nhọn lạnh như băng. Lãnh Tà Dương co rúm lại một chút, nhưng nghĩ tới, người nam nhân này, trừ bỏ hung tàn ác độc, trừ bỏ chỉ sử hạ nhân, trừ bỏ hay trừng mắt dọa người thì có cái gì tốt đẹp?! Đáp án đúng, không có!!! Lãnh Tà Dương ưỡn cao ngực, cười lạnh: “Vương gia có phải lỗ tai có vấn đề hay không? Ta nói, ta không sinh hài tử cho ngươi!!! Tìm nữ nhân khác sinh đi!!! Nếu không…… Tiểu quai!!”
Một con tiểu xà màu xanh biếc chợt xuất hiện trên tay Lãnh Tà Dương, nghe tiếng hai người tranh cãi ầm ĩ, nô bộc cùng lão vương phi và chúng nha hoàn chạy tới xem, vừa thấy liền nhịn không được kinh hô ra tiếng! Xà a!
Mặt Lãng Tà trong phút chốc một mảnh xanh mét, nhưng y vẫn dùng ánh mắt níu giữ người trước mặt, vươn tay, tận lực ôn nhu nói: “Được rồi, Tà Dương, khí cũng sinh đủ rồi, lại đây!”
“Hừ!” Ai để ý ngươi a! Bất quá, Lãnh Tà Dương nhìn thấy Lãng Tà cố tình trấn định, bộ dáng lại tái nhợt xanh mét lung lay như sắp đổ, nên vẫn là hảo tâm thu hồi tiểu quai.
Lãng Tà lắc đầu cười khổ một chút, gia khỏa này, quả thực rất vô pháp vô thiên. Thấy vật duy nhất uy hiếp được hắn – tiểu thanh xà bị bắt trở lại, Lãng Tà nhìn Lãnh Tà Dương thâm tình cười: “Được rồi, Tà Dương, ta biết mình sai lầm rồi! Ngươi không nên tức giận, tránh thương tổn cơ thể, đối đứa nhỏ cũng không hảo, ngươi không biết sao, ta gần đây vẫn xem thư viết về tiểu hài tử, trong thư nói a, nếu cơ thể mẹ không khỏe mạnh, hội làm cho tiểu hài tử tàn tật, chỉ số thông minh thấp, dị dạng…… Ngươi cần phải hảo hảo ngẫm lại a! Đến, theo ta trở về phòng đi, náo loạn lâu như thế, cũng nên nghỉ ngơi một chút!”
“Đúng vậy đúng vậy, công tử, vô luận như thế nào, mặc kệ là ai chọc ngươi sinh khí, ngươi cứ nói cho Thạch Lựu, Thạch Lựu giúp ngươi giáo huấn hắn! Làm gì thì thân thể của mình vẫn quan trọng nhất! Ngươi nghe Vương gia nói đã thấy sợ chưa a!” Thạch Lựu lo lắng tiến lên, thật cẩn thận dìu Lãnh Tà Dương, dường như sợ hắn thể lực chống đỡ không nổi mà bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Lãnh Tà Dương không được tự nhiên liếc mắt nhìn Lãng Tà một cái. Lãng Tà đến gần, kéo hắn vào trong lòng ngực mình, thấp giọng nói: “Được rồi được rồi, phu thê cãi nhau có tất yếu phải để cho mọi người đều biết không?! Theo ta trở về phòng đi!”
“Ai là phu thê với ngươi a!” Lời tuy như thế, nhưng đáy lòng lại dâng lên cảm giác ngọt ngào làm cho khóe miệng của hắn không tự chủ được hơi hơi nhoẻn lên.
“Muốn làm cái gì a, vợ chồng son thật sự là gây sức ép người!” Lão Vương phi cũng cười lên, “Nghĩ muốn có chút thanh tịnh cũng khó! Cũng không biết đứa nhỏ sinh ra sau này có phải hay không sẽ làm cho toàn bộ vương phủ không được an bình…… Thật là……”
“Vương phi ngài chẳng lẽ không thích náo nhiệt sao?! Trước kia vẫn luôn nói vương phủ lạnh lẽo mà!” Một nha hoàn đứng bên cạnh vội vàng nói.
Vương phi cũng chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa!
“Nhớ đấy, Lãng Tà! Ngươi nên hảo hảo thương ta, nếu không ta mà mất hứng thì sẽ không sinh hài tử cho ngươi nga!” Lãnh Tà Dương nhẹ nhàng cọ mặt vào khuôn ngực ấm áp kia nhẹ giọng uy hiếp!
“Đúng đúng! Ngươi nói đúng!” Lãng Tà đáp trả, tại nơi Lãnh Tà Dương không nhìn thấy lộ ra một nụ cười tính kế âm hiểm. Xế chiều hôm nay những gì hắn nói về y, y đều nhớ rõ! Mà Lãng Tà y, một chủ nhân thì không thể tùy tiện bị người khác oan uổng, hơn nữa, lại là người của y dám tùy tiện định tội y như vậy!
“Nga!” Lãnh Tà Dương gật gật đầu, nghĩ thầm hắn đường đường Ám Minh Lãnh Tà Dương quả nhiên huấn phu hữu thuật! Thật sự là đáng mừng! Trong dạ dày dâng lên vị chua, “Nôn……”
“Xảy ra chuyện gì?!” Lãng Tà lo lắng cúi đầu xem xét. Nôn càng lúc càng nhiều. Lãnh Tà Dương che miệng lắc lắc đầu.
“Ăn gì phá hư bụng sao? Đã nói với ngươi là đừng có ăn đồ gì bậy bạ mà không nghe! Thạch Lựu, sau này công tử có muốn ăn cái gì thì cũng phải thông báo ta trước một tiếng!”
“Là!” Thạch Lựu vội vàng gật đầu. Lãnh Tà Dương sắc mặt tái nhợt nhanh chóng bụm miệng ủy khuất nhìn chằm chằm Lãng Tà. Ánh mắt cố ý ngây thơ chớp chớp……
“Đừng có nháy, ” Lãng Tà gõ đầu Lãnh Tà Dương, “Giả bộ ngây thơ cái gì a! Vào cửa đi, ta có việc phải nói với ngươi!”
“Chuyện gì a?” Một hơi cắn quả mơ tươi Lãng Tà mới chuyển về từ phương xa, rồi mới đặt mông ngồi xuống, không bình tĩnh hỏi. Hiện tại trời cũng sắp tối rồi, không ăn cơm, chạy vào trong phòng làm cái gì a!
Lãng Tà vòng qua kéo hắn ngồi lên đùi mình, nói: “Tà Dương a…… Ngươi xem chúng ta cũng đã có hài tử, khi nào thì…… thành thân a?”
“Thành thân?” Lãnh Tà Dương lăn lông lốc đứng lên, nhìn mặt Lãng Tà, hắn nghi hoặc, mới vừa nãy ở trong tối bên dưới ánh nến, dù chỉ trong nháy mắt, có phải hay không Lãng Tà đã đỏ mặt. Bất quá lướt qua quá nhanh, hắn cũng không có thấy rõ, hoa mắt sao?
“Đúng vậy, thành thân a!” Lãng Tà gật đầu, “Ngươi xem, khi nào chúng ta sẽ thành thân? Không phải đợi đến lúc hài tử xuất thế chứ?”
“Vào thời điểm nào ta nói là sẽ thành thân với ngươi?” Lãnh Tà Dương chăm chú nhìn Lãng Tà! Hừ, phải nhờ đến một hài tử bắt hắn bước vào Cảnh Dương Vương phủ của bọn họ, một nhân tài như hắn lại dễ dáng bước vào đại môn Cảnh Dương Vương phủ như thế ư, nằm mơ đi, “Ta không lấy chồng!!”
Rõ ràng như thế?! Ánh mắt Lãng Tà lại lộ ra vài tia quang mang thâm sâu, Lãnh Tà Dương, ngươi nhớ cho ta!!! Buổi tối hôm nay, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi! Ngẫm lại, Lãng Tà y đã nói đến mức này có nghĩa là y đang hạ mình cầu hôn, nghĩ lại, địa vị của y ở Đại Minh này so với hoàng đế còn trọng yếu hơn, thời điểm nào lại ăn nói khép nép như thế, đã thế còn không biết đường tán thưởng, cư nhiên dám một hơi phủ quyết y! Không có cửa đâu!
“Tại sao?!” Tiến vào đại môn vương phủ vũ nhục chân của hắn sao?! Huống chi, hắn cũng không muốn để cho đứa nhỏ làm hài tử của Lãng Tà!
“Bởi vì……” Lãnh Tà Dương ghé sát vào Lãng Tà, thần bí nói, “Kỹ thuật viết thiên văn của tên tác giả này quả thực thối nát, thường xuyên đem hôn lễ biến thành tang lễ lạnh lùng thanh thanh, chỉ kém cái là không có giấy bay đầy trời thôi, ngược lại viết lễ tang lại vô cùng – náo nhiệt, dường như khi có người chết hắn cao hứng biết bao nhiêu! Chúng ta không cần thành thân!”
“…… Phải….. Sao……” Lãng Tà bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai còn có tác giả như vậy a!
( mỗ tạc: ta! ##%¥#%…!!!!!!! ημγσυψω. ¥…………)
“Đúng vậy!” Còn sợ Lãng Tà không tin, Lãnh Tà Dương cố gắng gật đầu gia tăng độ chân thực. Nếu Lãng Tà tin, Lãng Tà sẽ không gọi là Lãng Tà, sửa kêu ngu ngốc luôn cho rồi!
Lãng Tà gật gật đầu: “Được rồi, ta tin!” ( Tạc: Lãng Tà, ngươi……)
Lãnh Tà Dương vừa lòng, một lần nữa tìm vị trí thoải mái trong ngực Lãng Tà nằm xuống. Chính là, thanh âm nguy hiểm của Lãng Tà lại vang lên bên lỗ tai hắn: “Như vậy, chúng ta thảo luận một chút, ai là Khải Tạp Tây, ai là An Bối Tình Minh, ai là Đế Thích Thiên ai là Tây Tác ai lại là Vũ Trí Ba Dứu?! Lãnh Tà Dương, ngươi tốt nhất nên hảo hảo giải thích rõ ràng với ta, ngươi cùng với mấy người vừa nghe tên đã biêt là nam nhân đó rốt cuộc có quan hệ gì với nhau?!!!”
Rống to một câu cuối cùng kia, làm cho toàn bộ người trong vương phủ, đều có cảm giác đinh tai nhức óc! Ngay cả vương phủ tựa hồ cũng không chịu được sóng âm như vậy, lay động vài cái, khiến cho vương phủ những năm cuối triều nhà Minh tạo ra những cơn địa chấn bí ẩn.
“Cái gì cái gì a!” Lãnh Tà Dương nhu nhu lỗ tai phát đau oán giận, “Có nội lực bộ giỏi lắm a! Rống lớn tiếng như thế làm gì a?! Không sợ bị thương yết hầu sao, thật là!”
Tay Lãng Tà bắt đầu bí mật tiến hành đánh lén, sau khi rống to thì khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời ta mà, Tà Dương.”
“Ách? Cái gì?” Sau lưng tựa hồ có vật gì đó đang di động, là trùng sao? Lạnh lạnh, nhột nhột! Lãnh Tà Dương có chút không yên lòng, “Ngươi vừa rồi đang nói cái gì?”
“Đám nam nhân đó!” Lãng Tà hảo tâm nhắc nhở, nhẹ nhàng cúi sát đầu, thổi nhẹ vào lỗ tai hắn.
Lãnh Tà Dương co rụt cổ lại: “Hảo nhột a! Cái gì…… Nam nhân……” Xú nam nhân này, quấy rầy hắn như vậy, kêu hắn làm sao suy nghĩ a!
Bình luận truyện