Bảo Bối Giá Trên Trời: Daddy, Cầu Hôn Lần Thứ 99
Chương 19
Editor: May
“Tuy rằng cô ta làm bữa sáng ăn ngon, nhưng anh nhất định sẽ cầm giữ được nha, ngàn vạn đừng cho cô ta thực hiện được”.
“Một người phụ nữ đần như cô ta, chẳng may anh không cầm giữ được, bị cô ta thực hiện được, lại lưu lại một tiểu ngốc tử, vậy cũng thật bi kịch”.
“Hơn nữa tôi nghe nói tiểu ngốc tử kia còn………”
Lục Thiên còn chưa có nói xong, chỉ nghe phía sau truyền đến âm thanh răng rắc răng rắc, còn có một mùi thuốc súng.
“Rầm _” một tiếng, ghế dựa phía sau anh ta bị đá văng ra.
Lục Thiên khiếp sợ quay đầu lại, đối diện một đôi mặt màu đen tạch tạch bốc lên ngọn lửa.
Ở khi anh ta còn chưa có phản ứng lại, dĩa trong tay Đường Tâm Niệm đặt mạnh lên trên bàn, tức giận nói “Lục Thiên, anh dám gọi tôi là tiểu ngốc tử thử xem?”
Lục Thiên bị rống đến sửng sốt trong nháy mắt, thật lâu sau đều không có phản ứng kịp……
Mẹ nó, anh bị một tiểu ngốc tử mắng?
Đôi mắt đen nhánh thâm thúy kia của Tần Lệ Tước cũng rơi xuống trên người Đường Tâm Niệm, ánh sáng tối tắm chảy qua, hơi nheo lại một độ cung, người phụ nữ này thật sự thay đổi?
Hay là đang chơi thủ đoạn mới gì?
“Tâm Tâm ~” Bên cạnh truyền đến giọng nói của tiểu bao tử.
Trên đầu Đường Tâm Niệm soạt soạt hỏa hoa bốc lên, nháy mắt bị tưới tắt, trong lúc quay đầu lại, cười ôn nhu đáng yêu, thân hình tiến lại gần, thấp giọng nói “Có phải dọa đến con không, tiểu tâm can?”.
“Không có”
Tiểu Thiên Thiên bình tĩnh lắc đầu, chỉ chỉ dĩa trong tay cô.
“Cẩn thận trứng chiên tình yêu của tôi”.
“Ừ ừ”
Đường Tâm Niệm ôn nhu đặt dĩa ở trước mặt tiểu bao tử, “Từ từ ăn”.
“Anh Tước, anh Tước”
Lục Thiên âm thầm dùng khuỷu tay đụng đụng người đàn ông bên cạnh, ánh mắt xẹt qua từ trên người người phụ nữ đối diện, thấp giọng nói “Muốn tìm một bác sĩ khoa tinh thần giỏi một chút tới đây không?”
Tần Lệ Tước “……”
Anh ngược lại muốn xem, người phụ nữ này có thể giả vờ bao lâu!
“Tâm Niệm”
Một người phụ nữ đi vào từ bên ngoài đại sảnh, trên người mặc váy liền áo hồng nhạt, trang điểm giống như một búp bê Barbie, tuyết trắng cao ngất trước ngực, đàn ông thoạt nhìn thập phần có **.
Cô ta đầu tiên là ánh mắt e lệ ngượng ngùng liếc mắt nhìn về phía Tần Lệ Tước một cái, mới lại bước chân đi tới trước mặt Đường Tâm Niệm.
Đường Tâm Niệm nhìn người phụ nữ chặn tầm mắt của cô, nhíu mày lên, nghi hoặc nói “Búp bê tình ái?”.
“Xùy _” Mấy người hầu không nghẹn lại được, cười ra tiếng. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
“Tuy rằng cô ta làm bữa sáng ăn ngon, nhưng anh nhất định sẽ cầm giữ được nha, ngàn vạn đừng cho cô ta thực hiện được”.
“Một người phụ nữ đần như cô ta, chẳng may anh không cầm giữ được, bị cô ta thực hiện được, lại lưu lại một tiểu ngốc tử, vậy cũng thật bi kịch”.
“Hơn nữa tôi nghe nói tiểu ngốc tử kia còn………”
Lục Thiên còn chưa có nói xong, chỉ nghe phía sau truyền đến âm thanh răng rắc răng rắc, còn có một mùi thuốc súng.
“Rầm _” một tiếng, ghế dựa phía sau anh ta bị đá văng ra.
Lục Thiên khiếp sợ quay đầu lại, đối diện một đôi mặt màu đen tạch tạch bốc lên ngọn lửa.
Ở khi anh ta còn chưa có phản ứng lại, dĩa trong tay Đường Tâm Niệm đặt mạnh lên trên bàn, tức giận nói “Lục Thiên, anh dám gọi tôi là tiểu ngốc tử thử xem?”
Lục Thiên bị rống đến sửng sốt trong nháy mắt, thật lâu sau đều không có phản ứng kịp……
Mẹ nó, anh bị một tiểu ngốc tử mắng?
Đôi mắt đen nhánh thâm thúy kia của Tần Lệ Tước cũng rơi xuống trên người Đường Tâm Niệm, ánh sáng tối tắm chảy qua, hơi nheo lại một độ cung, người phụ nữ này thật sự thay đổi?
Hay là đang chơi thủ đoạn mới gì?
“Tâm Tâm ~” Bên cạnh truyền đến giọng nói của tiểu bao tử.
Trên đầu Đường Tâm Niệm soạt soạt hỏa hoa bốc lên, nháy mắt bị tưới tắt, trong lúc quay đầu lại, cười ôn nhu đáng yêu, thân hình tiến lại gần, thấp giọng nói “Có phải dọa đến con không, tiểu tâm can?”.
“Không có”
Tiểu Thiên Thiên bình tĩnh lắc đầu, chỉ chỉ dĩa trong tay cô.
“Cẩn thận trứng chiên tình yêu của tôi”.
“Ừ ừ”
Đường Tâm Niệm ôn nhu đặt dĩa ở trước mặt tiểu bao tử, “Từ từ ăn”.
“Anh Tước, anh Tước”
Lục Thiên âm thầm dùng khuỷu tay đụng đụng người đàn ông bên cạnh, ánh mắt xẹt qua từ trên người người phụ nữ đối diện, thấp giọng nói “Muốn tìm một bác sĩ khoa tinh thần giỏi một chút tới đây không?”
Tần Lệ Tước “……”
Anh ngược lại muốn xem, người phụ nữ này có thể giả vờ bao lâu!
“Tâm Niệm”
Một người phụ nữ đi vào từ bên ngoài đại sảnh, trên người mặc váy liền áo hồng nhạt, trang điểm giống như một búp bê Barbie, tuyết trắng cao ngất trước ngực, đàn ông thoạt nhìn thập phần có **.
Cô ta đầu tiên là ánh mắt e lệ ngượng ngùng liếc mắt nhìn về phía Tần Lệ Tước một cái, mới lại bước chân đi tới trước mặt Đường Tâm Niệm.
Đường Tâm Niệm nhìn người phụ nữ chặn tầm mắt của cô, nhíu mày lên, nghi hoặc nói “Búp bê tình ái?”.
“Xùy _” Mấy người hầu không nghẹn lại được, cười ra tiếng. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Bình luận truyện