Bán Ngâm
Chương 10: Đợi ở bên cạnh tôi (2487 từ)
Nguyễn Niệm Sơ trong lòng chìm xuống, thanh âm mang theo một chút run rẩy, "...Những lời này, tôi có thể hay không hiểu thành, anh đang thừa nhận?"
Lệ Đằng nhếch môi, không lên tiếng, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt kia, như có thể ở trên mặt cô đâm thủng mấy cái lỗ.
Vài giây ngắn ngủi, vô số ý nghĩ hiện lên trên đầu Nguyễn Niệm Sơ. Cô nhíu mày, cũng tiến đến gần hắn, dùng âm lượng chỉ mình hắn nghe thấy hỏi: "Anh là cảnh sát?"
Lệ Đằng lại bỗng nhiên cười rộ lên, nhướng mày, "Thật sự coi đang đóng phim đây."
"Có phải hay không?" Cô truy hỏi, đồng thời chăm chú nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đối phương, nỗ lực tìm ra sơ hở cùng manh mối. Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo, anh ta liền đem ánh mắt dời đi.
"Không phải."
"Thật sự không phải?"
Lệ Đằng cầm trong tay chiếc bật lửa, "Cạch" một tiếng, ngọn lửa như nuốt trọn đêm đen. Hắn hút thuốc, ngữ khí lạnh nhạt mà tuỳ ý, "Không phải."
Vừa dứt lời, Nguyễn Niệm Sơ đôi mắt liền đỏ. Cô nghiêng đầu đi, không nói gì nữa, yên lặng lên giường hướng mặt vào bên trong tường, tay che miệng lại.
Từ góc độ của Lệ Đằng nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy cô gái nhỏ bé yếu ớt không có một tiếng động co rúm người, động tác rất nhỏ.
Anh hạ tầm mắt, hít sâu một cái, lửa trực tiếp từ giữa đốt tới cuống thuốc lá.
Nửa khắc sau, anh tiện tay ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, lấy chân đẩy đẩy cái chăn đơn trên đất, cúi người, nằm xuống. Căn nhà gỗ trúc ở bên ngoài, mặt trăng hiện ra, ánh trăng chiếu vào căn nhà đơn sơ, thế nhưng lại có vẻ đẹp lạ lùng.
Lệ Đằng gối một cánh tay sau gáy, nhằm hờ hai mắt, nói: "Tôi không phải cảnh sát, rất thất vọng?"
Người trên giường không trả lời, một cái không nhịn được, miệng thút tha thút thít hít vào ngụm khí lạnh.
Anh nghe thấy được, không ngọn nguồn tự dưng thấy bực bội, chân mày nhíu lại, thấp giọng gọi tên cô: "Nguyễn Niệm Sơ."
"Xin lỗi. Tôi hiện tại không muốn nói chuyện." Cô mở miệng vẫn còn giọng mũi nức nở, tận lực bình tĩnh lại. Nói xong lấy cái chăn, kéo cao che lại toàn bộ đầu.
Cô bị bắt cóc ròng rã 20 ngày. Mấy ngày nay, người này tựa hồ đều cho cô hi vọng, nhưng cũng làm cho cô thất vọng. Cô dần trở nên mẫn cảm, nghi thần nghi quỷ, tinh thần cũng sắp sụp đổ. Cứ tiếp tục như thế, cô hoài nghi chính mình cũng không có khả năng chống đỡ cho đến khi được rời đi nơi này.
Cô quá mệt mỏi, cũng rất nhớ nhà.
Lúc này, người phía dưới bỗng nhiên nói một câu, tiếng nói nhẹ mà nhu hoà, phảng phất như nửa tỉnh nửa mê nói mớ. Anh ta hỏi: "Cô là người ở đâu?"
Cô chần chờ mấy giây, vẫn là trả lời: "Vân Thành."
Lệ Đằng nhẹ giọng: "Nói một chút đi."
Cô im lặng nửa khắc, đem chăn kéo thấp xuống, rồi nói tiếp: "Vân Thành là thành thị phát đạt số một số hai cả nước, dân cư số lượng lớn, kinh tế phồn vinh... Cái gì cũng tốt, chỉ là giá hàng quá cao, sương mù cũng tương đối nghiêm trọng..."
Lệ Đằng nhìn ban đêm bên ngoài cửa sổ, không nói gì. Nghe cô nói, non sông vạn dặm cũng từng cái một tràn ngập trong đầu, Nam, Bắc, núi cao, sông dài, bầu trời xanh ngắt, minh hoàng thổ địa... Anh bỗng nhiên cười một cái cực kì nhạt. Bốn năm. Ở chỗ này chờ đợi quá lâu, anh gần như sắp quên màu sắc của quê hương thổ địa.
Nguyễn Niệm Sơ nói rất nhiều. Địa lý Vân Thành, hoàn cảnh, khí hậu, món ăn đặc sắc... Nghĩ đến cái gì, cô hầu như đều lôi ra nói một lần. Cô nghĩ, đại khái chỉ có thân ở tuyệt cảnh nhân tài mới hiểu được, lòng người chỉ hướng về hai điều, không có ai khác biệt.
Một là ảo tưởng về tương lai, hai là hồi ức tốt đẹp.
Ngoài cửa sổ ánh trăng mát lạnh như nước, hai người một người nghe, một người giảng, thời gian phảng phất có khoảnh khắc yên lặng.
Hồi ức xong Vân Thành, tâm tình Nguyễn Niệm Sơ cũng bình phục lại, ngữ khí cũng nhu hoà đi: "Anh sao?"
"Cái gì?"
"Anh là ở chỗ nào?"
Lệ Đằng bình tĩnh đáp: "Chướng Bắc."
Địa danh này, tương đối xa lạ. Hơn nữa, Nguyễn Niệm Sơ về địa lý lại rất kém, cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, cũng không nhớ được đây là ở đâu. Đành phải hỏi lại: "Ở phía Bắc?"
Anh ừ một tiếng, nhắm mắt lại, ngữ khí hờ hững, "Là một thành thị nhỏ. Cùng với chỗ của bọn cô không có cách nào so với."
Nguyễn Niệm Sơ ở trên giường trở mình, nhìn về phía anh, ngữ khí vừa bất ngờ, lại vừa nằm trong dự liệu, "Xem ra tôi đoán không sai. Lệ Đằng, anh quả nhiên là người Trung Quốc."
Đối phương vẻ mặt thờ ơ, "Muộn rồi. Cô ngủ đi."
Nguyễn Niệm Sơ: "Cứu tôi, giúp tôi, bởi vì tôi và anh là đồng bào?"
Lệ Đằng nói: "Xem như vậy."
"Vậy cũng thật cảm ơn anh." Cô xì thanh, một lần nữa nằm xuống, ngữ khí nửa đùa nửa thật mang theo trào phúng, "Thiện niệm vẫn tồn tại, lương chi chưa mẫn."
Lệ Đằng cũng cười, ngữ khí nhàn nhạt: "Không cần khách khí."
Đêm nay tán gẫu, hai người đối thoại mấy chục câu, tuy rằng không tính là nhiều, nhưng so với trước kia, đã xem như có một bước nhảy vọt. Nguyễn Niệm Sơ cảm thấy, cần phải có một kết thúc hoàn hảo cho cuộc trò chuyện hiếm có khi hài hoà này.
Dù sao, khả năng nó sẽ là lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng.
Vì thế cô nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
Lần này Lệ Đằng im lặng một chút, mới nói: "Nguyễn Niệm Sơ." Tay anh vô thức sờ lên con dao bên hông, "Ngày mai cho dù phát sinh ra chuyện gì, tôi cần cô nghe lời tôi, đợi ở bên cạnh tôi."
"...Vì sao?"
"Tôi sẽ bảo vệ cô." Giữa những hàng chữ, không chút sợ hãi gợn sóng, phảng phất như bảo vệ cô dưới cái nhìn của hắn, đó là đạo lí hiển nhiên.
Nguyễn Niệm Sơ lông mi có một chút rung động. Sau đó, cô nằm quay lưng lại với anh, nhắm mắt, "Tôi biết rồi. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Lệ Đằng nói.
Phía trên hô hấp đều đều, dường như đã ngủ. Cô đương nhiên không biết, kể từ khi chào đời đến nay, anh là lần đầu tiên nói chúc ngủ ngon với một người con gái.
*
Ngày thứ 21 Nguyễn Niệm Sơ bị bắt cóc, mưa to.
Trời còn chưa sáng, cô đã bị tiếng mưa tí tách tí tách ngoài phòng đánh thức. Tối hôm qua ngủ quá muộn, cô vẫn như cũ thấy buồn ngủ, nhưng cũng chẳng có tâm tư ngủ, đơn giản rời giường rửa mặt.
Đang muốn chải đầu, cánh cửa gỗ két một tiếng mở ra.
Nguyễn Niệm Sơ quay đầu lại, Lệ Đằng đi vào. Trong tay hắn bưng hai cái sừng lớn, trên đó có vài miếng bánh mì khô và một quả trứng luộc. Đây là bữa sáng hàng ngày của bọn họ.
Anh đặt cái bát lên bàn, chớp chớp mắt, chỉ chỉ ý bảo cô ra ăn cơm.
Vẻ mặt cô hơi kinh ngạc, "Anh không phải ra ngoài?"
Lệ Đằng cắn một miếng bánh mì, liếc mắt nhìn cô, "Làm sao?"
"... Thác Lý nói, ngày hôm nay chỗ này sẽ đón hai người khách quan trọng." Cô ngồi xuống, cầm lấy quả trứng luộc gõ vỡ vỏ, chậm rãi bóc ra, "Tôi cho rằng anh phải ra đón tiếp."
Anh đem cả khối bánh mì nhét vào trong miệng, phủi phủi tay, mặt không thay đổi nói: "Tiểu tử kia cái gì cũng nói cho cô."
Nguyễn Niệm Sơ cân nhắc một chút những lời này, cảm thấy anh ta không tức giận, nhân tiện nói, "Nơi này dạo gần đây, tôi cảm thấy mọi người đều rất khẩn trương. Tôi cảm thấy kỳ quái, nên hỏi cậu ta vài câu."
Trứng được lột xong, cô cắn một miếng thì cảm thấy nóng, liền phải đặt ở bên miệng thổi.
Lệ Đằng nghiêng đầu muốn nói cái gì, trong chớp mắt, nhìn đến quai hàm đẹp đẽ của cô cùng hai má đang phình ra. Khuôn mặt trắng như tuyết cùng đôi môi hồng nhạt, hai màu sắc dường như đạt đến sự hài hoà chưa từng có. Đôi môi của cô nhỏ nhắn, khoé môi hơi nhếch lên, còn có một hạt nhỏ hồng ở giữa môi trên.
Không bao lâu, anh dời tầm mắt nhìn sang nơi khác, trầm giọng nói: "Đừng chạy loạn khắp nơi."
"Ờ." Cô ngữ khí tuỳ ý. Câu nói này hầu như mỗi ngày anh ta đều nói, cô nghe cũng rất quen thuộc.
Lệ Đằng cường điệu, "Đợi ở trong phòng. Chỗ nào cũng không được đi."
Nguyễn Niệm Sơ cắn một đầu trứng gà, chợt nhớ tới cái gì, giương mắt về phía anh, "Đêm qua, anh không phải đã nói tôi đợi ở bên cạnh anh sao?"
Lệ Đằng rũ mắt, tầm mắt dừng lại chỗ lòng đỏ trứng dính ở trên khoé miệng cô, mấy giây sau, duỗi tay ra lau cho cô.
Cô ngớ ra, vẫn là theo bản năng mà né tránh.
Anh thu tay về, vẻ mặt lạnh nhạt không chút thay đổi, nói: "Đến lúc đó tôi sẽ đến tìm cô. Trước đó, chỗ nào cô cũng không được đi. Hiểu không?"
Nguyễn Niệm Sơ gật đầu một cái.
Giao phó xong, Lệ Đằng đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi ra cửa còn chỉ chỉ khoé miệng của cô, "Dính lòng đỏ trứng, lấy giấy lau đi một chút." Nói xong xoay người, đi nhanh ra ngoài.
Cô cau mày, "Anh trứng gà còn chưa ăn."
Người kia đi vào trong mưa, cũng không quay đầu lại, "Cho cô."
Vốn dĩ, Nguyễn Niệm Sơ nghĩ ngày hôm nay, cô sẽ phải lo lắng đề phòng đến kinh tâm động phách. Nhưng mà, ngoài dự liệu của cô, vào ban ngày, lại bình yên đến khó tin nổi.
Thậm chí vào giữa trưa tiểu Thác Lý cùng với bà A Tân như thường ngày đến ăn cơm cùng cô, nói chuyện phiếm.
Sau bữa trưa, bà A Tân muốn đi doanh trại các nơi để thu gom bát đĩa. Nguyễn Niệm Sơ nhìn bóng dáng tập tễnh của bà, có chút không đành lòng, muốn đi theo hỗ trợ, lại bị Thác Lý ngăn lại.
Thiếu niên làm dấu tay chéo trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc, dùng Tiếng Anh nói: "Lệ ca nói cô không thể chạy loạn khắp nơi."
Cô dở khóc dở cười, "...Anh ta để cậu giám sát tôi?"
Thác Lý lắc đầu như trống tỏi, "Dù sao cô cũng không được đi ra ngoài. Lệ ca nói hôm nay sẽ phát sinh chuyện lớn, hai chúng ta nhất định phải chờ ở đây với nhau."
Nguyễn Niệm Sơ không lay chuyển được, không thể làm gì khác hơn là đứng nhìn bà A Tân rời đi.
Buổi chiều không có gì làm, tiểu Thác Lý nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát dạy Nguyễn Niệm Sơ nói Miên ngữ. Cô không hứng thú lắm, nhưng thấy thiếu niên nhiệt tình như vậy, đành phải nhẫn nại học hỏi.
Học lần này, học đến tận năm giờ chiều. Mưa đã tạnh, mặt trời ngả về tây, chân trời như ẩn như hiện một đạo cầu vồng.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao.
Nguyễn Niệm Sơ hoang mang, đẩy cửa sổ nhìn xung quanh bên ngoài, chỉ thấy miệng cổng mở rộng, mấy chiếc xe việt dã thành một đoàn lái vào doanh trại. Không bao lâu, xe dừng hẳn, có mấy người vạm vỡ cầm trên tay khẩu AK47 nhảy xuống xe, mà chiếc xe đi đầu tiên, hai người đàn ông trung niên hào hoa phong nhã bước ra.
Một người mắt to mày rậm, là khuôn mặt điển hình của người Âu Mĩ, người kia thì đeo kính râm và bịt khẩu trang, cả khuôn mặt bị che kín mít, không biết còn tưởng rằng đây là minh tinh nào ra phố.
Nguyễn Niệm Sơ hơi nhíu mày, "Who is this?"
Thác Lý đè thấp âm thanh, "Might be... Boss."
"..." Cô ánh mắt nhảy lên, nhìn thấy một đoàn người khác tiến lên nghênh đón. Người đi đầu cầm một chuỗi trân châu nở nụ cười thân thiết, là Đồ Ngoã, phía sau đều là cận vệ của hắn, còn có khuôn mặt vĩnh viễn lạnh lùng Lệ Đằng.
Đồ Ngoã cùng hai vị khách cười khanh khách chào hỏi một chút, rất nhanh liền dẫn bọn họ đi sâu vào trong doanh trại.
Tiếng bước chân dần đi xa.
Thanh âm Thác Lý đè cực thấp: "Nguyên lai đây chính là chuyện lớn mà Lệ ca nói."
"..." Nguyễn Niệm Sơ suy tư, "Có lẽ vậy." Đamg muốn đóng cửa sổ, khoé mặt lại liếc thấy gian nhà của bà A Tân, cửa sổ cũng đang mở. Bà nhìn bóng lưng bọn họ xa dần, mặt không hề cảm xúc.
Nguyễn Niệm Sơ đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Bởi vì bà lão xưa nay ánh mắt luôn hiền lành ôn hoà, giờ đây lại âm trầm đến đáng sợ.
*
Cùng lúc đó, cách xa mặt đất cao chỗ trống 1000 mét. Cuồng phong gào thét.
"Báo cáo đội trưởng! Tất cả công tác chuẩn bị đều đã được sắp xếp! Xin chỉ thị!"
"Lệ đội phó chỗ đó có tình huống gì mới không?"
"Không có!"
"Tất cả cứ dựa theo kế hoạch mà chấp hành. Thông báo các chiến sĩ, hãy kiểm tra tất cả trang bị lần cuối cùng, năm phút sau mở cửa khoang thuyền, chuẩn bị nhảy."
Mọi người đồng thanh đáp: "Rõ!"
Lệ Đằng nhếch môi, không lên tiếng, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt kia, như có thể ở trên mặt cô đâm thủng mấy cái lỗ.
Vài giây ngắn ngủi, vô số ý nghĩ hiện lên trên đầu Nguyễn Niệm Sơ. Cô nhíu mày, cũng tiến đến gần hắn, dùng âm lượng chỉ mình hắn nghe thấy hỏi: "Anh là cảnh sát?"
Lệ Đằng lại bỗng nhiên cười rộ lên, nhướng mày, "Thật sự coi đang đóng phim đây."
"Có phải hay không?" Cô truy hỏi, đồng thời chăm chú nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đối phương, nỗ lực tìm ra sơ hở cùng manh mối. Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo, anh ta liền đem ánh mắt dời đi.
"Không phải."
"Thật sự không phải?"
Lệ Đằng cầm trong tay chiếc bật lửa, "Cạch" một tiếng, ngọn lửa như nuốt trọn đêm đen. Hắn hút thuốc, ngữ khí lạnh nhạt mà tuỳ ý, "Không phải."
Vừa dứt lời, Nguyễn Niệm Sơ đôi mắt liền đỏ. Cô nghiêng đầu đi, không nói gì nữa, yên lặng lên giường hướng mặt vào bên trong tường, tay che miệng lại.
Từ góc độ của Lệ Đằng nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy cô gái nhỏ bé yếu ớt không có một tiếng động co rúm người, động tác rất nhỏ.
Anh hạ tầm mắt, hít sâu một cái, lửa trực tiếp từ giữa đốt tới cuống thuốc lá.
Nửa khắc sau, anh tiện tay ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, lấy chân đẩy đẩy cái chăn đơn trên đất, cúi người, nằm xuống. Căn nhà gỗ trúc ở bên ngoài, mặt trăng hiện ra, ánh trăng chiếu vào căn nhà đơn sơ, thế nhưng lại có vẻ đẹp lạ lùng.
Lệ Đằng gối một cánh tay sau gáy, nhằm hờ hai mắt, nói: "Tôi không phải cảnh sát, rất thất vọng?"
Người trên giường không trả lời, một cái không nhịn được, miệng thút tha thút thít hít vào ngụm khí lạnh.
Anh nghe thấy được, không ngọn nguồn tự dưng thấy bực bội, chân mày nhíu lại, thấp giọng gọi tên cô: "Nguyễn Niệm Sơ."
"Xin lỗi. Tôi hiện tại không muốn nói chuyện." Cô mở miệng vẫn còn giọng mũi nức nở, tận lực bình tĩnh lại. Nói xong lấy cái chăn, kéo cao che lại toàn bộ đầu.
Cô bị bắt cóc ròng rã 20 ngày. Mấy ngày nay, người này tựa hồ đều cho cô hi vọng, nhưng cũng làm cho cô thất vọng. Cô dần trở nên mẫn cảm, nghi thần nghi quỷ, tinh thần cũng sắp sụp đổ. Cứ tiếp tục như thế, cô hoài nghi chính mình cũng không có khả năng chống đỡ cho đến khi được rời đi nơi này.
Cô quá mệt mỏi, cũng rất nhớ nhà.
Lúc này, người phía dưới bỗng nhiên nói một câu, tiếng nói nhẹ mà nhu hoà, phảng phất như nửa tỉnh nửa mê nói mớ. Anh ta hỏi: "Cô là người ở đâu?"
Cô chần chờ mấy giây, vẫn là trả lời: "Vân Thành."
Lệ Đằng nhẹ giọng: "Nói một chút đi."
Cô im lặng nửa khắc, đem chăn kéo thấp xuống, rồi nói tiếp: "Vân Thành là thành thị phát đạt số một số hai cả nước, dân cư số lượng lớn, kinh tế phồn vinh... Cái gì cũng tốt, chỉ là giá hàng quá cao, sương mù cũng tương đối nghiêm trọng..."
Lệ Đằng nhìn ban đêm bên ngoài cửa sổ, không nói gì. Nghe cô nói, non sông vạn dặm cũng từng cái một tràn ngập trong đầu, Nam, Bắc, núi cao, sông dài, bầu trời xanh ngắt, minh hoàng thổ địa... Anh bỗng nhiên cười một cái cực kì nhạt. Bốn năm. Ở chỗ này chờ đợi quá lâu, anh gần như sắp quên màu sắc của quê hương thổ địa.
Nguyễn Niệm Sơ nói rất nhiều. Địa lý Vân Thành, hoàn cảnh, khí hậu, món ăn đặc sắc... Nghĩ đến cái gì, cô hầu như đều lôi ra nói một lần. Cô nghĩ, đại khái chỉ có thân ở tuyệt cảnh nhân tài mới hiểu được, lòng người chỉ hướng về hai điều, không có ai khác biệt.
Một là ảo tưởng về tương lai, hai là hồi ức tốt đẹp.
Ngoài cửa sổ ánh trăng mát lạnh như nước, hai người một người nghe, một người giảng, thời gian phảng phất có khoảnh khắc yên lặng.
Hồi ức xong Vân Thành, tâm tình Nguyễn Niệm Sơ cũng bình phục lại, ngữ khí cũng nhu hoà đi: "Anh sao?"
"Cái gì?"
"Anh là ở chỗ nào?"
Lệ Đằng bình tĩnh đáp: "Chướng Bắc."
Địa danh này, tương đối xa lạ. Hơn nữa, Nguyễn Niệm Sơ về địa lý lại rất kém, cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, cũng không nhớ được đây là ở đâu. Đành phải hỏi lại: "Ở phía Bắc?"
Anh ừ một tiếng, nhắm mắt lại, ngữ khí hờ hững, "Là một thành thị nhỏ. Cùng với chỗ của bọn cô không có cách nào so với."
Nguyễn Niệm Sơ ở trên giường trở mình, nhìn về phía anh, ngữ khí vừa bất ngờ, lại vừa nằm trong dự liệu, "Xem ra tôi đoán không sai. Lệ Đằng, anh quả nhiên là người Trung Quốc."
Đối phương vẻ mặt thờ ơ, "Muộn rồi. Cô ngủ đi."
Nguyễn Niệm Sơ: "Cứu tôi, giúp tôi, bởi vì tôi và anh là đồng bào?"
Lệ Đằng nói: "Xem như vậy."
"Vậy cũng thật cảm ơn anh." Cô xì thanh, một lần nữa nằm xuống, ngữ khí nửa đùa nửa thật mang theo trào phúng, "Thiện niệm vẫn tồn tại, lương chi chưa mẫn."
Lệ Đằng cũng cười, ngữ khí nhàn nhạt: "Không cần khách khí."
Đêm nay tán gẫu, hai người đối thoại mấy chục câu, tuy rằng không tính là nhiều, nhưng so với trước kia, đã xem như có một bước nhảy vọt. Nguyễn Niệm Sơ cảm thấy, cần phải có một kết thúc hoàn hảo cho cuộc trò chuyện hiếm có khi hài hoà này.
Dù sao, khả năng nó sẽ là lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng.
Vì thế cô nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
Lần này Lệ Đằng im lặng một chút, mới nói: "Nguyễn Niệm Sơ." Tay anh vô thức sờ lên con dao bên hông, "Ngày mai cho dù phát sinh ra chuyện gì, tôi cần cô nghe lời tôi, đợi ở bên cạnh tôi."
"...Vì sao?"
"Tôi sẽ bảo vệ cô." Giữa những hàng chữ, không chút sợ hãi gợn sóng, phảng phất như bảo vệ cô dưới cái nhìn của hắn, đó là đạo lí hiển nhiên.
Nguyễn Niệm Sơ lông mi có một chút rung động. Sau đó, cô nằm quay lưng lại với anh, nhắm mắt, "Tôi biết rồi. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Lệ Đằng nói.
Phía trên hô hấp đều đều, dường như đã ngủ. Cô đương nhiên không biết, kể từ khi chào đời đến nay, anh là lần đầu tiên nói chúc ngủ ngon với một người con gái.
*
Ngày thứ 21 Nguyễn Niệm Sơ bị bắt cóc, mưa to.
Trời còn chưa sáng, cô đã bị tiếng mưa tí tách tí tách ngoài phòng đánh thức. Tối hôm qua ngủ quá muộn, cô vẫn như cũ thấy buồn ngủ, nhưng cũng chẳng có tâm tư ngủ, đơn giản rời giường rửa mặt.
Đang muốn chải đầu, cánh cửa gỗ két một tiếng mở ra.
Nguyễn Niệm Sơ quay đầu lại, Lệ Đằng đi vào. Trong tay hắn bưng hai cái sừng lớn, trên đó có vài miếng bánh mì khô và một quả trứng luộc. Đây là bữa sáng hàng ngày của bọn họ.
Anh đặt cái bát lên bàn, chớp chớp mắt, chỉ chỉ ý bảo cô ra ăn cơm.
Vẻ mặt cô hơi kinh ngạc, "Anh không phải ra ngoài?"
Lệ Đằng cắn một miếng bánh mì, liếc mắt nhìn cô, "Làm sao?"
"... Thác Lý nói, ngày hôm nay chỗ này sẽ đón hai người khách quan trọng." Cô ngồi xuống, cầm lấy quả trứng luộc gõ vỡ vỏ, chậm rãi bóc ra, "Tôi cho rằng anh phải ra đón tiếp."
Anh đem cả khối bánh mì nhét vào trong miệng, phủi phủi tay, mặt không thay đổi nói: "Tiểu tử kia cái gì cũng nói cho cô."
Nguyễn Niệm Sơ cân nhắc một chút những lời này, cảm thấy anh ta không tức giận, nhân tiện nói, "Nơi này dạo gần đây, tôi cảm thấy mọi người đều rất khẩn trương. Tôi cảm thấy kỳ quái, nên hỏi cậu ta vài câu."
Trứng được lột xong, cô cắn một miếng thì cảm thấy nóng, liền phải đặt ở bên miệng thổi.
Lệ Đằng nghiêng đầu muốn nói cái gì, trong chớp mắt, nhìn đến quai hàm đẹp đẽ của cô cùng hai má đang phình ra. Khuôn mặt trắng như tuyết cùng đôi môi hồng nhạt, hai màu sắc dường như đạt đến sự hài hoà chưa từng có. Đôi môi của cô nhỏ nhắn, khoé môi hơi nhếch lên, còn có một hạt nhỏ hồng ở giữa môi trên.
Không bao lâu, anh dời tầm mắt nhìn sang nơi khác, trầm giọng nói: "Đừng chạy loạn khắp nơi."
"Ờ." Cô ngữ khí tuỳ ý. Câu nói này hầu như mỗi ngày anh ta đều nói, cô nghe cũng rất quen thuộc.
Lệ Đằng cường điệu, "Đợi ở trong phòng. Chỗ nào cũng không được đi."
Nguyễn Niệm Sơ cắn một đầu trứng gà, chợt nhớ tới cái gì, giương mắt về phía anh, "Đêm qua, anh không phải đã nói tôi đợi ở bên cạnh anh sao?"
Lệ Đằng rũ mắt, tầm mắt dừng lại chỗ lòng đỏ trứng dính ở trên khoé miệng cô, mấy giây sau, duỗi tay ra lau cho cô.
Cô ngớ ra, vẫn là theo bản năng mà né tránh.
Anh thu tay về, vẻ mặt lạnh nhạt không chút thay đổi, nói: "Đến lúc đó tôi sẽ đến tìm cô. Trước đó, chỗ nào cô cũng không được đi. Hiểu không?"
Nguyễn Niệm Sơ gật đầu một cái.
Giao phó xong, Lệ Đằng đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi ra cửa còn chỉ chỉ khoé miệng của cô, "Dính lòng đỏ trứng, lấy giấy lau đi một chút." Nói xong xoay người, đi nhanh ra ngoài.
Cô cau mày, "Anh trứng gà còn chưa ăn."
Người kia đi vào trong mưa, cũng không quay đầu lại, "Cho cô."
Vốn dĩ, Nguyễn Niệm Sơ nghĩ ngày hôm nay, cô sẽ phải lo lắng đề phòng đến kinh tâm động phách. Nhưng mà, ngoài dự liệu của cô, vào ban ngày, lại bình yên đến khó tin nổi.
Thậm chí vào giữa trưa tiểu Thác Lý cùng với bà A Tân như thường ngày đến ăn cơm cùng cô, nói chuyện phiếm.
Sau bữa trưa, bà A Tân muốn đi doanh trại các nơi để thu gom bát đĩa. Nguyễn Niệm Sơ nhìn bóng dáng tập tễnh của bà, có chút không đành lòng, muốn đi theo hỗ trợ, lại bị Thác Lý ngăn lại.
Thiếu niên làm dấu tay chéo trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc, dùng Tiếng Anh nói: "Lệ ca nói cô không thể chạy loạn khắp nơi."
Cô dở khóc dở cười, "...Anh ta để cậu giám sát tôi?"
Thác Lý lắc đầu như trống tỏi, "Dù sao cô cũng không được đi ra ngoài. Lệ ca nói hôm nay sẽ phát sinh chuyện lớn, hai chúng ta nhất định phải chờ ở đây với nhau."
Nguyễn Niệm Sơ không lay chuyển được, không thể làm gì khác hơn là đứng nhìn bà A Tân rời đi.
Buổi chiều không có gì làm, tiểu Thác Lý nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát dạy Nguyễn Niệm Sơ nói Miên ngữ. Cô không hứng thú lắm, nhưng thấy thiếu niên nhiệt tình như vậy, đành phải nhẫn nại học hỏi.
Học lần này, học đến tận năm giờ chiều. Mưa đã tạnh, mặt trời ngả về tây, chân trời như ẩn như hiện một đạo cầu vồng.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao.
Nguyễn Niệm Sơ hoang mang, đẩy cửa sổ nhìn xung quanh bên ngoài, chỉ thấy miệng cổng mở rộng, mấy chiếc xe việt dã thành một đoàn lái vào doanh trại. Không bao lâu, xe dừng hẳn, có mấy người vạm vỡ cầm trên tay khẩu AK47 nhảy xuống xe, mà chiếc xe đi đầu tiên, hai người đàn ông trung niên hào hoa phong nhã bước ra.
Một người mắt to mày rậm, là khuôn mặt điển hình của người Âu Mĩ, người kia thì đeo kính râm và bịt khẩu trang, cả khuôn mặt bị che kín mít, không biết còn tưởng rằng đây là minh tinh nào ra phố.
Nguyễn Niệm Sơ hơi nhíu mày, "Who is this?"
Thác Lý đè thấp âm thanh, "Might be... Boss."
"..." Cô ánh mắt nhảy lên, nhìn thấy một đoàn người khác tiến lên nghênh đón. Người đi đầu cầm một chuỗi trân châu nở nụ cười thân thiết, là Đồ Ngoã, phía sau đều là cận vệ của hắn, còn có khuôn mặt vĩnh viễn lạnh lùng Lệ Đằng.
Đồ Ngoã cùng hai vị khách cười khanh khách chào hỏi một chút, rất nhanh liền dẫn bọn họ đi sâu vào trong doanh trại.
Tiếng bước chân dần đi xa.
Thanh âm Thác Lý đè cực thấp: "Nguyên lai đây chính là chuyện lớn mà Lệ ca nói."
"..." Nguyễn Niệm Sơ suy tư, "Có lẽ vậy." Đamg muốn đóng cửa sổ, khoé mặt lại liếc thấy gian nhà của bà A Tân, cửa sổ cũng đang mở. Bà nhìn bóng lưng bọn họ xa dần, mặt không hề cảm xúc.
Nguyễn Niệm Sơ đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Bởi vì bà lão xưa nay ánh mắt luôn hiền lành ôn hoà, giờ đây lại âm trầm đến đáng sợ.
*
Cùng lúc đó, cách xa mặt đất cao chỗ trống 1000 mét. Cuồng phong gào thét.
"Báo cáo đội trưởng! Tất cả công tác chuẩn bị đều đã được sắp xếp! Xin chỉ thị!"
"Lệ đội phó chỗ đó có tình huống gì mới không?"
"Không có!"
"Tất cả cứ dựa theo kế hoạch mà chấp hành. Thông báo các chiến sĩ, hãy kiểm tra tất cả trang bị lần cuối cùng, năm phút sau mở cửa khoang thuyền, chuẩn bị nhảy."
Mọi người đồng thanh đáp: "Rõ!"
Bình luận truyện