Bạn Gái 60%
Chương 9
Trên chiếc giường mềm mại, thân hình nam nữ chặt chẽ dây dưa, giống như đã tìm lại được một nửa của bản thân đã mất thật lâu.
Đầu ngón tay du ngoạn lúc nhanh lúc chậm, đem khoái ý rót vào bên trong trái tim, làm cho nhiệt độ cơ thể của cô lên cao.
Trong phòng tràn ngập hương vị tình dục khó có thể nói thành lời.
Độ ấm thân thể cô không ngừng tăng lên, cảm giác sướng khoái đang dâng trào khắp toàn thân cao thấp, hai tay tự nhiên bám lấy thân thể mạnh mẽ bên trên cô.
Hai chân bởi vì tê dại dần dần khuếch tán mở ra, cô ưỡn cong người, hai chân cuốn lấy phần eo của anh.
Cuối cùng, ngón tay ma quái đầy mê hoặc của anh làm cho thân thể của cô đạt đến cao trào.
Lâm Gia Gia thấy một giấc mộng xuân ẩm ướt.
Cô thế nhưng ở trong mộng đạt tới cao trào.
Hơn nữa nam nhân vật chính trong mộng, cô mơ hồ cảm giác là Trình Dư Chân.
Khi cô mở hai mắt vào lúc hừng đông, phát hiện cảnh trong mơ này thập phần rất thật, còn làm cho hai chân của cô ẩm ướt, rin rít khó chịu, ngay cả quần lót của cô cũng đều ẩm ướt.
Loại giấc mộng ẩm ướt ủy mị thế này làm cô cảm thấy tội lỗi.
Cô rõ ràng thực chán ghét Trình Dư Chân, vì sao ở trong mộng còn có thể đón ý hùa theo khiêu khích của anh, sau đó dưới sự của trêu chọc anh đạt tới cao trào?
Cô thật sự muốn tìm một khối đậu hũ, đem hình ảnh đầy sắc tình này đánh văng ra khỏi đầu.
Lâm Gia Gia vội vàng mặc xong quần áo, ôm chặt tâm tính đà điểu, muốn vụng trộm rời đi.
Nhưng mới đi ra khỏi phòng, cô liền ngửi thấy hương cà phê.
Cô hít sâu một hơi, mặc kệ như thế nào, vẫn là phải tránh khỏi Trình Dư Chân, giống như kẻ trộm, rón ra rón rén rời khỏi căn phòng của anh.
Từ lầu hai đi xuống lầu một, cô xoay người khom lưng, lặng lẽ đi về hướng cửa chính.
"Đi không lời từ giã luôn luôn là tác phong làm việc của em sao?" Trình Dư Chân thân áo sơmi đen, cùng quần jean, bởi vì có hai nút phía trên không cài, lộ ra bộ ngực khêu gợi.
Lâm Gia Gia thẳng lưng, sắc mặt trắng xanh, nếu đã bị bắt gặp, đành phải xoay người, phải làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Tôi nào có đi không từ giã chứ? Hiện tại không phải chào hỏi sao?" Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, ngước mắt lên, vừa vặn thấy cơ ngực rắn chắc của anh.
Trời ạ! Trên cổ anh là khuôn mặt tuy rằng tuấn mỹ nhã nhặn, nhưng dưới cổ của anh là một vườn xuân sắc làm cho nữ nhân có cơn xúc động, muốn xông đến xé rách áo sơmi của anh.
"Em đói bụng không?"
Cô nuốt xuống một ngụm nước miếng, nơi nào đó của thân thể thật là "Đói", đôi mắt không tự giác làm càn đánh giá thân hình của anh.
"Theo anh thấy, em thực sự rất đói bụng." Anh thấp giọng nở nụ cười, "Anh tuyệt không để ý nếu được làm bữa sáng của em."
Cô đơn thuần trực tiếp giống như lúc trước vậy, làm cho tâm tình của anh thật tốt.
"Phi phi phi." Cô phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện thói hư tật xấu của anh lại trỗi dậy, lấy đùa bỡn cô làm vui. "Ai muốn ăn bạn trai trước quá thời hạn như anh chứ!"
Quá thời hạn? Hai tròng mắt Trình Dư Chân híp lại, bất quá vẫn nở nụ cười đáng giận như cũ.
"Bạn trai trước này như anh là để càng lâu hương càng thuần, chỉ sợ em chỉ cần nếm qua liền nghiện."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ hồng, lại nghĩ tới giấc mộng xuân tối hôm qua, yết hầu khẩn trương lăn lộn một chút, bắt buộc bản thân đừng nhìn vào bờ ngực cường tráng kia nữa.
