Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 994: Anh hùng cái thế của ta 02
Lúc truyền tới trên tay phụ thân của Chu Bách Hợp thì đã là đời thứ tư. Trừ lão tổ tông tổ tiên kia một đời thanh danh vô cùng tốt ra thì hậu nhân của Chu gia cũng chỉ là theo khuôn phép cũ,cũng không có xuất hiện người nào kinh tài tuyệt diễm,đến đời phụ thân của Chu Bách Hợp, càng không lập được một chút công lao nào, nếu như còn không vì triều đình lập được công lớn, đến đời huynh trưởng của Chu Bách Hợp, phú quý của Chu gia liền dừng lại, càng đi xuống, thì càng kém, thẳng cho đến khi từ quyền quý biến thành bình dân.
Vì kéo dài phú quý nhà mình nên Chu gia bắt đầu nghĩ hết biện pháp tìm phương pháp. Lúc đó thái tử cùng Việt vương tranh giành, Chu gia cũng tham gia trận này tranh giành này, muốn giành được công phò tá vua mà dành được vương tước, bởi vậy đứng ở bên người của thái tử danh tiếng đang thịnh, chỉ vì để cho chắc chắn, lúc đó Chu gia một mặt thì lấy lòng Thái tử mặt kia thì bắt đầu lấy lòng Việt vương.
Thái tử là do hoàng hậu sinh ra, đáng tiếc hoàng hậu lại mất sớm, Việt vương là do quý phi sinh ra, rất được hoàng đế sủng ái, hai người này đều là hoàng tử hoàng gia thân phận tôn quý ai cũng không kém nhiều, bên ngoài Chu gia đứng về phía thái tử nhưng sau lưng lại dùng nữ nhi Chu Bách Hợp để định ra hôn sự cùng người đắc lực nhất của Việt vương là thế tử Diệp gia Nam Bình hậu.
Do từ nhỏ đã ở với gia đình, Chu Bách Hợp được hưởng phú quý của Chu gia, tự nhiên cũng hi vọng nhà mẹ đẻ hưng thịnh vĩnh cửu, nàng ấy cũng không phản đối cọc hôn sự thậm chí còn mừng rỡ, mặc dù Diệp thế tử còn nhỏ tuổi nhưng lại văn võ song toàn, lại tuấn tú lịch thiệp, Diệp gia không giống như là Chu gia được hưởng phú quý từ tổ tông, mà là chân chân chính chính bằng vào quân công của mình từng bước một đi lên, địa vị vững chắc hơn Chu gia nhiều, chưa nói đến thực quyền, chỉ quan hệ trong triều cũng nhiều hơn Chu gia.
Diệp thế tử mười lăm tuổi theo cha ra quân, nhiều lần lập hạ chiến công. Mười bảy tuổi liền được hoàng đế phong làm ngự tiền thị vệ trong cung hành tẩu, thậm chí hoàng đế từng nói, đợi sau khi Diệp thế tử thành hôn, đợi hắn đến năm hai mươi tuổi tất sẽ trọng dụng hắn.
Chu Bách Hợp thiếu nữ hoài xuân thích Diệp thế tử từ bề ngoài đến thân phận mọi thứ đều xứng với mình -một vị phu quân tương lai xuất sắc, nàng vui mừng chờ đợi mình mười lăm tuổi cập kê gả cho Diệp thế tử, vì hắn sinh con dưỡng cái sau này thay Diệp thị chủ trì việc bếp núc. Nhưng hoàng đế đột nhiên bị bệnh, trước khi chết phế Thái tử lập Việt vương làm thái tử. Sau khi Hoàng đế chết tân đế đăng vị, bắt đầu thanh toán nợ cũ, Chu gia lúc trước ủng thái tử nên đứng mũi chịu sào. Không để ý đến Chu gia sau lưng cũng từng cùng Diệp thị nghị thân. Thế nhưng tân đế không thích Chu phụ một chân đạp hai thuyền nên tìm cớ đem cả nhà họ Chu ra xử.
Tuy nói Chu gia phạm tội không đến mức cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội nhưng toàn gia lại bị xử lý.
Người một nhà bị lưu vong tới Doanh châu. Chu gia phú quý nhiều năm làm sao chịu được hành hạ như vậy, lão tổ tông bị bệnh chết, mấy người nữ quyến hơi có tư sắc cũng không có kết cục tốt. Doanh châu này chính là chỗ ở của dân lưu vong tội phạm, dân phong cực kỳ bưu hãn hỗn loạn, ở đây sĩ quân đông đảo, giặc cỏ cũng nhiều, Chu Bách Hợp trước đây là một khuê nữ nũng nịu nào từng thấy qua trường hợp như vậy, hơn nữa một đường gian nan vất vả, tới Doanh châu liền bệnh được không dậy được, ở lúc mơ mơ màng màng, nàng ấy bị bán cho một đồ tể giết lợn tên là Trương Hồng Nghĩa ở địa phương có tiếng là hung hãn ác bá làm vợ.
Trương Hồng Nghĩa này đã hai mươi tuổi, tổ tiên từng là tội nô bị đày đi Doanh châu năm năm, sau ở chỗ này liền ở luôn ở đây cũng không trở về nữa.
Người này là tiểu vô lại ở địa phương, hành sự cực kỳ hung ác lại có sức lực lớn, không sợ sự hỗn loạn của Doanh Châu này,ở đây hắn cũng rất có ác danh, hơn nữa hắn xuất thân không tốt, tổ tiên từng có người phạm tội, người này cha mẹ chết sớm, gia cảnh lại nghèo khó, hơn nữa nhìn cao lớn thô kệch vừa đen lại cao to, Tề quốc lưu hành nam nhân trắng trẻo thư sinh, hình tượng hắn như vậy nên không có người nào chịu lấy, bình thường khi người khác thấy hắn liền bị dọa cho run cầm cập, bởi vậy cho tới bây giờ còn chưa có cưới vợ,lúc hắn mất năm văn tiền mua Chu Bách Hợp, hắn tưởng rằng mua phải một người sắp chết, cũng không quá trông chờ Chu Bách Hợp sống sót, chỉ muốn mình tốt xấu gì cũng coi như là đã thành gia lập nghiệp, lại không nghĩ rằng cuối cùng người này lại sống.
Vị hôn phu trước đây chính là tiểu tướng quân ngọc diện tuấn tú, tiên y nộ mã, anh hùng vô địch, lúc trước Diệp thế tử kia phong thái hiên ngang, Chu Bách Hợp thấy qua một lần liền không thể quên, hiện giờ đột nhiên mình biến thành tội nô, đường đường một tiểu thư con vợ cả thư hương môn đệ, lại bị người dùng năm văn tiền bán cho một người mãng phu như vậy, tuy một người tráng kiện nhưng bề ngoài không dễ nhìn, tứ thư ngũ kinh mọi thứ đều không biết, Chu Bách Hợp không chịu nổi sự đả kích suýt nữa thì đã không qua khỏi, liền khóc lóc đòi chết.
Nàng ấy không thích cọc hôn sự này, thế nhưng Trương Hồng Nghĩa không đọc qua sách gì, tính cách lại hung hãn, ở đất Doanh châu này chuyện nam nhân đánh vợ cũng không phải là chuyện lạ gì, nàng từng thấy nam nhân hàng xóm đánh vợ con. Khi còn ở nhà nàng trắng nõn mập mạp, nhưng sau khi nhà gặp biến, cũng sớm đã gầy gò tái nhợt, hơn nữa do tuổi còn nhỏ, vóc người gầy tóc khô vàng, chín phần mỹ mạo bây giờ chỉ còn lại ba phần.
Mặc dù Trương Hồng Nghĩa chưa từng đánh nàng, nhưng đối với với người vợ này cũng không bày ra sắc mặt tốt, lúc nói chuyện thậm chí còn có chút không kiên nhẫn, Chu Bách Hợp càng sợ hắn, nghĩ đến chính mình mệnh khổ, thường xuyên trốn đi trộm khóc. Thẳng đến nhiều năm sau này, Chu Bách Hợp đã nhận mệnh, sống nhát gan nhu nhược, dường như nửa đời trước vinh hoa phú quý đều là phù vân, mỗi ngày thói quen mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn về ngủ, sống cùng một chỗ với tên mãng phu Trương Hồng Nghĩa không biết thương hương tiếc ngọc này, hắn là một người không giỏi biểu cảm, lúc nào cũng như trâu điên, mỗi ngày nói chuyện với cô chưa quá ba câu,qua mấy năm chịu đựng vất vả, tính cách của hai người khác nhau một trời một vực.
Nếu như không có cảnh tượng phồn hoa nửa đời trước,có lẽ sẽ không chán ghét cuộc sống hiện tại, vốn cho là mình cả đời này cũng chỉ có thể sống u mê đần độn như vậy mãi, thì đột nhiên Doanh châu lại gặp đại loạn.
Tuy ngoài mặt Doanh châu là thuộc về lãnh địa của triều đình, nhưng bởi vì ở đây cơ hồ đều tập trung toàn người hung ác của Tề quốc, huyện phủ Doanh châu không thể quản chế được nơi này,ở đây vốn cực kỳ hỗn loạn, hơn nữa còn gần biên giới với nước khác, nên thường xuyên gặp ngoại tộc quấy nhiễu, một năm này Doanh châu đại loạn, hoàng đế phái Diệp thế tử đến đây truy kích ngoại tộc, bình định Doanh châu.
Hắn ngồi ở trên một con ngựa cao to, mấy năm không gặp, Chu Bách Hợp sớm đã bị cuộc sống khó khăn làm cho xấu xí đi, một cô nương chưa đến hai mươi tuổi nhưng bây giờ nhìn qua lại giống như người trên ba mươi tuổi, người kia so lớn hơn nàng còn mấy tuổi, người kia vốn nên là phu quân của nàng, nhìn hắn hăng hái, hắn mặc áo giáp màu vàng, ngồi ở trên con ngựa cao to, tay cầm ngân thương, uy nghi đến mức làm cho người ta muốn quỳ lạy.
Nghe nói sau đó hắn thăng quan tiến tước, bây giờ hắn đã được thăng lên làm Nam quốc công, hắn cưới kiều thê, hắn ngồi trên lưng ngựa, dẫn binh sĩ từ vụt qua đám người, móng ngựa cuốn lên bụi bặm làm cho Chu Bách Hợp đang quỳ gối ăn bụi đầy miệng.
Sợ rằng nhân vật cao cao tại thượng này, chưa từng nghĩ trong những người quỳ trước mắt này, có một phu nhân hèn mọn từng là vị hôn thê của hắn.
Trong đám người có người đang nghị luận vị này còn trẻ mà đã thành danh anh hùng, hắn giúp đỡ hoàng đế lập nhiều chiến công, hắn giúp đỡ hoàng đế bình định phản loạn, bây giờ hắn lại đi đuổi ngoại tộc, nhìn bề ngoài của hắn mỹ mạo phong lưu, nhưng lại nghe nói hắn luôn giữ mình trong sạch, cùng thê tử cuộc sống mỹ mãn, thậm chí ngay cả thiếp thất cũng chưa từng nạp, ai cũng nói hắn chung tình, hâm mộ vợ hắn có phúc, hâm mộ phu thê hắn ân ái, hâm mộ hắn biết lạnh biết nóng, nước mắt của Chu Bách Hợp thoáng cái liền chảy xuống.
Lúc trẻ khi chưa lập gia đình nàng cũng đã từng ảo tưởng qua cuộc sống của mình cùng với người kia, còn trẻ mà tuấn tú, chuyên tình mà cường đại, Diệp thế tử mọi thứ đều phù hợp, hắn vốn phải là thuộc về cô, thế nhưng cuối cùng lúc nàng còn chưa hiểu ra sao cả lại mất đi.
Có người thiếu nữ nào lại không mơ mộng? Giấc mộng của nàng tinh khiết chân thực, giống như một đóa hoa nở ra rực rỡ muôn màu,nhưng khi còn đang ở thời điểm rực rỡ nhất lại bị người cường hành bẻ đi, giẫm nát xuống bùn.
Nguyên bản Chu Bách Hợp đang ở trên trời, lại có một ngày rơi xuống đất, so với bùn còn không bằng, sợ rằng nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, đường đường là đích nữ của Chu gia hậu gia thế tập, cuối cùng bị người dùng năm văn tiền, bán cho một vũ phu như Trương Hồng Nghĩa làm vợ.
Nàng không cam lòng, nàng muốn giành lại người anh hùng vốn thuộc về mình, muốn trở về nơi mà trong mộng vô số lần nàng muốn trở về kia,mộng đẹp trở thành thế tử phu nhân hậu phủ ở kinh thành.
Bách Hợp tiếp thu hết tình tiết, thoáng cái buồn bực.
Nguyên chủ lại muốn về kinh thành mà không muốn lưu ở lại đất Doanh châu này, hơn nữa còn muốn gả vào hậu phủ, trở thành thế tử phu nhân.
Với người bình thường mà nói, nàng ấy có ý nghĩ như vậy cũng không có sai, ở lúc Chu Bách Hợp đơn thuần nhất vui vẻ nhất, mộng đẹp lại bị người cứng rắn đánh nát, hiện thực biến thành ác mộng, nàng ấy muốn tiếp tục duyên cũ cũng không gì đáng trách, dù sao Doanh châu là một địa phương hỗn loạn như vậy, sung quân qua đây đều là cường đạo tội ác tày trời,địa phương như vậy quá hỗn loạn, nữ nhân sinh sống tại địa phương này phải thường xuyên nơm nớp lo sợ, sợ một ngày sẽ gặp phải chuyện không may.
Nếu có thể trở về Đế Đô, Bách Hợp sẽ tìm mọi cách trở về, dù sao cô cũng không muốn gả cho Trương Hồng Nghĩa, thế nhưng cô không thể quay về!
Nhiệm vụ tiến hành đến bây giờ, nếu như lúc cô tiến vào nhiệm vụ là trước lúc Chu gia gặp chuyện không may, thì sắc xuất thành công sẽ lớn hơn một chút, hiện tại lúc này cô tiến vào nhiệm vụ, đã là khi gia đạo Chu Bách Hợp sa sút, lúc nàng ấy đang bị bệnh thập tử nhất sinh rồi, bị người của dịch quán lấy năm văn tiền bán cho Trương Hồng Nghĩa, tuy nói Trương Hồng Nghĩa bây giờ còn chưa ép nguyên chủ cùng viên phòng, nhưng theo như trong nội dung truyện kia thì nuôi cô được mấy ngày, thân thể vừa tốt hơn được một chút, vị kia thế nhưng không đếm xỉa Chu Bách Hợp khóc lóc cầu xin mà cưỡng bức của cô.
Trương Hồng Nghĩa vóc người cao lớn thô kệch, dáng người Chu Bách Hợp nhỏ nhắn xinh xắn, lúc hai người ** chính là ác mộng ở trong lòng Chu Bách Hợp, Trương Hồng Nghĩa không hiểu phong tình, sẽ không biết thế nào là phong hoa tuyết nguyệt, chỉ biết thô bạo liên tiếp ngạnh đến, tâm lý Chu Bách Hợp đã có mâu thuẫn với hắn, hơn nữa lại cực kỳ không thích bề ngoài của hắn, ở trong lòng Trương Hồng Nghĩa thì Chu Bách Hợp đã là thê tử của hắn, hắn đụng chạm cô là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng ở trong lòng Chu Bách Hợp thì nàng phải là phu nhân của hậu phủ mới đúng.
Vì kéo dài phú quý nhà mình nên Chu gia bắt đầu nghĩ hết biện pháp tìm phương pháp. Lúc đó thái tử cùng Việt vương tranh giành, Chu gia cũng tham gia trận này tranh giành này, muốn giành được công phò tá vua mà dành được vương tước, bởi vậy đứng ở bên người của thái tử danh tiếng đang thịnh, chỉ vì để cho chắc chắn, lúc đó Chu gia một mặt thì lấy lòng Thái tử mặt kia thì bắt đầu lấy lòng Việt vương.
Thái tử là do hoàng hậu sinh ra, đáng tiếc hoàng hậu lại mất sớm, Việt vương là do quý phi sinh ra, rất được hoàng đế sủng ái, hai người này đều là hoàng tử hoàng gia thân phận tôn quý ai cũng không kém nhiều, bên ngoài Chu gia đứng về phía thái tử nhưng sau lưng lại dùng nữ nhi Chu Bách Hợp để định ra hôn sự cùng người đắc lực nhất của Việt vương là thế tử Diệp gia Nam Bình hậu.
Do từ nhỏ đã ở với gia đình, Chu Bách Hợp được hưởng phú quý của Chu gia, tự nhiên cũng hi vọng nhà mẹ đẻ hưng thịnh vĩnh cửu, nàng ấy cũng không phản đối cọc hôn sự thậm chí còn mừng rỡ, mặc dù Diệp thế tử còn nhỏ tuổi nhưng lại văn võ song toàn, lại tuấn tú lịch thiệp, Diệp gia không giống như là Chu gia được hưởng phú quý từ tổ tông, mà là chân chân chính chính bằng vào quân công của mình từng bước một đi lên, địa vị vững chắc hơn Chu gia nhiều, chưa nói đến thực quyền, chỉ quan hệ trong triều cũng nhiều hơn Chu gia.
Diệp thế tử mười lăm tuổi theo cha ra quân, nhiều lần lập hạ chiến công. Mười bảy tuổi liền được hoàng đế phong làm ngự tiền thị vệ trong cung hành tẩu, thậm chí hoàng đế từng nói, đợi sau khi Diệp thế tử thành hôn, đợi hắn đến năm hai mươi tuổi tất sẽ trọng dụng hắn.
Chu Bách Hợp thiếu nữ hoài xuân thích Diệp thế tử từ bề ngoài đến thân phận mọi thứ đều xứng với mình -một vị phu quân tương lai xuất sắc, nàng vui mừng chờ đợi mình mười lăm tuổi cập kê gả cho Diệp thế tử, vì hắn sinh con dưỡng cái sau này thay Diệp thị chủ trì việc bếp núc. Nhưng hoàng đế đột nhiên bị bệnh, trước khi chết phế Thái tử lập Việt vương làm thái tử. Sau khi Hoàng đế chết tân đế đăng vị, bắt đầu thanh toán nợ cũ, Chu gia lúc trước ủng thái tử nên đứng mũi chịu sào. Không để ý đến Chu gia sau lưng cũng từng cùng Diệp thị nghị thân. Thế nhưng tân đế không thích Chu phụ một chân đạp hai thuyền nên tìm cớ đem cả nhà họ Chu ra xử.
Tuy nói Chu gia phạm tội không đến mức cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội nhưng toàn gia lại bị xử lý.
Người một nhà bị lưu vong tới Doanh châu. Chu gia phú quý nhiều năm làm sao chịu được hành hạ như vậy, lão tổ tông bị bệnh chết, mấy người nữ quyến hơi có tư sắc cũng không có kết cục tốt. Doanh châu này chính là chỗ ở của dân lưu vong tội phạm, dân phong cực kỳ bưu hãn hỗn loạn, ở đây sĩ quân đông đảo, giặc cỏ cũng nhiều, Chu Bách Hợp trước đây là một khuê nữ nũng nịu nào từng thấy qua trường hợp như vậy, hơn nữa một đường gian nan vất vả, tới Doanh châu liền bệnh được không dậy được, ở lúc mơ mơ màng màng, nàng ấy bị bán cho một đồ tể giết lợn tên là Trương Hồng Nghĩa ở địa phương có tiếng là hung hãn ác bá làm vợ.
Trương Hồng Nghĩa này đã hai mươi tuổi, tổ tiên từng là tội nô bị đày đi Doanh châu năm năm, sau ở chỗ này liền ở luôn ở đây cũng không trở về nữa.
Người này là tiểu vô lại ở địa phương, hành sự cực kỳ hung ác lại có sức lực lớn, không sợ sự hỗn loạn của Doanh Châu này,ở đây hắn cũng rất có ác danh, hơn nữa hắn xuất thân không tốt, tổ tiên từng có người phạm tội, người này cha mẹ chết sớm, gia cảnh lại nghèo khó, hơn nữa nhìn cao lớn thô kệch vừa đen lại cao to, Tề quốc lưu hành nam nhân trắng trẻo thư sinh, hình tượng hắn như vậy nên không có người nào chịu lấy, bình thường khi người khác thấy hắn liền bị dọa cho run cầm cập, bởi vậy cho tới bây giờ còn chưa có cưới vợ,lúc hắn mất năm văn tiền mua Chu Bách Hợp, hắn tưởng rằng mua phải một người sắp chết, cũng không quá trông chờ Chu Bách Hợp sống sót, chỉ muốn mình tốt xấu gì cũng coi như là đã thành gia lập nghiệp, lại không nghĩ rằng cuối cùng người này lại sống.
Vị hôn phu trước đây chính là tiểu tướng quân ngọc diện tuấn tú, tiên y nộ mã, anh hùng vô địch, lúc trước Diệp thế tử kia phong thái hiên ngang, Chu Bách Hợp thấy qua một lần liền không thể quên, hiện giờ đột nhiên mình biến thành tội nô, đường đường một tiểu thư con vợ cả thư hương môn đệ, lại bị người dùng năm văn tiền bán cho một người mãng phu như vậy, tuy một người tráng kiện nhưng bề ngoài không dễ nhìn, tứ thư ngũ kinh mọi thứ đều không biết, Chu Bách Hợp không chịu nổi sự đả kích suýt nữa thì đã không qua khỏi, liền khóc lóc đòi chết.
Nàng ấy không thích cọc hôn sự này, thế nhưng Trương Hồng Nghĩa không đọc qua sách gì, tính cách lại hung hãn, ở đất Doanh châu này chuyện nam nhân đánh vợ cũng không phải là chuyện lạ gì, nàng từng thấy nam nhân hàng xóm đánh vợ con. Khi còn ở nhà nàng trắng nõn mập mạp, nhưng sau khi nhà gặp biến, cũng sớm đã gầy gò tái nhợt, hơn nữa do tuổi còn nhỏ, vóc người gầy tóc khô vàng, chín phần mỹ mạo bây giờ chỉ còn lại ba phần.
Mặc dù Trương Hồng Nghĩa chưa từng đánh nàng, nhưng đối với với người vợ này cũng không bày ra sắc mặt tốt, lúc nói chuyện thậm chí còn có chút không kiên nhẫn, Chu Bách Hợp càng sợ hắn, nghĩ đến chính mình mệnh khổ, thường xuyên trốn đi trộm khóc. Thẳng đến nhiều năm sau này, Chu Bách Hợp đã nhận mệnh, sống nhát gan nhu nhược, dường như nửa đời trước vinh hoa phú quý đều là phù vân, mỗi ngày thói quen mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn về ngủ, sống cùng một chỗ với tên mãng phu Trương Hồng Nghĩa không biết thương hương tiếc ngọc này, hắn là một người không giỏi biểu cảm, lúc nào cũng như trâu điên, mỗi ngày nói chuyện với cô chưa quá ba câu,qua mấy năm chịu đựng vất vả, tính cách của hai người khác nhau một trời một vực.
Nếu như không có cảnh tượng phồn hoa nửa đời trước,có lẽ sẽ không chán ghét cuộc sống hiện tại, vốn cho là mình cả đời này cũng chỉ có thể sống u mê đần độn như vậy mãi, thì đột nhiên Doanh châu lại gặp đại loạn.
Tuy ngoài mặt Doanh châu là thuộc về lãnh địa của triều đình, nhưng bởi vì ở đây cơ hồ đều tập trung toàn người hung ác của Tề quốc, huyện phủ Doanh châu không thể quản chế được nơi này,ở đây vốn cực kỳ hỗn loạn, hơn nữa còn gần biên giới với nước khác, nên thường xuyên gặp ngoại tộc quấy nhiễu, một năm này Doanh châu đại loạn, hoàng đế phái Diệp thế tử đến đây truy kích ngoại tộc, bình định Doanh châu.
Hắn ngồi ở trên một con ngựa cao to, mấy năm không gặp, Chu Bách Hợp sớm đã bị cuộc sống khó khăn làm cho xấu xí đi, một cô nương chưa đến hai mươi tuổi nhưng bây giờ nhìn qua lại giống như người trên ba mươi tuổi, người kia so lớn hơn nàng còn mấy tuổi, người kia vốn nên là phu quân của nàng, nhìn hắn hăng hái, hắn mặc áo giáp màu vàng, ngồi ở trên con ngựa cao to, tay cầm ngân thương, uy nghi đến mức làm cho người ta muốn quỳ lạy.
Nghe nói sau đó hắn thăng quan tiến tước, bây giờ hắn đã được thăng lên làm Nam quốc công, hắn cưới kiều thê, hắn ngồi trên lưng ngựa, dẫn binh sĩ từ vụt qua đám người, móng ngựa cuốn lên bụi bặm làm cho Chu Bách Hợp đang quỳ gối ăn bụi đầy miệng.
Sợ rằng nhân vật cao cao tại thượng này, chưa từng nghĩ trong những người quỳ trước mắt này, có một phu nhân hèn mọn từng là vị hôn thê của hắn.
Trong đám người có người đang nghị luận vị này còn trẻ mà đã thành danh anh hùng, hắn giúp đỡ hoàng đế lập nhiều chiến công, hắn giúp đỡ hoàng đế bình định phản loạn, bây giờ hắn lại đi đuổi ngoại tộc, nhìn bề ngoài của hắn mỹ mạo phong lưu, nhưng lại nghe nói hắn luôn giữ mình trong sạch, cùng thê tử cuộc sống mỹ mãn, thậm chí ngay cả thiếp thất cũng chưa từng nạp, ai cũng nói hắn chung tình, hâm mộ vợ hắn có phúc, hâm mộ phu thê hắn ân ái, hâm mộ hắn biết lạnh biết nóng, nước mắt của Chu Bách Hợp thoáng cái liền chảy xuống.
Lúc trẻ khi chưa lập gia đình nàng cũng đã từng ảo tưởng qua cuộc sống của mình cùng với người kia, còn trẻ mà tuấn tú, chuyên tình mà cường đại, Diệp thế tử mọi thứ đều phù hợp, hắn vốn phải là thuộc về cô, thế nhưng cuối cùng lúc nàng còn chưa hiểu ra sao cả lại mất đi.
Có người thiếu nữ nào lại không mơ mộng? Giấc mộng của nàng tinh khiết chân thực, giống như một đóa hoa nở ra rực rỡ muôn màu,nhưng khi còn đang ở thời điểm rực rỡ nhất lại bị người cường hành bẻ đi, giẫm nát xuống bùn.
Nguyên bản Chu Bách Hợp đang ở trên trời, lại có một ngày rơi xuống đất, so với bùn còn không bằng, sợ rằng nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, đường đường là đích nữ của Chu gia hậu gia thế tập, cuối cùng bị người dùng năm văn tiền, bán cho một vũ phu như Trương Hồng Nghĩa làm vợ.
Nàng không cam lòng, nàng muốn giành lại người anh hùng vốn thuộc về mình, muốn trở về nơi mà trong mộng vô số lần nàng muốn trở về kia,mộng đẹp trở thành thế tử phu nhân hậu phủ ở kinh thành.
Bách Hợp tiếp thu hết tình tiết, thoáng cái buồn bực.
Nguyên chủ lại muốn về kinh thành mà không muốn lưu ở lại đất Doanh châu này, hơn nữa còn muốn gả vào hậu phủ, trở thành thế tử phu nhân.
Với người bình thường mà nói, nàng ấy có ý nghĩ như vậy cũng không có sai, ở lúc Chu Bách Hợp đơn thuần nhất vui vẻ nhất, mộng đẹp lại bị người cứng rắn đánh nát, hiện thực biến thành ác mộng, nàng ấy muốn tiếp tục duyên cũ cũng không gì đáng trách, dù sao Doanh châu là một địa phương hỗn loạn như vậy, sung quân qua đây đều là cường đạo tội ác tày trời,địa phương như vậy quá hỗn loạn, nữ nhân sinh sống tại địa phương này phải thường xuyên nơm nớp lo sợ, sợ một ngày sẽ gặp phải chuyện không may.
Nếu có thể trở về Đế Đô, Bách Hợp sẽ tìm mọi cách trở về, dù sao cô cũng không muốn gả cho Trương Hồng Nghĩa, thế nhưng cô không thể quay về!
Nhiệm vụ tiến hành đến bây giờ, nếu như lúc cô tiến vào nhiệm vụ là trước lúc Chu gia gặp chuyện không may, thì sắc xuất thành công sẽ lớn hơn một chút, hiện tại lúc này cô tiến vào nhiệm vụ, đã là khi gia đạo Chu Bách Hợp sa sút, lúc nàng ấy đang bị bệnh thập tử nhất sinh rồi, bị người của dịch quán lấy năm văn tiền bán cho Trương Hồng Nghĩa, tuy nói Trương Hồng Nghĩa bây giờ còn chưa ép nguyên chủ cùng viên phòng, nhưng theo như trong nội dung truyện kia thì nuôi cô được mấy ngày, thân thể vừa tốt hơn được một chút, vị kia thế nhưng không đếm xỉa Chu Bách Hợp khóc lóc cầu xin mà cưỡng bức của cô.
Trương Hồng Nghĩa vóc người cao lớn thô kệch, dáng người Chu Bách Hợp nhỏ nhắn xinh xắn, lúc hai người ** chính là ác mộng ở trong lòng Chu Bách Hợp, Trương Hồng Nghĩa không hiểu phong tình, sẽ không biết thế nào là phong hoa tuyết nguyệt, chỉ biết thô bạo liên tiếp ngạnh đến, tâm lý Chu Bách Hợp đã có mâu thuẫn với hắn, hơn nữa lại cực kỳ không thích bề ngoài của hắn, ở trong lòng Trương Hồng Nghĩa thì Chu Bách Hợp đã là thê tử của hắn, hắn đụng chạm cô là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng ở trong lòng Chu Bách Hợp thì nàng phải là phu nhân của hậu phủ mới đúng.
Bình luận truyện