Bách Luyện Thành Thần
Chương 14: Đế Đô
Xuyên qua núi non trùng trùng điệp điệp, băng qua bình nguyên, vượt qua vô số quận thành, nửa tháng sau La Chinh rốt cuộc cũng đã đi đến Đế Đô.
La Chinh luôn cho rằng, so với các quận khác, Sùng Dương Quân cũng không tính là một thành thị nhỏ. Nhưng khi La Chinh đứng ở trước cổng vào của Đế Đô, ngước đầu nhìn lên cửa thành làm được bằng hoàng kim cao đến mấy chục trượng kia, La Chinh vẫn cứ há miệng kinh ngạc không thôi.
Mặc dù từ sách vở, La Chinh đã biết Đế Đô to lớn, cao ngạo, hùng vĩ, xa hoa đã được ca ngợi như thế nào, về mặt tâm lý cũng đã có chuẩn bị từ trước. Nhưng khi lần đầu tiên đặt chân vào Đế Đô, La Chinh hắn nhìn cứ như là một tên nhà quê mới lên phố chơi vậy, trong nội tâm bị rung động mãi thôi.
Kỳ thực, La Chinh có xem qua không ít phong cảnh của Đế Đô thông qua sách vở. Trong đó ghi lại cực kỳ kỹ càng, ngay cả dựa theo cảnh vật vẽ tranh miêu tả ngay bên cạnh cũng có.
Ví dụ, cái cổng thành được làm bằng hoàng kim ở trước mắt này, nó có tên là "Vọng Thiên Môn", cao ba mươi sáu trượng, rộng chín trượng.
Vào ba mươi năm trước, Thích công chúa của Ma Tộc đã kết hôn cùng với thái tử của vương triều Phần Thiên, Vọng Thiên Môn này chính là của hồi môn mà Thích công chúa mang đến lúc trước.
Đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Khi La Chinh nhìn thấy cổng thành được làm bằng vàng tinh xảo và nhiều loại đá quý khác, hắn mới hiểu được hàm ý bên trong của hồi môn mà Thích công chúa mang đến này. "Trong mắt Ma Tộc bọn ta, đám người Đông Vực các ngươi đều là lũ nghèo nàn".
Từ Vọng Thiên Môn, La Chinh đi theo con đường chính trong Đế Đô. Trên đường đi chiêm ngưỡng không ít cảnh vật ở hai bên đường. Một cây nhất trụ kình thiên cao chừng trăm trượng của Sí Thiên Các, một Địa Long Đàn nguy nga khổng lồ…
Những cảnh vật này lướt qua tầm mắt của La Chinh, dù vậy, hiện tại điều hắn quan tâm nhất vẫn là Thanh Vân Tông.
Sau khi nghe ngóng được một ít tin tức, mất một ngày thời gian, đi qua hơn phân nửa Đế Đô, cuối cùng La Chinh cũng tìm được nơi tọa lạc của Thanh Vân Tông.
Thanh Vân Tông rất rộng lớn, cơ hồ chiếm cứ cả một phần tư diện tích của Đế Đô. Diện tích của Thanh Vân Tông so với Hoàng Thành còn lớn hơn gấp mấy lần, mà cái này còn không bao gồm Thanh Vân Sơn Mạch ở phía sau lưng của Thanh Vân Tông.
So với Vọng Thiên Môn có quý khí vô biên, tông môn của Thanh Vân Tông trông có vẻ nhỏ bé hơn rất nhiều. Ngoại trừ ba chữ "Thanh Vân Tông" to lớn có chút khí thế ra, cơ bản không thể so với Vọng Thiên Môn được. Dù vậy, bốn phía của Thanh Vân Tông đều được đại thụ xanh miết bao phủ, còn có Thanh Đằng chiếm giữ, trông có vẻ tràn đầy nét cổ xưa.
Ở bên cạnh tông môn, đang có hai đội đang xếp hàng đăng ký báo danh.
Phía bên trái, có hơn mười người. Trái lại, ở phía bên phải thì lại xếp thành một hàng dài, hàng người uốn lượn dài dằng dặc, nhìn không thấy được điểm cuối, ước chừng không dưới nghìn người.
La Chinh đi thẳng đến hàng phía bên trái, bởi vì số lượng người tương đối ít, nên trong chốc lát đã đến lượt của La Chinh.
Người phụ trách báo danh liếc mắt đánh giá La Chinh, sau đó hắn vươn tay ra nói:
- Xin hãy lấy Sĩ Tộc Trát ra!"
*Sĩ tộc: là những gia tộc đời đời làm quan.
- Sĩ Tộc Trát?
Trên khuôn mặt La Chinh liền hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Tên phụ trách lấy tay chỉ chỉ vào cái bàn rồi nói:
- Ta bên này chỉ tiếp đãi cho sĩ tộc. Nếu như ngươi không có Sĩ Tộc Trát, xin mời qua bên kia đứng xếp hàng!
Vừa nói, tên phụ trách vừa chỉ vào hàng dài dằng dặc ở bên kia.
La Chinh giờ mới hiểu được vì sao bên này lại không có bao nhiêu người đến xếp hàng. Thì ra là nơi dành cho sĩ tộc.
Sĩ tộc, là một giai tầng đặc thù được hoàng đế sắc phong.
Trên toàn bộ đế quốc, chỉ có rất ít gia tộc hào phú mới có thể có tư cách được xưng tụng là sĩ tộc. Hơn nữa, những gia tộc hào phú này cơ bản đều tập trung ở Đế Đô.
Cho dù là La gia ở Sùng Dương Quận cũng không được coi như là một sĩ tộc, cho nên La Chinh hiển nhiên không thể lấy ra cái thứ gọi là "Sĩ Tộc Trát" kia.
Thấy cảnh này, những người trong hàng chờ dài bên cạnh đều cười lên khinh bỉ, trên khuôn mặt của bọn họ đều hiện lên vẻ khinh thường. Xếp hàng thực sự là một việc nhàm chán, hành động của La Chinh lúc này đúng thực là làm trò cười cho bọn họ.
- Không biết từ chỗ nào lại có tên nhà quê thế này…
- Sĩ Tộc Trát mà cũng không biết…
Đối với những lời qua tiếng lại này, La Chinh cũng không có phản ứng gì. Hắn chỉ gật đầu nhẹ với tên phụ trách kia một cái, dưới ánh mắt khinh miệt của mọi người, bước đến cuối hàng chờ dài dằng dặc kia.
Qua hai năm sống kiếp sống của gia nô, trải qua nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết sớm đã làm tâm cảnh của La Chinh hắn trở nên cực kỳ bình ổn. Những lời mang ý khiêu khích cùng chế nhạo vô nghĩa kia, căn bản không đủ để làm hắn nổi lên lửa giận, ngược lại còn trở nên bình tĩnh hơn.
Hàng chờ này đi tới với một tốc độ cực kỳ chậm chạp. La Chinh đành nhắm mắt lại dưỡng thần.
- Đây là lần đầu tiên ngươi tham gia Thử Luyện sao?
Chỉ trong chốc lát sau, một thanh âm từ phía trước truyền đến La Chinh.
La Chinh gật gật đầu, mở hai mắt ra. Người vừa nói chuyện là một người thanh niên, tuổi tác ước chừng mười tuổi, ngữ khí hòa ái, trông có vẻ hiền lành.
Người thanh niên kia thấy La Chinh mở mắt ra, liền mỉm cười với La Chinh, còn nói:
- Ta là lần thứ hai.
- Ngươi vừa mới nói "Thử Luyện", là có ý gì?
La Chinh hoang mang hỏi. La Chinh biết rõ Thanh Vân Tông chiêu thu đệ tử yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, thông qua tầng tầng khảo hạch mới có tư cách tiến vào Thanh Vân Tông. Chỉ là, hắn dù sao cũng không phải là người ở Đế Đô, đối với quá trình thu nhận đệ tử cũng không có rõ ràng cho lắm.
Người thanh niên kia khẽ mỉm cười nói:
- Thanh Vân Tông là thánh địa tu luyện, người người đều muốn gia nhập, người đông vô số kể. Nếu như những người đó đều tiến hành khảo hạch, e là có mời hết người trong tông đến, chỉ sợ cũng không thể đến hết được. Cho nên Thanh Vân Tông có quy định, ngoại từ đệ tử của sĩ tộc ra, những người khác muốn tham gia khảo hạch của Thanh Vân Tông, thì bắt buộc phải thông qua Thử Luyện.
- Vị huynh đài này, xin hỏi, cái gọi là Thử Luyện này rốt cuộc là thi về gì?
Đều nghe đồn rằng, muốn tiến vào Thanh Vân Tông gian nan, khó khăn vô cùng, hiện tại quả thật là vậy. Quy củ nhiều như thế này, không biết tên La Phái Nhiên kia rốt cuộc đã làm như thế nào mà có thể trực tiếp được thu nhận làm nội môn đệ tử như vậy.
Thanh niên kia cười nói:
- Cái gọi là Thử Luyện, kỳ thực chính là tập trung chúng ta lại một chỗ rồi cùng nhau chạy bộ. Thanh Vân Tông quy định, tham gia Thử Luyện, cảnh giới thấp nhất phải là Luyện Cốt Cảnh, dù vậy Luyện Tạng cảnh, Luyện Tủy cảnh cũng có thể tham gia. Nhưng, đối những cảnh giới này, yêu cầu lại không giống nhau. Ví dụ như Luyện Cốt Cảnh chỉ cần chạy một khoảng cách nhất định là được rồi, nhưng nếu là Luyện Tạng Cảnh, thì phải chạy một khoảng cách xa hơn…
“Chỉ là chạy bộ thôi sao?”
La Chinh trừng mắt nhìn. Cái Thử Luyện này, nghe qua có vẻ như cũng không quá khó cho lắm. Dù sao ai cũng đều có thể chạy bộ, mà La Chinh sau khi tiến vào Luyện Tạng Cảnh, hơi thở của hắn cũng trở nên dài hơn, hô hấp cũng cân bằng, tỉ mỉ hơn, cho dù chạy một khoảng xa hắn vẫn có thể tiếp tục kiên trì.
Sau khi biết được yêu cầu của Thử Luyện, tâm tình La Chinh cũng trở nên bình thản hơn. Cùng với người thanh niên kia hàn huyên vài câu, biết được người thanh niên này tên là Mạc Xán, là con em trong một gia tộc ở Đế Đô
Vào mỗi tháng, Thanh Vân Tông sẽ tổ chức Thử Luyện một lần, tháng trước Mạc Xán đã thất bại qua một lần. Năm nay đã là lần thứ hai hắn tham gia.
Trong khi nói chuyện phiếm với nhau, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã đến lượt báo danh của hai người.
Sau khi La Chinh báo danh xong, hắn liền từ chỗ của tên phụ trách lấy được một miếng ngọc bội. Tin tức về La Chinh liền được ghi vào trong miếng ngọc bội kia.
Cẩn thận đem miếng ngọc bội cất giấu kỹ lưỡng, ngay sau đó Mạc Xán liền nói:
- La Chinh huynh đêm nay tốt nhất nên nghỉ ngơi nhiều một chút! Chạy bộ, hai chữ này nghe tựa hồ đơn giản, nhưng con đường kia lại có chút đặc thù. Về cụ thể thì… đợi sau này rồi huynh sẽ biết…
Mạc Xán suy nghĩ trong chốc lát, còn nói thêm:
- Ta thấy La Chinh huynh là người ở bên ngoài. Nếu hiện tại huynh không có chỗ nào để ở, liền có thể tới nhà ta.
Tên Mạc Xán này thực đúng là một người nhiệt tình.
Tuy nhiên, đối với lời mời của Mạc Xán, La Chinh cũng chỉ đành từ chối mà thôi. Hai năm nay cũng đã để cho La Chinh hắn nhìn rõ rất nhiều chuyện, ngộ ra nhiều điều. Vô công bất thụ lộc. Rất nhiều chuyện hắn sẽ không dễ dàng hoài nghi, mà cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác.
Đúng vào lúc này, từ tông môn của Thanh Vân Tông có không ít người bước ra. Trong đó, phần lớn đều mặc trường bào màu trắng, cũng chỉ có vài người mặc trường bào màu đen mà thôi.
Nhìn thấy La Chinh quan sát tỉ mỉ, Mạc Xán liền nói cho La Chinh:
- Những người mặc trường bào màu trắng đấy, đều là đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Tông. Đợi đến khi chúng ta qua được Thử Luyện, lại thông qua khảo hạch của Thanh Vân Tông, liền có tư cách mặc áo bào trắng rồi.
- Vậy còn áo bào đen này?
La Chinh hỏi.
- Áo bào đen sao? Những người mặc áo bào đen kia chính là đệ tử nội môn! Dù là địa vị hay đan dược nhận được hàng tháng, đều cao hơn đệ tử mặc áo bào trắng rất nhiều! Mà mục tiêu cha ta muốn ta đạt được, chính là mặc chiếc áo bào đen kia, trở thành nội môn đệ tử!
Trên khuôn mặt của Mạc Xán bỗng hiện lên vẻ khát khao.
La Chinh nhẹ gật đầu, lại nghĩ tới La Phái Nhiên. Vào ngày Tộc Luyện ngày đó, La Tuấn Dật đã tuyên bố rằng La Phái Nhiên đã được nhận làm đệ tử nội môn, nguyên do là gì? Chẳng lẽ là do Thiên Địa Tạo Hóa Đan kia thật sự có công hiệu thần kỳ như vậy sao? Làm cho công lực của La Phái Nhiên tiến cảnh nhanh như vậy sao?
La Chinh đang nghĩ đến đây, ở phía trước đã có sáu, bảy đệ tử mặc áo đen vừa đi tới hướng này. Trong đó, có một người ánh mắt nhìn về phía La Chinh mấy lần, trên khuôn mặt hiện ra nét quỷ dị:
- La Chinh! Không ngờ rằng ngươi vẫn chưa chết, lại còn dám đến đây báo danh. Muốn vọng tưởng tiến vào Thanh Vân Tông sao?
La Chinh ngưng mắt nhìn rõ dáng vẻ của người đệ tử nội môn kia, trong nội tâm cười lạnh nói:
“Quả thật là đúng lúc! Đang nghĩ đến hắn, không ngờ rằng hắn lại thật sự xuất hiện trước mặt mình.”
La Chinh luôn cho rằng, so với các quận khác, Sùng Dương Quân cũng không tính là một thành thị nhỏ. Nhưng khi La Chinh đứng ở trước cổng vào của Đế Đô, ngước đầu nhìn lên cửa thành làm được bằng hoàng kim cao đến mấy chục trượng kia, La Chinh vẫn cứ há miệng kinh ngạc không thôi.
Mặc dù từ sách vở, La Chinh đã biết Đế Đô to lớn, cao ngạo, hùng vĩ, xa hoa đã được ca ngợi như thế nào, về mặt tâm lý cũng đã có chuẩn bị từ trước. Nhưng khi lần đầu tiên đặt chân vào Đế Đô, La Chinh hắn nhìn cứ như là một tên nhà quê mới lên phố chơi vậy, trong nội tâm bị rung động mãi thôi.
Kỳ thực, La Chinh có xem qua không ít phong cảnh của Đế Đô thông qua sách vở. Trong đó ghi lại cực kỳ kỹ càng, ngay cả dựa theo cảnh vật vẽ tranh miêu tả ngay bên cạnh cũng có.
Ví dụ, cái cổng thành được làm bằng hoàng kim ở trước mắt này, nó có tên là "Vọng Thiên Môn", cao ba mươi sáu trượng, rộng chín trượng.
Vào ba mươi năm trước, Thích công chúa của Ma Tộc đã kết hôn cùng với thái tử của vương triều Phần Thiên, Vọng Thiên Môn này chính là của hồi môn mà Thích công chúa mang đến lúc trước.
Đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Khi La Chinh nhìn thấy cổng thành được làm bằng vàng tinh xảo và nhiều loại đá quý khác, hắn mới hiểu được hàm ý bên trong của hồi môn mà Thích công chúa mang đến này. "Trong mắt Ma Tộc bọn ta, đám người Đông Vực các ngươi đều là lũ nghèo nàn".
Từ Vọng Thiên Môn, La Chinh đi theo con đường chính trong Đế Đô. Trên đường đi chiêm ngưỡng không ít cảnh vật ở hai bên đường. Một cây nhất trụ kình thiên cao chừng trăm trượng của Sí Thiên Các, một Địa Long Đàn nguy nga khổng lồ…
Những cảnh vật này lướt qua tầm mắt của La Chinh, dù vậy, hiện tại điều hắn quan tâm nhất vẫn là Thanh Vân Tông.
Sau khi nghe ngóng được một ít tin tức, mất một ngày thời gian, đi qua hơn phân nửa Đế Đô, cuối cùng La Chinh cũng tìm được nơi tọa lạc của Thanh Vân Tông.
Thanh Vân Tông rất rộng lớn, cơ hồ chiếm cứ cả một phần tư diện tích của Đế Đô. Diện tích của Thanh Vân Tông so với Hoàng Thành còn lớn hơn gấp mấy lần, mà cái này còn không bao gồm Thanh Vân Sơn Mạch ở phía sau lưng của Thanh Vân Tông.
So với Vọng Thiên Môn có quý khí vô biên, tông môn của Thanh Vân Tông trông có vẻ nhỏ bé hơn rất nhiều. Ngoại trừ ba chữ "Thanh Vân Tông" to lớn có chút khí thế ra, cơ bản không thể so với Vọng Thiên Môn được. Dù vậy, bốn phía của Thanh Vân Tông đều được đại thụ xanh miết bao phủ, còn có Thanh Đằng chiếm giữ, trông có vẻ tràn đầy nét cổ xưa.
Ở bên cạnh tông môn, đang có hai đội đang xếp hàng đăng ký báo danh.
Phía bên trái, có hơn mười người. Trái lại, ở phía bên phải thì lại xếp thành một hàng dài, hàng người uốn lượn dài dằng dặc, nhìn không thấy được điểm cuối, ước chừng không dưới nghìn người.
La Chinh đi thẳng đến hàng phía bên trái, bởi vì số lượng người tương đối ít, nên trong chốc lát đã đến lượt của La Chinh.
Người phụ trách báo danh liếc mắt đánh giá La Chinh, sau đó hắn vươn tay ra nói:
- Xin hãy lấy Sĩ Tộc Trát ra!"
*Sĩ tộc: là những gia tộc đời đời làm quan.
- Sĩ Tộc Trát?
Trên khuôn mặt La Chinh liền hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Tên phụ trách lấy tay chỉ chỉ vào cái bàn rồi nói:
- Ta bên này chỉ tiếp đãi cho sĩ tộc. Nếu như ngươi không có Sĩ Tộc Trát, xin mời qua bên kia đứng xếp hàng!
Vừa nói, tên phụ trách vừa chỉ vào hàng dài dằng dặc ở bên kia.
La Chinh giờ mới hiểu được vì sao bên này lại không có bao nhiêu người đến xếp hàng. Thì ra là nơi dành cho sĩ tộc.
Sĩ tộc, là một giai tầng đặc thù được hoàng đế sắc phong.
Trên toàn bộ đế quốc, chỉ có rất ít gia tộc hào phú mới có thể có tư cách được xưng tụng là sĩ tộc. Hơn nữa, những gia tộc hào phú này cơ bản đều tập trung ở Đế Đô.
Cho dù là La gia ở Sùng Dương Quận cũng không được coi như là một sĩ tộc, cho nên La Chinh hiển nhiên không thể lấy ra cái thứ gọi là "Sĩ Tộc Trát" kia.
Thấy cảnh này, những người trong hàng chờ dài bên cạnh đều cười lên khinh bỉ, trên khuôn mặt của bọn họ đều hiện lên vẻ khinh thường. Xếp hàng thực sự là một việc nhàm chán, hành động của La Chinh lúc này đúng thực là làm trò cười cho bọn họ.
- Không biết từ chỗ nào lại có tên nhà quê thế này…
- Sĩ Tộc Trát mà cũng không biết…
Đối với những lời qua tiếng lại này, La Chinh cũng không có phản ứng gì. Hắn chỉ gật đầu nhẹ với tên phụ trách kia một cái, dưới ánh mắt khinh miệt của mọi người, bước đến cuối hàng chờ dài dằng dặc kia.
Qua hai năm sống kiếp sống của gia nô, trải qua nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết sớm đã làm tâm cảnh của La Chinh hắn trở nên cực kỳ bình ổn. Những lời mang ý khiêu khích cùng chế nhạo vô nghĩa kia, căn bản không đủ để làm hắn nổi lên lửa giận, ngược lại còn trở nên bình tĩnh hơn.
Hàng chờ này đi tới với một tốc độ cực kỳ chậm chạp. La Chinh đành nhắm mắt lại dưỡng thần.
- Đây là lần đầu tiên ngươi tham gia Thử Luyện sao?
Chỉ trong chốc lát sau, một thanh âm từ phía trước truyền đến La Chinh.
La Chinh gật gật đầu, mở hai mắt ra. Người vừa nói chuyện là một người thanh niên, tuổi tác ước chừng mười tuổi, ngữ khí hòa ái, trông có vẻ hiền lành.
Người thanh niên kia thấy La Chinh mở mắt ra, liền mỉm cười với La Chinh, còn nói:
- Ta là lần thứ hai.
- Ngươi vừa mới nói "Thử Luyện", là có ý gì?
La Chinh hoang mang hỏi. La Chinh biết rõ Thanh Vân Tông chiêu thu đệ tử yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, thông qua tầng tầng khảo hạch mới có tư cách tiến vào Thanh Vân Tông. Chỉ là, hắn dù sao cũng không phải là người ở Đế Đô, đối với quá trình thu nhận đệ tử cũng không có rõ ràng cho lắm.
Người thanh niên kia khẽ mỉm cười nói:
- Thanh Vân Tông là thánh địa tu luyện, người người đều muốn gia nhập, người đông vô số kể. Nếu như những người đó đều tiến hành khảo hạch, e là có mời hết người trong tông đến, chỉ sợ cũng không thể đến hết được. Cho nên Thanh Vân Tông có quy định, ngoại từ đệ tử của sĩ tộc ra, những người khác muốn tham gia khảo hạch của Thanh Vân Tông, thì bắt buộc phải thông qua Thử Luyện.
- Vị huynh đài này, xin hỏi, cái gọi là Thử Luyện này rốt cuộc là thi về gì?
Đều nghe đồn rằng, muốn tiến vào Thanh Vân Tông gian nan, khó khăn vô cùng, hiện tại quả thật là vậy. Quy củ nhiều như thế này, không biết tên La Phái Nhiên kia rốt cuộc đã làm như thế nào mà có thể trực tiếp được thu nhận làm nội môn đệ tử như vậy.
Thanh niên kia cười nói:
- Cái gọi là Thử Luyện, kỳ thực chính là tập trung chúng ta lại một chỗ rồi cùng nhau chạy bộ. Thanh Vân Tông quy định, tham gia Thử Luyện, cảnh giới thấp nhất phải là Luyện Cốt Cảnh, dù vậy Luyện Tạng cảnh, Luyện Tủy cảnh cũng có thể tham gia. Nhưng, đối những cảnh giới này, yêu cầu lại không giống nhau. Ví dụ như Luyện Cốt Cảnh chỉ cần chạy một khoảng cách nhất định là được rồi, nhưng nếu là Luyện Tạng Cảnh, thì phải chạy một khoảng cách xa hơn…
“Chỉ là chạy bộ thôi sao?”
La Chinh trừng mắt nhìn. Cái Thử Luyện này, nghe qua có vẻ như cũng không quá khó cho lắm. Dù sao ai cũng đều có thể chạy bộ, mà La Chinh sau khi tiến vào Luyện Tạng Cảnh, hơi thở của hắn cũng trở nên dài hơn, hô hấp cũng cân bằng, tỉ mỉ hơn, cho dù chạy một khoảng xa hắn vẫn có thể tiếp tục kiên trì.
Sau khi biết được yêu cầu của Thử Luyện, tâm tình La Chinh cũng trở nên bình thản hơn. Cùng với người thanh niên kia hàn huyên vài câu, biết được người thanh niên này tên là Mạc Xán, là con em trong một gia tộc ở Đế Đô
Vào mỗi tháng, Thanh Vân Tông sẽ tổ chức Thử Luyện một lần, tháng trước Mạc Xán đã thất bại qua một lần. Năm nay đã là lần thứ hai hắn tham gia.
Trong khi nói chuyện phiếm với nhau, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã đến lượt báo danh của hai người.
Sau khi La Chinh báo danh xong, hắn liền từ chỗ của tên phụ trách lấy được một miếng ngọc bội. Tin tức về La Chinh liền được ghi vào trong miếng ngọc bội kia.
Cẩn thận đem miếng ngọc bội cất giấu kỹ lưỡng, ngay sau đó Mạc Xán liền nói:
- La Chinh huynh đêm nay tốt nhất nên nghỉ ngơi nhiều một chút! Chạy bộ, hai chữ này nghe tựa hồ đơn giản, nhưng con đường kia lại có chút đặc thù. Về cụ thể thì… đợi sau này rồi huynh sẽ biết…
Mạc Xán suy nghĩ trong chốc lát, còn nói thêm:
- Ta thấy La Chinh huynh là người ở bên ngoài. Nếu hiện tại huynh không có chỗ nào để ở, liền có thể tới nhà ta.
Tên Mạc Xán này thực đúng là một người nhiệt tình.
Tuy nhiên, đối với lời mời của Mạc Xán, La Chinh cũng chỉ đành từ chối mà thôi. Hai năm nay cũng đã để cho La Chinh hắn nhìn rõ rất nhiều chuyện, ngộ ra nhiều điều. Vô công bất thụ lộc. Rất nhiều chuyện hắn sẽ không dễ dàng hoài nghi, mà cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác.
Đúng vào lúc này, từ tông môn của Thanh Vân Tông có không ít người bước ra. Trong đó, phần lớn đều mặc trường bào màu trắng, cũng chỉ có vài người mặc trường bào màu đen mà thôi.
Nhìn thấy La Chinh quan sát tỉ mỉ, Mạc Xán liền nói cho La Chinh:
- Những người mặc trường bào màu trắng đấy, đều là đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Tông. Đợi đến khi chúng ta qua được Thử Luyện, lại thông qua khảo hạch của Thanh Vân Tông, liền có tư cách mặc áo bào trắng rồi.
- Vậy còn áo bào đen này?
La Chinh hỏi.
- Áo bào đen sao? Những người mặc áo bào đen kia chính là đệ tử nội môn! Dù là địa vị hay đan dược nhận được hàng tháng, đều cao hơn đệ tử mặc áo bào trắng rất nhiều! Mà mục tiêu cha ta muốn ta đạt được, chính là mặc chiếc áo bào đen kia, trở thành nội môn đệ tử!
Trên khuôn mặt của Mạc Xán bỗng hiện lên vẻ khát khao.
La Chinh nhẹ gật đầu, lại nghĩ tới La Phái Nhiên. Vào ngày Tộc Luyện ngày đó, La Tuấn Dật đã tuyên bố rằng La Phái Nhiên đã được nhận làm đệ tử nội môn, nguyên do là gì? Chẳng lẽ là do Thiên Địa Tạo Hóa Đan kia thật sự có công hiệu thần kỳ như vậy sao? Làm cho công lực của La Phái Nhiên tiến cảnh nhanh như vậy sao?
La Chinh đang nghĩ đến đây, ở phía trước đã có sáu, bảy đệ tử mặc áo đen vừa đi tới hướng này. Trong đó, có một người ánh mắt nhìn về phía La Chinh mấy lần, trên khuôn mặt hiện ra nét quỷ dị:
- La Chinh! Không ngờ rằng ngươi vẫn chưa chết, lại còn dám đến đây báo danh. Muốn vọng tưởng tiến vào Thanh Vân Tông sao?
La Chinh ngưng mắt nhìn rõ dáng vẻ của người đệ tử nội môn kia, trong nội tâm cười lạnh nói:
“Quả thật là đúng lúc! Đang nghĩ đến hắn, không ngờ rằng hắn lại thật sự xuất hiện trước mặt mình.”
Bình luận truyện