"Anh thích dát vàng lên mặt mình quá nhỉ, cho dù tôi không có nam nhân lâu như vậy, cũng sẽ không hề có chút mơ màng nào đối với anh!" Câu cuối cùng chính là gạt người, bởi vì tối hôm qua gần như đã đích thân trải qua cảnh này.
Tươi cười của anh càng lúc càng sáng rực rỡ, nhìn cô từ trên xuống dưới, "Thì ra từ lúc chia tay anh đến giờ, em không kết giao với bạn trai khác?"
A! Tại sao cô lại tự tạo bẫy cho mình?
Lâm Gia Gia sửng sốt trong chốc lát, thở phì phì nghiến chặt quai hàm.
"Liên, liên quan gì đến anh? Cho dù không có nam nhân, tôi cũng sẽ không chết."
"Đúng vậy, sẽ không chết!" Hai tay Trình Dư Chân cắm vào trong túi quần, lơ đễnh đi về hướng cô, " Chỉ là trải qua nhiều năm, thiếu sự làm dịu của anh, em có vẻ có những ao ước không vừa lòng, hơn nữa dễ dàng nổi giận."
"Anh!" Tên ngông cuồng!
"Anh không ngại trở thành người trị liệu thể xác và tinh thần cho em, giải tỏa mọi bất mãn cùng dục vọng không thể bài tiết trong cơ thể em." Ngữ khí của anh nhẹ nhàng thập phần đáng đánh đòn, cố ý tới gần cô.
Thần sắc của cô kinh hoảng, nhát gan, lại mâu thuẫn muốn biểu hiện ra vẻ mặt không sợ hãi chút nào.
"Tôi mới không cần trị liệu của anh, từ khi chia tay cùng anh, thể xác và tinh thần của tôi tốt vô cùng." Cô nâng cằm lên, tư thái cao ngạo nhìn anh.
Bất đắc dĩ trong đôi mắt của anh, giống như có một loại ma lực, không ngừng hút lấy cô vào bên trong. Sau đó, cô lại nghĩ đến giấc mộng xuân đêm qua.
Môi của anh hôn lên cánh môi của cô, đầu ngón tay lướt qua da thịt mịn màng của cô, phút chốc châm lên một ngọn lửa.
Khi cô phục hồi tinh thần lại, môi của anh đã che lại cái miệng lải nhải của cô, tuấn nhan chiếm cứ hoàn toàn trong đôi mắt của cô. Giống như tối hôm qua, anh chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, không ngừng xâm nhập bên trong khoang miệng của cô.
Đầu ngón tay du ngoạn lúc nhanh lúc chậm, đem khoái ý rót vào bên trong trái tim, làm cho nhiệt độ cơ thể của cô lên cao.
Trong phòng tràn ngập hương vị tình dục khó có thể nói thành lời.
Độ ấm thân thể cô không ngừng tăng lên, cảm giác sướng khoái đang dâng trào khắp toàn thân cao thấp, hai tay tự nhiên bám lấy thân thể mạnh mẽ bên trên cô.
Hai chân bởi vì tê dại dần dần khuếch tán mở ra, cô ưỡn cong người, hai chân cuốn lấy phần eo của anh.
Cuối cùng, ngón tay ma quái đầy mê hoặc của anh làm cho thân thể của cô đạt đến cao trào.
Lâm Gia Gia thấy một giấc mộng xuân ẩm ướt.
Cô thế nhưng ở trong mộng đạt tới cao trào.
Hơn nữa nam nhân vật chính trong mộng, cô mơ hồ cảm giác là Trình Dư Chân.
Khi cô mở hai mắt vào lúc hừng đông, phát hiện cảnh trong mơ này thập phần rất thật, còn làm cho hai chân của cô ẩm ướt, rin rít khó chịu, ngay cả quần lót của cô cũng đều ẩm ướt.
Loại giấc mộng ẩm ướt ủy mị thế này làm cô cảm thấy tội lỗi.
Cô rõ ràng thực chán ghét Trình Dư Chân, vì sao ở trong mộng còn có thể đón ý hùa theo khiêu khích của anh, sau đó dưới sự của trêu chọc anh đạt tới cao trào?
Cô thật sự muốn tìm một khối đậu hũ, đem hình ảnh đầy sắc tình này đánh văng ra khỏi đầu.
Lâm Gia Gia vội vàng mặc xong quần áo, ôm chặt tâm tính đà điểu, muốn vụng trộm rời đi.
Nhưng mới đi ra khỏi phòng, cô liền ngửi thấy hương cà phê.
Cô hít sâu một hơi, mặc kệ như thế nào, vẫn là phải tránh khỏi Trình Dư Chân, giống như kẻ trộm, rón ra rón rén rời khỏi căn phòng của anh.
Từ lầu hai đi xuống lầu một, cô xoay người khom lưng, lặng lẽ đi về hướng cửa chính.
"Đi không lời từ giã luôn luôn là tác phong làm việc của em sao?" Trình Dư Chân thân áo sơmi đen, cùng quần jean, bởi vì có hai nút phía trên không cài, lộ ra bộ ngực khêu gợi.
Lâm Gia Gia thẳng lưng, sắc mặt trắng xanh, nếu đã bị bắt gặp, đành phải xoay người, phải làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Tôi nào có đi không từ giã chứ? Hiện tại không phải chào hỏi sao?" Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, ngước mắt lên, vừa vặn thấy cơ ngực rắn chắc của anh.
Trời ạ! Trên cổ anh là khuôn mặt tuy rằng tuấn mỹ nhã nhặn, nhưng dưới cổ của anh là một vườn xuân sắc làm cho nữ nhân có cơn xúc động, muốn xông đến xé rách áo sơmi của anh.
"Em đói bụng không?"
Cô nuốt xuống một ngụm nước miếng, nơi nào đó của thân thể thật là "Đói", đôi mắt không tự giác làm càn đánh giá thân hình của anh.
"Theo anh thấy, em thực sự rất đói bụng." Anh thấp giọng nở nụ cười, "Anh tuyệt không để ý nếu được làm bữa sáng của em."
Cô đơn thuần trực tiếp giống như lúc trước vậy, làm cho tâm tình của anh thật tốt.
"Phi phi phi." Cô phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện thói hư tật xấu của anh lại trỗi dậy, lấy đùa bỡn cô làm vui. "Ai muốn ăn bạn trai trước quá thời hạn như anh chứ!"
Quá thời hạn? Hai tròng mắt Trình Dư Chân híp lại, bất quá vẫn nở nụ cười đáng giận như cũ.
"Bạn trai trước này như anh là để càng lâu hương càng thuần, chỉ sợ em chỉ cần nếm qua liền nghiện."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ hồng, lại nghĩ tới giấc mộng xuân tối hôm qua, yết hầu khẩn trương lăn lộn một chút, bắt buộc bản thân đừng nhìn vào bờ ngực cường tráng kia nữa.
"Anh thích dát vàng lên mặt mình quá nhỉ, cho dù tôi không có nam nhân lâu như vậy, cũng sẽ không hề có chút mơ màng nào đối với anh!" Câu cuối cùng chính là gạt người, bởi vì tối hôm qua gần như đã đích thân trải qua cảnh này.
Tươi cười của anh càng lúc càng sáng rực rỡ, nhìn cô từ trên xuống dưới, "Thì ra từ lúc chia tay anh đến giờ, em không kết giao với bạn trai khác?"
A! Tại sao cô lại tự tạo bẫy cho mình?
Lâm Gia Gia sửng sốt trong chốc lát, thở phì phì nghiến chặt quai hàm.
"Liên, liên quan gì đến anh? Cho dù không có nam nhân, tôi cũng sẽ không chết."
"Đúng vậy, sẽ không chết!" Hai tay Trình Dư Chân cắm vào trong túi quần, lơ đễnh đi về hướng cô, " Chỉ là trải qua nhiều năm, thiếu sự làm dịu của anh, em có vẻ có những ao ước không vừa lòng, hơn nữa dễ dàng nổi giận."
"Anh!" Tên ngông cuồng!
"Anh không ngại trở thành người trị liệu thể xác và tinh thần cho em, giải tỏa mọi bất mãn cùng dục vọng không thể bài tiết trong cơ thể em." Ngữ khí của anh nhẹ nhàng thập phần đáng đánh đòn, cố ý tới gần cô.
Thần sắc của cô kinh hoảng, nhát gan, lại mâu thuẫn muốn biểu hiện ra vẻ mặt không sợ hãi chút nào.
"Tôi mới không cần trị liệu của anh, từ khi chia tay cùng anh, thể xác và tinh thần của tôi tốt vô cùng." Cô nâng cằm lên, tư thái cao ngạo nhìn anh.
Bất đắc dĩ trong đôi mắt của anh, giống như có một loại ma lực, không ngừng hút lấy cô vào bên trong. Sau đó, cô lại nghĩ đến giấc mộng xuân đêm qua.
Môi của anh hôn lên cánh môi của cô, đầu ngón tay lướt qua da thịt mịn màng của cô, phút chốc châm lên một ngọn lửa.
Khi cô phục hồi tinh thần lại, môi của anh đã che lại cái miệng lải nhải của cô, tuấn nhan chiếm cứ hoàn toàn trong đôi mắt của cô. Giống như tối hôm qua, anh chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, không ngừng xâm nhập bên trong khoang miệng của cô.
Bình luận truyện