Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 5-2



Editor: Xám

Cơm nước xong xuôi, bố tôi như thường lệ bị mẹ tống cổ xuống bếp rửa bát, tôi lấy cớ ăn nhiều muốn đi bộ tiêu cơm kéo Lục Hi ra khỏi nhà, bố tôi ở sau cảm thán một tiếng "Đúng là người trẻ tuổi".

Não tôi dùng tốc độ nhanh nhất hoạt động đi tìm một chỗ yên tĩnh, tốt nhất chỗ ấy chỉ có hai chúng tôi, ít người qua lại, khoảng cách không quá xa......

Lục Hi ngoan ngoãn bị tôi kéo đi, một câu cũng không nói. Nhưng giờ phút này tôi tình nguyện nghe cậu ấy nói bất cứ chuyện gì, cho dù cảm xúc không ổn định hay mấy câu trêu đùa cũng tốt.

Không biết cậu lại suy nghĩ cái gì, trạng thái càng ngày càng không ổn.

Đứng trong thang máy, Lục Hi im lặng, sườn mặt hiện ra thần sắc trơ trọi mù mịt, ai nhìn đều không nhịn được mà đau lòng.

Vừa đúng giờ mọi người ăn cơm tối xong, dưới lầu một đám trẻ con ăn cơm xong đang chơi đùa, chạy như bay khắp nơi, kèm theo tiếng hét "A a a ——" "Hu hu hu ——" chói tai.

Nhưng mà đám trẻ con này lại cho tôi linh cảm, tôi nhớ trong khu để dụng cụ tập thể dục, ở đó có một chỗ riêng chỉ dành cho trẻ con chơi, nơi ấy ngoại trừ cầu trượt, xích đu, bập bênh, còn có một căn nhà nhỏ làm bằng nhựa.

Vốn dĩ chỗ đó là nơi tụi trẻ con chơi đồ hàng, nhưng tôi và Lục Hi rúc người vào vẫn có thể chen vào được.

Quả thật không thể thích hợp hơn!

"Lục Hi, Lục Hi." Tôi gọi cậu hai tiếng, nhẹ nhàng lắc lắc tay cậu, "Chúng ta bây giờ đi tìm một chỗ ngồi được không?"

"Được."

Căn nhà nhựa không có một bóng người, xung quanh cũng không có nhiều trẻ con, tôi nhét Lục Hi vào căn nhà nhỏ, rồi chính mình ngồi xổm xuống bò vào.

—— còn chưa kịp đổi dáng ngồi, liền trực tiếp bị Lục Hi kéo vào trong lồng ngực, gắt gao ôm lấy.

Tôi cảm thấy có chút nhẹ nhõm, nếu Lục Hi vẫn còn muốn tiếp xúc cơ thể, vậy chứng tỏ tình hình không phải là quá tệ.

"Tiểu Nhạc." Lục Hi thấp giọng kêu tôi.

"Hửm, tớ đây, làm sao vậy?"

Lục Hi buông tôi ra một chút, đẩy bả vai tôi đến một khoảng cách đủ để cả hai bốn mắt nhìn nhau: "Cậu có phải cũng cảm thấy, một ngày nào đó tớ sẽ không cần cậu nữa?"

Cặp mắt nhạt màu kia lạnh đến dọa người.

Nhưng khi nhìn kỹ, trong đó chứa một chút hơi nước, sánh long lanh cảm tưởng bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Tôi hít một hơi sâu, nhìn vào mắt Lục Hi, chậm rãi nhả từng câu từng chữ trả lời cậu: "Không đâu, tớ từ trước nay đều không bao giờ nghĩ thế."

"Tiểu Nhạc......cậu không gạt tớ chứ?"

"Tớ không lừa cậu, chúng ta tương lai rất tốt, có thể có chuyện cần dấu diếm, nhưng tuyệt đối không nói dối nhau. Lục Hi, cậu tuân thủ ước định, tớ cũng tuân thủ ước định, tớ sẽ không nói dối cậu."

Tôi đem hai tay Lục Hi từ trên vai mình hạ xuống, nắm chặt lấy.

Tay cậu rất lạnh, toàn bộ đều là mồ hôi.

"Lục Hi, tớ hỏi cậu, sẽ có một ngày, cậu không cần tớ, bỏ tớ, không chịu làm bạn trai tớ nữa sao?"

"Sẽ không!" Lục Hi liều mạng lắc đầu, "Tuyệt đối sẽ không, chuyện này không có khả năng!"

"Lời cậu nói không phải nói dối, đúng hay không?"

"Không phải nói dối, tớ đồng ý Tiểu Nhạc, tuyệt đối không bao giờ nói dối cậu!"

Tôi buông tay Lục Hi, tiến lại gần đem chính mình chui vào trong lồng ngực cậu, cậu ấy buông cánh tay tôi ra, cúi đầu không nói một lời nào chỉ nhìn chằm chằm tôi.

—— thoạt nhìn như một đứa bé sắp phải chịu xét xử.

"Lục Hi, cậu hãy nghe kĩ lời tớ nói, cẩn thận suy nghĩ." Tôi nắm lấy một bàn tay cậu, đem năm đầu ngón tay dựng thẳng lên, sau đó cụp ngón trỏ của cậu xuống, , "Thứ nhất, cậu sẽ không nói dối tớ."

"Thứ hai, tớ sẽ không nói dối cậu."

"Thứ ba, cậu nói cậu sẽ không bao giờ không cần tớ."

"Thứ tư, tớ nói, tớ biết."

Tôi lại duỗi bốn ngón tay của Lục Hi ra chọc một chút: "Hiện tại, nói cho tớ, cậu kết luận ra cái gì? Cậu thông minh như vậy chắc phải hiểu chứ?"

Lục Hi im lặng thật lâu, ánh mắt nhìn vào hư không, như là đang nhìn tôi, lại tựa hồ chỉ là đang ngẩn người.

Tôi không nói chuyện, một bên nhéo lòng bàn tay cậu, một bên chờ.

"Tiểu Nhạc."

Cuối cùng, Lục Hi mở miệng.

Nhưng mà tiếp theo, từng giọt nước mắt lớn từ trong mắt cậu rơi xuống.

Tôi trông thấy nhất thời ngây ngẩn cả người —— dù sao đã lâu thật lâu, tôi không có được nhìn thấy Lục Hi yên tĩnh khóc thút thít thế này. Cậu ấy chỉ như vậy khi cực kì bất an hoặc cực kì khổ sở, lặng yên, gần như không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, chỉ có nước mắt liên tiếp rơi xuống.

"......Tớ đã biết, cậu sẽ không suy nghĩ thế, đúng không?"

Tôi từ đáy lòng mà nhẹ nhàng thở ra: "Đúng vậy, bởi vì tớ hiểu rõ cậu, tin tưởng cậu."

"Xin lỗi......Tớ là tên ngốc, cậu nói sai rồi Tiểu Nhạc, tớ một chút cũng không thông minh......Tớ vì lời người khác nói mà làm chính mình không vui, rồi còn nghi ngờ cậu......Xin lỗi, rất xin lỗi......Nhưng tớ thật sự rất tức giận, tớ rất khổ sở......Vì cái gì mà tất cả mọi người đều không tin tớ, đều cảm thấy tớ sẽ bỏ cậu?"

"Không phải tất cả, ít nhất là trừ tớ ra."

"Ừm, ngoại trừ cậu...... Kỳ thật tớ không nên nghe bọn họ, chính là......bọn họ lúc nào cũng nghĩ tớ sẽ bỏ cậu, tớ biết, bọn họ đều nghĩ cậu không xứng với tớ.......Nhưng bọn họ không có biết rõ cậu! Cậu biết không Tiểu Nhạc, tớ rất buồn, buồn đến phát khóc.......Hận không thể khiến mấy người nói ra những lời ấy biến mất hoàn toàn......Nhưng như vậy cậu sẽ không vui, tớ không muốn làm cậu buồn, tớ sợ......."

Cánh tay Lục Hi càng lúc càng siết chặt, trong nháy mắt tôi có cảm giác cậu ấy sẽ trực tiếp siết chết tôi luôn.

"......Tớ sợ cậu sẽ bỏ tớ. Rất xin lỗi, Tiểu Nhạc, kỳ thật cậu sẽ không làm vậy, sẽ không đúng không? Tớ không nên suy nghĩ như thế, cậu đừng tức giận......"

"Tất nhiên là không." Tôi nhẹ giọng nói, vỗ cánh tay cậu trấn an, "Lục Hi, ngoan không khóc nữa? Cậu vừa khóc vừa nói, tớ nhịn không được cũng muốn khóc."

—— Ở một mức độ nào đó, tôi ngược lại càng hiểu "cái nhìn của người khác" của Lục Hi. Vì ngay cả bản thân tôi, đôi khi cũng không ngoại lệ, xem mặt mà bắt hình dong, rồi âm thầm bình phẩm người khác.

Vì Lục Hi so với tôi ưu tú hơn rất nhiều, vậy nên người khác đương nhiên mới nghĩ rằng Lục Hi mà gặp được người con gái tốt hơn, nhất định sẽ không thèm để mắt đến tôi nữa.

Nếu Lục Hi là người bình thường thì không tính.

Nhưng Lục Hi cố tình là Lục Hi, cậu là một tên bệnh kiều, không hơn không kém, cực đoan, bướng bỉnh, cố chấp, không nói đạo lý......Một mặt, cậu ấy rất đáng sợ, mặt khác, cậu lại đơn giản đến bất ngờ.

Một câu nói vui đùa trong mắt người thường không tính là chuyện gì, nhưng đối với Lục Hi cậu rất để tâm đến những chuyện vụn vặt ấy rồi đau lòng.

Cậu cứ vậy rơi nước mắt, yên lặng mà khóc, nhỏ giọng nói chuyện cùng tôi, làm tôi xót hết cả lòng.

"Được." Lục Hi nâng tay, lau nước mắt, "Tớ cũng không muốn Tiểu Nhạc khóc, tớ không khóc nữa."

Cậu ấy ôm tôi trong lồng ngực, chúng tôi chen chúc trong căn nhà nhựa nhỏ hẹp , yên lặng không tiếng động mà ôm nhau trong chốc lát.

Tôi phải thừa nhận, phải tập trung tinh thần cao độ một thời dài, chợt thả lỏng, thật sự rất buồn ngủ, tôi còn ở trong ngực Lục Hi ngáp một cái, combo này đúng là gây buồn ngủ gấp đôi

"Tiểu Nhạc, Tiểu Nhạc." Lục Hi bỗng nhiên cúi đầu, ghé vào bên tai tôi nhẹ giọng gọi.

"Hửm?" Tôi không nói chuyện nổi, miễn cưỡng phản ứng cậu một tiếng.

Lục Hi dường như nở nụ cười, nghe thanh âm liền biết, là thứ chỉ duy nhất cậu ấy có, nở nụ cười hết sức đơn thuần: "Tớ thật là đần độn, người khác nói thế nào, cùng Tiểu Nhạc nói thế nào là hai cái khác nhau. Tớ nghe Tiểu Nhạc nói là đủ rồi, cái khác......đều là vô nghĩa."

"Tiểu Nhạc, tớ đại khái chỉ biết nghe lời cậu nói, cho nên, cậu không thể bỏ tớ."

"Bằng không, tớ không biết nên nghe lời ai, không biết......sẽ phải làm cái gì."

Cảm thấy chính mình đã tỉnh táo hơn một chút, tôi căng mí mắt: "Này, Lục Hi tiên sinh, bây giờ Tiểu Nhạc hạ lệnh cho ngươi, theo ta về nhà đi làm bài tập."

"Được."

Xám: Tớ mới thi thử xong ;;;^;;; cái môn tớ tự tin nhất thì làm sai tùm lum tùm la, buồn quá đi mất thôiiii. Tuần sau lại tiếp tục thi học kì rồi, không biết có thời gian edit truyện không nữa
(>人<;) Tớ vẫn tìm beta nhaaaa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện