Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 617-2: Nghiêm trị không tha (2)
Tào Tháo nhướn mày quay đầu hỏi Trần Quần:
- Bàng Đức này có phải là Bàng Lệnh Minh, thuộc cấp của Mã Siêu không?
- Đúng là người này, gã ta cùng Mã Siêu đầu hàng Lưu Cảnh sau đó được phong làm phó Giáo Úy, đóng quân ở Tân Dã.
- Người này là một nhân tài, Lưu Cảnh chỉ phong hắn làm phó Giáo Úy, thực sự có chút đáng tiếc.
Tào Tháo khe khẽ thở dài lại chăm chú nhìn Trương Cáp nói:
- Ta bảo ngươi phải thận trọng, nhưng Trương tướng quân có thể nói cho ta biết bên chúng ta và đối phương tổn thất thế nào không?
Mặt Trương Cáp đỏ bừng, y đã báo cáo tình hình lên rồi sao Thừa tướng lại không biết chứ, còn ở nơi này cố ý hỏi y, trong lòng y thật sự sợ hãi vô cùng vội quì xuống ôm quyền nói:
- Bỉ chức bắt đầu trận chiến gặp nhiều bất lợi, nguyện chịu sự trừng phạt của Thừa tướng.
Tào Tháo hừ lạnh một tiếng nói:
- Hai quân giao chiến thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, ngươi tổn hại binh lính vượt xa đối phương ta cũng không trách ngươi, nhưng ta đã luôn dặn ngươi phải hành quân với tốc độ nhanh nhất đến Phàn Thành nhưng bộ hạ của ngươi lại bị của cải làm mê muội, rối loạn trận tuyến nên mới bị đối phương nhân cơ hội mà tập kích. Ngươi là người đi trước biết có của cải vật dụng sao không phái người tiến đến thiêu hủy để ngăn chặn lòng tham trong quân lính, cố tình để lại khiến cho binh lính nảy sinh lòng tham, đây có phải lỗi của một đại tướng không?
Trương Cáp cảm thấy hổ thẹn, một lúc sau mới ngập ngừng nói:
- Bỉ chức suy xét không chu toàn khiến Thừa tướng thất vọng.
- Ta rất thất vọng, ngươi là quân tiên phong nhưng không tận sức, làm mất thời cơ chiến đấu, hạ ngươi một bậc, cắt chức Bình Định tướng quân, phạt bổng lộc một năm.
Sắc mặt Trương Cáp trở nên trắng bệt, cúi đầu không nói, Tào Tháo xử phạt nghiêm khắc, cũng nên hiểu được năm đó Trương Cáp xuất quân chinh chiến Liêu Đông liều mạng mới được phong làm Bình Định tướng quân vậy mà trong lần hành quân không thành công này lại bắt bẻ, cắt chức vị của y, đấy là điều vị tướng quân xem trọng nhất.
Trương Liêu đứng cạnh cũng không đành lòng liền vội tiến lên quỳ xuống thay Trương Cáp cầu xin:
- Xin Thừa tướng bớt giận, Tuấn Nghệ tuy nhất thời suy xét không chu đáo nhưng không phải y dung túng binh lính để cướp tài vật mà y muốn binh lính phấn khởi xuất kích, nhưng không ngờ bị quân địch đánh lén, đánh quân địch thương vong một nửa xem như cũng đã lập công chuộc lỗi rồi, còn chuyện không xuôi Nam vì muốn thận trọng bố trí, khẩn cầu Thừa tướng xử phạt nương tay.
Các tướng đều tiến lên vì Trương Cáp mà cầu xin, Tào Tháo khoát tay áo nói:
- Ta đã suy tính kỹ rồi, vì sao quân đội chúng ta nhiều lần thua trong tay Lưu Cảnh, nghĩ tới nghĩ lui, ta nhận ra được kỷ luật trong quân chúng ta không nghiêm. Lưu Cảnh dùng quân tuy nhu mềm nhưng ai phạm vào quy tắc thì nghiêm trị không tha bất kể là ai cũng thế, có công thì hậu thưởng cũng tuyệt không keo kiệt cho nên tam quân quy thuận, tướng sĩ phục vụ quên mình. Còn chúng ta đã thất bại nhiều lần nhưng chưa từng có ai bị trừng phạt cả, nếu cứ thế trong lòng mọi người sẽ không sợ hãi, không chiến đấu hết mình, cho nên bắt đầu cuộc Nam chinh này, dù là phòng ngự Tây tuyến hay Đông tuyến Nam chinh thắng thì trọng thưởng, bại thì phạt tuyệt không tha.
Trương Cáp chán nản nói:
- Thừa tướng nói đúng, ta làm quân tiên phong, xuất binh gặp bất lợi, tuy rằng đánh bại đối phương nhưng là do binh lực cách xa, dù thắng nhưng cũng là thắng bại nên hẳn phải nhận phạt, bỉ chức nguyện chịu sự xử phạt của Thừa tướng.
Tào Tháo gật đầu:
- Tốt lắm, hôm nay phạt ngươi, nếu trong thời gian tới ngươi lại lập công thì ta sẽ thưởng gấp bội.
- Đa tạ Thừa tướng.
Tất cả mọi người không ai nói gì thêm, ai cũng cảm thấy hổ thẹn, trong lòng Trương Liêu cũng thế, tuy rằng y biện hộ thay Trương Cáp nhưng y cũng biết thất bại là thất bại, không có gì giải thích thêm, Thừa tướng xử phạt là chính đáng không có gì là bất công cả.
Lúc này Tào Tháo lại lấy kim lệnh tiễn nói với Trương Liêu:
- Văn Viễn, ta cho người ba vạn quân làm Tiền Quân, lập tức nhanh chóng xuôi Nam, quét ngang phía Bắc Hán Thủy san bằng Phàn Thành, Đặng huyện không để lại bất cứ thứ gì, cố gắng khếch trương thanh thế.
- Tuân lệnh!
Trương Liêu nhận Kim lệnh tiễn vội vàng đi.
Lúc này Tào Tháo chăm chú nhìn ngoài thành Tân Dã vài dặm, lại hạ lệnh nói:
- Đốt hủy thành Tân Dã, san bằng thành bình địa cho ta.
Lúc này một gã thị vệ chạy vội tới nhỏ giọng nói với Tào Tháo:
- Nghiệp Đô có tin tình báo khẩn cấp đến ạ.
Mặt Tào Tháo biến sắc, lão nhanh chóng nhận quyển lụa mở ra đọc, khóe miệng dần cười lạnh, lão trầm tư một lát viết một phong mệnh lệnh đưa cho gã thị vệ nói:
- Ngươi nhanh chóng hồi Nghiệp Đô, mang tin này giao cho Trưởng công tử, bảo hắn nhanh chóng thi hành lệnh.
Từ xế chiều, binh lính trên đầu thành Tương Dương có thể thấy được bờ Bắc Hán Thủy cuồn cuộn khói đặc, lúc bắt đầu chỉ có một đám khói đen, đám khói này rất nhỏ nhưng binh lính đều đoán được thành huyện Tân Dã đã biến thành trăm khói đen nên cách xa trăm dặm mới có thể nhìn thấy, đủ để tưởng tượng được cảnh tượng ở Tân Dã khủng bố như thế nào.
Sau nửa đêm, thành trì của Phàn Thành, Đặng huyện, Đặng Tắc ở bờ bắc Hán Thủy đều dấy lên hừng hực lửa lớn, nhất là Phàn Thành, ngọn lửa như muốn nuốt trọn cả huyện thành, khói đặc ngút trời, bụi mù cuồn cuộn xen lẫn lửa cháy đáng sợ, tiếng tường thành sập xuống vang lên không ngớt.
Lúc này cầu nổi trên Hán Thủy đã được dỡ bỏ, vừa rồi mấy trăm thuyền chiến ngàn thạch từ Giang Hạ đã được điều đến tuần tra trên Hán Thủy. Binh lính trên thuyền so với thành Tương Dương thì nhìn càng rõ ràng hơn, bọn họ có thể tính được hàng nghìn quân Tào đang đánh tới, bọn họ phá hủy tường thành, đốt cháy thị trấn, chẳng khác nào một bầy châu chấu phá hủy hết thảy. Hán Thủy rộng lớn lại tiếp tục ngăn chặn bước chân quân Tào xuôi Nam khiến cho quân Tào càn quét cũng không thật sự ảnh hưởng đến Kinh Tương.
Trên đầu thành Tương Dương, Giả Hủ, Văn Sính, Cam Ninh, Thái Diễm, Đổng Doãn và các văn võ bá quan đều lên đầu thành, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, chăm chú quan sát quân Tào bên kia bờ Hán Thủy đang phá hỏng mọi thứ, nhưng duy chỉ có Giả Hủ gật đầu cười khẽ, dường như không để ý đến chuyện này lắm.
- Quân sư dường như không quá để tâm chuyện này?
Cam Ninh đứng bên cạnh không hiểu nhỏ giọng hỏi.
Giả Hủ khẽ mỉm cười:
- Phô trương thanh thế mà thôi, Tào Tháo thật sự không có dã tâm gì, mục đích của ông ta là cố tạo áp lực cho Châu Mục thôi, bức bách Châu Mục không thực hiện Tây tuyến Bắc phạt, trừ phi quân Tào có thể vượt qua Hán Thủy, nếu không lão không thể ngăn cản ý chí của quân Hán Bắc thượng.
Cam Ninh gật gật đầu hướng về mọi người nói:
- Lần này ta suất lĩnh ba trăm thuyền ngàn thạch bánh xe gỗ và năm nghìn thủy quân Bắc thượng đều là thủy quân tinh nhuệ nhất của quân Hán, đủ để xưng bá thiên hạ ở Giang Hải. Quân Tào không thể vượt qua Hán Thủy, ta cũng không cho lão bất cứ cơ hội nào, bao gồm cả Phòng Lăng và Thượng Dung đều có năm mươi thuyền chiến Bắc thượng, quân Tào dừng bước tại Hán Thủy là điều tất nhiên.
Văn Sính cũng vui vẻ nói:
- Cam tướng quân nói thế ta tin tưởng sách lược quân Tào tạo áp lực Đông tuyến tuyệt đối không thực hiện được.
Đúng lúc này bờ Bắc Hán Thủy bỗng nhiên truyền đến tiếng trống long trời lở đất.
- Bàng Đức này có phải là Bàng Lệnh Minh, thuộc cấp của Mã Siêu không?
- Đúng là người này, gã ta cùng Mã Siêu đầu hàng Lưu Cảnh sau đó được phong làm phó Giáo Úy, đóng quân ở Tân Dã.
- Người này là một nhân tài, Lưu Cảnh chỉ phong hắn làm phó Giáo Úy, thực sự có chút đáng tiếc.
Tào Tháo khe khẽ thở dài lại chăm chú nhìn Trương Cáp nói:
- Ta bảo ngươi phải thận trọng, nhưng Trương tướng quân có thể nói cho ta biết bên chúng ta và đối phương tổn thất thế nào không?
Mặt Trương Cáp đỏ bừng, y đã báo cáo tình hình lên rồi sao Thừa tướng lại không biết chứ, còn ở nơi này cố ý hỏi y, trong lòng y thật sự sợ hãi vô cùng vội quì xuống ôm quyền nói:
- Bỉ chức bắt đầu trận chiến gặp nhiều bất lợi, nguyện chịu sự trừng phạt của Thừa tướng.
Tào Tháo hừ lạnh một tiếng nói:
- Hai quân giao chiến thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, ngươi tổn hại binh lính vượt xa đối phương ta cũng không trách ngươi, nhưng ta đã luôn dặn ngươi phải hành quân với tốc độ nhanh nhất đến Phàn Thành nhưng bộ hạ của ngươi lại bị của cải làm mê muội, rối loạn trận tuyến nên mới bị đối phương nhân cơ hội mà tập kích. Ngươi là người đi trước biết có của cải vật dụng sao không phái người tiến đến thiêu hủy để ngăn chặn lòng tham trong quân lính, cố tình để lại khiến cho binh lính nảy sinh lòng tham, đây có phải lỗi của một đại tướng không?
Trương Cáp cảm thấy hổ thẹn, một lúc sau mới ngập ngừng nói:
- Bỉ chức suy xét không chu toàn khiến Thừa tướng thất vọng.
- Ta rất thất vọng, ngươi là quân tiên phong nhưng không tận sức, làm mất thời cơ chiến đấu, hạ ngươi một bậc, cắt chức Bình Định tướng quân, phạt bổng lộc một năm.
Sắc mặt Trương Cáp trở nên trắng bệt, cúi đầu không nói, Tào Tháo xử phạt nghiêm khắc, cũng nên hiểu được năm đó Trương Cáp xuất quân chinh chiến Liêu Đông liều mạng mới được phong làm Bình Định tướng quân vậy mà trong lần hành quân không thành công này lại bắt bẻ, cắt chức vị của y, đấy là điều vị tướng quân xem trọng nhất.
Trương Liêu đứng cạnh cũng không đành lòng liền vội tiến lên quỳ xuống thay Trương Cáp cầu xin:
- Xin Thừa tướng bớt giận, Tuấn Nghệ tuy nhất thời suy xét không chu đáo nhưng không phải y dung túng binh lính để cướp tài vật mà y muốn binh lính phấn khởi xuất kích, nhưng không ngờ bị quân địch đánh lén, đánh quân địch thương vong một nửa xem như cũng đã lập công chuộc lỗi rồi, còn chuyện không xuôi Nam vì muốn thận trọng bố trí, khẩn cầu Thừa tướng xử phạt nương tay.
Các tướng đều tiến lên vì Trương Cáp mà cầu xin, Tào Tháo khoát tay áo nói:
- Ta đã suy tính kỹ rồi, vì sao quân đội chúng ta nhiều lần thua trong tay Lưu Cảnh, nghĩ tới nghĩ lui, ta nhận ra được kỷ luật trong quân chúng ta không nghiêm. Lưu Cảnh dùng quân tuy nhu mềm nhưng ai phạm vào quy tắc thì nghiêm trị không tha bất kể là ai cũng thế, có công thì hậu thưởng cũng tuyệt không keo kiệt cho nên tam quân quy thuận, tướng sĩ phục vụ quên mình. Còn chúng ta đã thất bại nhiều lần nhưng chưa từng có ai bị trừng phạt cả, nếu cứ thế trong lòng mọi người sẽ không sợ hãi, không chiến đấu hết mình, cho nên bắt đầu cuộc Nam chinh này, dù là phòng ngự Tây tuyến hay Đông tuyến Nam chinh thắng thì trọng thưởng, bại thì phạt tuyệt không tha.
Trương Cáp chán nản nói:
- Thừa tướng nói đúng, ta làm quân tiên phong, xuất binh gặp bất lợi, tuy rằng đánh bại đối phương nhưng là do binh lực cách xa, dù thắng nhưng cũng là thắng bại nên hẳn phải nhận phạt, bỉ chức nguyện chịu sự xử phạt của Thừa tướng.
Tào Tháo gật đầu:
- Tốt lắm, hôm nay phạt ngươi, nếu trong thời gian tới ngươi lại lập công thì ta sẽ thưởng gấp bội.
- Đa tạ Thừa tướng.
Tất cả mọi người không ai nói gì thêm, ai cũng cảm thấy hổ thẹn, trong lòng Trương Liêu cũng thế, tuy rằng y biện hộ thay Trương Cáp nhưng y cũng biết thất bại là thất bại, không có gì giải thích thêm, Thừa tướng xử phạt là chính đáng không có gì là bất công cả.
Lúc này Tào Tháo lại lấy kim lệnh tiễn nói với Trương Liêu:
- Văn Viễn, ta cho người ba vạn quân làm Tiền Quân, lập tức nhanh chóng xuôi Nam, quét ngang phía Bắc Hán Thủy san bằng Phàn Thành, Đặng huyện không để lại bất cứ thứ gì, cố gắng khếch trương thanh thế.
- Tuân lệnh!
Trương Liêu nhận Kim lệnh tiễn vội vàng đi.
Lúc này Tào Tháo chăm chú nhìn ngoài thành Tân Dã vài dặm, lại hạ lệnh nói:
- Đốt hủy thành Tân Dã, san bằng thành bình địa cho ta.
Lúc này một gã thị vệ chạy vội tới nhỏ giọng nói với Tào Tháo:
- Nghiệp Đô có tin tình báo khẩn cấp đến ạ.
Mặt Tào Tháo biến sắc, lão nhanh chóng nhận quyển lụa mở ra đọc, khóe miệng dần cười lạnh, lão trầm tư một lát viết một phong mệnh lệnh đưa cho gã thị vệ nói:
- Ngươi nhanh chóng hồi Nghiệp Đô, mang tin này giao cho Trưởng công tử, bảo hắn nhanh chóng thi hành lệnh.
Từ xế chiều, binh lính trên đầu thành Tương Dương có thể thấy được bờ Bắc Hán Thủy cuồn cuộn khói đặc, lúc bắt đầu chỉ có một đám khói đen, đám khói này rất nhỏ nhưng binh lính đều đoán được thành huyện Tân Dã đã biến thành trăm khói đen nên cách xa trăm dặm mới có thể nhìn thấy, đủ để tưởng tượng được cảnh tượng ở Tân Dã khủng bố như thế nào.
Sau nửa đêm, thành trì của Phàn Thành, Đặng huyện, Đặng Tắc ở bờ bắc Hán Thủy đều dấy lên hừng hực lửa lớn, nhất là Phàn Thành, ngọn lửa như muốn nuốt trọn cả huyện thành, khói đặc ngút trời, bụi mù cuồn cuộn xen lẫn lửa cháy đáng sợ, tiếng tường thành sập xuống vang lên không ngớt.
Lúc này cầu nổi trên Hán Thủy đã được dỡ bỏ, vừa rồi mấy trăm thuyền chiến ngàn thạch từ Giang Hạ đã được điều đến tuần tra trên Hán Thủy. Binh lính trên thuyền so với thành Tương Dương thì nhìn càng rõ ràng hơn, bọn họ có thể tính được hàng nghìn quân Tào đang đánh tới, bọn họ phá hủy tường thành, đốt cháy thị trấn, chẳng khác nào một bầy châu chấu phá hủy hết thảy. Hán Thủy rộng lớn lại tiếp tục ngăn chặn bước chân quân Tào xuôi Nam khiến cho quân Tào càn quét cũng không thật sự ảnh hưởng đến Kinh Tương.
Trên đầu thành Tương Dương, Giả Hủ, Văn Sính, Cam Ninh, Thái Diễm, Đổng Doãn và các văn võ bá quan đều lên đầu thành, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, chăm chú quan sát quân Tào bên kia bờ Hán Thủy đang phá hỏng mọi thứ, nhưng duy chỉ có Giả Hủ gật đầu cười khẽ, dường như không để ý đến chuyện này lắm.
- Quân sư dường như không quá để tâm chuyện này?
Cam Ninh đứng bên cạnh không hiểu nhỏ giọng hỏi.
Giả Hủ khẽ mỉm cười:
- Phô trương thanh thế mà thôi, Tào Tháo thật sự không có dã tâm gì, mục đích của ông ta là cố tạo áp lực cho Châu Mục thôi, bức bách Châu Mục không thực hiện Tây tuyến Bắc phạt, trừ phi quân Tào có thể vượt qua Hán Thủy, nếu không lão không thể ngăn cản ý chí của quân Hán Bắc thượng.
Cam Ninh gật gật đầu hướng về mọi người nói:
- Lần này ta suất lĩnh ba trăm thuyền ngàn thạch bánh xe gỗ và năm nghìn thủy quân Bắc thượng đều là thủy quân tinh nhuệ nhất của quân Hán, đủ để xưng bá thiên hạ ở Giang Hải. Quân Tào không thể vượt qua Hán Thủy, ta cũng không cho lão bất cứ cơ hội nào, bao gồm cả Phòng Lăng và Thượng Dung đều có năm mươi thuyền chiến Bắc thượng, quân Tào dừng bước tại Hán Thủy là điều tất nhiên.
Văn Sính cũng vui vẻ nói:
- Cam tướng quân nói thế ta tin tưởng sách lược quân Tào tạo áp lực Đông tuyến tuyệt đối không thực hiện được.
Đúng lúc này bờ Bắc Hán Thủy bỗng nhiên truyền đến tiếng trống long trời lở đất.
Bình luận truyện