Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Chương 34



Ngày thứ hai, sau khi mẹ Hàn Dục tỉnh lại, tâm tình đã vững vàng hơn rất nhiều, lúc Hàn Dục giới thiệu tôi với bà ấy, bà cũng không có biểu hiện gì kinh ngạc, chẳng qua chỉ cười dịu dàng với tôi, nụ cười tuy có chút suy yếu nhưng lại làm cho người ta cảm thấy ấm áp, lúc Hàn Dục đi ra ngoài mua đồ ăn, bà nắm lấy tay tôi nói, đây là lần đầu tiên Hàn Dục mang bạn gái đến ra mắt bà, bà nói rất thích tôi.

Trong lòng tôi thật sự có chút hoang mang, bởi vì qua một đoạn tình cảm thất bại, tôi đâm ra sợ hãi chuyện gặp mặt trưởng bối, nếu không phải tình huống lần này đặc biệt, tôi cảm thấy cho dù có đánh chết cũng sẽ không đi gặp người nhà Hàn Dục, cho nên khi bác gái nắm tay tôi kể lại chuyện hồi nhỏ của Hàn Dục, hốc mắt tôi nóng lên, vậy nhưng lại cảm thấy hạnh phúc.

Mẹ Hàn Dục phải ở lại bệnh viện quan sát hai ngày mới được ra viện, lúc rảnh tôi sẽ đến bệnh viện chăm sóc bà, Hàn Dục trên căn bản đều là một tấc cũng không rời, Hàn Lăng mỗi ngày tới đây đưa cơm, nhưng bố Hàn Dục lại chưa từng xuất hiện

Ngày đó xuất viện, Hàn Dục dẫn tôi về nhà ăn cơm, bởi vì Hàn Lăng và Hàn Mậu Lâm không ở đây, cho nên bữa cơm này trôi qua thật ấm áp.

Mẹ Hàn Dục không ngừng gắp thức ăn cho tôi, thỉnh thoảng còn quở trách Hàn Dục mấy câu, tôi nhìn Hàn Dục nhíu mày bất mãn oán trách, có chút hâm mộ anh ấy, khái niệm ‘mẹ’ với tôi có thể nói là vô cùng mơ hồ, mặc dù dì nhỏ vẫn luôn đối xử tốt với tôi, nhưng từ nhỏ tôi đã biết, bà ấy không phải mẹ tôi, cho nên tôi không thể làm nũng, không thể đòi hỏi, phải ngoan ngoan nghe lời.

Bởi vì cha thường không ở nhà, cho nên từ nhỏ tôi rất thân với Hoàng Vũ, anh ấy chiều chuộng tôi, mặc tôi giày xéo, nhưng dù sao anh ấy cũng là đàn ông, không thể hiền lành hòa ái như người mẹ trước mặt này.

“Nghĩ gì thế? Mẹ đang hỏi em đấy” Hàn Dục gõ một cái đũa lên đầu tôi, nụ cười ẩn chứa nhìn tôi.

Tôi sửng sốt “Ngại quá, cháu không nghe thấy, bác vừa nói gì ạ?”

“Bác nói con với Tiểu Dục khi nào rảnh cứ đến đây.”

Không biết tại sao nhìn nụ cười hiền lành của bà ấy, lỗ mũi tôi thấy ê ẩm, nặng nề gật đầu một cái “Vâng, chỉ cần bác không ngại, nhất định con sẽ thường xuyên tới chơi.”

“Đứa bé ngốc nghếch này, bác làm sao hiềm khi con được, con từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, vừa nhìn chính là đứa bé ngoan.”

“Bác còn nhớ bộ dạng con lúc nhỏ ạ?”

“Dĩ nhiên nhớ, nhất là hôm sinh nhật năm tuổi của con, con mặc chiếc váy công chúa màu trắng, đi giày búp bê, từ trên lan can trượt xuống khiến mọi người giật thót tim, cha con lúc đó bị dọa đến mức bệnh tim xém nữa tái phát, bác còn nhớ sau đó con được Tiểu Dục nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy?”

