Bảo Bối Tình Nhân
Chương 51
Sinh nhật một tuổi của Seul Hee, Jaejoong và Seung Hyun ở nhà làm tiệc chúc mừng cho bé.
Trẻ con vẫn chưa thể nói, với ai cũng “Nha nha” chảy nước miếng, hai má luôn đỏ bừng, dáng người không mập cũng không gầy, nhìn rất đáng yêu.
Hàng xóm ai cũng thích bé, thấy Jaejoong ôm bé ra là lập tức đến chơi cùng, Seul Hee cũng không hề sợ người lạ, cười với tất cả mọi người.
“A a ~ Seul Hee của chúng ta một tuổi rồi!” Jaejoong đặt Seul Hee ngồi xuống, cười với bé, Seul Hee cũng cười lại với Jaejoong.
Seul Hee rất ngoan, tuy rằng cũng có lúc khóc, nhưng chỉ cần Jaejoong an ủi vài câu là im lặng ngay, nhưng là có điểm hơi bướng bỉnh.
Jaejoong thật sự cảm tạ trời đất đã tặng Seul Hee cho mình, tuy rằng không có Yunho bên cạnh, nhưng có Seul Hee là tốt rồi.
Trước kia cảm thấy không có Yunho thì không được, nhưng từ khi sinh Seul Hee, ý tưởng này dần dần biến mất.
“Đúng rồi ~ Seul Hee sinh nhật vui vẻ! Thúc thúc có chuẩn bị quà cho Seul Hee của chúng ta nha!” Seung Hyun lấy mũ sinh nhật ra đội cho Seul Hee, biểu tình tràn đầy sủng nịch, thoạt nhìn hạnh phúc như người một nhà.
“Nha…” Vừa nói đến quà tặng, Seul Hee liền nhoài ra khỏi lòng Jaejoong, vươn về phía Seung Hyun.
“Thật sự là đáng yêu!” Seung Hyun ôm lấy seu, hôn một cái, lấy quà tặng sau lưng, là một hộp quà có hình Winnie the Pooh rất đẹp.
“Ap…pa…” Seul Hee không nhìn hộp quà, đặt nó sang một bên, chậm rãi nói với Seung Hyun.
Jaejoong hoảng sợ, sao có thể gọi Seung Hyun…
Ôm lấy Seul Hee, vẻ mặt xấu hổ nhìn Seung Hyun. “Seung Hyun à, thật xin lỗi, Seul Hee còn nhỏ…”
Seung Hyun cũng có chút kinh ngạc, nhưng lại thực vui vẻ, Seul Hee mở miệng nói câu đầu tiên lại gọi mình là appa…
“Hyung nói gì vậy! Seul Hee vừa nói mà!”
Jaejoong lúc này mới phàn ứng, đây là câu nói đầu tiên của Seul Hee. “A! A! A! Seul Hee à!! A! Ha ha ha!” Sau đó hoàn toàn đắm chìm trong việc Seul Hee mở miệng nói chuyện.
“Hôm nay sao nhiều chuyện tốt vậy nhỉ! Seul Hee à! Nhanh đến thổi nến đi!”
Seung Hyun mang bánh ngọt trong phòng bếp ra, thuận tiện tắt đèn, bánh là buổi sáng hai người cùng nhau làm, không trang trí nhiều như trong cửa hàng, chỉ có phủ socola và dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “Seul Hee sinh nhật vui vẻ!”
Nhưng là thật vất vả mới viết được!
“Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday, happy birthday! Happy birthday to you!”
Jaejoong và Seung Hyun cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật Seul Hee, lại cùng nhau thổi nến, Seung Hyun lấy ít bánh bôi nhẹ lên mặt Seul Hee, bé xoa xoa, bỏ vào trong miệng ăn.
Jaejoong liền bôi bơ lên mặt Seung Hyun, sau đó tỉnh bơ quay đi.
Seung Hyun cười cười, cũng lấy bơ bôi lên mặt Jaejoong, Jaejoong kinh ngạc trợn to hai mắt, cầm một vốc bơ, bổ nhào vào người Seung Hyun, hai người cứ vậy chơi đùa, không để ý tới Seul Hee ngồi một bên chờ ăn bánh.
“A! A!” Seul Hee nhẫn lại nhìn, chờ đợi lúc lâu, rốt cuộc bùng nổ, đi đến bên người Jaejoong, dùng toàn bộ khí lực đập lên đùi cậu.
Jaejoong lúc này mới dừng lại, cắt bánh ngọt cho Seul Hee, cũng lấy cho cả Seung Hyun, nhưng ít hơn của Seul Hee.
“Jaejoong ~~~” Dao ở trong tay Jaejoong nên Seung Hyun không thể xằng bậy.
Jaejoong không để ý Seung Hyun, nhưng Seung Hyun nhõng nhẽo mãi, cuối cùng vẫn là… “Biết biết!”
Trong nháy mắt, dường như Jaejoong đã quên Yunho…
Yunho à… Anh hãy hạnh phúc nhé… Em đã quên anh…
Cũng quên tình yêu của chúng ta…
Trẻ con vẫn chưa thể nói, với ai cũng “Nha nha” chảy nước miếng, hai má luôn đỏ bừng, dáng người không mập cũng không gầy, nhìn rất đáng yêu.
Hàng xóm ai cũng thích bé, thấy Jaejoong ôm bé ra là lập tức đến chơi cùng, Seul Hee cũng không hề sợ người lạ, cười với tất cả mọi người.
“A a ~ Seul Hee của chúng ta một tuổi rồi!” Jaejoong đặt Seul Hee ngồi xuống, cười với bé, Seul Hee cũng cười lại với Jaejoong.
Seul Hee rất ngoan, tuy rằng cũng có lúc khóc, nhưng chỉ cần Jaejoong an ủi vài câu là im lặng ngay, nhưng là có điểm hơi bướng bỉnh.
Jaejoong thật sự cảm tạ trời đất đã tặng Seul Hee cho mình, tuy rằng không có Yunho bên cạnh, nhưng có Seul Hee là tốt rồi.
Trước kia cảm thấy không có Yunho thì không được, nhưng từ khi sinh Seul Hee, ý tưởng này dần dần biến mất.
“Đúng rồi ~ Seul Hee sinh nhật vui vẻ! Thúc thúc có chuẩn bị quà cho Seul Hee của chúng ta nha!” Seung Hyun lấy mũ sinh nhật ra đội cho Seul Hee, biểu tình tràn đầy sủng nịch, thoạt nhìn hạnh phúc như người một nhà.
“Nha…” Vừa nói đến quà tặng, Seul Hee liền nhoài ra khỏi lòng Jaejoong, vươn về phía Seung Hyun.
“Thật sự là đáng yêu!” Seung Hyun ôm lấy seu, hôn một cái, lấy quà tặng sau lưng, là một hộp quà có hình Winnie the Pooh rất đẹp.
“Ap…pa…” Seul Hee không nhìn hộp quà, đặt nó sang một bên, chậm rãi nói với Seung Hyun.
Jaejoong hoảng sợ, sao có thể gọi Seung Hyun…
Ôm lấy Seul Hee, vẻ mặt xấu hổ nhìn Seung Hyun. “Seung Hyun à, thật xin lỗi, Seul Hee còn nhỏ…”
Seung Hyun cũng có chút kinh ngạc, nhưng lại thực vui vẻ, Seul Hee mở miệng nói câu đầu tiên lại gọi mình là appa…
“Hyung nói gì vậy! Seul Hee vừa nói mà!”
Jaejoong lúc này mới phàn ứng, đây là câu nói đầu tiên của Seul Hee. “A! A! A! Seul Hee à!! A! Ha ha ha!” Sau đó hoàn toàn đắm chìm trong việc Seul Hee mở miệng nói chuyện.
“Hôm nay sao nhiều chuyện tốt vậy nhỉ! Seul Hee à! Nhanh đến thổi nến đi!”
Seung Hyun mang bánh ngọt trong phòng bếp ra, thuận tiện tắt đèn, bánh là buổi sáng hai người cùng nhau làm, không trang trí nhiều như trong cửa hàng, chỉ có phủ socola và dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “Seul Hee sinh nhật vui vẻ!”
Nhưng là thật vất vả mới viết được!
“Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday, happy birthday! Happy birthday to you!”
Jaejoong và Seung Hyun cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật Seul Hee, lại cùng nhau thổi nến, Seung Hyun lấy ít bánh bôi nhẹ lên mặt Seul Hee, bé xoa xoa, bỏ vào trong miệng ăn.
Jaejoong liền bôi bơ lên mặt Seung Hyun, sau đó tỉnh bơ quay đi.
Seung Hyun cười cười, cũng lấy bơ bôi lên mặt Jaejoong, Jaejoong kinh ngạc trợn to hai mắt, cầm một vốc bơ, bổ nhào vào người Seung Hyun, hai người cứ vậy chơi đùa, không để ý tới Seul Hee ngồi một bên chờ ăn bánh.
“A! A!” Seul Hee nhẫn lại nhìn, chờ đợi lúc lâu, rốt cuộc bùng nổ, đi đến bên người Jaejoong, dùng toàn bộ khí lực đập lên đùi cậu.
Jaejoong lúc này mới dừng lại, cắt bánh ngọt cho Seul Hee, cũng lấy cho cả Seung Hyun, nhưng ít hơn của Seul Hee.
“Jaejoong ~~~” Dao ở trong tay Jaejoong nên Seung Hyun không thể xằng bậy.
Jaejoong không để ý Seung Hyun, nhưng Seung Hyun nhõng nhẽo mãi, cuối cùng vẫn là… “Biết biết!”
Trong nháy mắt, dường như Jaejoong đã quên Yunho…
Yunho à… Anh hãy hạnh phúc nhé… Em đã quên anh…
Cũng quên tình yêu của chúng ta…
Bình luận truyện