Bất Tiểu Tâm
Chương 4: Áy náy nhưng không códũng khí?
Hà Luật ánh mắt trốn tránh, lộ ra một điểm u buồn cùng lúng túng.
Thường Kiện thoáng nhìn từ gương bồn rửa tay thấy ánh mắt Hà Luật hơi nhìn xuống, mới bất giác có cảm giác hơi khó chịu, làm lão đại lâu liền có thói quen nói thẳng. Trần trụi trào phúng thẩm mĩ của người khác như thế, kỳ thực rất không lễ phép, chỉ có điều hơn hai mươi năm lưu manh trong cuộc đời cậu cũng không cần cái loại lễ phép này.
Hà Luật cũng không đáp lại nữa, rửa sạch sẽ cổ tay áo liền đi ra khỏi phòng vệ sinh. Thời điểm Hà Luật trở lại chỗ ngồi liền nâng lên khuôn mặt tươi cười: "Tống giáo sư, có một việc tôi cảm thấy cần phải nói."
"A?" Vị giáo sư sinh vật trẻ tuổi ngẩng đầu lên, nhìn thân ảnh cao gầy trước mặt mình.
"Tôi là sắc yếu, theo ý nghĩa đơn giản chính là bệnh mù màu, Tống giáo sư dạy sinh vật, nên chắc so với tôi hiểu nhiều hơn." Hà Luật ngồi xuống vị trí trước kia, trên mặt còn duy trì ý cười nhàn nhạt, "Loại bệnh này có xác suất di truyền."
Hà Luật có ý gì, ngay lập tức Tống Hạm liền rõ ràng. Ẩn tính di truyền bệnh, ai cũng không thể đảm bảo chính mình không có mang theo gien bệnh, nếu như là cân nhắc đến tình huống kết hôn sinh con, một người mẹ đương nhiên sẽ cân nhắc làm sao cho con mình mang theo những gien tốt nhất.
Bầu không khí trên bàn ăn nhất thời lạnh xuống. Hà Luật nguyên bản muốn nói chính là cái này, thế nhưng trải qua một màn trong phòng vệ sinh, trong lòng cậu có điểm bi ai, với đề tài nguyên bản nên thản nhiên đối mặt bỗng nhiên có chút khó khăn. Bữa cơm này cuối cùng có chút tan rã trong không vui, đặc biệt là Tống Hạm vốn ban đầu đối với Hà Luật rất có hảo cảm, ăn cơm sau đó cũng rất là rối rắm.
Những ngày tháng không có xem mắt đối với Hà Luật cũng không tồi, ngẫm lại thời điểm cô độc có người có thể cùng nói chuyện việc nhà, cùng nhau xem TV, du lịch quả thật không tồi, nhưng không tìm được một người như vậy cũng không phải là việc không thể nhẫn nhịn được. Hà giáo sư vẫn như trước chậm rãi lên lớp kiếm thêm khoản thu nhập, nhưng thật ra Tống Hạm còn tiếp tục gọi cho Hà Luật mấy lần, song phương không lạnh cũng không nóng, nói mấy câu liền cúp máy.
Cuối tuần làm xong nhiệm vụ trên tay, Hà Luật một người lắc lư đến phố buôn bán, đi dạo mấy cửa hàng nhưng là cái gì cũng đều không mua, Hà Luật nhớ tới ngày đó Thường Kiện hình dung từ...quái dị, không khỏi cảm khái một chút, từ sau khi mẫu thân qua đời mình cơ hồ không thể mua thêm quần áo. Nghĩ như vậy, liền không khỏi có chút khó chịu.
Đi được có chút mệt mỏi, Hà Luật tìm một quán ăn tự phục vụ, chính là thời điểm ăn cơm, lượng người đi lại rất nhiều, thật vất vả mới tìm được một chỗ ngồi, điện thoại trong túi quần liền rung lên, một lần lại một lần kiên nhẫn rung lên.
Ngoài Đại Chu ra thì còn ai tìm cậu? Hà Luật nói thầm lấy ra di động, thời điểm trên màn ảnh hiện lên tên người gọi đến, ngón tay đặt tại nút nhận cuộc gọi không khỏi chậm lại. Ngừng chốc lát, Hà Luật cuối cùng vẫn nhận điện thoại.
"Lão tam? Đang bận cái gì vậy?"
Thời điểm thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng nghiêm khắc truyền tới, Hà Luật không được tự nhiên run lên một cái, ngữ khí của đối phương hoàn toàn là như ân cần thăm hỏi bạn bè lâu năm, giống như những chuyện tình xấu hổ kia chưa từng phát sinh. Hà Luật thanh giọng, tiếng động lớn gọi cậu trở lại từ trong hồi ức: "Đang dùng cơm."
"Một mình?"
"Ân." Âm thanh của Hà Luật mơ hồ, đem giấy ăn để sang bên cạnh, "Có chuyện gì sao?"
Bên kia Tôn Thành im lặng một lúc: "Không có chuyện gì liền không thể gọi điện thoại cho cậu sao?"
"Ngài là người bận rộn nên nhất định nếu không có việc thì sẽ không gọi a." Hà Luật cười gượng.
Tôn Thành cười nhẹ, "Tớ đến đây công tác, ngày mai trở về, tối nay liền cùng nhau ăn một bữa được không?"
Hà Luật cắn cắn dĩa ăn đắn đo: "Ưm, tối nay a..."
"Không rảnh?"
"Có rảnh đi." Hà Luật nhăn mày, cuối cùng cũng không xuống tâm tàn nhẫn được.
"Ân sáu giờ gặp ở Tây Môn chỗ cũ, tớ phải đi họp, cúp máy trước."
Vì cú điện thoại này, Hà Luật ăn mà không biết mùi vị thế nào, qua loa lấp đầy cái bụng, vừa lúc mở cửa ra, liền đụng phải một người nào đó "nhìn quen mắt". Ngày hôm nay thực sự không phải là một ngày lành, Hà Luật day day thái dương.
"Hà giáo sư!" Đang lúc Hà Luật phân vân không biết có nên cúi đầu né qua một bên không, người đối diện đã cười toe toét gọi cậu. Xét thấy biểu hiện không xong lúc trước của Thường Kiện tiểu bằng hữu, Hà Luật vô cùng không muốn phản ứng với hắn, thật không giống hành động của một giáo sư.
"Hà giáo sư tới mua đồ ăn sao?" Thường Kiện liếc hai tay trống trơn của Hà Luật, hai tay đút túi quần, một bộ tiêu sái mà hỏi.
"Ân." Hà Luật đơn giản gật đầu.
"Giáo sư còn chưa mua đồ đi, có muốn hay không cùng nhau?" Rồi Thường Kiện hướng giáo sư đẹp trai huýt sáo, thổi xong mới có chút ảo não, thói quen này đã bỏ từ rất lâu, lại cố tình ở trước mặt Hà Luật mà tái phát.
Hà giáo sư vốn đinh một mực cự tuyệt, nhưng nghĩ tới buổi tối phải gặp Tôn Thành, ngẫm lại xác thực là cần phải mua quần áo mới, nếu như... Nếu như tên ánh mắt của tên học sinh côn đồ này cũng không tệ lắm, liền coi như một hướng dẫn viên miễn phí đi.
Thường Kiện không ngờ tới cùng Hà giáo sư mua sắm là một loại hưởng thụ, đầu tiên phúc lợi thị giác là không cần phải nói, Hà Luật thân hình hơi gầy, người có vẻ cao cao, lại có vai, y phục mặc liền liền bày ra đủ loại khí chất. Hơn nữa Hà Luật thực sự là phi thường hợp tác với người hướng dẫn là hắn, trên cơ bản Thường Kiện vừa ý với bộ nào, Hà Luật liền ngưng mi suy tư một lúc, chưa đến mười lăm phút liền mua. Điều này làm cho Thường Kiện phi thường có cảm giác thành công. Hai người đàn ông đi dạo phố, có mục đích xác định, rất nhanh trong trong vòng hai giờ đã hoàn thành nhiệm vụ.
Hà Luật nhìn trên tay bao lớn bao nhỏ liền sững sờ, bỗng chốc lại có thể mua nhiều quần áo như vậy, may mà cậu vừa mới lĩnh lương a.
"Giáo sư, ngài thật không có ý tứ?"
"Ý tứ cái gì?" Hà Luật không rõ.
"Miễn phí cùng ithầy mua quần áo một buổi trưa a,"Thường Kiện cười đến lưu manh, vốn là định ra ngoài chọn quà cho em gái, kết quả là quà không có lại còn cùng Hà Luật mua quần áo, "Giáo sư, thầy không có ý định cảm tạ em sao?"
"Ngô, hôm nào mời cậu ăn cơm?"
Thường Kiện thuận tay cầm hơn một nửa túi đồ của Hà Luật: "Cần gì hôm nào a, liền ngay hôm nay đi, tối nay thế nào?"
"Tối nay tôi có hẹn."
"Có hẹn?" Thường Kiện thu hồi tươi cười, "Không phải là Tống giáo sư chứ?"
"Cậu biết Tống Hạm?"
"Trước đây em học lại trường cao trung ngay cạnh C đại, Tống...giáo sư dạy ta sinh vật." Thường Kiện tự nhiên hướng về phía giao lộ, "Lần trước thấy các thầy ăn cơm cùng nhau."
"A, cậu cầm đồ vật của tôi làm gì a?" Hà Luật vội vàng đuổi theo, liền đuổi theo Thường Kiện vào trong xe taxi.
"Giáo sư thầy nói địa chỉ cho tài xế a," Thường Kiện đem mấy cái túi để vào chỗ trống bên cạnh, "Trước tiên cho thầy đem đồ vật đưa trở về đi, em quay về trường học."
Thường Kiện thoáng nhìn từ gương bồn rửa tay thấy ánh mắt Hà Luật hơi nhìn xuống, mới bất giác có cảm giác hơi khó chịu, làm lão đại lâu liền có thói quen nói thẳng. Trần trụi trào phúng thẩm mĩ của người khác như thế, kỳ thực rất không lễ phép, chỉ có điều hơn hai mươi năm lưu manh trong cuộc đời cậu cũng không cần cái loại lễ phép này.
Hà Luật cũng không đáp lại nữa, rửa sạch sẽ cổ tay áo liền đi ra khỏi phòng vệ sinh. Thời điểm Hà Luật trở lại chỗ ngồi liền nâng lên khuôn mặt tươi cười: "Tống giáo sư, có một việc tôi cảm thấy cần phải nói."
"A?" Vị giáo sư sinh vật trẻ tuổi ngẩng đầu lên, nhìn thân ảnh cao gầy trước mặt mình.
"Tôi là sắc yếu, theo ý nghĩa đơn giản chính là bệnh mù màu, Tống giáo sư dạy sinh vật, nên chắc so với tôi hiểu nhiều hơn." Hà Luật ngồi xuống vị trí trước kia, trên mặt còn duy trì ý cười nhàn nhạt, "Loại bệnh này có xác suất di truyền."
Hà Luật có ý gì, ngay lập tức Tống Hạm liền rõ ràng. Ẩn tính di truyền bệnh, ai cũng không thể đảm bảo chính mình không có mang theo gien bệnh, nếu như là cân nhắc đến tình huống kết hôn sinh con, một người mẹ đương nhiên sẽ cân nhắc làm sao cho con mình mang theo những gien tốt nhất.
Bầu không khí trên bàn ăn nhất thời lạnh xuống. Hà Luật nguyên bản muốn nói chính là cái này, thế nhưng trải qua một màn trong phòng vệ sinh, trong lòng cậu có điểm bi ai, với đề tài nguyên bản nên thản nhiên đối mặt bỗng nhiên có chút khó khăn. Bữa cơm này cuối cùng có chút tan rã trong không vui, đặc biệt là Tống Hạm vốn ban đầu đối với Hà Luật rất có hảo cảm, ăn cơm sau đó cũng rất là rối rắm.
Những ngày tháng không có xem mắt đối với Hà Luật cũng không tồi, ngẫm lại thời điểm cô độc có người có thể cùng nói chuyện việc nhà, cùng nhau xem TV, du lịch quả thật không tồi, nhưng không tìm được một người như vậy cũng không phải là việc không thể nhẫn nhịn được. Hà giáo sư vẫn như trước chậm rãi lên lớp kiếm thêm khoản thu nhập, nhưng thật ra Tống Hạm còn tiếp tục gọi cho Hà Luật mấy lần, song phương không lạnh cũng không nóng, nói mấy câu liền cúp máy.
Cuối tuần làm xong nhiệm vụ trên tay, Hà Luật một người lắc lư đến phố buôn bán, đi dạo mấy cửa hàng nhưng là cái gì cũng đều không mua, Hà Luật nhớ tới ngày đó Thường Kiện hình dung từ...quái dị, không khỏi cảm khái một chút, từ sau khi mẫu thân qua đời mình cơ hồ không thể mua thêm quần áo. Nghĩ như vậy, liền không khỏi có chút khó chịu.
Đi được có chút mệt mỏi, Hà Luật tìm một quán ăn tự phục vụ, chính là thời điểm ăn cơm, lượng người đi lại rất nhiều, thật vất vả mới tìm được một chỗ ngồi, điện thoại trong túi quần liền rung lên, một lần lại một lần kiên nhẫn rung lên.
Ngoài Đại Chu ra thì còn ai tìm cậu? Hà Luật nói thầm lấy ra di động, thời điểm trên màn ảnh hiện lên tên người gọi đến, ngón tay đặt tại nút nhận cuộc gọi không khỏi chậm lại. Ngừng chốc lát, Hà Luật cuối cùng vẫn nhận điện thoại.
"Lão tam? Đang bận cái gì vậy?"
Thời điểm thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng nghiêm khắc truyền tới, Hà Luật không được tự nhiên run lên một cái, ngữ khí của đối phương hoàn toàn là như ân cần thăm hỏi bạn bè lâu năm, giống như những chuyện tình xấu hổ kia chưa từng phát sinh. Hà Luật thanh giọng, tiếng động lớn gọi cậu trở lại từ trong hồi ức: "Đang dùng cơm."
"Một mình?"
"Ân." Âm thanh của Hà Luật mơ hồ, đem giấy ăn để sang bên cạnh, "Có chuyện gì sao?"
Bên kia Tôn Thành im lặng một lúc: "Không có chuyện gì liền không thể gọi điện thoại cho cậu sao?"
"Ngài là người bận rộn nên nhất định nếu không có việc thì sẽ không gọi a." Hà Luật cười gượng.
Tôn Thành cười nhẹ, "Tớ đến đây công tác, ngày mai trở về, tối nay liền cùng nhau ăn một bữa được không?"
Hà Luật cắn cắn dĩa ăn đắn đo: "Ưm, tối nay a..."
"Không rảnh?"
"Có rảnh đi." Hà Luật nhăn mày, cuối cùng cũng không xuống tâm tàn nhẫn được.
"Ân sáu giờ gặp ở Tây Môn chỗ cũ, tớ phải đi họp, cúp máy trước."
Vì cú điện thoại này, Hà Luật ăn mà không biết mùi vị thế nào, qua loa lấp đầy cái bụng, vừa lúc mở cửa ra, liền đụng phải một người nào đó "nhìn quen mắt". Ngày hôm nay thực sự không phải là một ngày lành, Hà Luật day day thái dương.
"Hà giáo sư!" Đang lúc Hà Luật phân vân không biết có nên cúi đầu né qua một bên không, người đối diện đã cười toe toét gọi cậu. Xét thấy biểu hiện không xong lúc trước của Thường Kiện tiểu bằng hữu, Hà Luật vô cùng không muốn phản ứng với hắn, thật không giống hành động của một giáo sư.
"Hà giáo sư tới mua đồ ăn sao?" Thường Kiện liếc hai tay trống trơn của Hà Luật, hai tay đút túi quần, một bộ tiêu sái mà hỏi.
"Ân." Hà Luật đơn giản gật đầu.
"Giáo sư còn chưa mua đồ đi, có muốn hay không cùng nhau?" Rồi Thường Kiện hướng giáo sư đẹp trai huýt sáo, thổi xong mới có chút ảo não, thói quen này đã bỏ từ rất lâu, lại cố tình ở trước mặt Hà Luật mà tái phát.
Hà giáo sư vốn đinh một mực cự tuyệt, nhưng nghĩ tới buổi tối phải gặp Tôn Thành, ngẫm lại xác thực là cần phải mua quần áo mới, nếu như... Nếu như tên ánh mắt của tên học sinh côn đồ này cũng không tệ lắm, liền coi như một hướng dẫn viên miễn phí đi.
Thường Kiện không ngờ tới cùng Hà giáo sư mua sắm là một loại hưởng thụ, đầu tiên phúc lợi thị giác là không cần phải nói, Hà Luật thân hình hơi gầy, người có vẻ cao cao, lại có vai, y phục mặc liền liền bày ra đủ loại khí chất. Hơn nữa Hà Luật thực sự là phi thường hợp tác với người hướng dẫn là hắn, trên cơ bản Thường Kiện vừa ý với bộ nào, Hà Luật liền ngưng mi suy tư một lúc, chưa đến mười lăm phút liền mua. Điều này làm cho Thường Kiện phi thường có cảm giác thành công. Hai người đàn ông đi dạo phố, có mục đích xác định, rất nhanh trong trong vòng hai giờ đã hoàn thành nhiệm vụ.
Hà Luật nhìn trên tay bao lớn bao nhỏ liền sững sờ, bỗng chốc lại có thể mua nhiều quần áo như vậy, may mà cậu vừa mới lĩnh lương a.
"Giáo sư, ngài thật không có ý tứ?"
"Ý tứ cái gì?" Hà Luật không rõ.
"Miễn phí cùng ithầy mua quần áo một buổi trưa a,"Thường Kiện cười đến lưu manh, vốn là định ra ngoài chọn quà cho em gái, kết quả là quà không có lại còn cùng Hà Luật mua quần áo, "Giáo sư, thầy không có ý định cảm tạ em sao?"
"Ngô, hôm nào mời cậu ăn cơm?"
Thường Kiện thuận tay cầm hơn một nửa túi đồ của Hà Luật: "Cần gì hôm nào a, liền ngay hôm nay đi, tối nay thế nào?"
"Tối nay tôi có hẹn."
"Có hẹn?" Thường Kiện thu hồi tươi cười, "Không phải là Tống giáo sư chứ?"
"Cậu biết Tống Hạm?"
"Trước đây em học lại trường cao trung ngay cạnh C đại, Tống...giáo sư dạy ta sinh vật." Thường Kiện tự nhiên hướng về phía giao lộ, "Lần trước thấy các thầy ăn cơm cùng nhau."
"A, cậu cầm đồ vật của tôi làm gì a?" Hà Luật vội vàng đuổi theo, liền đuổi theo Thường Kiện vào trong xe taxi.
"Giáo sư thầy nói địa chỉ cho tài xế a," Thường Kiện đem mấy cái túi để vào chỗ trống bên cạnh, "Trước tiên cho thầy đem đồ vật đưa trở về đi, em quay về trường học."
Bình luận truyện