Chương 2624-2625: Thời Gian Pháp Tắc
Cho dù là lão quái vật Độ Kiếp kỳ, dưới tính huống không hề chuẩn bị, cũng không thể ngăn cản được Cửu Tinh Liên Châu. Hai mắt Đào Ngột đỏ ngầu, Ma khí toàn thân điên cuồng tuôn ra, muốn làm giảm đà rơi xuống. Nhưng hết thảy đều phí công vô ích, hắn vẫn như ngôi sao trụy lạc, từ chín tầng trời hung hăng nện xuống mặt đất.
Bởi tốc độ quá nhanh, thân thể ma sát với không khí mà bùng cháy. Ma khí bị thiêu đốt, thân thể to lớn của Đào Ngột bị bao khỏa bởi hỏa diễm đen kịt.
Chứng kiến cảnh này, quả thực khó mà nói nên lời. Giống như Ma Thần từ Địa Ngục đang giãy dụa dưới trói buộc của Tiên nhân...
Oanhhhh!
Vượt qua khoảng cách hàng vạn trượng, thân thể Đào Ngột đâm thẳng vào nền đất rắn chắc, tạo thành một hố to đường kính đến hơn mười dặm.
Sâu không thấy đáy!
Nhưng đây chỉ là khởi đầu.
Lưu Tinh Hỏa Vũ còn chưa phát huy hết uy lực đáng sợ của nó.
Gần như ngay lập tức, liên tiếp những tiếng nổ lớn vang lên. Tiếng vang kia bắt nguồn từ sâu trong lòng đất, có lẽ vì nguyên nhân này mà thanh âm trở nên trầm thấp.
Nhưng tiếng nổ kia vẫn cực lớn, đủ khiến người ta líu lưỡi. Đồng thời, sóng xung kích cuồng bạo lấy cái hố kia làm trung tâm nhanh chóng lan tỏa ra.
Đây là nơi cư ngụ của Tuyết Hồ tộc, vốn đã được kiến tạo rất phồn hoa. Phòng ốc đủ loại kiểu dáng, san sát nối tiếp nhau nhưng vẫn vô cùng vững chãi. Một vài kiến trúc trọng yếu còn được bố trí đủ loại cấm chế phòng hộ.
Nhưng giờ khắc này, năng lượng cuồng bạo của sóng xung kích quét qua. Những tòa kiến trúc bất kể lớn nhỏ, có trận pháp phòng hộ hay không, tất cả đều nhanh chóng tan biến thành hư vô. Không có bất cứ thứ gì thoát khỏi uy lực của nó. May mắn là thời gian Lâm Hiên trì hoãn đủ để Tuyết Hồ tộc di tản khỏi lãnh địa. Chỉ còn hai vị công chúa lưu lại nơi này.
Mà cả Hương Nhi và Viện Kha đều là Yêu tộc Phân Thần kỳ. Trận chiến trước mắt, không có tư cách tham gia, nhưng chỉ là dư ba kia, vẫn không thể làm tổn thương các nàng.
Nhưng hai người cũng không dám khinh thường, đều tế lên vòng bảo hộ của mình. Cảm nhận được sóng xung kích quét qua khiến linh lực trong cơ thể chảy ngược, trong mắt nhị nữ tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Chỉ dư ba đã có uy lực như vậy, khó có thể tưởng tượng, Lâm Hiên cũng là Phân Thần kỳ, làm sao có thể cùng Đào Ngột chiến đấu đến tình trạng như thế?
"Tỷ tỷ, Đào Ngột đã chết rồi sao?" Hương Nhi giống như đang nằm mơ.
"Ta cũng không rõ."
Viện Kha thở dài, màn đấu pháp trước mắt đã vượt qua nhận thức của nàng. Trong lòng cũng hy vọng Đào Ngột vẫn lạc, nhưng loại tình huống này, căn bản không cách nào xác nhận được điều gì.
Lúc này, toàn bộ thành trì đã biến thành một đống phế tích. Đừng nói là kiến trúc còn nguyên vẹn, thậm chí tìm khắp trong thành cũng không thấy nổi một viên ngói còn lành lặn.
Lại qua thời gian mấy nhịp thở, tiếng ầm ầm từ trong lòng đất truyền ra càng lúc càng lớn hơn. Sau đó, nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng vọt. Cuối cùng, từ cái hố to kia phun ra vô số chất lỏng đỏ rực.
Nham thạch nóng chảy.
Phải biết rằng nơi này là trung tâm của Hàn Phách băng nguyên, ở sâu dưới mặt đất vài ngàn dặm vẫn chỉ là một vùng đất lạnh lẽo. Như vậy thì vị trí nham thạch nóng chảy còn ở sâu hơn rất nhiều.
Một kích vừa rồi, chẳng lẽ đã đục một cái lỗ sâu đến mấy vạn dặm?
Hai vị công chúa tròn mắt nhìn nhau, hiển nhiên đều đang nghĩ đến điều này.
Đúng là chỉ ngẫm lại cũng đủ khiến người ta sợ hãi không thôi. Từ trên chín tầng trời rơi xuống, trực tiếp xuyên xuống mặt đất sâu đến mấy vạn dặm. Chưa nói đến uy lực vụ nổ của Lưu Tinh Hỏa Vũ, chỉ là cú rơi này cũng đủ khiến kẻ khác chết đến mấy chục lần rồi.
Nhưng giờ khắc này, bọn hắn vẫn không dám có bất cứ kết luận gì, bởi đối phương là cường giả Độ Kiếp kỳ.
Những kẻ đạt tới cảnh giới này, vốn không thể dùng lẽ thường mà phỏng đoán. Cho tới lúc này, nhị nữ chỉ có thể cầu nguyện cho Đào Ngột hồn phi phách tán dưới lòng đất kia mà thôi.
Nhưng Tu Tiên giới vốn tàn khốc, nguyện vọng tốt đẹp đó đã không được đáp ứng.
Rống!
Tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, Đào Ngột rõ ràng không hề vẫn lạc. Sau đó, nham thạch vốn đang chảy về tứ phía bỗng tụ lại một chỗ rồi từ cái hố sâu không thấy đáy kia chậm rãi bay lên.
Cảnh tượng trông vô cùng quỷ dị.
Kế tiếp còn có một thứ đáng sợ hơn.
Trên đỉnh của khối nham thạch nóng chảy, rõ ràng có một con quái vật cực lớn đang đứng ngạo ngễ.
Mặt người, chân hổ, toàn thân cuồn cuộn một cỗ khí tức kiệt ngạo.
Đào Ngột!
Giờ khắc này, dáng vẻ của hắn chỉ có thể dùng từ vô cùng chật vật mà hình dung. Toàn thân chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, máu tươi tím đen chảy ra ào ào.
Nhưng hành động của hắn lại ngoài dự đoán của mọi người, rõ ràng không hề dùng pháp thuật để cầm máu. Đối với cường giả Độ Kiếp kỳ như như hắn, cái này quả thực dễ như trở bàn tay. Nhưng hắn lại nhất định không làm, rốt cục là vì sao?
Linh quang lóe lên, Lâm Hiên đã từ vạn dặm trên không trung hạ xuống. Chứng kiến một màn trước mắt, lông mày hắn nhíu lại.
Trên mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Máu tươi không ngừng chảy, nhất định là có âm mưu!
Giờ khắc này, Lâm Hiên cảm thấy một cỗ nguy cơ cực lớn.
Hai mắt hắn nhắm lại, trong tình huống này, hành động nóng vội không phải là biện pháp hay. Yên lặng theo dõi kỳ biến mới là lựa chọn tốt nhất.
Trong nhất thời, tràng diện bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
Một người một thú đối mặt nhìn nhau.
Đào Ngột đứng trên nham thạch nóng chảy, toàn thân đầm đìa máu tươi, trông đáng sợ vô cùng. Giống như Ma thần từ địa ngục, thoát khỏi trói buộc mà đi vào thế giới này.
Bên kia, Lâm Hiên nhắm chặt hai mắt, dáng người gầy yếu, so với Đào Ngột thì đúng là chẳng khác gì con sâu cái kiến. Nhưng không ngờ một người như vậy, khí thế phát ra lại chẳng hề thua kém chút nào.
Một người một thú đứng gần nhau, cái khác không đề cập tới, chỉ là khí tức xung đột với nhau đã khiến cương phong bốn phía trở nên nhộn nhạo. Giống như hai cái mắt bão, hình thành do khí tức của bọn hắn thôn phệ lẫn nhau.
"Ha ha."
Đào Ngột bỗng nhiên cười lớn một tiếng, thanh âm khó nghe vô cùng, bên trong còn ẩn tàng một cỗ lệ khí đáng sợ: "Tiểu gia hỏa, không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy. Chỉ là một gia hỏa Phân Thần kỳ mà có thể bức được bản tôn tới tình trạng này. Vốn là ta không có ý định dùng chiêu thức kia, bởi Ma khí nơi này quá mức mỏng manh. Cho dù là ta thì thi triển chiêu này cũng phải trả một cái giá rất lớn. Nhưng hiện tại, là do ngươi bức ta..." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenbathu.vn
Đối phương lắm lời như vậy, dường như muốn tuyên bố tính mạng Lâm Hiên đã chấm dứt. Điều này nghe có chút không hợp thói thường, bởi trận chiến ban nãy, rõ ràng là Lâm Hiên chiếm thế thượng phong. Nhưng với tính cách của Đào Ngột, hẳn là sẽ không phô trương thanh thế, nói tóm lại, rất có thể Lâm Hiên sẽ gặp nguy hiểm.
Ô ô....
Cuồng phong quét qua.
Lâm Hiên đột nhiên giơ tay lên.
Mặc kệ Đào Ngột tính toán thế nào, tiên hạ thủ vi cường vẫn là tốt nhất.
Cho dù liên tiếp hai lần sử dụng Thượng Cổ bí thuật, nhưng dựa vào Vạn Năm linh nhũ đã qua chiết xuất, pháp lực của hắn vẫn ở trạng thái đỉnh phong. Mà Đào Ngột lại khác, đây không phải là Ma giới, không có Ma khí cho hắn bổ xung, thực lực nhất định sẽ giảm đi không ít.
Mà vừa rồi hắn đã hứng trọn uy lực của Cửu Tinh Liên Châu. Tuy da dày thịt thô, lực phòng ngự của thân thể không tầm thường. Nhưng tổn thương chắc chắn không hề nhẹ.
Mà giờ khắc này, đầu óc Đào Ngột lại có vấn đề, rõ ràng muốn sử dụng cấm thuật ở Linh giới.
Lâm Hiên không biết Đào Ngột tính toán thế nào, cũng không biết hắn chuẩn bị dùng bí thuật gì. Nhưng khẳng định là ngay cả cường giả Độ Kiếp kỳ cũng phải trả một cái giá thật lớn khi sử dụng bí pháp kia thì chính mình cũng không thể đón đỡ được.
Lão quái vật này chuẩn bị liều mạng!
Nhất định không thể để hắn có cơ hội thực hiện.
Ý niệm chuyển qua trong đầu, chỉ thấy tay phải Lâm Hiên nâng lên, Đảo Hải Qua đã xuất hiện trong tay.
Nắm thật chặt, nâng cao mũi thương rồi nện xuống. Chỉ một động tác đơn giản như vậy, một đạo ánh sáng hình trăng lưỡi liềm vô cùng rực rỡ bắn ra.
Những nơi nó đi qua, không gian lập tức bị phá thành từng mảnh nhỏ, đủ thấy một chiêu này uy lực lớn như thế nào.
Lâm Hiên tin tưởng, Đào Ngột tuy không đến mức phải toàn lực đối phó, nhưng ít nhất cũng có thể làm gián đoạn pháp thuật hắn đang thi triển.
Nhưng lần này hắn đã lầm.
Đối mặt với một kích toàn lực của Đảo Hải Qua, đối phương không những không trốn, mà thậm chí trong mắt cũng không hề có mảy may một chút sợ hãi. Hai chân trước giờ lên, từ miệng phát ra thanh âm chú ngữ huyền diệu mang phong cách cổ xưa.
Trong một khắc này, thời gian như chậm lại.
Lâm Hiên có thể nhìn rõ mỗi động tác của Đào Ngột.
Chỉ thấy thân thể hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà thu nhỏ lại. Rất nhanh, từ một quái vật khổng lồ dài tới ngàn trượng, thì bây giờ chỉ còn lại bảy tám trượng như lúc mới xuất hiện.
Tuy thân hình thu nhỏ lại như vậy, nhưng khí tức lại không vì thế mà suy yếu. Càng khó tưởng tượng là vết thương trên thân thể hắn không những không khép lại, mà còn trở nên đáng sợ hơn, máu tươi phun ra như suối.
Chỉ thoáng một cái đã mất nhiều máu như vậy, cường tráng như Đào Ngột cũng không chống đỡ nổi, khí tức trở nên suy yếu. Nhưng hắn lại xem như không biết, tiếp tục hoàn thành pháp thuật kia.
Rống!
Nó gầm lên một tiếng, sau đó, máu tươi chảy ra đã tụ lại thành một huyết cầu, không ngừng quay tròn, vô số phù văn đỏ rực dâng lên.
Theo số lượng phù văn dần tăng lên, huyết cầu kia cũng càng lúc càng nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn tan rã.
Mà giữa không trung tràn ngập vô số phù văn, phải lên đến ngàn vạn cái.
"Hắc hắc, Lâm tiểu tử, ngươi nhất định phải chết. Một chiêu này, ngươi làm sao có thể trốn đây. Thời Gian Ngừng Lại!"
"Cái gì?"
Bên kia, Lâm Hiên trừng lớn hai mắt, còn hoài nghi là mình nghe lầm. Đào Ngột vừa nói gì, Thời Gian Ngừng Lại? Hắn kinh hoảng thất sắc, sao lại không biết từ đó có ý nghĩa gì chứ.
Độ Kiếp kỳ sở dĩ đáng sợ vì bọn hắn nắm giữ Thiên Địa pháp tắc. Mà trong đó thì thời gian cùng không gian pháp tắc là huyền diệu nhất. Cụ thể thì khó có thể nói hết, nghe nói trong tam giới chỉ có tồn tại mạnh nhất mới có thể nắm giữ.
Đào Ngột tuy là Chân Linh, nhưng có lẽ không tới trình độ này. Huống chi kẻ trước mắt chỉ là một cỗ hóa thân Độ Kiếp sơ kỳ mà thôi.
Thời Gian Ngừng Lại?
Hắn có thể làm được sao?
Lâm Hiên nghĩ vậy, nhưng hắn lại phát hiện, thân thể của mình đã không thể động đậy.
Cái này cùng cảm giác giam cầm bình thường thì hoàn toàn bất đồng, chính mình giống như rơi vào khe hở thời gian trong truyền thuyết.
Chẳng lẽ...Thời gian thực sự đã dừng lại?
Trong lòng có quá nhiều nghi hoặc, nhưng sự thực đúng là như vậy.
Lâm Hiên chỉ có thể trơ mắt nhìn Đào Ngột cúi đầu xuống, trên trán của hắn có một chiếc sừng nhọn hoắt đen nhánh đang dần dài ra. Mặt ngoài chớp lóe lôi điện, sau đó Đào Ngột đạp mạnh bốn chân, nhe răng cười rồi lao về phía mình.
Bình tâm mà nói, chiêu số như vậy chẳng có gì là cao minh. Nếu thời gian không đình chỉ, Lâm Hiên có cả ngàn phương pháp dễ dàng tránh thoát. Nhưng bây giờ hắn không thể động đậy.
Đây không phải loại trói buộc bình thường, nó liên quan đến Thời Gian pháp tắc, Lâm Hiên hoàn toàn không hề có cách phá giải.
Chẳng lẽ...Chỉ có thể trơ mắt chờ chết sao?
Bước vào Tu Tiên giới đã hai ngàn năm, đây là lần đầu tiên Lâm Hiên có cảm giác vô lực như vậy. Giống như Cửu U Địa Phủ đang dang tay vẫy gọi.
Vô số ý niệm chuyển qua trong đầu, nhưng không thể cử động thì cũng chẳng biết làm sao. Lập tức khoảng cách chỉ còn hơn mười trượng, trong nội tâm Lâm Hiên thầm thở dài, chính mình hôm nay sẽ phải chôn thây ở đây.
Khoảng cách gần như vậy, có thể thấy rõ ràng cả hung quang trong mắt Đào Ngột. Vốn hắn có thể lao tới nhanh hơn, nhưng hung thú này cố ý chậm lại để được thấy vẻ tuyệt vọng trên mặt Lâm Hiên.
Một màn này đối với hắn giống như được uống Tiên tửu. Lâm tiểu tử chết tiệt kia rốt cục cũng trở thành con mồi của mình, Đào Ngột vui sướng nghĩ đến. Nhưng ý niệm này chưa kịp chuyển qua thì dị biến đã nổi lên.
Oanh!
Một cỗ lực lượng cường đại truyền đến, thân thể vốn bất động của Lâm Hiên lập tức bị bắn ra xa hơn mười trượng. Mặc dù có chút chật vật, nhưng lại tránh thoát khỏi công kích của Đào Ngột.
Cũng không biết đến tột cùng là va chạm này phá vỡ Thời Gian Pháp Tắc hay Đào Ngột chỉ có thể duy trì pháp thuật của hắn trong thời gian ngắn,mà Lâm Hiên phát hiện chính mình đã có thể cử động trở lại.
Hắn thuận thế quay đầu lại, không ngờ người va chạm với mình chính là tiểu công chúa.
Giờ phút này, trên mặt Hương Nhi tràn đầy vẻ kiên định.
Đúng vậy, nghĩ là làm, chính nàng đã cứu Lâm Hiên trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Biến cố như vậy, hiển nhiên Đào Ngột cũng không ngờ tới.
Để khu động Thời Gian Pháp Tắc, hắn đã phải trả một cái giá cực lớn. Nhưng cũng chỉ có thể khiến thời gian ngừng lại trong khoảnh khắc mà thôi, hơn nữa chỉ có tác dụng đối với một người.
Bình luận truyện