Bách Luyện Thành Thần
Chương 8: Nhất chiêu
Đại đường ca…
Xưng hô này, đã lâu rồi chưa có ai gọi La Chinh như vậy.
La Chinh vẫn còn nhớ rõ, lúc mình còn nhỏ, khi đó La Thừa Vận vẫn thường xuyên đi theo sau La Chinh, miệng thường kêu "đại đường ca, đại đường ca", ríu rít không ngừng.
Nếu có người nào ăn hiếp La Thừa Vận, thì hắn sẽ vừa chạy vừa khóc đi tìm La Chinh.
Câu nói vừa rồi của La Thừa Vận khơi gợi lại kỉ niệm của La Chinh, làm hắn nhớ về thời thơ ấu của mình. Mọi thứ vào lúc đó thật tốt đẹp biết bao.
Không ngờ sau khi lớn lên, trong gia tộc đấu đá lẫn nhau, huynh đệ cũng vì lợi ích mà dần dần bước đi trên những ngã rẽ khác nhau. Đúng thật là làm trò cười cho thiên hạ.
Nghe La Thừa Vận nói vậy, La Chinh gật gật đầu, sau đó sửa lại cách xưng hô:
- Thừa Vận đường đệ, vậy, động thủ đi!
- Ai… La Chinh, cũng chỉ tại ngươi không nhận định rõ thận phận hiện tại của bản thân mình mà thôi. Vừa gọi ngươi một tiếng "đại đường ca", ngươi lập tức lại coi ta như đường đệ rồi sao? Ha ha! Ngươi, chết trên tay ta, tính ra cũng không oan uổng chút nào đâu!
La Thừa Vận nở ra một nụ cười lạnh, nói.
Sau đó, đột nhiên từ cơ thể của hắn tản mát ra một cỗ khí thế vô hình.
Bị La Thừa Vận đùa giỡn như vậy, lửa giận trong lòng La Chinh bất chợt dâng lên, khuôn mặt cũng hoàn toàn trở nên lạnh lẽo. Trong nội tâm, một chút tia thân tình còn sót lại cũng đã bị lửa giận thiêu đốt cả rồi!
La Thừa Vận vừa nói xong, toàn thân hắn đột nhiên có từng đạo ánh sáng tím mãnh liệt phát lên. Một bước lướt tới, liền nhanh chóng lao tới La Chinh với một tốc độ cực kì quỷ dị.
Bành!
La Chinh chính diện ngạnh kháng lại một quyền này, thân hình phải lui về sau mấy bước rồi mới có thể đứng vững. Dựa vào lực đạo của một kích này, xem ra sau khi phục dụng Thiên Địa Tạo Hóa Đan, La Thừa Vận này cũng đã bước vào Luyện Cốt cảnh rồi.
Quả nhiên cường hãn bá đạo!
Sau khi thân thể của La Chinh trở nên cứng rắn hơn, những tên đệ tử thực lực Luyện Bì Cảnh, Luyện Nhục Cảnh kia đánh vào cũng chẳng làm sản sinh ra bao nhiêu dòng nước ấm.
Nhưng vừa rồi, sau khi cứng rắn ngạnh kháng lại một kích kia, dòng nước ấm kia lại điên cuồng lưu chuyển, hướng về vị trí cốt cách của La Chinh mà lao nhanh đến, không ngừng tẩy rửa xương cốt của hắn.
“Cảm giác này, thật sự quá thư sướng!”
Khi La Chinh đang còn đắm chìm trong cảm giác thoải mải thì ở bên kia, La Thừa vận lại giống như kẻ điên, căn bản hắn không muốn La Chinh có cơ hội để thở dốc, hướng về phía La Chinh, mạnh mẽ lao tới trước.
Từng đợt, từng đợt công kích sắc bén của La Thừa Vận lao tới, đánh lên trên người La Chinh.
Cũng nhờ vậy, dòng nước ấm trong người La Chinh cứ như hồ thuỷ điện xả lũ vậy, ào ào chảy xuôi theo xương cốt trong cơ thể. La Chinh thậm chí có thể cảm nhận được tạp chất ở bên trong cốt cách đang được dòng nước ấm kia cọ rửa, từng khỏa, từng hạt tạp chất lần lượt bị bức ra.
- Đánh! Thừa Vận thiếu gia, đánh chết hắn đi!
Ở trên đài cao, Hoàng Cách mở miệng hét to. Trông có vẻ cực kỳ hưng phấn, cứ như là chính hắn lên lôi đài đánh La Chinh vậy.
Trong đám đệ tử của La gia, có không ít người ủng hộ cho La Thừa Vận. Chỉ là, trên mặt của đa số đệ tử của La gia bây giờ đều mang theo vẻ trầm mặc.
Đối với nhiều đệ tử có địa vị thấp kém trong La gia, trong thâm tâm bọn họ vẫn còn hoài niệm thời mà La gia vẫn còn công chính, công bằng, minh bạch. Lúc đó, chỉ cần là đệ tử có thiên phú, dù người đó có là chi mạch gì đi nữa, cũng sẽ có cơ hội của riêng mình.
Thế nhưng, giờ đây, khi mà Tam gia chủ cùng thê thiếp của hắn lên nắm quyền La gia, ngoại trừ đệ tử thuộc người của bọn hắn ra, những đệ tử chi thứ khác căn bản không có hi vọng gì.
La Chinh, kẻ đã từng là thiếu gia chủ, cũng là kẻ mang trong mình huyết mạch dòng chính cuối cùng của La gia. Nếu như hắn chết đi, thì La gia này, có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể trở lại như trước đây được nữa rồi.
Trên lôi đài, La Chinh không ngừng bị từng đợt quyền, cước tàn bạo của La Thừa Vận đánh trúng.
La Tuấn Dật đang ngồi ở trên đài cao, hai hàng lông màu chợt nhíu lại. Thực lực của La Thừa Vận, kẻ làm cha như hắn hẳn phải biết rõ nhất, sau khi phục dụng Thiên Địa Tạo Hóa Đan, thực lực đã tiến vào Luyện Cốt Cảnh.
Ở La gia này, ngoại trừ La Phái Nhiên ra, trong đám người trẻ tuổi, không ai có thể là đối thủ của La Thừa Vận cả.
Vừa rồi, La Tuấn Dật hắn đếm được rất rõ ràng, La Thừa Vận một hơi đánh ra hơn mười quyền, La Chinh liên tục bị bại lui, không hề có lực hoàn thủ.
“La Chinh bị Thừa Vận đánh như vậy mà vẫn còn đứng được sao?”
Trên con đường võ đạo, có một câu gọi là "Tấn công chính là cách phòng thủ tốt nhất".
Đó là bởi, so với phòng thủ tấn công dễ hơn rất nhiều. Cho dù thân thể có cường hãn đến đâu, cũng không thể ngăn được những đòn tấn công sắc bén được.
Không nói đến những thứ khác, coi như là La Tuấn Dật hắn, bị La Thừa Vận đánh tới như vậy, cơ thể của hắn cũng không thể nào chịu đựng nổi được. Đây cũng là lý do vì sao những thứ như công pháp hộ thể, như là "Kim Cương Tráo", " Cửu Dương Thánh Thể", đều cực kỳ quý giá.
“La Chinh bị La Thừa Vận đánh đến như vậy, vẫn có thể tiếp tục đứng lên… Lẽ nào La Chinh đạt được công pháp hộ thể đặc biệt nào sao? "Ngưỡng Vực" là công pháp hộ thân trước đây của đại ca, trước khi chết đã truyền công pháp này lại cho La Chinh sao?”
Nghĩ đến việc La Chinh bị đánh đập trong hai năm qua, vậy mà giờ đây vẫn sinh long hoạt hổ như vậy. Ánh mắt của La Tuấn Dật bất chợt lóe lên tia sáng.
La Thừa Vận cũng có chút nôn nóng. Quyền, cước đánh ra ngày càng nặng tay hơn, các loại chiêu thức tàn nhẫn cũng được hắn thi triển ra.
- Tử Đàn Thốn Kình!
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!
Vốn La Thừa Vận tưởng rằng, lực đạo của Tử Đàn Thốn Kính có thể làm cho La Chinh ngã xuống. Nhưng, hắn lại không ngờ rằng, sau khi kình lực của lục trọng kình đánh vào người La Chinh, La Chinh không những không có ngã xuống, mà ngược lại tinh thần lại ngày càng tốt hơn. Đôi mắt kia dường như còn sáng láng hơn, chằm chằm nhìn thẳng vào La Thừa Vận hắn. Trong nội tâm của La Thừa vận bất chợt hiện lên một nỗi sợ hãi.
“Tên này là yêu quái sao? Đánh như vậy mà không chết!”
Nhìn thấy ánh mắt của La Chinh, La Thừa Vận có chút hoảng hốt. Hiện tại, hắn đã là cao thủ Luyện Cốt Cảnh. Theo lý thuyết mà nói, đối với tên gia hỏa như La Chinh, một quyền của hắn cũng có thể đánh nát, rốt cuộc là tại sao?
“Ánh mắt này là có ý gì? Cười nhạo ta bất lực sao?”
Ánh mắt kia của La Chinh, không chỉ làm La Thừa Vận thấy hoảng loạn, mà còn làm hắn cảm thấy phẫn nộ vô cùng.
“Xem ra ngươi muốn ta sử dụng thứ đó để đối phó với ngươi rồi!”
La Thừa Vận lặng lẽ lấy ra một cái hộp nhỏ. Cái hộp nhỏ kia lớn hơn lòng bàn tay một chút, bên trên được khắc từng đạo hoa văn phù lục tỏa sáng rực rỡ. Phía sau cái hộp này còn có một cái nút bấm. La Thừa Vận hướng miệng hộp về phía La Chinh, sau đó hắn hung hăng ấn vào phía sau chiếc hộp một cái, mặt mày dữ tợn quát lên:
- Đi chết đi!
Ngay khi La Thừa Vân lấy chiếc hộp đó ra, La Chinh đã liền cảnh giác rồi. Đã từng là thiếu gia chủ, La Chinh hắn đương nhiên biết đó là chí bảo phòng thân của gia tộc, Thiên Cơ Lôi Kiếp Kích!
Thiên Cơ Lôi Kiếp Kích là vũ khí bí mật được Phù Lục Sư chế tạo ra. Bên trong phong ấn một đạo thiên cơ lôi kích, có uy lực cực lớn. Trong lúc không ai để ý có thể nhất kích tất sát đối phương!
Chỉ là, Thiên Cơ Lôi Kiếp Kích này chỉ dùng được một lần mà thôi, lại có giá trị cực kỳ lớn. Dùng xong liền trở nên vô dụng, thường được đưa cho vãn bối của con em trong gia tộc làm vật phòng thân.
Tên La Thừa Vận này không ngờ lại độc ác như vậy. Tấn công không có kết quả lại muốn dùng vật tàn độc này để đối phó. Thân thể của La Chinh tuy cường hãn, nhưng khi bị cái lôi kích này đánh trúng, cũng khó có thể thoát thân. Hiện tại, tâm tình La Chinh hiện tại đã hoàn toàn nổi giận.
Một đạo lôi kích do tia chớp hình thành trong nháy mắt bắn ra, hướng về phía La Chinh.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, La Chinh lập tức lắc mình, đứng tại chỗ lộn vòng một cái. Đạo lôi kích kia, mang theo tiếng sấm "đùng đùng" không dứt, xoẹt qua đỉnh đầu La Chinh, có vài sợi tóc của La Chinh bị lôi kích kia đốt cho cháy khét.
Ngay sau đó, phía dưới lôi đài có tiếng kêu thảm thiết vang lên. Một tên bia thịt hoàn toàn bị lôi kích đánh trúng, toàn thân đều bốc lửa, cháy lên hừng hực. Sau đó ngọn lửa mạnh mẽ ngay lập tức đốt tên bia thịt kia thành tro bụi.
Nhìn thấy hình dạng hiện của tên bia thịt kia, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên khó coi. Tên La Thừa Vận này cũng thật là quá đáng! Lôi kích vừa nãy của hắn quả thực có thể bắn về phía bất kì ai ở giáo trường này. Nếu như lôi kích đó không bắn về phía đám bia thịt, mà lại bắn về phía đệ tử của La gia thì sao? Tên La Thừa Vận này, căn bản cũng chẳng hề xem trọng tính mạng của những đệ tử La gia này.
La Chinh từ dưới đất bò dậy, mặt lạnh như băng, hắn siết chặt nắm tay lại, nói:
- Đánh lâu như vậy, đã rồi chứ? Giờ tới lượt ta rồi chứ?
- Không tốt!
Thấy trên lôi đài xuất hiện biến cố, La Tuấn Dật đập mạnh tay vào bàn, liền muốn nhảy xuống lôi đài. Hắn đã sớm nhìn ra thân thể dị thường của La Chinh. Tên tiểu tử này nhịn nhục đã lâu, nhất định là có mưu đồ!
Chỉ tiếc, dù tốc độ của La Tuấn Dật có nhanh đi nữa, thì giữa đài cao và lôi đài vẫn còn một khoảng cách khá xa. Chút thời gian này cũng đã đủ để La Chinh ra tay rồi.
- Tử Đàn Thốn Kình!
La Thừa Vận còn chưa lấy lại tinh thần, thì đã bị một quyền của La Chinh đánh trúng. Một quyền này của La Chinh cực kỳ ảo diệu, thốn kình đánh vào thân thể của La Thừa Vận, ngay lập tức, có bảy tiếng nổ phát ra.
Phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc!
Bảy âm thanh trầm đục vang lên, máu tươi theo bảy lỗ máu tuôn tràn ra. Vị trí của bảy cái lỗ này, theo thứ tự là hai tay cùng hai chân gốc rễ, còn có đan điền, *khí huyệt.
*Khí Huyệt: Huyệt nằm cạnh Đan Điền. Vị trí: Từ rốn xuống ba thốn, đo ra ngang nửa thốn.
Vị trí của những bộ phận này không đả động đến tính mạng. Chỉ là, đời này có lẽ La Thừa Vận không thể tu luyện nữa rồi…
Một chiêu!
Chỉ với một chiêu, Nhị thiếu gia không ai sánh nổi của La gia đã bị La Chinh phế bỏ.
Giáo trường giờ đây hoàn toàn là một mảnh tĩnh lặng.
Liệu ai có thể tưởng tượng được rằng, tấm bia thịt thường ngày người ta có thể tùy ý đánh đập, lại có thể mạnh đến như vậy?
Những tên đệ tử có chút đắc tội với La Chinh đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Bọn hắn luôn cho rằng La Chinh dễ ăn hiếp, không ngờ rằng người ta vậy mà ẩn giấu thực lực kinh khủng như thế.
La Thừa Vận cũng chẳng thể nào ngờ được. Hắn vốn cho là mình có thực lực Luyện Cốt Cảnh, đối phó La Chinh cũng chỉ đơn như đối phó với một tên nhóc ba tuổi mà thôi. Sao La Chinh bỗng nhiên trở nên mạnh như vậy? La Thừa Vận hắn đã phục dụng Thiên Địa Tạo Hóa Đan, tốc độ tu luyện của hắn so với La Chinh không biết phải nhanh hơn bao nhiêu lần…
Trong nội tâm La Thừa Vận cảm thấy cực kỳ không cam lòng, sau đó hắn liền ngã xuống mặt đất. La Tuấn Dật kịp thời lao đến đỡ lấy.
- Thừa Vận!
- Ta không đả thương đến bộ phận trọng yếu của hắn. Hắn sẽ không chết được.
La Chinh nói ra.
La Tuấn Dật ngẩng đầu lên. Nét tao nhã trên mặt giờ đây đã trở nên nhăn nhó, vặn vẹo khó coi. Hắn chỉ thẳng vào mặt La Chinh, mắng:
- Ngươi, tên ranh con độc ác này! Sao ngươi có thể làm vậy với con ta?
- Quyền cước không có mắt, sinh tử theo mệnh trời. Huống hồ, đây là sinh tử đấu, lúc trước đệ tử của La gia bị bia thịt đả thương cũng không ít. Có lẽ với chuyện này Tam thúc còn tinh tường hơn ta!
La Chinh nghiêm mặt nói:
- Hiện tại, ta đã thắng. Dựa theo quy củ, ta bây giờ đã không còn là bia thịt nữa, có thể tự do rời khỏi La gia này rồi!
- Ha ha ha ha, tha cho ngươi một mạng chính là nhân từ của bọn ta. Không ngờ ngươi lại có thể đi đến bước này.
La Tuấn Dật đem La Thừa Vận an trí ở một bên, sau đó hắn ngửa mặt lên trời, cười to nói:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ cho phép ngươi rời đi sao? Đừng có mơ mộng hão huyền!
Thần sắc trên khuôn mặt La Chinh lập tức trầm xuống, hắn hỏi:
- Tam thúc, theo tộc quy, trong sinh tử đấu ta đã giành chiến thắng. Hiện tại, ta có thể rời khỏi La gia…
- Quy củ sao?
La Tuấn Dật liền cắt lời La Chinh. Trên mặt hiện lên nét mỉa mai, nói:
- Chỉ có đồ phế vật ngươi mới nghe theo tộc quy thôi. Để ta cho ngươi biết, cái gì là tộc quy? Ở La gia này, Ta chính là tộc quy!
Nghe được lời Tam thúc vừa nói, trên mặt La Chinh đột nhiên co quắp lại hai cái.
Lúc nào ở trong lòng hắn cũng oán hận rằng, mình không thể ăn tươi nuốt sống người đang đứng trước mặt này. Nhưng, hắn vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân kìm nén lại tâm tình của mình.
“Nhất định phải nhẫn nại!”
Bởi, hắn biết, chút thực lực cỏn con của mình chẳng là gì. Nếu muốn báo thù, hắn phải rời khỏi La gia, hắn cần phải có thời gian để phát triển!
La Chinh vốn tưởng rằng, thắng sinh tử đấu, là có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi La gia. Không ngờ rằng, La Tuấn Dật lại trơ trẽn như vậy, căn bản không có ý định nói đạo lý với hắn.
Nhẫn nhịn lâu như vậy, giờ lại bị người khác nói ra một câu phá vỡ hi vọng. La Chinh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, giận quá hóa cười:
- Chỉ trách ta quá ngây thơ, ấu trĩ, tin tưởng đám tiểu nhân các ngươi sẽ tuân thủ theo tộc quy, sẽ nương tay nhân từ, niệm tình hương hỏa. Các ngươi giết huynh trưởng, cướp ngôi gia chủ, tư đồ thánh dược, việc ác bất tận, không gì không dám làm. Sớm đã không thể xưng hô với các ngươi như con người nữa rồi! Các ngươi đều là một lũ súc sinh! Rồi sẽ có ngày, ta nhất định sẽ tận tay lấy đầu các ngươi, cúng tế phụ thân!
Xưng hô này, đã lâu rồi chưa có ai gọi La Chinh như vậy.
La Chinh vẫn còn nhớ rõ, lúc mình còn nhỏ, khi đó La Thừa Vận vẫn thường xuyên đi theo sau La Chinh, miệng thường kêu "đại đường ca, đại đường ca", ríu rít không ngừng.
Nếu có người nào ăn hiếp La Thừa Vận, thì hắn sẽ vừa chạy vừa khóc đi tìm La Chinh.
Câu nói vừa rồi của La Thừa Vận khơi gợi lại kỉ niệm của La Chinh, làm hắn nhớ về thời thơ ấu của mình. Mọi thứ vào lúc đó thật tốt đẹp biết bao.
Không ngờ sau khi lớn lên, trong gia tộc đấu đá lẫn nhau, huynh đệ cũng vì lợi ích mà dần dần bước đi trên những ngã rẽ khác nhau. Đúng thật là làm trò cười cho thiên hạ.
Nghe La Thừa Vận nói vậy, La Chinh gật gật đầu, sau đó sửa lại cách xưng hô:
- Thừa Vận đường đệ, vậy, động thủ đi!
- Ai… La Chinh, cũng chỉ tại ngươi không nhận định rõ thận phận hiện tại của bản thân mình mà thôi. Vừa gọi ngươi một tiếng "đại đường ca", ngươi lập tức lại coi ta như đường đệ rồi sao? Ha ha! Ngươi, chết trên tay ta, tính ra cũng không oan uổng chút nào đâu!
La Thừa Vận nở ra một nụ cười lạnh, nói.
Sau đó, đột nhiên từ cơ thể của hắn tản mát ra một cỗ khí thế vô hình.
Bị La Thừa Vận đùa giỡn như vậy, lửa giận trong lòng La Chinh bất chợt dâng lên, khuôn mặt cũng hoàn toàn trở nên lạnh lẽo. Trong nội tâm, một chút tia thân tình còn sót lại cũng đã bị lửa giận thiêu đốt cả rồi!
La Thừa Vận vừa nói xong, toàn thân hắn đột nhiên có từng đạo ánh sáng tím mãnh liệt phát lên. Một bước lướt tới, liền nhanh chóng lao tới La Chinh với một tốc độ cực kì quỷ dị.
Bành!
La Chinh chính diện ngạnh kháng lại một quyền này, thân hình phải lui về sau mấy bước rồi mới có thể đứng vững. Dựa vào lực đạo của một kích này, xem ra sau khi phục dụng Thiên Địa Tạo Hóa Đan, La Thừa Vận này cũng đã bước vào Luyện Cốt cảnh rồi.
Quả nhiên cường hãn bá đạo!
Sau khi thân thể của La Chinh trở nên cứng rắn hơn, những tên đệ tử thực lực Luyện Bì Cảnh, Luyện Nhục Cảnh kia đánh vào cũng chẳng làm sản sinh ra bao nhiêu dòng nước ấm.
Nhưng vừa rồi, sau khi cứng rắn ngạnh kháng lại một kích kia, dòng nước ấm kia lại điên cuồng lưu chuyển, hướng về vị trí cốt cách của La Chinh mà lao nhanh đến, không ngừng tẩy rửa xương cốt của hắn.
“Cảm giác này, thật sự quá thư sướng!”
Khi La Chinh đang còn đắm chìm trong cảm giác thoải mải thì ở bên kia, La Thừa vận lại giống như kẻ điên, căn bản hắn không muốn La Chinh có cơ hội để thở dốc, hướng về phía La Chinh, mạnh mẽ lao tới trước.
Từng đợt, từng đợt công kích sắc bén của La Thừa Vận lao tới, đánh lên trên người La Chinh.
Cũng nhờ vậy, dòng nước ấm trong người La Chinh cứ như hồ thuỷ điện xả lũ vậy, ào ào chảy xuôi theo xương cốt trong cơ thể. La Chinh thậm chí có thể cảm nhận được tạp chất ở bên trong cốt cách đang được dòng nước ấm kia cọ rửa, từng khỏa, từng hạt tạp chất lần lượt bị bức ra.
- Đánh! Thừa Vận thiếu gia, đánh chết hắn đi!
Ở trên đài cao, Hoàng Cách mở miệng hét to. Trông có vẻ cực kỳ hưng phấn, cứ như là chính hắn lên lôi đài đánh La Chinh vậy.
Trong đám đệ tử của La gia, có không ít người ủng hộ cho La Thừa Vận. Chỉ là, trên mặt của đa số đệ tử của La gia bây giờ đều mang theo vẻ trầm mặc.
Đối với nhiều đệ tử có địa vị thấp kém trong La gia, trong thâm tâm bọn họ vẫn còn hoài niệm thời mà La gia vẫn còn công chính, công bằng, minh bạch. Lúc đó, chỉ cần là đệ tử có thiên phú, dù người đó có là chi mạch gì đi nữa, cũng sẽ có cơ hội của riêng mình.
Thế nhưng, giờ đây, khi mà Tam gia chủ cùng thê thiếp của hắn lên nắm quyền La gia, ngoại trừ đệ tử thuộc người của bọn hắn ra, những đệ tử chi thứ khác căn bản không có hi vọng gì.
La Chinh, kẻ đã từng là thiếu gia chủ, cũng là kẻ mang trong mình huyết mạch dòng chính cuối cùng của La gia. Nếu như hắn chết đi, thì La gia này, có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể trở lại như trước đây được nữa rồi.
Trên lôi đài, La Chinh không ngừng bị từng đợt quyền, cước tàn bạo của La Thừa Vận đánh trúng.
La Tuấn Dật đang ngồi ở trên đài cao, hai hàng lông màu chợt nhíu lại. Thực lực của La Thừa Vận, kẻ làm cha như hắn hẳn phải biết rõ nhất, sau khi phục dụng Thiên Địa Tạo Hóa Đan, thực lực đã tiến vào Luyện Cốt Cảnh.
Ở La gia này, ngoại trừ La Phái Nhiên ra, trong đám người trẻ tuổi, không ai có thể là đối thủ của La Thừa Vận cả.
Vừa rồi, La Tuấn Dật hắn đếm được rất rõ ràng, La Thừa Vận một hơi đánh ra hơn mười quyền, La Chinh liên tục bị bại lui, không hề có lực hoàn thủ.
“La Chinh bị Thừa Vận đánh như vậy mà vẫn còn đứng được sao?”
Trên con đường võ đạo, có một câu gọi là "Tấn công chính là cách phòng thủ tốt nhất".
Đó là bởi, so với phòng thủ tấn công dễ hơn rất nhiều. Cho dù thân thể có cường hãn đến đâu, cũng không thể ngăn được những đòn tấn công sắc bén được.
Không nói đến những thứ khác, coi như là La Tuấn Dật hắn, bị La Thừa Vận đánh tới như vậy, cơ thể của hắn cũng không thể nào chịu đựng nổi được. Đây cũng là lý do vì sao những thứ như công pháp hộ thể, như là "Kim Cương Tráo", " Cửu Dương Thánh Thể", đều cực kỳ quý giá.
“La Chinh bị La Thừa Vận đánh đến như vậy, vẫn có thể tiếp tục đứng lên… Lẽ nào La Chinh đạt được công pháp hộ thể đặc biệt nào sao? "Ngưỡng Vực" là công pháp hộ thân trước đây của đại ca, trước khi chết đã truyền công pháp này lại cho La Chinh sao?”
Nghĩ đến việc La Chinh bị đánh đập trong hai năm qua, vậy mà giờ đây vẫn sinh long hoạt hổ như vậy. Ánh mắt của La Tuấn Dật bất chợt lóe lên tia sáng.
La Thừa Vận cũng có chút nôn nóng. Quyền, cước đánh ra ngày càng nặng tay hơn, các loại chiêu thức tàn nhẫn cũng được hắn thi triển ra.
- Tử Đàn Thốn Kình!
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!
Vốn La Thừa Vận tưởng rằng, lực đạo của Tử Đàn Thốn Kính có thể làm cho La Chinh ngã xuống. Nhưng, hắn lại không ngờ rằng, sau khi kình lực của lục trọng kình đánh vào người La Chinh, La Chinh không những không có ngã xuống, mà ngược lại tinh thần lại ngày càng tốt hơn. Đôi mắt kia dường như còn sáng láng hơn, chằm chằm nhìn thẳng vào La Thừa Vận hắn. Trong nội tâm của La Thừa vận bất chợt hiện lên một nỗi sợ hãi.
“Tên này là yêu quái sao? Đánh như vậy mà không chết!”
Nhìn thấy ánh mắt của La Chinh, La Thừa Vận có chút hoảng hốt. Hiện tại, hắn đã là cao thủ Luyện Cốt Cảnh. Theo lý thuyết mà nói, đối với tên gia hỏa như La Chinh, một quyền của hắn cũng có thể đánh nát, rốt cuộc là tại sao?
“Ánh mắt này là có ý gì? Cười nhạo ta bất lực sao?”
Ánh mắt kia của La Chinh, không chỉ làm La Thừa Vận thấy hoảng loạn, mà còn làm hắn cảm thấy phẫn nộ vô cùng.
“Xem ra ngươi muốn ta sử dụng thứ đó để đối phó với ngươi rồi!”
La Thừa Vận lặng lẽ lấy ra một cái hộp nhỏ. Cái hộp nhỏ kia lớn hơn lòng bàn tay một chút, bên trên được khắc từng đạo hoa văn phù lục tỏa sáng rực rỡ. Phía sau cái hộp này còn có một cái nút bấm. La Thừa Vận hướng miệng hộp về phía La Chinh, sau đó hắn hung hăng ấn vào phía sau chiếc hộp một cái, mặt mày dữ tợn quát lên:
- Đi chết đi!
Ngay khi La Thừa Vân lấy chiếc hộp đó ra, La Chinh đã liền cảnh giác rồi. Đã từng là thiếu gia chủ, La Chinh hắn đương nhiên biết đó là chí bảo phòng thân của gia tộc, Thiên Cơ Lôi Kiếp Kích!
Thiên Cơ Lôi Kiếp Kích là vũ khí bí mật được Phù Lục Sư chế tạo ra. Bên trong phong ấn một đạo thiên cơ lôi kích, có uy lực cực lớn. Trong lúc không ai để ý có thể nhất kích tất sát đối phương!
Chỉ là, Thiên Cơ Lôi Kiếp Kích này chỉ dùng được một lần mà thôi, lại có giá trị cực kỳ lớn. Dùng xong liền trở nên vô dụng, thường được đưa cho vãn bối của con em trong gia tộc làm vật phòng thân.
Tên La Thừa Vận này không ngờ lại độc ác như vậy. Tấn công không có kết quả lại muốn dùng vật tàn độc này để đối phó. Thân thể của La Chinh tuy cường hãn, nhưng khi bị cái lôi kích này đánh trúng, cũng khó có thể thoát thân. Hiện tại, tâm tình La Chinh hiện tại đã hoàn toàn nổi giận.
Một đạo lôi kích do tia chớp hình thành trong nháy mắt bắn ra, hướng về phía La Chinh.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, La Chinh lập tức lắc mình, đứng tại chỗ lộn vòng một cái. Đạo lôi kích kia, mang theo tiếng sấm "đùng đùng" không dứt, xoẹt qua đỉnh đầu La Chinh, có vài sợi tóc của La Chinh bị lôi kích kia đốt cho cháy khét.
Ngay sau đó, phía dưới lôi đài có tiếng kêu thảm thiết vang lên. Một tên bia thịt hoàn toàn bị lôi kích đánh trúng, toàn thân đều bốc lửa, cháy lên hừng hực. Sau đó ngọn lửa mạnh mẽ ngay lập tức đốt tên bia thịt kia thành tro bụi.
Nhìn thấy hình dạng hiện của tên bia thịt kia, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên khó coi. Tên La Thừa Vận này cũng thật là quá đáng! Lôi kích vừa nãy của hắn quả thực có thể bắn về phía bất kì ai ở giáo trường này. Nếu như lôi kích đó không bắn về phía đám bia thịt, mà lại bắn về phía đệ tử của La gia thì sao? Tên La Thừa Vận này, căn bản cũng chẳng hề xem trọng tính mạng của những đệ tử La gia này.
La Chinh từ dưới đất bò dậy, mặt lạnh như băng, hắn siết chặt nắm tay lại, nói:
- Đánh lâu như vậy, đã rồi chứ? Giờ tới lượt ta rồi chứ?
- Không tốt!
Thấy trên lôi đài xuất hiện biến cố, La Tuấn Dật đập mạnh tay vào bàn, liền muốn nhảy xuống lôi đài. Hắn đã sớm nhìn ra thân thể dị thường của La Chinh. Tên tiểu tử này nhịn nhục đã lâu, nhất định là có mưu đồ!
Chỉ tiếc, dù tốc độ của La Tuấn Dật có nhanh đi nữa, thì giữa đài cao và lôi đài vẫn còn một khoảng cách khá xa. Chút thời gian này cũng đã đủ để La Chinh ra tay rồi.
- Tử Đàn Thốn Kình!
La Thừa Vận còn chưa lấy lại tinh thần, thì đã bị một quyền của La Chinh đánh trúng. Một quyền này của La Chinh cực kỳ ảo diệu, thốn kình đánh vào thân thể của La Thừa Vận, ngay lập tức, có bảy tiếng nổ phát ra.
Phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc!
Bảy âm thanh trầm đục vang lên, máu tươi theo bảy lỗ máu tuôn tràn ra. Vị trí của bảy cái lỗ này, theo thứ tự là hai tay cùng hai chân gốc rễ, còn có đan điền, *khí huyệt.
*Khí Huyệt: Huyệt nằm cạnh Đan Điền. Vị trí: Từ rốn xuống ba thốn, đo ra ngang nửa thốn.
Vị trí của những bộ phận này không đả động đến tính mạng. Chỉ là, đời này có lẽ La Thừa Vận không thể tu luyện nữa rồi…
Một chiêu!
Chỉ với một chiêu, Nhị thiếu gia không ai sánh nổi của La gia đã bị La Chinh phế bỏ.
Giáo trường giờ đây hoàn toàn là một mảnh tĩnh lặng.
Liệu ai có thể tưởng tượng được rằng, tấm bia thịt thường ngày người ta có thể tùy ý đánh đập, lại có thể mạnh đến như vậy?
Những tên đệ tử có chút đắc tội với La Chinh đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Bọn hắn luôn cho rằng La Chinh dễ ăn hiếp, không ngờ rằng người ta vậy mà ẩn giấu thực lực kinh khủng như thế.
La Thừa Vận cũng chẳng thể nào ngờ được. Hắn vốn cho là mình có thực lực Luyện Cốt Cảnh, đối phó La Chinh cũng chỉ đơn như đối phó với một tên nhóc ba tuổi mà thôi. Sao La Chinh bỗng nhiên trở nên mạnh như vậy? La Thừa Vận hắn đã phục dụng Thiên Địa Tạo Hóa Đan, tốc độ tu luyện của hắn so với La Chinh không biết phải nhanh hơn bao nhiêu lần…
Trong nội tâm La Thừa Vận cảm thấy cực kỳ không cam lòng, sau đó hắn liền ngã xuống mặt đất. La Tuấn Dật kịp thời lao đến đỡ lấy.
- Thừa Vận!
- Ta không đả thương đến bộ phận trọng yếu của hắn. Hắn sẽ không chết được.
La Chinh nói ra.
La Tuấn Dật ngẩng đầu lên. Nét tao nhã trên mặt giờ đây đã trở nên nhăn nhó, vặn vẹo khó coi. Hắn chỉ thẳng vào mặt La Chinh, mắng:
- Ngươi, tên ranh con độc ác này! Sao ngươi có thể làm vậy với con ta?
- Quyền cước không có mắt, sinh tử theo mệnh trời. Huống hồ, đây là sinh tử đấu, lúc trước đệ tử của La gia bị bia thịt đả thương cũng không ít. Có lẽ với chuyện này Tam thúc còn tinh tường hơn ta!
La Chinh nghiêm mặt nói:
- Hiện tại, ta đã thắng. Dựa theo quy củ, ta bây giờ đã không còn là bia thịt nữa, có thể tự do rời khỏi La gia này rồi!
- Ha ha ha ha, tha cho ngươi một mạng chính là nhân từ của bọn ta. Không ngờ ngươi lại có thể đi đến bước này.
La Tuấn Dật đem La Thừa Vận an trí ở một bên, sau đó hắn ngửa mặt lên trời, cười to nói:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ cho phép ngươi rời đi sao? Đừng có mơ mộng hão huyền!
Thần sắc trên khuôn mặt La Chinh lập tức trầm xuống, hắn hỏi:
- Tam thúc, theo tộc quy, trong sinh tử đấu ta đã giành chiến thắng. Hiện tại, ta có thể rời khỏi La gia…
- Quy củ sao?
La Tuấn Dật liền cắt lời La Chinh. Trên mặt hiện lên nét mỉa mai, nói:
- Chỉ có đồ phế vật ngươi mới nghe theo tộc quy thôi. Để ta cho ngươi biết, cái gì là tộc quy? Ở La gia này, Ta chính là tộc quy!
Nghe được lời Tam thúc vừa nói, trên mặt La Chinh đột nhiên co quắp lại hai cái.
Lúc nào ở trong lòng hắn cũng oán hận rằng, mình không thể ăn tươi nuốt sống người đang đứng trước mặt này. Nhưng, hắn vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân kìm nén lại tâm tình của mình.
“Nhất định phải nhẫn nại!”
Bởi, hắn biết, chút thực lực cỏn con của mình chẳng là gì. Nếu muốn báo thù, hắn phải rời khỏi La gia, hắn cần phải có thời gian để phát triển!
La Chinh vốn tưởng rằng, thắng sinh tử đấu, là có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi La gia. Không ngờ rằng, La Tuấn Dật lại trơ trẽn như vậy, căn bản không có ý định nói đạo lý với hắn.
Nhẫn nhịn lâu như vậy, giờ lại bị người khác nói ra một câu phá vỡ hi vọng. La Chinh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, giận quá hóa cười:
- Chỉ trách ta quá ngây thơ, ấu trĩ, tin tưởng đám tiểu nhân các ngươi sẽ tuân thủ theo tộc quy, sẽ nương tay nhân từ, niệm tình hương hỏa. Các ngươi giết huynh trưởng, cướp ngôi gia chủ, tư đồ thánh dược, việc ác bất tận, không gì không dám làm. Sớm đã không thể xưng hô với các ngươi như con người nữa rồi! Các ngươi đều là một lũ súc sinh! Rồi sẽ có ngày, ta nhất định sẽ tận tay lấy đầu các ngươi, cúng tế phụ thân!
Bình luận truyện