Bần Tăng
Chương 50: Công pháp mới
“Thiên hạ này không có thứ y thích mà không đoạt được.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Thiệp mời của Cố Chiêu?
Thẩm Độc nghe thế thì khẽ nở nụ cười, đôi mắt vụt sáng lập lòe loẹt xoẹt ngấm ngầm mưu tính, ngồi yên sau án thư, bảo Diêu Thanh đem thiệp mời vào.
Thiệp mời thiếp vàng bình thường không có gì lạ, nhưng nội dung có hơi đặc biệt.
Người người đều biết, từ lúc thiên hạ hội được Võ thánh Lâu Đông Vọng tổ chức đến nay, ngày càng tạo ra sức ảnh hưởng không tầm thường đối với toàn bộ giang hồ. Mấy năm gần đây, nhờ sở hữu tài lực hùng hậu và có tiếng nói ở cả hai phe hắc bạch mà Tà Phong sơn trang đã nắm quyền chủ trì, thiên hạ hội mỗi năm một lần trở thành sự kiện hết thảy nhân sĩ võ lâm không thể không nhảy vào quan tâm.
Kể cả tiếng xấu vang xa như Yêu Ma đạo cũng vậy.
Trước đây Thẩm Độc từng tới Tà Phong sơn trang, nhưng chưa bao giờ chính thức tham dự thiên hạ hội. Nguyên nhân không gì khác chính vì y là đại ma đầu mà người người trong võ lâm ai cũng muốn diệt trừ, ngấm ngầm qua lại thân thiết với Thiếu trang chủ Tà Phong sơn trang – Lục Phi Thiền thì được, chứ chắc chắn không có chuyện quang minh chính đại đi tham gia thiên hạ hội.
Thứ nhất Lục Phi Thiền không có bản lĩnh ấy.
Thứ hai y cũng phải nghĩ thử xem đi đến đấy có bị đám nhân sĩ chính đạo trong võ lâm vây công chém chết hay không.
Cho nên đối với thiên hạ hội, xưa nay y toàn đứng từ xa nhìn.
Nhưng giờ đã khác.
Lúc ở thành Ích Dương y và Cố Chiêu đã vạch kế hoạch cẩn thận, quả nhiên Cố Chiêu làm việc như đã bàn.
Sau trận tàn sát máu tanh ở cửa khẩu Vĩnh Gia, hung danh của Yêu Ma đạo lan xa lần thứ hai, đồng thời tin tức hậu nhân Võ thánh rơi vào tay Thẩm Độc cũng truyền khắp giang hồ.
Sau đó y vờ vĩnh công bố với Cố Chiêu và chính đạo: Cướp hậu nhân Võ thánh chỉ vì muốn tốt cho hậu nhân Võ thánh, định mời Nghê Thiên Thiên chữa bệnh cho cậu ta mà thôi. Lẽ nào chính đạo muốn cướp lại người từ chỗ của y, sau đó để mặc Lâu công tử bệnh tật yếu ớt ốm chết tươi?
Quả nhiên chính đạo ngừng công kích.
Rõ ràng biết Thẩm Độc cướp Lâu Chương đi chắc chắn vì 3 quyển Phật Tàng giấu trong thiền viện Thiên Cơ, bây giờ lại ra vẻ đạo mạo công bố muốn chữa bệnh cho Lâu Chương, thế mà cả đám chính đạo không một ai dám phản bác.
Tại sao?
Bởi vì bọn họ là chính đạo, là chính nhân quân tử, dù có thèm khát 3 quyển Phật Tàng cỡ nào cũng không dám quang minh chính đại bảo rằng không thèm quan tâm Lâu Chương sống hay chết. Chưa kể Cố Chiêu đã nói với bọn họ tình hình sức khỏe của Lâu Chương.
Có một Bồng Sơn đệ nhất tiên đạo đức tốt, tấm lòng rộng lượng ở đây, mọi người nào dám nói gì, đành chịu nhục liên hệ với Yêu Ma đạo, bọn họ nói cái rắm ấy!
Cứ như thế dần dần chặn đứng mọi ngôn luận.
Hiện tại Cố Chiêu hạ mình, liên lạc với Tà Phong sơn trang, muốn mời Thẩm Độc tham dự thiên hạ hội, bàn bạc rõ ràng chuyện của Lâu Chương.
Trong thiệp mời viết rõ đường hoàng:
“Ta thường nghe nói bể khổ quay đầu(*), người lầm đường biết sửa chữa từ xưa tới nay lúc nào cũng có. Thẩm Đạo chủ có tấm lòng nhân ái thiện lương, sẵn sàng đưa tay giúp đỡ Lâu công tử ốm yếu khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, khiến Chiêu không khỏi khắc sâu trong lòng. Song, Đạo chủ không màng đến Phật Tàng, còn Chiêu thì lại mang lòng day dứt vì bữa tiệc ngày xưa khiến Đạo chủ gặp nạn, nên kính mời Đạo chủ đến thiên hạ hội ở Tà Phong sơn trang vào ngày mùng 2 tháng 2, để cho Chiêu và Lục trang chủ được mời ly rượu tạ tội, xin mở cửa đón chào.”
(*) Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.
“Đạo chủ, chỉ sợ đây cũng là Hồng Môn yến mà thôi. Ngài, không định đi đấy chứ?” Chắc tại thời gian Thẩm Độc đọc thiệp mời quá lâu làm Diêu Thanh có dự cảm không ổn.
Thẩm Độc liếc nhìn nàng một cái, cười: “Sao lại không đi nhỉ?”
“Hồng Môn yến đấy ạ!”
Thế mà còn phải hỏi tại sao à?
Diêu Thanh không hiểu: “Ngài định đi thật ư? Nhưng chính đạo đến thiên hạ hội rất đông, một khi xảy ra chuyện gì, dù chúng ta có mang bao nhiêu người đi chăng nữa cũng không xoay xở kịp, mà ngài còn bị Cố Chiêu hãm hại một lần rồi nữa chứ…”
“Thì sao?”
Thẩm Độc nghe thấy câu “bị Cố Chiêu hãm hại một lần rồi”, chẳng hiểu sao cứ thấy khó chịu, giọng nói lạnh dần, nhưng không định thay đổi dự tính ban đầu.
“Hắn có bản lĩnh hãm hại ta một lần, thì sẽ có bản lĩnh hãm hại ta lần thứ hai. Nhưng đến Tà Phong sơn trang thì có làm sao? Cố Chiêu quen biết Lục Phàm, nhưng Lục Phi Thiền và ta cũng có quan hệ mật thiết. Ngươi biết đấy, trong tay chúng ta chỉ có mỗi Lâu Chương, muốn lấy Phật Tàng thì còn phải xem thiền viện Thiên Cơ đồng ý hay không. Nhưng nếu ta có thể lừa Cố Chiêu, khiến hắn chấp nhận ta, cùng ta đi đến thiền viện Thiên Cơ, thì đám lừa trọc kia có bản lĩnh hơn nữa cũng không dám đối đầu với chính đạo toàn thiên hạ. Đến lúc đó, Phật Tàng không vào tay ta thì còn vào tay ai?”
Tìm phú quý trong hiểm nguy.
Xưa nay Thẩm Độc luôn là kẻ không bao giờ đi theo lẽ thường, mê mẩn mạo hiểm.
Diêu Thanh nghe y nói vậy, hai tròng mắt trợn trừng, quả thực kích động đến mức hít đầy mồm khí lạnh: Vừa lừa Cố Chiêu, vừa quang minh chính đại mang Lâu Chương đến thiền viện Thiên Cơ đòi 3 quyển Phật Tàng! Tưởng đám hòa thượng của thiền viện ăn chay nhiều không biết cầm kiếm nữa à?!
“Đạo chủ…”
Môi nàng run lên muốn khuyên nhủ thêm.
Thẩm Độc phẩy tay cắt ngang, đánh gãy lời nàng định nói, tiện tay đặt thiệp lên án thư: “Ý ta đã quyết, ngươi lui xuống chuẩn bị đi. Từ nay đến thiên hạ hội chỉ còn nửa tháng, mà Tà Phong sơn trang nằm ở phía Đông Nam, tính ra chúng ta phải xuất phát sớm. Ngoài ra sắp tới đại thọ sáu mươi của Lê lão, năm đó ta được chính tay ông ấy tặng Vô Thương đao, bảo người nhanh chóng chuẩn bị quà tặng cho tốt. Hai ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát, đến kiếm lư chúc thọ trước rồi mới tới Tà Phong sơn trang sau.”
“…Vâng.”
Trong giọng điệu đáp lời hiếm khi có chút ủ rũ.
Diêu Thanh cảm thấy Thẩm Độc thật sự quá bất chấp lý lẽ và chấp niệm của y với 3 quyển Phật Tàng thật sự quá sâu.
Đã có ma công Lục Hợp Thần Quyết nghịch thiên cỡ này rồi sao còn phải mơ ước thứ Võ thánh để lại nữa?
Lấy về có thể học được ư?
Học xong có thể đạt được thành công ư?
Chuyện học võ, xưa nay quý hồ tinh, bất quý hồ đa. (*)
(*) Chỉ cần tốt chứ không cần nhiều; nhiều hay ít không quan trọng
Đạo lý đơn giản như vậy, nàng còn hiểu, Thẩm Độc sao có thể không hiểu?
Chính vì thế mà Diêu Thanh không thể hiểu y đang nghĩ cái gì, lúc nhận lệnh lui ra ngoài chỉ biết tự an ủi một cách gượng ép: Chắc Đạo chủ định mình không dùng được cũng nhất quyết không cho kẻ khác dùng, nhỉ?
Thấy nàng đi rồi, Phượng Tiêu vốn đang ngồi im thin thít mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện mà Thẩm Độc với Diêu Thanh bàn bạc nàng không có hứng thú, chỉ chu mỏ lầu bầu một câu: “Hứ, Diêu hữu sứ thật sự là, đến cũng không bảo người thông báo trước, làm ta giật cả mình suýt thì không kịp giấu thứ tốt đi. Chỉ vài chữ nữa là giải xong rồi, nếu có chuyện gì xảy ra nàng chịu trách nhiệm được à?”
“Sắp giải xong rồi à?”
Đoạn trước Thẩm Độc không để ý, nghe đến phía sau mới hơi kinh ngạc, không khỏi đứng dậy đi tới bên cạnh Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu vội vàng nói: “Đúng ạ, chỉ xíu nữa thôi, ngài chờ một tí, ta giải nốt vài chữ nữa.”
Nói xong nàng vội cầm bút, nhanh chóng viết nốt mấy chữ cuối cùng lên tấm lụa mỏng.
Thật ra còn thiếu một câu ngăn ngắn thôi, chỉ tí đã viết xong.
Xong xuôi nàng đặt bút xuống, hong khô vết mực, dâng tấm lụa mỏng chi chít chữ như hiến vật quý cho Thẩm Độc, hai con mắt chớp chớp sáng lấp lánh, y hệt cún con chờ chủ nhân khen ngợi.
Thẩm Độc thấy thế cười cười sờ sờ đầu nàng.
“Giỏi quá.”
Nếu đổi lại là người thiếu kiên nhẫn như y, chỉ sợ chưa giải được nửa chữ đã quẳng sang một bên luôn rồi. Có thể nói năm ấy y rơi xuống vực, nếu Lục Hợp Thần Quyết không khắc thẳng lên tường, không cần vật vã tìm đã nhìn thấy ngay, thì chắc y đã chết toi ở dưới đó rồi.
Thẩm Độc chăm chú xem tấm lụa mỏng.
Phượng Tiêu viết thể chữ tiểu Khải nhìn rất đẹp, dù lộ ra vẻ mềm mại yếu ớt của người chưa tập võ nhưng lại mang theo cảm giác thanh nhã yểu điệu chỉ thuộc riêng về phái nữ.
Chẳng qua nội dung phía trên…
“Đạo chủ, sao thế ạ, giải không đúng ạ?”
Nhìn vẻ mặt Thẩm Độc bỗng không thoải mái lắm, Phượng Tiêu thấp thỏm, sợ mình làm sai chỗ nào đó.
Nhưng Thẩm Độc không đáp lời.
Hai hàng lông mày ẩn đầy nét ngang ngược của y nhíu sâu, như lá liễu mảnh nhỏ xanh biếc vẽ ra gợn sóng trên mặt hồ yên ả, rồi đột ngột toát lên vẻ nghi ngờ cùng nghiêm trọng.
Cứ luôn cảm thấy thứ này có điều bất thường.
Trước khi chết, Võ thánh Lâu Đông Vọng để lại 3 quyển tinh hoa võ học giấu trong điện Thiên Phật, đây là điều mà người trên võ lâm đều biết.
Nhưng 3 quyển Phật Tàng đến cùng là cái dạng gì, không ai biết.
Trong nhận thức của Thẩm Độc, cái gọi là “3 quyển”, nói thế nào cũng phải ghi lại sở học cả đời của Võ thánh, hẳn không ít mới đúng chứ?
Mảnh lụa mỏng manh trước mắt đây là…
3 quyển?
Thẩm Độc đọc từ đầu đến cuối, chỉ có đúng 3 chương, mà số chữ mỗi một chương đều không nhiều, mở đầu là một câu: “Pháp nhãn toàn mi hưu tá vấn, quan liên trì hòa một huyền cầm.”
Pháp nhãn pháp nhãn, thấy thế nào cũng giống từ ngữ trong kinh phật của thiền viện Thiên Cơ.
Nhưng ý nghĩa trong câu này y không tài nào hiểu được.
Cẩn thận suy ngẫm 3 chương phía sau câu kệ này, mày mò từng chút từng chút một mới tìm ra hướng đi.
Giống như…
Một tâm pháp nội công?
Khi Thẩm Độc ý thức được điều này, trong lòng chợt nhảy dựng, siết tấm lụa mỏng trong tay, quay đầu lại cho Phượng Tiêu một nụ cười trấn an: “Không có gì sai hết, yên tâm, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, hai ngày sau thu xếp đồ đạc theo ta ra ngoài một chuyến.”
“Ý, ta cũng được ra ngoài á!”
Vừa nãy Phượng Tiêu nghe Thẩm Độc và Diêu Thanh đối thoại, biết lần này Đạo chủ muốn đi xa nhà, nhưng không ngờ mình cũng có phần, nhoắng cái hưng phấn đến mức mặt đỏ rần rần, vội vã gật đầu cứ như sợ Thẩm Độc đổi ý.
“Cám ơn Đạo chủ! Thế Phượng Tiêu lui xuống chuẩn bị đây!”
Vừa nói xong đã biến mất như một làn khói.
Thẩm Độc còn há mồm định dặn dò vài việc, ai ngờ nàng chạy nhanh thế? Chẳng biết làm gì hơn ngoài nhìn cánh cửa bị đóng chặt mà lòng bất đắc dĩ.
Mà cũng không có việc gì quan trọng, dặn dò sau cũng được.
Còn trước mắt…
Ánh mắt rơi xuống tấm lụa mỏng, suy nghĩ của Thẩm Độc đã vào luồng, nhất thời bất chấp tất cả, dứt khoát ngồi xếp bằng trên giường nhỏ bên dưới cửa sổ, đặt nội dung 3 chương lên đầu gối đọc kỹ.
Đọc suốt nửa canh giờ mới mò ra manh mối.
Tinh hoa võ học Võ thánh để lại là cái dạng gì, không một ai biết. Nhưng nếu dùng kinh nghiệm từng đọc tám phần mười bí tịch võ công khắp thiên hạ của y để phán đoán.
Trên một trang này không phải công pháp bình thường.
Thậm chí, thâm ảo đến mức làm y kinh sợ.
Được rồi, bí tịch võ công trong thiên hạ không nhất thiết phải hiểu trọn vẹn mới được tu luyện, nhiều người chỉ hiểu bề ngoài không hiểu thâm sâu cũng đạt được thành tựu không thua kém gì người hiểu hết.
Thẩm Độc cảm giác mình đã mò được chút râu ria, liền bắt tay vào thử nghiệm ngay.
Tĩnh tâm nín thở, hai bàn tay duỗi thẳng, chậm rãi đi từ ngực hạ xuống đầu gối, tạm thời áp chế Lục Hợp Thần Quyết đang chuyển động không ngừng trong cơ thể, tập trung tinh thần, hít một hơi đầy buồng phổi, chuyển vào đan điền.
Trong chớp mắt chuyển động của kinh mạch quanh thân hoàn toàn biển đổi…
Thẩm Độc ở lì trong phòng thử nghiệm cả đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai nghe thấy tiếng gõ cửa y mới mở mắt ra.
Sâu trong con ngươi đen thẳm là tia sáng chói lọi, khiến cả người tràn đầy sức sống, dù lệ khí trên mặt y làm tăng thêm phần ngột ngạt và bức bách, nhưng không có vẻ gì là mệt mỏi vì tu luyện cả đêm!
Môn công pháp này và Lục Hợp Thần Quyết y luôn tu luyện hoàn toàn khác nhau. Nếu như bảo Lục Hợp Thần Quyết thuần âm hiểm độc, thì môn công pháp này chính trực ôn hòa, kiên cường mạnh mẽ.
Thẩm Độc tập võ nhiều năm, nội lực thâm hậu.
Nếu đổi lại là người mới học võ chắc không cảm nhận được lợi ích trong đó, nhưng Thẩm Độc luyện suốt một đêm, nội công thăng tiến thần tốc, chỉ cảm giác trong cơ thể thêm một dòng khí chính dương mạnh mẽ, chảy khắp kinh mạch, làm dịu đi khí âm hàn ăn mòn kinh mạch do Lục Hợp Thần Quyết sản sinh.
Cuối cùng thì ông trời cũng chịu giúp y ư?
Phải biết rằng, từ lúc sống sót qua một kiếp ở Bất Không sơn, tất nhiên y muốn thoát khỏi kết cục chết vì phản phệ, nhưng Lục Hợp Thần Quyết đã đẩy y vào một cái hố sâu, dù sau này y không tu luyện nữa, thần quyết cũng sẽ tự đạt tới cảnh giới đại thành.
Mà đại thành, chính là ngày chết của y.
Cứ tưởng rằng hẳn phải chết, ai ngờ trong tuyệt cảnh bỗng nhiên bắt được một tia hi vọng mỏng manh? Tuy rằng không rõ có hữu dụng thật hay không, nhưng trước mắt y đâu còn lựa chọn nào khác…
Trái tim Thẩm Độc bỗng nhiên nóng ran.
Y ngước mắt nhìn về phía cánh cửa, nhanh chóng ổn định tâm tính, nói: “Vào đi.”
Dám gõ cửa vào giờ này cũng chỉ có Bùi Vô Tịch thôi.
Chẳng qua sau chiến dịch lần trước ở cửa khẩu Vĩnh Gia, đã lâu hắn chưa chủ động tới tìm y.
Thẩm Độc ngồi xếp bằng trên giường nhỏ trải thảm nhung, liếc mắt quan sát Bùi Vô Tịch bước vào, thấy rõ bờ môi mỏng của hắn mím chặt, đáy mắt chứa đựng sương lạnh, hỏi: “Có việc gì?”
“Ngươi muốn đến Thiên Hạ hội theo lời mời của Cố Chiêu?”
Không hành lễ, không gọi “Đạo chủ”, bên hông Bùi Vô Tịch treo Vô Thương đao mà y đưa, giọng nói lạnh cóng, giá rét như mùa đông, hỏi mà như chất vấn.
Vẻ mặt Thẩm Độc không chút thay đổi, hai bàn tay thon dài đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng gõ gõ, nói: “Đi thì sao?”
“Đi?”
Bùi Vô Tịch thật sự suýt tí nữa đã nổi điên lên!
“3 quyển Phật Tàng quan trọng đến cỡ nào, đáng để ngươi liều mình bị Cố Chiêu tính kế lần thứ hai ư?!”
Bùi Vô Tịch luôn luôn mâu thuẫn, Thẩm Độc hiểu hắn, bao gồm cả nỗi tức giận và lời nói thốt ra lúc này của hắn.
Chỉ là…
Tất cả những thứ đó không thay đổi được câu trả lời của y: “Đáng.”
Bởi ngay cả Cố Chiêu cũng không biết, y chấp nhận cuộc giao dịch gần như may áo cưới cho người khác, không phải vì 3 quyển Phật Tàng, mà vì một người trong thiền viện Thiên Cơ.
Y nghĩ ——
Con lừa trọc ấy không muốn đi với y, sao y không thể ép hắn đi, cướp hắn về?
Thẩm Độc y đây vốn là một ma đầu, tác phong làm việc đương nhiên phải trắng trợn không kiêng dè. Cảm nhận của lừa trọc? Tay trói gà không chặt, cảm nhận của hắn có là cái rắm gì!
Thiên hạ này không có thứ y thích mà không đoạt được.
Người cũng thế.
Lần này, y, muốn lên thiền viện Thiên Cơ, cướp một người về.
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Thiệp mời của Cố Chiêu?
Thẩm Độc nghe thế thì khẽ nở nụ cười, đôi mắt vụt sáng lập lòe loẹt xoẹt ngấm ngầm mưu tính, ngồi yên sau án thư, bảo Diêu Thanh đem thiệp mời vào.
Thiệp mời thiếp vàng bình thường không có gì lạ, nhưng nội dung có hơi đặc biệt.
Người người đều biết, từ lúc thiên hạ hội được Võ thánh Lâu Đông Vọng tổ chức đến nay, ngày càng tạo ra sức ảnh hưởng không tầm thường đối với toàn bộ giang hồ. Mấy năm gần đây, nhờ sở hữu tài lực hùng hậu và có tiếng nói ở cả hai phe hắc bạch mà Tà Phong sơn trang đã nắm quyền chủ trì, thiên hạ hội mỗi năm một lần trở thành sự kiện hết thảy nhân sĩ võ lâm không thể không nhảy vào quan tâm.
Kể cả tiếng xấu vang xa như Yêu Ma đạo cũng vậy.
Trước đây Thẩm Độc từng tới Tà Phong sơn trang, nhưng chưa bao giờ chính thức tham dự thiên hạ hội. Nguyên nhân không gì khác chính vì y là đại ma đầu mà người người trong võ lâm ai cũng muốn diệt trừ, ngấm ngầm qua lại thân thiết với Thiếu trang chủ Tà Phong sơn trang – Lục Phi Thiền thì được, chứ chắc chắn không có chuyện quang minh chính đại đi tham gia thiên hạ hội.
Thứ nhất Lục Phi Thiền không có bản lĩnh ấy.
Thứ hai y cũng phải nghĩ thử xem đi đến đấy có bị đám nhân sĩ chính đạo trong võ lâm vây công chém chết hay không.
Cho nên đối với thiên hạ hội, xưa nay y toàn đứng từ xa nhìn.
Nhưng giờ đã khác.
Lúc ở thành Ích Dương y và Cố Chiêu đã vạch kế hoạch cẩn thận, quả nhiên Cố Chiêu làm việc như đã bàn.
Sau trận tàn sát máu tanh ở cửa khẩu Vĩnh Gia, hung danh của Yêu Ma đạo lan xa lần thứ hai, đồng thời tin tức hậu nhân Võ thánh rơi vào tay Thẩm Độc cũng truyền khắp giang hồ.
Sau đó y vờ vĩnh công bố với Cố Chiêu và chính đạo: Cướp hậu nhân Võ thánh chỉ vì muốn tốt cho hậu nhân Võ thánh, định mời Nghê Thiên Thiên chữa bệnh cho cậu ta mà thôi. Lẽ nào chính đạo muốn cướp lại người từ chỗ của y, sau đó để mặc Lâu công tử bệnh tật yếu ớt ốm chết tươi?
Quả nhiên chính đạo ngừng công kích.
Rõ ràng biết Thẩm Độc cướp Lâu Chương đi chắc chắn vì 3 quyển Phật Tàng giấu trong thiền viện Thiên Cơ, bây giờ lại ra vẻ đạo mạo công bố muốn chữa bệnh cho Lâu Chương, thế mà cả đám chính đạo không một ai dám phản bác.
Tại sao?
Bởi vì bọn họ là chính đạo, là chính nhân quân tử, dù có thèm khát 3 quyển Phật Tàng cỡ nào cũng không dám quang minh chính đại bảo rằng không thèm quan tâm Lâu Chương sống hay chết. Chưa kể Cố Chiêu đã nói với bọn họ tình hình sức khỏe của Lâu Chương.
Có một Bồng Sơn đệ nhất tiên đạo đức tốt, tấm lòng rộng lượng ở đây, mọi người nào dám nói gì, đành chịu nhục liên hệ với Yêu Ma đạo, bọn họ nói cái rắm ấy!
Cứ như thế dần dần chặn đứng mọi ngôn luận.
Hiện tại Cố Chiêu hạ mình, liên lạc với Tà Phong sơn trang, muốn mời Thẩm Độc tham dự thiên hạ hội, bàn bạc rõ ràng chuyện của Lâu Chương.
Trong thiệp mời viết rõ đường hoàng:
“Ta thường nghe nói bể khổ quay đầu(*), người lầm đường biết sửa chữa từ xưa tới nay lúc nào cũng có. Thẩm Đạo chủ có tấm lòng nhân ái thiện lương, sẵn sàng đưa tay giúp đỡ Lâu công tử ốm yếu khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, khiến Chiêu không khỏi khắc sâu trong lòng. Song, Đạo chủ không màng đến Phật Tàng, còn Chiêu thì lại mang lòng day dứt vì bữa tiệc ngày xưa khiến Đạo chủ gặp nạn, nên kính mời Đạo chủ đến thiên hạ hội ở Tà Phong sơn trang vào ngày mùng 2 tháng 2, để cho Chiêu và Lục trang chủ được mời ly rượu tạ tội, xin mở cửa đón chào.”
(*) Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.
“Đạo chủ, chỉ sợ đây cũng là Hồng Môn yến mà thôi. Ngài, không định đi đấy chứ?” Chắc tại thời gian Thẩm Độc đọc thiệp mời quá lâu làm Diêu Thanh có dự cảm không ổn.
Thẩm Độc liếc nhìn nàng một cái, cười: “Sao lại không đi nhỉ?”
“Hồng Môn yến đấy ạ!”
Thế mà còn phải hỏi tại sao à?
Diêu Thanh không hiểu: “Ngài định đi thật ư? Nhưng chính đạo đến thiên hạ hội rất đông, một khi xảy ra chuyện gì, dù chúng ta có mang bao nhiêu người đi chăng nữa cũng không xoay xở kịp, mà ngài còn bị Cố Chiêu hãm hại một lần rồi nữa chứ…”
“Thì sao?”
Thẩm Độc nghe thấy câu “bị Cố Chiêu hãm hại một lần rồi”, chẳng hiểu sao cứ thấy khó chịu, giọng nói lạnh dần, nhưng không định thay đổi dự tính ban đầu.
“Hắn có bản lĩnh hãm hại ta một lần, thì sẽ có bản lĩnh hãm hại ta lần thứ hai. Nhưng đến Tà Phong sơn trang thì có làm sao? Cố Chiêu quen biết Lục Phàm, nhưng Lục Phi Thiền và ta cũng có quan hệ mật thiết. Ngươi biết đấy, trong tay chúng ta chỉ có mỗi Lâu Chương, muốn lấy Phật Tàng thì còn phải xem thiền viện Thiên Cơ đồng ý hay không. Nhưng nếu ta có thể lừa Cố Chiêu, khiến hắn chấp nhận ta, cùng ta đi đến thiền viện Thiên Cơ, thì đám lừa trọc kia có bản lĩnh hơn nữa cũng không dám đối đầu với chính đạo toàn thiên hạ. Đến lúc đó, Phật Tàng không vào tay ta thì còn vào tay ai?”
Tìm phú quý trong hiểm nguy.
Xưa nay Thẩm Độc luôn là kẻ không bao giờ đi theo lẽ thường, mê mẩn mạo hiểm.
Diêu Thanh nghe y nói vậy, hai tròng mắt trợn trừng, quả thực kích động đến mức hít đầy mồm khí lạnh: Vừa lừa Cố Chiêu, vừa quang minh chính đại mang Lâu Chương đến thiền viện Thiên Cơ đòi 3 quyển Phật Tàng! Tưởng đám hòa thượng của thiền viện ăn chay nhiều không biết cầm kiếm nữa à?!
“Đạo chủ…”
Môi nàng run lên muốn khuyên nhủ thêm.
Thẩm Độc phẩy tay cắt ngang, đánh gãy lời nàng định nói, tiện tay đặt thiệp lên án thư: “Ý ta đã quyết, ngươi lui xuống chuẩn bị đi. Từ nay đến thiên hạ hội chỉ còn nửa tháng, mà Tà Phong sơn trang nằm ở phía Đông Nam, tính ra chúng ta phải xuất phát sớm. Ngoài ra sắp tới đại thọ sáu mươi của Lê lão, năm đó ta được chính tay ông ấy tặng Vô Thương đao, bảo người nhanh chóng chuẩn bị quà tặng cho tốt. Hai ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát, đến kiếm lư chúc thọ trước rồi mới tới Tà Phong sơn trang sau.”
“…Vâng.”
Trong giọng điệu đáp lời hiếm khi có chút ủ rũ.
Diêu Thanh cảm thấy Thẩm Độc thật sự quá bất chấp lý lẽ và chấp niệm của y với 3 quyển Phật Tàng thật sự quá sâu.
Đã có ma công Lục Hợp Thần Quyết nghịch thiên cỡ này rồi sao còn phải mơ ước thứ Võ thánh để lại nữa?
Lấy về có thể học được ư?
Học xong có thể đạt được thành công ư?
Chuyện học võ, xưa nay quý hồ tinh, bất quý hồ đa. (*)
(*) Chỉ cần tốt chứ không cần nhiều; nhiều hay ít không quan trọng
Đạo lý đơn giản như vậy, nàng còn hiểu, Thẩm Độc sao có thể không hiểu?
Chính vì thế mà Diêu Thanh không thể hiểu y đang nghĩ cái gì, lúc nhận lệnh lui ra ngoài chỉ biết tự an ủi một cách gượng ép: Chắc Đạo chủ định mình không dùng được cũng nhất quyết không cho kẻ khác dùng, nhỉ?
Thấy nàng đi rồi, Phượng Tiêu vốn đang ngồi im thin thít mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện mà Thẩm Độc với Diêu Thanh bàn bạc nàng không có hứng thú, chỉ chu mỏ lầu bầu một câu: “Hứ, Diêu hữu sứ thật sự là, đến cũng không bảo người thông báo trước, làm ta giật cả mình suýt thì không kịp giấu thứ tốt đi. Chỉ vài chữ nữa là giải xong rồi, nếu có chuyện gì xảy ra nàng chịu trách nhiệm được à?”
“Sắp giải xong rồi à?”
Đoạn trước Thẩm Độc không để ý, nghe đến phía sau mới hơi kinh ngạc, không khỏi đứng dậy đi tới bên cạnh Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu vội vàng nói: “Đúng ạ, chỉ xíu nữa thôi, ngài chờ một tí, ta giải nốt vài chữ nữa.”
Nói xong nàng vội cầm bút, nhanh chóng viết nốt mấy chữ cuối cùng lên tấm lụa mỏng.
Thật ra còn thiếu một câu ngăn ngắn thôi, chỉ tí đã viết xong.
Xong xuôi nàng đặt bút xuống, hong khô vết mực, dâng tấm lụa mỏng chi chít chữ như hiến vật quý cho Thẩm Độc, hai con mắt chớp chớp sáng lấp lánh, y hệt cún con chờ chủ nhân khen ngợi.
Thẩm Độc thấy thế cười cười sờ sờ đầu nàng.
“Giỏi quá.”
Nếu đổi lại là người thiếu kiên nhẫn như y, chỉ sợ chưa giải được nửa chữ đã quẳng sang một bên luôn rồi. Có thể nói năm ấy y rơi xuống vực, nếu Lục Hợp Thần Quyết không khắc thẳng lên tường, không cần vật vã tìm đã nhìn thấy ngay, thì chắc y đã chết toi ở dưới đó rồi.
Thẩm Độc chăm chú xem tấm lụa mỏng.
Phượng Tiêu viết thể chữ tiểu Khải nhìn rất đẹp, dù lộ ra vẻ mềm mại yếu ớt của người chưa tập võ nhưng lại mang theo cảm giác thanh nhã yểu điệu chỉ thuộc riêng về phái nữ.
Chẳng qua nội dung phía trên…
“Đạo chủ, sao thế ạ, giải không đúng ạ?”
Nhìn vẻ mặt Thẩm Độc bỗng không thoải mái lắm, Phượng Tiêu thấp thỏm, sợ mình làm sai chỗ nào đó.
Nhưng Thẩm Độc không đáp lời.
Hai hàng lông mày ẩn đầy nét ngang ngược của y nhíu sâu, như lá liễu mảnh nhỏ xanh biếc vẽ ra gợn sóng trên mặt hồ yên ả, rồi đột ngột toát lên vẻ nghi ngờ cùng nghiêm trọng.
Cứ luôn cảm thấy thứ này có điều bất thường.
Trước khi chết, Võ thánh Lâu Đông Vọng để lại 3 quyển tinh hoa võ học giấu trong điện Thiên Phật, đây là điều mà người trên võ lâm đều biết.
Nhưng 3 quyển Phật Tàng đến cùng là cái dạng gì, không ai biết.
Trong nhận thức của Thẩm Độc, cái gọi là “3 quyển”, nói thế nào cũng phải ghi lại sở học cả đời của Võ thánh, hẳn không ít mới đúng chứ?
Mảnh lụa mỏng manh trước mắt đây là…
3 quyển?
Thẩm Độc đọc từ đầu đến cuối, chỉ có đúng 3 chương, mà số chữ mỗi một chương đều không nhiều, mở đầu là một câu: “Pháp nhãn toàn mi hưu tá vấn, quan liên trì hòa một huyền cầm.”
Pháp nhãn pháp nhãn, thấy thế nào cũng giống từ ngữ trong kinh phật của thiền viện Thiên Cơ.
Nhưng ý nghĩa trong câu này y không tài nào hiểu được.
Cẩn thận suy ngẫm 3 chương phía sau câu kệ này, mày mò từng chút từng chút một mới tìm ra hướng đi.
Giống như…
Một tâm pháp nội công?
Khi Thẩm Độc ý thức được điều này, trong lòng chợt nhảy dựng, siết tấm lụa mỏng trong tay, quay đầu lại cho Phượng Tiêu một nụ cười trấn an: “Không có gì sai hết, yên tâm, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, hai ngày sau thu xếp đồ đạc theo ta ra ngoài một chuyến.”
“Ý, ta cũng được ra ngoài á!”
Vừa nãy Phượng Tiêu nghe Thẩm Độc và Diêu Thanh đối thoại, biết lần này Đạo chủ muốn đi xa nhà, nhưng không ngờ mình cũng có phần, nhoắng cái hưng phấn đến mức mặt đỏ rần rần, vội vã gật đầu cứ như sợ Thẩm Độc đổi ý.
“Cám ơn Đạo chủ! Thế Phượng Tiêu lui xuống chuẩn bị đây!”
Vừa nói xong đã biến mất như một làn khói.
Thẩm Độc còn há mồm định dặn dò vài việc, ai ngờ nàng chạy nhanh thế? Chẳng biết làm gì hơn ngoài nhìn cánh cửa bị đóng chặt mà lòng bất đắc dĩ.
Mà cũng không có việc gì quan trọng, dặn dò sau cũng được.
Còn trước mắt…
Ánh mắt rơi xuống tấm lụa mỏng, suy nghĩ của Thẩm Độc đã vào luồng, nhất thời bất chấp tất cả, dứt khoát ngồi xếp bằng trên giường nhỏ bên dưới cửa sổ, đặt nội dung 3 chương lên đầu gối đọc kỹ.
Đọc suốt nửa canh giờ mới mò ra manh mối.
Tinh hoa võ học Võ thánh để lại là cái dạng gì, không một ai biết. Nhưng nếu dùng kinh nghiệm từng đọc tám phần mười bí tịch võ công khắp thiên hạ của y để phán đoán.
Trên một trang này không phải công pháp bình thường.
Thậm chí, thâm ảo đến mức làm y kinh sợ.
Được rồi, bí tịch võ công trong thiên hạ không nhất thiết phải hiểu trọn vẹn mới được tu luyện, nhiều người chỉ hiểu bề ngoài không hiểu thâm sâu cũng đạt được thành tựu không thua kém gì người hiểu hết.
Thẩm Độc cảm giác mình đã mò được chút râu ria, liền bắt tay vào thử nghiệm ngay.
Tĩnh tâm nín thở, hai bàn tay duỗi thẳng, chậm rãi đi từ ngực hạ xuống đầu gối, tạm thời áp chế Lục Hợp Thần Quyết đang chuyển động không ngừng trong cơ thể, tập trung tinh thần, hít một hơi đầy buồng phổi, chuyển vào đan điền.
Trong chớp mắt chuyển động của kinh mạch quanh thân hoàn toàn biển đổi…
Thẩm Độc ở lì trong phòng thử nghiệm cả đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai nghe thấy tiếng gõ cửa y mới mở mắt ra.
Sâu trong con ngươi đen thẳm là tia sáng chói lọi, khiến cả người tràn đầy sức sống, dù lệ khí trên mặt y làm tăng thêm phần ngột ngạt và bức bách, nhưng không có vẻ gì là mệt mỏi vì tu luyện cả đêm!
Môn công pháp này và Lục Hợp Thần Quyết y luôn tu luyện hoàn toàn khác nhau. Nếu như bảo Lục Hợp Thần Quyết thuần âm hiểm độc, thì môn công pháp này chính trực ôn hòa, kiên cường mạnh mẽ.
Thẩm Độc tập võ nhiều năm, nội lực thâm hậu.
Nếu đổi lại là người mới học võ chắc không cảm nhận được lợi ích trong đó, nhưng Thẩm Độc luyện suốt một đêm, nội công thăng tiến thần tốc, chỉ cảm giác trong cơ thể thêm một dòng khí chính dương mạnh mẽ, chảy khắp kinh mạch, làm dịu đi khí âm hàn ăn mòn kinh mạch do Lục Hợp Thần Quyết sản sinh.
Cuối cùng thì ông trời cũng chịu giúp y ư?
Phải biết rằng, từ lúc sống sót qua một kiếp ở Bất Không sơn, tất nhiên y muốn thoát khỏi kết cục chết vì phản phệ, nhưng Lục Hợp Thần Quyết đã đẩy y vào một cái hố sâu, dù sau này y không tu luyện nữa, thần quyết cũng sẽ tự đạt tới cảnh giới đại thành.
Mà đại thành, chính là ngày chết của y.
Cứ tưởng rằng hẳn phải chết, ai ngờ trong tuyệt cảnh bỗng nhiên bắt được một tia hi vọng mỏng manh? Tuy rằng không rõ có hữu dụng thật hay không, nhưng trước mắt y đâu còn lựa chọn nào khác…
Trái tim Thẩm Độc bỗng nhiên nóng ran.
Y ngước mắt nhìn về phía cánh cửa, nhanh chóng ổn định tâm tính, nói: “Vào đi.”
Dám gõ cửa vào giờ này cũng chỉ có Bùi Vô Tịch thôi.
Chẳng qua sau chiến dịch lần trước ở cửa khẩu Vĩnh Gia, đã lâu hắn chưa chủ động tới tìm y.
Thẩm Độc ngồi xếp bằng trên giường nhỏ trải thảm nhung, liếc mắt quan sát Bùi Vô Tịch bước vào, thấy rõ bờ môi mỏng của hắn mím chặt, đáy mắt chứa đựng sương lạnh, hỏi: “Có việc gì?”
“Ngươi muốn đến Thiên Hạ hội theo lời mời của Cố Chiêu?”
Không hành lễ, không gọi “Đạo chủ”, bên hông Bùi Vô Tịch treo Vô Thương đao mà y đưa, giọng nói lạnh cóng, giá rét như mùa đông, hỏi mà như chất vấn.
Vẻ mặt Thẩm Độc không chút thay đổi, hai bàn tay thon dài đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng gõ gõ, nói: “Đi thì sao?”
“Đi?”
Bùi Vô Tịch thật sự suýt tí nữa đã nổi điên lên!
“3 quyển Phật Tàng quan trọng đến cỡ nào, đáng để ngươi liều mình bị Cố Chiêu tính kế lần thứ hai ư?!”
Bùi Vô Tịch luôn luôn mâu thuẫn, Thẩm Độc hiểu hắn, bao gồm cả nỗi tức giận và lời nói thốt ra lúc này của hắn.
Chỉ là…
Tất cả những thứ đó không thay đổi được câu trả lời của y: “Đáng.”
Bởi ngay cả Cố Chiêu cũng không biết, y chấp nhận cuộc giao dịch gần như may áo cưới cho người khác, không phải vì 3 quyển Phật Tàng, mà vì một người trong thiền viện Thiên Cơ.
Y nghĩ ——
Con lừa trọc ấy không muốn đi với y, sao y không thể ép hắn đi, cướp hắn về?
Thẩm Độc y đây vốn là một ma đầu, tác phong làm việc đương nhiên phải trắng trợn không kiêng dè. Cảm nhận của lừa trọc? Tay trói gà không chặt, cảm nhận của hắn có là cái rắm gì!
Thiên hạ này không có thứ y thích mà không đoạt được.
Người cũng thế.
Lần này, y, muốn lên thiền viện Thiên Cơ, cướp một người về.
Bình luận truyện