Bách Luyện Thành Tiên
Chương 2660: Tiên Kiếm chi lợi
Thần thức cùng pháp lực của Lâm Hiên tuy hơn xa tu sĩ cùng giai, nhưng
cũng không phải là vô cùng vô tận. Đối phương là một hai tên, hắn có thể ứng phó, nếu thêm một tên nữa, cũng không có nhiều áp lực.
Nhưng nếu là mười tên, hai mươi tên thì sao?
Lâm Hiên không thể khiêu chiến cùng lúc nhiều tu sĩ cùng giai như vậy. Hơn nữa chính mình đã rơi vào trận pháp đối phương bố trí. Địch nhân tùy thời có thể được trận pháp bảo hộ, nói là đối phương luôn ở thế bất bại cũng không sai. Cho nên hắn phải cẩn thận dò xét, chuẩn bị dùng thủ đoạn sét đánh, diệt sát vài tên rồi mới định đoạt tiếp.
Tiếng đinh đinh đang đang vang lên, Cửu Cung Tu Du kiếm lấy tốc độ như điện xẹt, thoáng cái đã lao tới hơn hai mươi khẩu phi kiếm màu đỏ thẫm.
Dường như chỉ vừa mới quấn lấy nhau, Cửu Cung Tu Du kiếm đã chiếm thế thượng phong. Hai tay Lâm Hiên nắm chặt, âm thầm thúc dục bảo vật, tiếng răng rắc vang lên, tất cả phi kiếm màu đỏ thẫm nhìn như bất phàm đã bị chém thành hai đoạn.
"PHỐC..."
Cách đó chừng trăm trượng, không gian đột nhiên chấn động, hiện ra một tu sĩ tóc dài chừng hơn năm mươi tuổi. Trên khuôn mặt tràn đầy thống khổ, nhưng nếu nhìn thật kỹ, có thể thấy thêm vẻ kinh sợ...
"Không thể nào. Trong phi kiếm của bản tôn đã cho thêm đại lượng Thiên Ngoại Kim Tinh, không những vô cùng sắc bén mà trình độ cứng rắn càng là hơn xa pháp bảo tu sĩ cùng giai. Tại sao...Chúng lại dễ dàng bị chém gãy như vậy?"
Cũng khó trách hắn lại thất thố như thế. Thiên Ngoại Kim Tinh vốn là một tài liệu luyện bảo hiếm thấy. Đặc biệt là các loại pháp bảo đao kiếm, chỉ cần cho vào thêm một chút, có thể thu được hiệu quả không thể tưởng tượng nổi. Hắn cũng là nhờ cơ duyên xảo hợp mới thu được loại vật nghịch thiên này. Toàn bộ đã dùng để gia cố vào bổn mạng pháp bảo của chính mình.
Nào ngờ lại bị hủy trong tay Lâm Hiên.
Trong mắt hắn tràn ngập vẻ oán độc, tay áo phất lên, từ bên trong bay ra mấy viên châu đỏ như máu.
Chúng quay tít một vòng rồi dùng tốc độ cực nhanh hướng về Cửu Cung Tu Du kiếm mà bay tới.
Lông mày Lâm Hiên nhíu lại, cảm thấy hơi kinh ngạc, chẳng lẽ là loại bảo vật Lôi Châu. Đối phương dùng vào lúc này, chắc hẳn uy lực không tầm thường.
Nhưng như thế thì sao?
Lâm Hiên vô cùng tin tưởng vào Cửu Cung Tu Du kiếm.
Xoẹt xẹt...
Rất nhanh, cả hai đã va chạm với nhau, hào quang đỏ như máu bùng lên, mùi tanh hôi tràn ra khắp bốn phía.
Đây không phải là Lôi Châu!
Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, cùng lúc đó, tu sĩ tóc dài ở phía xa lại điên cuồng cười lớn: "Tiểu gia hỏa, thấ lực Huyết Lôi Tử của ta thế nào? Bảo vật có phải là đã mất đi linh tính rồi hay không, hừ, lần này tuy không hủy được pháp bảo của ngươi, nhưng..."
Lời còn chưa dứt, thanh âm của hắn đột nhiên dừng lại. Chỉ thấy Cửu Cung Tu Du kiếm vốn linh quang ảm đạm lại khôi phục như ban đầu. Sau đó mặt ngoài xuất hiện từng vòng lôi điện.
Lôi điện kia màu bạc trắng, vừa bắn ra đã lập tức quét sạch huyết vụ.
"Không thể nào..."
Tu sĩ tóc dài kinh hoảng thất sắc, mà hắn mới chỉ nói được tới đó, đã thấy trước người đột nhiên xuất hiện một sợi tơ màu bạc hết sức quỷ dị.
Lóe lên.
Sau đó máu tươi phun ra, đầu lâu của hắn đã lìa khỏi cổ.
Trên mặt vẫn bào trì vẻ không thể tin nổi.
Sau đó, "Bành" một tiếng, thi thể của hắn đã nổ tung, Nguyên Anh lao ra, trong tay đang ôm khư khư một thanh tiểu kiếm. Thần sắc vô cùng bối rối, hai tay nắm chặt rồi thi triển Thuấn Di.
Đáng tiếc vẫn là phí công vô ích.
Trên đường hắn chạy trốn, trước một khắc còn trống không, mà lúc này đã hiện ra mấy sợi tơ màu bạc. Thần thông Hóa Kiếm Ti Vi của Lâm Hiên đã đạt đến tình trạng lô hỏa thần thanh.
Tia sáng gai bạc chớp lóe, Nguyên Anh liền bị chia năm xẻ bảy, hóa thành từng điểm tinh quang, tiêu tán thành hư vô.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài nhịp thở.
Thấy Lâm Hiên diệt sát một Tu Tiên giả cùng giai gọn gàng như vậy, tất cả trưởng lão liên manh ba phái đều kinh hoảng thất sắc.
Vừa rồi không phải đánh lén, mà là lấy cứng chọi cứng.
Đây đâu phải là trận quyết đấu của tu sĩ cùng giai. quả thực nó giống như Phân Thần kỳ chống lại Độ Kiếp kỳ vậy. Thực lực mà song phương biểu lộ ra, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Tại sao lại có thể như vậy?
Nhưng nếu là mười tên, hai mươi tên thì sao?
Lâm Hiên không thể khiêu chiến cùng lúc nhiều tu sĩ cùng giai như vậy. Hơn nữa chính mình đã rơi vào trận pháp đối phương bố trí. Địch nhân tùy thời có thể được trận pháp bảo hộ, nói là đối phương luôn ở thế bất bại cũng không sai. Cho nên hắn phải cẩn thận dò xét, chuẩn bị dùng thủ đoạn sét đánh, diệt sát vài tên rồi mới định đoạt tiếp.
Tiếng đinh đinh đang đang vang lên, Cửu Cung Tu Du kiếm lấy tốc độ như điện xẹt, thoáng cái đã lao tới hơn hai mươi khẩu phi kiếm màu đỏ thẫm.
Dường như chỉ vừa mới quấn lấy nhau, Cửu Cung Tu Du kiếm đã chiếm thế thượng phong. Hai tay Lâm Hiên nắm chặt, âm thầm thúc dục bảo vật, tiếng răng rắc vang lên, tất cả phi kiếm màu đỏ thẫm nhìn như bất phàm đã bị chém thành hai đoạn.
"PHỐC..."
Cách đó chừng trăm trượng, không gian đột nhiên chấn động, hiện ra một tu sĩ tóc dài chừng hơn năm mươi tuổi. Trên khuôn mặt tràn đầy thống khổ, nhưng nếu nhìn thật kỹ, có thể thấy thêm vẻ kinh sợ...
"Không thể nào. Trong phi kiếm của bản tôn đã cho thêm đại lượng Thiên Ngoại Kim Tinh, không những vô cùng sắc bén mà trình độ cứng rắn càng là hơn xa pháp bảo tu sĩ cùng giai. Tại sao...Chúng lại dễ dàng bị chém gãy như vậy?"
Cũng khó trách hắn lại thất thố như thế. Thiên Ngoại Kim Tinh vốn là một tài liệu luyện bảo hiếm thấy. Đặc biệt là các loại pháp bảo đao kiếm, chỉ cần cho vào thêm một chút, có thể thu được hiệu quả không thể tưởng tượng nổi. Hắn cũng là nhờ cơ duyên xảo hợp mới thu được loại vật nghịch thiên này. Toàn bộ đã dùng để gia cố vào bổn mạng pháp bảo của chính mình.
Nào ngờ lại bị hủy trong tay Lâm Hiên.
Trong mắt hắn tràn ngập vẻ oán độc, tay áo phất lên, từ bên trong bay ra mấy viên châu đỏ như máu.
Chúng quay tít một vòng rồi dùng tốc độ cực nhanh hướng về Cửu Cung Tu Du kiếm mà bay tới.
Lông mày Lâm Hiên nhíu lại, cảm thấy hơi kinh ngạc, chẳng lẽ là loại bảo vật Lôi Châu. Đối phương dùng vào lúc này, chắc hẳn uy lực không tầm thường.
Nhưng như thế thì sao?
Lâm Hiên vô cùng tin tưởng vào Cửu Cung Tu Du kiếm.
Xoẹt xẹt...
Rất nhanh, cả hai đã va chạm với nhau, hào quang đỏ như máu bùng lên, mùi tanh hôi tràn ra khắp bốn phía.
Đây không phải là Lôi Châu!
Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, cùng lúc đó, tu sĩ tóc dài ở phía xa lại điên cuồng cười lớn: "Tiểu gia hỏa, thấ lực Huyết Lôi Tử của ta thế nào? Bảo vật có phải là đã mất đi linh tính rồi hay không, hừ, lần này tuy không hủy được pháp bảo của ngươi, nhưng..."
Lời còn chưa dứt, thanh âm của hắn đột nhiên dừng lại. Chỉ thấy Cửu Cung Tu Du kiếm vốn linh quang ảm đạm lại khôi phục như ban đầu. Sau đó mặt ngoài xuất hiện từng vòng lôi điện.
Lôi điện kia màu bạc trắng, vừa bắn ra đã lập tức quét sạch huyết vụ.
"Không thể nào..."
Tu sĩ tóc dài kinh hoảng thất sắc, mà hắn mới chỉ nói được tới đó, đã thấy trước người đột nhiên xuất hiện một sợi tơ màu bạc hết sức quỷ dị.
Lóe lên.
Sau đó máu tươi phun ra, đầu lâu của hắn đã lìa khỏi cổ.
Trên mặt vẫn bào trì vẻ không thể tin nổi.
Sau đó, "Bành" một tiếng, thi thể của hắn đã nổ tung, Nguyên Anh lao ra, trong tay đang ôm khư khư một thanh tiểu kiếm. Thần sắc vô cùng bối rối, hai tay nắm chặt rồi thi triển Thuấn Di.
Đáng tiếc vẫn là phí công vô ích.
Trên đường hắn chạy trốn, trước một khắc còn trống không, mà lúc này đã hiện ra mấy sợi tơ màu bạc. Thần thông Hóa Kiếm Ti Vi của Lâm Hiên đã đạt đến tình trạng lô hỏa thần thanh.
Tia sáng gai bạc chớp lóe, Nguyên Anh liền bị chia năm xẻ bảy, hóa thành từng điểm tinh quang, tiêu tán thành hư vô.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài nhịp thở.
Thấy Lâm Hiên diệt sát một Tu Tiên giả cùng giai gọn gàng như vậy, tất cả trưởng lão liên manh ba phái đều kinh hoảng thất sắc.
Vừa rồi không phải đánh lén, mà là lấy cứng chọi cứng.
Đây đâu phải là trận quyết đấu của tu sĩ cùng giai. quả thực nó giống như Phân Thần kỳ chống lại Độ Kiếp kỳ vậy. Thực lực mà song phương biểu lộ ra, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Tại sao lại có thể như vậy?
Bình luận truyện