Bạn Trai Là Gamer

Chương 30: Hừmm





Dương đã dỗi Minh Duy không thèm nói chuyện cả ngày hôm sau, gọi cũng không thèm nghe máy, cái tội dám vào facebook của người khác lại còn up status linh tinh đáng bị đấm lắm nhưng mà chưa đấm được nên Dương sẽ dỗi cho biết mặt. Bao nhiêu người nhắn tin hỏi là Dương có người yêu rồi hay là lại say rượu, rõ là đăng status đính chính mà không ai hiểu cho hay gì. Dương chỉ muốn đấm Đặng Minh Duy thôi.

Buổi tối ba đứa rủ nhau đi lượn lờ rồi đi ăn mãi tối muộn mới về, còn đi mua đồ chuẩn bị cho kì quân sự vào ngày mai. Điện thoại ném trong balo Dương cũng không để ý đến, tới lúc lấy điện thoại ra là một đống cuộc gọi nhỡ từ con người đáng bị đánh kia, một đống tin nhắn xin lỗi từ tối qua tới giờ vẫn chưa xem, Dương đang muốn cho nếm mùi hậu quả của việc dám nghịch dại thôi.

Đang rửa mặt thì Thu Hà gọi lại chạy vội ra đi nghe điện thoại

" Em nghe ạ "

" Anh xin lỗi... anh hứa sẽ không có lần sau đâu"

" Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang rửa mặt, xin quý khách đừng gọi lại lần nữa.... má ơi vào mắt rồi"

Dương còn không thèm tắt điện thoại vội đi rửa mặt vì sữa rửa mặt vào mắt, Dương hận cái tên Đặng Minh Duy, không làm được gì tốt đẹp, toàn để Dương cáu

" Dương ơi cái tội láo là phải đấm em ạ"

Chắc Thu Hà đang ngồi cạnh đó nói

Sau khi rửa mặt xong Dương mới cầm điện thoại


" Chị đấm cho em đi"

" Anh ra cho em đánh anh rồi em hết dỗi nhớ"

Nghe giọng Duy, tự nhiên Dương muốn cười nhưng vẫn cố nhịn, tự nhiên cute thế không biết

"Thôi khỏi, có đấm vẫn thế thôi"

" Bắt nó up status xin lỗi đi Dương"

Có nên thế không? Nhưng nghĩ đến lượng fan hùng hậu và nhiều người để ý tới thì Dương sợ lắm, yên lại lên báo với Duy như chơi thì cũng dở

" Thôi fan lại kéo đến đánh em đấy chị ơi"

" Anh mua cherry cho em nhớ, em có ăn cherry không?"

"KHÔNG ĂN"

Thu Hà ngồi kế Duy nghe xong chỉ lăn ra cười, mặt Duy đáng thương lại tiếp tục đi xin lỗi, Duy có bao giờ xin lỗi bao giờ đâu, có sai cũng thôi chứ không xin lỗi cơ nhưng mà cua gái thì lại khác. Bình thường rõ là Duy cục súc lắm mà sao xin lỗi lại cute quá đáng như thế

" Anh làm gì để em hết dỗi đây ?"

" Anh không cần làm gì cả, lúc anh nghịch dại anh có nghĩ đến hậu quả không Duy?"

" Thôi không đùa nữa"

Giọng Duy tự nhiên nghiêm túc làm Thu Hà phì cười còn Dương hơi "sợ"

" Ơ ai đùa đâu "

" Đi ăn không?"

" Thôi em ăn no lắm rồi "

" Anh dỗi thật đấy "

Lúc này Dương mới phì cười, cái tên này, làm sao mà tức lâu được không biết.

Xong Duy chẳng nói chẳng rằng gì tắt điện thoại của Thu Hà rồi đuổi Thu Hà ra khỏi phòng đóng cửa rồi lấy điện thoại mình gọi lại cho Dương, tiếc là Dương tắt điện thoại đi ngủ sớm sáng mai dậy đi học quân sự rồi.

Mới sáng sớm đã phải dậy chuẩn bị đồ để đi, ở lại cả một tuần, cuối tuần mới được về nên cả ba đứa đều mang nhiều đồ ăn vặt một chút. Theo danh sách chỉ có Vân Anh với Dương chung phòng thôi, Uyên cuối danh sách lớp lận nên ở phòng khác.


\- Hồi trước mẹ Uyên định đặt tên Uyên là Bảo Châu rồi đấy xong lại đổi thành Bảo Uyên đó, thôi chúng ta có duyên tiếc không phận rồi. Ở một mình vui vẻ không quạo nha, ai ăn hiếp qua gọi mình

Dương đứng ôm Vân Anh trêu Uyên

\- Tao lại xem lát vào phòng chung với bạn thân lại khóc lóc ra đấy

Ý Uyên là Mai Anh, đủ tiêu chuẩn vừa xinh vừa giàu mỗi tội không thích Dương lắm vì Dương được nhiều bạn nam thích, thêm cả vụ ông chú hồi đầu năm học nữa, Dương từ mặt Mai Anh, cả hai đứa đều không ưa gì nhau nhưng giờ lại ở chung phòng

\- Sợ gì, thích thì đánh nhau

Dương có Vân Anh cùng phòng cũng không sợ, tiếc là hai đứa bánh bèo chỉ được mạnh miệng chứ làm được gì đâu

\- Để tao chống mắt lên xem

Uyên chép miệng rồi kéo đồ về phòng, Dương với Vân Anh chỉ nhìn nhau cười, dự là có đánh nhau với Mai Anh chắc chạy qua khóc lóc với Uyên thôi. Nhưng lớn rồi ai lại làm mấy trò con bò đó nữa đâu, không thích thì không chơi không đụng chạm đến nhau là được chứ gì.

Buổi tối của ngày học quân sự đầu tiên, Duy và Thu Hà gọi rủ đi chơi vì Dương không nói là đi học quân sự, kết quả là Duy dỗi... tất cả là tại ai mượn qua Dương dỗi làm gì để tối qua rủ đi chơi không được. Tính ra thì như kiểu hai đứa có duyên nhưng không có phận vậy, muốn gặp nhau cũng khó, hứa gặp nhau từ hồi sau khi vô địch giải quốc tế xong tới giờ vẫn chưa gặp được nhau lần nào. Mà Dương phải đi học ở lại ít nhất 1 tuần lận, có muốn về cũng không được nên đành chịu chứ biết sao giờ.

Đi học quân sự thực ra cũng không có gì đáng sợ lắm trừ việc không được ngủ nướng, rồi thì không được đi ngủ muộn, dùng điện thoại cũng ít hơn nhưng may quá có Vân Anh cùng phòng cũng vui, còn Uyên phòng khác không biết có buồn không nhưng lúc nào cũng vui hơn Dương vì Dương vừa cãi nhau với Mai Anh việc ai tắm trước hay tắm sau. Rõ là Dương đứng xếp hàng trước nhưng Mai Anh vẫn chen vào trước, Dương tức lắm nhưng quay qua xụ mặt với Vân Anh chứ biết làm gì.

Dương mới mấy ngày đầu đến đã thấy được nhiều người để ý đến lắm rồi vì cũng có cả trường khác nữa, Vân Anh cũng không ngoại lệ, hai con người đi đến đâu cũng được chú ý, Uyên đương nhiên cá tính quá ai thích có khi còn chửi cho ấy chứ. Dương được cái cute và hay cười nên các bạn thích lắm

\- Tớ muốn song ca với Thùy Dương được không?

Chưa gì đã kịp biết luôn cả tên người ta luôn rồi, bạn nam đang cầm mic đứng trên bục nhìn Dương,các bạn xung quanh vỗ tay nhiệt tình lắm. Dương còn đang ngồi tức vụ đi tắm cắn tay Uyên thì bị gọi tên nên hơi ngơ ngác.

Bạn nam đó đẹp trai lắm, cũng cao, đeo kính và hát hay, muốn hát cùng Dương nhưng Dương đang ngơ ngác

\- Nguyễn Thùy Dương lớp Mar 1 nào

Dương lúc này mới cười cười đứng dậy, bao nhiêu là người nhìn nhưng mà quen rồi, hát hò nhảy múa đầy sân khấu lớn còn không ngại, mấy này cũng không là gì

\- Cậu chọn bài đi

Bạn nam kia ga lăng nhường Dương chọn bài hát

\- Tớ bài nào cũng được, cậu chọn đi

Bạn nam có vẻ cũng rất tự tin, pick ngay "Ta là của nhau" làm Dương buồn cười, cái tội tớ sao cũng được này. Nhưng không sao, thuộc là hát được hết, mỗi tội mọi người quay video lại nhiều làm Dương hơi ngại sợ public có người ghen.


Vừa hát xong cũng có mấy bạn chạy lên xin song ca cùng tiếp, toàn mấy bạn đẹp trai lại còn cao, xong Dương buồn cười quá không biết nói gì luôn. Ở dưới đầy người tỏ vẻ khó chịu và kêu Dương làm màu, giả vờ đáng iu để các bạn nam thích.

Dương cứ cười cười rồi quay qua nói nhỏ với bạn nam song ca vừa rồi, gọi Mai Anh lên song ca cùng mọi người, không biết lát về phòng có đấm nhau không nhưng mà Mai Anh cũng thích hát và hát hay mà và thế là Dương chuồn được xuống dưới.

\- Đứng trên đó nhìn gần thấy bạn kia đẹp trai không?

Vân Anh hỏi nhỏ

\- Cũng được

Dương gật gật đầu, cũng được, cũng đẹp trai nhưng Duy đẹp trai hơn ~~

Đang đi chơi vui vẻ về phòng cầm vào điện thoại thấy Duy nhắn tin, cả ngày không cầm vào điện thoại nên không thấy tin nhắn, có khi nào Duy vẫn dỗi hay không? Nhưng chắc là không vì làm gì có chuyện dỗi rồi nhắn tin đâu.

Dương phải nói là đi học quân sự nên là không dùng điện thoại nhiều, chờ mãi không thấy Duy rep lại chắc là đang chơi game hay gì đó. Tuy nhiên thì Dương chỉ gọi về cho mẹ một lúc rồi cũng phải tắt điện thoại đi ngủ. Hôm nào 10 giờ cũng đã phải đi ngủ rồi,chứ bình thường là toàn 12 giờ có hôm 1 giờ sáng vì bận xem phim hoặc đơn giản là ngồi lướt facebook đợi cho hết pin điện thoại mới chịu đi ngủ. Có vẻ như nếu cứ ăn ngủ heolthy như này thì Dương sẽ đỡ được bao tiền mua mặt nạ với vitaminE làm mờ thâm quầng mắt.

Một tuần học quân sự cũng khá thú vị, hơi vất vả vì phải dậy sớm, điều này làm Dương không quen lắm thôi nên chắc tuần sau sẽ đỡ hơn. Ba đứa về chung cư một ngày chủ nhật rồi sáng thứ 2 lại lên sớm, dù sao cơm cũng hơi khó ăn vì không hợp nên muốn về ăn tự nấu cho thoải mái một chút. Cả ba đứa bình thường cứ cách một ngày lại đi lượn lờ, đi ăn các thứ mà cả tuần không được đi quả là không vui chút nào.

Đang nằm tận hưởng cuộc sống trên chiếc giường thân yêu sau một tuần nằm giường inox đau cả lưng thì Duy gọi, ơ hơ lẽ nào biết đã về hay gì

" Xuống nhà đi anh gửi quà cho em này"

" Hả? Quà gì?"

" ANH"

" Thế em từ chối nhận được không?"

" Không xuống hối hận giờ, thứ 3 tuần sau vào Sài Gòn rồi đấy"

Dương tự nhiên không biết nói gì, vội vàng bật dậy chạy ra khỏi phòng đi xuống dưới nhà. Chưa bao giờ thấy thang máy chạy chậm như lúc này, Dương có chút hồi hộp, cũng lâu lắm không gặp Duy, từ tháng 10 Duy qua Đài Loan dự giải quốc tế, rồi qua Sing đi học tới giờ, cũng là hơn 5 tháng rồi lận. Cứ như là kiểu đi gặp người yêu sau những ngày tháng yêu xa vậy, nhưng thực sự thì có phải người yêu đâu. Đứng xa xa kia không ai khác là Duy, cái style không lần vào đâu được, lại còn đeo khẩu trang và đội mũ vì sợ fan nhận ra chắc, phận làm idol không được thoải mái chút nào cả. Ước gì là người yêu thì có thể chạy lại ôm một cái, nhưng mà không phải người yêu nên đành đi từ từ. Tự nhiên tim đập rất nhanh, Dương có chút bối rối lẫn hồi hộp, lại còn nhớ lại quả stream hôm say nữa lại còn xấu hổ, hay là giả vờ như chưa thấy gì chạy lên phòng đi. Không gặp nhau thì nói gì cũng dám, giờ gặp rồi lại thấy bị ngại ngùng, Dương còn đang đứng suy xem có nên đi lại hay không?





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện