Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương
Chương 41
Chờ hai người sóng vai đi ra khỏi viện của Mạnh đại phu nhân, Thịnh Khanh Khanh đột nhiên nói: “Cảm ơn.”
Mạnh Hành: “Cảm ơn ta cái gì?”
“Hôm nay Hành ca ca đến là xem thời gian mà đến nhỉ.” Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Huynh lo lắng cho ta nên mới tới.”
Cho dù sự thật quả là như thế nhưng khi Thịnh Khanh Khanh nói thẳng ra, Mạnh Hành vẫn có chút không được tự nhiên.
Hắn nghiêm trang ho khan một tiếng, kéo căng biểu hiện trên mặt.
Vừa nãy khi Thịnh Khanh Khanh đang dùng bữa có cẩn thận suy tư, cũng đã nghĩ ra được mục đích đến hôm nay của Mạnh Hành.
Mạnh Hành từng đến Giang Lăng, lại quen biết phụ thân, vậy đương nhiên cũng sẽ biết hôm nay là ngày thành Giang Lăng bị phá.
Nếu không phải Mạnh Hành xuất hiện, Thịnh Khanh Khanh thật ra không định nói cho những người khác biết điểm đặc thù của ngày này.
Ăn nhờ ở đậu, càng không nên gây thêm phiền phức cho người ta.
Thế nhưng Ngụy nhị công tử cố tình đạp vào chỗ đau của Thịnh Khanh Khanh, giẫm một cái vào chuyện thương tâm mà nàng cố ý quên đi, đúng lúc gặp Mạnh Hành đến đây xem xét.
Thịnh Khanh Khanh để tay lên ngực tự hỏi, nếu như Ngụy nhị không nói những lời khốn nạn đó, hôm nay Mạnh Hành tới chơi, nàng có thể sẽ dùng khuôn mặt tươi cười và lời cảm ơn để cho qua một cách xinh đẹp.
Nhưng Ngụy nhị tới rồi thì giả thuyết này liền không còn ý nghĩa nữa.
Trong lòng Thịnh Khanh Khanh ít nhiều có chút để ý đến việc trong thời gian cực ngắn mà mình rất nhanh đã khóc lần thứ hai, sau khi hào phóng nói lời cảm ơn với Mạnh Hành thì không nhắc đến chuyện lúc trước nữa.
Chờ đi đến nội viện của Thịnh Khanh Khanh, Mạnh Hành quan sát tỉ mỉ hoa cỏ trong viện không lớn không nhỏ của nàng mới ý thức được lý do mà Mạnh đại phu nhân thuận miệng nói lung tung vô lý tới mức nào.
— Trong viện của Thịnh Khanh Khanh được giữ gìn chỉnh tề, chỉ sợ phải khom lưng xuống mới nhìn thấy được hai ba cây cỏ dại mọc ra, nhìn thế nào cũng không phải dáng vẻ cần hắn đến giúp đỡ.
Vừa rồi Thịnh Khanh Khanh không từ chối đại phu nhân cũng là bởi vì muốn bí mật nói một tiếng cảm ơn với Mạnh Hành, nói cảm ơn rồi, nàng cũng không vạch trần cái cớ của Mạnh đại phu nhân, chỉ nhìn xung quanh rồi nói: “Hôm nay vẫn chưa tưới nước, nếu Hành ca ca không để ý thì phụ ta một tay?”
Mạnh Hành dùng một tay xách thùng đi lấy nước, khi quay lại thì Thịnh Khanh Khanh đã ngồi xổm ở vị trí lúc hắn đi vào viện trước đó.
Điểm khác biệt chính là, lần này nàng nghe thấy tiếng động quay mặt lại, trên mặt đều mang theo nụ cười như gió xuân lướt qua.
Mạnh Hành yên tâm, đồng thời lại có một sự nôn nóng không giống như hung ác chậm rãi truyền lên dọc theo sống lưng, khiến ngón tay hắn nóng lên.
Thịnh Khanh Khanh không nhận ra sự khác thường của Mạnh Hành, đợi Mạnh Hành mang theo thùng nước trĩu nặng đến gần, nàng liền nghiêng người chỉ cho hắn thấy một đóa hoa dại mới lớn bằng hạt đậu trên mặt đất: “Mấy ngày trước đây vẫn không thấy, hôm nay đã nở hoa rồi, ta suýt nữa xem là cỏ dại mà nhổ đi, cũng may cũng may.”
Mạnh Hành không tập trung ừ một tiếng, hắn đặt thùng nước xuống, ánh mắt dừng lại chốc lát trên bờ vai nhỏ nhắn lại tinh xảo của thiếu nữ.
“Lúc ta đi, trong Giang Lăng cũng đã nở rất nhiều hoa.” Thịnh Khanh Khanh ôm đầu gối nói: “Tuy rằng người nhà của ta không ở đây, có điều Giang Lăng cũng có ngàn vạn gia đình có thể may mắn sống sót, ta nghĩ sự hy sinh của phụ huynh cũng coi như là đáng giá.”
Nghĩ đến Vương Đôn, trái tim Mạnh Hành nhảy lên một cái, thu lại tâm tư kiều diễm.
“Dù sao bọn họ cũng là hy sinh vì nước.” Khóe miệng Thịnh Khanh Khanh chứa chút ý cười, nàng đưa tay khuấy động đóa hoa dại màu tím, nói: “Chết đường đường chính chính mới có thể nhắm mắt.”
Sự khác thường của nàng chỉ ngắn ngủi trong chốc lát như vậy, rất nhanh nàng đã quay đầu nhìn về phía Mạnh Hành cười lộ ra lúm đồng tiền nhỏ: “Hoa ở chỗ ta không nhiều, Hành ca ca có thể về nhanh thôi.”
Cho dù nhìn ra được là Thịnh Khanh Khanh đã làm quen việc nhà, tay chân cực kỳ nhanh nhẹn, Mạnh Hành có mặt sao lại có thể để nàng bận rộn được, hắn tránh bàn tay duỗi tới của Thịnh Khanh Khanh, chỉ một vị trí cho nàng: “Muội đến đó.”
Thịnh Khanh Khanh nhìn, phát hiện ra Mạnh Hành sắp xếp cho mình ở bên cạnh bàn đá cách đó không xa, nàng bật cười: “Chút việc này ta vẫn có thể làm được.”
“Hôm nay không cần làm.” Mạnh Hành lạnh lùng đuổi Thịnh Khanh Khanh đi, sau khi nhìn chằm chằm nàng ngồi xuống thì mới xắn tay áo tưới hoa.
Thịnh Khanh Khanh ngồi không yên, dựa theo ý của Mạnh Hành, nàng uống hai ngụm trà liền muốn đứng lên, nhưng Mạnh Hành giống như có mắt sau gáy, nàng vừa động đậy là đôi mắt giống như chim ưng săn mồi kia liền chuyển qua nhìn thẳng vào nàng.
Thịnh Khanh Khanh đành phải đặt lại cái mông đã nâng lên được một nửa.
Cũng may trong viện thật sự không cần xử lý quá nhiều, Mạnh Hành làm hai ba cái là đã đi từ đầu bên này sang đầu bên kia, mới dùng được hơn một khắc đồng hồ.
Mạnh Hành: “...” Hắn còn chưa bắt đầu bận rộn đâu mà công việc đã kết thúc rồi.
Thịnh Khanh Khanh cầm điểm tâm Giang Lăng mà mình rảnh rỗi làm mời Mạnh Hành, hai người lại uống trà, lúc Mạnh Hành thực sự không thể kéo dài được nữa mà rời khỏi Mạnh phủ thì vẫn còn là buổi chiều.
Mặt trời treo sáng ngời trên không trung, trong lòng Mạnh Hành lại không xán lạn được như sắc trời.
Trong đầu hắn trong lúc nhất thời suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Nghĩ đến có phải mấy ngày nay Thịnh Khanh Khanh đều phải miễn cưỡng vui cười hay không, nghĩ đến khi nào mới có thể tìm được điểm yếu của Ngụy gi, nghĩ Vương Đôn giấu diếm chuyện gì liên quan tới Giang Lăng, nghĩ làm thế nào để nhanh chóng chuẩn xác trừng trị Ngụy nhị một trận thật hung ác…
Thịnh Khanh khanh không biết dưới khuôn mặt đã hình thành là không thay đổi của Mạnh Hành đang suy nghĩ cái gì, khi nàng đưa Mạnh Hành đến cửa thùy hoa thì nói một cách ngay thẳng: “Hành ca ca đối với ta không giống lúc trước lắm.”
Mạnh Hành lập tức rút ra khỏi dòng suy nghĩ nghiêng đầu nhìn nàng: “Lúc trước là —”
“Không phải là ta muốn nhắc lại chuyện xưa.” Thịnh Khanh Khanh dừng lại một chút, lại cười bổ sung nói: “Chỉ là bây giờ Hành ca ca ôn hòa quá, khiến ta hoảng hốt cảm thấy như biến thành người khác.”
Lời này vẫn được nói theo hướng êm tai nội liễm, Thịnh Khanh Khanh đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ lúc phát bệnh của Mạnh Hành, lại từng thấy cảnh tượng những người còn lại sợ hắn giống như ác quỷ, thấy Mạnh Hành gần đây tính tình tốt lên, quả thật giống như thế giới huyền ảo không thực.
— Cũng chỉ có Thịnh Khanh Khanh thản nhiên, đổi thành người khác thì chỉ sợ có thể sẽ bị Mạnh Hành này dọa cho tè ra quần.
Mạnh Hành móc ngón cái vào chỗ eo bàn tay, dùng những ngón tay còn lại cuốn chặt, trên mặt không để lộ một chút nào: “Ôn hòa với mọi người không tốt à?”
“Cũng không phải là không tốt.” Thịnh Khanh Khanh nghĩ một lúc rồi mới nói: “Nhưng xem Hành ca ca thích như thế nào thôi.”
Mạnh Hành dừng bước chân lại ở cửa, hắn nói bằng giọng khàn khàn: “Như bây giờ là được.”
Hắn quyết định không làm tổn thương đến Thịnh Khanh Khanh, vậy thì tốt nhất ngay cả chạm cũng đừng chạm vào nàng.
Thịnh Khanh Khanh gật đầu tin hắn, nàng tiễn Mạnh Hành đến ngoài cửa mới dừng bước, mỉm cười tạm biệt hắn: “Vậy thì tốt. Một thời gian không gặp, ta có chút lo lắng cho thân thể của Hành ca ca, nếu huynh có thể sống vừa ý vui vẻ, thật ra tất cả đương nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng.”
…
Mạnh Hành không biết mình thích như thế nào, nhưng nếu muốn sống thư thái, đương nhiên hắn cũng có cách khác.
Ví dụ như, lúc tìm kiếm điểm yếu của Ngụy gia thì giải quyết Ngụy nhị không đau không ngứa trước đã.
Lúc nổi giận đùng đùng rời đi từ Mạnh phủ, Ngụy nhị công tử hoàn toàn không muốn mang theo Ngụy Trọng Nguyên, gã tức giận Thịnh Khanh Khanh không biết tốt xấu đến nghiến răng, lại không dám làm gì nàng ở cổng Mạnh phủ, oán khí đầy bụng cũng nên tìm một chỗ ph4t tiết, gã trực tiếp đi thẳng đến Sùng Vân lâu mượn rượu giải sầu.
Thân là công tử bột đại danh lẫy lừng trong thành Biện Kinh, ở các nơi tại Kinh Thành đương nhiên Ngụy nhị không chỉ có một nhân tình cũ, gã tùy ý gọi hai đào kép tới tiếp rượu ca hát, mượn rượu để chửi mát với bọn họ về chuyện ngày hôm nay một phen.
Hai cô nương cười duyên thêm rượu cho Ngụy nhị, đương nhiên là cũng biết phép tắc, miệng ngọt như bôi mật, dỗ cho Ngụy nhị rất nhanh đã sung sướng đê mê.
Tôn Tấn nhận được mệnh lệnh của Mạnh Hành, tìm thấy tung tích của Ngụy nhị dễ như trở bàn tay, ở ngoài cửa nghe gã thóa mạ không phân biệt trời đất một lúc, dần dần sắc mặt hắn cũng trở nên không dễ nhìn.
— Cái gì gọi là “Tiểu binh chính là lấy tính mạng đi chặn cổng thành lúc chiến tranh, chết cũng chết rồi, một cái mạng hèn”, cái gì lại gọi là “Ai bảo bọn chúng sinh ra đã là như vậy, sinh ra chính là phải liều mạng cho loại người như ta”, đây là ỷ vào việc mình sinh ra ở Biện Kinh liền cứ thế mà xem bản thân là Hoàng đế à?
Quản sự dẫn Tôn Tấn đến Sùng Vân lâu ở bên cạnh nghe đến mức khóe miệng co giật.
Nàng ta có thể dùng thân nữ tử lên làm quản sự trong Sùng Vân lâu, đứng vững gót chân, đương nhiên là có năng lực phân biệt, nhìn ra được Tôn Tấn xuất thân võ tướng.
Có vị võ tướng nào nghe được lời này mà có thể không tức giận đến sôi máu?
Huống chi, phải biết rằng những người đến Sùng Vân lâu không phải đều là đồ không nên cơm nên cháo gì như Ngụy nhị à!
Tôn Tấn không đẩy cửa vào cắt ngang màn tự biên tự diễn của Ngụy nhị, hắn nói: “Sau đó Tần Chinh sẽ cùng đám người Vương Ngự sử đến đây uống rượu, ngươi biết nên sắp xếp bọn họ ở đâu.”
Quản sự Sùng Vân lâu gật đầu: “Tôn Tham tướng yên tâm, ta biết làm thế nào.”
Tôn Tân nghiêng đầu nghe động tĩnh trong phòng, lại nói: “Đừng để hắn say nhanh như vậy, tìm người biết nói chuyện đi vào đó ổn định hắn lại.”
Thật sự say ngất ngây rồi thì lời hùng biện gì cũng không nói ra được nữa.
Quản sự Sùng Vân lâu lại đáp vâng, sau khi đưa tiễn Tôn Tấn mang sắc mặt trầm đọng rồi mới lau vệt mồ hôi, nàng ta gọi một cô nương biết ăn nói, miệng khéo léo đến mức có thể đổi trắng thay đen rồi đưa đến chỗ Ngụy nhị.
Chờ đến lúc Tần Chinh mang theo đám người của Ngự sử đài tới Sùng Vân lâu uống rượu, hắn vểnh tai nghe động tĩnh hai bên đường, quả nhiên mới đi được nửa đường liền nghe thấy giọng nói tùy tiện của Ngụy nhị.
“ — Thành Giang Lăng? Hơn một vạn người gần như chết sạch, chỉ có một ngày mà cũng không giữ được thành, Đại Khánh quả thật nuôi đám binh lính này uổng công rồi!”
Cho dù biết Ngụy nhị này ăn nói không suy nghĩ thì Tần Chinh vẫn bị tư thái ba hoa khoác lác này làm kinh sợ.
Ngụy Lương là một lão hồ ly cẩn thận như thế, sao từng nhi tử đều không ra gì như vậy?
Vương Ngự sử đi bên cạnh Tần Chinh nhíu mày lại nhìn thoáng qua cánh cửa của Ngụy nhị: “Tuy là say rượu nhưng lời nói này cũng không có chừng mực quá rồi.”
Tần Chinh chỉ sợ là người bây giờ biết rõ nhất trong lòng Mạnh Hành đã xem Thịnh Khanh Khanh là bảo bối ra sao, hắn ở trong lòng đã đậy kín nắp quan tài cho Ngụy nhị rồi, trên mặt bày ra biểu cảm vô cùng không vui: “Hôm nay không phải là ngày thành Giang Lăng bị quân Đông Thục phá sao?”
Trong khoảng thời gian bọn họ nói mấy câu này, giọng nói của Ngụy nhị cũng chưa từng dừng lại.
“Muốn ta nói thì bọn họ chết mới gọi là vẻ vang, bây giờ còn có thể để cho người ta nhớ tới phúng viếng, nếu như không chết thì từng tên binh lính vô dụng cũng không nở mày nở mặt như lời nói của người người bây giờ!”
Trong nhà của một người Ngự sử khác lại đúng lúc có người thân ở Giang Lăng, ông ấy không nhịn được mà tiến lên đẩy cửa vào: “Người nào phát ngôn bừa bãi?”
Ngụy nhị đã say bảy tám phần, nhìn thấy cửa bị người ta mở ra thì cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi nói tiếp: “Thế nào, đám người vô tích sự bọn chúng không chịu nổi một kích, còn không cho người ta nói à? Nếu không phải bọn chúng tồi tệ thì quân Đông Thục nào có thể lấy được thành Giang Lăng?”
Tần Chinh nghe gã nói đến mức chắc chắn, trong lòng không khỏi khẽ động: “Lời này của ngươi chỉ sợ là nghe người ta nói rồi lấy ra trực tiếp ăn nói linh tinh nhỉ?”
Ngụy nhị trừng hai mắt, vỗ bàn quát to lên: “Ngươi có biết ta là ai không? Ta họ Ngụy! Cha ta là Ngụy Lương! Cha ta từng nói thành Giang Lăng bị phá cũng là bởi vì quân thủ thành yếu đuối, bỏ bê huấn luyện, không chịu nổi một kích, việc này còn có thể là giả sao?”
“Cha ngươi có mang họ Tiết cũng vô dụng!” Vị Ngự sử đẩy cửa kia cười lạnh: “Ta cũng phải tấu một quyển sổ con lên hỏi Ngụy đại nhân xem, có phải hắn từng nói lời lẽ làm cho người ta khinh thường này không!”
Mạnh Hành: “Cảm ơn ta cái gì?”
“Hôm nay Hành ca ca đến là xem thời gian mà đến nhỉ.” Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Huynh lo lắng cho ta nên mới tới.”
Cho dù sự thật quả là như thế nhưng khi Thịnh Khanh Khanh nói thẳng ra, Mạnh Hành vẫn có chút không được tự nhiên.
Hắn nghiêm trang ho khan một tiếng, kéo căng biểu hiện trên mặt.
Vừa nãy khi Thịnh Khanh Khanh đang dùng bữa có cẩn thận suy tư, cũng đã nghĩ ra được mục đích đến hôm nay của Mạnh Hành.
Mạnh Hành từng đến Giang Lăng, lại quen biết phụ thân, vậy đương nhiên cũng sẽ biết hôm nay là ngày thành Giang Lăng bị phá.
Nếu không phải Mạnh Hành xuất hiện, Thịnh Khanh Khanh thật ra không định nói cho những người khác biết điểm đặc thù của ngày này.
Ăn nhờ ở đậu, càng không nên gây thêm phiền phức cho người ta.
Thế nhưng Ngụy nhị công tử cố tình đạp vào chỗ đau của Thịnh Khanh Khanh, giẫm một cái vào chuyện thương tâm mà nàng cố ý quên đi, đúng lúc gặp Mạnh Hành đến đây xem xét.
Thịnh Khanh Khanh để tay lên ngực tự hỏi, nếu như Ngụy nhị không nói những lời khốn nạn đó, hôm nay Mạnh Hành tới chơi, nàng có thể sẽ dùng khuôn mặt tươi cười và lời cảm ơn để cho qua một cách xinh đẹp.
Nhưng Ngụy nhị tới rồi thì giả thuyết này liền không còn ý nghĩa nữa.
Trong lòng Thịnh Khanh Khanh ít nhiều có chút để ý đến việc trong thời gian cực ngắn mà mình rất nhanh đã khóc lần thứ hai, sau khi hào phóng nói lời cảm ơn với Mạnh Hành thì không nhắc đến chuyện lúc trước nữa.
Chờ đi đến nội viện của Thịnh Khanh Khanh, Mạnh Hành quan sát tỉ mỉ hoa cỏ trong viện không lớn không nhỏ của nàng mới ý thức được lý do mà Mạnh đại phu nhân thuận miệng nói lung tung vô lý tới mức nào.
— Trong viện của Thịnh Khanh Khanh được giữ gìn chỉnh tề, chỉ sợ phải khom lưng xuống mới nhìn thấy được hai ba cây cỏ dại mọc ra, nhìn thế nào cũng không phải dáng vẻ cần hắn đến giúp đỡ.
Vừa rồi Thịnh Khanh Khanh không từ chối đại phu nhân cũng là bởi vì muốn bí mật nói một tiếng cảm ơn với Mạnh Hành, nói cảm ơn rồi, nàng cũng không vạch trần cái cớ của Mạnh đại phu nhân, chỉ nhìn xung quanh rồi nói: “Hôm nay vẫn chưa tưới nước, nếu Hành ca ca không để ý thì phụ ta một tay?”
Mạnh Hành dùng một tay xách thùng đi lấy nước, khi quay lại thì Thịnh Khanh Khanh đã ngồi xổm ở vị trí lúc hắn đi vào viện trước đó.
Điểm khác biệt chính là, lần này nàng nghe thấy tiếng động quay mặt lại, trên mặt đều mang theo nụ cười như gió xuân lướt qua.
Mạnh Hành yên tâm, đồng thời lại có một sự nôn nóng không giống như hung ác chậm rãi truyền lên dọc theo sống lưng, khiến ngón tay hắn nóng lên.
Thịnh Khanh Khanh không nhận ra sự khác thường của Mạnh Hành, đợi Mạnh Hành mang theo thùng nước trĩu nặng đến gần, nàng liền nghiêng người chỉ cho hắn thấy một đóa hoa dại mới lớn bằng hạt đậu trên mặt đất: “Mấy ngày trước đây vẫn không thấy, hôm nay đã nở hoa rồi, ta suýt nữa xem là cỏ dại mà nhổ đi, cũng may cũng may.”
Mạnh Hành không tập trung ừ một tiếng, hắn đặt thùng nước xuống, ánh mắt dừng lại chốc lát trên bờ vai nhỏ nhắn lại tinh xảo của thiếu nữ.
“Lúc ta đi, trong Giang Lăng cũng đã nở rất nhiều hoa.” Thịnh Khanh Khanh ôm đầu gối nói: “Tuy rằng người nhà của ta không ở đây, có điều Giang Lăng cũng có ngàn vạn gia đình có thể may mắn sống sót, ta nghĩ sự hy sinh của phụ huynh cũng coi như là đáng giá.”
Nghĩ đến Vương Đôn, trái tim Mạnh Hành nhảy lên một cái, thu lại tâm tư kiều diễm.
“Dù sao bọn họ cũng là hy sinh vì nước.” Khóe miệng Thịnh Khanh Khanh chứa chút ý cười, nàng đưa tay khuấy động đóa hoa dại màu tím, nói: “Chết đường đường chính chính mới có thể nhắm mắt.”
Sự khác thường của nàng chỉ ngắn ngủi trong chốc lát như vậy, rất nhanh nàng đã quay đầu nhìn về phía Mạnh Hành cười lộ ra lúm đồng tiền nhỏ: “Hoa ở chỗ ta không nhiều, Hành ca ca có thể về nhanh thôi.”
Cho dù nhìn ra được là Thịnh Khanh Khanh đã làm quen việc nhà, tay chân cực kỳ nhanh nhẹn, Mạnh Hành có mặt sao lại có thể để nàng bận rộn được, hắn tránh bàn tay duỗi tới của Thịnh Khanh Khanh, chỉ một vị trí cho nàng: “Muội đến đó.”
Thịnh Khanh Khanh nhìn, phát hiện ra Mạnh Hành sắp xếp cho mình ở bên cạnh bàn đá cách đó không xa, nàng bật cười: “Chút việc này ta vẫn có thể làm được.”
“Hôm nay không cần làm.” Mạnh Hành lạnh lùng đuổi Thịnh Khanh Khanh đi, sau khi nhìn chằm chằm nàng ngồi xuống thì mới xắn tay áo tưới hoa.
Thịnh Khanh Khanh ngồi không yên, dựa theo ý của Mạnh Hành, nàng uống hai ngụm trà liền muốn đứng lên, nhưng Mạnh Hành giống như có mắt sau gáy, nàng vừa động đậy là đôi mắt giống như chim ưng săn mồi kia liền chuyển qua nhìn thẳng vào nàng.
Thịnh Khanh Khanh đành phải đặt lại cái mông đã nâng lên được một nửa.
Cũng may trong viện thật sự không cần xử lý quá nhiều, Mạnh Hành làm hai ba cái là đã đi từ đầu bên này sang đầu bên kia, mới dùng được hơn một khắc đồng hồ.
Mạnh Hành: “...” Hắn còn chưa bắt đầu bận rộn đâu mà công việc đã kết thúc rồi.
Thịnh Khanh Khanh cầm điểm tâm Giang Lăng mà mình rảnh rỗi làm mời Mạnh Hành, hai người lại uống trà, lúc Mạnh Hành thực sự không thể kéo dài được nữa mà rời khỏi Mạnh phủ thì vẫn còn là buổi chiều.
Mặt trời treo sáng ngời trên không trung, trong lòng Mạnh Hành lại không xán lạn được như sắc trời.
Trong đầu hắn trong lúc nhất thời suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Nghĩ đến có phải mấy ngày nay Thịnh Khanh Khanh đều phải miễn cưỡng vui cười hay không, nghĩ đến khi nào mới có thể tìm được điểm yếu của Ngụy gi, nghĩ Vương Đôn giấu diếm chuyện gì liên quan tới Giang Lăng, nghĩ làm thế nào để nhanh chóng chuẩn xác trừng trị Ngụy nhị một trận thật hung ác…
Thịnh Khanh khanh không biết dưới khuôn mặt đã hình thành là không thay đổi của Mạnh Hành đang suy nghĩ cái gì, khi nàng đưa Mạnh Hành đến cửa thùy hoa thì nói một cách ngay thẳng: “Hành ca ca đối với ta không giống lúc trước lắm.”
Mạnh Hành lập tức rút ra khỏi dòng suy nghĩ nghiêng đầu nhìn nàng: “Lúc trước là —”
“Không phải là ta muốn nhắc lại chuyện xưa.” Thịnh Khanh Khanh dừng lại một chút, lại cười bổ sung nói: “Chỉ là bây giờ Hành ca ca ôn hòa quá, khiến ta hoảng hốt cảm thấy như biến thành người khác.”
Lời này vẫn được nói theo hướng êm tai nội liễm, Thịnh Khanh Khanh đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ lúc phát bệnh của Mạnh Hành, lại từng thấy cảnh tượng những người còn lại sợ hắn giống như ác quỷ, thấy Mạnh Hành gần đây tính tình tốt lên, quả thật giống như thế giới huyền ảo không thực.
— Cũng chỉ có Thịnh Khanh Khanh thản nhiên, đổi thành người khác thì chỉ sợ có thể sẽ bị Mạnh Hành này dọa cho tè ra quần.
Mạnh Hành móc ngón cái vào chỗ eo bàn tay, dùng những ngón tay còn lại cuốn chặt, trên mặt không để lộ một chút nào: “Ôn hòa với mọi người không tốt à?”
“Cũng không phải là không tốt.” Thịnh Khanh Khanh nghĩ một lúc rồi mới nói: “Nhưng xem Hành ca ca thích như thế nào thôi.”
Mạnh Hành dừng bước chân lại ở cửa, hắn nói bằng giọng khàn khàn: “Như bây giờ là được.”
Hắn quyết định không làm tổn thương đến Thịnh Khanh Khanh, vậy thì tốt nhất ngay cả chạm cũng đừng chạm vào nàng.
Thịnh Khanh Khanh gật đầu tin hắn, nàng tiễn Mạnh Hành đến ngoài cửa mới dừng bước, mỉm cười tạm biệt hắn: “Vậy thì tốt. Một thời gian không gặp, ta có chút lo lắng cho thân thể của Hành ca ca, nếu huynh có thể sống vừa ý vui vẻ, thật ra tất cả đương nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng.”
…
Mạnh Hành không biết mình thích như thế nào, nhưng nếu muốn sống thư thái, đương nhiên hắn cũng có cách khác.
Ví dụ như, lúc tìm kiếm điểm yếu của Ngụy gia thì giải quyết Ngụy nhị không đau không ngứa trước đã.
Lúc nổi giận đùng đùng rời đi từ Mạnh phủ, Ngụy nhị công tử hoàn toàn không muốn mang theo Ngụy Trọng Nguyên, gã tức giận Thịnh Khanh Khanh không biết tốt xấu đến nghiến răng, lại không dám làm gì nàng ở cổng Mạnh phủ, oán khí đầy bụng cũng nên tìm một chỗ ph4t tiết, gã trực tiếp đi thẳng đến Sùng Vân lâu mượn rượu giải sầu.
Thân là công tử bột đại danh lẫy lừng trong thành Biện Kinh, ở các nơi tại Kinh Thành đương nhiên Ngụy nhị không chỉ có một nhân tình cũ, gã tùy ý gọi hai đào kép tới tiếp rượu ca hát, mượn rượu để chửi mát với bọn họ về chuyện ngày hôm nay một phen.
Hai cô nương cười duyên thêm rượu cho Ngụy nhị, đương nhiên là cũng biết phép tắc, miệng ngọt như bôi mật, dỗ cho Ngụy nhị rất nhanh đã sung sướng đê mê.
Tôn Tấn nhận được mệnh lệnh của Mạnh Hành, tìm thấy tung tích của Ngụy nhị dễ như trở bàn tay, ở ngoài cửa nghe gã thóa mạ không phân biệt trời đất một lúc, dần dần sắc mặt hắn cũng trở nên không dễ nhìn.
— Cái gì gọi là “Tiểu binh chính là lấy tính mạng đi chặn cổng thành lúc chiến tranh, chết cũng chết rồi, một cái mạng hèn”, cái gì lại gọi là “Ai bảo bọn chúng sinh ra đã là như vậy, sinh ra chính là phải liều mạng cho loại người như ta”, đây là ỷ vào việc mình sinh ra ở Biện Kinh liền cứ thế mà xem bản thân là Hoàng đế à?
Quản sự dẫn Tôn Tấn đến Sùng Vân lâu ở bên cạnh nghe đến mức khóe miệng co giật.
Nàng ta có thể dùng thân nữ tử lên làm quản sự trong Sùng Vân lâu, đứng vững gót chân, đương nhiên là có năng lực phân biệt, nhìn ra được Tôn Tấn xuất thân võ tướng.
Có vị võ tướng nào nghe được lời này mà có thể không tức giận đến sôi máu?
Huống chi, phải biết rằng những người đến Sùng Vân lâu không phải đều là đồ không nên cơm nên cháo gì như Ngụy nhị à!
Tôn Tấn không đẩy cửa vào cắt ngang màn tự biên tự diễn của Ngụy nhị, hắn nói: “Sau đó Tần Chinh sẽ cùng đám người Vương Ngự sử đến đây uống rượu, ngươi biết nên sắp xếp bọn họ ở đâu.”
Quản sự Sùng Vân lâu gật đầu: “Tôn Tham tướng yên tâm, ta biết làm thế nào.”
Tôn Tân nghiêng đầu nghe động tĩnh trong phòng, lại nói: “Đừng để hắn say nhanh như vậy, tìm người biết nói chuyện đi vào đó ổn định hắn lại.”
Thật sự say ngất ngây rồi thì lời hùng biện gì cũng không nói ra được nữa.
Quản sự Sùng Vân lâu lại đáp vâng, sau khi đưa tiễn Tôn Tấn mang sắc mặt trầm đọng rồi mới lau vệt mồ hôi, nàng ta gọi một cô nương biết ăn nói, miệng khéo léo đến mức có thể đổi trắng thay đen rồi đưa đến chỗ Ngụy nhị.
Chờ đến lúc Tần Chinh mang theo đám người của Ngự sử đài tới Sùng Vân lâu uống rượu, hắn vểnh tai nghe động tĩnh hai bên đường, quả nhiên mới đi được nửa đường liền nghe thấy giọng nói tùy tiện của Ngụy nhị.
“ — Thành Giang Lăng? Hơn một vạn người gần như chết sạch, chỉ có một ngày mà cũng không giữ được thành, Đại Khánh quả thật nuôi đám binh lính này uổng công rồi!”
Cho dù biết Ngụy nhị này ăn nói không suy nghĩ thì Tần Chinh vẫn bị tư thái ba hoa khoác lác này làm kinh sợ.
Ngụy Lương là một lão hồ ly cẩn thận như thế, sao từng nhi tử đều không ra gì như vậy?
Vương Ngự sử đi bên cạnh Tần Chinh nhíu mày lại nhìn thoáng qua cánh cửa của Ngụy nhị: “Tuy là say rượu nhưng lời nói này cũng không có chừng mực quá rồi.”
Tần Chinh chỉ sợ là người bây giờ biết rõ nhất trong lòng Mạnh Hành đã xem Thịnh Khanh Khanh là bảo bối ra sao, hắn ở trong lòng đã đậy kín nắp quan tài cho Ngụy nhị rồi, trên mặt bày ra biểu cảm vô cùng không vui: “Hôm nay không phải là ngày thành Giang Lăng bị quân Đông Thục phá sao?”
Trong khoảng thời gian bọn họ nói mấy câu này, giọng nói của Ngụy nhị cũng chưa từng dừng lại.
“Muốn ta nói thì bọn họ chết mới gọi là vẻ vang, bây giờ còn có thể để cho người ta nhớ tới phúng viếng, nếu như không chết thì từng tên binh lính vô dụng cũng không nở mày nở mặt như lời nói của người người bây giờ!”
Trong nhà của một người Ngự sử khác lại đúng lúc có người thân ở Giang Lăng, ông ấy không nhịn được mà tiến lên đẩy cửa vào: “Người nào phát ngôn bừa bãi?”
Ngụy nhị đã say bảy tám phần, nhìn thấy cửa bị người ta mở ra thì cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi nói tiếp: “Thế nào, đám người vô tích sự bọn chúng không chịu nổi một kích, còn không cho người ta nói à? Nếu không phải bọn chúng tồi tệ thì quân Đông Thục nào có thể lấy được thành Giang Lăng?”
Tần Chinh nghe gã nói đến mức chắc chắn, trong lòng không khỏi khẽ động: “Lời này của ngươi chỉ sợ là nghe người ta nói rồi lấy ra trực tiếp ăn nói linh tinh nhỉ?”
Ngụy nhị trừng hai mắt, vỗ bàn quát to lên: “Ngươi có biết ta là ai không? Ta họ Ngụy! Cha ta là Ngụy Lương! Cha ta từng nói thành Giang Lăng bị phá cũng là bởi vì quân thủ thành yếu đuối, bỏ bê huấn luyện, không chịu nổi một kích, việc này còn có thể là giả sao?”
“Cha ngươi có mang họ Tiết cũng vô dụng!” Vị Ngự sử đẩy cửa kia cười lạnh: “Ta cũng phải tấu một quyển sổ con lên hỏi Ngụy đại nhân xem, có phải hắn từng nói lời lẽ làm cho người ta khinh thường này không!”
Bình luận truyện