Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn

Chương 35: Linh Hồn





Edit: Dưa Hấu
Trì Oánh có vài lời muốn nói cùng Lạc Minh Dịch, cô có một loại trực giác kỳ quái, mục đích anh ta đi nước M cùng với cô là giống nhau!
Nhưng mà ngại Lạc Minh Ca ở bên cạnh anh ta, nên cô có chút lời nói liền không tiện mà mở miệng.

Vẫn là chờ xuống máy bay rồi lại tìm cơ hội đi.

Lúc này, khi ở đại sảnh sân bay vang lên âm thanh nhắc nhở đăng ký, Trì Oánh liền đi về hướng cửa đăng ký.

Trì Oánh tự mình mua vé, cô tiếc tiền mua hạng thương gia, nên tất nhiên liền lựa chọn hạng phổ thông, cùng với anh em Lạc Minh Dịch không ở chung một cabin.

Vé máy bay của hai người kia đều là do Susan đặt, Susan thì chỉ biết đặt hạng thương gia.

Khi máy bay cất cánh trời đã tối rồi, trên máy bay không thể chơi di động, nên Trì Oánh liền nghỉ ngơi sớm.

Ngày kế tiếp trời còn chưa sáng, máy bay đã đáp xuống sân bay nước M.

Trì Oánh là lần đầu tiên đến đất nước xa xôi như nước M vậy, trước kia cô tuy rằng cũng đi ra nước ngoài nhiều lần, nhưng đều là những nơi tương đối gần, hơn nữa bởi vì quan hệ tới công việc nên sẽ đi theo đoàn đội, sẽ có người phụ trách chuyên môn an bài tất cả mọi chuyện.

Khi xuống máy bay cô có chút ngốc, vừa không biết phương hướng, cũng không biết tiếng Anh.

Quay đầu lại nhìn thấy Lạc Minh Dịch cùng với Lạc Minh Ca cũng đã xuống máy bay, Lạc Minh Ca rất nhiệt tình cùng cô chào hỏi, "Oánh tỷ tỷ! Chúng ta cùng đi khách sạn đi!"
Trì Oánh cũng có ý này, liền thuận thế đi theo bên cạnh Lạc Minh Dịch.

Lạc Minh Dịch không để ý đến cô, anh ta xuống máy bay sau đó có xe chuyên dùng tới đón.


Lạc thị ở nước M cũng là có công ty chi nhánh, người phụ trách nghe nói anh ta muốn tới đây, tất nhiên trước tiên đem hết thảy đều an bài cho thật tốt.

Trì Oánh một chuyến này đi chung không tính là đi công tác, bất quá da mặt của cô dày, đã có xe tới đón thì cũng liền đi theo lên xe.

Xe đi đến khách sạn ở phụ cận sân vận động thì dừng lại, người ở bên này phụ trách đặt ba gian phòng, ngược lại không phải là đoán trước được Trì Oánh sẽ tới, chỉ là sợ Lạc Minh Dịch mang theo nhiều người, đặt nhiều một phòng để ngừa vạn nhất.

Mọi người đều biết loại người giống Lạc tổng này là kẻ có tiền thật sự rất chú ý, phòng mà đặt thiếu vạn nhất không đủ dùng để cho anh ta với người khác dùng chung một phòng sợ là sẽ phát hỏa.

Bởi vì Trì Oánh là đi theo Lạc Minh Dịch, trước đó tài xế đã xem qua ảnh chụp của cô, biết cô là trợ lý của Lạc Minh Dịch, nên rất tự nhiên mà đem phòng thứ ba giao cho cô.

Trì Oánh không chút do dự mà nhận lấy, một cách đúng lý hợp tình.

Lạc Minh Dịch nhịn không được dùng một loại ánh mắt "cô còn có thể vô sỉ hơn nữa không" nhìn về phía cô.

Trì Oánh bỉu môi một cái rồi trao ánh mắt hồi đáp "Có thể anh có muốn xem thử hay không".

Bất quá Lạc Minh Dịch cũng không muốn nói thêm gì, sau khi Trì Oánh giúp anh ta mở cửa một phòng, anh ta liền vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Trì Oánh bĩu môi, rồi giúp Lạc Minh Ca mở cửa phòng bên cạnh.

Bởi vì là chuyến bay đêm, Lạc Minh Ca ngủ không được, nên lúc này rất mệt mỏi, uể oải, lên tiếng nói "Tôi đi ngủ đừng gọi tôi" rồi đóng cửa lại.

Chuyện thứ nhất Trì Oánh muốn làm là gọi điện thoại cho Trì Hàn, khuyên cậu ấy không cần đi thi đấu.

Nhưng mà cô cảm thấy Trì Hàn khẳng định sẽ không nghe lời cô.

Điện thoại rất nhanh kết nối được, cô thử thăm dò hỏi: "Tiểu Hàn, em có thể......!không thi đấu trận này được không? Có thể cân nhắc lại một lần hay không?"
Trì Hàn thấy khó hiểu, "Vì cái gì không đánh a? Đây là thi đấu quốc tế, em thật vất vả mới có được tư cách đến đây.

Em khẳng định sẽ không từ bỏ, hơn nữa câu lạc bộ bên kia cũng sẽ không để cho em từ bỏ, trong hiệp ước có ràng buộc rồi."
"Nhưng mà......!lỡ như bị thương thì làm sao bây giờ?" Trì Oánh vội la lên.

"Bị thương? Vậy không phải là chuyện rất bình thường sao?" Trì Hàn nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, "Nghề nghiệp của bọn em là võ sĩ quyền anh đều sẽ bị thương, quen rồi thì sẽ không sao nữa.


Hơn nữa em hiện tại cơ bản sẽ không bị thương, ở cấp bậc này người có thể làm em bị thương......!đúng là không có mấy người."
"Nhưng mà......!chị sợ em sẽ bị thương nặng......" Trì Oánh nói, "Chúng ta không đánh không được sao?"
Trì Hàn trong thanh âm có vài phần ý cười, "Chị, em biết chị lo lắng cho em, nhưng chúng em là thi đấu chính quy, có trọng tài ở đó, cho dù là đánh không thắng thì chỉ cần nhận thua là được, người ta cũng sẽ không đuổi theo đánh gần chết mới thôi, như thế nào sẽ bị thương nặng chứ? Chị yên tâm đi, không có khả năng này đâu.

Chị à, em còn muốn đi huấn luyện......!Chờ thi đấu chiến thắng trở về lại gọi điện thoại cho chị!"
Cậu ấy không biết Trì Oánh tới nước M, nói xong liền cúp điện thoại.

Trì Oánh cũng rõ ràng bản thân mình khuyên không được Trì Hàn, trở thành một vận động viên mà từ bỏ thi đấu là không có thể làm được, trừ phi thân thể người đó có tình trạng hay tình huống tuyệt đối không cho phép thi đấu.

Cô ở trên máy bay đã ngủ một lát, hơn nữa còn lo lắng cho Trì Hàn, nên lúc này một chút buồn ngủ cũng không có.

Cầm lấy di động, cô bắt đầu điều tra tin tức thi đấu hôm nay.

Trì Hàn đêm nay có một trận thi đấu, đối thủ là tuyển thủ Brent đến từ nước N.

Cô tra xét một chút tư liệu về Brent, người này là một tuyển thủ mới, chiến tích cũng không xem là đặc sắc cho lắm, đại khái thì trong mười trận thi đấu có thể thắng năm, sáu trận gì đó.

Trì Oánh nhìn thoáng qua chiến tích của Trì Hàn, cậu ấy 18 tuổi bắt đầu xuất đạo, đến bây giờ chỉ cần thời gian hai năm, tham gia mấy trăm trận thi đấu lớn lớn bé bé, cơ hồ chưa từng thua trận nào.

Chỉ cần xem chiến tích, Trì Hàn hoàn toàn có thể K.O.

Brent.

Brent đánh Trì Hàn đến trọng thương sao? Hắn làm được như thế nào đây?
Khẳng định là dùng quỷ kế mà người khác nhận không ra!
Trì Oánh nắm chặt nắm tay, nhất định phải vạch trần tên Brent này, tuyệt đối không thể để cho quỷ kế của hắn thực hiện được.

Ở trong phòng suy tính và chờ đợi hơn một tiếng, cô tính đi tìm Lạc Minh Dịch thương lượng một chút.

Cô dám khẳng định chính là, Lạc Minh Dịch nhất định biết một ít tin tức mà cô không biết.

Nếu cô có thể có được tin tức đó, đối với hành động kế tiếp của mình sẽ rất có ý nghĩa.

Cô đi ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng Lạc Minh Dịch gõ gõ cửa.


Cửa phòng Lạc Minh Dịch không mở, ngược lại cửa phòng cách vách của Lạc Minh Ca hé ra, Lạc Minh Ca cười hì hì nói: "Oánh tỷ tỷ hả? Tìm anh trai tôi sao? Các người tiếp tục, xem tôi như không tồn tại là được......"
Trì Oánh không biết tiểu nha đầu này hiểu lầm cái gì, bất quá Lạc Minh Dịch ở trong phòng vẫn luôn không có động tĩnh, cô chỉ có thể cười cười, "Muốn......!nói chuyện công tác, nhưng mà hình như Lạc tổng không ở đây."
Lạc Minh Ca có chút kỳ quái, "Anh ấy không ở đây? Đi ra ngoài rồi sao? Anh ấy không cần nghỉ ngơi hả?"
Trì Oánh chỉ có thể quay về phòng mình.

Búp bê Tiểu Lạc hỏi: "Cô là cảm thấy......!anh ta biết một ít tin tức gì đó sao? Nhưng mà anh ta làm sao mà biết được chứ? Dù sao tôi một đời trước đây cái gì cũng không biết."
Trì Oánh nhíu mày, "Cái này thì không rõ ràng lắm, bất quá tôi có thể lớn mật đưa ra một cái giả thiết.

Nếu như......!sự tồn tại của anh không phải là duy nhất......"
Búp bê Tiểu Lạc giật mình, "Có ý gì? Ý cô muốn nói là......"
Trì Oánh nói: "Còn hơn hai tháng nữa chính là ngày anh tử vong, khi đó anh đã chết, nhưng linh hồn anh quay về ba tháng trước.

Khi bắt đầu tôi không suy nghĩ nhiều như vậy, cho đến sau này Alice ám chỉ tôi, tôi cũng sẽ chết......"
Ánh mắt của cô sáng, "Linh hồn của tôi có thể cũng quay về quá khứ hay không? Cố gắng cứu vớt tương lai của chính mình?"
Búp bê Tiểu Lạc ngây dại, "Cô......!Cô đang nói cái gì vậy?"
Trì Oánh nói: "Chỉ là giả thiết thôi, sự thật đến tột cùng như thế nào còn phải nghiệm chứng.

Nếu anh ta thật sự là tới cứu Trì Hàn, như vậy có thể nói giả thiết của tôi mười phần thì có tám chín phần là chính xác.

Anh phải biết rằng, người trên thế giới này nếu có thể biết trước tương lai, lại còn có muốn cứu Trì Hàn, chỉ có thể là tôi trong tương lai."
......!
Trận thi đấu 6 giờ sẽ bắt đầu, trận thi đấu của Trì Hàn được sắp xếp vào lúc 8 giờ rưỡi.

Khoảng 5 giờ, khán giả có thể vào sân.

Trì Oánh đi cùng Lạc Minh Ca vào sân vận động, Lạc Minh Dịch không biết chạy đi đâu, vẫn chưa có trở về.

Trì Oánh cố ý hỏi tiếp tân của khách sạn, tiếp tân trả lời anh ta vừa vào ở không lâu liền rời đi, chưa từng trở về.

"Anh tôi tới đây không phải vì xem thi đấu," Lạc Minh Ca nói, "Anh ấy khẳng định là vì chuyện của công ty mới tới đúng không? Bất quá khi tôi hỏi thì anh ấy không có nói gì, đương nhiên, tôi đối với chuyện công ty cũng không hiểu."
Trì Oánh trong lòng bỗng nhiên có chút mất mát, anh ta tới đây......!Chỉ là vì chuyện của công ty sao?
Có lẽ......!Là cô suy nghĩ nhiều.

Trì Oánh cùng với Lạc Minh Ca cùng nhau đi vào sân vận động, đến chỗ hậu trường nghỉ ngơi của tuyển thủ, có mấy người bảo an ngăn đón không cho các cô đi vào.


Bảo an nói một tràng tiếng Anh, Trì Oánh nghe không hiểu một chữ, nhưng cũng đại khái đoán được, khán giả không thể đi vào khu hậu trường nghỉ ngơi của tuyển thủ.

Đối với cô cho dù như thế nào cũng phải đi vào hậu trường.

Đang muốn gọi điện thoại cho Trì Hàn, thì Lạc Minh Ca đã gọi điện thoại trước, cũng không biết cô ấy gọi cho ai, di động của bảo an ngay sau đó liền vang lên, sau đó bảo an lập tức cung cung kính kính mà mời các cô đi vào.

Trì Oánh cũng lười hỏi cô ấy vừa rồi gọi điện thoại cho ai, dù cho có nói cô cũng không quen biết.

Thế lực của tập đoàn Lạc thị rất lớn, có thể quen biết một ít người có quyền có thế ở nước M cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.

Trì Oánh cùng Lạc Minh Ca đi vào khu nghỉ ngơi, Lạc Minh Ca biết tiếng Anh của Trì Oánh không tốt, liền chủ động tìm người hỏi thăm, rất nhanh đã tìm được chỗ phòng nghỉ của Trì Hàn.

"Chị? Lạc tiểu thư?" khi Trì Hàn nhìn thấy các cô có chút kinh ngạc, "Các người sao lại tới?"
"Tới cổ vũ cho anh!" Lạc Minh Ca vừa nói, vừa lấy từ trong túi xách ra một cái băng-rôn, "Anh xem nè!"
Băng-rôn làm từ vải, mặt trên có dòng chữ màu đỏ: Trì Hàn tất thắng!
Mặt sau còn vẽ một trái tim.

"Cái này......!Cảm ơn cô a." Trì Hàn nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể nói lời cảm tạ.

Mục Bắc ngồi ở một bên, lúc này đứng dậy cười nói: "Trì tiểu thư, cô lần sau muốn tới có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ sắp xếp, mọi người cùng nhau lên đường sẽ không buồn chán như vậy."
Trì Oánh "Ừm" một tiếng, ánh mắt đảo qua toàn bộ phòng nghỉ, bỗng nhiên chỉ vào một chén trà hỏi: "Đây là chén trà là của ai vậy? Người ngoài có thể vào được sao? Có thể có người hạ độc hay không?"
Mục Bắc ngẩn ra một chút, ngay sau đó cười nói: "Trì tiểu thư quá lo, đây là chén trà của tôi......!Tiểu Hàn cậu ấy uống là nước trong bình giữ nhiệt, do chính chúng tôi mang đến, sẽ không có người hạ độc."
"Vậy......!khăn lông đâu?" Trì Oánh vẫn không yên tâm, "Có thể xảy ra vấn đề hay không?"
Mục Bắc vẫn lễ phép mà mỉm cười, "Trì tiểu thư, đồ vật chúng tôi sử dụng đều có chuyên gia trông giữ.

Đồ vật thuộc sở hữu đều có thể bảo đảm sẽ không có chuyện gì xảy ra, dù sao thì đoàn đội chúng tôi mười mấy người chỉ phụ trách một mình Trì Hàn, tất cả mọi mặt đều sẽ nhất định làm được cực kỳ chu đáo."
"Vậy là tốt rồi......"
Như vậy xem ra, Trì Hàn hẳn là sẽ không bị người ta hạ độc.

Vậy vấn đề chỉ còn ở trên người Brent.

Hắn có thể dùng cái gì như là hàng cấm hay không? Ví dụ như găng tay hay một ít đồ vật đặc thù trong quyền anh?
Tuy rằng găng tay quyền anh sẽ có người kiểm tra, nhưng nếu thủ pháp của hắn quá nhanh, giống như là hóa phép ma thuật, vẫn có khả năng mang một ít đồ vật đi vào sân thi đấu đúng không?

Ngoại trừ găng tay......!trên người vận động viên cũng chỉ còn lại một cái quần đùi.

Trong quần đùi có thể ẩn giấu thứ gì hay không?
=======================================
Ad lảm nhảm: Hôm nay ad mới thi HSG xong, không vui không buồn lại đăng chương đúng hạn nè mọi người ~~~~
Sorry vì mấy ngày qua ad quên đăng chương nhé!!!
Từ giờ hứa sẽ đăng đủ cho mọi người nè ~~~.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện