Bà Xã Của Anh Thật Ham Ăn
Chương 14
"Tôi. . . . . ." Thủy Y Mễ nhất thời cứng họng, lời nói của Nhan Như khiến cô không thể phản bác.
" Thủy Y Mễ , là cô quá tự ti , cô luôn cho là Đông Nhật Dương sẽ không vì cô mà làm ra những việc này, cô cho là Đông Nhật Dương đối tốt với cô tốt là do cảm giác mới mẻ nhất thời, cuối cùng rồi anh ta sẽ cảm thấy ngán , có đúng không?" Nhan như nói trúng tim đen , đem chuyện trong thâm tâm không hề muốn đối mặt của Thủy Y Mễ nói ra
mặt Thủy Y Mễ trắng bệch tại chỗ, miệng lúc đóng lúc mở, lại không thể phát ra được một âm thanh nào, trên mặt hiện đầy vẻ hoang mang sợ hãi, giống như bị người ta tóm lấy bím tóc .
Nhan như cũng không ép buộc cô, chỉ là lẳng lặng nhìn cô.
Hồi lâu, Thủy Y Mễ mới lên tiếng lần nữa: "Cô nói đúng, là tôi tự ti, mặc dù tôi không hề để ý đến dáng vóc của mình, không thèm để ý việc người nhà liên tục gây ra chuyện cười. Nhưng mỗi khi tôi ở một mình thì tôi vẫn luôn ảo tưởng mình có một phong cách ưu nhã của thiên kim tiểu thư, người nhà sẽ không phải luôn luôn gặp trường hợp làm chuyện cười cho người khác."
Thủy Y Mễ nhẹ nhàng tự giễu cười: "Nhưng mà tôi biết đó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, Đông Nhật Dương xuất thân tốt, tướng mạo, năng lực càng tốt, cô nói xem, người ưu tú như anh ấy làm sao có thể coi trọng tôi đây? Hiện tại anh ấy rất tốt với tôi, cưng chiều tôi, có thể đó chỉ là nhất thời mê hoặc, chỉ vì bên cạnh anh ấy chưa từng có cô gái nào giống như tôi cho nên mới phát sinh ra ảo giác thôi."
Đứng sau rèm cửa, Đông Nhật Dương cảm thấy hết sức kinh ngạc, hắn chưa bao giờ nghĩ đến người phụ nữ nhìn như ngây ngốc đơn thuần, thật ra thì về một mặt nào đó cũng sẽ có sự tinh tế nhạy cảm , hắn cũng không biết trong đầu của cô thì ra là cũng ẩn dấu những ý nghĩ này, còn tưởng rằng bất kỳ ở đâu cô cũng thật sự rất vui vẻ !
"Làm sao cô nghĩ như vậy?" Nhan như không ngờ cô lại tự ti đến vậy, "Cô không phải là Đông Nhật Dương, như thế nào lại có thể biết được suy nghĩ trong lòng anh ta?"
Đông Nhật Dương đứng phía sau cũng đồng ý với lời nói của Nhan Như, không tự chủ được mà gật đầu.
"Mẹ và em gái của anh ấy đều không thích tôi, cảm thấy tôi không xứng với anh ấy, bọn họ là người một nhà, suy nghĩ cũng không khác nhau nhiều đâu." Cái đầu ngốc kia của Thủy Y Mễ lại phát huy tác dụng, "Chỉ là anh ấy và ba vì ngự trù phường, mới không có biểu hiện rõ ràng như vậy thôi." (
Đông Nhật Dương nhìn cô gái nhỏ hoảng hốt trốn chạy, trong lòng vừa giận vừa hờn.
Nha Nha đáng chết, thế nhưng cho hắn một chiêu độc! Khó trách lúc gần đi, cô ta lại nói như vậy, thì ra đó cũng là trò hay cô ta bày ra? Cô ta đã sớm biết hắn bị Thủy Y Mễ “ăn” cho nên mới nói lên yêu cầu như thế, xem ra lần này, hắn không phải thua trên tay Nhan Như trong tay, mà là thua trên tay Thủy Y Mễ ngốc nghếch.
