Bách Luyện Thành Thần
Chương 5: Nguy cơ
Mặc dù không có những tên thuộc hạ kia áp giải, La Chinh vẫn tự giác đi đến diễn võ đường.
Hiện giờ, trong lòng La Chinh đang cảm thấy rất bất mãn với quy củ của La gia, Nhị thúc cùng với Tam thúc của hắn còn không tuân theo quy củ, luật lệ trong tộc, mấy đứa con của bọn họ cũng theo đó mà hung hăng càng quấy hơn. Như La Phái Nhiên với La Thừa Vận, liệu bọn trong mắt bọn hắn có còn có tộc quy hay không? Đây, cũng là lý do vì sao mấy tên thuộc hạ lại dám nháo sự lên như vậy.
Bọn họ có thể chà đạp tộc quy, coi rẻ tộc quy, nhưng không thể không tuân thủ theo tộc quy. Suy nghĩ đó của La Chinh cũng không phải là cổ hủ, mà đó là một loại cố chấp.
Không khí tại diễn võ đường ngày hôm nay có chút không giống với thường ngày.
Việc La Chinh đánh đại quản sự Hoàng Cách và Phương quản sự đã lan truyền ra khắp toàn bộ La gia.
Hai năm trước, La Chinh đã trở thành tội thân của gia tộc, trở thành gia nô, trở thành một tấm bia thịt. Mặc dù vậy, La Chinh vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng. Bất luận đám đệ tử của La gia có đánh hắn như thế nào, hắn cũng đều âm thầm chịu đựng, nhường nhịn trong lòng, không hề rên rỉ một tiếng nào, cứ như một con cừu non dịu dàng, ngoan ngoãn vậy.
Mọi người cũng đã quên rằng, La Chinh hắn từng là thiếu gia chủ của La gia, cũng đã quên rằng, bản thân La Chinh cũng có thực lực Luyện Nhục Cảnh.
Giờ thì những tên đệ tử của La gia kia xem như cũng đã hiểu rõ, La Chinh thực sự không phải là một quả hồng mềm để cho bọn hắn có thể tùy ý đánh đập. La Chinh không có phản kháng lại, đó là bởi vì, bọn hắn cũng mang họ La, cũng là con cháu của La gia.
Còn những kẻ ngoại tộc thì không có tư cách này!
Chính vì vậy, hôm nay, trên diễn võ đường, những tên đệ tử của La gia kia, khi nhìn về phía La Chinh, trong mắt đều ẩn chứa một chút kính sợ. Đến lúc giáo đầu phân phó cho đệ tử của La gia lựa chọn bia thịt để luyện tập, cũng không có một ai dám chọn trúng La Chinh nữa.
La Chinh cũng chỉ đành cười khổ, kết quả này cũng không phải là thứ hắn muốn…
Hiện tại, điều hắn cần nhất chính là rèn luyện nhục thể của mình, nhưng giờ thì đám đệ tử của La gia này cứ làm như là không nhìn thấy hắn đứng ở đó vậy. Như này thì hắn phải làm sao đây?
“Cũng không thể nói rõ ra được, giờ ta đang rất cần những quyền cước kia, các ngươi đến đánh ta đi chứ!”
Từng người, từng người trong đám bia thịt đều được những tên đệ tử của La gia chọn lựa. Trong lúc này, trong một góc của diễn võ đường, chỉ còn mỗi mình La Chinh đứng ở đó. Hắn thật sự không cảm thấy dễ chịu gì, đám người kia cũng không nên kinh sợ hắn như vậy chứ!
Cuối cùng, La Chinh hướng về phía một người vẫn còn đang luyện quyền trên người đá, bước đến nói:
- Đại Long, đánh người đá thì có gì tốt. Đến luyện quyền với ta đi!
- Chuyện này…
Đến cả một người thường ngày vẫn hay lỗ mãng như La Đại Long, trên khuôn mặt cũng xuất hiện nét do dự.
- Ta là bia thịt, hiển nhiên cũng muốn được luyện tập cùng với ngươi. Yên tâm đi! Ta đây mặc giáp da rất, đánh vào không có ảnh hưởng gì đâu.
La Chinh vỗ vỗ ngực, nói.
Nghe La Chinh nói vậy, La Đại Long cũng không chối từ nữa. Nếu không người khác sẽ nghĩ rằng hắn quá nhu nhược mất, dù vậy, trong nội tâm La Đại Long vẫn thực sự nghĩ rằng không nên đi chọc La Chinh.
Trong lòng La Đại Long vẫn có chút cố kị, quyền đầu tiên hắn đánh ra cũng không phát huy hết toàn lực, tối đa chỉ đánh ra năm, sáu phần lực mà thôi.
Với quả đấm mềm oặt này, hiệu quả rèn luyện của nó thật sự không được tốt cho lắm. Khuôn mặt La Chinh bỗng có chút khó coi, dòng nước ấm được tạo ra thông qua quyền này thực sự quá ít, điều này làm cho La Chinh rất không hài lòng.
- Thêm chút sức đi! Đến đây hung hăng đánh vào!
- Lúc xuất quyền thì nhanh nhưng sau đó tốc độ lại quá chậm. Ở đây ngươi còn cố kị cái gì?
- Một quyền này có chuyện gì xảy ra vậy? So với ngày hôm qua thật sự kém quá xa!
Nhìn thấy một bia thịt lại thúc dục đối phương đánh vào chính bản thân mình, đám đệ tử La gia đứng ở trong diễn võ đường đều tỏ ra kinh ngạc, cằm gần như rớt xuống vậy. Bọn hắn thực sự đoán không ra La Chinh đang suy nghĩ cái gì.
La Đại Long cũng không có suy nghĩ nhiều. Nghe theo La Chinh hướng dẫn từng bước, từng bước, hắn cũng chầm chậm điều chỉnh lại, chân tay cũng dần thả lỏng, sức lực cũng khôi phục lại trình độ như thường ngày.
Bành!
Bành!
Bành!
Từng quyền, từng quyền điên cuồng đánh lên người La Chinh. Theo đó, từng sợi, từng đạo dòng nước ấm chảy xuôi theo thân thể của La Chinh, đưa tạp chất ở trong đầu khớp xương bức ra.
Mỗi một quyền đánh vào đều làm xương cốt của La Chinh tinh thuần hơn một phần. Mức độ cứng rắn, tính bền dẻo của cốt cách cũng tịnh tiến thêm một tầng.
Chỉ cần bị đánh lại có hiệu quả như sử dụng Thiên Địa Tạo Hóa Đan, loại biến hóa về chất này mang theo sự vui sướng khó có thể nói lên lời. Mặc dù trên khuôn mặt của La Chinh thể hiện ra sự thống khổ, nhưng trong lòng thì lại muốn hét to "Hãy đến đây đánh mạnh hơn nữa đi!".
Cứ như vậy, ba canh giờ liền trôi qua.
Lúc này, có mấy tên thuộc hạ của La gia đem đồ ăn đến, dù là đệ tử của La gia hay bia thịt đều cần được bổ sung lại thể lực. Chỉ là, đám đệ tử của La gia thì được những thứ thơm ngon, còn đám bia thịt thì chỉ có nước cùng với bánh bao cứng ngắt…
Trải qua ba canh giờ rèn luyện, bụng La Chinh cũng đã cảm thấy rất là đói rồi. Rèn luyện thân thể hao tổn thể lực rất lớn, La Chinh cũng không chê đồ ăn khó ăn, liền cầm bánh bao lên chuẩn bị nhét vào miệng.
Đúng lúc này, đột nhiên có một cái mâm sứ hiện ra trước mặt La Chinh. Bên trong mâm sứ có đầy đủ mỹ vị, hương thịt thơm ngon tản mát ra dụ người.
La Chinh ngẩng đầu nhìn lên, là La Đại Long đem phần ăn của hắn tới. La Đại Long cười cười rồi nói:
- Cùng ngồi ăn đi.
La Chinh cũng không khách khí, đem một miệng lớn bánh bao, một miệng lớn thịt, bắt đầu ngồi ăn.
- Ngươi đã đánh tên Hoàng Cách kia, vậy cũng nên cẩn thận Nhị thiếu gia sẽ đối phó với ngươi.
La Đại Long nhỏ giọng nói.
La Chinh lấy đồ ăn, ăn như hổ đói. Đã rất lâu rồi, từ khi trở thành bia thịt đến giờ, hắn chưa từng được ăn thứ gì ngon như vậy. Nghe Đại Long nói, La Chinh nhẹ gật đầu, hắn biết La Đại Long đang có thiện ý, nhắc nhở hắn.
Dù sao hắn cũng từng là thiếu gia chủ, đối với những chuyện này, so với những đệ tử chi thứ như La Đại Long, thì hắn lại hiểu rõ hơn nhiều.
Nhị thúc cùng Tam thúc để La Chinh sống lâu như vậy, cũng không phải là nhân từ gì, mà là hắn bây giờ quả thực quá mức thấp kém, tựa như một con kiến vậy, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Đối với bọn họ, hắn cũng chẳng phải là thứ gì có khả năng uy hiếp bọn họ cả.
Nhưng nếu con kiến La Chinh này dám cắn bọn hắn một cái, để bọn hắn cảm nhận được một tia đau đớn, thì bọn họ hẳn là sẽ không do dự mà giết hắn.
- Chỉ là, đúng là rất hả giận. Tên gia hỏa họ Hoàng kia bọn ta đã sớm không vừa mắt rồi.
La Đại Long nói xong liền nở nụ cười.
Hả giận không chỉ có mình La Đại Long, ngoại trừ Tam gia chủ cùng với thê thiếp của hắn ra, tất cả đệ tử của La gia đều cảm thấy rất hả giận.
Đám đệ tử của La gia đang ở bên trong diễn võ trường mặc dù ngoài miệng không có nói rõ ra như La Đại Long, nhưng ánh mắt của bọn hắn thì lại nói lên hết cả rồi.
Hai năm qua, Tam gia chủ cùng thê thiếp của ông ta thực sự rất quá đáng, quả thật chỉ có thể dùng từ "bóc lột" để hình dung. Cắt xén bớt tiền chi tiêu hàng tháng của đệ tử chi thứ, ngay cả đan dược dùng để luyện công cũng bị gọt đi, rồi đến cả mấy tên hạ nhân cũng có thể bò lên trên đầu họ La bọn họ mà ngồi, dựa vào cái gì?
Gần như tất cả tài nguyên đều hướng đến người La Phái Nhiên cùng La Thừa Vận, tâm tình của đám đệ tử chi thứ kia còn bình ổn được mới là chuyện lạ.
Hiện tại, mỗi người trong bọn hắn đều hoài niệm về quãng thời mà gian phụ thân của La Chinh còn đảm nhiệm chức vị gia chủ. Khi đó, tộc quy sâm nghiêm, trong La gia cũng không có nhiều chuyện nội bộ lục đục với nhau, cũng chẳng có tên hạ nhân nào dám ý thế hiếp người, càng không có nhiều chuyện mất công bằng như bây giờ!
Chỉ tiếc là, khoảng thời gian tốt đẹp kia sẽ không còn quay lại nữa rồi.
Mà ngay cả loại hoài niệm này, đám đệ tử của La gia cũng chỉ dám giấu ở trong lòng, không dám đem ra chỉ trích, sợ rằng lỡ như truyền ra ngoài, thì sẽ bị "tộc quy" trừng trị.
“La gia này, đã thối nát rồi!”
La Chinh cảm thán. Nếu như có cơ hội, chờ đến khi thực lực của ta lớn mạnh, nhất định phải đem La gia thanh lý môn hộ!
…
Ở bên trong một dinh thự tráng lệ trong khu vực của Tam gia chủ La gia mà La Chinh vừa đi qua cách đây không lâu.
Hoàng Cách trên đầu được băng bó bằng băng gạc, bọc tầng tầng lớp lớp, chỉ để lộ ra mũi, mắt và cái miệng, hoàn toàn nhìn không ra người.
Hắn, "bịch" một tiếng, quỳ trên mặt đất, the thé giọng, khóc ròng nói:
- Thừa Vận thiếu gia, người phải làm chủ cho tiểu nhân! Oa…
Phía đằng trước Hoàng Cách, có một người thiếu niên thân mặc thanh y đang ngồi dựa vào ghế. Thiếu niên này tướng mạo tuấn tú, nhưng lúc này mặt mày của hắn lại có một cỗ khí tức cuồng ngạo xen lẫn tàn nhẫn, hắn là nhị thiếu gia của La gia, La Thừa Vận.
- Ta nghe nói ngươi muốn thu La Chinh làm nô tài, đến chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của ngươi?
La Thừa Vận nghẹo đầu cười nói.
- Thừa Vận thiếu gia, không phải…
Hoàng Cách khóc nức nở một hồi rồi phủ nhận nói.
La Thừa Vận căn bản cũng không thèm nghe Hoàng Cách giải thích, hắn cười nói:
- Tuy La Chinh đã trở thành gia nô, nhưng tốt xấu gì hắn cũng mang họ La, cũng từng là thiếu gia chủ của La gia. Dù cho ta thu hắn làm nô bộc cũng có chút không thích hợp cho lắm. Cái đầu của ngươi đúng là hỏng rồi nên mới có thể làm ra chuyện này, bị đánh là đáng!
Hoàng Cách dập dập đầu, tiếp tục khóc lóc nói:
- Thừa Vận thiếu gia, lần này là tại tiểu nhân không đúng. Nhưng ngài cũng nên làm chủ…
Hoàng Cách vừa phàn nàn, lại vừa lặng lẽ hướng về phía bên cạnh nói.
Bên cạnh hắn một người phụ nữ trung niên, tuổi ước chừng bốn mươi. Người này không nói tiếng nào, bước đi đến bên người Hoàng Cách, cũng quỳ xuống theo.
Người phụ nữ trung niên này chính là vợ của Hoàng Cách, đồng thời cũng là vú em của La Thừa Vận, chăm sóc La Thừa Vận từ nhỏ cho tới lớn. La Thừa Vận từ nhỏ đã mất mẹ, nên quan hệ của hắn với người vú em này vô cùng tốt, tình như mẫu tử.
