Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 497: Mễ nội thị đến từ Kinh Thành



Nghi thức tộc tế có thể dài có thể ngắn, chủ yếu là xem cấp bậc và quy mô của lễ hiến tế, tỷ như lễ hiến tế ở tông miếu của hoàng thất, quy mô long trọng, ít nhất phải tốn thời gian hơn hai canh giờ, nhưng đối với lễ hiến tế chỉ có hai người Lưu Cảnh và Lưu Hổ, tất nhiên chỉ là một hình thức ngắn gọn mà thôi, không đến một khắc đã kết thúc.

Sau khi lễ hiến tế kết thúc, Đào Trạm và Tôn Thượng Hương, thê tử Tô thị của Lưu Hổ cùng với Lưu Cúc trở về phủ trạch trước, mà Lưu Cảnh thì ở trong căn phòng bên cạnh từ đường, tiếp kiến vị sứ giả hoạn quan Mễ Ứng đến từ Nghiệp Đô, Mễ Ứng là một trong mười vị sứ giả hoạn quan do hoàng thất phái ra lần này, sứ mệnh công khai của bọn họ là đôn đốc hoàng tộc các nơi làm tốt tộc tế vào năm mới.

Nhưng Mễ Ứng cũng là tiêu thư đồng cùng lớn lên với Hán Đế Lưu Hiệp, là người thân cận và tín nhiệm nhất của Lưu Hiệp, y đến đây mang một hàm nghĩa rất sâu, hàm nghĩa này đương nhiên Lưu Cảnh hiểu rõ.

Trong phòng đã được nhóm lên một chậu than, than cháy bập bùng, khiến trong phòng ấm áp như mùa xuân, Lưu Cảnh mời Mễ Ứng ngồi xuống, Lưu Hổ thì ngồi bên cạnh, kỳ thực Lưu Hổ cũng không muốn tham gia buổi gặp mặt như thế này, nhưng Lưu Cảnh nhất định muốn giữ y lại, Lưu Hổ cũng không còn cách nào để trốn tránh.

Mễ Ứng liếc mắt nhìn Lưu Hổ, âm thanh the thé cười hỏi:

- Hôm nay Hổ tướng quân không có bận việc gì hay sao?

Ngụ ý của y chính là muốn Lưu Hổ rời khỏi, Lưu Cảnh lại cười nói:

- Mễ nội thị không cần lo lắng, đây là huynh trưởng của ta, có việc gì cứ nói, không sao cả.

Mễ Ứng bất đắc dĩ, đành phải rút từ trong búi tóc một tờ giấy đưa cho Lưu Cảnh:

- Đây là bức thư Thánh Thượng đích thân viết cho Châu Mục, Tào tặc trong cung phòng bị nghiêm ngặt, thư tín bình thường khó có thể mang ra, chỉ có thể viết ra một tờ giấy, xin Châu Mục đừng chê là vụng về.

- Điều nay ta có thể hiểu được!

Lưu Cảnh tiếp nhận tờ giấy, mở ra đọc thử, trên mặt giấy chi chít những chữ nhỏ, Lưu Cảnh từng thấy Y Đai Chiếu, biết đây chính là thư thân bút của Lưu Hiệp, chỉ có thề nội dung rất bi thương, khẩn cầu hắn sớm ngày xuất binh bắc thượng, diệt trừ Tào tặc, khôi phục giang sơn Hán thất, hàng chữ cuối cùng lại khiến Lưu Cảnh giật mình kinh hãi, không Lưu Hiệp lại đề xuất, nguyện ý mang ngôi vị Hoàng Đế nhường lại cho Lưu Cảnh.

Lưu Cảnh lắc lắc đầu, thở dài:

- Lưu Cảnh nào có tài đức gì, dám dòm ngó đến bảo đỉnh của Hán thất, xin nội thị hãy chuyển cáo đến Thánh Thượng, làm con cháu Lưu thị, khôi phục Hán thất là nhiệm vụ của Lưu Cảnh thần, nhưng Lưu Cảnh thần không có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào cả, chỉ cần có thể diệt trừ Tào tặc, thần nhất định sẽ khôi phục quân quyền, giúp Thánh Thượng một lần nữa quân lâm thiên hạ, giúp thiên hạ lại được nhận hoàng ân mênh mông, thần nguyện lĩnh một đội quân tây chinh, vì Thánh Thượng mở mang bờ cõi.

Mễ Ứng cuống quít xua tay:

- Lưu Thánh Thượng nói ai làm Hoàng Đế là chuyện tương lai, ngài chỉ khẩn cầu Châu Mục có thể sớm ngày bắc phạt, diệt trừ Tào tặc, chớ đề xã tắc Hán thất trầm luân vào sự hủy diệt.

- Ta biết!

Lưu Cảnh không chút hoang mang trầm giọng nói:

- Xin hãy chuyển cáo với Thánh Thượng, Lưu Cảnh nhất định sẽ làm hết sức, tuyệt sẽ không phụ sự phó thác của Thánh Thượng.

Lưu Cảnh bảo Lưu Hổ đi sắp xếp cho Mễ Ứng đi nghỉ ngơi trước, hắn có chút tâm sự, khoanh tay đứng trước cửa sổ nhìn tuyết đọng trên cành cây, trời đã sáng, một luồng ánh sáng mặt trời xuyên qua nhánh cây chiếu vào cửa sổ, ánh sáng vàng óng chiếu trên mặt Lưu Cảnh, khiến cho khuôn mặt đầy đường nét của hắn có vẻ kiên cường kỳ lạ.

Lúc này Lưu Hổ đi vào gian phòng, thi lễ nói:

- Ty chức đã sắp xếp xong xuôi cho Mễ nội thị.

Lưu Cảnh quay đầu lại cười nói:

- Đây là từ đường, chỉ tính theo thân tình, không cần để ý đến chức vụ, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.

Lưu Hổ là tâm phúc Lưu Cảnh tín nhiệm nhất, y tích lũy công lao được thăng làm Giáo úy, nhờ chiến trường và cuộc sống nhiều năm tôi luyện, Lưu Hổ không còn là to đầu ngốc nghếch năm đó, y im lặng gật đầu, ngồi xuống đối diện Lưu Cảnh, Lưu Cảnh cười hỏi:

- Huynh trưởng của huynh có tin tức gì không?

Huynh trưởng của Lưu Hổ chính là Lưu Bàn, năm đó khi thu phục Trường Sa, Lưu Bàn không chịu đầu hàng Lưu Cảnh, vứt bỏ chức quan đi Giang Lăng, sau lại được Lưu Bị bổ nhiệm làm Thái thú Hoành Dương, Lưu Hổ lắc đầu:

- Một năm nay chúng ta không có thư từ qua lại.

- Hẳn lã sẽ không bao lâu nữa, huynh ấy sẽ gặp phải một sự lựa chọn mới, ta hy vọng huynh ấy có thể trở về Kinh Châu.

Lưu Hổ sau một lúc lâu mới ôn tồn bảo:

- Ta cũng hy vọng như vậy.

Hai người trầm mặc, Lưu Cảnh lại liếc nhìn Lưu Hổ, cười hỏi:

- Hình như huynh có tâm sự à?

Lưu Hổ thở dài:

- Ta tận mắt thấy đệ đi từng bước đến ngày hôm nay, gian khổ trong đó ta hiểu hơn ai khác, chẳng lẽ tương lai đệ thật sự muốn giao quyền cho con rối kia sao?

Điều Lưu Hổ nói chính là thái độ lúc nãy của Lưu Cảnh, tương lai đem quyền lực giao cho Lưu Hiệp khiến trong lòng y vẫn canh cánh không thôi, Lưu Cảnh mỉm cười:

- Hóa ra huynh là vì chuyện này mà không vui.

- Đương nhiên, giang sơn mà chúng ta dùng mạng để đổi lấy, dựa vào cái gì mà cấp cho con rối vô dụng kia?

Lưu Hổ tức giận nói.

Lưu Cảnh thản nhiên cười:

- Vừa rồi trong thư Lưu Hổ có nói, nguyện ý nhường ngôi vị Hoàng Đế cho ta, nếu như lời này không phải là lời thăm dò của y, vậy thì câu cuối cùng phải là nói về Tào Tháo.

Lưu Hổ giật mình kinh hãi:

- Ý đệ là, tên Mễ Ứng này là giả?

- Giả lại không phải giả, y đúng là nội thị Lưu Hiệp sủng ái nhất, quan hệ của y với Lưu Hiệp không giống bình thường, huynh không nhìn ra sao?

Lưu Cảnh mang theo một nụ cười trào phúng, nói:

- Y thiếu chút nữa đã gọi ra tên của Lưu Hiệp, người này hóa trang một chút, quả thật còn xinh đẹp hơn nữ nhân bình thường, không phải là giả mạo.

- Ghê tởm!

Lưu Hổ hung hăng hừ một tiếng, y lại nói một cách nghi hoặc:

- Chẳng lẽ y chính là người của Tào Tháo sao? Nhưng y đã rút tờ giấy từ trong búi tóc mà.

- Huynh quá ngây thơ rồi!

Lưu Cảnh lạnh lùng nói:

- Từ Nghiệp Đô đến đây ít nhất phải nửa tháng, y cần gì phải giấu mãi trong búi tóc, y cố ý làm như vậy, nếu như y lấy lá thư từ trong ngực, ngược lại ta sẽ không hoài nghi, đây gọi là giấu đầu hở đuôi, có một chuyện huynh phải nhớ kỹ, Lưu Hiệp phái một nhân vật tâm phúc như vậy đến Kinh Châu, Tào Tháo tuyệt sẽ không mắt nhắm mắt mở.

- Ta đã hơi hiểu rồi!

Lưu Hổ lại thở dài một tiếng:

- Nhưng đạo lý đơn giản như vậy, tại sao Lưu Hiệp lại không hiểu?

- Lưu Hiệp không phải là không hiểu Tào Tháo, mà là y không hiểu tên Mễ hoạn quan này, người ở lâu trong thâm cung, thường sẽ bị một chút đồ làm mờ mắt.

Vào thời của Lưu Biểu, ngày mồng một phải cử hành đại hội bá quan, quan viên các nơi của Kinh Châu đều tụ tập ở Tương Dương, tại chủ điện châu nha khí thế to lớn bái kiến Châu Mục.

Thực tế đây chính là triều kiến vào năm mới của triều đình, rõ ràng là đã vượt quyền, đến khi Lưu Cảnh lên thay, nghi thức này đã chính thức bị hủy bỏ.

Lý do của Lưu Cảnh rất đơn giản, năm mới, nhà nhà đều phải bái tế tổ tiên, quan viên các quận huyện đi Tương Dương không thể tham gia tộc tế, trái với luân lý.

Cho nên Lưu Cảnh liền hủy bỏ đại hội bá quan Lưu Biểu lập ra gần mười năm, đương nhiên, việc báo cáo công tác là cần thiết, khoảng giữa tháng hai và tháng ba, quan lại các quận huyện phải lục tục đến Tương Dương báo cáo công tác.

Tuy rằng hủy bỏ đại hội bá quan, nhưng không phải là ngày nay Lưu Cảnh có thể thảnh thơi, nghỉ ngơi trong nhà, đoàn tụ gia đình.

Trên thực tế, ngày này hắn càng thêm bận rộn, phải đi thăm hỏi một vài nhân vật quan trọng, những đại tộc Kinh Châu thâm căn cố đế như Khoái Lương, Thái Huấn, Bàng Đức công, còn có những quan lớn của Kinh Châu như Giả Hủ, Từ Thứ, còn phải đến quân doanh khao binh sỹ, đến nhà các tướng sỹ tử trận an ủi thê nhi phụ mẫu của bọn họ.

Không chỉ như thế, nếu như gặp được một vài sự việc đặc biệt, thường sẽ chiếm mất thời gian nửa ngày của hắn, giống như lúc này, Lưu Cảnh hồi phủ thay y phục, nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị đi quân doanh khao binh sỹ, nhưng khi hắn vừa bước ra khỏi thư phòng, một tên thân binh chạy vào, bẩm báo ở cửa:

- Khởi bẩm Châu Mục, có người từ Hán Trung đến!

Tin tức này khiến Lưu Cảnh quên cả việc nghỉ ngơi, lập tức ra lệnh:

- Dẫn y đến gặp ta!

Có người từ Hán Trung đến, ắt là tin tức của Mạnh Đạt đã đến, đây cũng là tin tức mà Lưu Cảnh đang chờ, Mạnh Đạt là quân cờ quan trọng nhất ở Hán Trung, có liên quan đến sự thành bại của cả chiến lược Ba Thục của hắn.

Không lâu sau, thân binh dẫn một người đàn ông trẻ tuổi đi vào, người này là đệ đệ của Mạnh Đạt, tên là Mạnh Ưu, cũng là một người có đầu óc, ở Ba Thục đảm nhiệm chức thư tá cho Trương Tùng, cùng theo huynh trưởng đầu hàng Lưu Cảnh, được phong làm Chủ bộ, lại theo huynh trưởng đi Hán Trung, y vào phòng quỳ xuống hành lễ:

- Tham kiến Châu Mục!

Lưu Cảnh khoát tay cười nói:

- Mạnh chủ bộ cực khổ rồi, mời ngồi xuống rồi nói!

Mạnh Ưu ngồi xuống, có thân binh mang trà lên cho y, y uống một ngụm trà nóng, lúc này mới cười nói:

- Cách đây không lâu huynh trưởng thay Dương Tùng áp hàng đi Trường An, nửa đường gặp bộ hạ của Mã Siêu hóa trang thành thổ phỉ cướp bóc, kết quả huynh trưởng dẫn mười mấy người hộ vệ đánh bại hơn một trăm tên cướp, đem hàng hóa bán ra, lại thu về một lượng hoàng kim không ít, càng có ý nghĩa hơn là trong đội ngũ có người của Dương Tùng sắp xếp, y đề nghị với huynh trưởng lén chia chác hoàng kim, liền bị huynh trưởng nghiêm khắc cự tuyệt, y mật cáo Dương Tùng, Dương Tùng khen huynh trưởng là người trung nghĩa, xem như tâm phúc.

Lưu Cảnh gật đầu khen:

- Huynh trưởng ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, ta biết y là một nhân tài, ở đâu cũng có thể làm nên đại sự, tương lai sách lược Hán Trung thành công, ta nhất định sẽ trọng dụng huynh đệ các ngươi.

Mạnh Ưu mừng rỡ trong lòng, cúi người nói:

- Nguyện vì Châu Mục phục vụ quên mình!

Lưu Cảnh mỉm cười nói:

- Nói một chút về sự tình ở Hán Trung đi.

Mạnh Ưu ngẫm nghĩ một lát liền nói:

- Nói ra thì, Trương Lỗ quản lý Hán Trung cũng rất tốt, dân phong thuần hậu, không nhặt của rơi trên đường, dân chúng tương đối giàu có, kỳ thực việc này chủ yếu là nhờ sự giúp đỡ của Dương Tùng.

Lưu Cảnh lại có chút hiếu kỳ, hắn nhớ Đào Lợi từng nói với hắn, năm đó dẫn Tây Lương Mã Vận đến Giang Hạ, là đi theo đường Hán Trung, mấu chốt là phải đút lót ngàn vàng cho Dương Tùng, cho nên Dương Tùng liền tạo cho Lưu Cảnh một ấn tượng cực kỳ tham ăn hối lộ:

- Làm cách nào mới được Dương Tùng trợ giúp?

Lưu Cảnh cười nói.

- Dương Tùng này rất coi trọng tiền bạc, một mặt bản thân y khá là tham lam, nhưng mặt khác y lại cực kỳ giỏi buôn bán, biết cách làm giàu, buôn bán giữa Ba Thục và Quan Trung, mua rẻ bán đắt, vì Hán Trung tích lũy một lượng lớn của cải, cho nên Trương Lỗ mới có thể vô cùng coi trọng y, y đề nghị thế nào thì làm theo thế ấy.

Lưu Cảnh đã hơi hiểu rõ, nếu như Dương Tùng chỉ là một kẻ tham tiền ngu xuẩn, Trương Lỗ cũng sẽ không nghe lời y như vậy, tham tiền là bản tính vốn có của con người, nhưng Dương Tùng ắt có chỗ hơn người, hơn nữa kẻ hám tiền tài tuyệt sẽ không cho phép người khác dòm ngó đến tiền tài của mình, cũng chính là Mạnh Đạt cự tuyệt việc đút lót, mới chiếm được tín nhiệm của Trương Tùng.

Lưu Cảnh trầm ngâm một lát lại nói:

- Hiện tại các ngươi đã chiếm được sự tín nhiệm của Trương Tùng, nhưng không cần quá sốt ruột, cứ từ từ, trước tiên hãy dốc sức làm việc, đợi đến sau khi có được sự tín nhiệm hoàn toàn của Dương Tùng, lại hành sự theo kế hoạch.

- Nhưng sự tình đã có biến hóa!

Mạnh Ưu khom người vội vàng nói:

- Trương Vệ đệ đệ của Trương Lỗ đã đưa ra đề nghị đoạt lấy Thượng Dung, Trương Lỗ đã hơi động lòng.

Tin tức đột ngột này khiến Lưu Cảnh giật mình kinh hãi, sao Trương Lỗ lại nghĩa đến việc đoạt Thượng Dung? Hắn chắp tay sau lưng đi hai bước, lập tức ra lệnh cho thân binh:

- Mau đi mời Giả quân sư và Tư Mã quân sư đến, nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

- Còn Từ trưởng sử nữa, cũng mời đến đây đi.

Lưu Cảnh thêm vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện