Chương 12: 12: Lễ Hội Hoa Đăng
Cùng thời điểm U Minh Thú theo dõi nhóm tu tiên; thì phía Nhiếp Minh Nguyên, hiện tại cậu đang phải chật vật trong việc sử lý các yêu thú ở rừng.
Chúng quá nhiều, không xuể hết:
Nhiếp Minh Nguyên: ( thở hỗn hển) { Có quá nhiều yêu thú cứ tấn công liên tục và dồn dập thế này, chắc mình chết vì đuối mất [ đuối sức mà die ] }
Nhiếp Minh Nguyên: ( nhớ lời nói của Kim Giác Tê: TA ĐẢM BẢO LÀ CHÚNG SẼ KHÔNG DÁM GIẾT ĐỆ, DƯỚI DANH CỦA LÃO ĐẠI, ĐỆ CỨ TỪ TỪ MÀ TẬP)
Nhiếp Minh Nguyên: { Biết là như vậy, nhưng cứ kéo dài thế này thì kiệt sức mất }
...Một con khỉ đầu chó trong đám yêu thú lên tiếng:...
Khỉ đầu chó: SAO THẾ TIỂU TỬ THỐI? ĐUỐI RỒI ĐẤY À? YẾU ỚT NHƯ THẾ MÀ CŨNG XỨNG VỚI CÔNG TÂM CỦA LÃO ĐẠI DÀNH CHO NGƯƠI SAO?
Nhiếp Minh Nguyên: ( nổi cáu, giơ nắm đấm lao tới con khỉ) COI THƯỜNG TA SAO? ĐÓ SẼ LÀ SUY NGHĨ SAI LẦM CỦA NGƯƠI.
HÂY DA!!!!
Nhiếp Minh Nguyên tập trung vào luyện tập.
Còn U Minh Thú thì đến một nơi toàn là núi lửa và dung nham đỏ rực, cực kỳ nóng, không một cây cối sống nổi nơi này, mồ hôi cũng phải bốc hơi.
U Minh Thú đi vào ngọn núi lửa lớn và cao nhất chỗ này và ở trỏng luôn.
[ còn để làm gì thì chap sau, sau nữa nói cho mà nghe ].
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi.
Đã hơn 10 ngày kể từ khi U Minh Thú rời khỏi rừng, Nhiếp Minh Nguyên giờ đã làm chủ được sức mạnh thể chất của mình, đánh bại được phần lớn yêu thú ở rừng bằng chính sức mạnh của mình.
Còn U Minh Thú vẫn tiếp tục công việc của mình trong núi lửa, "Nó" sắp sửa được hoàn thành.
Bây giờ đã là trời tối, màn đêm khuya không thấy được ánh trăng.
Chính xác thì đêm nay chính là đêm trăng non.
Sau những ngày luyện tập vất vả, Nhiếp Minh Nguyên ra khỏi hang động, ưỡn vai một tí, rồi chạy nhanh ra khỏi khu rừng, tiến về phía thôn làng.
Cậu quyết định đến đó chơi một đêm xem như là phần thưởng cho thành quả luyện tập của mình, thêm thông tin rằng tối nay sẽ có Lễ hội Hoa đăng do Kim Hầu Vương thông báo cho, vì vậy đi chơi là một quyết định sáng suốt nhất.
Kim Giác Tê muốn đi theo giám sát cậu, nhưng nhớ lại lời dặn của U Minh Thú là không nhất thiết phải kè kè thằng nhóc nếu nó muốn đi chơi, vậy nên thay vào đó Tê sẽ ở rừng trông coi.
Nhưng Kim Giác Tê sẽ không ngờ tới việc quyết định sai lầm này sẽ gây ra hậu quả khó lường.
Giờ đã là canh Dậu, sắp tới canh Tuất, Nhiếp Minh Nguyên đã đứng trước cổng làng.
Hôm nay náo nhiệt hơn rất nhiều so với lần trước, nhà nhà đều thắp sáng đèn, người người tấp nập, những đôi nam thanh nữ tú tay cầm hoa đăng đi qua cây cầu bắt ngang dòng sông duy nhất của hòn đảo.
Mọi người tay cầm hoa đăng sếp hàng và lần lượt thả hoa đăng xuống sông rồi ước nguyện.
Còn có một số người chọn cầm "Thiên đăng" thả lên trời [ Thiên đăng là gì thì m.n tự sợt " gu gồ " nhá => ]
Ánh sáng của Hoa đăng tràn ngập khắp dòng sông, lênh đênh trên dòng nước, dần dần đi đến hạ nguồn.
Nhiếp Minh Nguyên tay phải cầm kẹo hồ lô, tay trái cầm vài xiên thịt, trên miệng là bánh bao đang nhoàm nhoàm.
Cậu vô cùng thích thú, vừa đi vừa nhảy cẫng; nhưng sâu trong thâm tâm vẫn nhớ đến "con mèo thúi", trước đây cùng nhau đến làng, nhưng đã hơn 10 ngày rồi không về.
Tâm trạng cậu có chút mang máng buồn.
Nhiếp Minh Nguyên: LÂU RỒI KHÔNG THẤY MÈO THÚI.
QUEN CÁI MIỆNG CHÍ CHOÉ BÊN CẠNH RỒI, GIỜ VẮNG MẤT ĐI THÌ THIẾU THIẾU.
Nhiếp Minh Nguyên từ từ thăm quan lễ hội của thôn làng.
Trên đường đi thì thấy một lão già.
Cậu không thể ngờ rằng lão ta sẽ là người thay đổi tương lai của cậu.
.......
.......
.......
...!Còn tiếp....
Bình luận truyện