Bạo Quân Độc Sủng

Chương 193



Nàng yên lặng tóm lấy lư hương, hắn tới gần người, mùi rượu tràn ngập trong miệng phà lên gáy nàng… Nàng đang định giơ cao tay đánh vào đầu hắn, đúng lúc đó có người vội vàng xông tới…

“Súc sinh…” Tiếng rống giận như hổ gầm, nổi trận lôi đình, như sét đánh ngang tai. Diệp Vũ buông vội lư hương kim loại ra, trong lòng chẳng chút run sợ, trên mặt lại giả vờ kinh hoảng, uất ức nước mắt lã chã nói, ‘Phụ hoàng….”

Thác BẠt Hạo ngây người ngơ ngác, chậm rãi xoay người, lúc ánh mắt chạm phải gương mặt đen sì đầy tức giận kia, cả người chấn động mạnh, kích động ngượng ngập. Ngụy hoàng đi tới, ra tay bất ngờ, tát mạnh xuống, tức giận, “Đồ súc sinh!”

Thác Bạt Hoằng đứng bên, sắc mặt lạnh lùng, vẻ sống chết mặc bây.

“Phụ hoàng…” Thác Bạt Hạo chậm rãi quỳ xuống, mặt đỏ bừng đầy hối hận, “Nhi thần biết sai rồi, nhi thần đáng chết….”

“Huyên Nhi, tên súc sinh này có ….” Ngụy hoàng hỏi thân thiết.

“May phụ hoàng tới kịp, nếu không nhi thần đã…” Diệp Vũ nói e ngại, có vẻ như bị chịu kinh hoảng quá độc, bộ dáng mảnh mai bị tổn thương nặng.

“Không thể ngờ được trẫm lại sinh ra ngươi một kẻ hoang dâm vô sỉ như vậy, một đứa con có chết cũng không chịu hối cải!”

Ông giận gõ trán thái tử một cái, hận muốn đánh chết ngay đứa con không tiến bộ này, “Huyên Nhi là hoàng muội của ngươi, vậy mà ngươi lại….”

Thác BẠt HẠo nhìn về Thác Bạt Hoằng không nói được lời nào, tìm kiếm giúp đỡ, song hắn lại thờ ơ lạnh nhạt. Rơi vào đường cùng, Thác Bạt Hạo chợt nảy lên ý nhanh, “Phụ hoàng, không phải thế ạ… Nhi thần bị cấm lâu quá, đã sớm biết sai rồi, đã sớm hồi tâm dưỡng tính rồi ạ… Là do hoàng muội dụ dỗ nhi thần… Hoàng muội thấy phụ hoàng cứ tin tưởng nhi thần, thấy nhi thần chẳng bao lâu nữa đăng cơ… muốn được làm hoàng hậu, nên mới dụ dỗ nhi thần… “ Hắn cầm lấy vạt áo long bào màu vàng, ngoài nhỏ mấy giọt lệ, còn nói đầy uất ức, “Nhi thần vô tội ạ…. Là hoàng muội dụ dỗ nhi thần trước, nhi thần tránh không thoát, đã bị nàng ấy ôm chặt lại… Phụ hoàng, người phải tin tưởng nhi thần đó….”

Diệp Vũ nghẹn họng nhìn trận trối, không ngờ thái tử cũng là nhân vật lợi hại dám đổi trắng thành đen, phải thành trái.

“Phụ hoàng, nhi thần không có… thái tử nói xấu nhi thần… “nàng khóc nói.

“Phụ hoàng, từ lần trước bị cấm chừng, nhi thần đã sửa chữa thật rồi, đã thề không phạm sai lầm nữa…. Lần này thật sự chẳng liên quan gì đến nhi thần… “ Hắn cãi tranh nói.

“Huyên Nhi làm người thế nào, sao trẫm không biết rõ chứ” ngụy hoàng bị đứa con làm cho giận tới phát run lên, lửa giận cháy sạch khiến hai mắt đỏ rức như bó đuốc lớn, ‘Tên súc sinh này, đã làm ra chuyện gì, trẫm cũng đều rõ hết cả!”

“phụ hoàng, thật đúng là hoàng muội dụ dỗ nhi thần mà….” Thác Bạt Hoằng nói bi thương.

“Hành tung thái tử không hợp lễ nghĩa, dạy mãi không sửa, phế làm thứ dân, áp tải cả đêm tới hoàng lăng phía đông, không được bước chân nửa bước ra khỏi hoàng lăng!” Ngụy hoànggiọng đầy bi thương, trầm thấp, đôi mắt hiện lên thất vọng và sự ghét cay ghét đắng.

“Phụ hoàng…. “ Thác Bạt Hạo túm chặt lấy áo bào của phụ hoàng, kinh hoàng khóc cầu, “Nhi thần biết sai rồi…. Nhi thần thật sự biết sai rồi… Phụ hoàng tha cho nhi thần một lần đi, chỉ một lần cuối thôi….”

Ngụy hoàng thờ ơ, nhìn đi nơi khác. Thác Bạt Hạo biết lần này thực sự là bị phế đi, thất kinh, thấy Tứ Hoàng đệ, như thấy cứu tinh, “Lão tứ…. Lão Tứ….”

Thị vệ tiến vào, bắt lấy thái tử. Hắn phản kháng kịch liệt, cầu xin phụ hoàng tha thứ, kêu gọi lão Tứ. Hắn bị đưa ra ngoài, càng không ngừng kêu gọi “Phụ hoàng”. Diệp Vũ thấy hắn nói một câu cuối, thật đáng nghiền ngẫm. Hắn nói: lão Tứ, ngươi hại ta….

Nàng đỡ Ngụy hoàng ngồi xuống, “Phụ hoàng bớt giận”

Ông vừa ngồi xuống ánh mắt chậm rãi khép lại, ngất đi.

***

Lâm Thái y chẩn đoán, Ngụy hoàng bị đả kích quá độ nên mới ngất đi. Lần này, Ngụy hoàng hôn mê nửa canh giờ mới tỉnh lại. Diệp Vũ thương xót nhìn ông, cảm thấy ông thực đáng thương, bị mấy đứa con trái làm tức giận tới mức ngất mấy lần.

Đầu tháng giêng, ông nằm trên giường dưỡng bệnh, khí sắc rất kém, tinh thần uể oải, chỉ nói mấy câu đã cảm thấy không được khỏe. Nàng hỏi Lâm thái y xem có phải phụ hoàng bị đại nạn giáng xuống rồi không?

Lâm Thái y nói, nếu bệ hạ có thể qua được cửa ải này, thì có thể còn sống được mấy năm nữa, nếu không thì đó là ý trời. Nàng hiểu.

Thác BẠt hoằng tiến cung thăm, sai cung nhân hầu hạ cho tốt. Họ cùng vào thiên điện, bảo cung nhân lui ra. Diệp Vũ không phải không châm chọc nói, ‘Hàn Vương tử, Vệ Vương bị phế, thái tử thì cứ nghĩ ngồi yên ổn trên vị trí thái tử, thậm chí còn yên ổn ngồi trên đế vị, ai ngờ bọ gậy bắt ve, chim sẻ rình mồi; lại càng không ngờ được, hắn có kết cục thế này, là bị kẻ cực kỳ tin tưởng âm thầm thọc một đao chí mạng”

“Nàng thử nói xem, thầm thọc một đao chí mạng là thế nào” Hắn nói đầy hứng thú.

“Vương gia đoán được thái tử có dục tà, liền tương kế tựu kế để cho phụ hoàng được tận mắt nhìn thấy cảnh thái tử xâm phạm ta. Như thế, phụ hoàng trong cơn giận dữ, nhất định sẽ không tha tội cho thái tử.

“Sao ta biết được đêm qua thái tử sẽ đi lăng Vân Các chứ?”

“Vương gia tính toán như thần, sao lại không biết chứ? Hay là nói, toàn cục đêm qua, đều là do một tay Vương gia bố trí, phụ hoàng, thái tử, còn có ta nữa, đều là quân cờ của Vương gia cả”

Thác Bạt Hoằng vỗ tay, “Bố cục của ta, dù tinh diệu thế nào, cũng bị nàng nhìn thấu cả, có thể thấy cũng chẳng cao minh cho lắm”

Diệp Vũ bĩu môi cười khẽ, “Ta nhìn thấu toàn cục của ngươi, cũng là ta là một quân cờ nghe lời. Ta không rõ là, làm sao ngươi lại cho phụ hoàng tới Lăng Vân Các được nhỉ?”

Đuôi mắt hắn nheo lại lạnh băng, “Thái tử ở trên yến tiệc say rượu nói mê sảng, đầu óc choáng váng, muốn ra ngoài hít thở không khí. Ta sai người theo dõi hắn, nếu hắn thật sự vào Lăng Vân Các, thì thả pháo báo. Cung yến bên ngày nhìn thấy pháo báo, lập tức tới bẩm báo trước ngự tiền, bảo thái tử uống rượu say quá, thần trí không rõ, đi về dường Lăng Vân Các. Phụ hoàng nghe được mất báo như thế, dĩ nhiên là vội vàng chạy tới, tóm gáy rồi”

“Thì ra là thế. Mưu kế của Vương gia thật tuyệt vời” nàng giơ ngón tay cái lên, nghĩ, sao hắn biết được Thái tử sẽ tới Lăng Vân Các vào đêm giao thừa chứ nhỉ.

“Ta nói rồi, người nhất định thắng trời”

Hắn tin, thái tử nhất định sẽ đo Lăng Vân Các. Bởi vì, bốn ngày trước, hắn có nói chuyện qua với thái tử.

Thác Bạt Hạo tính chết, nhẫn nại mấy ngày thấy phiền lòng nóng ruột, Thác Bạt Hoằng lại hợp thời góp thêm lời, nói với hắn, “Thái tử, đêm Giao thừa phụ hoàng tổ chức yến tiệc trong cung nhất định sẽ uống khá nhiều rượu ở trên yến tiệc, không tá túc qua đêm ở chỗ phi tần, chỉ là ở điện Thừa tư. Nhưng phụ hoàng uống nhiều rượu sẽ ngủ không tỉnh được, thái tử ra cung về phủ hay là tá túc ở đâu đó qua đêm, chắc phụ hoàng ngủ cũng không biết đâu”

Nghe vậy, Thác Bạt Hạo cười rộ lên vui vẻ, tâm tư chuyển động.

“Lúc này đây, thái tử vĩnh viễn không thể xoay người được nữa” Diệp Vũ lo lắng hỏi, “Nhìn ra được phụ hoàng có tình cha con với thái tử, không ai sánh bằng”

“Dù phụ hoàng có tâm tư này, ta cũng không cho phép” mắt Thác Bạt Hoằng ánh lên sắc lạnh. Nàng nhếch môi cười, cách tốt nhất là diệt trừ tận gốc, để cho thái tử biến mất vĩnh viễn.

Hắn sẽ thầm sát hại Thác Bạt Hạo sao? Còn ngụy hoàng có bao nhiêu ngày nữa, trước mắt không thể xác định được, hắn có kiên nhẫn đợi được không? Hắn có thể xuống tay với chính phụ thân ruột không thích của mình không đây?

Nàng không dám nghĩ tiếp nữa, cứ lo lắng đăm chiêu nghĩ tới lúc mọi chuyện biến thành sự thật. Thác Bạt Hoằng đưa tay ra vuốt khẽ tóc mai nàng, cử chỉ dịu dàng, “Thác BẠt Hoằng ta đoná được gì thì sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu! Thác Bạt Hoằng ta đã nhìn trúng cái gì, thì nhất định cái đó phải thuộc về ta!”