“A?” Tôi kinh ngạc kêu lên một tiếng, nét mặt nghi ngờ nhìn về phía Hàn Dục.

Mà anh ấy đã sớm ngửa đầu cười to “Không tệ, cũng bởi vì biểu hiện anh tuấn lúc ấy của anh, Tiểu Hạt Tiêu sau khi thổi nến, ăn một miếng bánh sau đó cướp đi nụ hôn đầu của anh.”

Mặt tôi đỏ bừng, đầu cúi xuống giả bộ ăn cơm, trong phòng chỉ còn tiếng cười sảng khoái của Hàn Dục và tiếng cười nhẹ của bác gái, vốn bởi vì chủ nhà vắng mặt nhưng bữa ăn lại không có chút gì ảm đạm thê lương, tôi biết cuộc sống mà tôi hướng tới chính là như vậy.

Hơn chín giờ tối, Hàn Dục lái xe đưa tôi về nhà, trên mặt cả hai đều là nụ cười ngọt ngào, anh ấy một tay lái xe, tay còn lại nắm lấy tay tôi, khóe miệng nhếch lên một độ cong nho nhỏ, khóe miệng nhu hòa.

Lúc đợi đèn xanh, Hàn Dục quay sang tôi, ánh mắt tỏa sáng “Hai ngày nay cám ơn em.”

Tôi vuốt ve ngón tay thon dài của anh ấy, le lưỡi nói ”Sao phải cảm ơn em?”

“Mẹ anh đã lâu rồi không được vui như vậy.”

“Em cũng rất vui vẻ, bác gái là một người mẹ tốt.”

“Vậy sau này có thể cùng anh đến đó được nữa không?”

Tôi gật đầu, lại gật đầu.

Hàn Dục cười khẽ, cúi người hôn môi tôi một cái “Anh yêu em”

Gương mặt tôi lại đỏ bừng.

“Em có yêu anh không?”

Tôi nhẹ nhàng gõ đầu, lại nhìn ánh mắt Hàn Dục, cắn môi nói “Yêu.”

“Yêu cái gì?”

“Anh rảnh quá rồi.”

Hàn Dục dừng xe , tôi quay đầu mới phát hiện đã về đến nhà.

Hàn Dục khóa cửa xe lại, cúi người áp tới “Nói anh nghe.”

Hai tay tôi chống lên ngực anh ấy “Anh buồn nôn không?”

Ánh mắt Hàn Dục trở nên nóng bỏng, đáy mắt có ngọn lửa kích tình đang thiêu đốt.

Tôi nuốt nước miếng “Em yêu. . .”

Một chữ cuối cùng bị Hàn Dục trực tiếp ngậm vào trong miệng, hai tay anh ấy có lực ôm chặt lấy tôi, cởi dây an toàn, sau đó cả người liền đè ở trên người tôi, tay dần dần mò mẫm vào trong quần áo tôi, khi bàn tay ấy dịu dàng cầm lấy eo tôi, tôi có cảm giác người mình như tê dại, không nhịn được rên rỉ thành tiếng, mà Hàn Dục nghe được tín hiệu khích lệ từ tôi, hôn càng thêm sâu.

Tay Hàn Dục dọc theo sống lưng tôi không ngừng di chuyển, mà đầu lưỡi của anh đã lui ra ngoài, lúc này đang dọc theo vành tai của tôi từ từ dời xuống từng điểm từng điểm nhạy cảm trên cổ tôi.

Hô hấp của tôi ngày càng gấp rút, nhịp tim càng lúc càng nhanh, thân thể nóng ran, nhưng khi tay Hàn Dục động vào nội y của tôi, tôi lập tức đẩy anh ra,

“Đừng như vậy, người khác sẽ thấy.”

Hàn Dục chôn mặt trên hõm vai tôi, bên tai tôi thổi khí nóng “Thế nào, xấu hổ sao?”

Tôi tiếp tục đẩy Hàn Dục, tay của anh ấy cũng đàng hoàng không làm loạn nữa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ tôi, khiến người tôi run lên khe khẽ.

“Thích không?”

Tôi cắn môi gật đầu một cái.

“Vậy muốn anh không?”

Tay tôi chống đỡ trước ngực Hàn Dục, lại bị anh ôm chặt hơn “Yên tâm đi, anh sẽ không làm gì em ở một nơi chật hẹp như thế này.”

Mặt của tôi nóng đến mức có thể luộc được trứng gà, cắn mạnh lên cổ Hàn Dục một cái.

Hàn Dục hít vào khí lạnh “Lại đang quyến rũ anh à?”

Tôi cười híp mắt đẩy tay Hàn Dục đang ở trong quần áo tôi ra ngoài, sau đó sửa sang lại vạt áo “Em phải đi về.”

Hàn Dục bất mãn bĩu môi, nhưng cũng không kiên trì nữa, lại bực bội hôn tôi một cái mới chịu mở khóa cửa xe, tôi muốn xuống, lại bị anh kéo trở vào.

Tôi nhìn vẻ mặt khó chịu của anh, có chút không hiểu ”Làm sao?”

Hàn Dục chỉ vào môi mình, bất mãn nhìn tôi.

Tôi 囧 một chút, sau đó hôn lên môi anh một cái, vừa định rời đi, lại bị Hàn Dục kéo lại.

Nụ hôn nóng bỏng làm cho người ta không thể hô hấp trôi qua, tôi cười khúc khích, mặt đỏ bừng.

Hàn Dục chu mỏ lẩm bẩm “Làm sao lại ăn không đủ đây!”

Tôi trừng mắt nhìn anh, mở cửa xe, trong nháy mắt, hai luồng sáng mạnh chiếu qua, tôi lấy tay che mắt, một chiếc xe màu đen phóng vọt qua sườn xe chúng tôi, tốc độ quá nhanh khiến tôi không thấy được người ngồi trong, quay đầu lại chỉ có sững sờ.

Hàn Dục nhìn qua kính chiếu hậu, cười lạnh.

Trong lòng tôi run lên “Anh biết chiếc xe đó à?”

Hàn Dục thu lại biểu tình trên mặt, một lát sau mới quay đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như cũ “Không biết, em mau vào trong đi.”

Tôi gật đầu một cái, mở cửa xuống xe, nhìn xe của anh ấy rời đi mới xoay người vào nhà.

Vừa vào đến nhà liền thấy phòng khách đèn điện sáng rỡ, Hoàng Vũ ngồi trên salon hút thuốc lá.

Tôi đổi giày rồi đi tới “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”

Hoàng Vũ ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt nghiêm nghị “Mấy ngày nay em đều ở cạnh Hàn Dục?”

Tôi khẽ gật đầu, bất an nhìn anh ấy.

Hoàng Vũ dập tắt điếu thuốc rồi đứng dậy, đi tới trước mặt tôi, nắm chặt lấy bả vai tôi, vẻ mặt u ám, suy nghĩ một lát rồi nói “Em và cậu ta, phát triển đến bước nào rồi?”

Tôi sửng sốt “Bước gì là bước gì?”

Hoàng Vũ phiền não gãi đầu “Cái kia chưa?”

Tôi đỏ mặt phản bác “Không có, không có.”

Hoàng Vũ thở phào nhẹ nhõm “Đừng dễ dãi làm chuyện đó với cậu ta, anh cảm thấy Hàn Dục có gì rất mờ ám.”

Tôi cắn chặt môi, một lát sau mới mở miệng “Em thích anh ấy thật, bất kể anh ấy tiếp cận em là vì mục đích gì, chỉ cần anh ấy không làm hại anh, không làm hại Tiểu Bạch, em đều có thể chấp nhận.”

Hoàng Vũ vuốt tóc tôi “Nếu như cậu ta dám làm em tổn thương, anh nhất định sẽ không bỏ qua, vậy em lên phòng nghỉ đi, anh ra ngoài một lát.”

Tôi níu cánh tay anh ấy “Đã trễ thế này, anh đi đâu vậy? Vừa đi tìm Hàn Lăng sao?”

Hoàng Vũ lắc đầu, sau đó lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, đi tới cửa sổ sát đất, qua một lúc lâu mới mở miệng “Hạt Tiêu, có thể đáp ứng yêu cầu này của anh được không?”

Tôi xoay người nhìn anh “Yêu cầu gì?”

Hoàng Vũ nhả ra một cụm khói, sau đó quay đầu nhìn tôi, có chút khó khăn mở miệng “Lần sau trước mặt A Trạch, em và Hàn Dục, cũng đừng kích thích cậu ấy.”

Tôi sửng sốt một chút “Ý anh là sao? Nụ hôn lần trước không phải em cố ý, em không biết tại sao Hàn Dục lại đột nhiên hôn em.”

Hoàng Vũ nhìn tôi một cái “Cậu ấy vừa nãy cũng ở ngoài.”

Tôi run lên bần bật, khiếp sợ nhìn anh ấy, nhìn vẻ mặt kiên định của anh, tô hơi nhếch môi, lòng trùng xuống, thì ra là chiếc xe kia là của Lê Trạch.

Hoàng Vũ dập tắt khói đi về phía cửa, lúc mở cửa liền quay đầu lại nói với tôi “Hơn nữa, anh dám cam đoan, Hàn Dục kia để ý chúng ta.”

Tôi nghe “rầm” một tiếng, trong lòng lần nữa run lên, đầu óc trống rỗng, tôi chợt nhớ ra nụ cười lúc Hàn Dục nhìn chăm chú vào kính chiếu hậu, tâm tình càng lúc càng loạn, càng lúc càng thấy bất an.

Tôi ngơ ngác đứng giữa phòng khách, thời gian dài không thể suy tư, cho đến khi một bàn tay dịu dàng đặt lên vai tôi.

Tôi quay đầu nhìn thấy một đôi mắt trìu mến đang nhìn tôi, cảm thấy lỗ mũi chua xót, giống như sắp chảy ra nước mắt.

“Tiểu Bạch, anh ấy rốt cuộc muốn cái gì?”

Bạch Tấn ôm bả vai của tôi, vỗ nhẹ sau lưng tôi “Em yêu hắn sao?”

Tôi cắn môi khẽ gật đầu một cái.

“Vậy thì cứ yên tâm yêu đi, những thứ khác đều không quan trọng.”

“Nhưng tại sao Hàn Dục lại muốn nhằm vào Lê Trạch?”

“Có lẽ là ghen tỵ.”

Tôi ngẩn ra, không hiểu nhìn Bạch Tấn.

Bạch Tấn ngắt lỗ mũi của tôi, cười nói “Hoặc giả hắn bị em cường hôn, vẫn thầm mến em, mà em với người kia lúc trước từng như vậy, hiện tại khó khăn lắm hắn mới được ở cạnh em, cho nên đây cũng là điều bình thường.”

Tôi bị giọng điệu nghiêm túc của anh ấy chọc cho phì cười “Tiểu Bạch, em phát hiện anh rất có óc hài hước đấy.”

“Quá khen quá khen! Làm sao mà bằng Trâu Nhỏ được.” Anh ấy nói xong liền lấy tanh búng mũi tôi.

Tôi bất mãn đập tay anh ấy “Anh mới là Trâu Nhỏ, cả nhà anh mới là Trâu Nhỏ.”

Bạch Tấn buông bả vai ho nhẹ “Cả nhà anh chỉ có mỗi mình anh thôi.”

Tôi chống nạnh căm tức nhìn anh ấy “Nói bậy, em là người nhà của anh, Hoàng Vũ cũng thế, còn có cha với dì nhỏ, mọi người đều là người nhà của anh, về sau không cho anh nói như vậy, có nghe thấy không, nếu không em cắn chết anh.”

Bạch Tấn cúi đầu nhìn tôi, tròng mắt sáng long lanh, sau đó cười khẽ “Vậy em cắn chết anh đi!”

Sau đó anh ấy tự nhiên quay người rời đi, tôi bực bội.

Tại sao bây giờ ngay cả Bạch Tấn cũng dễ dàng đùa bỡn tôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện