Bác Sĩ Xấu Xí

Chương 26: Bán mình hệ thống quân



Việc Hứa Nhất Phu làm phẫu thuật khi không ngừng tim đã gây ra náo động rất lớn. Đại học Y ở kinh thành nghĩ hết biện pháp để mời hắn trở về. Bệnh viện huyện bắt đầu có bác sĩ ở tỉnh khác thay phiên nhau đến làm việc. Phó Thính Hạ cũng muốn chuẩn bị trở lại học đại học ở kinh thành liền cầm đồ của mình về nhà.

Phó Thính Hạ chống đầu ngồi trong phòng nhìn Tống Đại Lực vắt vẻo trên tường đấu võ mồm với mẹ Linh Tử đến mức nước miếng tung bay.
"Linh Tử nhà ta nếu không phải do Phó Thính Hạ nhà các ngươi hại, nàng sẽ tuổi còn trẻ mà phải rời nhà trốn đi sao? Nàng nếu là có mệnh hệ gì, ta tuyệt không tha cho nhà ngươi Phó Thính Hạ."
"Làm ơn, thẩm ngươi cũng quá coi thường Linh Tử đi, Linh Tử nhà thẩm có khi đã đẻ thêm được hai , ba đứa con đi."
"Ngươi, ngươi......" mẹ Linh Tử tức giận đến mức muốn tìm gạch đập Tống Đại Lực, nhưng bên ngoài Tống gia quét tước sạch sẽ, đến cả khúc gỗ cũng đừng mong tìm được.
Tống Đại Lực đang đắc ý, đột nhiên nghe người ta quát: "Xuống dưới! Giống bộ dáng gì."
Tống Đại Lực quay đầu thấy phụ thân cau mày, đành phải từ trên tường trượt xuống dưới nói: "Ba, ngươi không phải đi sang nhà nãi nãi sao? Nãi nãi lại muốn làm cái gì, đại ca lần trước không phải đã cho nàng tiền sao?"
Phó Thính Hạ cũng chuyển đầu qua, thấy cha kế đi vào phòng, liền đứng lên, cha kế tiến vào lúc sau nói: "Thính Hạ, Phó gia cho người tới đón ngươi, dọn dẹp đồ đạc một chủ, chuẩn bị trở lại kinh thành đi."
"Ta đã nói rồi ta không quay về!" Phó Thính Hạ nói.
Cha kế nói: "Là phụ thân ngươi...... Tự mình gọi điện thoại tới, đã tra ra thành tích học tập của ngươi, là đứng đầu tỉnh chúng ta. Ngươi trở về đi, bọn họ từ nay về sau tuyệt không dám xem thường ngươi. Ba ngươi hứa hẹn sẽ chú trọng bồi dưỡng ngươi."
"Ta đã nói rồi, ta vĩnh viễn đều không trở về Phó gia."
Cha kế kéo ra rương hành lý của Phó Thính Hạ để sau cửa nói: "Yên tâm đi, ta đã nói qua với bọn họ, chỉ là một chút hiểu lầm, sau này mọi thứ sẽ tốt hơn. Ngươi sẽ học đại học ở kinh thành, về sau cũng sẽ ở lại kinh thành. Phó gia là nơi duy nhất ngươi có thể dựa vào."
Phó Thính Hạ nhìn bóng dáng bận rộn của cha kế nói: "Đây là lần thứ mấy, ngươi đuổi ta trở lại kinh thành? Nếu phụ thân ta năm đó cũng phái người tới đón mẫu thân, ngươi cũng sẽ chắp tay nhường lại sao? Ngươi biết ta ở kinh thành đã trở thành người như thế nào không? Ngươi có biết bọn họ chưa bao giờ ngồi chung bàn cơm với ta. Ngươi có biết ta mỗi lần đều ăn cơm thừa canh cặn của họ không . Ngươi có biết đệ đệ cứ hai ba ngày lại tìm người đánh ta . Ngươi có biết tỷ tỷ luôn rêu rao ta là quái vật , thế cho nên trước nay không có ai xem ta là người mà đối xử không?"
Cha kế cả người đều cứng còng. Phó Thính Hạ bình tĩnh mà nói: "Tất nhiên, trước nay ngươi đẫu nghĩ tới chuyện bảo vệ ta. Làm gì cho phép ta kêu ngươi là ba ba.", Hắn nói xong xoay người lấy cặp sách rồi đi mất, Tống Đại Lực ở sau lưng hắn gọi hai tiếng "đại ca" hắn cũng không để ý tới.
Phó Thính Hạ quay trở về nhà dì béo, vừa lúc gặp được Thẩm thúc về nhà. Thẩm thúc thấy hắn liền hưng phấn mà lôi kéo hắn lên lầu.
Lầu hai đã sớm không còn để đồ lung tung, bị sửa chữa qua, cũng thêm vào không ít gia cụ.
Thẩm thúc tay chân nhẹ nhàng đóng cửa sau đó đem then cài cửa cài chặt, tức khắc toàn bộ lầu hai biến thành không gian phong bế. Phó Thính Hạ bật cười nói: "Không cần cẩn thận như vậy, thúc."
"Như thế nào có thể không cẩn thận, tiền tài không thể lộ mắt người." Thẩm thúc lấy túi du lịch đã rách tung toé, đem đồ bên trong đều đổ ra, sau đó đem đáy bao bên trong lột ra, cái đáy bị phồng một cục, dỡ xuống cục kia, là một chồng tiền trăm nguyên, còn có mấy quyển sổ tiết kiệm.
"Chỗ này đều làm theo ngươi yêu cầu, 30 vạn tiền mặt, còn có 50 vạn để trong sổ tiết kiệm."
Phó Thính Hạ chỉ vào tiền mặt nói: "30 vạn này, 10 vạn là để cho thúc, 10 vạn chúng ta sẽ mua cửa hàng sau phố, còn có mười vạn ...... Ngươi giúp ta gửi tiết kiệm cho ba ta."
Thẩm thúc nói: "Ta sao có thể lấy mười vạn.Ta lần này giúp ngươi cũng kiếm lời không ít.Không thể thu ngươi một vạn tiền công."
Phó Thính Hạ cười nói: "Thẩm thúc ngươi cứ như vậy, lần sau ta sẽ không nhờ ngươi nữa."
Thẩm thúc nói: "Ta đi chưa đến nửa năm, đã kiếm lời bằng ba bốn năm. Làm người không thể quá tham lam."
Phó Thính Hạ cười cười, cũng không miễn cưỡng nói: "Vậy tiền còn giúp dư, ta sẽ thay ngươi đổi thành thứ khác."
Thẩm thúc lại hỏi: "Sau khi ngươi mua cửa hàng sau phố, tính toán thu láng giềng bao nhiêu tiền một năm."
Phó Thính Hạ cười nói: "Thôi bỏ đi, ta ở chỗ này nhận được láng giềng chiếu cố nhiều nên sẽ không thu tiền bọn họ."
Thẩm thúc lắc đầu nói: "Việc nào ra việc đó, ngươi không thu tiền, mọi người sẽ không được tự nhiên, hơn nữa sẽ khiến người khác ghen tỵ."
"Vậy Thẩm thúc quyết định đi ."
Thẩm thúc dừng một chút mới hỏi: "Ba ngươi...... vì cái gì muốn ta gửi tiền, chính ngươi không thể gửi sao?"
"Ta muốn đi kinh thành học, cũng không có phương pháp liên lạc , nhưng nếu không đem tiền cho hắn, cuối cùng cũng không biết cho ai." Phó Thính Hạ nhàn nhạt đáp lời.
Thẩm thúc thở dài nói: "Nãi nãi cùng nhà đại bá ngươi thật quá đáng, chuyên khi dễ người ba thành thật của ngươi. Ta tới gửi cũng tốt, đỡ sợ nãi nãi đòi tiền ba ngươi. Nếu ngươi từ kinh thành gửi tiền, ta sợ nãi nãi ngươi sẽ tới kinh thành làm ầm ĩ."
Phó Thính Hạ rũ xuống mi mắt khẽ thở dài.Thẩm thúc lại chỉ vào Phó Thính Hạ nói: "Tuy nhiên Thính Hạ à , ta vẫn luôn không hiểu. Sao ngươi lại đầu tư tiền mua những cửa hàng kia, đông một gian tây một gian. Cũng chẳng có mấy người thuê ."
Phó Thính Hạ khẽ cười nói: "Bởi vì tương lai sẽ có người phải xin ta bán cửa hàng cho hắn."
"Bất động sản vẫn để trên danh nghĩa Tề đại gia sao?"
"Đúng vậy."
Thẩm thúc khó hiểu, nhưng ở trong lòng bọn họ đã sớm nhận định Phó Thính Hạ là người tuyệt đỉnh thông minh, cũng sẽ không dự đoán sai sự việc, bởi vậy hỏi qua cũng sẽ không hề truy cứu.
Phó Thính Hạ lại lấy ra sổ tiết kiệm, cầm hai quyển đưa cho Thẩm thúc nói: "Này giữ lại hai quyển này, sang năm khả năng sẽ đi thành phố S một chuyến, đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi nên mua cái gì."
Thẩm thúc hưng phấn mà hỏi: "Vẫn là cổ phiếu sao?"
Phó Thính Hạ lắc đầu cười nói: "Không phải, nhưng so cổ phiếu càng có giá trị hơn."
Thẩm thúc tiểu tâm mà thu hồi sổ tiết kiệm nói: "Vậy được, ta nghe ngươi."
Chờ Thẩm thúc đi rồi, Phó Thính Hạ dựa vào trên sô pha quay đầu nhìn đèn đường bên ngoài trong lòng thầm nghĩ : "Có lẽ hắn cùng cha kế không có duyên cha con rồi ."
Phó Thính Hạ thở dài đứng dậy đem đồ đạc cho vào túi.Năm đó thành tích của hắn không tốt như hiện tại đã đỗ được đại học y . Thành tích hiện tại càng không nói chơi, tuy rằng có sự kiện của tròn tròn làm nhạc đệm, nếu Phó Thanh Thạch đã nói như vậy, vậy thì sẽ không khiến hắn thi rớt.
Vốn dĩ, trên đời này không có ai so với Phó Thanh Thạch hiểu cách lợi dụng chức quyền hơn.
Hứa Nhất Phu dựa theo quỹ đạo kiếp trước sẽ trở lại kinh đô làm giáo sư . Chuyện của tròn tròn từ đầu tới đuôi truyền thông cũng chỉ nhằm vào hắn, mà lại rất thiếu đề cập tới Hứa Nhất Phu,. Nói như vậy ,trong kinh thành có người vì Hứa Nhất Phu lưu đường lui, sau đó quay đầu xuất ngoại lưu lại vinh dự, coi như là bảo toàn được danh tiếng cả đời.
Phó Thính Hạ cười cười, đem thư trên đầu giường bỏ vào túi, làm xong này hết thảy hắn nằm ở trên giường, nhắm hai mắt lại. Tuy nhiên cả một đêm cũng không ngủ.
Sau khi tới tỉnh thành, hắn luôn do dự mãi, cuối cùng quyết định đi tới buồng điện thoại công cộng gọi điện thoại cho thôn trưởng.
Trần thôn chỉ có duy nhất một cái điện thoại để ở nhà trưởng thôn, chờ thời điểm cha kế đến tiếp điện thoại, Phó Thính Hạ có thể nghe ra thanh âm hắn cũng khàn khàn, nói vậy cũng là cả một đêm không ngủ.
Phó Thính Hạ nhấp môi dưới, ở trong lòng tổ chức từ ngữ một lượt, cha kế đã mở miệng: "Là ta không đúng."
Cha kế ngữ điệu tràn ngập ảo não: "Ta luôn cảm thấy con là con nhà giàu, sao có thể chịu được nông thôn.Đi theo ngươi ba như thế nào cũng tốt hơn so với người chỉ biết làm ruộng như ta! Ta không nghĩ tới người mẹ kia sẽ là người như vậy, không phải cũng là người nhà giàu sao? Nói như thế nào thì đều là con ruột của ba ngươi"
Phó Thính Hạ nghe xong bật cười, hắn cúi đầu ho nhẹ một tiếng: "Ngày hôm qua ta không nên như vậy nói chuyện như vậy với ba, ta......"
"Ngươi nói không sai.Chẳng phải ngươi gọi ta là ba ba sao ?Là ta không bảo vệ tốt cho ngươi. Không được, ta nhất định phải tìm ba ngươi nói chuyện. Hắn sao có thể làm Minh Nghi thất vọng?"
Phó Thanh Thạch nếu nghĩ không làm thất vọng mụ mụ, sao có thể đem mẫu tử bọn họ vứt bỏ đến dứt khoát như thế. Phó Thanh Thạch chỉ sợ là nửa điểm cũng xem thường cha kế. Phó Thính Hạ nhưng không muốn cha kế chạy tới rồi bị mất mặt, vì thế vội vàng nói: "Ngàn vạn đừng, ba, ngươi không hiểu biết người Phó gia, bọn họ rất âm hiểm. Phương thức giao tiếp tốt nhất với họ chính là không cần giao tiếp. Không thể trêu vào, chúng ta không phải đang trốn không nổi sao? Chờ ta tới rồi kinh thành mọi việc đều yên ổn, ta sẽ trở về đón ba cùng Đại Lực, Thính Hà."
"Ngươi tới đón chúng ta làm cái gì.Làm người làm ruộng nên làm ruộng cho tốt, làm nghề y nên làm nghề y cho tốt, đó mới là lẽ phải. Ngươi chuẩn bị làm bác sĩ đến nơi , những việc khác không cần quan tâm, Có hiểu không?"
"Ta sẽ suy xét." Phó Thính Hạ nói chuyện điện thoại xong, đột nhiên cảm thấy cả người tâm tình đều tốt lên, khom lưng xách lên hành lý hướng tới ga tàu hỏa mà đi.
"Ta mua một vé giường nằm đi kinh thành ."
"Có thư giới thiệu không?"
"Có." Phó Thính Hạ đem thư giới thiệu trong tay đưa qua.
"Ngươi là người ở bệnh viện Thanh Thủy, gọi là Phó Thính Hạ."
"Đúng vậy."Phó Thính Hạ nói,"Đã có người tới đây giúp ta báo trước ?"
"Đúng vậy, đây là 1 vé cho ngươi, 130 nguyên."
Phó Thính Hạ đưa tiền, tiếp nhận vé xe, liền vào nhà ga, bởi vì xe đi từ tỉnh thành Thủy Phát, bởi vậy thời gian lên xe tương đối sớm. Phó Thính Hạ lên xe, thấy khu để hành lý chen đầy các kiểu hành lý, căn bản không còn chỗ để, đối diện là một tiểu tử để hành lý mất nửa giường.
Hắn thấy Phó Thính Hạ trên tay chỉ xách một túi hành lý đơn giản giật mình nói: "Ngươi chỉ mang những đồ vật như vậy đi kinh thành?"
"Ân." Phó Thính Hạ cười trả lời, trong túi của hắn phần lớn đều để sách, nếu không hành lý sẽ càng đơn giản.
Hiện tại đoàn tàu còn chưa tăng tốc, bọn họ tới kinh thành còn cần hai ngày, bởi vậy Phó Thính Hạ liền từ trong túi lấy ra một quyển 《Cơ sở y học lâm sàng》 xem, tiểu tử kia vừa nhìn thấy sách hắn lập tức nói: "Ngươi cũng là sinh viên y?"
"Đúng vậy."
"Năm mấy rồi ?."
Phó Thính Hạ quay đầu tới cười nói: "Là tân sinh."
Tiểu tử lớn tiếng nói: "Ta cũng là a. Ngươi là người X thành."
"Ta là Thanh Thủy Huyện."
"Thanh Thủy Huyện......" Tiểu tử đột nhiên mở to hai mắt ngữ điệu thần bí nói: "Vậy Phó Thính Hạ trong huyện ngươi ,ngươi biết không?"
Phó Thính Hạ nhìn hắn một cái: "A.", Hắn nhìn vài lần quyển sách lại theo bản năng mà quay đầu đi, thấy tiểu tử kia gắt gao mà nhìn chằm chằm hắn, sau đó run giọng hỏi: "Ngươi...... Đừng nói với ta, ngươi chính là Phó Thính Hạ."
Phó Thính Hạ đành phải nói: "Ta...... Xác thật là Phó Thính Hạ."
Tiểu tử lập tức la lên một tiếng liền nhào tới . Phó Thính Hạ theo bản năng co rụt lại, chẳng qua phía sau hắn chính là vách thùng xe nên không chỗ thối lui.
Kia tiểu tử từ trên xuống dưới, trước sau tỉ mỉ mà đem Phó Thính Hạ nhìn một lần, có chút hoang mang nói: "Cũng không có gì đặc biệt."
"Vốn dĩ...... Chỉ là người bình thường sao." Phó Thính Hạ cười khan vài tiếng.
Nhưng hắn mới cười xong, tiểu tử kia lại nhào tới, giống như phát hiện ra đại lục mới đem Phó Thính Hạ túm chặt, trên dưới lật xem cảm thán nói: "Đây chính là thiên tài, trong mấy chục giây mà có thể làm phẫu thuật cho bệnh nhân suy tim."
"Cũng không khoa trương như vậy ......" Phó Thính Hạ thấy tiểu tử kia bắt lấy tay hắn không buông, đành phải gian nan mà kéo tay trở về: "Ngươi là......"
"A, ta là tân sinh viên Học Viện Y Yến Tân- hệ y học lâm sàng, ta tên Phương Hải. Lần ngươi làm phẫu thuật, ba ta đi xem, trở về nói suốt một tháng.Một bên nói một bên nhìn ta, ta liền cảm thấy ta ở trong mắt ba địa vị, a...... Thẳng tắp giảm xuống, cuối cùng biến thành cứt chó."
Nói xong hắn liền cười ha ha lên, Phó Thính Hạ cũng cười: "Sẽ không đến mức như vậy chứ ."
"Ngươi nhất định là đi tham gia thi tuyển Học Viên Y học ở kinh đô !."
"Đúng vậy."
"A, hâm mộ, đúng là thiên chi kiêu tử."
Học Viện Y Yến Tân địa vị không thể so với Học Viện Y kinh đô, tuy nhiên Phó Thính Hạ nghĩ nghĩ nói: "Hình như Học Viện Y Yến Tân có giáo sư Lỗ Bá Thành đúng hay không."
"Ngươi cũng biết giáo sư Lỗ Bá Thành! Thật giỏi!." Phương Hải kinh ngạc mà.
Phó Thính Hạ cười cười, hắn không phải cái gì cũng biết.Chẳng qua trong ấn tượng của hắn Lỗ Bá Thành về sau sẽ là nhân vật có tiếng trong giới nội khoa.
Vì thế hắn quay đầu nhìn Phương Hải cười nói: "Nghĩ cách xin làm học trò của hắn đi."
"Ngươi cũng xem trọng giáo sư Lỗ Bá Thành, đúng không." Phương Hải nhìn Phó Thính Hạ tấm tắc khen, "Thiên tài chính là thiên tài, quả nhiên ánh mắt một chút cũng sẽ không thua kém ta."
Hắn lại nhỏ giọng hỏi: "Vậy ngươi có biết Quý Cảnh Thiên hay không."
"Không quen biết." Phó Thính Hạ nói.
"Hắn cũng là cái thiên tài a, ngươi ở học viện kinh đô sẽ biết. Lần ngươi làm giải phẫu không ngừng tim, thời điểm ta lục soát tư liệu mới phát hiện Quý Cảnh Thiên hóa ra một năm trước cũng làm luận văn nghiên cứu tương tự."
Phó Thính Hạ ho khan một tiếng, nhấp nhấp môi. Mặc kệ ngươi gian lận trọng sinh bao nhiêu lần, Quý Cảnh Thiên luôn tạo cho người ta cảm giác hắn mới chân chính là thiên tài .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện