Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi
Chương 42: Anh thật sự không muốn làm chút gì đó vào đêm tân hôn?
Editor: Alice
Hết năm, Mạnh Vãn đến bệnh viện siêu âm, đây cũng là lần đầu tiên cô đi siêu âm kể từ khi có thai.
Đương nhiên chồng sẽ đưa cô đi rồi.
Hai vợ chồng có vận may không tệ, chỉ ngồi chờ mười mấy phút đã đến lượt Mạnh Vãn. Lục Triều Thanh đưa cô đến cửa phòng khám, anh hỏi bác sĩ xem có được vào cùng không, bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc bảo anh ngồi đợi bên ngoài.
Mạnh Vãn buồn cười, đưa túi xách cho Lục Triều Thanh cầm rồi vào bên trong.
Cô nằm ổn định trên giường, cảm giác thật thú vị pha lẫn chút khẩn trương. Cô đã mang thai được gần ba tháng rồi, ăn uống ngon miệng, cảnh nôn nghén trong truyền thuyết cũng không ghé thăm. Mạnh Vãn chỉ không ngửi được mùi dầu mỡ quá nồng, bởi vậy nên cô cũng yên tâm không đi siêu âm quá sớm như nhiều sản phụ khác.
Hôm nay là ngày siêu âm đã đặt lịch trước với bác sĩ, những sản phụ có con đầu lòng đều xếp hàng kiểm tra. Bác sĩ sắc mặt rất nghiêm túc cầm dụng cụ siêu âm di chuyển trên bụng cô, Mạnh Vãn không biết tình hình trong bụng mình giờ thế nào, lại không dám hỏi, mãi cho đến khi có những tiếng "bụp, bụp, bụp" vang lên.
Cô ngẩn người một lát mới phản ứng kịp, đó là tim thai.
Một lát sau, lại vang lên vài tiếng nữa.
Mạnh Vãn không nghĩ nhiều, chỉ là trong lòng có chút mong chờ.
Siêu âm xong, bác sĩ chỉ dặn cô ra ngoài chờ lấy kết quả, không nói gì thêm.
Mạnh Vãn thấp thỏm đi ra.
"Thế nào?" Lục Triều Thanh đứng đợi nãy giờ, bà xã vừa ra đến nơi đã vội hỏi.
Mạnh Vãn cũng chưa biết thế nào, kéo Lục Triều Thanh đến phòng lấy kết quả. Hai người đứng xếp hàng một lát mới lấy được. Mạnh Vãn cầm giấy xét nghiệm, Lục Triều Thanh cũng chen vào xem cùng. Không đợi hai người xem xong, mấy người xếp hàng đằng sau đã nhắc bọn họ tránh đường.
Mạnh Vãn lúng túng rụt cổ lại, xin lỗi mọi người xong liền kéo Lục Triều Thanh đi chỗ khác.
Hai người tìm chỗ vắng vẻ ngồi xuống, lúc này đôi vợ chồng son mới được xem kết quả một cách tỉ mỉ.
Mạnh Vãn xem hai bức ảnh thai nhi bắt mắt nhất trên tờ giấy đầu tiên.
Còn Lục Triều Thanh nhìn các chỉ số trước, sau khi thấy rõ, anh không dám tin chỉ cho Mạnh Vãn số liệu ghi trên đó.
Mạnh Vãn nhìn xuống chỉ thấy một dòng chữ: Mang song thai.
Tay cô run lên, chuyện này đúng như cô đang nghĩ trong đầu đúng không?
"Là sinh đôi." Lục Triều Thanh nhẹ nhàng ôm lấy cô, khẳng định một lần nữa.
Cảm giác của Mạnh Vãn lúc này giống như tùy tiện mua sổ xố có thể trúng giải đặc biệt. Món quà này đúng là ngoài ý muốn, cô còn chưa thích ứng kịp.
Hai người đứng ở hành lang nghiên cứu nửa buổi, vừa xem vừa so sánh với những chỉ số trung bình, kết quả không có vấn đề gì nhưng hai vợ chồng vẫn đến gặp bác sĩ khoa sản hỏi lại lần nữa. Bác sĩ xác nhận đúng là thai đôi, thêm nữa số liệu của hai đứa trẻ đều nằm ở mức bình thường, còn dặn dò thêm những chú ý trong quá trình dưỡng thai.
Rời khỏi bệnh viện, Lục Triều Thanh lái xe, Mạnh Vãn gọi về báo cho mẹ.
Cách loa điện thoại có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của mẹ Mạnh: "Sinh đôi cũng tốt, trong một lần có thể được hai đứa, đỡ phai mang thai hai lần!"
Mạnh Vãn vừa mừng vừa lo: "Người ta nói mang thai đôi rất vất vả..."
Mẹ Mạnh hừ một cái: "Kể cả mang thai bình thường cũng vất vả như vậy. Vãn Vãn à, con không cần lo lắng, về đây ở với mẹ, Triều Thanh bận bịu như thế, ở đây còn có mẹ nấu đồ tẩm bổ cho con, không cần ăn thức ăn bên ngoài."
Mạnh Vãn quay sang nhìn ông xã đang lái xe.
Lục Triều Thanh nhíu mày, không nói gì.
Về đến nhà, Lục Triều Thanh bàn bạc với cô: "Để mẹ chuyển sang chỗ chúng ta đi, lúc anh đi làm mẹ có thể lo cho em." Anh sẽ không để cô dọn qua ở với ba mẹ, chỗ đó cách quá xa.
"Anh không nỡ xa em à?" Mạnh Vãn ôm anh từ phía sau, cười hì hì hỏi.
Lục Triều Thanh nắm tay cô thật chặt. Đương nhiên không nỡ rồi, để mình cô đi anh đã không yên tâm, huống chi giờ còn có thêm đứa nhỏ.
Hai người ngồi trong nhà đến phát chán, không lâu sau đó mẹ Mạnh đến nơi.
Sau khi bàn bạc lại, mọi người quyết định trước khi bụng Mạnh Vãn to ra, Lục Triều Thanh sẽ chăm sóc cô. Đến giữa thai kì, mẹ Mạnh sẽ chuyển đến đây ở.
Ăn cơm trưa xong, trước khi đi, mẹ Mạnh nhỏ giọng dặn dò con gái: "Có thai rồi nên kiềm chế một chút, đừng vận động nhiều quá."
Mạnh Vãn đỏ mặt, sức chịu đựng của Lục Triều Thanh rất tốt, mấy hôm trước cô có trêu đùa thế nào anh cũng nhất quyết không chịu!
"Con biết rồi mà." Mạnh Vãn đẩy mẹ già ra cửa.
Hôn lễ của Mạnh Vãn và Lục Triều Thanh sẽ diễn ra vào cuối tháng ba. Mạnh Vãn quả thực rất may mắn, mặc dù mang thai đôi nhưng đến tháng thứ tư vẫn không bị lộ bụng, cơ thể cũng không có nhiều thay đổi.
Hôn lễ tổ chức tại khách sạn, tất cả khâu chuẩn bị đều do mẹ Mạnh lo liệu, cô chỉ cần khoác áo cưới xinh đẹp tiến vào lễ đường là được.
Ba ngày trước hôn lễ, Mạnh Vãn dọn về nhà ba mẹ, chỉ nói chuyện với chồng qua video call. Đến ngày cưới, Mạnh Vãn và mẹ Mạnh đến khách sạn trang điểm và thay đồ.
Khách khứa bắt đầu đến, khách nam chờ bên ngoài đại sảnh, còn khách nữ đều vào phòng ngắm cô dâu.
Bạn của Mạnh Vãn khá nhiều, cả Lưu Niệm cũng tới. Mạnh Vãn đang trang điểm nên không thể cử động, chỉ có thể nói chuyện với mọi người. Chị họ Lưu Niệm hôm nay rất dịu dàng nữ tính, không trêu đùa mấy câu thô tục, chỉ qua tấm gương gửi cho Mạnh Vãn ánh mắt "khá lắm".
Hôn lễ sắp bắt đầu, nhóm khách nữ đều vào hội trường ngồi chờ. Cuối cùng cô dâu cũng trang điểm xong, thợ trang điểm mỉm cười đeo khăn trùm đầu cho cô, sau đó mẹ Mạnh nắm tay con gái, phía sau là hai đứa trẻ giúp cô cầm váy cưới, chậm rãi tiến về sân khấu. Trên đường đi qua các quan khách, mọi người nhìn thấy cô như thể nhìn thấy minh tinh trên thảm đỏ, tranh nhau lôi máy ra chụp ảnh.
Mạnh Vãn không giấu nổi nụ cười.
Trên sân khấu, Lục Triều Thanh mặc vest đen đứng cạnh ba mẹ Lục, chờ đợi cô dâu của anh.
Tiếng nhạc vang lên, khoảnh khắc cô dâu tiến về sân khấu, tất cả mọi người đều đứng dậy ngước nhìn.
Cô dâu mặc váy cưới trắng tinh khôi, được ba dắt tay đi về phía chú rể, dưới tấm khăn sa tanh trùm đầu là khuôn mặt trắng trẻo như tuyết, đôi mắt cười long lanh. Quan khách xung quanh nhìn không thấy, nhưng Lục Triều Thanh đứng đối diện với Mạnh Vãn, cô dâu càng lúc càng đến gần hơn, đột nhiên anh cảm thấy giống như một giấc mộng.
Vậy mà anh đã kết hôn với cô rồi, lúc trước từ nước ngoài trở về anh còn không thích cô gái ngốc nghếch này, không thích cô nàng hàng xóm luôn vây quanh anh hỏi những điều vô nghĩa.
Anh cứ lặng yên đứng đó, trong mắt cô, Lục Triều Thanh mặc vest tôn lên thân hình cao lớn, da trắng mày ngài đẹp đến động lòng.
Người đàn ông này, cô đã từng ghét anh vì EQ quá thấp, đã từng ghét anh vì luôn mang đến phiền phức cho cô, đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ thích anh. Thế nhưng đến khi yêu nhau, Mạnh Vãn dần phát hiện ra, được ở bên anh mỗi giây mỗi phút đều hóa ngọt ngào, anh giống như người máy rất đỗi đặc biệt mà ông trời đem đến cho cô, từng chút từng chút dịu dàng, có thể chọc cô vui, có thể khiến cô buồn.
"Lục Triều Thanh, anh có đồng ý lấy cô Mạnh Vãn làm vợ không?"
Tôi đồng ý.
"Mạnh Vãn, cô có đồng ý lấy anh Lục Triều Thanh làm chồng không?"
Đương nhiên, tôi đồng ý.
Hôn lễ kết thúc, đến màn tung hoa của cô dâu.
Đây chính là thời điểm mà mấy cô gái mong chờ nhất, Lục Triều Thanh đưa Mạnh Vãn đến giữa sân khấu, liếc mắt nhìn giáo sư Cao trong nhóm đàn ông, anh khẽ thì thầm vào tai Mạnh Vãn: "Giáo sư Cao nhờ anh nói với em ném hoa cho Lưu Niệm."
Mạnh Vãn bật cười.
Trước khi ném, Mạnh Vãn quay đầu xác định chỗ của Lưu Niệm, sau đó ném hoa về phía đó.
Trong chớp mắt, giáo sư Cao nín thở chờ đợi, sau đó, anh trơ mắt nhìn bó hoa bị một cô gái cao lớn cướp đi, còn bạn gái của anh một chút ý định bắt hoa cũng không có, chỉ đứng cười ngây ngô!
Giáo sư Cao cảm thấy mình quá thất bại.
Lưu Niệm đến gần thấy vẻ mặt ai oán của giáo sư Cao.
"Anh nhìn em như thế làm gì?" Lưu Niệm thắc mắc.
Giáo sư Cao nhỏ giọng hỏi: "Sao em không bắt hoa cưới?"
Lưu Niệm cười không quan trọng: "Cái kia không cho phép."
Giáo sư Cao trưng ra vẻ mặt không vui.
Lưu Niệm lúc này mới phản ứng kịp, cười khoác tay anh: "Anh muốn kết hôn ư?"
Giáo sư Cao đỏ mặt.
Lưu Niệm nghĩ một lát, thoải mái buông lời: "Ngày mồng một tháng năm chúng ta cũng đi đăng ký kết hôn."
Giáo sư Cao: ...
Đăng kí kết hôn luôn á? Không cần cầu hôn?
Màn đêm buông xuống, giáo sư Cao kích động đại chiến với Lưu Niệm một trận ở trên giường. Còn tại chung cư Hương Chương, Mạnh Vãn thoải mái nằm trên giường, Lục Triều Thanh ngồi bên cạnh nghiêm túc bóp chân cho vợ. Bận rộn cả ngày, Mạnh Vãn mệt mỏi nằm hô một tiếng, Lục Triều Thanh lập tức có mặt.
Để cho tiện anh bóp chân, Mạnh Vãn vén váy ngủ lên trên đầu gối.
Lục Triều Thanh không mảy may có suy nghĩ đen tối gì, Mạnh Vãn nhàm chán ngắm ông xã đẹp trai, cô cắn môi, sau đó từng chút vén váy lên đến hông.
Lục Triều Thanh nhìn theo vạt váy cô, sau đó tiếp tục bóp chân.
Mạnh Vãn thở dài: "Chúng ta vừa kết hôn mà anh đã hết hứng thú với em, sau này biết sống thế nào đây."
Lục Triều Thanh: "Nghĩ linh tinh."
Mạnh Vãn hừ lạnh: "Em nói thật." Nói xong cô rầu rĩ sờ bụng: "Anh nói xem sau này em có thể bị rạn da hay không? Rạn da xấu lắm, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ ghét em."
Lục Triều Thanh: "Anh không nông cạn như thế."
Mạnh Vãn trừng mắt: "Đàn ông đều nông cạn."
Phụ nữ mang thai không thể nói đạo lý, Lục Triều Thanh bất đắc dĩ, cúi đầu hôn lên bụng cô: "Anh yêu em, dù em có biến thành thế nào cũng yêu."
Nghe dỗ ngọt, Mạnh Vãn mới hài lòng.
Bóp chân xong, Lục Triều Thanh xuống cạnh cô.
Mạnh Vãn rúc vào ngực anh, ôm cổ ghé vào tai anh thổi một làn hơi: "Anh thực sự không muốn làm chút gì vào đêm tân hôn?"
Anh muốn chứ, nhưng không dám.
Lục Triều Thanh bắt lấy bàn tay nhỏ làm loạn của cô, đang định bảo cô dừng lại, Mạnh Vãn lại khoác chân lên người anh.
Thân thể Lục Triều Thanh cứng đờ.
Mạnh Vãn cảm nhận được sự biến hóa của anh, cô cười đắc ý buông chân ra rồi xoay qua chỗ khác ngủ. Cả ngày bận rộn mệt mỏi, lại vừa được bóp chân, thân thể và tinh thần buông lỏng khiến cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Đáng thương thay cho ông chồng nằm cạnh chỉ được nhìn mà không thể làm.
Không biết qua bao lâu, Lục Triều Thanh lặng lẽ ngồi dậy vào phòng vệ sinh.
Ra khỏi phòng, Lục Triều Thanh khẽ khàng nằm lên giường, chống tay ngắm Mạnh Vãn. Dưới ánh đèn dìu dịu, cô ngủ rất ngon lành, khôn mặt trắng trẻo phiếm hồng, làn da mịn màng như da em bé.
Lục Triều Thanh vốn định nhìn một chút rồi tắt đèn, không ngờ nhìn mãi không dứt ra được.
Mạnh Vãn rất xinh đẹp, anh thích cô vì cô đẹp, nhưng thứ khiến con tim anh rung chính là nụ cười rực rỡ trong sáng của cô.
Vậy nên dù cô có biến thành bà bầu cũng không sao, có bị rạn da cũng không sao, không điều gì có thể ngăn được anh yêu cô, anh chỉ muốn mỗi ngày nhìn thấy cô cười.
"Ngủ ngon."
Lục Triều Thanh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mặt bà xã.
Mạnh Vãn đang chìm trong giấc ngủ dường như cũng cảm nhận được, khóe miệng ngọt ngào vểnh lên.
Hết năm, Mạnh Vãn đến bệnh viện siêu âm, đây cũng là lần đầu tiên cô đi siêu âm kể từ khi có thai.
Đương nhiên chồng sẽ đưa cô đi rồi.
Hai vợ chồng có vận may không tệ, chỉ ngồi chờ mười mấy phút đã đến lượt Mạnh Vãn. Lục Triều Thanh đưa cô đến cửa phòng khám, anh hỏi bác sĩ xem có được vào cùng không, bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc bảo anh ngồi đợi bên ngoài.
Mạnh Vãn buồn cười, đưa túi xách cho Lục Triều Thanh cầm rồi vào bên trong.
Cô nằm ổn định trên giường, cảm giác thật thú vị pha lẫn chút khẩn trương. Cô đã mang thai được gần ba tháng rồi, ăn uống ngon miệng, cảnh nôn nghén trong truyền thuyết cũng không ghé thăm. Mạnh Vãn chỉ không ngửi được mùi dầu mỡ quá nồng, bởi vậy nên cô cũng yên tâm không đi siêu âm quá sớm như nhiều sản phụ khác.
Hôm nay là ngày siêu âm đã đặt lịch trước với bác sĩ, những sản phụ có con đầu lòng đều xếp hàng kiểm tra. Bác sĩ sắc mặt rất nghiêm túc cầm dụng cụ siêu âm di chuyển trên bụng cô, Mạnh Vãn không biết tình hình trong bụng mình giờ thế nào, lại không dám hỏi, mãi cho đến khi có những tiếng "bụp, bụp, bụp" vang lên.
Cô ngẩn người một lát mới phản ứng kịp, đó là tim thai.
Một lát sau, lại vang lên vài tiếng nữa.
Mạnh Vãn không nghĩ nhiều, chỉ là trong lòng có chút mong chờ.
Siêu âm xong, bác sĩ chỉ dặn cô ra ngoài chờ lấy kết quả, không nói gì thêm.
Mạnh Vãn thấp thỏm đi ra.
"Thế nào?" Lục Triều Thanh đứng đợi nãy giờ, bà xã vừa ra đến nơi đã vội hỏi.
Mạnh Vãn cũng chưa biết thế nào, kéo Lục Triều Thanh đến phòng lấy kết quả. Hai người đứng xếp hàng một lát mới lấy được. Mạnh Vãn cầm giấy xét nghiệm, Lục Triều Thanh cũng chen vào xem cùng. Không đợi hai người xem xong, mấy người xếp hàng đằng sau đã nhắc bọn họ tránh đường.
Mạnh Vãn lúng túng rụt cổ lại, xin lỗi mọi người xong liền kéo Lục Triều Thanh đi chỗ khác.
Hai người tìm chỗ vắng vẻ ngồi xuống, lúc này đôi vợ chồng son mới được xem kết quả một cách tỉ mỉ.
Mạnh Vãn xem hai bức ảnh thai nhi bắt mắt nhất trên tờ giấy đầu tiên.
Còn Lục Triều Thanh nhìn các chỉ số trước, sau khi thấy rõ, anh không dám tin chỉ cho Mạnh Vãn số liệu ghi trên đó.
Mạnh Vãn nhìn xuống chỉ thấy một dòng chữ: Mang song thai.
Tay cô run lên, chuyện này đúng như cô đang nghĩ trong đầu đúng không?
"Là sinh đôi." Lục Triều Thanh nhẹ nhàng ôm lấy cô, khẳng định một lần nữa.
Cảm giác của Mạnh Vãn lúc này giống như tùy tiện mua sổ xố có thể trúng giải đặc biệt. Món quà này đúng là ngoài ý muốn, cô còn chưa thích ứng kịp.
Hai người đứng ở hành lang nghiên cứu nửa buổi, vừa xem vừa so sánh với những chỉ số trung bình, kết quả không có vấn đề gì nhưng hai vợ chồng vẫn đến gặp bác sĩ khoa sản hỏi lại lần nữa. Bác sĩ xác nhận đúng là thai đôi, thêm nữa số liệu của hai đứa trẻ đều nằm ở mức bình thường, còn dặn dò thêm những chú ý trong quá trình dưỡng thai.
Rời khỏi bệnh viện, Lục Triều Thanh lái xe, Mạnh Vãn gọi về báo cho mẹ.
Cách loa điện thoại có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của mẹ Mạnh: "Sinh đôi cũng tốt, trong một lần có thể được hai đứa, đỡ phai mang thai hai lần!"
Mạnh Vãn vừa mừng vừa lo: "Người ta nói mang thai đôi rất vất vả..."
Mẹ Mạnh hừ một cái: "Kể cả mang thai bình thường cũng vất vả như vậy. Vãn Vãn à, con không cần lo lắng, về đây ở với mẹ, Triều Thanh bận bịu như thế, ở đây còn có mẹ nấu đồ tẩm bổ cho con, không cần ăn thức ăn bên ngoài."
Mạnh Vãn quay sang nhìn ông xã đang lái xe.
Lục Triều Thanh nhíu mày, không nói gì.
Về đến nhà, Lục Triều Thanh bàn bạc với cô: "Để mẹ chuyển sang chỗ chúng ta đi, lúc anh đi làm mẹ có thể lo cho em." Anh sẽ không để cô dọn qua ở với ba mẹ, chỗ đó cách quá xa.
"Anh không nỡ xa em à?" Mạnh Vãn ôm anh từ phía sau, cười hì hì hỏi.
Lục Triều Thanh nắm tay cô thật chặt. Đương nhiên không nỡ rồi, để mình cô đi anh đã không yên tâm, huống chi giờ còn có thêm đứa nhỏ.
Hai người ngồi trong nhà đến phát chán, không lâu sau đó mẹ Mạnh đến nơi.
Sau khi bàn bạc lại, mọi người quyết định trước khi bụng Mạnh Vãn to ra, Lục Triều Thanh sẽ chăm sóc cô. Đến giữa thai kì, mẹ Mạnh sẽ chuyển đến đây ở.
Ăn cơm trưa xong, trước khi đi, mẹ Mạnh nhỏ giọng dặn dò con gái: "Có thai rồi nên kiềm chế một chút, đừng vận động nhiều quá."
Mạnh Vãn đỏ mặt, sức chịu đựng của Lục Triều Thanh rất tốt, mấy hôm trước cô có trêu đùa thế nào anh cũng nhất quyết không chịu!
"Con biết rồi mà." Mạnh Vãn đẩy mẹ già ra cửa.
Hôn lễ của Mạnh Vãn và Lục Triều Thanh sẽ diễn ra vào cuối tháng ba. Mạnh Vãn quả thực rất may mắn, mặc dù mang thai đôi nhưng đến tháng thứ tư vẫn không bị lộ bụng, cơ thể cũng không có nhiều thay đổi.
Hôn lễ tổ chức tại khách sạn, tất cả khâu chuẩn bị đều do mẹ Mạnh lo liệu, cô chỉ cần khoác áo cưới xinh đẹp tiến vào lễ đường là được.
Ba ngày trước hôn lễ, Mạnh Vãn dọn về nhà ba mẹ, chỉ nói chuyện với chồng qua video call. Đến ngày cưới, Mạnh Vãn và mẹ Mạnh đến khách sạn trang điểm và thay đồ.
Khách khứa bắt đầu đến, khách nam chờ bên ngoài đại sảnh, còn khách nữ đều vào phòng ngắm cô dâu.
Bạn của Mạnh Vãn khá nhiều, cả Lưu Niệm cũng tới. Mạnh Vãn đang trang điểm nên không thể cử động, chỉ có thể nói chuyện với mọi người. Chị họ Lưu Niệm hôm nay rất dịu dàng nữ tính, không trêu đùa mấy câu thô tục, chỉ qua tấm gương gửi cho Mạnh Vãn ánh mắt "khá lắm".
Hôn lễ sắp bắt đầu, nhóm khách nữ đều vào hội trường ngồi chờ. Cuối cùng cô dâu cũng trang điểm xong, thợ trang điểm mỉm cười đeo khăn trùm đầu cho cô, sau đó mẹ Mạnh nắm tay con gái, phía sau là hai đứa trẻ giúp cô cầm váy cưới, chậm rãi tiến về sân khấu. Trên đường đi qua các quan khách, mọi người nhìn thấy cô như thể nhìn thấy minh tinh trên thảm đỏ, tranh nhau lôi máy ra chụp ảnh.
Mạnh Vãn không giấu nổi nụ cười.
Trên sân khấu, Lục Triều Thanh mặc vest đen đứng cạnh ba mẹ Lục, chờ đợi cô dâu của anh.
Tiếng nhạc vang lên, khoảnh khắc cô dâu tiến về sân khấu, tất cả mọi người đều đứng dậy ngước nhìn.
Cô dâu mặc váy cưới trắng tinh khôi, được ba dắt tay đi về phía chú rể, dưới tấm khăn sa tanh trùm đầu là khuôn mặt trắng trẻo như tuyết, đôi mắt cười long lanh. Quan khách xung quanh nhìn không thấy, nhưng Lục Triều Thanh đứng đối diện với Mạnh Vãn, cô dâu càng lúc càng đến gần hơn, đột nhiên anh cảm thấy giống như một giấc mộng.
Vậy mà anh đã kết hôn với cô rồi, lúc trước từ nước ngoài trở về anh còn không thích cô gái ngốc nghếch này, không thích cô nàng hàng xóm luôn vây quanh anh hỏi những điều vô nghĩa.
Anh cứ lặng yên đứng đó, trong mắt cô, Lục Triều Thanh mặc vest tôn lên thân hình cao lớn, da trắng mày ngài đẹp đến động lòng.
Người đàn ông này, cô đã từng ghét anh vì EQ quá thấp, đã từng ghét anh vì luôn mang đến phiền phức cho cô, đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ thích anh. Thế nhưng đến khi yêu nhau, Mạnh Vãn dần phát hiện ra, được ở bên anh mỗi giây mỗi phút đều hóa ngọt ngào, anh giống như người máy rất đỗi đặc biệt mà ông trời đem đến cho cô, từng chút từng chút dịu dàng, có thể chọc cô vui, có thể khiến cô buồn.
"Lục Triều Thanh, anh có đồng ý lấy cô Mạnh Vãn làm vợ không?"
Tôi đồng ý.
"Mạnh Vãn, cô có đồng ý lấy anh Lục Triều Thanh làm chồng không?"
Đương nhiên, tôi đồng ý.
Hôn lễ kết thúc, đến màn tung hoa của cô dâu.
Đây chính là thời điểm mà mấy cô gái mong chờ nhất, Lục Triều Thanh đưa Mạnh Vãn đến giữa sân khấu, liếc mắt nhìn giáo sư Cao trong nhóm đàn ông, anh khẽ thì thầm vào tai Mạnh Vãn: "Giáo sư Cao nhờ anh nói với em ném hoa cho Lưu Niệm."
Mạnh Vãn bật cười.
Trước khi ném, Mạnh Vãn quay đầu xác định chỗ của Lưu Niệm, sau đó ném hoa về phía đó.
Trong chớp mắt, giáo sư Cao nín thở chờ đợi, sau đó, anh trơ mắt nhìn bó hoa bị một cô gái cao lớn cướp đi, còn bạn gái của anh một chút ý định bắt hoa cũng không có, chỉ đứng cười ngây ngô!
Giáo sư Cao cảm thấy mình quá thất bại.
Lưu Niệm đến gần thấy vẻ mặt ai oán của giáo sư Cao.
"Anh nhìn em như thế làm gì?" Lưu Niệm thắc mắc.
Giáo sư Cao nhỏ giọng hỏi: "Sao em không bắt hoa cưới?"
Lưu Niệm cười không quan trọng: "Cái kia không cho phép."
Giáo sư Cao trưng ra vẻ mặt không vui.
Lưu Niệm lúc này mới phản ứng kịp, cười khoác tay anh: "Anh muốn kết hôn ư?"
Giáo sư Cao đỏ mặt.
Lưu Niệm nghĩ một lát, thoải mái buông lời: "Ngày mồng một tháng năm chúng ta cũng đi đăng ký kết hôn."
Giáo sư Cao: ...
Đăng kí kết hôn luôn á? Không cần cầu hôn?
Màn đêm buông xuống, giáo sư Cao kích động đại chiến với Lưu Niệm một trận ở trên giường. Còn tại chung cư Hương Chương, Mạnh Vãn thoải mái nằm trên giường, Lục Triều Thanh ngồi bên cạnh nghiêm túc bóp chân cho vợ. Bận rộn cả ngày, Mạnh Vãn mệt mỏi nằm hô một tiếng, Lục Triều Thanh lập tức có mặt.
Để cho tiện anh bóp chân, Mạnh Vãn vén váy ngủ lên trên đầu gối.
Lục Triều Thanh không mảy may có suy nghĩ đen tối gì, Mạnh Vãn nhàm chán ngắm ông xã đẹp trai, cô cắn môi, sau đó từng chút vén váy lên đến hông.
Lục Triều Thanh nhìn theo vạt váy cô, sau đó tiếp tục bóp chân.
Mạnh Vãn thở dài: "Chúng ta vừa kết hôn mà anh đã hết hứng thú với em, sau này biết sống thế nào đây."
Lục Triều Thanh: "Nghĩ linh tinh."
Mạnh Vãn hừ lạnh: "Em nói thật." Nói xong cô rầu rĩ sờ bụng: "Anh nói xem sau này em có thể bị rạn da hay không? Rạn da xấu lắm, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ ghét em."
Lục Triều Thanh: "Anh không nông cạn như thế."
Mạnh Vãn trừng mắt: "Đàn ông đều nông cạn."
Phụ nữ mang thai không thể nói đạo lý, Lục Triều Thanh bất đắc dĩ, cúi đầu hôn lên bụng cô: "Anh yêu em, dù em có biến thành thế nào cũng yêu."
Nghe dỗ ngọt, Mạnh Vãn mới hài lòng.
Bóp chân xong, Lục Triều Thanh xuống cạnh cô.
Mạnh Vãn rúc vào ngực anh, ôm cổ ghé vào tai anh thổi một làn hơi: "Anh thực sự không muốn làm chút gì vào đêm tân hôn?"
Anh muốn chứ, nhưng không dám.
Lục Triều Thanh bắt lấy bàn tay nhỏ làm loạn của cô, đang định bảo cô dừng lại, Mạnh Vãn lại khoác chân lên người anh.
Thân thể Lục Triều Thanh cứng đờ.
Mạnh Vãn cảm nhận được sự biến hóa của anh, cô cười đắc ý buông chân ra rồi xoay qua chỗ khác ngủ. Cả ngày bận rộn mệt mỏi, lại vừa được bóp chân, thân thể và tinh thần buông lỏng khiến cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Đáng thương thay cho ông chồng nằm cạnh chỉ được nhìn mà không thể làm.
Không biết qua bao lâu, Lục Triều Thanh lặng lẽ ngồi dậy vào phòng vệ sinh.
Ra khỏi phòng, Lục Triều Thanh khẽ khàng nằm lên giường, chống tay ngắm Mạnh Vãn. Dưới ánh đèn dìu dịu, cô ngủ rất ngon lành, khôn mặt trắng trẻo phiếm hồng, làn da mịn màng như da em bé.
Lục Triều Thanh vốn định nhìn một chút rồi tắt đèn, không ngờ nhìn mãi không dứt ra được.
Mạnh Vãn rất xinh đẹp, anh thích cô vì cô đẹp, nhưng thứ khiến con tim anh rung chính là nụ cười rực rỡ trong sáng của cô.
Vậy nên dù cô có biến thành bà bầu cũng không sao, có bị rạn da cũng không sao, không điều gì có thể ngăn được anh yêu cô, anh chỉ muốn mỗi ngày nhìn thấy cô cười.
"Ngủ ngon."
Lục Triều Thanh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mặt bà xã.
Mạnh Vãn đang chìm trong giấc ngủ dường như cũng cảm nhận được, khóe miệng ngọt ngào vểnh lên.
Bình luận truyện