Bảo Bối Lãnh Khốc, Tôi Yêu Em
Chương 3: Trở về. Oan gia gặp gỡ (2)
Kết thúc cuộc nói chuyện với ngoại, nó lên trực thăng bay thẳng về biệt thự Snow tại Việt Nam. Căn biệt thự xa hoa nằm ẩn mình trong vườn hoa hồng đen. Tráng lệ và cô độc đến đáng sợ. Nó đi vào nhà, gót giầy lướt nhẹ trên sàn, cơ hồ ko một tiếng động, khí chất ưu nhã, cao quý, thanh thoát nhẹ nhàng - hình mẫu hoàn hảo của bậc nữ hoàng người người sùng kính. Hai hàng người hầu cúi đầu cung kính: kính chào tiểu thư. Ko một ai dám ngẩng đầu lên dù rất muốn chiêm ngưỡng dung nhan vị tiểu thư xinh đẹp hoàn hảo tuyệt thế đã trở thành truyền thuyết, bởi đơn giản: Họ còn muốn-sống.
Nó vẫn bước, từng bước đi dứt khoát, hàn khí toả ra bức người, ko một chút để ý đến dáng vẻ run rẩy của người làm. Đến phòng khách, khẽ ngả người trên chiếc sô pha nạm thạch anh tím, hơi nghiếng đầu lăng nghe những gì vị quản gia già đang chuẩn bị nói:
- Thưa tiểu thư, lão phu nhân muốn tiểu thư đi học lại, như những hs cùng tuổi, tại...ngôi trường đó.
Sắc mặt nó chợt đen đi, hàn khí ngày một toả ra nhiều hơn,giọng nói lãnh khốc tựa núi băng nghìn năm:
- Ngôi trường đó?
Lão quản gia run rẩy:
- Chính nó. trường Diệu thần
Đôi môi tuyệt mỹ nhếch lên nụ cười nửa miệng mê hồn, nét mặt tĩnh lặng tựa mặt hồ ko gợn sóng:
- Chuẩn bị đi, để lộ dù chỉ nửa chữ về thân phận của tôi, ông tự biết hậu quả.
Nó nói rồi quay lưng bước lên lầu.
Nó vẫn bước, từng bước đi dứt khoát, hàn khí toả ra bức người, ko một chút để ý đến dáng vẻ run rẩy của người làm. Đến phòng khách, khẽ ngả người trên chiếc sô pha nạm thạch anh tím, hơi nghiếng đầu lăng nghe những gì vị quản gia già đang chuẩn bị nói:
- Thưa tiểu thư, lão phu nhân muốn tiểu thư đi học lại, như những hs cùng tuổi, tại...ngôi trường đó.
Sắc mặt nó chợt đen đi, hàn khí ngày một toả ra nhiều hơn,giọng nói lãnh khốc tựa núi băng nghìn năm:
- Ngôi trường đó?
Lão quản gia run rẩy:
- Chính nó. trường Diệu thần
Đôi môi tuyệt mỹ nhếch lên nụ cười nửa miệng mê hồn, nét mặt tĩnh lặng tựa mặt hồ ko gợn sóng:
- Chuẩn bị đi, để lộ dù chỉ nửa chữ về thân phận của tôi, ông tự biết hậu quả.
Nó nói rồi quay lưng bước lên lầu.
Bình luận truyện