Bất Đẳng Thức Ngược Chiều
Chương 66
Phong Tĩnh gật đầu: "Cậu hỏi đi."
"Em có một người bạn, cô ấy rất thích một chàng trai, nhưng người nhà của cô ấy lại làm một vài chuyện rất không tốt với gia đình chàng trai kia, làm hại chàng trai kia. Bạn của em biết rất rõ chuyện người nhà làm nhưng lại không có sức ngăn cản, chỉ có thể nghĩ đủ mọi cách bù đắp cho chàng trai đó. Sau này, chàng trai biết chuyện này..." Đường Gia Niên nhìn sâu vào mắt cô: "Theo góc nhìn cá nhân của chị thì chị cảm thấy... bọn họ có thể ở bên nhau không?"
Cậu ấy muốn biết đáp án, nhưng lại không dám nghe đáp án cô nói ra.
Phong Tĩnh thấy hơi lạ, nhưng vẫn rất chân thành suy nghĩ một lúc: "Tôi cảm thấy, có lẽ bọn họ không cách nào ở bên nhau."
Sắc mặt Đường Gia Niên trở nên trắng bệch, lẩm bẩm: "Tại sao?"
"Bạn của cậu biết rõ chuyện người nhà làm nhưng lại không nói cho chàng trai đó, còn đứng nhìn người nhà làm hại người đó. Bất kể bọn họ yêu nhau cỡ nào, nhưng người nhà làm ra những chuyện như vậy thì ít nhiều gì cũng để lại một chút ngăn cách trong lòng hai bên chứ? Dù cho có ở bên nhau thật thì chàng trai đó lại phải đối mặt với người nhà của bạn cậu như thế nào?" Phong Tĩnh khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói.
Đường Gia Niên cúi đầu im lặng.
Cậu ấy cũng không hỏi tiếp, trong lòng đã có đáp án.
"Được rồi." Cậu ấy thở dài: "Bác sĩ Phong, cảm ơn chị, chị về làm việc đi."
Phong Tĩnh gật đầu với cậu ta: "Thế cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé."
"Vâng."
Đường Gia Niên dõi mắt nhìn theo cô đi ra phòng điều trị. Mãi đến khi bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa mới thu tầm mắt lại, ánh mắt trở nên ảm đạm.
***
Tin tức bác sĩ bị tấn công vẫn bị tiết lộ, đài truyền hình, phóng viên nhà báo nghe tin mà đến, muốn phỏng vấn những bác sĩ liên quan tới vụ việc, nhưng lại bị lãnh đạo bệnh viện lấy lý do không tiện để từ chối.
Vốn tưởng đã kết thúc, không nghĩ tới đây chỉ là một bắt đầu.
Một tuần mới, sáng thứ hai, Phong Tĩnh vừa tới bệnh viện đã bị chủ nhiệm Lâm gọi đi văn phòng hành chính.
Cô cho rằng bị gọi qua là bởi vì chuyện tuần trước bị tấn công. Không nghĩ tới đến văn phòng, trong đó người chủ nhiệm Lâm ra còn có mấy vị lãnh đạo của bệnh viện, vẻ mặt đều vô cùng nghiêm túc. Chủ nhiệm Lý của khoa bọn họ cũng có mặt, sắc mặt cũng không dễ nhìn, hình như vừa trải qua một trận cãi vã.
Dáng vẻ này không khác gì lần trước cô bị tố cáo.
Phong Tĩnh nhận thấy không thích hợp, ánh mắt lướt qua từng người một, thắc mắc: "Chủ nhiệm Lâm, xin hỏi gọi tôi tới là có chuyện gì sao?"
Giọng điệu chủ nhiệm Lâm vẫn thân thiện như cũ: "Bác sĩ Phong à, cô xem cái này trước đã."
Ông ấy nói xong thì mở điện thoại, ấn mở một video.
Nhân vật chính trong video chính là một người đàn ông trung niên, năm sáu mươi tuổi, gầy ốm, làn da ngăm đen, tóc đã hoa râm hơn nửa.
Ông ta đỏ mắt, giơ thẻ căn cước, một tay khác cầm một tờ giấy báo cáo không biết thật giả, nói từng câu từng chữ: "Tôi tên Dương Xuyến Lâm, là một nhân viên giao đồ ăn ngoài, tại đây tôi thật danh báo cáo bác sĩ Phong Tĩnh khoa đông y bệnh viện Nhân Dân thành phố Dương Giang, kê đơn thuốc linh tinh hại chết mẹ già hơn chín mươi tuổi của tôi."
Lau lau nước mắt, ông ta nói tiếp: "Bác sĩ này là do cháu gái tôi giới thiệu, nói là bạn học cấp ba của nó, quan hệ rất tốt. Tôi dựa vào tin tưởng mới đi tìm cô ta kê đơn thuốc cho mẹ của tôi, sức khoẻ của mẹ tôi vấn đang rất khoẻ mạnh, ai biết sau khi uống thuốc cô ta kê được hai ngày thì không còn nữa. Pháp y nói mẹ tôi trúng độc trong thuốc dẫn đến tử vong, đây là báo cáo tử vong do pháp y viết..."
"Ngày hôm trước mẹ tôi vẫn khoẻ mạnh, uống thuốc do bác sĩ vô lương kê mới chết! Là đồ lang băm kia hại chết mẹ của tôi! Tên lang băm của bệnh viện Nhân Dân thành phố Dương Giang kia thiếu đạo đức không có trách nhiệm, kê đơn thuốc linh tinh hại chết bệnh nhân. Tôi không biết đi đâu khiếu nại, tố cáo với bệnh viện thì bệnh viện sẽ chỉ bao che cho tên bác sĩ vô lương, hi vọng các vị lãnh đạo có thể làm chủ cho tôi..."
Ông ta càng nói càng kích động, đến phần sau còn gào khóc.
Cuối cùng, người đàn ông còn đăng kèm một đoạn ghi âm.
Là cuộc trò chuyện của ông ta với bác sĩ lúc khám bệnh...
Dương Xuyến Lâm: "Tôi xin giúp mẹ tôi, bà ấy già rồi, không tiện đi ra ngoài mới bảo tôi đi xin đơn thuốc cho bà ấy... Chính là vấn đề về tim mạch..."
Phong Tĩnh: "Có thể, vấn đề của chú không phải vấn đề lớn gì, tôi kê đơn thuốc cho chú."
Dương Xuyến Lâm: "Ầy, tốt tốt tốt, cảm ơn cô quá."
Phong Tĩnh xem hết video, trong đầu giống như đang nổ tung, trống rỗng mất vài giây.
Người đàn ông này, là chú của Dương Bái Bái.
Nhưng mà điều khiến cô khiếp sợ không phải người này, mà là lời ông ta nói.
Mãi đến khi giọng chủ nhiệm Lâm vang lên ý thức của cô mới được kéo về: "Bác sĩ Phong, tình huống trước mắt chính là như vậy, có người thực danh tố cáo cô ở trên mạng, đồng thời, trong đó còn liên quan đến thao tác vi phạm quy định..."
Phong Tĩnh lập tức ngẩng đầu: "Chủ nhiệm Lâm, bản ghi âm này là biên tập, nguyên văn lời nói của tôi lúc ấy cũng không phải thế này."
"Rõ ràng tôi đã nói với ông ta, đây là thao tác vi phạm quy định, hơn nữa đơn thuốc tôi kê là cho bản thân ông ta, ghi chép trên hệ thống đều có thể chứng minh những điều này." Giọng của cô đầy chắc chắn: "Chủ nhiệm Lâm và các vị lãnh đạo, tin hãy tin tưởng tôi."
"Bác sĩ Phong, chúng tôi đương nhiên là có khuynh hướng tin tưởng cô, nhưng mà..." Sắc mặt chủ nhiệm Lâm đầy khó xử: "Ngoài chuyện này ra, mấy ngày gần đây nhất bệnh viện chúng ta nhận được một số lượng lớn đơn tố cáo có liên quan tới cô."
"Số lượng lớn... đơn tố cáo?" Phong Tĩnh khó có thể tin.
Chủ nhiệm Lâm gật gật đầu: "Đều là tố cáo nặc danh, nhưng đều không có chứng cứ, lúc ấy chúng tôi tưởng là một trò đùa dai, tính toán xử lý lạnh. Vì không tăng thêm bối rỗi cho cô nên cũng không nói cho cô biết."
"Nhưng bây giờ, chuyện này bị làm lớn. Ngay cả chuyện trước đó cô bị tố cáo nhận hối lộ cũng không biết sao lại bị đám dân mạng đó lật ra nói."
Phong Tĩnh cực kỳ không hiểu: "Chuyện hối lộ đó không phải đã điều tra rõ rồi sao?"
"Đúng, ban đầu chúng tôi cũng cho rằng là một số người nhàm chán cố ý gây sự, không nghĩ tới sẽ phát triển thành tình trạng này."
Chủ nhiệm Lâm thở dài, lại nói: "Chuyện này thực sự quá ồn ào, lúc này chúng tôi cũng không thể xử lý lạnh."
Phong Tĩnh im lặng một lát, chợt bình tĩnh lại: "Thế quyết định của bệnh viện là gì?"
"Cân nhắc đến tình huống trước mắt, phía bệnh viện quyết định cho cô nghỉ một thời gian, chờ vụ việc điều tra rõ ràng lại tiến hành xử lý tiếp theo."
Chủ nhiệm Lâm nói rất uyển chuyển, nói là cho nghỉ, trên thực tế lại là cách chức tạm thời.
Trái tim Phong Tĩnh lập tức rơi vào hầm băng.
"Tôi hiểu rồi, tôi chấp nhận sắp xếp của bệnh viện." Cô không tranh luận một câu nào, cũng không tranh cãi một câu. Cô yên lặng tháo thẻ công tác xuống đặt lên trên bàn rồi quay người rời đi.
"Tiểu Phong!"
Ra văn phòng, đằng sau có người gọi cô.
Chủ nhiệm Lý đuổi theo từ phía sau lên, nói lời an ủi cô: "Cô đừng suy nghĩ nhiều, không khoảng thời gian này cô cứ coi như nghỉ ngơi, qua một tháng nữa là đến thời gian bình xét chức danh. Cô thừa dịp thời gian này hoàn thành bản luận văn lần trước thảo luận với tôi cho tốt."
"Vâng, tôi hiểu rồi. Cám ơn chủ nhiệm Lý."
Phong Tĩnh mỉm cười với ông ấy.
Chuyển qua khúc ngoặt, cô đứng trên hành lang, hít thật sâu một hơi, cố gắng bình phục nỗi lòng rồi sau đó mới cất bước đi về phía thang máy.
***
Làm xong thủ tục, Phong Tĩnh đi ra bệnh viện, nhìn con đường người đến người di, cùng với những chiếc xe vội vàng qua lại, chợt mờ mịt một lúc.
Đoạn video kia được đăng vào đêm hôm trước, chỉ một buổi tối đã nhanh chóng lên men.
Độ hot lập tức vượt qua các chủ đề như "fan hâm mộ của Đường Ý Na bất ngờ tấn công nhân viên y tế", "fan hâm mộ của Đường Ý Na ác ý tố cáo bác sĩ" vân vân, fan hâm mộ của Đường Ý Na sôi nổi đăng video, bào chữa tẩy trắng cho thần tượng của mình.
Video lan tràn một cách chóng mặt trên internet, vụ việc lên men lợi hại, đã từ sự kiện giải trí chuyển thành sự kiện xã hội khiến cả nước chú ý.
Trong khu bình luận là hàng ngàn hàng vạn câu lên án, chửi rủa, cư dân mạng nhao nhao yêu cầu bệnh viện tiến hành kiểm tra nghiêm khắc đối với bác sĩ liên quan tới vụ việc.
Thời đại thông tin, mọi người đều bị phân mảnh.
Thứ mọi người nhìn thấy, nghe thấy, cũng chưa chắc đã là thật sự, nhưng thường thường phần lớn mọi người chỉ bằng lòng tin tưởng thứ bọn họ nhìn thấy, lại có ai từng để ý đến sự thật? (1)
Những tin xấu về Đường Ý Na vừa xuất hiện, cái video tố cáo kia lập tức xuất hiện.
Thời gian này cũng nắm đúng lúc quá.
Phong Tĩnh biết rõ, cô bị kéo vào trong một vòng tuần hoàn, nhưng cô có thể làm gì đây?
Cô có thể làm thế nào?
Đăng bài thanh minh làm sáng tỏ lên mạng, làm vậy chẳng qua chỉ là lấy trứng chọi đá? Có bao nhiêu người sẽ bằng lòng tin tưởng?
Báo cánh sát? Lý do và chứng cứ là gì?
Phong Tĩnh nhìn video trên điện thoại, giờ phút này, trong lòng cô ngược lại lại bình tĩnh đến lạ thường.
Cô dứt khoát gỡ cài đặt Weibo.
Phong Tĩnh đứng tại chỗ ngẩn người một lúc, lại do dự ấn vào Wechat, muốn gửi tin nhắn cho Tần Tranh.
Lúc này, một app nào đó bỗng đề cử một tin tức về địa phương...
#Chuyên gia phá bom bản hiện thực# #Người gõ bom thành công dẫn nổ nhiều quả pháo đại bác#
[Một người dân phát hiện một số vật thể nghi ngờ là pháo đại bác trong lúc dạo chơi vùng ngoại thành, đội gỡ bom lập tức chạy đến hiện trường, nhanh chóng di chuyển vật nổ, cũng tiến hành xử lý..."
Trong bức ảnh đính kèm trên bài báo, cô nhìn thấy bóng lưng của Tần Tranh.
Có lẽ, lúc này, cô không nên khiến anh lo nghĩ thêm nữa.
Phong Tĩnh nhắm mắt lại, yên lặng cất điện thoại đi, quay về bãi đỗ xe lấy xe, lái xe đến siêu thị gần đó.
"Em có một người bạn, cô ấy rất thích một chàng trai, nhưng người nhà của cô ấy lại làm một vài chuyện rất không tốt với gia đình chàng trai kia, làm hại chàng trai kia. Bạn của em biết rất rõ chuyện người nhà làm nhưng lại không có sức ngăn cản, chỉ có thể nghĩ đủ mọi cách bù đắp cho chàng trai đó. Sau này, chàng trai biết chuyện này..." Đường Gia Niên nhìn sâu vào mắt cô: "Theo góc nhìn cá nhân của chị thì chị cảm thấy... bọn họ có thể ở bên nhau không?"
Cậu ấy muốn biết đáp án, nhưng lại không dám nghe đáp án cô nói ra.
Phong Tĩnh thấy hơi lạ, nhưng vẫn rất chân thành suy nghĩ một lúc: "Tôi cảm thấy, có lẽ bọn họ không cách nào ở bên nhau."
Sắc mặt Đường Gia Niên trở nên trắng bệch, lẩm bẩm: "Tại sao?"
"Bạn của cậu biết rõ chuyện người nhà làm nhưng lại không nói cho chàng trai đó, còn đứng nhìn người nhà làm hại người đó. Bất kể bọn họ yêu nhau cỡ nào, nhưng người nhà làm ra những chuyện như vậy thì ít nhiều gì cũng để lại một chút ngăn cách trong lòng hai bên chứ? Dù cho có ở bên nhau thật thì chàng trai đó lại phải đối mặt với người nhà của bạn cậu như thế nào?" Phong Tĩnh khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói.
Đường Gia Niên cúi đầu im lặng.
Cậu ấy cũng không hỏi tiếp, trong lòng đã có đáp án.
"Được rồi." Cậu ấy thở dài: "Bác sĩ Phong, cảm ơn chị, chị về làm việc đi."
Phong Tĩnh gật đầu với cậu ta: "Thế cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé."
"Vâng."
Đường Gia Niên dõi mắt nhìn theo cô đi ra phòng điều trị. Mãi đến khi bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa mới thu tầm mắt lại, ánh mắt trở nên ảm đạm.
***
Tin tức bác sĩ bị tấn công vẫn bị tiết lộ, đài truyền hình, phóng viên nhà báo nghe tin mà đến, muốn phỏng vấn những bác sĩ liên quan tới vụ việc, nhưng lại bị lãnh đạo bệnh viện lấy lý do không tiện để từ chối.
Vốn tưởng đã kết thúc, không nghĩ tới đây chỉ là một bắt đầu.
Một tuần mới, sáng thứ hai, Phong Tĩnh vừa tới bệnh viện đã bị chủ nhiệm Lâm gọi đi văn phòng hành chính.
Cô cho rằng bị gọi qua là bởi vì chuyện tuần trước bị tấn công. Không nghĩ tới đến văn phòng, trong đó người chủ nhiệm Lâm ra còn có mấy vị lãnh đạo của bệnh viện, vẻ mặt đều vô cùng nghiêm túc. Chủ nhiệm Lý của khoa bọn họ cũng có mặt, sắc mặt cũng không dễ nhìn, hình như vừa trải qua một trận cãi vã.
Dáng vẻ này không khác gì lần trước cô bị tố cáo.
Phong Tĩnh nhận thấy không thích hợp, ánh mắt lướt qua từng người một, thắc mắc: "Chủ nhiệm Lâm, xin hỏi gọi tôi tới là có chuyện gì sao?"
Giọng điệu chủ nhiệm Lâm vẫn thân thiện như cũ: "Bác sĩ Phong à, cô xem cái này trước đã."
Ông ấy nói xong thì mở điện thoại, ấn mở một video.
Nhân vật chính trong video chính là một người đàn ông trung niên, năm sáu mươi tuổi, gầy ốm, làn da ngăm đen, tóc đã hoa râm hơn nửa.
Ông ta đỏ mắt, giơ thẻ căn cước, một tay khác cầm một tờ giấy báo cáo không biết thật giả, nói từng câu từng chữ: "Tôi tên Dương Xuyến Lâm, là một nhân viên giao đồ ăn ngoài, tại đây tôi thật danh báo cáo bác sĩ Phong Tĩnh khoa đông y bệnh viện Nhân Dân thành phố Dương Giang, kê đơn thuốc linh tinh hại chết mẹ già hơn chín mươi tuổi của tôi."
Lau lau nước mắt, ông ta nói tiếp: "Bác sĩ này là do cháu gái tôi giới thiệu, nói là bạn học cấp ba của nó, quan hệ rất tốt. Tôi dựa vào tin tưởng mới đi tìm cô ta kê đơn thuốc cho mẹ của tôi, sức khoẻ của mẹ tôi vấn đang rất khoẻ mạnh, ai biết sau khi uống thuốc cô ta kê được hai ngày thì không còn nữa. Pháp y nói mẹ tôi trúng độc trong thuốc dẫn đến tử vong, đây là báo cáo tử vong do pháp y viết..."
"Ngày hôm trước mẹ tôi vẫn khoẻ mạnh, uống thuốc do bác sĩ vô lương kê mới chết! Là đồ lang băm kia hại chết mẹ của tôi! Tên lang băm của bệnh viện Nhân Dân thành phố Dương Giang kia thiếu đạo đức không có trách nhiệm, kê đơn thuốc linh tinh hại chết bệnh nhân. Tôi không biết đi đâu khiếu nại, tố cáo với bệnh viện thì bệnh viện sẽ chỉ bao che cho tên bác sĩ vô lương, hi vọng các vị lãnh đạo có thể làm chủ cho tôi..."
Ông ta càng nói càng kích động, đến phần sau còn gào khóc.
Cuối cùng, người đàn ông còn đăng kèm một đoạn ghi âm.
Là cuộc trò chuyện của ông ta với bác sĩ lúc khám bệnh...
Dương Xuyến Lâm: "Tôi xin giúp mẹ tôi, bà ấy già rồi, không tiện đi ra ngoài mới bảo tôi đi xin đơn thuốc cho bà ấy... Chính là vấn đề về tim mạch..."
Phong Tĩnh: "Có thể, vấn đề của chú không phải vấn đề lớn gì, tôi kê đơn thuốc cho chú."
Dương Xuyến Lâm: "Ầy, tốt tốt tốt, cảm ơn cô quá."
Phong Tĩnh xem hết video, trong đầu giống như đang nổ tung, trống rỗng mất vài giây.
Người đàn ông này, là chú của Dương Bái Bái.
Nhưng mà điều khiến cô khiếp sợ không phải người này, mà là lời ông ta nói.
Mãi đến khi giọng chủ nhiệm Lâm vang lên ý thức của cô mới được kéo về: "Bác sĩ Phong, tình huống trước mắt chính là như vậy, có người thực danh tố cáo cô ở trên mạng, đồng thời, trong đó còn liên quan đến thao tác vi phạm quy định..."
Phong Tĩnh lập tức ngẩng đầu: "Chủ nhiệm Lâm, bản ghi âm này là biên tập, nguyên văn lời nói của tôi lúc ấy cũng không phải thế này."
"Rõ ràng tôi đã nói với ông ta, đây là thao tác vi phạm quy định, hơn nữa đơn thuốc tôi kê là cho bản thân ông ta, ghi chép trên hệ thống đều có thể chứng minh những điều này." Giọng của cô đầy chắc chắn: "Chủ nhiệm Lâm và các vị lãnh đạo, tin hãy tin tưởng tôi."
"Bác sĩ Phong, chúng tôi đương nhiên là có khuynh hướng tin tưởng cô, nhưng mà..." Sắc mặt chủ nhiệm Lâm đầy khó xử: "Ngoài chuyện này ra, mấy ngày gần đây nhất bệnh viện chúng ta nhận được một số lượng lớn đơn tố cáo có liên quan tới cô."
"Số lượng lớn... đơn tố cáo?" Phong Tĩnh khó có thể tin.
Chủ nhiệm Lâm gật gật đầu: "Đều là tố cáo nặc danh, nhưng đều không có chứng cứ, lúc ấy chúng tôi tưởng là một trò đùa dai, tính toán xử lý lạnh. Vì không tăng thêm bối rỗi cho cô nên cũng không nói cho cô biết."
"Nhưng bây giờ, chuyện này bị làm lớn. Ngay cả chuyện trước đó cô bị tố cáo nhận hối lộ cũng không biết sao lại bị đám dân mạng đó lật ra nói."
Phong Tĩnh cực kỳ không hiểu: "Chuyện hối lộ đó không phải đã điều tra rõ rồi sao?"
"Đúng, ban đầu chúng tôi cũng cho rằng là một số người nhàm chán cố ý gây sự, không nghĩ tới sẽ phát triển thành tình trạng này."
Chủ nhiệm Lâm thở dài, lại nói: "Chuyện này thực sự quá ồn ào, lúc này chúng tôi cũng không thể xử lý lạnh."
Phong Tĩnh im lặng một lát, chợt bình tĩnh lại: "Thế quyết định của bệnh viện là gì?"
"Cân nhắc đến tình huống trước mắt, phía bệnh viện quyết định cho cô nghỉ một thời gian, chờ vụ việc điều tra rõ ràng lại tiến hành xử lý tiếp theo."
Chủ nhiệm Lâm nói rất uyển chuyển, nói là cho nghỉ, trên thực tế lại là cách chức tạm thời.
Trái tim Phong Tĩnh lập tức rơi vào hầm băng.
"Tôi hiểu rồi, tôi chấp nhận sắp xếp của bệnh viện." Cô không tranh luận một câu nào, cũng không tranh cãi một câu. Cô yên lặng tháo thẻ công tác xuống đặt lên trên bàn rồi quay người rời đi.
"Tiểu Phong!"
Ra văn phòng, đằng sau có người gọi cô.
Chủ nhiệm Lý đuổi theo từ phía sau lên, nói lời an ủi cô: "Cô đừng suy nghĩ nhiều, không khoảng thời gian này cô cứ coi như nghỉ ngơi, qua một tháng nữa là đến thời gian bình xét chức danh. Cô thừa dịp thời gian này hoàn thành bản luận văn lần trước thảo luận với tôi cho tốt."
"Vâng, tôi hiểu rồi. Cám ơn chủ nhiệm Lý."
Phong Tĩnh mỉm cười với ông ấy.
Chuyển qua khúc ngoặt, cô đứng trên hành lang, hít thật sâu một hơi, cố gắng bình phục nỗi lòng rồi sau đó mới cất bước đi về phía thang máy.
***
Làm xong thủ tục, Phong Tĩnh đi ra bệnh viện, nhìn con đường người đến người di, cùng với những chiếc xe vội vàng qua lại, chợt mờ mịt một lúc.
Đoạn video kia được đăng vào đêm hôm trước, chỉ một buổi tối đã nhanh chóng lên men.
Độ hot lập tức vượt qua các chủ đề như "fan hâm mộ của Đường Ý Na bất ngờ tấn công nhân viên y tế", "fan hâm mộ của Đường Ý Na ác ý tố cáo bác sĩ" vân vân, fan hâm mộ của Đường Ý Na sôi nổi đăng video, bào chữa tẩy trắng cho thần tượng của mình.
Video lan tràn một cách chóng mặt trên internet, vụ việc lên men lợi hại, đã từ sự kiện giải trí chuyển thành sự kiện xã hội khiến cả nước chú ý.
Trong khu bình luận là hàng ngàn hàng vạn câu lên án, chửi rủa, cư dân mạng nhao nhao yêu cầu bệnh viện tiến hành kiểm tra nghiêm khắc đối với bác sĩ liên quan tới vụ việc.
Thời đại thông tin, mọi người đều bị phân mảnh.
Thứ mọi người nhìn thấy, nghe thấy, cũng chưa chắc đã là thật sự, nhưng thường thường phần lớn mọi người chỉ bằng lòng tin tưởng thứ bọn họ nhìn thấy, lại có ai từng để ý đến sự thật? (1)
Những tin xấu về Đường Ý Na vừa xuất hiện, cái video tố cáo kia lập tức xuất hiện.
Thời gian này cũng nắm đúng lúc quá.
Phong Tĩnh biết rõ, cô bị kéo vào trong một vòng tuần hoàn, nhưng cô có thể làm gì đây?
Cô có thể làm thế nào?
Đăng bài thanh minh làm sáng tỏ lên mạng, làm vậy chẳng qua chỉ là lấy trứng chọi đá? Có bao nhiêu người sẽ bằng lòng tin tưởng?
Báo cánh sát? Lý do và chứng cứ là gì?
Phong Tĩnh nhìn video trên điện thoại, giờ phút này, trong lòng cô ngược lại lại bình tĩnh đến lạ thường.
Cô dứt khoát gỡ cài đặt Weibo.
Phong Tĩnh đứng tại chỗ ngẩn người một lúc, lại do dự ấn vào Wechat, muốn gửi tin nhắn cho Tần Tranh.
Lúc này, một app nào đó bỗng đề cử một tin tức về địa phương...
#Chuyên gia phá bom bản hiện thực# #Người gõ bom thành công dẫn nổ nhiều quả pháo đại bác#
[Một người dân phát hiện một số vật thể nghi ngờ là pháo đại bác trong lúc dạo chơi vùng ngoại thành, đội gỡ bom lập tức chạy đến hiện trường, nhanh chóng di chuyển vật nổ, cũng tiến hành xử lý..."
Trong bức ảnh đính kèm trên bài báo, cô nhìn thấy bóng lưng của Tần Tranh.
Có lẽ, lúc này, cô không nên khiến anh lo nghĩ thêm nữa.
Phong Tĩnh nhắm mắt lại, yên lặng cất điện thoại đi, quay về bãi đỗ xe lấy xe, lái xe đến siêu thị gần đó.
Bình luận truyện