Bảy Năm Một Đóa Lan Tiên

Chương 30: Tiệc Rượu



Tiệc rượu đang diễn ra vui vẻ, hai người đàn ông nhìn thấy nhau, không bất ngờ, gật đầu chào hỏi, cùng nhau dạo bước ra bên ngoài có phần yên tĩnh hơn để nói chuyện.

Tiến Dũng nói: "Tiệc rượu thật hoành tráng, rất xứng đáng để đến dự." anh nói rồi đưa cốc ra cạn ly.

Thiên Minh lịch sự đón lấy, nói: "Ở đây toàn người có tiếng tăm, không thể phục vụ họ thứ gì bình thường. Chào mừng anh gia nhập thế giới này, sẽ còn có rất nhiều thứ khác để xem."

"Nghe anh nói, thì anh vốn hợp với những thứ hoa lệ này hơn tôi, liệu có thể tự tin rằng mình sẽ có mắt nhìn và trân trọng những thứ khác giản dị, đẹp đẽ không?" Tiến Dũng nhấp một ngụm rượu, hỏi.

"Nếu tôi không nhầm thì dù đẹp đẽ giản dị đến đâu, không thuộc về anh thì mãi không thuộc về anh. Còn việc tôi trân trọng thứ gì hay ai thì tôi chỉ cần mình người đó cảm nhận là được." Thiên Minh không nể nang, nói.

Tiến Dũng mỉm cười: "Nếu anh nói vậy, tôi không còn gì để thắc mắc nữa. Chỉ cầu mong cho người đó hạnh phúc."

Hai người nâng ly, đứng đó trò chuyện thì hai cô gái mặc váy đen là người của công ty Nhậm Phát cử đến để phụ giúp bữa tiệc, đi qua chỗ bọn họ, vừa đi vừa nói.

Gương mặt cả hai nửa phần hào hứng, nửa phần bí mật: "Tôi rõ ràng thấy cô ta lên phòng đó, một lúc sau thì giám đốc Hải Sơn cầm chìa khóa, nhìn trước ngó sau rồi đi vào. Chắc chắn bọn họ có gì đó bí ẩn rồi."

"Không biết là gì nữa, giữa bữa tiệc sang trọng như thế này mà họ lại ngang nhiên làm chuyện đó sao?", người kia giả vờ tỏ ra hốt hoảng.

"Nghe nói cô ta được cử đến phút cuối, chứ có phải nằm trong danh sách từ ban đầu đâu. Tôi thấy trưởng bộ phận Trang Cúc có vẻ không vừa ý, soi cô ta dữ lắm."

"Đương nhiên, trưởng phòng vốn đã có ý với giám đốc Hải Sơn, giờ thấy hai người họ thập thụt ngay tại công ty như vậy, sao mà để cho vào mắt chứ."

"Tên cô ta là gì ý nhỉ? Có phải là người bên phòng kế hoạch không?"

"Đúng rồi, cô ta tên Trúc Anh hay Tuệ Anh gì đó."

Thiên Minh và Tiến Dũng nghe đến đây, lập tức quay người lại gần hai cô gái. Thiên Minh gấp gáp hỏi: "Các cô nhìn thấy cô ấy ở đâu? Ở đâu hả?", ly rượu trong tay anh rung lên, sóng sánh đổ ra khắp nơi.

"Là tầng hai, phòng ...phòng đầu tiên bên tay trái ở tầng hai. Á buông tôi ra, đau quá."

Thiên Minh hất cô ta ra một bên, ly rượu trên tay cũng rơi xuống vỡ tan tành; anh theo hướng cô gái vừa nói lao đi. Tiến Dũng lập tức đưa ly rượu cho cô gái còn lại, bám sát theo sau. Hai người vừa lên đến nơi, thì Thiên Minh không lúng túng, lao đến hung hăng giật tay nắm cửa. Cửa đã bị khóa từ bên trong. Tiến Dũng cũng dùng sức nắm vặn, cánh cửa cũng thách thức không di chuyển chút nào.

Ngay lúc này, tiếng hét của Tuệ Anh từ bên trong vọng ra khiến cơn nóng vội của Thiên Minh lên đến cực điểm, anh lùi về phía sau một bước, dùng sức đạp một phát bung toác cánh cửa, đánh bật một tiếng rầm vào trong, kêu rắc một tiếng thảm thương.

Tuệ Anh đứng đó, cả người dựa vào tường, một tay che một bên vai áo đã bị xé rách, dây áσ ɭóŧ đã bị giật đứt, một tay run rẩy giơ lên thủ thế. Hải Sơn đang nửa ngồi nửa nằm trên sàn đất, quần áo xộc xệch, tay trái đang ôm lấy gương mặt của mình, rên lên đau đớn.

Thiên Minh chạy lại gần chỗ Tuệ Anh đăng đứng, nhìn trên vai cô năm dấu ngón tay còn đỏ, lấm tấm vết xước. Hai mắt cô đã đỏ mọng nước, gương mặt trắng toát liên tục lắc đầu, nhìn anh không nói thành lời. Lửa giận bên trong Thiên Minh một lần nữa bùng lên, anh lao vào nắm lấy áo Hải Sơn, vực hắn ta dậy, một đấm không nương tay, thẳng vào phía bên mặt còn lành lặn.

Hải Sơn trước đó đã không được sơ múi gì, cứ ngỡ Tuệ Anh uống phải thuốc ngủ, bản thân có thể thoải mái giở trò. Ai ngờ cô ấy dù không tỉnh táo vẫn có thể ra sức, khiến hắn ăn phải một đá nặng cả tấn, giờ lại lãnh một đấm quả tạ của Thiên Minh, đầu óc quay cuồng, ngã vật ra sàn nhà, không còn biết gì.

Tiếng cửa bị phá ở tầng trên đã khiến một vài người tò mò đi lên xem náo nhiệt; họ đứng nhốn nháo phía ngoài nhìn vào, bàn tán xôn xao.

Tiến Dũng liền cởϊ áσ khoác, định đưa cho Tuệ Anh thì Thiên Minh đã nhanh hơn một bước, quàng xong áo lên người cô, hai tay ôm chặt vai cô dẫn ra khỏi căn phòng, gạt đám người đang đứng xem, bước chân hùng dũng, khí thế dọa người.

Tuệ Anh vẫn vô cùng mệt mỏi, chân tay nặng trĩu, đầu óc quay cuồng, cô dựa cả người vào vai Thiên Minh, yên tâm để anh đỡ mình đi.

Tiến Dũng nhìn Hải Sơn khinh bỉ, rồi rẽ đoàn người đang tụ tập ngày càng đông, theo Thiên Minh và Tuệ Anh rời đi. Lúc này, một vài người mới chạy vào trong xem Hải Sơn ra sao. Anh ta ú ớ nói được vài từ rồi nhăn mặt nhắm mắt nằm im đau đớn.

Thiên Minh đỡ Tuệ Anh xuống cầu thang, một mạch ra thẳng cửa lớn, không quay đầu cũng không để ai vào mắt. Anh đưa cô lên xe, tự mình nhẹ nhàng cài dây an toàn cho cô, rồi quay ra ngồi lên bánh lái, trước khi đi, dặn Tiến Dũng đứng ngoài: "Anh cứ ở lại, để tôi đưa cô ấy về."

Tiến Dũng gật đầu, quay vào trong xem tình hình thế nào.

Thiên Minh im lặng lái xe, thỉnh thoảng quay về bên cạnh nhìn cô đang co rúm trên ghế, gương mặt thất thần. Tuệ Anh dần dần tỉnh lại; trong đầu cô đang quay lại những cảnh trong quá khứ, lúc cô bị bọn côn đồ tấn công, dù đã học võ phòng thân, nhưng một cô gái bé nhỏ, sao có thể địch lại hai thanh niên đang sung sức. May là cô chỉ bị chút thương tích bên ngoài, được Tuấn Đạt giúp đỡ kịp thời, không có điều gì đáng tiếc xảy ra. Nắm tay cô đã có cảm giác, lúc này đã xiết chặt lại, ký ức kinh tởm khiến cô run rẩy ghê sợ.

Sau một lúc, Tuệ Anh lấy hết sức nói: "Xin lỗi, xin lỗi đã làm phiền anh, tôi làm hỏng buổi tiệc hôm nay rồi."

Thiên Minh lập tức dừng xe bên lề đường, thở dài nhìn cô nói: "Em nói vậy là sao? Đến giờ này em vẫn coi tôi là người lạ sao?"

Tuệ Anh bất ngờ trước vẻ giận dữ của anh; cô đâu có biết, trong lòng anh lúc này đang rối tung lận lỗn cảm xúc. Anh không thể chịu nổi sự gắng gượng của cô, cũng không thể bỏ mặc cảm giác như mình là người ngoài nữa. Anh xót xa cho cô, cùng cực với sự tức giận. Tức giận vì Hải Sơn, còn giận chính bản thân mình. Phải chăng anh đến với cô sớm hơn, cô sẽ không gặp lại chuyện này. Một lần chưa đủ, lại một lần nữa sao? Tại sao người anh yêu thương luôn gặp uất ức thế này.

Tuệ Anh lí nhí nói: "Tôi...tôi..."

Thiên Minh nhìn cô, nhẹ nhàng chỉnh lại áo khoác trên vai cô, dằn lòng mong ước muốn được ôm cô thật chặt, an ủi: "Em không cần phải giải thích, tôi luôn tin tưởng em, tôi biết em vừa trải qua một chuyện kinh khủng. Nếu em buồn, nếu em muốn khóc, hãy cứ làm thế đi. Ở đây chỉ có tôi và em, không ai khác."

Tuệ Anh nghe thấy những lời dịu dàng anh vừa nói, hai hàng nước mắt kìm nén nẫy giờ bỗng thi nhau chảy ra. Cô từ từ gục mặt lên đôi vai rắn chắc của anh, nức nở. Thiên Minh nhận được sự tự nguyện và tin tưởng của Tuệ Anh, trong lòng càng thêm thương tiếc, anh lấy tay, vuốt nhẹ lên mái tóc của cô. Động tác cẩn trọng ấm áp như sợ chỉ nhỡ tay cũng có thể làm đau người đang ngồi bên cạnh.

Tuệ Anh khóc một lúc thì ngừng, nhận lấy khăn tay của Thiên Minh, lau khô hai mắt. Cô nhìn anh, mỉm cười hiền lành: "Cảm ơn anh. Thật lòng cảm ơn anh."

"Anh chở em đi đến chỗ này." Thiên Minh thấy cô đã khóc ra hết, nhẹ nhàng nói.

Hai người lái xe qua một cửa hàng tiện lợi thì anh dừng xe lại, bảo cô ngồi đợi rồi một mình đi vào bên trong. Sau đó, anh tiếp tục lái xe, đến bờ sông thì tắt máy, rủ cô ra bên ngoài ngồi.

Hai người dựa vào nắp xe, ngồi ngắm dòng sông chảy yên ả trong đêm. Thiên Minh đưa cho Tuệ Anh một miếng bánh mì sandwich đã được anh cởi vỏ bọc: "Em ăn chút gì đi. Anh cũng chưa ăn gì từ tối."

Tuệ Anh quả thật không có tâm trạng để ăn, nhưng nghe anh nói vậy, cũng cố nuốt vào. Thiên Minh nhìn thấy cô chịu ăn, mới mở một chiếc bánh ra cho mình. Hai người ngồi im lặng trong đêm tối, ánh đèn lấp lánh từ những con thuyền du lịch qua lại chiếu ánh sáng thơ mộng lên những hàng cây gần đó, phủ một lớp ánh sáng vui vẻ hào nhoáng.

Anh đưa cốc trà ấm cho Tuệ Anh, giơ tay lau miếng bánh còn dính trên mép cô, khiến cô có chút ái ngại, nhưng trong lòng lại chẳng nỡ cũng chẳng muốn từ chối sự chăm sóc của anh.

Thiên Minh đứng dậy, bước đến trước mặt cô, chân thật nói: "Anh thích em, rất thích em, chắc em cũng đã đoán được."

Tuệ Anh nghe vậy thì liền cảm nhận được sự ấm nóng đang xuất hiện lan dần lên hai má, cương quyết chống chọi với làn gió đêm. Dưới ánh mắt như thôi miên của Thiên Minh, cô bất giác thật thà khẽ gật đầu.

"Anh vốn muốn từ từ đến gần em, để em hiểu sự chân thành của anh, không muốn mình vội vàng khiến em sợ hãi. Nhưng chuyện xảy ra tối nay, anh phải thay đổi suy nghĩ. Anh ước gì mình bày tỏ với em sớm hơn, để có thể chính thức bảo vệ em, không cho ai đụng vào em nữa, từ giờ không để em xảy ra chuyện gì nữa. Nên giờ anh chính thức tỏ tình với em.", Thiên Minh nói, một tay nhẹ đưa lên vuốt tóc mái đang bay trong gió của Tuệ Anh, nhìn đôi mắt long lanh của cô, trong lòng vang lên tiếng chuông rạo rực chờ đợi.

Cô cảm nhận được nhịp đập vội vã của tim mình, cũng nghe được nhịp đập hối hả trên đầu những ngón tay của Thiên Minh đang đặt trên vành tai mình. Cô chưa bao giờ biết được cảm giác này, cô chưa bao giờ thấy mình ở gần ai như thế. Ở bên anh, cô cảm nhận được sự ấm áp, nồng nhiệt, quan tâm chăm sóc, lại dịu dàng chân tình, và quan trọng là cô biết rất rõ mình cũng muốn đối xử với anh như vậy.

Cô đưa tay nắm lấy tay của Thiên Minh trước khi anh rút tay về. Bàn tay của anh nóng ấm, dù gió sông đang thổi ngày càng lớn. Cô nhìn anh, mỉm cười nói: "Em cũng vậy. Em cũng rất thích anh."

Trong mắt của hai người yêu thương nhau vốn không có chỗ cho người ngoài. Thế giới quay cuồng cũng chỉ gói gọn trong khoảnh khắc này, chỉ có hai người bọn họ. Anh mỉm cười vui sướng, ánh mắt tỏa ra nét hạnh phúc không che dấu, như đã lâu mới quay trở lại. Anh cúi xuống đặt lên môi Tuệ Anh một nụ hôn nồng nàn nhưng mang theo bao tha thiết dịu dàng. Trong vòng tay anh, Tuệ Anh như cô gái bé nhỏ được che chở yêu thương, muốn chìm đắm mãi không buông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện