Bệnh Khí Mười Năm

Chương 14



” nguy rồi, cha ngươi nhất định không tiếp thu được chuyện này là thật. mau cùng hắn.”

Khi Nam Cung Lạc tìm đến chỗ Sở Dịch Vân, rừng trúc nơi hậu viện cơ hồ cũng bị hắn chặt hết. Đời này hắn đều không thể giải được nỗi thống hận, có cái gì so với bị thân sinh phụ thân muốn chính con ruột mình chết thống khổ hơn không?.

Nam Cung Lạc tiến lên ngăn lại hành động của Sở Dịch Vân, Trạch nhi đã chạy tới ôm quỳ trên mặt đất lớn tiếng hỏi: ” cha, ngài không cần Trạch nhi sao?”

Sở Dịch Vân hiện tại chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng như muốn nứt ra, cái gì cũng không muốn quan tâm, cái gì cũng không muốn tự hỏi..

” cha vẫn hay đánh ngươi, nếu ngươi không thích ở nhà, ngươi muốn làm gì liền làm đi!” Sở Dịch Vân ném trong tay đích kiếm, như vậy đích một câu làm cho Trạch nhi thừa nhận không. Sở Dịch Vân cũng không quan tâm nhiều, nhanh chóng bước đi. Trạch nhi lên bay đến ôm lấy chân Sở Dịch Vân gào khóc thảm thiết: ” phụ thân đừng bỏ rơi Trạch nhi, Trạch nhi đã không có nương, phụ thân không nên không cần Trạch nhi!”.

Sở Dịch Vân không có nghe được, bên tai hắn chỉ toàn nghe thấy tiếng thở dốc yêu ớt của  Duệ Tiệp trước khi chết, là Duệ Tiệp nhiều lần dặn dò, là trong nhà phụ thân đối Duệ Tiệp lạnh lùng, là trong phủ đối Duệ Tiệp nghị luận bàn tán. Trước mắt xuất hiện chính mình sao? nam nhân quỳ gối trước mặt, đưa mặt ra chịu đựng những cái tát nảy lửa. là chính mình sao? nho nhỏ thiếu niên bị kế mẫu dùng kim đâm cánh tay cũng không thể đi tìm phụ thân khiếu nại? vì cái gì hắn đều phải nhớ những việc này? rốt cuộc là không phải thật sự đâu?.

” cha —— cha ——” là ai đang gọi mình? vì cái gì cước bộ lại chậm như vậy?.

Sở Dịch Vân dừng lại, trên mặt đất đứa nhỏ kia là ai? vì cái gì lại cùng ta giống đến thế?.

” cha —— cha người tỉnh tỉnh! đừng không cần Trạch nhi ——”.

” Trạch nhi ——” Sở Dịch Vân nghĩ tới, hắn đều nhớ rõ! năm đó là ai đúng hắn đánh cho một chưởng, hắn đều nhớ ra rồi! Duệ Tiệp là xuất huyết nhiều mà chết, đứa bé này là chính mình yêu thương mười năm, là hắn ở trên đời này đứa con độc nhất..

” Trạch nhi —— mau đứng lên.” Sở Dịch Vân đau lòng, đau lòng đem hắn từ dưới đất bế lên..

Hắn còn có nhi tử cần chiếu cố, hắn vô cùng yêu thương con mình, như thế nào có thể để nó cùng có vận mệnh với mình sống cô độc trên đời không ai yêu thương?

Trạch nhi bị kéo lê một khoảng cách, trên người đều là đất, quần đều bị ma sát đến rách nát, trên người cũng nhiều chỗ bị trầy xướt.

” Vân nhi, ngươi xem Trạch nhi, ngươi có thể để nó một người trên đời chịu khổ sao?”.

Sở Dịch Vân luyến tiếc ··· chính là đời này hắn đều không thể giải được độc này, cũng vô pháp vì Duệ Tiệp báo thù, trong lòng phẫn hận, nhìn Trạch nhi mắt to ngấn nước nhìn hắn, hắn đều muốn đem việc này đặt ở đáy lòng, có lẽ không bao giờ … nữa nói ra…mạng sống của mình là hắn cho, vậy sống một ngày tính một ngày tốt lắm.

Trải qua một ngày gây sức ép, Sở Dịch Vân sớm uống thuốc và đi ngủ..

Chính là sáng ngày hôm sau, Trạch nhi đột nhiên lại mất tích.

” Trạch nhi có thể đi đau chứ? có thể hay không lại chạy ra ngoài chơi?” Trục Nguyệt lo lắng ở trong phòng Trạch nhi đi tới đi lui, lần trước hắn một mình đi ra ngoài ngoạn còn đánh nhau rơi xuống nước, sau khi trở về bị Sở Dịch Vân đánh cho ba ngày không xuống giường, mông đều muốn nứt ra, hẳn là sẽ không tái làm chuyện như vậy chuyện..

Huống chi hắn tuy rằng ngày thường hồ nháo, nhưng một khi Sở Dịch Vân có chút không thoải mái hắn là tuyệt đối sẽ không hồ nháo, càng nghĩ hắn cũng không biết làm thế nào mới tốt..

” sư mẫu, tôi đã muốn phái người đi ra ngoài tìm, ngài trước đừng có gấp.”.

Trục Nguyệt gật đầu, ánh mắt bay tới bàn học Trạch nhi, đi qua đi liền thấy, phía dưới cái chặn giấy là hé ra tờ giấy.

” thái sư phụ, thái sư mẫu, phụ thân: tha thứ Trạch nhi đi không từ biệt, Trạch nhi không đành lòng nhìn phụ thân cả ngày lẫn đêm chịu độc chưởng xâm hại. Lần này đi Sở gia bổn viện hướng tổ phụ cầu xin giải dược. thỉnh phụ thân không cần vì đứa con lo lắng, ngày khác có được giải dược nhất định chịu đòn nhận tội. Trạch nhi như vậy bái biệt.”.

” hồ nháo!” Sở Dịch Vân cầm tờ giấy đi đến tủ quần áo Trạch nhi, phát hiện Trạch nhi y phục ngày thường ít vài món, mà ngay cả bội kiếm đưa hắn cũng bị mang đi. Rồi lại trở mình xem tủ quần áo của mình ngân lượng cũng ít một ít. bên cạnh lại còn có thêm tờ giấy..

” phụ thân, Trạch nhi lần này là bất đắc dĩ. không phải ăn cắp ··· phụ thân bớt giận!”.

Sở Dịch Vân thật sự là tức giận đến không biết như thế nào cho phải..

” không được, Trạch nhi ra giang hồ không có kinh nghiệm ···”

” ta đi theo, ngươi cùng sư mẫu của ngươi ở nhà chờ.” Nam Cung Lạc đứng ở trên mái hiên, Sở Dịch Vân bản năng tính đi theo sư phụ, vừa muốn vận công đã bị sư mẫu một trận mê hương làm ngất xỉu..

” Nguyệt nhi, nàng ở nhà hảo hảo chiếu cố Vân nhi. Trạch nhi sớm muộn gì cũng phải đi ra ngoài, ta sẽ đang âm thầm bảo hộ nó. hết thảy yên tâm.” nói xong Nam Cung Lạc xoay người liền tiêu thất, Trục Nguyệt nhìn Nam Cung Lạc đi xa thì liền thở dài. Thật sự là tạo hóa trêu người a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện