Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu

Chương 12



Edit: Hạt Tiêu

Beta: Chin ✿, Nguyệt Hạ.

_____________________

Mẹ của nguyên chủ, Tống Vi, đúng là một người hiền lành, cho dù sau này có bị bệnh cũng bình tĩnh tiếp nhận. Trong lúc sinh bệnh, bà một lần nữa tìm lại yêu thích lúc bé của mình, vẽ tranh. Phòng vẽ tranh trong nhà từ khi cô ấy còn bé nó đã có rồi, cho nên nó lưu giữ rất nhiều bức tranh mà bà vẽ. Về sau, khi Chu Kiến Đức mang mẹ con Điền Hinh về nhà, Chu Mật tối ngày tranh giành ánh mắt yêu chiều của Chu Kiến Đức cùng cô ấy, mỗi lần như thế, cô ấy sẽ đi đến phòng vẽ ngắm tranh, như thế giúp cô ấy có cảm giác Tống Vi vẫn còn ở bên cạnh mình.

Điền Hinh đem hết những chuyện này để vào mắt, vốn định nịnh nọt, dụ dỗ nhưng cô ấy căn bản không nhận tình cảm ấy, hơn nữa vì có nguyên chủ mà không ai chú ý đến Chu Mật cho nên bà ta đã dùng kế đuổi dì đã chăm sóc cho nguyên chủ đi, sau đó lấy được chiếc chìa khóa của phòng vẽ tranh bắt đầu lợi dụng tranh đó để chèn ép nguyên chủ.

Điền Hinh không ngờ Chu Nặc lại nói đến chuyện đó vào lúc này, thấy ánh mắt kinh hoàng của Chu Kiến Đức, bà ta vội vàng giải thích: "Không phải đâu, Lão Chu, em không có, nó đang cố ý châm ngòi ly gián, nếu có chuyện như vậy thật tại sao trước đây nó không nói đến?"

Chu Mật cũng phụ họa theo: "Đúng đấy ạ, ba, ba đừng nghe chị ấy nói linh tinh. Thành tích của chị ấy đi xuống không phải là do chị ấy yêu sớm sao, chuyện này trong trường ai cũng biết hết."

Chu Kiến Đức có chút nghi ngờ, mặc dù ông ta cũng biết Điền Hinh không thể nào đối xử với Chu Nặc như là con ruột của mình nhưng không nghĩ bà ta có thể làm ra chuyện như vậy.

Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của ông ta Chu Nặc cũng đoán được ông ta muốn nói gì, cô cười chế nhạo một tiếng: "Có phải ông cũng định hỏi tại sao lúc đó tôi không nói với ông mà phải để tận bây giờ mới nói đúng không? Nhưng lúc tôi nói ông có nghe hết đâu? Lúc dì Thu bị bà ta đuổi đi, tôi đã cầu xin ông như thế nào, ông đã quên rồi sao?"

Chu Kiến Đức bị chất vấn liên tục lùi về sau, trong đầu chợt nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó, Điền Hinh nói với ông rằng dì Thu vẫn luôn có ý thù địch với bà ta, còn xúi giục Chu Nặc đừng lại gần hai mẹ con họ, càng quá đáng hơn chính là luôn làm ra mấy chuyện mưu mô bẩn thỉu cho nên muốn đuổi việc bà ấy đi. Ông có chút do dự, nhưng khi Chu Nặc đến quỳ trước mặt ông để cầu xin ông đừng đuổi dì Thu đi thì ông cũng tin rằng bà ta đã xúi giục Chu Nặc không được thân thiết với mẹ con Điền Hinh thật, vì vậy ông ta ngay lập tức đồng ý với đề nghị của Điền Hinh.

"Lão Chu, anh còn không hiểu em là người như thế nào sao?" Điền Hinh tỏ ra vẻ tủi thân nhìn Chu Kiến Đức.

Chu Nặc ở bên cạnh vỗ tay: "Đúng là ảnh hậu có khác, cùng một người đàn ông đã có vợ có con sinh ra một đứa con gái ngoài giá thú mà vẫn có thể tẩy trắng rồi nói đó là chân ái được, nói thật, giới giải trí thiếu bà đúng là tổn thất lớn đấy."

Ba chữ "ngoài giá thú" từ trong miệng Chu Nặc như đâm mạnh vào Chu Mật, hai mắt cô ta đỏ ngầu: "Chu Nặc, chị nói ai là ngoài giá thú".

"Nói cô đấy, toán học của cô không được tốt à? Cô chỉ kém tôi chưa đầy nửa tuổi, bọn họ vượt qua giới hạn hôn nhân tạo ra sản phẩm, không gọi là ngoài giá thú thì còn gọi là gì?" Nói xong, Chu Nặc nhìn về phía Chu Mật cười ẩn ý: "Hoặc có thể cô là do mẹ cô cùng với người đàn ông khác sinh ra?"

"Em tất nhiên là con của ba rồi, chị đừng nói bậy".

Chu Nặc nhún vai: "Ai mà biết được."

"Nặc Nặc, dì tự hỏi lòng mình trong những năm qua dì đối với con không tồi, sao con lại có thể nói những lời ác độc như vậy với em gái mình?". Điền Hinh nhìn Chu Nặc với vẻ mặt đau lòng.

"Em gái ư, mẹ tôi chỉ sinh ra mỗi tôi, đâu ra em gái cho tôi nữa vậy? Lúc mẹ tôi đang mang thai không phải bà với Chu Kiến Đức lêu lổng bên ngoài cùng nhau sao, bà cũng dám nói với tôi hai chữ ác độc à? Không phải bà sẽ nói không biết ông ta đã kết hôn rồi đấy chứ?" Chu Nặc nói xong nhìn Điền Hinh với vẻ mặt giễu cợt.

"Đủ rồi, Chu Nặc, giáo dưỡng của mày đâu hết rồi để mày nói chuyện với tao như thế này đây?" Chu Kiến Đức có vẻ như đã thẹn quá hóa giận rồi.

"Mẹ tôi mất sớm, mẹ kế thì hận không thể nghiền chết tôi, còn ba thì mặc kệ không quan tâm, ông nói thử xem giáo dưỡng của tôi ở đâu?" Chu Nặc bày ra vẻ mặt không sao cả nhìn Chu Kiến Đức nói.

Điền Hinh nhìn thấy Chu Kiến Đức đang tức giận bèn nhân cơ hội vội vàng nói: "Nặc Nặc, con không muốn giúp chuyện trong nhà thì thôi nhưng con không thể hắt bát nước bẩn lên bọn ta được, phòng vẽ tranh kia dì chưa từng bước chân vào thì làm sao làm hỏng tranh mẹ con để lại được."

"Bà không đi vào không có nghĩa là Chu Mật cũng không vào. Tôi có thể nói chắc chắn như vậy, các người đừng tưởng tôi chỉ nói ngoài miệng thôi nha. Có muốn mang tranh đi giám định dấu tay rồi cầm đến đây có các người xem không?". Các bức tranh trong phòng vẽ đều đã được chuyển ra ngoài lúc nguyên chủ trưởng thành khi nhận được quỹ hoa hồng mà ông ngoại cô ấy để lại.

Chu Mật dẫu sao cũng còn trẻ người non dại, không có Điền Hinh trầm tĩnh, ngay lập tức phản bác: "Chị nói bậy, em chỉ dùng bút chọc chọc, lại không dùng đến tay." Nói xong cô ta mới biết mình lỡ lời, dính bẫy của Chu Nặc.

"Đúng vậy, tất cả những bức tranh của mẹ tôi đều bị cô chọc rách hết. Cô trút hết những bất mãn với tôi lên những bức tranh đó. Khi đó cô mới bao nhiêu tuổi? Dùng từ "ác độc" để hình dung cô thì đúng là vu nhục cái từ ấy."Chu Nặc càng nói càng bình tĩnh, như vậy lại càng khiến cho Chu Mật sợ mất mật.

Chu Kiến Đức đột nhiên thay đổi giọng điệu: "Nặc Nặc, bọn họ đã làm sai, ba kêu bọn họ xin lỗi con, được chưa? Công ty này cũng là tâm huyết của ông ngoại con để lại, chẳng lẽ con nhẫn tâm để nó biến mất sao?"

Chu Nặc tươi cười trở lại: "Muốn tôi giúp đỡ cũng được, vậy thì ba phải đáp ứng với con một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Chu Kiến Đức sốt ruột hỏi, Điền Hinh ngồi bên cạnh ông ta có dự cảm chẳng lành .

Chu Nặc cười dịu dàng nói: "Ba dùng tài khoản Weibo chính thức của Hoành Tri đăng một tin, thừa nhận việc ông đã vượt quá giới hạn với kẻ thứ ba Điền Hinh rồi sinh ra đứa con ngoài giá thú Chu Mật trong khi mẹ tôi đang mang thai đi."

"Không được." Không đợi Chu Kiến Đức trả lời Điền Hinh đã lên tiếng trước.

Chu Nặc nhìn về phía Điền Hinh cười nhạt. Điền Hinh nhanh chóng bình tĩnh lại rồi nói: "Nặc Nặc, không phải dì không muốn để ba con đăng bài, chỉ là với bài thanh minh này, các cổ đông trong công ty nhất định sẽ có ý kiến, còn giá cổ phiếu của công ty chắc chắn sẽ giảm, đây không phải là họa vô đơn chí sao?"

Chu Kiến Đức suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy Điền Hinh nói có lý, quay đầu nhìn Chu Nặc nói: "Nặc Nặc, dì Hinh của con nói đúng, hay là con đổi điều kiện khác đi?".

Chu Nặc nhếch môi cười: "Được thôi, ông trả lại tất cả cổ phần mà mẹ tôi đã cho tôi. Giấy chuyển nhượng năm đó tôi ký cũng đã nói rõ sẽ trả lại cho tôi khi tôi trưởng thành, tiện thể gọi luật sư đến đây viết tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ".

Chu Kiến Đức ngây ngốc, muốn cổ phần thì ông còn hiểu nhưng còn đoạn tuyệt quan hệ...

Điền Hinh đảo tròng mắt, chờ đến khi Vân Niệm quay trở lại, Chu Nặc sẽ chẳng là cái gì cả, giờ nó cắt đứt quan hệ với Chu Kiến Đức thì lại càng hay, nghĩ đến đây, bà ta nói nhỏ với Chu Kiến: "Lão Chu, hay là cứ làm như lời Nặc Nặc nói trước đi. Hai cha con ông là huyết thống trời sinh, làm sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được, hiện tại Nặc Nặc đang tức giận, mình cứ làm theo ý nó trước, anh nghĩ sao? "

Chu Kiến Đức suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý, lúc trước khi dụ dỗ Chu Nặc ký vào giấy chuyển nhượng cổ phiếu, ông ta hứa rằng đến khi cô trưởng thành ông sẽ trả lại. Bây giờ lấy 20% cổ phần để đổi lấy cơ hội lội dòng của công ty cũng đáng giá lắm. Còn việc tuyên bố kia, Điền Hinh nói cũng đúng, vì vậy ông ta nhanh chóng gọi luật sư tới.

Chu Nặc cầm tờ giấy chuyển nhượng cổ phần và đơn đoạn tuyệt quan hệ rời khỏi Chu gia, sờ sờ vào máy ghi âm trong túi, cô lập tức đi thẳng về biệt thự Thành Khê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện