Bạn Trai Được Gió Lớn Thổi Tới

Chương 15



Editor: Hướng Nhật Quỳ

“Lúc đầu thì không phải. Nhưng hiện giờ anh vẫn còn gia đình bạn bè, công ty và đồng nghiệp cũng rất tuyệt vời[1].” Lục Hoài Du khoe: “À, còn rất nhiều tiền nữa.”

[1] Gốc là Cấp lực [给力]: giải thích bên dưới.

Chu San San gục mặt xuống, nếu không phải ma không thể chảy nước mắt thì phỏng chừng lúc này đã rơi nước mắt giàn giụa rồi.

Dù sao cũng là một cô bé, hơn nữa còn mới giúp mình làm một chuyện, Lục Hoài Du cảm thấy hay là đừng bắt nạt cô nữa, bèn nói: “Anh vừa chuẩn bị quà cho em, mấy ngày nữa là có thể giao tới rồi.”

Chu San San đang hu hu hu, nghe vậy bỗng dừng lại, sau khi ‘Ợ’ một tiếng thì mở to hai mắt: “Thật ạ?”

Lục Hoài Du bật cười: “Đương nhiên là thật.”

“Là quà gì thế ạ?” Chu San San vây quanh bên người Lục Hoài Du, liên tục xoay vòng quanh với khoảng cách một mét, lải nhải hỏi: “Video của chương trình mới? Vẽ chân dung hay chữ kí TO?[2]”

[2] Chữ kí TO là thuật ngữ của fans, hiểu nom na là khi ký tên sẽ viết “To…”, tức là tên của fans, hoặc đôi khi còn kèm thêm câu nói ý nghĩa nào đó. (Lười giải thích thêm quá TvT)

Lục Hoài Du bị cô quấn đến choáng váng: “Tới lúc đó em sẽ biết.”

“Hì hì hì.” Chu San San cười khúc khích bay tới chỗ máy chạy bộ, lẩm bẩm nói: “Ngư Ngư chuẩn bị quà cho em, quả nhiên em là người khác biệt mà. Không, em vốn đâu có giống, bọn họ là người, chỉ em là không phải!”

Lục Hoài Du lắc đầu ra khỏi phòng tập thể hình, không đành lòng nhắc nhở cô nàng; trong phòng khách vẫn còn một con đâu phải người.

Đến khi anh quay lại, Chung Minh Cẩn đang ngồi chờ ở đó, hỏi: “Vừa rồi là anh tìm cô ma nữ kia làm việc giúp anh?”

Lục Hoài Du ‘Ừ’ một tiếng: “Có vấn đề gì hả?”

“Nhân ma thù đồ.” Chung Minh Cẩn nói: “Chuyện anh tìm cô ấy giúp anh, tốt nhất là trả đủ thù lao, đừng để mắc nợ cô ấy.”

Lục Hoài Du chẳng rõ tại sao trong lòng căng thẳng, tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại liệu mình có mắc nợ ân tình không phải của nhân loại sau ngần ấy năm qua hay không.

May thay, bởi vì trước đây vẫn luôn chẳng chấp nhận việc giao tiếp với ma quỷ nên chưa từng để họ làm những gì. Nhưng Chu San San là người đầu tiên, còn là do cô bé chủ động hỏi mình.

“Tao biết rồi.” Lục Hoài Du nghiêm túc gật đầu, quyết định chờ mấy món đồ kia được giao đến sẽ nhanh chóng đốt giấy tiền vàng bạc cho Chu San San. Bởi mới nói vẫn nên tìm nhân loại làm việc sẽ thuận tiện hơn.

Nhị sư huynh Dung Bạch ở bên kia rất nhanh gửi tin tức tới, nói với Lục Hoài Du đó chỉ là hai kẻ cầm tiền của người ta đến để chụp ảnh. Bên kia anh ta đã tìm người thăm hỏi, sau này sẽ không trở lại nữa.

Sau khi Lục Hoài Du xem xong nói tiếng cảm ơn thì không hỏi thêm nữa. Bên kia Nhị sư huynh sẵn sàng tiêu tiền giải quyết người tìm đến gây phiền toái cho anh, lấy tính cách bao che khuyết điểm của Dung Bạch, chắc chắn sẽ giúp anh xử lí sạch sẽ. Vì thế ngày hôm sau anh vui vẻ mang người tí hon theo đến trường quay.

Lúc ra ngoài Chung Minh Cẩn lại nhắc nhở: “Nếu có thể, hôm nay chúng ta cố gắng về sớm chút. Những thứ anh mua trễ nhất là chập tối sẽ giao đến, buổi tối tôi có thể dạy anh một vài thứ.”

Từ khi đến nơi này, nó vẫn luôn ăn ở của Lục Hoài Du, anh lại mua cho nó nhiều quần áo như thế. Chủ yếu là anh còn bảo vệ nó, không để bất kì ai biết được sự tồn tại của nó. Tuy nó cũng đảm nhiệm làm bùa hộ mệnh của Lục Hoài Du, nhưng Chung Minh Cẩn vẫn cho rằng cần phải làm thêm ít chuyện để báo đáp trong phạm vi khả năng của mình.

Đàn ông, đâu thể cứ lợi dụng người khác mãi được.

“Được.” Lục Hoài Du vui vẻ nói: “Vậy buổi trưa hôm nay tao có thể đi ăn thịt bò không? Dù gì sau này cũng đâu thể ăn được.”

Chung Minh Cẩn: “… Có thể.”

Thế là trưa đó, Lục Hoài Du chẳng những đi ăn lẩu bò một mình mà còn mời Hàn Bắc Đình và đạo diễn Ngụy đi ăn cùng, coi như lời tạm biệt cuối cùng của anh đối với thịt bò.

Lúc tối anh quả nhiên nhận được điện thoại của chuyển phát nhanh. Nhưng đồ thì không đặt ở tủ chuyển phát nhanh, mà là có nhân viên chuyển phát nhanh chờ ở cổng tiểu khu, cần mình tự kí nhận.

Lục Hoài Du hiển nhiên sẽ không tự mình đi kí. Loại việc dễ để lộ thông tin cá nhân này, thông thường sẽ có Lâm Tuyền giúp anh làm.

Lâm Tuyền dừng xe ở cổng tiểu khu, đi về phía anh chàng quấn búi tóc. Hai người sau khi nói chuyện với nhau vài câu thì kí tên, ôm một tùng carton lớn trở về, than thở nói: “Xem ra bây giờ kinh tế ở đâu cũng đình trệ, cả đạo sĩ cũng chuyển nghề làm shipper mà.”

Trong lúc nhất thời cả bầu không khí toàn là xấu hổ.

Lục Hoài Du không nhịn được ‘Phụt’ một tiếng rồi bật cười.

Lâm Tuyền ngượng nghịu nói lái sang chuyện khác: “Anh Lục mua gì thế? Còn là đạo sĩ đến giao nữa!”

Lục Hoài Du liếc nhìn thùng chuyển phát nhanh bên hông, sạch sẽ và không có bất kì logo gì, một tờ đơn đặt hàng duy nhất cũng chỉ viết ngày nào và người đặt hàng nên cũng chẳng rõ cụ thể bên trong là thứ gì. Vì thế anh hàm hồ đáp: “Mấy món đồ chơi vẽ tranh để giải trí thôi. Chắc là đạo sĩ kia ra ngoài làm thêm để trải nghiệm cuộc sống ấy mà.”

Lâm Tuyền tấm tắc hai tiếng xong thì không nói thêm nữa. Dù sao giới giải trí còn kì quái hơn, so với mấy chuyện kì quặc này cũng đâu hiếm lạ gì.

Sau khi Lục Hoài Du về đến nhà thì vội vã mở những thứ trong thùng ra, cẩn thận đặt từng món qua rồi quay đầu hỏi người tí hon: “Có phải tao nên thắp hương tắm rửa thay quần áo trước không?”

Chung Minh Cẩn gật đầu.

“Vậy mày chờ tao chút.” Lục Hoài Du nói xong chạy nhanh vào phòng ngủ.

Chung Minh Cẩn ở đằng sau há miệng, muốn nói gì nhưng chưa kịp nói đã thấy cửa đóng lại rồi. Hơn nửa tiếng sau Lục Hoài Du mới bước ra, quần áo đã thay lại từ đầu, tóc tai cũng gội rồi sấy khô.

Chung Minh Cẩn thở dài gần như chẳng nghe được, nói: “Bắt đầu đi.”

Hôm qua khi đặt đơn đã cố tình mua lư hương và vài nén hương. Sau khi thắp hương, Chung Minh Cẩn còn nói vài câu khuyên bảo rồi bắt đầu: “Được rồi, tiếp đến tôi sẽ dạy anh cách vẽ bùa hộ mệnh đơn giản nhất nhé?”

“Quy trình đơn giản vậy à?” Lục Hoài Du mờ mịt hỏi.

Chung Minh Cẩn đáp: “Anh chỉ là một tín đồ, bẩm báo với Tam Thanh[3] là được rồi, không cần làm những chuyện khác đâu.”

[3] Tam Thanh là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc. Tam Thanh bao gồm:

Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân. (Theo Wikipedia)

Thảo nào không cần gọi sư phụ, nếu nó là một tín đồ thì cần gì sư phụ, cũng đâu phải nhập đạo.

Kế tiếp anh dựa theo chỉ dẫn của người tí hon, chỉnh chu sa rồi đặt bùa lên, sau đó đối chiếu với bùa hộ mệnh mà người tí hon đã vẽ xong để vẽ theo.

Vẽ bùa không giống như viết chữ, để cho dễ hiểu, người tí hon khiêng bút lông vẽ mẫu trên lá bùa bình thường cho anh xem, thậm chí cho xem cả video hướng dẫn nhưng anh vẫn không thể nào vẽ được. Nhưng mặt sau lá bùa vẫn còn một đoạn dài nên lúc người tí hon chỉ cần chấm lại một nét đã thành bùa.

Lục Hoài Du vén mí mắt liếc trộm người tí hon một cái, thấy nó đang chuyên tâm nhìn điện thoại thì nhanh chóng vo lá bùa vẽ sai lại thành một cục rồi ném vào sọt rác trong góc.

Kết quả vẽ tiếp, vẫn vẽ sai.

Sau năm lần bảy lượt, Lục Hoài Du cảm giác đã chẳng còn gì để giấu giếm nữa, anh thật sự vẽ không được!

Chung Minh Cẩn lại giống như cái gì cũng biết, nhưng vẫn nhìn điện thoại như cũ, chẳng thèm ngẩng đầu mà nói: “Mới bắt đầu đều như vậy, nhớ kĩ bảo nguyên thủ nhất[4], bài trừ tạp niệm trong lòng, đặt hết lực chút ý vào ngòi bút. Đừng nghĩ nhiều ắt thành công.”

[4] Bão nguyên thủ nhất [抱元守一]: thủ nhất là một trong những phương pháp tu luyện đầu tiên của Đạo gia, trọng điểm không phải là ở luyện hình mà là luyện thần, qua đó loại bỏ tạp niệm trong lòng, bảo trì tâm thần thanh tịnh, mục đích của nó là để thủ vững tinh, khí, thần của con người, giúp bên trong không bị hao tổn, thất thoát ra ngoài, trường kì lấp đầy thể nội, hòa vào làm một với hình thể; tu tập thuật này có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí trường sinh.

Âm thanh của nó rất lạnh nhạt, chút nóng nảy vừa sinh ra của Lục Hoài Du được làm dịu xuống một cái thần kì. Lại một giờ nữa trôi qua, rốt cuộc anh cũng thuận lợi vẽ ra được một lá bùa hộ mệnh hoàn chỉnh.

“Khụ khụ.” Lục Hoài Du ho nhẹ hai tiếng, vừa có phần biệt nữu lại có chút đắc ý nói: “Tao vẽ xong một lá rồi, mày xem giúp nhé?”

Chung Minh Cẩn đứng dậy, cẩn thận nhìn lá bùa trong tay của Lục Hoài Du, sau đó gật đầu đáp: “Vẽ vậy là đúng rồi.”

Lục Hoài Du nghĩ mình đúng là thông minh, kết quả còn chưa thốt ra khỏi miệng thì chợt nghe người tí hon nói tiếp: “Nhưng là Trương Uế Phù.”

Là Trương Phế Phù… Phế Phù…

Lục Hoài Du lúng túng cầm trong tay, nhận rồi lại chẳng có tác dụng gì, ném đi thì không nỡ, dù sao đây cũng là lá bùa đầu tiên anh vẽ được.

Sau một hồi xoắn xuýt, anh khẽ thở dài rồi đặt lá bùa vào một góc của bàn học, định lát nữa chờ bùa khô sẽ tìm một quyển sách kẹp nó vào.

Chung Minh Cẩn nhìn động tác cẩn thận của anh, nói: “Trong thời gian ngắn mà có thể vẽ được thế này đã rất tốt rồi.”

Đây là đang an ủi mình hả? Lục Hoài Du nghĩ, lần đầu tiên anh thấy có người nói lời an ủi mà lãnh đạm đến mức này, nhưng quả thực khiến anh hàn gắn lại kha khá sự tự tin. Từ tiểu học anh đã học rất nhanh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên chỉ học duy nhất một thứ gì đó mà dùng thời gian dài như vậy vẫn học chưa xong.

Bèn đáp: “Vậy thì tao vẽ thêm chút nữa.”

“Đừng gấp.” Chung Minh Cẩn nói: “Thời gian không còn sớm nữa, anh đi đốt giấy tiền vàng bạc cho cô ma nữ kia rồi đi ngủ sớm một chút, sáng mai theo tôi dậy luyện kiếm.”

“Còn phải luyện kiếm?” Lục Hoài Du bật thốt lên hỏi.

Chung Minh Cẩn: “Anh không muốn học?”

“Đâu phải đâu phải.” Lục Hoài Du vội xua tay. Người tí hon còn đây ở đây, dạy cái gì mà anh không tình nguyện học chứ?

Sau khi Chu San San nhận được giấy tiền Lục Hoài Du đốt cho thì vô cùng cảm động mà hu hu hu: “Ngư Ngư, quà mà hôm qua anh nói là tiền hả?”

“Những thứ khác anh đốt cho em đều không nhất thiết phải nhận được. Nhóc dễ thương nói em cầm tiền là có thể mua được những thứ em muốn.” Lục Hoài Du hỏi: “Em có biết mua ở đâu không?”

“Biết ạ.” Chu San San ôm tiền trong tay: “Nhưng mà em không nỡ tiêu.”

Lục Hoài Du khó mà giải thích được cảm giác bản thân là một người cha già lúc này: “Muốn mua gì thì mua, hết rồi anh lại đốt cho em.”

“Ngư Ngư ơiiii anh tốt quá đi~.” Chu San San tiếp tục hu hu hu: “Em mãi mãi là fan của anh.”

Lục Hoài Du cười, rời khỏi phòng tập thể hình, chừa lại không gian cho Chu San San và mấy chị em cũng đang cảm động đến hu hu hu của cô nàng.

Đến khi anh tắm rửa xong từ phòng ngủ đi ra, người tí hon đã chờ trên giường rồi, chẳng qua mấy ngày trước nó đều cầm cuốn sách nhỏ để đọc, đêm nay lại đổi thành điện thoại.

Lục Hoài Du hơi khó hiểu, người tí hon đang mê mẩn game gì trên đó hả? Ban nãy khi anh vẽ bùa nó vẫn cầm điện thoại không buông, kết quả bây giờ buồn ngủ mà vẫn còn chơi, vì vậy anh nghiêng người hỏi: “Đang coi gì thế?”

Chung Minh Cẩn: “Không phải anh bảo ban ngày không có thời gian chơi điện thoại, trước khi ngủ phải động viên nó chút à?”

Lục Hoài Du nhớ lại mình quả thật đã nói như vậy, lẽ nào người tí hon đang bị mình lôi kéo hả ta? Nhưng anh thấy thế nào cũng không phù hợp với tính cách của nó mà.

Anh còn chưa nghĩ ra nguyên nhân thì chợt nghe Chung Minh Cẩn nói tiếp: “Cho nên tôi dùng điện thoại để ghi chép một ít tư liệu, sau đó gửi cho anh. Buổi tối lúc anh động viên điện thoại có thể xem thử, ban ngày làm việc có thời gian rảnh cũng có thể xem.”

Lục Hoài Du:…

Nói không phải sư phụ, kết quả còn nghiêm khắc hơn cả sư phụ. Chưa nói tới việc sáng sớm phải dậy sớm luyện kiếm, đến cả thời gian chơi điện thoại trước khi đi ngủ cũng tước mất thành thời gian học.

———

[1] Nguồn gốc: tiếng địa phương miền bắc Trung quốc, biểu thị ý nghĩa thú vị; có hứng thú. Từ “给力” “hot” ban đầu là bắt nguồn từ hoạt hình hài Nhật Bản “Tây Du Ký: Điểm cuối cuộc hành trình” bản phim lồng tiếng tiếng Trung Quốc có câu than vãn của Ngộ Không: “Đây là Thiên Trúc sao, không hấp dẫn ông đây”. Gọi là “不给力” chính là cách biệt quá xa giữa sự hình dung và mục tiêu dự định, “给力”thường được hiểu là được giúp đỡ, có tác dụng, giữ thể diện. Vào năm World Cup 2010, từ “给力” bắt đầu trở thành từ hot trên mạng. Phương ngữ Phủ Điền “给力”có nghĩa là cần mẫn, nhưng trong phương ngữ Hoài Bắc “给力” là có nghĩa cố lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện