Bạn Gái 60%
Chương 21
"Tôi hiện tại có rảnh, lập tức đi ngay." Cô nắm túi xách cùng máy chụp ảnh lên, nhanh chóng rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Nguyễn hiệu trưởng có chút ngạc nhiên, khó hiểu nhìn Nhiễm Ấu Lam, "A, cũng không cần nóng vội như vậy......"
Nhiễm Ấu Lam cố nín tiếng cười, pha trò nói: "Nguyễn hiệu trưởng, ông cũng biết, ưu điểm của Gia Gia chính là làm việc rất bốc đồng."
"Ha ha, cũng đúng." Nguyễn hiệu trưởng cười to.
Nếu Gia Gia không bốc đồng, nam nhân của cô sớm hay muộn có một ngày bị người ta chiếm tiện nghi không công!
Lâm Gia Gia chạy một mạch đến phòng y tế, gần như không thở nổi.
Hừ! Cô tuyệt đối không cho Hà Tâm Tĩnh có cơ hội gì, tuy rằng Trình Dư Chân lần trước đã từng giải thích quá, anh đối với Hà Tâm Tĩnh không có cảm giác gì, nhưng quá khứ luôn làm cho cô bất an không yên, đã chôn sâu trong trái tim cô, nhất định phải bảo vệ tự tôn của nữ nhân.
Đi đến cửa phòng y tế, cô ngay cả gõ cửa cũng không thèm, trực tiếp mở cửa đi vào.
Trong đó, có chiếc giường được che rèm lại, bên trong loáng thoáng có hai bóng người, còn phát ra thanh âm‘tất tất tốt tốt’.
Cô dừng lại, ngũ quan vặn vẹo.
Sẽ không vừa vặn như vậy chứ? Chẳng lẽ giác quan thứ sáu của cô chuẩn như vậy? Mới vừa đoán, liền phát hiện Hà Tâm Tĩnh cùng anh quan hệ dâm loạn sao?
Đáng giận! Khó trách Hà Tâm Tĩnh đến trung học Đông Phương nhậm chức, anh ngay cả nhắc cũng chưa hề!
Hít sâu một hơi, cô oán hận cắn cánh môi, hai tay nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm vào bức bình phong.
"Đừng lộn xộn, như vậy tôi rất khó bỏ vào." Ngữ khí của Trình Dư Chân có chút không kiên nhẫn.
Bỏ... bỏ vào? Là muốn bỏ cái gì vào?
Mặt Lâm Gia Gia không hiểu tại sao lại đỏ ửng, nhớ tới anh cùng với cô cũng từng ở phòng y tế này làm chuyện cấm trẻ em dưới mười tám.
Trời ạ! Anh càng lúc càng lớn mật, hiện tại ngay cả cửa cũng không thèm khóa sao?
Cô vừa tức vừa thẹn, chậm rãi tiếp cận bức bình phong.
Nếu lúc này thực sự lại bị cô bắt gian tại giường, anh còn có cớ gì nói mình bị hãm hại nữa?
Bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy tấm màn che, dùng sức đẩy ra đồng thời hô to: "Các người đang làm cái gì?" Bên trong không ai kịp đề phòng, lập tức quay đầu.
Ánh vào trong mắt cô không phải là thân ảnh nam nữ quấn quýt lấy nhau, mà là một học sinh nam đang nằm trên giường, đưa cái mông trơn bóng đối diện cô.
Cô nháy mắt sững sờ ở tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, nóng rực, không biết phải phản ứng như thế nào.
"A......" Nam sinh phản ứng đầu tiên, vội vàng kéo quần, xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ chui xuống đó.
"Á......xin lỗi." Cô vừa xin lỗi vừa kích động kéo rèm lại.
Trình Dư Chân phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy hốc mắt nam sinh rưng rưng, vẻ mặt ủy khuất, không khỏi vươn tay vỗ vỗ bờ vai của thằng bé.
"Ngoan, cậu xem như tập trước cảm giác kiểm tra sức khoẻ trước khi tham gia quân ngũ đi." Tuy rằng an ủi đệ tử như thế, nhưng miệng của anh bất giác không chịu thua kém cứ cong lên mãi.
Lâm Gia Gia, cô gái nhỏ này tại sao mỗi lần lên sân khấu đều khôi hài như vậy?
"Hu hu......" Nam sinh vùi mặt vào gối đầu "Thầy, em muốn về nhà nghỉ ngơi, không...... không cần giúp em......" Súc ruột.