- Nhị nương cũng không cần quỳ. Hoàng Cách, ngươi cũng đứng lên đi!
La Thừa Vận khoát khoát tay, nói.
Thanh âm của Hoàng Cách run lên:
- Thừa Vận thiếu gia, vậy là ngài đã đáp ứng rồi sao?
La Thừa Vận từ ghế đứng dậy, bước lên hai bước rồi nói:
- Đường ca trước đây từng nói giữ cho La Chinh một mạng, tựa là lại để cho hắn còn sống, lại để cho nhìn hắn lấy. Nhưng mà La Chinh cũng chẳng phải là nhân vật quan trọng gì, hắn La Chinh cũng không phải là cái gì quan trọng hơn nhân vật. Ngày hôm nay đường ca liền muốn lên đường đi Thanh Vân Tông, vậy ta liền giúp đường ca xử lý La Chinh sạch sẽ đi vậy!
Hoàng Cách nghe xong, trên mặt miệng cười khiến khuôn mạng không còn ra hình thù gì, hắn nói:
- Đa tạ Thừa Vận thiếu gia!
- Chỉ là, vấn đề này, còn phải chờ một chút.
La Thừa Vận sờ sờ đầu của mình rồi nói tiếp:
- Ta vừa mới dùng viên Thiên Địa Tạo Hóa Đan của gia tộc. Tháng này ta muốn bế quan, đem dược lực luyện hóa, tẩy rửa thân thể. Chờ đến ngày Tộc Luyện một tháng sau đi, đến lúc đó ta sẽ chọn hắn là đối thủ sinh tử đấu, tự tay đánh chết hắn.
Nói xong, trên khuôn mặt La Thừa Vận lại tản mát ra tầng tầng sát khí.
Tộc Luyện, là thời điểm để cho đệ tử của La gia kiếm chứng thực lực của mình. Ngày hôm đó các trưởng bối của La gia cũng sẽ ra mặt, thẩm duyệt thành quả tu luyện của các đệ tử.
Đồng thời, Tộc Luyện cũng là một cơ hội cho đám người gia nô làm thường ngày làm bia thịt kia.
Trong ngày Tộc Luyện này, nếu có tên bia thịt nào đó có thể sống sót qua sinh tử đấu, thì hắn sẽ có được sự tự do.
Dù là tên bia thịt hèn mọn nhất cũng có khát vọng được quyền tự do. Nếu như bọn họ không thể có được sự tự do, thì cuối cũng sẽ đến lúc bọn họ không thể chịu đựng được áp lực bị đánh mỗi ngày được nữa, sẽ nhanh chóng chết đi.
Thiết lập quy tắc này, tựu là lại để cho trong lòng của đám người làm bia thịt dấy lên một tia hi vọng, hi vọng mình có thể vượt qua được sinh tử đấu trong ngày Tộc Luyện, có thể đi ra ngoài, không phải làm thứ bia thịt hèn mọn này nữa.
Thế nhưng, "Sinh Tử Đấu" này căn bản đã không có công bằng rồi. Đám người làm bia thịt kia bình thường liền còn thường xuyên bị đánh đập, khắp người đều có thương thế, làm sao có thể cùng những đệ tử tinh anh của La gia được huấn luyện bài bản kia quyết đấu được cơ chứ?
Không biết đã có bao nhiêu là bia thịt đã bị chôn sống, đánh chết trong ngày Tộc Luyện này. Vào ngày hôm đó, các trưởng bối của La gia sẽ kiểm nghiệm thực lực của đám đệ tử, dựa theo thực lực sẽ có khen thưởng. Vậy nên mỗi đệ tử La gia đều sẽ dốc toàn lực, cũng là lúc bọn họ ra tay nặng nhất, tàn nhẫn nhất.
- Được. Thừa Vận thiếu gia, vậy hãy để cho tên tiểu tử kia sống lâu thêm một tháng vậy!
Hoàng Cách lại dập đầu mấy cái rồi mới trở mình bò dậy. Đôi mắt kia, phía dưới băng gạc, lập tức lóe ra hung quang.
Chờ La Thừa Vận rời đi, người phụ nữ trung niên kia mới đến gần Hoàng Cách khuyên nhủ hắn:
- Thiếu niên La Chinh cũng thật đáng thương! Mặc dù hắn đánh chàng là không nên, nhưng chàng chỉ cần giáo huấn hắn một chút là được rồi, cần gì phải bức tử hắn?
Hoàng Cách nghe vậy thì lại nói:
- Ngươi, ngoại trừ lòng dạ đàn bà ra, ngươi còn biết cái gì không?
Bị chồng mắng, người phụ nữ trung niên kia ngập ngừng muốn nói hai câu, cuối cùng lại thở dài, cũng không có nói nữa.
Hiện giờ, trong lòng La Chinh đang cảm thấy rất bất mãn với quy củ của La gia, Nhị thúc cùng với Tam thúc của hắn còn không tuân theo quy củ, luật lệ trong tộc, mấy đứa con của bọn họ cũng theo đó mà hung hăng càng quấy hơn. Như La Phái Nhiên với La Thừa Vận, liệu bọn trong mắt bọn hắn có còn có tộc quy hay không? Đây, cũng là lý do vì sao mấy tên thuộc hạ lại dám nháo sự lên như vậy.
Bọn họ có thể chà đạp tộc quy, coi rẻ tộc quy, nhưng không thể không tuân thủ theo tộc quy. Suy nghĩ đó của La Chinh cũng không phải là cổ hủ, mà đó là một loại cố chấp.
Không khí tại diễn võ đường ngày hôm nay có chút không giống với thường ngày.
Việc La Chinh đánh đại quản sự Hoàng Cách và Phương quản sự đã lan truyền ra khắp toàn bộ La gia.
Hai năm trước, La Chinh đã trở thành tội thân của gia tộc, trở thành gia nô, trở thành một tấm bia thịt. Mặc dù vậy, La Chinh vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng. Bất luận đám đệ tử của La gia có đánh hắn như thế nào, hắn cũng đều âm thầm chịu đựng, nhường nhịn trong lòng, không hề rên rỉ một tiếng nào, cứ như một con cừu non dịu dàng, ngoan ngoãn vậy.
Mọi người cũng đã quên rằng, La Chinh hắn từng là thiếu gia chủ của La gia, cũng đã quên rằng, bản thân La Chinh cũng có thực lực Luyện Nhục Cảnh.
Giờ thì những tên đệ tử của La gia kia xem như cũng đã hiểu rõ, La Chinh thực sự không phải là một quả hồng mềm để cho bọn hắn có thể tùy ý đánh đập. La Chinh không có phản kháng lại, đó là bởi vì, bọn hắn cũng mang họ La, cũng là con cháu của La gia.
Còn những kẻ ngoại tộc thì không có tư cách này!
Chính vì vậy, hôm nay, trên diễn võ đường, những tên đệ tử của La gia kia, khi nhìn về phía La Chinh, trong mắt đều ẩn chứa một chút kính sợ. Đến lúc giáo đầu phân phó cho đệ tử của La gia lựa chọn bia thịt để luyện tập, cũng không có một ai dám chọn trúng La Chinh nữa.
La Chinh cũng chỉ đành cười khổ, kết quả này cũng không phải là thứ hắn muốn…
Hiện tại, điều hắn cần nhất chính là rèn luyện nhục thể của mình, nhưng giờ thì đám đệ tử của La gia này cứ làm như là không nhìn thấy hắn đứng ở đó vậy. Như này thì hắn phải làm sao đây?
“Cũng không thể nói rõ ra được, giờ ta đang rất cần những quyền cước kia, các ngươi đến đánh ta đi chứ!”
Từng người, từng người trong đám bia thịt đều được những tên đệ tử của La gia chọn lựa. Trong lúc này, trong một góc của diễn võ đường, chỉ còn mỗi mình La Chinh đứng ở đó. Hắn thật sự không cảm thấy dễ chịu gì, đám người kia cũng không nên kinh sợ hắn như vậy chứ!
Cuối cùng, La Chinh hướng về phía một người vẫn còn đang luyện quyền trên người đá, bước đến nói:
- Đại Long, đánh người đá thì có gì tốt. Đến luyện quyền với ta đi!
- Chuyện này…
Đến cả một người thường ngày vẫn hay lỗ mãng như La Đại Long, trên khuôn mặt cũng xuất hiện nét do dự.
- Ta là bia thịt, hiển nhiên cũng muốn được luyện tập cùng với ngươi. Yên tâm đi! Ta đây mặc giáp da rất, đánh vào không có ảnh hưởng gì đâu.
La Chinh vỗ vỗ ngực, nói.
Nghe La Chinh nói vậy, La Đại Long cũng không chối từ nữa. Nếu không người khác sẽ nghĩ rằng hắn quá nhu nhược mất, dù vậy, trong nội tâm La Đại Long vẫn thực sự nghĩ rằng không nên đi chọc La Chinh.
Trong lòng La Đại Long vẫn có chút cố kị, quyền đầu tiên hắn đánh ra cũng không phát huy hết toàn lực, tối đa chỉ đánh ra năm, sáu phần lực mà thôi.
Với quả đấm mềm oặt này, hiệu quả rèn luyện của nó thật sự không được tốt cho lắm. Khuôn mặt La Chinh bỗng có chút khó coi, dòng nước ấm được tạo ra thông qua quyền này thực sự quá ít, điều này làm cho La Chinh rất không hài lòng.
- Thêm chút sức đi! Đến đây hung hăng đánh vào!
- Lúc xuất quyền thì nhanh nhưng sau đó tốc độ lại quá chậm. Ở đây ngươi còn cố kị cái gì?
- Một quyền này có chuyện gì xảy ra vậy? So với ngày hôm qua thật sự kém quá xa!
Nhìn thấy một bia thịt lại thúc dục đối phương đánh vào chính bản thân mình, đám đệ tử La gia đứng ở trong diễn võ đường đều tỏ ra kinh ngạc, cằm gần như rớt xuống vậy. Bọn hắn thực sự đoán không ra La Chinh đang suy nghĩ cái gì.
La Đại Long cũng không có suy nghĩ nhiều. Nghe theo La Chinh hướng dẫn từng bước, từng bước, hắn cũng chầm chậm điều chỉnh lại, chân tay cũng dần thả lỏng, sức lực cũng khôi phục lại trình độ như thường ngày.
Bành!
Bành!
Bành!
Từng quyền, từng quyền điên cuồng đánh lên người La Chinh. Theo đó, từng sợi, từng đạo dòng nước ấm chảy xuôi theo thân thể của La Chinh, đưa tạp chất ở trong đầu khớp xương bức ra.
Mỗi một quyền đánh vào đều làm xương cốt của La Chinh tinh thuần hơn một phần. Mức độ cứng rắn, tính bền dẻo của cốt cách cũng tịnh tiến thêm một tầng.
Chỉ cần bị đánh lại có hiệu quả như sử dụng Thiên Địa Tạo Hóa Đan, loại biến hóa về chất này mang theo sự vui sướng khó có thể nói lên lời. Mặc dù trên khuôn mặt của La Chinh thể hiện ra sự thống khổ, nhưng trong lòng thì lại muốn hét to "Hãy đến đây đánh mạnh hơn nữa đi!".
Cứ như vậy, ba canh giờ liền trôi qua.
Lúc này, có mấy tên thuộc hạ của La gia đem đồ ăn đến, dù là đệ tử của La gia hay bia thịt đều cần được bổ sung lại thể lực. Chỉ là, đám đệ tử của La gia thì được những thứ thơm ngon, còn đám bia thịt thì chỉ có nước cùng với bánh bao cứng ngắt…
Trải qua ba canh giờ rèn luyện, bụng La Chinh cũng đã cảm thấy rất là đói rồi. Rèn luyện thân thể hao tổn thể lực rất lớn, La Chinh cũng không chê đồ ăn khó ăn, liền cầm bánh bao lên chuẩn bị nhét vào miệng.
Đúng lúc này, đột nhiên có một cái mâm sứ hiện ra trước mặt La Chinh. Bên trong mâm sứ có đầy đủ mỹ vị, hương thịt thơm ngon tản mát ra dụ người.
La Chinh ngẩng đầu nhìn lên, là La Đại Long đem phần ăn của hắn tới. La Đại Long cười cười rồi nói:
- Cùng ngồi ăn đi.
La Chinh cũng không khách khí, đem một miệng lớn bánh bao, một miệng lớn thịt, bắt đầu ngồi ăn.
- Ngươi đã đánh tên Hoàng Cách kia, vậy cũng nên cẩn thận Nhị thiếu gia sẽ đối phó với ngươi.
La Đại Long nhỏ giọng nói.
La Chinh lấy đồ ăn, ăn như hổ đói. Đã rất lâu rồi, từ khi trở thành bia thịt đến giờ, hắn chưa từng được ăn thứ gì ngon như vậy. Nghe Đại Long nói, La Chinh nhẹ gật đầu, hắn biết La Đại Long đang có thiện ý, nhắc nhở hắn.
Dù sao hắn cũng từng là thiếu gia chủ, đối với những chuyện này, so với những đệ tử chi thứ như La Đại Long, thì hắn lại hiểu rõ hơn nhiều.
Nhị thúc cùng Tam thúc để La Chinh sống lâu như vậy, cũng không phải là nhân từ gì, mà là hắn bây giờ quả thực quá mức thấp kém, tựa như một con kiến vậy, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Đối với bọn họ, hắn cũng chẳng phải là thứ gì có khả năng uy hiếp bọn họ cả.
Nhưng nếu con kiến La Chinh này dám cắn bọn hắn một cái, để bọn hắn cảm nhận được một tia đau đớn, thì bọn họ hẳn là sẽ không do dự mà giết hắn.
- Chỉ là, đúng là rất hả giận. Tên gia hỏa họ Hoàng kia bọn ta đã sớm không vừa mắt rồi.
La Đại Long nói xong liền nở nụ cười.
Hả giận không chỉ có mình La Đại Long, ngoại trừ Tam gia chủ cùng với thê thiếp của hắn ra, tất cả đệ tử của La gia đều cảm thấy rất hả giận.
Đám đệ tử của La gia đang ở bên trong diễn võ trường mặc dù ngoài miệng không có nói rõ ra như La Đại Long, nhưng ánh mắt của bọn hắn thì lại nói lên hết cả rồi.
Hai năm qua, Tam gia chủ cùng thê thiếp của ông ta thực sự rất quá đáng, quả thật chỉ có thể dùng từ "bóc lột" để hình dung. Cắt xén bớt tiền chi tiêu hàng tháng của đệ tử chi thứ, ngay cả đan dược dùng để luyện công cũng bị gọt đi, rồi đến cả mấy tên hạ nhân cũng có thể bò lên trên đầu họ La bọn họ mà ngồi, dựa vào cái gì?
Gần như tất cả tài nguyên đều hướng đến người La Phái Nhiên cùng La Thừa Vận, tâm tình của đám đệ tử chi thứ kia còn bình ổn được mới là chuyện lạ.
Hiện tại, mỗi người trong bọn hắn đều hoài niệm về quãng thời mà gian phụ thân của La Chinh còn đảm nhiệm chức vị gia chủ. Khi đó, tộc quy sâm nghiêm, trong La gia cũng không có nhiều chuyện nội bộ lục đục với nhau, cũng chẳng có tên hạ nhân nào dám ý thế hiếp người, càng không có nhiều chuyện mất công bằng như bây giờ!
Chỉ tiếc là, khoảng thời gian tốt đẹp kia sẽ không còn quay lại nữa rồi.
Mà ngay cả loại hoài niệm này, đám đệ tử của La gia cũng chỉ dám giấu ở trong lòng, không dám đem ra chỉ trích, sợ rằng lỡ như truyền ra ngoài, thì sẽ bị "tộc quy" trừng trị.
“La gia này, đã thối nát rồi!”
La Chinh cảm thán. Nếu như có cơ hội, chờ đến khi thực lực của ta lớn mạnh, nhất định phải đem La gia thanh lý môn hộ!
…
Ở bên trong một dinh thự tráng lệ trong khu vực của Tam gia chủ La gia mà La Chinh vừa đi qua cách đây không lâu.
Hoàng Cách trên đầu được băng bó bằng băng gạc, bọc tầng tầng lớp lớp, chỉ để lộ ra mũi, mắt và cái miệng, hoàn toàn nhìn không ra người.
Hắn, "bịch" một tiếng, quỳ trên mặt đất, the thé giọng, khóc ròng nói:
- Thừa Vận thiếu gia, người phải làm chủ cho tiểu nhân! Oa…
Phía đằng trước Hoàng Cách, có một người thiếu niên thân mặc thanh y đang ngồi dựa vào ghế. Thiếu niên này tướng mạo tuấn tú, nhưng lúc này mặt mày của hắn lại có một cỗ khí tức cuồng ngạo xen lẫn tàn nhẫn, hắn là nhị thiếu gia của La gia, La Thừa Vận.
- Ta nghe nói ngươi muốn thu La Chinh làm nô tài, đến chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của ngươi?
La Thừa Vận nghẹo đầu cười nói.
- Thừa Vận thiếu gia, không phải…
Hoàng Cách khóc nức nở một hồi rồi phủ nhận nói.
La Thừa Vận căn bản cũng không thèm nghe Hoàng Cách giải thích, hắn cười nói:
- Tuy La Chinh đã trở thành gia nô, nhưng tốt xấu gì hắn cũng mang họ La, cũng từng là thiếu gia chủ của La gia. Dù cho ta thu hắn làm nô bộc cũng có chút không thích hợp cho lắm. Cái đầu của ngươi đúng là hỏng rồi nên mới có thể làm ra chuyện này, bị đánh là đáng!
Hoàng Cách dập dập đầu, tiếp tục khóc lóc nói:
- Thừa Vận thiếu gia, lần này là tại tiểu nhân không đúng. Nhưng ngài cũng nên làm chủ…
Hoàng Cách vừa phàn nàn, lại vừa lặng lẽ hướng về phía bên cạnh nói.
Bên cạnh hắn một người phụ nữ trung niên, tuổi ước chừng bốn mươi. Người này không nói tiếng nào, bước đi đến bên người Hoàng Cách, cũng quỳ xuống theo.
Người phụ nữ trung niên này chính là vợ của Hoàng Cách, đồng thời cũng là vú em của La Thừa Vận, chăm sóc La Thừa Vận từ nhỏ cho tới lớn. La Thừa Vận từ nhỏ đã mất mẹ, nên quan hệ của hắn với người vú em này vô cùng tốt, tình như mẫu tử.
- Nhị nương cũng không cần quỳ. Hoàng Cách, ngươi cũng đứng lên đi!
La Thừa Vận khoát khoát tay, nói.
Thanh âm của Hoàng Cách run lên:
- Thừa Vận thiếu gia, vậy là ngài đã đáp ứng rồi sao?
La Thừa Vận từ ghế đứng dậy, bước lên hai bước rồi nói:
- Đường ca trước đây từng nói giữ cho La Chinh một mạng, tựa là lại để cho hắn còn sống, lại để cho nhìn hắn lấy. Nhưng mà La Chinh cũng chẳng phải là nhân vật quan trọng gì, hắn La Chinh cũng không phải là cái gì quan trọng hơn nhân vật. Ngày hôm nay đường ca liền muốn lên đường đi Thanh Vân Tông, vậy ta liền giúp đường ca xử lý La Chinh sạch sẽ đi vậy!
Hoàng Cách nghe xong, trên mặt miệng cười khiến khuôn mạng không còn ra hình thù gì, hắn nói:
- Đa tạ Thừa Vận thiếu gia!
- Chỉ là, vấn đề này, còn phải chờ một chút.
La Thừa Vận sờ sờ đầu của mình rồi nói tiếp:
- Ta vừa mới dùng viên Thiên Địa Tạo Hóa Đan của gia tộc. Tháng này ta muốn bế quan, đem dược lực luyện hóa, tẩy rửa thân thể. Chờ đến ngày Tộc Luyện một tháng sau đi, đến lúc đó ta sẽ chọn hắn là đối thủ sinh tử đấu, tự tay đánh chết hắn.
Nói xong, trên khuôn mặt La Thừa Vận lại tản mát ra tầng tầng sát khí.
Tộc Luyện, là thời điểm để cho đệ tử của La gia kiếm chứng thực lực của mình. Ngày hôm đó các trưởng bối của La gia cũng sẽ ra mặt, thẩm duyệt thành quả tu luyện của các đệ tử.
Đồng thời, Tộc Luyện cũng là một cơ hội cho đám người gia nô làm thường ngày làm bia thịt kia.
Trong ngày Tộc Luyện này, nếu có tên bia thịt nào đó có thể sống sót qua sinh tử đấu, thì hắn sẽ có được sự tự do.
Dù là tên bia thịt hèn mọn nhất cũng có khát vọng được quyền tự do. Nếu như bọn họ không thể có được sự tự do, thì cuối cũng sẽ đến lúc bọn họ không thể chịu đựng được áp lực bị đánh mỗi ngày được nữa, sẽ nhanh chóng chết đi.
Thiết lập quy tắc này, tựu là lại để cho trong lòng của đám người làm bia thịt dấy lên một tia hi vọng, hi vọng mình có thể vượt qua được sinh tử đấu trong ngày Tộc Luyện, có thể đi ra ngoài, không phải làm thứ bia thịt hèn mọn này nữa.
Thế nhưng, "Sinh Tử Đấu" này căn bản đã không có công bằng rồi. Đám người làm bia thịt kia bình thường liền còn thường xuyên bị đánh đập, khắp người đều có thương thế, làm sao có thể cùng những đệ tử tinh anh của La gia được huấn luyện bài bản kia quyết đấu được cơ chứ?
Không biết đã có bao nhiêu là bia thịt đã bị chôn sống, đánh chết trong ngày Tộc Luyện này. Vào ngày hôm đó, các trưởng bối của La gia sẽ kiểm nghiệm thực lực của đám đệ tử, dựa theo thực lực sẽ có khen thưởng. Vậy nên mỗi đệ tử La gia đều sẽ dốc toàn lực, cũng là lúc bọn họ ra tay nặng nhất, tàn nhẫn nhất.
- Được. Thừa Vận thiếu gia, vậy hãy để cho tên tiểu tử kia sống lâu thêm một tháng vậy!
Hoàng Cách lại dập đầu mấy cái rồi mới trở mình bò dậy. Đôi mắt kia, phía dưới băng gạc, lập tức lóe ra hung quang.
Chờ La Thừa Vận rời đi, người phụ nữ trung niên kia mới đến gần Hoàng Cách khuyên nhủ hắn:
- Thiếu niên La Chinh cũng thật đáng thương! Mặc dù hắn đánh chàng là không nên, nhưng chàng chỉ cần giáo huấn hắn một chút là được rồi, cần gì phải bức tử hắn?
Hoàng Cách nghe vậy thì lại nói:
- Ngươi, ngoại trừ lòng dạ đàn bà ra, ngươi còn biết cái gì không?
Bị chồng mắng, người phụ nữ trung niên kia ngập ngừng muốn nói hai câu, cuối cùng lại thở dài, cũng không có nói nữa.
Bình luận truyện