" Thủy Y Mễ , là cô quá tự ti , cô luôn cho là Đông Nhật Dương sẽ không vì cô mà làm ra những việc này, cô cho là Đông Nhật Dương đối tốt với cô tốt là do cảm giác mới mẻ nhất thời, cuối cùng rồi anh ta sẽ cảm thấy ngán , có đúng không?" Nhan như nói trúng tim đen , đem chuyện trong thâm tâm không hề muốn đối mặt của Thủy Y Mễ nói ra
mặt Thủy Y Mễ trắng bệch tại chỗ, miệng lúc đóng lúc mở, lại không thể phát ra được một âm thanh nào, trên mặt hiện đầy vẻ hoang mang sợ hãi, giống như bị người ta tóm lấy bím tóc .
Nhan như cũng không ép buộc cô, chỉ là lẳng lặng nhìn cô.
Hồi lâu, Thủy Y Mễ mới lên tiếng lần nữa: "Cô nói đúng, là tôi tự ti, mặc dù tôi không hề để ý đến dáng vóc của mình, không thèm để ý việc người nhà liên tục gây ra chuyện cười. Nhưng mỗi khi tôi ở một mình thì tôi vẫn luôn ảo tưởng mình có một phong cách ưu nhã của thiên kim tiểu thư, người nhà sẽ không phải luôn luôn gặp trường hợp làm chuyện cười cho người khác."
Thủy Y Mễ nhẹ nhàng tự giễu cười: "Nhưng mà tôi biết đó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, Đông Nhật Dương xuất thân tốt, tướng mạo, năng lực càng tốt, cô nói xem, người ưu tú như anh ấy làm sao có thể coi trọng tôi đây? Hiện tại anh ấy rất tốt với tôi, cưng chiều tôi, có thể đó chỉ là nhất thời mê hoặc, chỉ vì bên cạnh anh ấy chưa từng có cô gái nào giống như tôi cho nên mới phát sinh ra ảo giác thôi."
Đứng sau rèm cửa, Đông Nhật Dương cảm thấy hết sức kinh ngạc, hắn chưa bao giờ nghĩ đến người phụ nữ nhìn như ngây ngốc đơn thuần, thật ra thì về một mặt nào đó cũng sẽ có sự tinh tế nhạy cảm , hắn cũng không biết trong đầu của cô thì ra là cũng ẩn dấu những ý nghĩ này, còn tưởng rằng bất kỳ ở đâu cô cũng thật sự rất vui vẻ !
"Làm sao cô nghĩ như vậy?" Nhan như không ngờ cô lại tự ti đến vậy, "Cô không phải là Đông Nhật Dương, như thế nào lại có thể biết được suy nghĩ trong lòng anh ta?"
Đông Nhật Dương đứng phía sau cũng đồng ý với lời nói của Nhan Như, không tự chủ được mà gật đầu.
"Mẹ và em gái của anh ấy đều không thích tôi, cảm thấy tôi không xứng với anh ấy, bọn họ là người một nhà, suy nghĩ cũng không khác nhau nhiều đâu." Cái đầu ngốc kia của Thủy Y Mễ lại phát huy tác dụng, "Chỉ là anh ấy và ba vì ngự trù phường, mới không có biểu hiện rõ ràng như vậy thôi." (
Đông Nhật Dương nhìn cô gái nhỏ hoảng hốt trốn chạy, trong lòng vừa giận vừa hờn.
Nha Nha đáng chết, thế nhưng cho hắn một chiêu độc! Khó trách lúc gần đi, cô ta lại nói như vậy, thì ra đó cũng là trò hay cô ta bày ra? Cô ta đã sớm biết hắn bị Thủy Y Mễ “ăn” cho nên mới nói lên yêu cầu như thế, xem ra lần này, hắn không phải thua trên tay Nhan Như trong tay, mà là thua trên tay Thủy Y Mễ ngốc nghếch.
Bình luận truyện