Bá Đạo Vương Gia, Điêu Ngoa Công Tử

Chương 19



——————————————————————————–

“Chính là xế chiều hôm nay ngươi đã nói với Thạch Lựu này a……” Không hổ là Lãng Tà a, mỹ nhân trong ngực, cư nhiên tâm vô tạp niệm, vững như quân tử! Đương nhiên, ngón tay kia cũng chính là tâm của y, không thấy lang trảo của y đều đã lần mò vào trong y phục của người khác sao?! Đầu lưỡi trơn trượt cũng đê tiện tham nhập vào trong nhĩ động của Lãnh Tà Dương.

Lãnh Tà Dương thân thể cứng đờ, đại khái là việc có hài tử chính là duyên cớ làm cho thân thể hắn trở nên càng thêm mẫn cảm, một trận tê dại khiến cả người hắn nhẹ nhàng run rẩy, hắn trốn tránh Lãng Tà ác ý khiêu khích, giãy giụa quẫy đạp thay chính mình kêu oan: “Ta…… Ta không nhớ rõ……, hảo nhột a! Tà!”

“Ta cũng thực nhớ a……” Lãng Tà đánh một cái ngáp nói, ngón tay bướng bỉnh linh hoạt quen thuộc cởi bỏ ty thao (dây thắt lưng làm bằng tơ) bên hông người khác, rồi mới nhẹ nhàng rút ra, đôi vai xinh đẹp lập tức triển lộ trước mắt.

“Ngươi…… Đang…… Làm cái gì a……” Rõ ràng thần chí đã bất minh. ( Dương Dương, phải thủ vững phòng tuyến a…… Ngươi xem cái bộ dạng vô dụng của ngươi kìa……)

“Ta đương nhiên là đang dùng phương thức của nam nhân, chứng minh ta so vài tên nam nhân kia càng mạnh hơn!” Ôn nhu giải thích cho Lãnh Tà Dương. Đầu lưỡi đầy hỏa nhiệt cũng là bắt đầu trượt xuống, mút lên làn da trắng sáng như tuyết mang hương thuần tư vị! Lãng Tà tâm tình sung sướng, vĩnh viễn chỉ có hắn một người là có tư vị tuyệt vời như vậy, hoàn toàn đáng giá để y độc hưởng cả đời!

“Ta không anh tuấn bằng Khải Tạp Tây?” Hé miệng thật mạnh cắn xuống! Hảo a, một cái dấu răng mới mẻ!

“A……” Lãnh Tà Dương bị đau! Tên hỗn trướng này rốt cuộc là đang nói cái gì với cái gì a?! Nhưng hắn vẫn là phản xạ có điều kiện mở miệng phản bác, “Ngươi kỳ mộc làm sao có thể bì với Khải Tạp Tây?! Ngươi tính cái gì đông…… A!!” Lần này khẳng định cắn đến xuất huyết! Ô…… Đau quá……

“Phải không? Ta thật sự không anh tuấn bằng cái gì Khải Tạp Tây kia?” Thanh âm nghe ra vân đạm phong khinh, nhưng hương vị khói thuốc súng cũng rất nặng khiến cho người ta có nguy cơ đốn sinh (ngừng sống =))).

Lãnh Tà Dương thức thời vội vàng thừa dịp thanh tỉnh tạm thời này để mà nịnh hót: “Ngươi anh tuấn, ngươi tuyệt đối anh tuấn! Khải Tạp Tây kia có thể so với ngươi a!…… A! Ngươi sao vẫn còn cắn ta?!”

“Là vì lời nói thành thật nên thưởng cho ngươi a……” Lãng Tà cười tủm tỉm trả lời, biểu tình hoàn toàn hệt như một con tiểu miêu trộm được thịt, hơn nữa sắc mặt kia, lộ vẻ âm hiểm rất cao!

“……” Quả nhiên chính mình đã quá coi nhẹ trình độ vô sỉ của Lãng Tà! Lãnh Tà Dương hối hận khi chính mình quá khinh địch, rồi lại chìm đắm trong cảm giác hỗn tạp vừa thống khổ vừa khoái hoạt, mình thật không còn chút sức lực nào a…… Quả nhiên sắc làm loạn trí

“Vậy còn cách nói năng của ta, không sánh bằng An Bội Tình Minh sao?” Lãng Tà như là một mộc ngẫu sư (người điều khiển rối) đang thao túng khôi lỗi (con rối), bừa bãi dùng ngón tay châm ngòi thân thể đang nằm trong lòng mình

“Ta không biết…… Người kia……” Rút kinh nghiệm đợt một…… Chắc cũng không đến nỗi lại bị cắn đâu, Lãnh Tà Dương lạc quan suy nghĩ, sau đó, thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ, hút một ngụm lãnh khí, tay người này…… Cái tay ở trước ngực hắn sờ mó…… Đáng giận! Một tiếng ‘ưm’ ức chế không được mà thoát ra ngoài……

“Đế Thích Thiên lại là cái thứ gì?”

“Hắn…… Không phải cái thứ gì……” Thực xin lỗi a thần tượng, đều là lỗi của ta, ô…… Là ta đánh giá thấp hậu quả cơn ghen của người nam nhân này…… Ta thực xin lỗi ngươi a Thiên Thiên……

Lãnh Tà Dương trong lòng căng thẳng cắn răng một cái hít sâu một hơi rồi mới không dám thở nói một tràng: “Không riêng gì hắn không phải cái thứ đồ vật gì đó mà ngay cả Tây Tác Vũ Trí Ba Dứu cũng không thấy có chỗ nào hảo khắp thiên hạ chỉ có Cảnh Dương Vương gia ngươi Lãng Tà là tuyệt vời nhất ngươi là tối suất (đẹp trai nhất) ngươi là anh tuấn nhất ngươi là tối vô địch ngươi phong độ thiên thiên khí vũ hiên ngang ngay cả Tây Tử cũng phải vì ngươi mà nâng tâm Vương Tường cũng là vì ngươi mà tống hoài (nhớ mong, trông ngóng) ngay cả thân là đồng tính như ta cũng nhịn không được mà vì ngươi động tâm ngươi là tình nhân trong mộng của toàn bộ nữ nhân trên thế giới là tình địch trong mộng của toàn bộ nam nhân trên thế giới……”

Hô, một hơi nói xong nhiều chi luận trái lương tâm như thế thật đúng là làm cho người ta có cảm giác không thở nổi!

Khả Lãng Tà lại chưa vừa lòng lắm với lời khen tặng lần này, hắn tăng lớn độ mạnh của ngón tay, hưởng thụ khi nghe được Lãnh Tà Dương giãy giụa kêu lên đau đớn và thanh âm kháng nghị rất nhỏ, bỏ hết những thứ quần áo vướng bận dư thừa, Lãng Tà cười lạnh: “Sao ta lại cảm thấy những lời đó nghe thật chói tai nhỉ? Cảm tình mà Lãnh đại công tử ngươi nói không phải thật tâm đúng không?”

Lãnh Tà Dương vội vàng nói: “Lời ta nói là thiệt tình tuyệt đối là thiệt tình! Vương gia, ngài nhìn rõ mọi việc, không nên oan uổng người tốt a!”

“Phải không?” Lãng Tà khóe miệng nhoẻn lên, răng nanh trắng noãn phản chiếu ánh sáng, đâm vào Lãnh Tà Dương khiến hắn một trận phát run, kỳ quái, sao lại có cảm giác lạnh, hắn cúi đầu nhìn thấy, đại kinh thất sắc: “Y phục của ta mà?!”

“Trên mặt đất a!” Lãng Tà vô tội nhìn về đống hỗn tạp trên mặt đất

“Ngươi……” Cái đống giẻ rách trên mặt đất so với y phục của tên khất cái còn rách nát hơn, thật là y phục của Lãnh đại thiếu gia hắn sao?! Thời điểm Lãnh Tà Dương yên lặng bi ai thương tiếc cho bộ y phục âu yếm của hắn, phía sau một lực đẩy mạnh mẽ đè hắn xuống, sao đó nữa, một cảm giác trầm nặng giống như bị đá tảng đè lên xuất hiện, tính cảnh giác nổi lên bốn phía, Lãnh Tà Dương thử thăm dò hỏi: “Xin hỏi…… Khách quan, ngài muốn làm cái gì a?” ( quần áo đều bị cỡi hết còn hỏi, làm bộ làm tịch cái gì a, Dương Dương, ngươi không phải thân kinh bách chiến sao?! Cảm tình đều là giả a…… Gạt người đáng xấu hổ!)

“Ta sẽ dùng cả đêm để hỏi cho ra lời nói thật tâm của ngươi!” Lãng Tà ác độc nở nụ cười, Lãnh Tà Dương lại muốn khóc!

Vẫn còn chưa có ăn cơm chiều mà, ngươi không biết làm loại chuyện này rất tiêu hao thể lực sao…… Lãng Tà, ngươi cái đồ hỗn trướng sắc dục huân tâm, ngươi có biết cái gì gọi là trời đánh còn tránh bữa ăn hay không a…… Đói quá có thể gây chết người đó a……

Kết quả chính là, toàn thể thành viên của Cảnh Dương Vương phủ đang trinh sát địch tình bên ngoài cửa phòng trừ bỏ nghe được tiếng rên rỉ làm cho người ta suy nghĩ lung tung, thì chính là tiếng Lãnh Tà Dương chịu không được hô to: “Ta đã biết, ngươi là tối suất, ngươi là khắp thiên hạ tối suất……”

Bất quá, sâu bên trong thanh âm này, chính là tiếng khóc nồng đậm hỗn loạn hòa cùng tiếng cầu xin không thể che dấu…… Đương nhiên, điều này đều bị đại quân đoàn đồng nghiệp nữ cùng đồng nghiệp nam bên ngoài tự động xem nhẹ, bọn họ chỉ biết một việc, đó phải là, tình nhân trong mắt quả nhiên hóa thành Phan An a…… Không thể không nói, người trong vương phủ có trí tưởng tượng thật cao thâm

Ngày hôm sau, thời điểm thái dương xuống núi, thân ảnh mọi người luôn chờ mong của Lãnh Tà Dương cuối cùng mới khoan thai bước đến phạn trác (bàn ăn cơm) dưới con mắt lo lắng cùng chờ đợi của mọi người. Bất quá, Vương phi có điều không rõ chính là, Lãnh Tà Dương sắc mặt cư nhiên tối đen! Kỳ quái, theo lý thuyết, dựa theo đáng hồng thiểu thuyết đang được bán rầm rộ bên ngoài 《 minh châu ký 》 thảo luận, trải qua màn XXOO nghiêm chỉnh tối qua của con mình, Lãnh Tà Dương sắc mặt phải hồng nhuận da thịt phải bóng loáng mới đúng chứ a? Sao lại ra thành như vầy?!

Kỳ thật Vương phi tuyệt không biết Lãnh Tà Dương đã phải trải qua tâm lý tra tấn như thế nào.

Hôm nay thức dậy ở trên giường, mới phát hiện cái tên nam nhân hăng hái ăn uống no đủ kia đã sớm không còn bóng dáng. Mà sau khi chính mình xuống giường thì mới biết trên cơ bản đã đến giờ cơm chiều! Nhớ tới mình bị đói bụng cả ngày, mặt Lãnh Tà Dương lập tức trắng bệch! Nghĩ tới chính mình đêm qua kêu lớn tiếng như vậy, từ trắng lại chuyển hồng…… Không ra khỏi cửa, sẽ lại đói lả, mà nếu xuất môn, phỏng chừng lại sẽ bị cười nhạo……

Cuối cùng, chiếu theo nguyên tắc bản thân nghèo hèn bất năng dịch, phú quý bất năng ***, uy vũ không khuất phục, đói khát không thể nhẫn nhịn, Lãnh mỗ da mặt dày bước ra khỏi cửa. Kết quả vẫn là không có ai cười nhạo hắn! Chẳng qua ──

Ở cửa gặp Thạch Lựu, Thạch Lựu ngọt ngào cười: “Công tử, Vương gia quả tối suất a?”

“A?!” Thiên ngoại bay tới một câu, Lãnh Tà Dương không rõ ý, chỉ ngây ngốc gật gật đầu, cứ nhắm thẳng đến nơi ăn cơm mà đi.

Không ngờ, trên đường tới hoa viên, gặp Lan nhi, Lan nhi hé miệng cười: “Công tử, Vương gia quả tối suất a?”

Lãnh Tà Dương trong lòng bắt đầu nghi hoặc. Vừa ra hoa viên, lại đụng phải quản gia, quản gia nào giờ bộ mặt như quan tài cư nhiên mỉm cười: “Công tử, Vương gia quả tối suất a?”

Lãnh Tà Dương bắt đầu xơ cứng. Máu tuần hoàn, ý nghĩ chuyển động, bắt đầu nhớ lại…… Đêm qua, Lãng Tà ‘làm việc’ quá độ khiến cho hắn không thể không cầu xin sự khoan dung, hơn nữa còn hô lên nói đủ thứ thế nhưng y cũng như trước không dừng tay…… Nhớ lại xong.

Thế là, vào một buổi chiều chạng vạng trời nhiễm đỏ, ở một nơi yên tĩnh trong hoa viên, sắc mặt Lãnh Tà Dương từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng sang lam, lại từ lam chuyển thành màu xám, từ xám sang lục, từ lục sang xanh, từ xanh trở thành tím, từ tím biến thành đen…… Bối cảnh hoa viên một mảnh tiêu điều, lạc hồng thành trận.

Người chứng kiến cuối cùng cũng hiểu được duyên cớ Tà Dương vì sao lại là Lãnh……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện