Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 995: Anh hùng cái thế của ta 03
Edit: Mèo Ú
Beta: Sakura
Nàng ấy đau muốn chết nhưng Trương Hồng Nghĩa mặc kệ khổ sở trong lòng Chu Bách Hợp, thậm chí hắn còn cho là mình đã cho nàng ăn, cho nàng uống, bảo vệ cho nàng ấy an toàn là đã làm hết chức trách của người trượng phu.
Hắn tự cao tự đại, cũng chỉ qua lại cùng một ít tên côn đồ vô lại, trước đây cũng chưa bao giờ qua lại với cô nương nào, cho rằng mình thành gia lập nghiệp, người vợ nên ở trong nhà chủ nội, nam nhân chủ ngoại kiếm tiền nuôi cô, nhưng hắn không hề hòa thuận với Chu Bách Hợp, thời gian lâu dài, thường xuyên nhìn cô khóc sướt mướt, lại thường xuyên ngâm một vài câu thơ mà hắn nghe không hiểu, giữa hai người càng ngày càng lãnh đạm.
Bách Hợp nghĩ tới đây, liền không nhịn được khẩn trương mà cắn răng, Trương Hồng Nghĩa người này trời sinh thần lực, lực lớn vô cùng, vóc người khí lực kia của hắn, một mình hắn đánh với hơn hai mươi binh lính bình thường cũng không thành vấn đề,chứ đừng nói gì đến nguyên chủ chỉ là một cô nương chân yếu tay mềm mới mười lăm tuổi lại bị ốm thập tử nhất sinh sau khi đi một đoạn đường dài từ kinh thành đến Doanh Châu như nàng ấy. Nếu như hắn cố tình cưỡng ép, còn phải nghĩ biện pháp khống chế hắn.
Còn tâm nguyện muốn trở về đế đô, hơn nữa được hồi hậu phủ của nguyên chủ, mấy chuyện kia đều là chuyện sau này, dù sao lúc này quan trọng nhất chính là bảo vệ chính mình.
Trong lòng cô nóng như lửa đốt, bên kia đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên, bước chân Trương Hồng Nghĩ lớn, mỗi bước chân đều nặng nề, làm cho người ta nghe tiếng bước chân liền có thể biết là hắn, hình như hắn đang kéo người, lúc này đã tới cửa, một lão đầu nhi thở phì phò oán giận nói:
“Ta nói Trương hắc tử, ngươi gấp cái gì? Tức phụ kia của ngươi còn có thể chạy mất sao? Để cho ta thở một chút đi.”
“Chết cũng không phải vợ ông, nên ông không vội. Khó khăn lắm ta mới lấy được vợ đấy, tất nhiên là phải vội rồi!” Trương Hồng Nghĩa cao lớn, giọng nói cũng to,lúc nói ra lời này, làm cho lão đầu nhi tức giận đến khó thở,một lúc sau mới nói ra lời:
“Ngươi nói cái gì? Năm văn tiền mua về tội nô, chỗ nào còn thiếu rồi hả? Năm văn tiền mua cái cô nương, mời một cái đại phu cũng đã tốn mười văn tiền rồi, ngươi cái tên trương hắc tử này đúng là đồ ngốc.”
Trương Hồng Nghĩa mở khóa cửa. Nghe thấy lời này của ông lão thì cười ‘Hắc hắc’ nói: “Năm văn tiền cũng là tiền, nếu như vợ của ta xảy ra chuyện gì, ta sẽ hỏi tội lão đấy.”
Hắn còn không biết xấu hổ mà nói những lời này làm cho lão đầu nhi phải nghẹn họng.căm hận nói: “Nếu như lúc ta tới mà nàng ta đã chết rồi thì chuyện này đâu có gì liên quan tới ta?”
“Đương nhiên có liên quan với lão. Ai bảo lão đi chậm?” Hắn gào to, ồm ồm nói, lão đầu nhi tức giận đến hừ một tiếng, không thém đáp lại hắn.
Vài tiếng bước chân vang lên, bên ngoài cửa phòng bị mở ra, tia sáng theo bên ngoài cửa chiếu vào trong phòng, Bách Hợp xoay người làm bộ nhắm hai mắt lại, chỉ trong chốc lát, cô cảm giác có người lật cô qua giống như đang xào rau vậy, giống như sợ cô giãy giụa giữ lấy tay cô, hẳn là tay của Trương Hồng Nghĩa, hắn quanh năm hoặc giết lợn hoặc theo một đám hồ bằng cẩu hữu lêu lổng đánh nhau, Doanh châu là vùng nổi danh nhiều du côn vô lại, trên tay kia rất nhiều vết chai, lúc sờ vào trên tay Bách Hợp, cỗ thân thể này vốn là một tiểu thư khuê các, tuy nói sau khi trong nhà gặp biến cố phải chịu một chút đau khổ,mặc dù da thịt kia không còn được mịn màng như trước kia nhưng lúc bị Trương Hồng Nghĩa nắm lấy, mấy vết chai trên tay hắn giống như dao sắc, từng cái chạm qua chạm lại ở trên tay Bách Hợp, làm cho cô nhịn không được giãy giụa hai cái.
Cô quằn quại, Trương Hồng Nghĩa càng không muốn buông tay, Bách Hợp giãy giụa vài hồi, tay hắn nắm càng lúc càng chặt, lúc nâng mí mắt nhìn hắn, hắn toét miệng cười ngây ngô, bên cạnh đứng một người mặc trường sam màu xanh,râu để dài trên vai đeo hòm thuốc, nhìn thấy hắn như vậy, có chút tức giận, lại có một chút không nhịn được, muốn nói hắn lại không dám, cuối cùng chỉ phải giậm chân:
“Trương hắc tử, ta xem bệnh, còn phải đi về.” Hắn vừa nói lời này, Trương Hồng Nghĩa mới như là mới nhớ ra, luống ca luống cuống buông tay ra rồi nói: “Lão hãy nhìn cho kỹ, ta cảnh cáo lão! Đừng đụng đến tay của vợ ta, nếu lão đụng phải,ta sẽ bẻ gãy tay lãođấy.” Lão đầu nhi nghe được lời nói vô lại này của hắn thì sắc mặt thâm lại như gan heo, muốn phát hỏa nhưng nhìn sắc mặt hung hãn của hắn, lại không dám:
“Ngươi nói đạo lý một chút, nhìn, nghe, hỏi, sờ, không cho đụng tới, thì làm sao có thể khám ra bệnh?”
“Ngươi chỉ cần nhìn một chút cũng được, nghe nghe sờ sờ không được làm.” Trương Hồng Nghĩa không cho là đúng, lập tức lại nói: “Một chút bản lĩnh này cũng không có, còn dám xưng Hoa Đà tái thế, cẩn thận ta phá tiệm thuốc của lão!”
Lão đầu nhi nghe được thì sắc mặt đại biến, cuối cùng vẫn là nhẫn không được, cười lạnh hai tiếng: “Nói chung cũng không phải là người phụ nữ của ta, nếu như trị được thì ta liền trị, nếu như trị không hết, ngươi đập tiệm thuốc của ta cũng không cách nào chữa được.” Lão đầu này làm căng lên, Trương Hồng Nghĩa ngược lại do dự, cuối cùng hắn cắn răng, từ vạt áo mình xé xuống một mảnh vải đặt lên trên cổ tay Bách Hợp, lúc này mới ra hiệu lão đầu nhi đem tay đặt lên.
Nguyên chủ đúng là bị bệnh, nhưng cũng không phải là phong hàn mà hẳn là cảm nóng, một đường mệt nhọc, nguyên bản thân thể liền yếu, hơn nữa tích tụ buồn bực trong ngực, lúc này bệnh mới đến như núi đổ, tự mình chui vào ngõ cụt không có đường ra, trái lại suýt nữa chết.
“Không sao, không phải là bị phong hàn, trong lòng tà hỏa, chỉ cần sắc mấy ấm thuốc cho nàng ta uống, có điều tâm bệnh thì phải dùng tâm dược để chữa mới được.” Lão một mặt lấy ra bút mực kê đơn thuốc, hắn nói cái gì mà tâm bệnh tâm dược, Trương Hồng Nghĩa cũng không có hiểu, nhưng hắn từ trong miệng lão nghe được mạng sống của Bách Hợp không có vấn đề gì, hắn cười đến không khép miệng lại được, đằng này lão đầu nhi gầy đang viết đơn thuốc, cẩn thận từng li từng tí thổi phương thuốc cho khô, nhìn hai người một lát, lão đầu nhi rốt cuộc không nhịn được nói:
“Tiền chẩn bệnh đâu?”
“Tiền chẩn bệnh gì?” Hắn hỏi ngược lại một câu, làm cho lão đầu nhi tức giận đến trán nổi đầy gân xanh, một lúc sau lãomới thở dài lắc đầu nói: “Được rồi được rồi, thực sự là tính tình keo kiệt, ngày mai đi thu heo trở về, mang hai khối thịt heo đến cửa hàng cho ta.” Hắn một bên chuẩn bị cùng lão đầu nhi ra ngoài, hiển nhiên là cùng lão đi lấy thuốc, lão đầu nhi đau lòng đến giậm chân, bình thường đều luyến tiếc ăn thịt heo, hôm nay đảo bị cường đạo ác bá cường áp ăn một hồi, cuối cùng Bách Hợp còn có thể nghe thấy lão căn dặn Trương Hồng Nghĩa nhất định phải mang thịt heo đén cửa hàng cho lão, thẳng đến khi Trương Hồng Nghĩa không kiên nhẫn được, uy hiếp lão mấy câu, sau đó mới nghe thấy tiếng khóa cửa, tiếng bước chân đã đi xa.
Đợi hai người này đi, trong lòng Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, cố gắng chống thân thể nghĩ muốn đứng lên, chỉ là mới khẽ động, mới phát hiện toàn thân mềm nhũn không hề có sức lực nào, khẽ động một chút liền mệt cả hơi, kéo chăn ra, trên người lúc lạnh lúc nóng, mồ hôi ra đầy người, cũng không biết là bao lâu không rửa qua, khiến cô đến buồn nôn.
Bách Hợp cố nén cảm giác buồn nôn, bước xuống đất, thử muốn luyện tinh thần luyện thể thuật, chỉ là vừa mới một cúi người xuống, liền tức khắc ngã xuống, thật vất vả bò dậy, mới lăn qua lăn lại một chút trên người lại bắt đầu ra mồ hôi lạnh, nhiệt độ cơ thể lại bắt đầu tăng lên. Xem ra lúc này xác thực không gấp được, Bách Hợp chỉ phải lại lần nữa bò lên giường, ngã đầu liền ngủ, lúc tỉnh thì tinh thần trái lại tốt hơn nhiều.
Khi cô tỉnh lại, cũng không biết là canh giờ nào rồi, trong nhà này chỉ còn lại chút cửa sổ trên mái nhà là còn ánh sáng tiến vào, trừ chỗ này thì không còn chỗ nào còn ánh sáng, trong phòng đen kịt, chắc trời tối rồi, một cỗ mùi thuốc đông y tràn ngập trong phòng, Bách Hợp nuốt nước miếng một cái, chỉ nghe được không biết chỗ nào truyền đến tiếng múc nước, không bao lâu Trương Hồng Nghĩa hai tay bưng bát, sải bước vào tới trong nhà. Người khác nghèo khó, là không có tiền mua ngọn nến vật như vậy, tuy nói thân là đồ tể, cuộc sống của hắn cũng không đến mức quá không được, thế nhưng thứ nhất hắn người này ham chơi hảo đùa giỡn, hơn nữa lại thích nhậu đãi bạn bè, bình thường có chút tiền liền cầm đi cùng các bằng hữu mua rượu uống, trong nhà một chút tiền dư cũng không có, cũng may trước đây có một mình hắn, căn bản cũng không cần mấy thứ này, lúc này mới thấy bất tiện.
Trương Hồng Nghĩa để bát trên cái tủ, đi qua nâng Bách Hợp dậy, mặc dù Bách Hợp muốn tránh thế nhưng làm sao trốn được hắn? Bị hắn ôm chắc lại, một cỗ hương vị đắng chát từ cái bát trên tay hắn đưa đến bên miệng:
“Uống!”Lúc hắn nói chuyện vang dội, nghĩ ban ngày nhìn thấy khuôn mặt hung ác của hắn, phối hợp cùng với giọng nói này của hắn, làm cho người ta nhịn không được run lên, nước thuốc kia còn đang bốc hơi nóng, lúc tiến đến bên miệng Bách Hợp, liền đập thẳng vào mặt cô, làm cô nôn khan hai tiếng, bị Trương Hồng Nghĩa ép buộc rót thuốc, tưởng thuốc rất nóng lại không nghĩ rằng lúc đụng tới môi, mặc dù quả thật có chút nóng nhưng cũng không giống như trong tưởng tượng của Bách Hợp là làm cho người ta không thể nuốt xuống, có điều Trương Hồng Nghĩa đút quá nhanh, cô bị ép uống từng ngụm từng ngụm, trong miệng như nhai hoàng liên, trong lòng dời sông lấp biển, cô cố kiềm nén lại, Trương Hồng Nghĩa nhìn chén thuốc không, lại đem bát đặt xuống, cầm tới dặt trên mặt tủ lại bưng lên một cái bát khác, lại bắt đầu đút cho cô.
Lần này trong chén chính là cháo hoa, tuy nói cháo kia cũng không có nấu đặc, nhưng bụng đã phải chịu đói rất lâu rồi, hơn nữa cháo này lại có thể xua bớt đi mùi thuốc trong miệng, mùi vị của cơm làm mất đi mùi vị khó chịu của thuốc, cô vẫn cố gắng uống vài hớp, thẳng cho đến lúc không thể ăn tiếp được nữa thì Bách Hợp mới dừng lại.
Ngoại trừ lúc đút thuốc cho cô thì Trương Hồng Nghĩa có nói một chữ ra thì hai người cũng không hề nói một câu nào, hắn cũng không lên tiếng, lại tiếp tục đút cho cô, thấy Bách Hợp thực sự ăn không vô, hắn cũng không chê, chỉ hai ba hớp đã đem toàn bộ cháo cho vào trong bụng của chình mình, lau miệng một phen, thu thập bát lại đi ra ngoài.
Buổi tối hắn mang nước đến cho Bách Hợp rửa chân, cuối cùng thì nằm xuống bên cạnh Bách Hợp.
Lúc đầu Bách Hợp còn đề phòng hắn, rất sợ hắn có ý đồ xấu, thế nhưng hắn cũng không có, thậm chí hắn không có ý lôi chăn của Bách Hợp, giường nhỏ hẹp, căn bản hai người chen không nổi, vì phòng ngừa bị ngã xuống, hắn đành phải giơ tay đem Bách Hợp ôm ở trong lòng, ở giữa hai người cách một tầng chăn, khí trời rét lạnh như vậy, không biết có phải do thân thể tráng kiện của hắn hay không, hắn không đắp chăn trên người cũng không thấy lạnh, Bách Hợp phòng hắn giở trò, cho đến lúc chính mình thực sự không chịu nổi nữa, mới nhắm ngủ thiếp đi.
Beta: Sakura
Nàng ấy đau muốn chết nhưng Trương Hồng Nghĩa mặc kệ khổ sở trong lòng Chu Bách Hợp, thậm chí hắn còn cho là mình đã cho nàng ăn, cho nàng uống, bảo vệ cho nàng ấy an toàn là đã làm hết chức trách của người trượng phu.
Hắn tự cao tự đại, cũng chỉ qua lại cùng một ít tên côn đồ vô lại, trước đây cũng chưa bao giờ qua lại với cô nương nào, cho rằng mình thành gia lập nghiệp, người vợ nên ở trong nhà chủ nội, nam nhân chủ ngoại kiếm tiền nuôi cô, nhưng hắn không hề hòa thuận với Chu Bách Hợp, thời gian lâu dài, thường xuyên nhìn cô khóc sướt mướt, lại thường xuyên ngâm một vài câu thơ mà hắn nghe không hiểu, giữa hai người càng ngày càng lãnh đạm.
Bách Hợp nghĩ tới đây, liền không nhịn được khẩn trương mà cắn răng, Trương Hồng Nghĩa người này trời sinh thần lực, lực lớn vô cùng, vóc người khí lực kia của hắn, một mình hắn đánh với hơn hai mươi binh lính bình thường cũng không thành vấn đề,chứ đừng nói gì đến nguyên chủ chỉ là một cô nương chân yếu tay mềm mới mười lăm tuổi lại bị ốm thập tử nhất sinh sau khi đi một đoạn đường dài từ kinh thành đến Doanh Châu như nàng ấy. Nếu như hắn cố tình cưỡng ép, còn phải nghĩ biện pháp khống chế hắn.
Còn tâm nguyện muốn trở về đế đô, hơn nữa được hồi hậu phủ của nguyên chủ, mấy chuyện kia đều là chuyện sau này, dù sao lúc này quan trọng nhất chính là bảo vệ chính mình.
Trong lòng cô nóng như lửa đốt, bên kia đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên, bước chân Trương Hồng Nghĩ lớn, mỗi bước chân đều nặng nề, làm cho người ta nghe tiếng bước chân liền có thể biết là hắn, hình như hắn đang kéo người, lúc này đã tới cửa, một lão đầu nhi thở phì phò oán giận nói:
“Ta nói Trương hắc tử, ngươi gấp cái gì? Tức phụ kia của ngươi còn có thể chạy mất sao? Để cho ta thở một chút đi.”
“Chết cũng không phải vợ ông, nên ông không vội. Khó khăn lắm ta mới lấy được vợ đấy, tất nhiên là phải vội rồi!” Trương Hồng Nghĩa cao lớn, giọng nói cũng to,lúc nói ra lời này, làm cho lão đầu nhi tức giận đến khó thở,một lúc sau mới nói ra lời:
“Ngươi nói cái gì? Năm văn tiền mua về tội nô, chỗ nào còn thiếu rồi hả? Năm văn tiền mua cái cô nương, mời một cái đại phu cũng đã tốn mười văn tiền rồi, ngươi cái tên trương hắc tử này đúng là đồ ngốc.”
Trương Hồng Nghĩa mở khóa cửa. Nghe thấy lời này của ông lão thì cười ‘Hắc hắc’ nói: “Năm văn tiền cũng là tiền, nếu như vợ của ta xảy ra chuyện gì, ta sẽ hỏi tội lão đấy.”
Hắn còn không biết xấu hổ mà nói những lời này làm cho lão đầu nhi phải nghẹn họng.căm hận nói: “Nếu như lúc ta tới mà nàng ta đã chết rồi thì chuyện này đâu có gì liên quan tới ta?”
“Đương nhiên có liên quan với lão. Ai bảo lão đi chậm?” Hắn gào to, ồm ồm nói, lão đầu nhi tức giận đến hừ một tiếng, không thém đáp lại hắn.
Vài tiếng bước chân vang lên, bên ngoài cửa phòng bị mở ra, tia sáng theo bên ngoài cửa chiếu vào trong phòng, Bách Hợp xoay người làm bộ nhắm hai mắt lại, chỉ trong chốc lát, cô cảm giác có người lật cô qua giống như đang xào rau vậy, giống như sợ cô giãy giụa giữ lấy tay cô, hẳn là tay của Trương Hồng Nghĩa, hắn quanh năm hoặc giết lợn hoặc theo một đám hồ bằng cẩu hữu lêu lổng đánh nhau, Doanh châu là vùng nổi danh nhiều du côn vô lại, trên tay kia rất nhiều vết chai, lúc sờ vào trên tay Bách Hợp, cỗ thân thể này vốn là một tiểu thư khuê các, tuy nói sau khi trong nhà gặp biến cố phải chịu một chút đau khổ,mặc dù da thịt kia không còn được mịn màng như trước kia nhưng lúc bị Trương Hồng Nghĩa nắm lấy, mấy vết chai trên tay hắn giống như dao sắc, từng cái chạm qua chạm lại ở trên tay Bách Hợp, làm cho cô nhịn không được giãy giụa hai cái.
Cô quằn quại, Trương Hồng Nghĩa càng không muốn buông tay, Bách Hợp giãy giụa vài hồi, tay hắn nắm càng lúc càng chặt, lúc nâng mí mắt nhìn hắn, hắn toét miệng cười ngây ngô, bên cạnh đứng một người mặc trường sam màu xanh,râu để dài trên vai đeo hòm thuốc, nhìn thấy hắn như vậy, có chút tức giận, lại có một chút không nhịn được, muốn nói hắn lại không dám, cuối cùng chỉ phải giậm chân:
“Trương hắc tử, ta xem bệnh, còn phải đi về.” Hắn vừa nói lời này, Trương Hồng Nghĩa mới như là mới nhớ ra, luống ca luống cuống buông tay ra rồi nói: “Lão hãy nhìn cho kỹ, ta cảnh cáo lão! Đừng đụng đến tay của vợ ta, nếu lão đụng phải,ta sẽ bẻ gãy tay lãođấy.” Lão đầu nhi nghe được lời nói vô lại này của hắn thì sắc mặt thâm lại như gan heo, muốn phát hỏa nhưng nhìn sắc mặt hung hãn của hắn, lại không dám:
“Ngươi nói đạo lý một chút, nhìn, nghe, hỏi, sờ, không cho đụng tới, thì làm sao có thể khám ra bệnh?”
“Ngươi chỉ cần nhìn một chút cũng được, nghe nghe sờ sờ không được làm.” Trương Hồng Nghĩa không cho là đúng, lập tức lại nói: “Một chút bản lĩnh này cũng không có, còn dám xưng Hoa Đà tái thế, cẩn thận ta phá tiệm thuốc của lão!”
Lão đầu nhi nghe được thì sắc mặt đại biến, cuối cùng vẫn là nhẫn không được, cười lạnh hai tiếng: “Nói chung cũng không phải là người phụ nữ của ta, nếu như trị được thì ta liền trị, nếu như trị không hết, ngươi đập tiệm thuốc của ta cũng không cách nào chữa được.” Lão đầu này làm căng lên, Trương Hồng Nghĩa ngược lại do dự, cuối cùng hắn cắn răng, từ vạt áo mình xé xuống một mảnh vải đặt lên trên cổ tay Bách Hợp, lúc này mới ra hiệu lão đầu nhi đem tay đặt lên.
Nguyên chủ đúng là bị bệnh, nhưng cũng không phải là phong hàn mà hẳn là cảm nóng, một đường mệt nhọc, nguyên bản thân thể liền yếu, hơn nữa tích tụ buồn bực trong ngực, lúc này bệnh mới đến như núi đổ, tự mình chui vào ngõ cụt không có đường ra, trái lại suýt nữa chết.
“Không sao, không phải là bị phong hàn, trong lòng tà hỏa, chỉ cần sắc mấy ấm thuốc cho nàng ta uống, có điều tâm bệnh thì phải dùng tâm dược để chữa mới được.” Lão một mặt lấy ra bút mực kê đơn thuốc, hắn nói cái gì mà tâm bệnh tâm dược, Trương Hồng Nghĩa cũng không có hiểu, nhưng hắn từ trong miệng lão nghe được mạng sống của Bách Hợp không có vấn đề gì, hắn cười đến không khép miệng lại được, đằng này lão đầu nhi gầy đang viết đơn thuốc, cẩn thận từng li từng tí thổi phương thuốc cho khô, nhìn hai người một lát, lão đầu nhi rốt cuộc không nhịn được nói:
“Tiền chẩn bệnh đâu?”
“Tiền chẩn bệnh gì?” Hắn hỏi ngược lại một câu, làm cho lão đầu nhi tức giận đến trán nổi đầy gân xanh, một lúc sau lãomới thở dài lắc đầu nói: “Được rồi được rồi, thực sự là tính tình keo kiệt, ngày mai đi thu heo trở về, mang hai khối thịt heo đến cửa hàng cho ta.” Hắn một bên chuẩn bị cùng lão đầu nhi ra ngoài, hiển nhiên là cùng lão đi lấy thuốc, lão đầu nhi đau lòng đến giậm chân, bình thường đều luyến tiếc ăn thịt heo, hôm nay đảo bị cường đạo ác bá cường áp ăn một hồi, cuối cùng Bách Hợp còn có thể nghe thấy lão căn dặn Trương Hồng Nghĩa nhất định phải mang thịt heo đén cửa hàng cho lão, thẳng đến khi Trương Hồng Nghĩa không kiên nhẫn được, uy hiếp lão mấy câu, sau đó mới nghe thấy tiếng khóa cửa, tiếng bước chân đã đi xa.
Đợi hai người này đi, trong lòng Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, cố gắng chống thân thể nghĩ muốn đứng lên, chỉ là mới khẽ động, mới phát hiện toàn thân mềm nhũn không hề có sức lực nào, khẽ động một chút liền mệt cả hơi, kéo chăn ra, trên người lúc lạnh lúc nóng, mồ hôi ra đầy người, cũng không biết là bao lâu không rửa qua, khiến cô đến buồn nôn.
Bách Hợp cố nén cảm giác buồn nôn, bước xuống đất, thử muốn luyện tinh thần luyện thể thuật, chỉ là vừa mới một cúi người xuống, liền tức khắc ngã xuống, thật vất vả bò dậy, mới lăn qua lăn lại một chút trên người lại bắt đầu ra mồ hôi lạnh, nhiệt độ cơ thể lại bắt đầu tăng lên. Xem ra lúc này xác thực không gấp được, Bách Hợp chỉ phải lại lần nữa bò lên giường, ngã đầu liền ngủ, lúc tỉnh thì tinh thần trái lại tốt hơn nhiều.
Khi cô tỉnh lại, cũng không biết là canh giờ nào rồi, trong nhà này chỉ còn lại chút cửa sổ trên mái nhà là còn ánh sáng tiến vào, trừ chỗ này thì không còn chỗ nào còn ánh sáng, trong phòng đen kịt, chắc trời tối rồi, một cỗ mùi thuốc đông y tràn ngập trong phòng, Bách Hợp nuốt nước miếng một cái, chỉ nghe được không biết chỗ nào truyền đến tiếng múc nước, không bao lâu Trương Hồng Nghĩa hai tay bưng bát, sải bước vào tới trong nhà. Người khác nghèo khó, là không có tiền mua ngọn nến vật như vậy, tuy nói thân là đồ tể, cuộc sống của hắn cũng không đến mức quá không được, thế nhưng thứ nhất hắn người này ham chơi hảo đùa giỡn, hơn nữa lại thích nhậu đãi bạn bè, bình thường có chút tiền liền cầm đi cùng các bằng hữu mua rượu uống, trong nhà một chút tiền dư cũng không có, cũng may trước đây có một mình hắn, căn bản cũng không cần mấy thứ này, lúc này mới thấy bất tiện.
Trương Hồng Nghĩa để bát trên cái tủ, đi qua nâng Bách Hợp dậy, mặc dù Bách Hợp muốn tránh thế nhưng làm sao trốn được hắn? Bị hắn ôm chắc lại, một cỗ hương vị đắng chát từ cái bát trên tay hắn đưa đến bên miệng:
“Uống!”Lúc hắn nói chuyện vang dội, nghĩ ban ngày nhìn thấy khuôn mặt hung ác của hắn, phối hợp cùng với giọng nói này của hắn, làm cho người ta nhịn không được run lên, nước thuốc kia còn đang bốc hơi nóng, lúc tiến đến bên miệng Bách Hợp, liền đập thẳng vào mặt cô, làm cô nôn khan hai tiếng, bị Trương Hồng Nghĩa ép buộc rót thuốc, tưởng thuốc rất nóng lại không nghĩ rằng lúc đụng tới môi, mặc dù quả thật có chút nóng nhưng cũng không giống như trong tưởng tượng của Bách Hợp là làm cho người ta không thể nuốt xuống, có điều Trương Hồng Nghĩa đút quá nhanh, cô bị ép uống từng ngụm từng ngụm, trong miệng như nhai hoàng liên, trong lòng dời sông lấp biển, cô cố kiềm nén lại, Trương Hồng Nghĩa nhìn chén thuốc không, lại đem bát đặt xuống, cầm tới dặt trên mặt tủ lại bưng lên một cái bát khác, lại bắt đầu đút cho cô.
Lần này trong chén chính là cháo hoa, tuy nói cháo kia cũng không có nấu đặc, nhưng bụng đã phải chịu đói rất lâu rồi, hơn nữa cháo này lại có thể xua bớt đi mùi thuốc trong miệng, mùi vị của cơm làm mất đi mùi vị khó chịu của thuốc, cô vẫn cố gắng uống vài hớp, thẳng cho đến lúc không thể ăn tiếp được nữa thì Bách Hợp mới dừng lại.
Ngoại trừ lúc đút thuốc cho cô thì Trương Hồng Nghĩa có nói một chữ ra thì hai người cũng không hề nói một câu nào, hắn cũng không lên tiếng, lại tiếp tục đút cho cô, thấy Bách Hợp thực sự ăn không vô, hắn cũng không chê, chỉ hai ba hớp đã đem toàn bộ cháo cho vào trong bụng của chình mình, lau miệng một phen, thu thập bát lại đi ra ngoài.
Buổi tối hắn mang nước đến cho Bách Hợp rửa chân, cuối cùng thì nằm xuống bên cạnh Bách Hợp.
Lúc đầu Bách Hợp còn đề phòng hắn, rất sợ hắn có ý đồ xấu, thế nhưng hắn cũng không có, thậm chí hắn không có ý lôi chăn của Bách Hợp, giường nhỏ hẹp, căn bản hai người chen không nổi, vì phòng ngừa bị ngã xuống, hắn đành phải giơ tay đem Bách Hợp ôm ở trong lòng, ở giữa hai người cách một tầng chăn, khí trời rét lạnh như vậy, không biết có phải do thân thể tráng kiện của hắn hay không, hắn không đắp chăn trên người cũng không thấy lạnh, Bách Hợp phòng hắn giở trò, cho đến lúc chính mình thực sự không chịu nổi nữa, mới nhắm ngủ thiếp đi.
Bình luận truyện