Sinh bệnh đã thực đáng thương, không nghĩ tới còn bị xem trống trơn, nam sinh thậm chí còn phát hiện khóe miệng Trình chủ nhiệm càng nhếch càng cao rất đáng ngờ.
Trình Dư Chân không miễn cưỡng cậu học sinh này, biết tâm linh bị thương nhiều hơn so với thân thể sinh bệnh thống khổ, vì thế đem thuốc súc ruột đặt ở một bên.
"Bằng không tự cậu đến đây đi! Nếu cậu vẫn không thoải mái, nhớ lên tiếng. Thầy sẽ mang cậu vào văn phòng, cam đoan sẽ không đem chuyện này lan truyền ra ngoài."
Vẻ mặt Lâm Gia Gia đỏ bừng đứng ở một bên, không nói nên lời.
Bộ dáng này của cô rất là đáng yêu, bất quá anh vẫn là làm ra vẻ nghiêm túc, nhìn cô nháy mắt "Vào văn phòng chờ tôi."
Cô thở cũng không dám thở mạnh, nhanh chóng chạy vào văn phòng của anh.
Anh cởi bao tay ra, rửa tay tiêu độc xong, mới chậm rãi bước vào văn phòng, thuận tay đem cửa khóa lại.
"Thực xin lỗi." Hai tay cô tạo thành chữ thập, gục đầu xuống "Em không biết anh đang làm việc......"
Mặc áo khoác trắng anh đi đến trước mặt của cô "Sao anh lại cảm thấy em hôm nay giống như có chuẩn bị mà đến?"
"Không...... không có!" Lâm Gia Gia tránh né không dám nhìn anh, khí thế hừng hực ban nãy đã biến mất không thấy.
"Không có?" Anh nhíu mày, nâng cằm cô lên "Em nghĩ anh dễ qua mặt lắm sao? Hay là cảm thấy kỹ xảo nói dối của em đã tiến bộ?"
Đối diện với anh liên tiếp tới gần, cô cũng chỉ có thể không ngừng lui về phía sau.
Biết không đường thối lui, cái mông của cô chạm đến bàn công tác của anh, lập tức bị cánh tay của anh kéo vào trong lòng.
"Còn không nói thực ra?" Hơi thở ấm áp của anh phà vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt đen híp lại. Cô nuốt xuống một ngụm nước miếng, rốt cục cố lấy dũng khí nhìn phía anh, "Nói...... nói thì nói! Tại sao Hà Tâm Tĩnh trở thành đồng nghiệp của anh, nhưng anh lại không có nói cho em biết?"
Đối mặt vấn đề thình *** h xảy ra, Trình Dư Chân trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào, dù sao anh đối với Hà Tâm Tĩnh không có cảm giác gì, cũng không để ý nhất cử nhất động của cô ta, mỗi chuyện cô ta làm ở trong mắt của anh đều bé nhỏ không đáng kể, bởi vậy hoàn toàn không cần thiết phải nhắc tới.
"Anh không có lời nào để nói sao?" Cô lộ ra biểu tình đã bắt được quả tang đắc ý "Anh nói anh cùng cô ta không có quan hệ gì, kết quả còn không phải giấu diếm em......"
"Anh nói rất nhiều lần rồi, Anh hoàn toàn không thích Hà Tâm Tĩnh." Anh nhẫn nại giải thích "Hơn nữa cô ta có quyền lợi tự do công tác, chuyện này theo anh không có vấn đề gì."
"Nhưng là anh không nói......" Cô biũ cái miệng nhỏ nhắn, toát ra ánh mắt ai oán.
"Thì ra em để ý anh bị nữ nhân khác cướp đi như vậy sao?" Cái miệng của anh khẽ nhếch lên, tuấn nhan gần sát gáy của cô, bạc môi nhẹ nhàng lướt qua da thịt của cô.
Toàn thân Lâm Gia Gia rung động, liếm liếm cánh môi khô khốc, khẩu thị tâm phi nói: "Em...... em không có."
Trình Dư Chân ôm thắt lưng của cô, đem cô ôm đến trên bàn, làm cho cô không đường để trốn, tà cười nói: "Thì ra người không thành thật là em, xem ra anh cần phải dạy dỗ em lại thật tốt mới được, cho em biết làm người phải thành thực một chút."
Một lát sau, cô phát hiện mình chỉ đang lãng phí khí lực, hoàn toàn không thể thoát khỏi kiềm chế của anh.
Không thành thật, quả thật là phải chịu một chút trừng phạt.
Nguyễn hiệu trưởng có chút ngạc nhiên, khó hiểu nhìn Nhiễm Ấu Lam, "A, cũng không cần nóng vội như vậy......"
Nhiễm Ấu Lam cố nín tiếng cười, pha trò nói: "Nguyễn hiệu trưởng, ông cũng biết, ưu điểm của Gia Gia chính là làm việc rất bốc đồng."
"Ha ha, cũng đúng." Nguyễn hiệu trưởng cười to.
Nếu Gia Gia không bốc đồng, nam nhân của cô sớm hay muộn có một ngày bị người ta chiếm tiện nghi không công!
Lâm Gia Gia chạy một mạch đến phòng y tế, gần như không thở nổi.
Hừ! Cô tuyệt đối không cho Hà Tâm Tĩnh có cơ hội gì, tuy rằng Trình Dư Chân lần trước đã từng giải thích quá, anh đối với Hà Tâm Tĩnh không có cảm giác gì, nhưng quá khứ luôn làm cho cô bất an không yên, đã chôn sâu trong trái tim cô, nhất định phải bảo vệ tự tôn của nữ nhân.
Đi đến cửa phòng y tế, cô ngay cả gõ cửa cũng không thèm, trực tiếp mở cửa đi vào.
Trong đó, có chiếc giường được che rèm lại, bên trong loáng thoáng có hai bóng người, còn phát ra thanh âm‘tất tất tốt tốt’.
Cô dừng lại, ngũ quan vặn vẹo.
Sẽ không vừa vặn như vậy chứ? Chẳng lẽ giác quan thứ sáu của cô chuẩn như vậy? Mới vừa đoán, liền phát hiện Hà Tâm Tĩnh cùng anh quan hệ dâm loạn sao?
Đáng giận! Khó trách Hà Tâm Tĩnh đến trung học Đông Phương nhậm chức, anh ngay cả nhắc cũng chưa hề!
Hít sâu một hơi, cô oán hận cắn cánh môi, hai tay nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm vào bức bình phong.
"Đừng lộn xộn, như vậy tôi rất khó bỏ vào." Ngữ khí của Trình Dư Chân có chút không kiên nhẫn.
Bỏ... bỏ vào? Là muốn bỏ cái gì vào?
Mặt Lâm Gia Gia không hiểu tại sao lại đỏ ửng, nhớ tới anh cùng với cô cũng từng ở phòng y tế này làm chuyện cấm trẻ em dưới mười tám.
Trời ạ! Anh càng lúc càng lớn mật, hiện tại ngay cả cửa cũng không thèm khóa sao?
Cô vừa tức vừa thẹn, chậm rãi tiếp cận bức bình phong.
Nếu lúc này thực sự lại bị cô bắt gian tại giường, anh còn có cớ gì nói mình bị hãm hại nữa?
Bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy tấm màn che, dùng sức đẩy ra đồng thời hô to: "Các người đang làm cái gì?" Bên trong không ai kịp đề phòng, lập tức quay đầu.
Ánh vào trong mắt cô không phải là thân ảnh nam nữ quấn quýt lấy nhau, mà là một học sinh nam đang nằm trên giường, đưa cái mông trơn bóng đối diện cô.
Cô nháy mắt sững sờ ở tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, nóng rực, không biết phải phản ứng như thế nào.
"A......" Nam sinh phản ứng đầu tiên, vội vàng kéo quần, xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ chui xuống đó.
"Á......xin lỗi." Cô vừa xin lỗi vừa kích động kéo rèm lại.
Trình Dư Chân phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy hốc mắt nam sinh rưng rưng, vẻ mặt ủy khuất, không khỏi vươn tay vỗ vỗ bờ vai của thằng bé.
"Ngoan, cậu xem như tập trước cảm giác kiểm tra sức khoẻ trước khi tham gia quân ngũ đi." Tuy rằng an ủi đệ tử như thế, nhưng miệng của anh bất giác không chịu thua kém cứ cong lên mãi.
Lâm Gia Gia, cô gái nhỏ này tại sao mỗi lần lên sân khấu đều khôi hài như vậy?
"Hu hu......" Nam sinh vùi mặt vào gối đầu "Thầy, em muốn về nhà nghỉ ngơi, không...... không cần giúp em......" Súc ruột.
Sinh bệnh đã thực đáng thương, không nghĩ tới còn bị xem trống trơn, nam sinh thậm chí còn phát hiện khóe miệng Trình chủ nhiệm càng nhếch càng cao rất đáng ngờ.
Trình Dư Chân không miễn cưỡng cậu học sinh này, biết tâm linh bị thương nhiều hơn so với thân thể sinh bệnh thống khổ, vì thế đem thuốc súc ruột đặt ở một bên.
"Bằng không tự cậu đến đây đi! Nếu cậu vẫn không thoải mái, nhớ lên tiếng. Thầy sẽ mang cậu vào văn phòng, cam đoan sẽ không đem chuyện này lan truyền ra ngoài."
Vẻ mặt Lâm Gia Gia đỏ bừng đứng ở một bên, không nói nên lời.
Bộ dáng này của cô rất là đáng yêu, bất quá anh vẫn là làm ra vẻ nghiêm túc, nhìn cô nháy mắt "Vào văn phòng chờ tôi."
Cô thở cũng không dám thở mạnh, nhanh chóng chạy vào văn phòng của anh.
Anh cởi bao tay ra, rửa tay tiêu độc xong, mới chậm rãi bước vào văn phòng, thuận tay đem cửa khóa lại.
"Thực xin lỗi." Hai tay cô tạo thành chữ thập, gục đầu xuống "Em không biết anh đang làm việc......"
Mặc áo khoác trắng anh đi đến trước mặt của cô "Sao anh lại cảm thấy em hôm nay giống như có chuẩn bị mà đến?"
"Không...... không có!" Lâm Gia Gia tránh né không dám nhìn anh, khí thế hừng hực ban nãy đã biến mất không thấy.
"Không có?" Anh nhíu mày, nâng cằm cô lên "Em nghĩ anh dễ qua mặt lắm sao? Hay là cảm thấy kỹ xảo nói dối của em đã tiến bộ?"
Đối diện với anh liên tiếp tới gần, cô cũng chỉ có thể không ngừng lui về phía sau.
Biết không đường thối lui, cái mông của cô chạm đến bàn công tác của anh, lập tức bị cánh tay của anh kéo vào trong lòng.
"Còn không nói thực ra?" Hơi thở ấm áp của anh phà vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt đen híp lại. Cô nuốt xuống một ngụm nước miếng, rốt cục cố lấy dũng khí nhìn phía anh, "Nói...... nói thì nói! Tại sao Hà Tâm Tĩnh trở thành đồng nghiệp của anh, nhưng anh lại không có nói cho em biết?"
Đối mặt vấn đề thình *** h xảy ra, Trình Dư Chân trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào, dù sao anh đối với Hà Tâm Tĩnh không có cảm giác gì, cũng không để ý nhất cử nhất động của cô ta, mỗi chuyện cô ta làm ở trong mắt của anh đều bé nhỏ không đáng kể, bởi vậy hoàn toàn không cần thiết phải nhắc tới.
"Anh không có lời nào để nói sao?" Cô lộ ra biểu tình đã bắt được quả tang đắc ý "Anh nói anh cùng cô ta không có quan hệ gì, kết quả còn không phải giấu diếm em......"
"Anh nói rất nhiều lần rồi, Anh hoàn toàn không thích Hà Tâm Tĩnh." Anh nhẫn nại giải thích "Hơn nữa cô ta có quyền lợi tự do công tác, chuyện này theo anh không có vấn đề gì."
"Nhưng là anh không nói......" Cô biũ cái miệng nhỏ nhắn, toát ra ánh mắt ai oán.
"Thì ra em để ý anh bị nữ nhân khác cướp đi như vậy sao?" Cái miệng của anh khẽ nhếch lên, tuấn nhan gần sát gáy của cô, bạc môi nhẹ nhàng lướt qua da thịt của cô.
Toàn thân Lâm Gia Gia rung động, liếm liếm cánh môi khô khốc, khẩu thị tâm phi nói: "Em...... em không có."
Trình Dư Chân ôm thắt lưng của cô, đem cô ôm đến trên bàn, làm cho cô không đường để trốn, tà cười nói: "Thì ra người không thành thật là em, xem ra anh cần phải dạy dỗ em lại thật tốt mới được, cho em biết làm người phải thành thực một chút."
Một lát sau, cô phát hiện mình chỉ đang lãng phí khí lực, hoàn toàn không thể thoát khỏi kiềm chế của anh.
Không thành thật, quả thật là phải chịu một chút trừng phạt.
Bình luận truyện