Ba Lê Và Giày Bóng Rổ
Chương 19
Editor: YuuTiết Thể dục.
Trong phòng học vắng tanh, mọi người đều ra ngoài học thể dục.
“Nhận thức, biết rằng” Giọng nói nhẹ nhàng của Vân Khê vang lên trong lớp học vắng tanh: “Vô thức, phụ thuộc, sự phụ thuộc, phụ thuộc vào……”
“Sẽ không ai biết đâu.” Tay trái Sở Mặc chống cằm, cái lưỡi trong miệng chọc vào bên má, lông mày nhăn lại, cười xấu xa: “Tiểu Thiên Nga, cậu bí mật che giấu cho tôi đi.”
Vân Khê đặt quyển sách tiếng Anh xuống, nghiêm túc nói: “Cậu đừng như vậy, nhanh viết đi, lát nữa cô giáo còn muốn kiếm tra đấy.”
Chỉ là giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, lại nhu nhu, trôi vào tai Sở Mặc lại mềm mại không thể nói nên lời
Trong lòng khẽ động, cậu liếm đôi môi khô khốc của mình, ngón tay cầm bút cũng chuyển động nhanh hơn.
Chỉ là không viết gì cả.
“Cậu viết nhanh đi, rất đơn giản.” Vân Khê đã cố tình xuống nước, rất nhiều cụm từ khó cũng chưa đưa ra cho cậu. Rõ ràng nhiệm vụ có thể hoàn thành trong vòng 10 phút nghỉ giải lao, vậy mà kéo dài tới giờ học thể dục rồi mà vẫn chưa xong. Hiện tại Vân Khê cảm thấy rõ ràng Sở Mặc cố tình làm như vậy.
Không sai, cậu chính là cố tình.
Tiểu Thiên Nga xinh đẹp, đáng yêu lại mềm mại như vậy, không chừng trong giờ thể dục sẽ có không ít người nhòm ngó, chẳng phải không thể ngăn chặn được sao.
Vân Khê cố tình sa sằm mặt xuống, ra vẻ thâm trầm nói: “Cậu mà không viết làm sao kịp giờ mà đi chơi bóng chứ.” Cô biết rằng việc chơi bóng rổ chính là sinh mệnh thứ hai của Sở Mặc. Cậu có thể ngủ ở bất cứ tiết học nào, chỉ có tiết học thể dục là cậu không ngủ.
Trên sân bóng rổ luôn có bóng dáng hoạt động năng nổ cùng bộ dạng đổ mồ hôi đầm đìa của cậu.
Chỉ là giây tiếp theo.
Sở Mặc mở miệng nói: “Không vội, viết chính tả quan trọng hơn.” Nói xong còn cúi đầu viết mấy từ chính tả rồng bay múa phượng lên trang giấy, thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm túc.
Chỉ có Vân Khê bị cậu chọc giận nhưng không thể bộc lộ ra được, cô vô thức cắn môi dưới, ngón tay cũng vô thức cuộn mép trang sách: “Vậy cậu viết nhanh đi.” Cô lại thúc giục lần nữa.
“Đợi một chút, để tôi nghĩ đã.” Sở Mặc xoay bút trong tay, chống cằm nhìn nhưng tâm tư đều đặt ở trên người Vân Khê đang cúi đầu xuống.
Trong ánh mắt còn mang theo một tia tham lam.
Lông mi của cô không chỉ nhỏ dài mà còn cong lên vô cùng mê hồn, trông giống như một cái quạt hương bồ rơi xuống tạo thành một cái bóng nhỏ.
Mũi của cô khá cao, chóp mũi đầy đặn, mà điều đáng yêu nhất chính là trên mũi còn có một nốt ruồi rất nhỏ.
Hừm, muốn hôn.
Cậu nhớ tới lần trước ở KTV đè cô ở trên tường mà hôn ngấu nghiến.
Sẽ lại chọc giận cô, trong lòng cậu nghĩ thầm.
Nhịn xuống.
Thật con mẹ nó khó khăn.
Cậu vô thức dùng lưỡi đẩy hàm trên, hầu kết không ngừng di chuyển trên dưới. Vân Khê dường như cảm nhận được cái nhìn nóng hừng hực của cậu. Cô ngẩng đầu lên vừa vặn chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm của cậu.
Đôi mắt đen của cậu dường như mang theo một cái móc mà câu lấy ánh mắt của cô.
Giống như là hai cực của nam châm, vừa chạm một cái liền hấp dẫn lẫn nhau.
Ngón tay thon dài của cậu lướt qua gương mặt cô, đầu ngón tay ấm áp làm cô cảm thấy có chút tê dại.
Cậu cứ thể mà gạt tóc mai của cô vào bên cạnh tai.
Trong lúc nhất thời cô quên mình phải đẩy tay cậu ra, đây rõ ràng là một động tác vô cùng tùy tiện.
Mà trên khóe miệng cậu còn mang theo một nụ cười tinh nghịch, nhưng ngón tay vuốt ve gương mặt cô lại vô cùng tình cảm.
Một khắc đó, hai người đều như sa vào ánh mắt của nhau, không thể tự thoát ra được.
“Này, tao nói Mặc à, sao mày còn chưa đến ——” Đàm Thiên trở lại lớp học từ sân thể dục, cậu ta hét lớn rồi đẩy cửa đi vào, lại nhìn thấy một màn này trong lớp học, cậu ta không thể không ngậm miệng lại.
Xong đời rồi, trong lòng cậu ta bỗng có dự cảm không được tốt.
Quấy rầy đến khung cảnh lãng mạn giữa giáo bá của Nhất Trung Sở Mặc và Tiểu Thiên Nga, cậu ta có chút ảo não khi nhớ lại sự lỗ mãng của mình vừa rồi, cảm thấy chính mình khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Nhưng mà……Sở Mặc lại ngây thơ như vậy, không nhào tới mà làm càn luôn? Cậu ta có chút bực dọc, nếu là cậu ta, xem chừng đã vồ lấy con gái nhà người ta mà điên cuồng hôn.
Rõ ràng cậu ta từ hướng nhìn của Vân Khê có thể thấy được ánh mắt long lanh của Sở Mặc mang theo sự xót xa cùng yêu thương.
Giống như là kẹo bông gòn bị nướng chảy, nhẹ nhàng cắn một miếng, đường lập tức tràn ra mang theo mùi hương vô cùng ngọt ngào.
Giọng nói của Đàm Thiên thình lình vang lên làm Vân Khê tức khắc tỉnh ngộ lại. Cô hoảng loạn cúi đầu, thân thể từ đối mặt với Sở Mặc biến thành xoay lưng về phía cậu, cô lúng túng gạt tóc mai ra sau tai, vừa hay để lộ ra đôi tai đã đỏ ửng lên.
Sở Mặc lạnh lùng nhìn về phía Đàm Thiên, sống lưng Đàm Thiên lập tức căng cứng ra, cậu ta vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi quấy rầy hai người rồi.” Nói xong nhanh chóng chạy vọt trở lại sân thể dục.
Chỉ có không khí ái muội vừa rồi đã bị phá vỡ.
Bầu không khí giữa hai người trở về điểm đóng băng.
Sở Mặc mím mồi nhìn đôi tai ửng hồng của Vân Khê, đáy mắt cậu hiện lên ý cười.
Tiểu Thiên Nga của cậu thẹn thùng rồi.
“Này, Tiểu Thiên Nga, còn chưa xong đâu.” Cậu dùng bút nhẹ nhàng chọc vào lưng Vân Khê. Vân Khê giống như một con thỏ nhỏ đang bị sợ hãi, ngay lập tức tránh khỏi sự tiếp xúc với đầu bút, mà lúc đầu bút chạm vào lưng dường như có một dòng điện chạy qua người, tê tê dại dại.
Vân Khê cầm quyển sách tiếng Anh lên rồi vùi mặt vào những trang giấy, dùng trang giấy mát lạnh để làm mát đôi má đang nóng bừng lên.
Bị Đàm Thiên nhìn thấy……Còn không biết sau này cậu ta sẽ nói với những người khác như thế nào, nhất định sẽ có không ít người biết chuyện này.
Cô uể oải nghĩ.
Sau đó, Vân Khê càng không muốn nghĩ tới Sở Mặc ở bên cạnh.
Chỉ có giọng nói trầm thấp của cậu ở bên cạnh vang lên.
“Tiểu Thiên Nga, Tiểu Thiên Nga.” Sở Mặc bám riết không tha mà gọi cô: “Tiểu Thiên Nga, Hứa Vân Khê.” Để ý tới cậu đi mà.
“Cậu làm sao,” Vân Khê bất đắc dĩ xoay người lại, mang theo chút bực dọc mà đối mặt với Sở Mặc.
Chỉ là giây tiếp theo.
Một cái bóng lớn phủ xuống đỉnh đầu cô, môi cô bị người kia bá đạo hôn, cằm bị người kia mạnh mẽ nâng lên, Vân Khê lập tức muốn giãy giũa, lại bị giữ lấy chặt hơn.
Cô cố ý mím chặt môi lại, vờ như không hề phản ứng, nhưng Sở Mặc cũng không thấy khó chịu. Cậu dùng đầu lưỡi ấm nóng chậm rãi mà tinh tế vuốt ve khóe môi cô, rồi lại tới môi trên, môi dưới, mang theo sự trầm luân nhè nhẹ.
Mùi hương nhàn nhạt của thuốc lá chui vào trong mũi, nhưng giữa môi và lưỡi lại mang theo mùi bạc hà nhiều hơn. Vân Khê bị cậu hôn đến cuồng nhiệt, nhất thời có chút choáng váng.
Sở Mặc phát hiện Vân Khê thất thần, cậu không vui mà nhăn mày lại, trong đầu hiện lên một ý nghĩ muốn trả thù. Cậu vòng tay ôm lấy eo cô, bàn tay nóng bóng vuốt ve eo cô.
Chậm rãi vuốt ve vòng eo mẫn cảm của cô, mang theo hương vị câu dẫn.
Cô lập tức “A” một tiếng, cánh môi bởi vùng eo mẫn cảm mà khẽ mở, cậu thuận thế mà xâm nhập vào, mang theo sự chiếm hữu mạnh mẽ, câu lấy cằm cô mà gia tăng nụ hôn này.
Đầu lưỡi cậu như mang theo dòng điện, lưu luyến ở trong khoang miệng cô, làm thể xác lẫn tinh thần cô đều hoảng loạn.
Thẳng đến khi đầu lưỡi cô tê dại đi, cậu cũng không có dấu hiệu buông xa.
Cả người cô xụi lơ trong vòng tay cậu, hai chân mềm nhũn ra, còn hơi run rẩy. Cánh tay mạnh mẽ của cậu vòng qua eo cô, ôm cô thật chặt. Hai tay cô chống lên ngực cậu, bàn tay mềm mại lại phấn nộn, thật giống cơ thể của cô.
Làm cậu trầm mê.
Không có cách nào mà kìm chế được.
Thẳng đến khi Vân Khê vỗ vỗ vào ngực cậu, không thể thở nổi nữa, cậu mới miễn cưỡng buông cô ra.
Chưa đã cơn thèm khát.
Con ngươi đen sâu thẳm của cậu nhìn Vân Khê trước mặt, cả người cô đều nhiễm hơi thở của cậu, cánh môi hồng kiều diễm như những quả anh đào chín mọng những ngày hè, khiến ai cũng muốn nếm thử.
Cậu không cầm được lòng mà cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô hai cái.
Lúc này Vân Khê mới hoàn hồn.
Cái người này thật là! Vân Khê vừa xấu hổ lại vô cùng tức giận, không chỉ gò má đỏ ửng lên như màu đỏ của men gốm, đến cánh tay cũng xuất hiện một vài mảng đỏ hồng.
Trong mắt Sở Mặc, tính khí đáng yêu của cô lại xuất hiện.
Lòng bàn tay cậu ôm lấy má cô mà vuốt ve, một dòng điện khẽ xâm nhập vào trong lòng cô, không chỉ có thế, cậu còn thuận thế gạt tóc mai của cô ra sau tai.
Muốn làm như vậy đã lâu lắm rồi, lần này mới xem như là được thỏa mãn ước nguyện.
“Đừng tức giận, nhé?” Giọng nói sủng nịnh của cậu khiến Vân Khê nhất thời không nói nên lời: “Ngoan ngoãn làm bạn gái anh nhé.” Ngữ khí của cậu vô cùng kiên định, như thể rất chắc chắn về quyết định của Vân Khê.
Cô giận sôi máu.
“Không muốn.” Cô kéo ghế về phía sau, cố tình giữ khoảng cách với cậu: “Tôi không muốn làm bạn gái cậu.” Cô từ chối mà không chút do dự.
“Tại sao?” Cậu nhăn mày đẹp lại, bối rối mà nói: “Rõ ràng em cũng thích anh.” Giọng điều đầy tự tin và chắc chắn.
Vân Khê bị cậu động vào đúng tâm tư của mình, trên mặt đều đỏ bừng. Nhưng kể cả vậy, cô vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh của mình, dứt khoát mà từ chối cậu: “Chúng ta không thích hợp.”
“Vì sao không thích hợp?” Sở Mặc buồn bực nói, rõ ràng vừa mới hôn môi còn vô cùng hợp tác mà: “Nói nguyên do cho anh.” Đôi mắt đen của cậu nhìn chằm chằm cô, không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu tình nhỏ nào trên mặt cô.
Vân Khê bối rối mà cắn môi.
Thời gian cứ thế mà dần dần trôi qua.
Như thể mọi thứ đều đắm chìm trong sự im lặng, chỉ có chờ đợi câu trả lời của cô.
“Tôi…” Cô mở miệng một cách khó khăn, trong lòng vẫn luôn bị mắc nghẹn bởi câu trả lời.
“Mặc nhị thiếu, mẹ nó chứ, hóa ra là mày rúc ở trong cái xó xỉnh này. Mau ra đây cùng chơi bóng đi.” Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Tường Tử lớp bên cạnh: “Này này này, Đàm Thiên, mày kéo tao đi làm gì ——”
Cửa phòng học bất ngờ bị mở ra.
Động tác của Vân Khê nhanh như chớp, lập tức mở cửa ra mà chạy trốn, đến sách tiếng Anh còn chưa kịp đóng lại, cứ thế mà chạy ra khỏi phòng học.
Sở Mặc nhìn bóng dáng chạy đi của Vân Khê, trong mắt xuất hiện một tia không vui.
Lại để Tiểu Thiên Nga chạy mất.
Rõ ràng…Phải buộc cô nói ra.
Sở Mặc không kiên nhẫn nhìn Tường Tử vừa phá hỏng chuyện tốt của mình, ngữ khí vô cùng hung hăng: “Mày làm cái gì đấy, gào cái gì mà gào, lỗ tai tao chưa điếc đến nỗi không phải không thấy cái gì.”
Tường Tử giống như phát hiện ra mình vừa làm sai chuyện gì đó, cậu ta gãi gãi gáy mình, thất thểu nhìn Sở Mặc, nói: “Anh Mặc, ngại quá, quấy rầy hai người rồi.”
Nói xong liền muốn rời khỏi phòng học.
“Lăn vào đây.” Sở Mặc lấy một gói thuốc lá trong ngăn bàn ra, mở hộp rồi lấy một điếu.
Tường Tử lập tức đi vào bên trong.
“Anh, để em châm thuốc giúp anh.” Tường Tử cúi người châm thuốc cho Sở Mặc: “Đừng tức giận, là em có mặt như mù.” Không phát hiện trong phòng học còn có Tiểu Thiên Nga.
Đàm Thiên cũng đi theo vào.
“Này, Tiểu Thiên Nga đi rồi sao?” Sở Mặc nghe được lạnh lùng liếc cậu ta một cái.
Đàm Thiên lập tức thành thật mà ngậm miệng lại.
Sở Mặc ngậm điếu thuốc trong miệng, uể oải nói: “Nếu không, đứng đây làm gì cho bực mình?” Trong giọng nói đều tràn ngập sự tức giận vì đám người ngu ngốc này.
Tường Tử châm thuốc cho Sở Mặc xong đứng ở bên cạnh không dám lên tiếng.
Đàm Thiên cười trừ hai tiếng, nói: “Không dám, không dám, làm sao có thế để chị dâu chờ chứ, là hai chúng em không có mắt, tới không phải lúc.”
Một tiếng “chị dâu” từ miệng Đàm Thiên làm cơn bực tức trong lòng Sở Mặc tiêu tán đi vài phần, nhưng biểu tình trên mặt cậu vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ có cơn gió lốc nơi đáy mắt đã giảm đi không ít.
“Biết vậy là tốt.” Sở Mặc gạt tàn thuốc vào thùng rác mà Tường Tử vừa mang tới: “Lần sau liệu mà quan sát kỹ vào.” Cậu ra lệnh.
“Người ta nhát gan, rất dễ thẹn thùng.” Động hay không động cũng có thể đỏ mặt được.
Ồ, Đàm Thiên nghe Sở Mặc nói vậy lập tức thấy chua chát.
Chỉ có Tường Tử lập tức phản ứng lại, cậu ta dùng khuỷu tay huých vào người Đàm Thiên, nhỏ giọng nói: “Sở nhị thiếu chưa túm lấy người ta sao?” Với những người khác không phải rất dễ dàng sao.
Đàm Thiên nhún vai, nhỏ giọng đáp lại: “Chuyện này không cần mày quản, về sau nhớ rõ nhìn thấy Tiểu Thiên Nga thì đi đường vòng, đừng để chạm mặt. Bây giờ người ta là nhân vật nắm lấy trái tim của anh Mặc, mày mà chọc vào cẩn thận bị xử đẹp đấy.”
Tường Tử lập tức hiểu ra, nói: “Biết rồi, chuyện này của Tiểu Thiên Nga thì tao đồng ý.”
“Còn Tiểu Thiên Nga nữa.” Đàm Thiên vỗ một cái vào lưng Tường Tử: “Phải kêu là chị dâu nghe rõ chưa.”
Tường Tử chạm vào gáy mình, nghĩ thầm, hừ, một giây trước không phải cậu ta vừa gọi người ta là Tiểu Thiên Nga sao, bây giờ lại thành chị dâu ngay lập tức.
Đàm Thiên là người gió chiều nào theo chiều đấy, bản lĩnh bẻ lái cũng không phải là tầm thường.
Nhưng cậu ta cũng không dám bộc lộ ra ngoài, chỉ có thể cười ha ha gật đầu khom lưng mà đồng ý thôi.
Trong phòng học vắng tanh, mọi người đều ra ngoài học thể dục.
“Nhận thức, biết rằng” Giọng nói nhẹ nhàng của Vân Khê vang lên trong lớp học vắng tanh: “Vô thức, phụ thuộc, sự phụ thuộc, phụ thuộc vào……”
“Sẽ không ai biết đâu.” Tay trái Sở Mặc chống cằm, cái lưỡi trong miệng chọc vào bên má, lông mày nhăn lại, cười xấu xa: “Tiểu Thiên Nga, cậu bí mật che giấu cho tôi đi.”
Vân Khê đặt quyển sách tiếng Anh xuống, nghiêm túc nói: “Cậu đừng như vậy, nhanh viết đi, lát nữa cô giáo còn muốn kiếm tra đấy.”
Chỉ là giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, lại nhu nhu, trôi vào tai Sở Mặc lại mềm mại không thể nói nên lời
Trong lòng khẽ động, cậu liếm đôi môi khô khốc của mình, ngón tay cầm bút cũng chuyển động nhanh hơn.
Chỉ là không viết gì cả.
“Cậu viết nhanh đi, rất đơn giản.” Vân Khê đã cố tình xuống nước, rất nhiều cụm từ khó cũng chưa đưa ra cho cậu. Rõ ràng nhiệm vụ có thể hoàn thành trong vòng 10 phút nghỉ giải lao, vậy mà kéo dài tới giờ học thể dục rồi mà vẫn chưa xong. Hiện tại Vân Khê cảm thấy rõ ràng Sở Mặc cố tình làm như vậy.
Không sai, cậu chính là cố tình.
Tiểu Thiên Nga xinh đẹp, đáng yêu lại mềm mại như vậy, không chừng trong giờ thể dục sẽ có không ít người nhòm ngó, chẳng phải không thể ngăn chặn được sao.
Vân Khê cố tình sa sằm mặt xuống, ra vẻ thâm trầm nói: “Cậu mà không viết làm sao kịp giờ mà đi chơi bóng chứ.” Cô biết rằng việc chơi bóng rổ chính là sinh mệnh thứ hai của Sở Mặc. Cậu có thể ngủ ở bất cứ tiết học nào, chỉ có tiết học thể dục là cậu không ngủ.
Trên sân bóng rổ luôn có bóng dáng hoạt động năng nổ cùng bộ dạng đổ mồ hôi đầm đìa của cậu.
Chỉ là giây tiếp theo.
Sở Mặc mở miệng nói: “Không vội, viết chính tả quan trọng hơn.” Nói xong còn cúi đầu viết mấy từ chính tả rồng bay múa phượng lên trang giấy, thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm túc.
Chỉ có Vân Khê bị cậu chọc giận nhưng không thể bộc lộ ra được, cô vô thức cắn môi dưới, ngón tay cũng vô thức cuộn mép trang sách: “Vậy cậu viết nhanh đi.” Cô lại thúc giục lần nữa.
“Đợi một chút, để tôi nghĩ đã.” Sở Mặc xoay bút trong tay, chống cằm nhìn nhưng tâm tư đều đặt ở trên người Vân Khê đang cúi đầu xuống.
Trong ánh mắt còn mang theo một tia tham lam.
Lông mi của cô không chỉ nhỏ dài mà còn cong lên vô cùng mê hồn, trông giống như một cái quạt hương bồ rơi xuống tạo thành một cái bóng nhỏ.
Mũi của cô khá cao, chóp mũi đầy đặn, mà điều đáng yêu nhất chính là trên mũi còn có một nốt ruồi rất nhỏ.
Hừm, muốn hôn.
Cậu nhớ tới lần trước ở KTV đè cô ở trên tường mà hôn ngấu nghiến.
Sẽ lại chọc giận cô, trong lòng cậu nghĩ thầm.
Nhịn xuống.
Thật con mẹ nó khó khăn.
Cậu vô thức dùng lưỡi đẩy hàm trên, hầu kết không ngừng di chuyển trên dưới. Vân Khê dường như cảm nhận được cái nhìn nóng hừng hực của cậu. Cô ngẩng đầu lên vừa vặn chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm của cậu.
Đôi mắt đen của cậu dường như mang theo một cái móc mà câu lấy ánh mắt của cô.
Giống như là hai cực của nam châm, vừa chạm một cái liền hấp dẫn lẫn nhau.
Ngón tay thon dài của cậu lướt qua gương mặt cô, đầu ngón tay ấm áp làm cô cảm thấy có chút tê dại.
Cậu cứ thể mà gạt tóc mai của cô vào bên cạnh tai.
Trong lúc nhất thời cô quên mình phải đẩy tay cậu ra, đây rõ ràng là một động tác vô cùng tùy tiện.
Mà trên khóe miệng cậu còn mang theo một nụ cười tinh nghịch, nhưng ngón tay vuốt ve gương mặt cô lại vô cùng tình cảm.
Một khắc đó, hai người đều như sa vào ánh mắt của nhau, không thể tự thoát ra được.
“Này, tao nói Mặc à, sao mày còn chưa đến ——” Đàm Thiên trở lại lớp học từ sân thể dục, cậu ta hét lớn rồi đẩy cửa đi vào, lại nhìn thấy một màn này trong lớp học, cậu ta không thể không ngậm miệng lại.
Xong đời rồi, trong lòng cậu ta bỗng có dự cảm không được tốt.
Quấy rầy đến khung cảnh lãng mạn giữa giáo bá của Nhất Trung Sở Mặc và Tiểu Thiên Nga, cậu ta có chút ảo não khi nhớ lại sự lỗ mãng của mình vừa rồi, cảm thấy chính mình khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Nhưng mà……Sở Mặc lại ngây thơ như vậy, không nhào tới mà làm càn luôn? Cậu ta có chút bực dọc, nếu là cậu ta, xem chừng đã vồ lấy con gái nhà người ta mà điên cuồng hôn.
Rõ ràng cậu ta từ hướng nhìn của Vân Khê có thể thấy được ánh mắt long lanh của Sở Mặc mang theo sự xót xa cùng yêu thương.
Giống như là kẹo bông gòn bị nướng chảy, nhẹ nhàng cắn một miếng, đường lập tức tràn ra mang theo mùi hương vô cùng ngọt ngào.
Giọng nói của Đàm Thiên thình lình vang lên làm Vân Khê tức khắc tỉnh ngộ lại. Cô hoảng loạn cúi đầu, thân thể từ đối mặt với Sở Mặc biến thành xoay lưng về phía cậu, cô lúng túng gạt tóc mai ra sau tai, vừa hay để lộ ra đôi tai đã đỏ ửng lên.
Sở Mặc lạnh lùng nhìn về phía Đàm Thiên, sống lưng Đàm Thiên lập tức căng cứng ra, cậu ta vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi quấy rầy hai người rồi.” Nói xong nhanh chóng chạy vọt trở lại sân thể dục.
Chỉ có không khí ái muội vừa rồi đã bị phá vỡ.
Bầu không khí giữa hai người trở về điểm đóng băng.
Sở Mặc mím mồi nhìn đôi tai ửng hồng của Vân Khê, đáy mắt cậu hiện lên ý cười.
Tiểu Thiên Nga của cậu thẹn thùng rồi.
“Này, Tiểu Thiên Nga, còn chưa xong đâu.” Cậu dùng bút nhẹ nhàng chọc vào lưng Vân Khê. Vân Khê giống như một con thỏ nhỏ đang bị sợ hãi, ngay lập tức tránh khỏi sự tiếp xúc với đầu bút, mà lúc đầu bút chạm vào lưng dường như có một dòng điện chạy qua người, tê tê dại dại.
Vân Khê cầm quyển sách tiếng Anh lên rồi vùi mặt vào những trang giấy, dùng trang giấy mát lạnh để làm mát đôi má đang nóng bừng lên.
Bị Đàm Thiên nhìn thấy……Còn không biết sau này cậu ta sẽ nói với những người khác như thế nào, nhất định sẽ có không ít người biết chuyện này.
Cô uể oải nghĩ.
Sau đó, Vân Khê càng không muốn nghĩ tới Sở Mặc ở bên cạnh.
Chỉ có giọng nói trầm thấp của cậu ở bên cạnh vang lên.
“Tiểu Thiên Nga, Tiểu Thiên Nga.” Sở Mặc bám riết không tha mà gọi cô: “Tiểu Thiên Nga, Hứa Vân Khê.” Để ý tới cậu đi mà.
“Cậu làm sao,” Vân Khê bất đắc dĩ xoay người lại, mang theo chút bực dọc mà đối mặt với Sở Mặc.
Chỉ là giây tiếp theo.
Một cái bóng lớn phủ xuống đỉnh đầu cô, môi cô bị người kia bá đạo hôn, cằm bị người kia mạnh mẽ nâng lên, Vân Khê lập tức muốn giãy giũa, lại bị giữ lấy chặt hơn.
Cô cố ý mím chặt môi lại, vờ như không hề phản ứng, nhưng Sở Mặc cũng không thấy khó chịu. Cậu dùng đầu lưỡi ấm nóng chậm rãi mà tinh tế vuốt ve khóe môi cô, rồi lại tới môi trên, môi dưới, mang theo sự trầm luân nhè nhẹ.
Mùi hương nhàn nhạt của thuốc lá chui vào trong mũi, nhưng giữa môi và lưỡi lại mang theo mùi bạc hà nhiều hơn. Vân Khê bị cậu hôn đến cuồng nhiệt, nhất thời có chút choáng váng.
Sở Mặc phát hiện Vân Khê thất thần, cậu không vui mà nhăn mày lại, trong đầu hiện lên một ý nghĩ muốn trả thù. Cậu vòng tay ôm lấy eo cô, bàn tay nóng bóng vuốt ve eo cô.
Chậm rãi vuốt ve vòng eo mẫn cảm của cô, mang theo hương vị câu dẫn.
Cô lập tức “A” một tiếng, cánh môi bởi vùng eo mẫn cảm mà khẽ mở, cậu thuận thế mà xâm nhập vào, mang theo sự chiếm hữu mạnh mẽ, câu lấy cằm cô mà gia tăng nụ hôn này.
Đầu lưỡi cậu như mang theo dòng điện, lưu luyến ở trong khoang miệng cô, làm thể xác lẫn tinh thần cô đều hoảng loạn.
Thẳng đến khi đầu lưỡi cô tê dại đi, cậu cũng không có dấu hiệu buông xa.
Cả người cô xụi lơ trong vòng tay cậu, hai chân mềm nhũn ra, còn hơi run rẩy. Cánh tay mạnh mẽ của cậu vòng qua eo cô, ôm cô thật chặt. Hai tay cô chống lên ngực cậu, bàn tay mềm mại lại phấn nộn, thật giống cơ thể của cô.
Làm cậu trầm mê.
Không có cách nào mà kìm chế được.
Thẳng đến khi Vân Khê vỗ vỗ vào ngực cậu, không thể thở nổi nữa, cậu mới miễn cưỡng buông cô ra.
Chưa đã cơn thèm khát.
Con ngươi đen sâu thẳm của cậu nhìn Vân Khê trước mặt, cả người cô đều nhiễm hơi thở của cậu, cánh môi hồng kiều diễm như những quả anh đào chín mọng những ngày hè, khiến ai cũng muốn nếm thử.
Cậu không cầm được lòng mà cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô hai cái.
Lúc này Vân Khê mới hoàn hồn.
Cái người này thật là! Vân Khê vừa xấu hổ lại vô cùng tức giận, không chỉ gò má đỏ ửng lên như màu đỏ của men gốm, đến cánh tay cũng xuất hiện một vài mảng đỏ hồng.
Trong mắt Sở Mặc, tính khí đáng yêu của cô lại xuất hiện.
Lòng bàn tay cậu ôm lấy má cô mà vuốt ve, một dòng điện khẽ xâm nhập vào trong lòng cô, không chỉ có thế, cậu còn thuận thế gạt tóc mai của cô ra sau tai.
Muốn làm như vậy đã lâu lắm rồi, lần này mới xem như là được thỏa mãn ước nguyện.
“Đừng tức giận, nhé?” Giọng nói sủng nịnh của cậu khiến Vân Khê nhất thời không nói nên lời: “Ngoan ngoãn làm bạn gái anh nhé.” Ngữ khí của cậu vô cùng kiên định, như thể rất chắc chắn về quyết định của Vân Khê.
Cô giận sôi máu.
“Không muốn.” Cô kéo ghế về phía sau, cố tình giữ khoảng cách với cậu: “Tôi không muốn làm bạn gái cậu.” Cô từ chối mà không chút do dự.
“Tại sao?” Cậu nhăn mày đẹp lại, bối rối mà nói: “Rõ ràng em cũng thích anh.” Giọng điều đầy tự tin và chắc chắn.
Vân Khê bị cậu động vào đúng tâm tư của mình, trên mặt đều đỏ bừng. Nhưng kể cả vậy, cô vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh của mình, dứt khoát mà từ chối cậu: “Chúng ta không thích hợp.”
“Vì sao không thích hợp?” Sở Mặc buồn bực nói, rõ ràng vừa mới hôn môi còn vô cùng hợp tác mà: “Nói nguyên do cho anh.” Đôi mắt đen của cậu nhìn chằm chằm cô, không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu tình nhỏ nào trên mặt cô.
Vân Khê bối rối mà cắn môi.
Thời gian cứ thế mà dần dần trôi qua.
Như thể mọi thứ đều đắm chìm trong sự im lặng, chỉ có chờ đợi câu trả lời của cô.
“Tôi…” Cô mở miệng một cách khó khăn, trong lòng vẫn luôn bị mắc nghẹn bởi câu trả lời.
“Mặc nhị thiếu, mẹ nó chứ, hóa ra là mày rúc ở trong cái xó xỉnh này. Mau ra đây cùng chơi bóng đi.” Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Tường Tử lớp bên cạnh: “Này này này, Đàm Thiên, mày kéo tao đi làm gì ——”
Cửa phòng học bất ngờ bị mở ra.
Động tác của Vân Khê nhanh như chớp, lập tức mở cửa ra mà chạy trốn, đến sách tiếng Anh còn chưa kịp đóng lại, cứ thế mà chạy ra khỏi phòng học.
Sở Mặc nhìn bóng dáng chạy đi của Vân Khê, trong mắt xuất hiện một tia không vui.
Lại để Tiểu Thiên Nga chạy mất.
Rõ ràng…Phải buộc cô nói ra.
Sở Mặc không kiên nhẫn nhìn Tường Tử vừa phá hỏng chuyện tốt của mình, ngữ khí vô cùng hung hăng: “Mày làm cái gì đấy, gào cái gì mà gào, lỗ tai tao chưa điếc đến nỗi không phải không thấy cái gì.”
Tường Tử giống như phát hiện ra mình vừa làm sai chuyện gì đó, cậu ta gãi gãi gáy mình, thất thểu nhìn Sở Mặc, nói: “Anh Mặc, ngại quá, quấy rầy hai người rồi.”
Nói xong liền muốn rời khỏi phòng học.
“Lăn vào đây.” Sở Mặc lấy một gói thuốc lá trong ngăn bàn ra, mở hộp rồi lấy một điếu.
Tường Tử lập tức đi vào bên trong.
“Anh, để em châm thuốc giúp anh.” Tường Tử cúi người châm thuốc cho Sở Mặc: “Đừng tức giận, là em có mặt như mù.” Không phát hiện trong phòng học còn có Tiểu Thiên Nga.
Đàm Thiên cũng đi theo vào.
“Này, Tiểu Thiên Nga đi rồi sao?” Sở Mặc nghe được lạnh lùng liếc cậu ta một cái.
Đàm Thiên lập tức thành thật mà ngậm miệng lại.
Sở Mặc ngậm điếu thuốc trong miệng, uể oải nói: “Nếu không, đứng đây làm gì cho bực mình?” Trong giọng nói đều tràn ngập sự tức giận vì đám người ngu ngốc này.
Tường Tử châm thuốc cho Sở Mặc xong đứng ở bên cạnh không dám lên tiếng.
Đàm Thiên cười trừ hai tiếng, nói: “Không dám, không dám, làm sao có thế để chị dâu chờ chứ, là hai chúng em không có mắt, tới không phải lúc.”
Một tiếng “chị dâu” từ miệng Đàm Thiên làm cơn bực tức trong lòng Sở Mặc tiêu tán đi vài phần, nhưng biểu tình trên mặt cậu vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ có cơn gió lốc nơi đáy mắt đã giảm đi không ít.
“Biết vậy là tốt.” Sở Mặc gạt tàn thuốc vào thùng rác mà Tường Tử vừa mang tới: “Lần sau liệu mà quan sát kỹ vào.” Cậu ra lệnh.
“Người ta nhát gan, rất dễ thẹn thùng.” Động hay không động cũng có thể đỏ mặt được.
Ồ, Đàm Thiên nghe Sở Mặc nói vậy lập tức thấy chua chát.
Chỉ có Tường Tử lập tức phản ứng lại, cậu ta dùng khuỷu tay huých vào người Đàm Thiên, nhỏ giọng nói: “Sở nhị thiếu chưa túm lấy người ta sao?” Với những người khác không phải rất dễ dàng sao.
Đàm Thiên nhún vai, nhỏ giọng đáp lại: “Chuyện này không cần mày quản, về sau nhớ rõ nhìn thấy Tiểu Thiên Nga thì đi đường vòng, đừng để chạm mặt. Bây giờ người ta là nhân vật nắm lấy trái tim của anh Mặc, mày mà chọc vào cẩn thận bị xử đẹp đấy.”
Tường Tử lập tức hiểu ra, nói: “Biết rồi, chuyện này của Tiểu Thiên Nga thì tao đồng ý.”
“Còn Tiểu Thiên Nga nữa.” Đàm Thiên vỗ một cái vào lưng Tường Tử: “Phải kêu là chị dâu nghe rõ chưa.”
Tường Tử chạm vào gáy mình, nghĩ thầm, hừ, một giây trước không phải cậu ta vừa gọi người ta là Tiểu Thiên Nga sao, bây giờ lại thành chị dâu ngay lập tức.
Đàm Thiên là người gió chiều nào theo chiều đấy, bản lĩnh bẻ lái cũng không phải là tầm thường.
Nhưng cậu ta cũng không dám bộc lộ ra ngoài, chỉ có thể cười ha ha gật đầu khom lưng mà đồng ý thôi.
Bình luận truyện