Giọng đanh thép, chói tai xuyên vào tai. Dù có là gì đó của người khác, hắn cũng sẽ đoạt bằng được, biến thành của hắn, coi như vốn là của hắn.

Giờ Ngụy hoàng bệnh nặng, đối với Thác Bạt Hoằng mà nói, đế vị, hoàng quyền, dễ như trở bàn tay. Hắn sẽ đợi Ngụy hoàng băng hà sao? Diệp Vũ nghĩ rất nhiều, nghĩ tới minh và Minh Phong. Nàng giúp Thác Bạt Hoằng chiếm được đế vị, giang sơn, hắn có tuân thủ hứa hẹn, để cho họ rời đi không?

“Không có ai có thực lực tranh giành với vương gia nữa, ta hy vọng ngươi nói không được nuốt lời”

“Còn chưa đi tới tận cùng, thì chưa kết thúc được, trước mắt nói tới chuyện này còn quá sớm đó” mắt Thác Bạt Hoằng ánh lên sắc lạnh.

“Tiếp theo Vương gia có tính toàn gì không?”

Hắn vẫy tay, nàng đi tơi[s gần, hắn thì thào mấy cây bên tai nàng. Nàng lập tức chấn động tinh thần.

****

Sở quốc, hoàng cung Kim Lăng.

Bóng đêm đen như mực, đen cả tòa hoàng cung, gió lạnh thổi vù vù như khó như than. Trên lầu cửa thành có cắm lá cờ, đón gió tung bay, phần phật lay động. Một vị công công mang theo một ngọn đèn sáng, dưới ánh sáng đèn mờ ảo soi rõ bóng áo màu vàng đang bước xa kia.

Người đó đang đứng, áo long bào lay động, bay theo gió, dưới bóng đêm, bóng dáng trong đó trở nên cô tịch, bi thương.

Mặt hắn lạnh đẹp, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm đầy trong trẻo lạnh lùng, cứ như đã nhiều ngày rồi, trên đường đi lấp đầy tuyết đọng.

Vũ Nhi, nàng đang ở đâu?

Vũ Nhi, cả cuộc đời này, nàng và ta không còn được gặp lại nhau nữa sao?

Trong lòng Sở Minh Hiên có nhiều điều muốn nói, nhưng nàng đã từng muốn nghe chưa?

Vũ Nhi, nàng có biết không, giang sơn gấm vóc này, nếu nàng mất rồi, thì đã không còn màu sắc gấm vóc nữa.

Tất cả mọi thứ ta làm, còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

Có một người đi lên thành lầu, hướng về nơi này. Sở Minh Hiên quay đầu nhìn thấy là người đã phái đi tìm Vũ Nhi, hỏi thản nhiên, “Vì sao hồi kinh?”

“Ty chức có chuyện quan trọng cần bẩm báo” Kẻ áo đen đáp.

“Nói!” Sở Minh Hiên phất tay, công công lập tức lũi ra ngoài một trượng.

“Hàn Vương tử, Vệ Vươgn tử Ngụy quốc bị phế, thái tử Thác Bạt Hạo cũng bị phế, không có chiếu thì không thể ra khỏi hoàng lăng phía đông nửa bước”

“Nói vậy, không còn ai tranh vị với Tề vương nữa rồi?”

“Ty chức đã nghĩ tới, lấy mưu lược của Tề Vương, qua mấy ngày nữa, Ngụy quốc nhất định sẽ đổi chủ”

“Tề vương quả nhiên là kẻ không tầm thường” Sở Minh Hiên lạnh mắt đứng, cả khoảng rộng lớn trước mặt nhiễm đen, không nhìn thấy hướng nào cả.

“Ty chức còn nghe được một chuyện” Kẻ áo đen bẩm báo trịnh trọng.

“Chuyện gì?”

“Ngụy hoàng có nhận một nghĩa nữ, được phong làm công chúa Cẩm Ninh. Ty chức nghe nói, Ngụy hoàng coi nàng ấy như con ruột, rất sủng ái, nhưng Hàn Vương tử, Thái tử bị phế đều có liên quan tới nàng”

Sở Minh Hiên hơi chút tò mò, “Cô gái này tên là gì?”

Kẻ áo đen đáp, “Diệp Huyên”

Sở Minh Hiên chấn động, Diệp Huyên ư? Chuyện này đúng lúc hay là… Diệp Vũ, Mộ Dung Huyên, kết hợp cả hai thì thành Diệp Huyên…

Tay hắn đột nhiên run bắn lên, Vũ Nhi, là nàng đó ư? Kẻ áo đen lại nói, “Tề Vương và công chúa Cẩm Ninh hình như có quan hệ khác thường, ty chức đã theo dõi công chúa Cẩm Ninh, nhưng lại bị người TỀ Vương chặn lại. Ty chứ chỉ đứng xa xa liếc mắt nhìn qua công chúa Cẩm Ninh một cái….”

“Là Diệp Vũ sao?” Sở Minh Hiên tim kích động đập mạnh.

“Do khoảng cách quá xa, ty chức nhìn không rõ cho lắm. Song ty chức đã nghĩ tới, công chúa Cẩm Ninh và người bệ hạ muốn tìm có vẻ hơi giống nhau”

Hắn nắm chặt tay thành quyền, Vũ Nhi, nàng thế mà lại đi Ngụy quốc, thế mà lại trở thành công chúa Ngụy quốc, thế mà lại làm bạn với Tề vương.

Mày kiếm của hắn tỏng bóng đêm dương cao như hai thanh kiếm thần bí, “Tiếp tục đi tìm hiểu thêm, trẫm phải biết rõ, nàng ấy có phải là Vũ Nhi hay không?”

Kẻ áo đen nhận lệnh rời đi. Đôi mắt Sở Minh Hiên nhìn về nơi xa, ánh mắt như đang tìm kiếm, xuyên thủng bầu trời đen tối về phía bắc.

***

Tĩnh dưỡng bốn ngày, bệnh Ngụy hoàng cũng đỡ hơn chút, nhưng nếu là xử lý chính sự, phê duyệt tấu chương thì chưa tới nửa canh giờ đã thấy đau đầu không khỏe rồi. Cứ thế, có tới mấy vị trọng thần lên tấu, sắc lập thái tử, giải ưu phiền đỡ cho bệ hạ, để bệ hạ tĩnh tâm dưỡng bệnh; còn không, quốc sự nặng nề, chính vụ nhiều, ai sẽ xử lý đây?

Ngụy hoàng chấp chưởng giang sơn đã nửa đời rồi, có được khá nhiều công lao về văn hóa giáo dục , tuy long thể còn ốm nhẹ, nhưng vẫn có uy vọng. Một triều thần khác phái vẫn duy trì với triều thần ủng hộ Thác Bạt Hoằng đột nhiên khắc khẩu ở Kim Điện, càng lúc càng làm to chuyện, lại ra tay quá nặng. Ngụy hoàng giận dữ, nói chuyện sắc lập thái tử là chuyện quốc gia nên làm, có liên quan đến giang sơn xã tắc, cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Diệp Vũ biết, Thác Bạt Hoằng sau khi về Ngụy quốc, đã bắt tay vào mượn sức người, lòng người, kết bè kết cánh giờ trọng thần trong triều một nửa là do hắn làm chủ, sai đâu đánh đó, gâyáp lực cho Ngụy hoàng phải sắc lập hắn làm thái tử.

Ngày này, Diệp Vũ đang bón cháo cho Ngụy hoàng, Thác Bạt Ngưng tới thăm phụ hoàng.

“Phụ hoàng, hôn sự của nhi thần tạm thời hoãn lại sau, đợi khi nào phụ hoàng khỏe lại, làm cũng không muộn” Thác Bạt ngưng nói điềm nhiên.

“Con ngoan” Ngụy hoàng híp mắt cười nói, “Vì muốn Ngưng Nhi mau xuất giá, trẫm phải nhanh khỏi mới được”

“Phụ hoàng…. “Nàng xấu hổ ngượng ngùng.

“Đại nhân…..Không thể đi vào…. Đại nhân…”

Từ đại điện truyền tới tiếng sốt ruột của an Thuận. Một lát sau, năm trọng thần xông thẳng tới tẩm điện thiên tử, tuy có cung kính hành lễ, song thái độ thì rất ngang ngạnh. Ngụy hoàng tức giận trợn trừng mắt, “Các ngươi…. Dám quấy nhiễu trẫm tĩnh dưỡng…”

Lý đại nhân nói, “Bệ hạ bớt giận. Long thể bệ hạ bị ốm, đã ba ngày mà không đỡ, thần chờ quá bất đắc dĩ đành lấy cách này diện thánh ạ”

Tần đại nhân nói, “Long thể bệ hạ bị bệnh nhẹ, nên tĩnh dưỡng là đúng, nhưng nước một ngày không thể thiếu vua, quốc sự không thể không người xử lý. Thần kính xin bệ hạ sớm lập thái tử, để thái tử quản lý đất nước, giúp bệ hạ xử lý chính sự, chẳng phải là đẹp cả đôi đường hay sao/”

“Chuyện sắc lập thái tử, trẫm tự có chủ trương, ngươi đừng nhiều lời làm gì” Ngụy hoàng nóng giận trách mắng, “Lui ra!”

“Bệ hạ cứ từ chối mãi, hay cho rằng chưa chọn được Tề Vương phi thái tử chứ?

“Long thể bệ hạ đã yếu rồi, chẳng may có chuyện xảy ra, chưa lập thái tử, lòng người trong triều không yên, sẽ sinh ra nội loạn. Lúc đó, nếu như Tần quốc, Sở quốc nhân cơ hội xuất binh, đại quân tiếp cận, Đại Ngụy quốc ta sẽ nguy đó”

Ngụy hoàng tứctới mức mặt đen sì lại, có khả năng bộc phát bất cứ lúc nào, “Điều dễ hiểu như thế, sao trẫm không biết chứ?”

Lý đại nhân hỏi, “Bệ hạ cứ chậm trễ không lập thái tử, có phải đã có ý chọn người khác rồi không ạ/”

Tần đại nhân nói, ‘Hay bệ hạ nghĩ tới phế thái tử còn có khả năng nên cố tình cho phế thái tử hồi kinh ạ?”

Ngụy hoàng thở không được, ôm ngực, hai mắt chậm rãi nhắm lại, bộ dạng thống khổ vô cùng. Thác Bạt Ngưng nói đầy hung hãn tức giận, “CÁc ngươi cứ bức phụ hoàng như vậy, có phải định ép phụ hoàng tức chết không hả? Hay là định bức cung đấy/”

Cả năm người cúi đầu, vẫn như cũ không chịu lùi ra khỏi tẩm điện. “Cút mau đi!” Nàng rống lên, lấy tay đẩy họ, An Thuận cũng tới giúp, lúc này năm người mới rời đi. Diệp Vũ nhìn Ngụy hoàng nhắm mắt điều tức, bất giác cảm thán, con người sống chết, dù cho có là cửu ngũ chí tôn thì cũng vẫn bị triều thần bắt nạt cả.

Đêm nay, nàng đang định về Lăng Vân Các, Ngụy hoàng lại gọi nàng lại, trầm hỏi, “Huyên Nhi, con có muốn biết vì sao trẫm lại chậm chạp không muốn lập Tề Vương làm thái tử không?”

“Phụ hoàng cứ nói, nhi thần xin nghe ạ”

“Trong mấy đứa con trái của trẫm, thích nhất vẫn là thái tử, nhưng thái tử lại quá hoang dâm vô độ, bảo thủ, làm tổn thương lòng trẫm. Hàn Vương, Vệ Vương có tài thực, nhưng người có mưu lược lại là Tề Vương” Tiếng của ông có vẻ già cả hẳn, “Tề Vương ở Sở quốc hơn mười năm, trẫm thấy nó có tài có mưu, làm việc cẩn thận, rất giống lẫm hồi trẻ, trẫm thật sự rất vui”

Nàng thản nhiên cười, “Tề Vương thực sự là rồng phượng trong biển người, nhưng vì sao phụ hoàng…”Ngụy hoàng lại nói, “Tuy hắn giấu rất kỹ, nhưng trẫm vẫn nhìn ra được, dã tâm của nó bừng bừng, còn muốn ngồi trên đế vị của trẫm hơn bất cứ kẻ nào. Trẫm đã nói qua với nó, nó lần nữa biểu hiện trí thông minh, phụ tá thái tử, trợ giúp thái tử đắc lực trọn vẹn. TRẫm rất tin, không ngờ…”

Diệp Vũ hiểu, không ngờ thái tử chỉ là một quân cờ của Thác Bạt Hoằng mà thôi. Ngụy hoàng bị Thác Bạt Hoằng che mắt, nên mới tạo thành cục diện hôm nay.

“Giờ trên Kim Điện, trẫm còn nhìn không rõ thì đúng thật là hồ đồ rồi” Ông vừa hối hận vừa tức giận, “Hàn Vương tử, Vệ Vương và thái tử bị phế, đều là bố cục của Tề Vương. Huyên Nhi, con cũng là một quân cờ của Tề Vương”

“Phụ hoàng… Nhi thần là do bất đắc dĩ…” Nàng nói như xin lỗi, đồng tình với tình cảnh hôm nay của ông.

“Trẫm không trách con. Trẫm biết con là quân cờ do Tề Vương an bài bên cạnh trẫm, nhưng con đến tóm lại đã đền bù được tiếc nuối suốt đời của trẫm” Ông vỗ vỗ tay nàng, hiền hòa như cha vậy.

“Phụ hoàng, nhi thần không muốn có ngươi nào vì con mà chết, cũng không nguyện hại người… nhưng cục diện này, con không thoát khỏi liên quan…” Diệp Vũ nói thành khẩn, lệ long lanh, “Phụ hoàng cần nhi thần làm gì, nhi thần sẽ cố sức làm”

Ánh mắt Ngụy hoàng đục ngầu bỗng trở nên trong veo vài phần, “Nó muốn giang sơn của trẫm, trẫm cho nó!”

***

Mồng chín tháng giêng, âm lịch. Gió lạnh thấu xương như đao cắt, quất thẳng vào mặt, lại như gió đao cắt mặt. Thác Bạt Hoằng đúng hẹn mà đến, bước chân vào cánh cửa điện Thừa tư.

Diệp Vũ đứng ở cửa đại điện nhìn hắn. Hắn mặt áo khoác trên người tung bay, đàng hoàng cuồng ngạo, cứ như chim đại bàng, từ trên cao nhào xuống, cũng từ trên cao quan sát con mồi, giống như một thanh kiếm sắc bén, sắc vô cùng, không gì đỡ được.

Hắn đã thay đổi, thần sắc ngạo tuyệt, ánh mắt lạnh khốc, toàn thân vờn quanh một luồng khí lẫm liệt.

Thác Bạt Hoằng đi tới trước mặt nàng, im lặng nhìn nàng một lát, rồi đột nhiên cúi đầu, khẽ hôn nhẹ lên mặt nàng.

Đột nhiên bị tập kích, nàng không phòng bị, lại bị hắn khinh bạc trước mắt công chúng. Huynh trưởng đột nhiên khinh bạc hoàng muội, gan tày trời này, khiến ngươi ta líu cả lưỡi.

Còn hắn có e ngại gì đâu? Diệp Vũ oán hận trừng mắt nhìn hắn, hạ giọng cả giận nói, ‘Ngươi định hủy trong sạch của ta sao?”

“Nàng có còn trong sạch nữa sao?” Hắn cười vô lại.

“Tên khốn nạn!” Nàng dùng sức đạp mạnh lên chân của hắn. Thác Bạt Hoằng mặc nàng dẫm, bỗng kéo tay nàng đi về hướng tẩm điện. nàng liều mạng giật tay ra, nhưng hắn quyết không buông tay, nàng cũng đành mặc kệ.

Ngụy Hoàng nằm dựa vào trên long tháp, thấy cảnh này, tức giận tới mức mày dướn cao lên, đôi mắt trợn tròn, “Súc sinh! Nó là hoàng muội của ngươi! Buông nó ra!”

“phụ hoàng, nàng không phải là hoàng muội của nhi thần, là người phụ nữ của nhi thần” Thác Bạt Hoằng giơ cao tay lên, để cho ông nhìn thấy cả hai đang nắm tay nhau, “Từ lúc ở Sở quốc, nàng ấy đã là nữ nhân của nhi thần rồi ạ”

“Các ngươi…” mắt Ngụy hoàng co lại, ngực thở càng lúc càng nặng, thở “hồng hộc”

Diệp Vũ giật tay ra, chạy qua, vỗ vỗ cho ông thông khí, “Phụ hoàng, không phải như vậy… Là hắn cố ý chọc giận phụ hoàng ạ….”

Ông thở đỡ hơn chút, Thác Bạt Hoằng đi tới, nàng vội vàng nói, “Ngươi nói ít vài câu đi, cố tích chút đức đi!”

Thác Bạt Hoằng cười tà ác, miệng trêu tức, “Phụ hoàng triệu nhi thần đến, có gì sai bảo ạ?”

“Ngươi nghĩ muốn cái gì, trẫm cho ngươi” giọng Ngụy hoàng trầm trầm, lại nói từng từ ra một, “Trẫm cái gì cũng cho ngươi, chỉ có một thứ không thể cho ngươi được”

“Phụ hoàng nói là giang sơng Đại Ngụy, ngai vàng hoàng đế sao ạ?” Thác Bạt Hoằng cười, lấy từ trong tay áo ra một quyển chiếu thư, “Hay là nói chiếu thư truyền ngôi này?”

Ngụy hoàng trợn mắt há hốc mồm, Diệp Vũ kinh ngạc tột đồ. Cuốn chiếu thư này, là tự tay Ngụy hoàng viết, tự tay giao cho An Thuận, phân phó An Thuận giấu cho kỹ, vào thời điểm thích hợp thì mới lấy ra.

Tuy chiếu thư truyền ngôi có nói là thuộc về Thác Bạt Hoằng, do an Thuận cất giữ, thì phải là bảo đảm một điều, ở thời khắc mấu chốt, lại là một chiêu cứu mạng.

Nhưng chiếu truyền ngôi lại đang nằm trong tay Thác Bạt Hoằng… Xem ra như thế, An Thuận là người của hắn rồi. nàng lại cảm thấy hắn thật đáng sợ, hắn mua chuộc vô số người, tâm cơ sâu, mưu lược sâu, tài trí sâu, không ai ở Ngụy quốc có thể sánh kịp. Nếu so với Sở Minh Phong thì sao? Có lẽ lực lượng cũng ngang nhau đi.

“Chuyện phụ hoàng truyền ngôi cho nhi thần, nhi thần tạ long ân của phụ hoàng” Thác Bạt Hoằng mỉm cười sáng lạn mà nham hiểm, “Mới rồi phụ hoàng nói, chỉ có một thứ không thể cho nhi thần được, không rõ là thứ gì ạ?”

“Giang sơn, mỹ nhân, ngươi chỉ có thể chọn một” Đối mặt Ngụy hoàng phải là ma quỷ ở dưới địa ngục lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện