Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu
Chương 35
Sau khi được cảnh sát Hoàng phê chuẩn, cuối cùng tôi cũng cáo từ cuộc sống chui trong nhà mà đi tới công ti, chẳng qua ngày đầu tiên đi làm, tôi liền gặp phải chuyện khiến mình bức xúc, lập tức muốn đem Hàn Dục ra hành hung.
Một mùi nước hoa tiến tới gần, tôi ngẩng đầu nhìn vị danh môn khuê tú thứ tám ngày hôm nay đến tìm hiểu, lấy ra danh sách, mặt không chút thay đổi mở miệng “Xin hỏi cô tìm ai?”
“Hàn tổng có ở đây không?”
“Cô có hẹn trước không?”
“Tôi là Ngả Phỉ Nhi, cô nói với anh ấy, anh ấy biết.”
Tôi phác thảo trên danh sách, sau đó bắt đầu quan sát cô ấy.
Bàn về vẻ thùy mị không tính là tốt nhất, vóc người cũng không phải hạng nhất, nhưng so với mấy vị xinh đẹp hấp dẫn lúc trước, vị mỹ nữ này thắng ở điểm có đôi mắt đơn thuần mà ngây thơ, tôi không khỏi khinh bỉ tên Hàn Dục cầm thú kia một phen, sao loại cực phẩm nào mà hắn cũng đào được?
“Mời cô chờ.”
Tôi cầm điện thoại liên lạc nội bộ, xuyên thấu qua vách thủy tinh dầy, tôi thấy được một tên mặt người dạ thú ngồi trong đang cầm điện thoại lên.
“Bảo bối, nghĩ tới anh rồi à?”
Tôi đè nén tâm tình muốn văng tục một câu “Hàn tổng, ngoài cửa có tiểu thư Ngã Phỉ Nhi muốn gặp anh, cô ấy nói anh biết cô ấy.” Mấy chữ cuối cùng là do tôi cắn răng nói ra.
Bên đầu kia điện thoại Hàn Dục trầm mặc một “Hạt Tiêu, thật xin lỗi, em để cô ấy vào đi, thuận tiện phiền em cũng vào nữa, được không?”
Tôi khẽ cắn răng, trực tiếp dập điện thoại, đối diện với mỹ nhân trước mặt mà ngẩn ra, người kia nhìn tôi, vẻ điềm đạm đáng yêu.
Hai vai tôi sụp xuống, làm dấu mời “Mời vào, tổng giám đốc đang ở bên trong chờ cô.”
Tiểu mỹ nhân khẽ mỉm cười nhìn toi, nụ cười khuynh thành, tôi vuốt tóc, khuôn mặt cứng ngắc, đi theo cô ấy vào.
Tiểu mỹ nhân hiển nhiên không ngờ tới tôi cũng sẽ đi cùng, bất quá sau đó liền nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông ngồi sau bàn công tác, mặc dù một thân khoác kim quang lấp lánh nhưng nội tâm hắn đã sớm thối rữa hết cả rồi “Yul, tại sao không nhận điện thoại của em?”
Tôi vỗ trán, tại sao câu mở đầu lúc nào cũng thẳng thắn vậy chứ?
Hàn Dục nhìn tôi một cái, giọng nói trầm thấp “Thật sự xin lỗi, tôi cho là tôi đã nói xong rất rõ ràng, tôi có bạn gái rồi, mà bạn gái của tôi không thích tôi nói chuyện với người khác phái, cho nên, thật sự xin lỗi.”
Tôi âm thầm hít thở sâu hai cái, để tránh biệt xuất nội thương, người đàn ông cầm thúc, mỗi lần đều là lời giống vậy, chẳng lẽ hắn nghĩ tái diễn tám lần không thấy chán sao? Mà hắn cũng không nói rõ tên, hắn cho tôi lời giải thích, sợ tôi nghe trong lòng không thoải mái, mà tôi cực kỳ hoài nghi hắn căn bản là không nhớ rõ.
“Anh gạt người, là em có chỗ nào làm không tốt sao? Anh có thể nói cho em biết, cái gì em cũng nghe anh, em không bắt anh đi dạo phố nữa, không gọi điện bắt anh mua đồ ăn lúc nửa đêm nữa, không vô duyên vô cớ tức giận với anh nữa, anh không hài lòng cái gì em sẽ sửa, đừng bỏ mặc em mà, được không?”
Tôi cảm thấy trái tim như rướm máu, tên hồ ly cầm thú này lừa gạt phụ nữ thật xuất sắc, đưa người ta đi dạo phố, nửa đêm mua đồ ăn, đánh không đánh trả mắng không mắng lại, thật đúng là chuẩn men ha.
Hàn Dục lúng túng ho nhẹ một tiếng “Tôi không nói dối, thật sự tôi có bạn gái rồi.”
“Cô ta ở đâu, anh mang cô ta tới gặp em, chỉ cần cô ta có thể xuất hiện, em bảo đảm sex không bám theo anh nữa.”
Hàn Dục giống như mong chờ những lời này, cơ mặt cũng giãn ra, nhìn tôi cười.
Tôi mệt mỏi vuốt mi tâm, tiến về phía trước một bước, vỗ bả vai người đẹp kia.
Người đẹp sớm đã quên trong phòng còn có người thứ ba, thân thể khẽ run lên, quay đầu nước mặt nhạt nhòa nhìn tôi.
Tôi hắng giọng một cái “Ngại quá, tôi chính là bạn gái của anh ấy, nếu không có gì muốn nói, xin mời cô về cho.”
Người đẹp há miệng, nhìn chằm chằm tôi chừng mười giây, sau đó cắn răng, giậm chân một cái, nói với Hàn Dục “Tôi hận anh!” Sau đó nước mắt lại chảy xuống.
Lúc hồn tôi còn chưa bay về, cầm thú tiên sinh đã đi tới kéo lấy tôi, không dám nhìn thẳng đôi mắt tôi, chỉ chôn mặt trên hõm vai tôi, hôn miết.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ngày mai anh sẽ nói với bảo an, ngoại trừ nhân viên công ty, còn lại phái nữ sẽ không cho vào nơi này, đừng nóng giận có được không?”
Tôi trưng ra bộ mặt oán phụ, hung dữ bấm hông anh.
Thân thể Hàn Dục nháy mắt cứng lại.
“Không được dùng sức, thả lỏng!”
Bắp thịt bên hông từ từ thả lỏng, tôi nhéo mạnh một cái, sau đó vặn hai vòng..
“Đau!”
Tôi nhíu mày “Anh nói cái gì?”
Hàn Dục lấy tay lau mồ hôi “Không đau, không đau. . . .”
“Thoải mái không?”
“Có, thoải mái.”
“Vậy muốn nữa không?”
Giọng nói Hàn Dục bắt đầu run rẩy “Không, không cần, để lần sau nữa hưởng dụng đi.”
Tôi nổi giận, lại nhéo anh một cái, Hàn Dục một tiếng hôn lên cổ tôi.
“Còn dám có lần sau, em cảnh cáo anh, Hàn Dục, nếu còn có lần thứ chín, em trực tiếp cắt đứt tiểu JJ của anh.”
Hàn Dục hừ hai tiếng, sau đó tìm được môi tôi liền hôn lên, tôi đẩy anh ra không có kết quả liền nộp khí giới đầu hàng, bị luân hãm trong nụ hôn của anh.
Một ngày làm việc kết thúc, thể xác và tinh thần tôi đều bị hành hạ đến mệt mỏi, từ chối đi ăn với Hàn Dục, trực tiếp lái xe về nhà, tôi thật sự không cách nào tiếp nhận việc sau khi gặp tám vị bạn gái cũ của Hàn Dục lại còn có thể cùng anh ngồi ở nhà hàng Tây ưu nhã ăn bữa tối dưới ánh nến, tôi cảm thấy rất có thể tôi sẽ bắt anh ta ăn luôn cây nến đó đi.
Lúc tôi về đến nhà chỉ có chị Hồng ở phòng bếp chuẩn bị cơm tối, tôi vòng vào nhà bếp lên tiếng chào, lúc đi ra thấy đồ ăn nhiều hơn bình thường, có chút nghi ngờ hỏi “Chị Hồng, sao hôm nay mua nhiều món ăn thế?”
“Tiểu Vũ gọi điện thoại cho chị nói buổi tối muốn mời bạn về nhà ăn cơm, bảo chị chuẩn bị thêm vài món.”
“A, chị Hồng, hôm nay em mệt lắm, đi ngủ trước đây, tí ăn cơm đừng gọi em, để lại chút đồ ăn cho em là được.”
Chị Hồng đáp một tiếng, lúc xoay người định đi tôi mới chợt nhớ, lại nói tiếp “Đừng nói với họ là em về rồi, tránh ảnh hưởng đến bầu không khí của họ.”
Nói xong tôi liền lên lầu, tắm rửa sạch sẽ, đổi áo ngủ rồi chui vào trong chăn, lấy di động xem nhật ký cuộc gọi, sau đó mím môi tắt máy.
Con người của tôi trí nhớ không tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại nhớ được rất nhiều chuyện, nói ví dụ như sinh nhật Lê Trạch, tôi không muốn nhớ, nhưng lại chưa bao giờ quên, năm ngoái lúc sinh nhật hắn ta, chúng tôi đã chính thức chia tay, hắn ta bắt đầu không nhận điện thoại của tôi, ngày đó tôi chỉ gửi một tin nhắn, chúc hắn sinh nhật vui vẻ, không gọi điện, nghĩ đến hắn và người phụ nữ của Đỗ gia cùng nhau quấn quít đã cảm thấy đau lòng khó nhịn.
Mà hôm nay ngay cả một tin nhắn quan tâm tôi cũng không gửi, thật sự là một chút cũng không có, tôi thấy đầu lại đau, lật người ôm chăn, hoặc giả ban ngày do quá mệt mỏi, trong chốc lát đã thấy mơ màng, trước khi ngủ, trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh Lê Trạch năm đó vẻ mặt ngại ngùng hứa làm bánh cupcake, xa xôi mà tốt đẹp!
Đầu óc choáng váng, tôi cũng không rõ mình đã ngủ bao lâu, cuối cùng do đói quá phải tỉnh lại, tôi xoa trán, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, trời tối sẫm, ở trên giường năm phút nhìn trần nhà, sau đó lật người xuống giường, rửa mặt qua loa, lúc đi tới cửa, nhìn quần áo của mình, sau đó lỗ tai dính lên cửa lắng nghe.
Bên ngoài tựa hồ rất yên tĩnh, tôi đoán chừng hổ bằng cẩu hữu của Hoàng Vũ cũng đi rồi, vò vò tóc, ngáp một cái rồi mở cửa, khi ánh mắt nhìn xuống lầu dưới, trái tim tôi giống như bị người ta lấy một thanh chủy thủ đập vỡ, run lên bần bật, đứng sững sờ tại chỗ.
Bàn ăn trong phòng khách, phía trên để năm sáu cái khay, dưới đất là một đống vỏ bia rỗng, mà chung quanh là ba người đàn ông đang ngồi trên chiếu, lúc này ba người đều nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin.
“Keng” một tiếng, lon bia trong tay một người rơi xuống đất, mà hắn giống như vẫn chưa tỉnh, chăm chú nhìn tôi, trong mắt là sự kinh ngạc lẫn vui mừng không gì che giấu.
Tôi cắn chặt môi, nhịp tim cuồng loạn, bình tĩnh đứng đó, không biết phải phản ứng thế nào, cho đến khi một người đứng lên.
Hoàng Vũ khẽ cười nhìn tôi, giơ cánh tay lên vẫy “Đứng ngu ở đó làm gì, xuống đây.”
Tôi khựng lại một chút, hai tay bỏ vào trong túi quần, chậm rì xuống lầu, đi tới.
Hai người đàn ông còn lại trên đất cũng đứng lên, tôi đi tới trước mặt người đàn ông mặc áo sơ mi đen, áo chỉ cài một nửa, lộ ra xương đòn gợi cảm, cả người tôi căng cứng, ánh mắt ngưng đọng nhìn người trước mặt, mím môi, ngẩng đầu lên từ từ nói “Sinh nhật vui vẻ!”
Một mùi nước hoa tiến tới gần, tôi ngẩng đầu nhìn vị danh môn khuê tú thứ tám ngày hôm nay đến tìm hiểu, lấy ra danh sách, mặt không chút thay đổi mở miệng “Xin hỏi cô tìm ai?”
“Hàn tổng có ở đây không?”
“Cô có hẹn trước không?”
“Tôi là Ngả Phỉ Nhi, cô nói với anh ấy, anh ấy biết.”
Tôi phác thảo trên danh sách, sau đó bắt đầu quan sát cô ấy.
Bàn về vẻ thùy mị không tính là tốt nhất, vóc người cũng không phải hạng nhất, nhưng so với mấy vị xinh đẹp hấp dẫn lúc trước, vị mỹ nữ này thắng ở điểm có đôi mắt đơn thuần mà ngây thơ, tôi không khỏi khinh bỉ tên Hàn Dục cầm thú kia một phen, sao loại cực phẩm nào mà hắn cũng đào được?
“Mời cô chờ.”
Tôi cầm điện thoại liên lạc nội bộ, xuyên thấu qua vách thủy tinh dầy, tôi thấy được một tên mặt người dạ thú ngồi trong đang cầm điện thoại lên.
“Bảo bối, nghĩ tới anh rồi à?”
Tôi đè nén tâm tình muốn văng tục một câu “Hàn tổng, ngoài cửa có tiểu thư Ngã Phỉ Nhi muốn gặp anh, cô ấy nói anh biết cô ấy.” Mấy chữ cuối cùng là do tôi cắn răng nói ra.
Bên đầu kia điện thoại Hàn Dục trầm mặc một “Hạt Tiêu, thật xin lỗi, em để cô ấy vào đi, thuận tiện phiền em cũng vào nữa, được không?”
Tôi khẽ cắn răng, trực tiếp dập điện thoại, đối diện với mỹ nhân trước mặt mà ngẩn ra, người kia nhìn tôi, vẻ điềm đạm đáng yêu.
Hai vai tôi sụp xuống, làm dấu mời “Mời vào, tổng giám đốc đang ở bên trong chờ cô.”
Tiểu mỹ nhân khẽ mỉm cười nhìn toi, nụ cười khuynh thành, tôi vuốt tóc, khuôn mặt cứng ngắc, đi theo cô ấy vào.
Tiểu mỹ nhân hiển nhiên không ngờ tới tôi cũng sẽ đi cùng, bất quá sau đó liền nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông ngồi sau bàn công tác, mặc dù một thân khoác kim quang lấp lánh nhưng nội tâm hắn đã sớm thối rữa hết cả rồi “Yul, tại sao không nhận điện thoại của em?”
Tôi vỗ trán, tại sao câu mở đầu lúc nào cũng thẳng thắn vậy chứ?
Hàn Dục nhìn tôi một cái, giọng nói trầm thấp “Thật sự xin lỗi, tôi cho là tôi đã nói xong rất rõ ràng, tôi có bạn gái rồi, mà bạn gái của tôi không thích tôi nói chuyện với người khác phái, cho nên, thật sự xin lỗi.”
Tôi âm thầm hít thở sâu hai cái, để tránh biệt xuất nội thương, người đàn ông cầm thúc, mỗi lần đều là lời giống vậy, chẳng lẽ hắn nghĩ tái diễn tám lần không thấy chán sao? Mà hắn cũng không nói rõ tên, hắn cho tôi lời giải thích, sợ tôi nghe trong lòng không thoải mái, mà tôi cực kỳ hoài nghi hắn căn bản là không nhớ rõ.
“Anh gạt người, là em có chỗ nào làm không tốt sao? Anh có thể nói cho em biết, cái gì em cũng nghe anh, em không bắt anh đi dạo phố nữa, không gọi điện bắt anh mua đồ ăn lúc nửa đêm nữa, không vô duyên vô cớ tức giận với anh nữa, anh không hài lòng cái gì em sẽ sửa, đừng bỏ mặc em mà, được không?”
Tôi cảm thấy trái tim như rướm máu, tên hồ ly cầm thú này lừa gạt phụ nữ thật xuất sắc, đưa người ta đi dạo phố, nửa đêm mua đồ ăn, đánh không đánh trả mắng không mắng lại, thật đúng là chuẩn men ha.
Hàn Dục lúng túng ho nhẹ một tiếng “Tôi không nói dối, thật sự tôi có bạn gái rồi.”
“Cô ta ở đâu, anh mang cô ta tới gặp em, chỉ cần cô ta có thể xuất hiện, em bảo đảm sex không bám theo anh nữa.”
Hàn Dục giống như mong chờ những lời này, cơ mặt cũng giãn ra, nhìn tôi cười.
Tôi mệt mỏi vuốt mi tâm, tiến về phía trước một bước, vỗ bả vai người đẹp kia.
Người đẹp sớm đã quên trong phòng còn có người thứ ba, thân thể khẽ run lên, quay đầu nước mặt nhạt nhòa nhìn tôi.
Tôi hắng giọng một cái “Ngại quá, tôi chính là bạn gái của anh ấy, nếu không có gì muốn nói, xin mời cô về cho.”
Người đẹp há miệng, nhìn chằm chằm tôi chừng mười giây, sau đó cắn răng, giậm chân một cái, nói với Hàn Dục “Tôi hận anh!” Sau đó nước mắt lại chảy xuống.
Lúc hồn tôi còn chưa bay về, cầm thú tiên sinh đã đi tới kéo lấy tôi, không dám nhìn thẳng đôi mắt tôi, chỉ chôn mặt trên hõm vai tôi, hôn miết.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ngày mai anh sẽ nói với bảo an, ngoại trừ nhân viên công ty, còn lại phái nữ sẽ không cho vào nơi này, đừng nóng giận có được không?”
Tôi trưng ra bộ mặt oán phụ, hung dữ bấm hông anh.
Thân thể Hàn Dục nháy mắt cứng lại.
“Không được dùng sức, thả lỏng!”
Bắp thịt bên hông từ từ thả lỏng, tôi nhéo mạnh một cái, sau đó vặn hai vòng..
“Đau!”
Tôi nhíu mày “Anh nói cái gì?”
Hàn Dục lấy tay lau mồ hôi “Không đau, không đau. . . .”
“Thoải mái không?”
“Có, thoải mái.”
“Vậy muốn nữa không?”
Giọng nói Hàn Dục bắt đầu run rẩy “Không, không cần, để lần sau nữa hưởng dụng đi.”
Tôi nổi giận, lại nhéo anh một cái, Hàn Dục một tiếng hôn lên cổ tôi.
“Còn dám có lần sau, em cảnh cáo anh, Hàn Dục, nếu còn có lần thứ chín, em trực tiếp cắt đứt tiểu JJ của anh.”
Hàn Dục hừ hai tiếng, sau đó tìm được môi tôi liền hôn lên, tôi đẩy anh ra không có kết quả liền nộp khí giới đầu hàng, bị luân hãm trong nụ hôn của anh.
Một ngày làm việc kết thúc, thể xác và tinh thần tôi đều bị hành hạ đến mệt mỏi, từ chối đi ăn với Hàn Dục, trực tiếp lái xe về nhà, tôi thật sự không cách nào tiếp nhận việc sau khi gặp tám vị bạn gái cũ của Hàn Dục lại còn có thể cùng anh ngồi ở nhà hàng Tây ưu nhã ăn bữa tối dưới ánh nến, tôi cảm thấy rất có thể tôi sẽ bắt anh ta ăn luôn cây nến đó đi.
Lúc tôi về đến nhà chỉ có chị Hồng ở phòng bếp chuẩn bị cơm tối, tôi vòng vào nhà bếp lên tiếng chào, lúc đi ra thấy đồ ăn nhiều hơn bình thường, có chút nghi ngờ hỏi “Chị Hồng, sao hôm nay mua nhiều món ăn thế?”
“Tiểu Vũ gọi điện thoại cho chị nói buổi tối muốn mời bạn về nhà ăn cơm, bảo chị chuẩn bị thêm vài món.”
“A, chị Hồng, hôm nay em mệt lắm, đi ngủ trước đây, tí ăn cơm đừng gọi em, để lại chút đồ ăn cho em là được.”
Chị Hồng đáp một tiếng, lúc xoay người định đi tôi mới chợt nhớ, lại nói tiếp “Đừng nói với họ là em về rồi, tránh ảnh hưởng đến bầu không khí của họ.”
Nói xong tôi liền lên lầu, tắm rửa sạch sẽ, đổi áo ngủ rồi chui vào trong chăn, lấy di động xem nhật ký cuộc gọi, sau đó mím môi tắt máy.
Con người của tôi trí nhớ không tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại nhớ được rất nhiều chuyện, nói ví dụ như sinh nhật Lê Trạch, tôi không muốn nhớ, nhưng lại chưa bao giờ quên, năm ngoái lúc sinh nhật hắn ta, chúng tôi đã chính thức chia tay, hắn ta bắt đầu không nhận điện thoại của tôi, ngày đó tôi chỉ gửi một tin nhắn, chúc hắn sinh nhật vui vẻ, không gọi điện, nghĩ đến hắn và người phụ nữ của Đỗ gia cùng nhau quấn quít đã cảm thấy đau lòng khó nhịn.
Mà hôm nay ngay cả một tin nhắn quan tâm tôi cũng không gửi, thật sự là một chút cũng không có, tôi thấy đầu lại đau, lật người ôm chăn, hoặc giả ban ngày do quá mệt mỏi, trong chốc lát đã thấy mơ màng, trước khi ngủ, trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh Lê Trạch năm đó vẻ mặt ngại ngùng hứa làm bánh cupcake, xa xôi mà tốt đẹp!
Đầu óc choáng váng, tôi cũng không rõ mình đã ngủ bao lâu, cuối cùng do đói quá phải tỉnh lại, tôi xoa trán, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, trời tối sẫm, ở trên giường năm phút nhìn trần nhà, sau đó lật người xuống giường, rửa mặt qua loa, lúc đi tới cửa, nhìn quần áo của mình, sau đó lỗ tai dính lên cửa lắng nghe.
Bên ngoài tựa hồ rất yên tĩnh, tôi đoán chừng hổ bằng cẩu hữu của Hoàng Vũ cũng đi rồi, vò vò tóc, ngáp một cái rồi mở cửa, khi ánh mắt nhìn xuống lầu dưới, trái tim tôi giống như bị người ta lấy một thanh chủy thủ đập vỡ, run lên bần bật, đứng sững sờ tại chỗ.
Bàn ăn trong phòng khách, phía trên để năm sáu cái khay, dưới đất là một đống vỏ bia rỗng, mà chung quanh là ba người đàn ông đang ngồi trên chiếu, lúc này ba người đều nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin.
“Keng” một tiếng, lon bia trong tay một người rơi xuống đất, mà hắn giống như vẫn chưa tỉnh, chăm chú nhìn tôi, trong mắt là sự kinh ngạc lẫn vui mừng không gì che giấu.
Tôi cắn chặt môi, nhịp tim cuồng loạn, bình tĩnh đứng đó, không biết phải phản ứng thế nào, cho đến khi một người đứng lên.
Hoàng Vũ khẽ cười nhìn tôi, giơ cánh tay lên vẫy “Đứng ngu ở đó làm gì, xuống đây.”
Tôi khựng lại một chút, hai tay bỏ vào trong túi quần, chậm rì xuống lầu, đi tới.
Hai người đàn ông còn lại trên đất cũng đứng lên, tôi đi tới trước mặt người đàn ông mặc áo sơ mi đen, áo chỉ cài một nửa, lộ ra xương đòn gợi cảm, cả người tôi căng cứng, ánh mắt ngưng đọng nhìn người trước mặt, mím môi, ngẩng đầu lên từ từ nói “Sinh nhật vui vẻ!”
Bình luận truyện