Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 618: Quân địch không rõ lai lịch



Đúng lúc quân Tào xâm lấn Tương Dương với quy mô lớn, Lưu Cảnh ở tại Tây Thành quận Thiên Thủy đón ngày đầu tiên của năm Kiến An thứ mười bảy. Dựa theo kế hoạch hôm nay toàn bộ gia tộc Lưu thị tham gia lễ tộ tế ở Tương Dương, nhưng Lưu Cảnh lại không đi Tương Dương, hắn ủy thác cho Lưu Hổ đại biểu cho mình đi tới Tương Dương.

Từ sáng sớm tinh mơ, những tia ánh sáng mặt trời bắt đầu xuyên thấu qua tầng mây chiếu rọi ánh sáng lên đầu thành, từ phương xa nhìn lại Kỳ Sơn vẫn như cũ được bao trùm bởi lớp tuyết trắng dày đặc, dưới tia sáng mặt trời chiếu sáng, ánh kim quang lóe ra.

Hơn ngàn binh lính thủ thành đã phải chịu đựng cái giá rét lạnh dài nguyên một đêm, tinh thần phấn chấn hơn, họ chuẩn bị đổi ca trực về doanh trại nghỉ ngơi, đúng lúc này đầu thành bỗng nhiên xuất hiện tiếng xì xào nhốn nháo.

Chủ soái quân Hán Lưu Cảnh không ngờ xuất hiện tại đầu thành, khiến quân lính vui mừng khôn xiết, đây là điều khá bất ngờ đối với họ.

- Châu Mục, chúc mừng năm mới.

Mây tên lính nhìn thấy Lưu Cảnh đến vội hướng về hắn khom người thi lễ. Lưu Cảnh cười gật đầu nói:

- Chúc mọi người một năm mới vui vẻ!

Lúc này mấy trăm binh lính cũng xông tới:

- Châu Mục, chúc mừng năm mới.

Mọi người đều vấn an Lưu Cảnh, ngày đầu tiên của năm mới không ngờ Châu Mục đến nơi này cùng họ, đám binh lính vô cùng cảm động.

Lưu Cảnh cười phất tay:

- Các vị huynh đệ cực khổ rồi, hôm nay Nhật Đán có ít rượu thịt khao mọi người một bữa.

Mọi người hoan hô như sấm động, lúc này có binh lính xa xa hô lớn:

- Châu Mục, đội lương thực đến rồi.

Lưu Cảnh nhìn xuống con đường phía Nam, đã thấy một đội ngũ thật dài uốn lượn mà đi, đại kỳ quân Hán phấp phới, một đoàn trâu gỗ trên con đường chạy hăng hái về hướng Tây Thành, xe lương thực này từ Kỳ Sơn đưa tới ước chừng hai ngàn chiếc.

Từ khi chiếm được Tây Thành, trải qua gần hai tháng li hợp cùng với giao phó lượng trâu gỗ lớn cho đội quân, quân Hán đã bước đầu thành lập tuyến vận chuyển lương thực, tiến hành vận chuyển phân đoạn.

Từ huyện Hạ Biện quận Võ Đô vận chuyển lương thực đến thành Phong Vân, lại từ thành Phong Vân chuyển đến Lịch Thành sau đó đến thành Kỳ Sơn, cuối cùng từ thành Kỳ Sơn vận chuyển đến Tây Thành, tổng cộng chia làm bốn đoạn, mỗi đoạn hai ngàn chiếc trâu gỗ, cứ như thế sẽ hạn chế được việc binh lính phải lặn lội đường xa vất vả, về mặt khác lương thực cũng được nhanh chóng quay vòng, giảm bớt sự mạo hiểm trên đường vận chuyển.

Từ thành Kỳ Sơn đến Tây Thành bình quân vừa đi vừa về mười ngày, đến nay đã vận chuyển bốn chuyến, tính tổng cộng đã vận chuyển được bốn vạn thạch lương thực nên lương thực ở Tây Thành đã lên đến một trăm ngàn thạch. Lúc trước khi lần đầu tiên tiến hành Bắc phạt ở Tây Thành, lương thực cho quân doanh không tới mười ngàn thạch, nên không thể nào bằng lúc này được.

Lương thực sung túc, càng đảm bảo Bắc Phạt sẽ thành công, một khi quân lương Tây Thành tích cóp đến hai trăm ngàn thạch chính là thời cơ Bắc chinh rồi.

Cửa Tây Thành chậm rãi mở ra, từng chiếc trâu gỗ chở lương thực nối đuôi nhau mà tiến vào, hai ngàn binh lính Man tộc vận lương mồ hôi toát đầu nhưng vẻ mặt tràn đầy vui sướng, rốt cuộc bọn họ cũng mang lương thực đến Tây Thành vào ngày đầu năm mới.

Lúc này binh lính vận chuyển lương thực phát hiện ra Châu mục đang đứng trước cửa thành tươi cười, binh lính vận chuyển lương thực lập tức hò reo không ngớt.

Lưu Cảnh đi lên trước vỗ vỗ lên vai vài binh lính vận chuyển lương thực, hỏi thăm họ vài câu rồi lại cao giọng nói:

- Các huynh đệ vận chuyển lương thực, các tướng sĩ thủ thành, một năm trôi qua mọi người đã chịu nhiều vất vả, qua năm mới này mọi người chỉ cần hăng hái cố gắng thêm chút nữa ta tin tưởng nhất định sẽ thu hoạch tốt hơn, cải thiện cuộc sống người nhà các ngươi, cha mẹ con cái các ngươi cũng vì các ngươi mà hãnh diện.

Hai ngàn binh lính Man tộc im lặng lắng nghe lời chúc của Lưu Cảnh trong năm mới này, không chỉ có bọn họ mà còn có hơn vạn quân thủ thành đang bao quanh chủ công của họ, họ đang ngẩng đầu nhìn Lưu Cảnh, nuốt từng lời hắn nói.

- Hôm nay chính là bắt đầu năm Kiến An thứ mười bảy, lúc này Tào Tháo đang dẫn một trăm ngàn đại quân áp sát tới Tương Dương, lão ta muốn bức bách chúng ta ngừng việc Bắc phạt, nhưng lão đã lầm rồi chúng ta vẫn đang Bắc phạt. Năm nay dù thế nào cũng là một năm huy hoàng của quân Hán, đấy chính là lý do vì sao ta xuất hiện ở Tây Thành. Các huynh đệ, các tướng sĩ anh dũng, chúng ta hãy cùng nhau chỉ huy Bắc thượng, xây dựng đội quân Hán huy hoàng nhất.

Lời nói của Lưu Cảnh vang vọng, hơn hai vạn tướng sĩ quân Hán quân trong ngoài thành đều phấn khởi, bọn họ cùng hô to:

- Nguyện cùng Châu Mục Bắc phạt.

Tiếng hô vang vọng trời xanh, từng binh lính đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, họ cảm nhận được khát vọng xuất chinh bắt đầu sớm hơn.

Chủ tướng vận chuyển lương thực chính là Vương Bình, y ở giữa đội ngũ, khi đội ngũ bắt đầu chậm rãi vào thành, y giục ngựa chạy tới trước thấy chủ công đang chuẩn bị quay vào thành:

- Châu Mục xin dừng bước.

Vương Bình ở sau la lớn.

Lưu Cảnh quay đầu lại thấy Vương Bình gọi mình, hắn cười bước lên hỏi:

- Vương Tướng quân không ở ở thành Kỳ Sơn sao?

Vương Bình xoay người xuống ngựa tiến lên khom người nói:

- Bỉ chức hơi lo lắng cho lần vận lương thực bắc thượng này nên đặc biệt đi theo.

Lưu Cảnh nghe được trong lời y nói có chuyện gì liền hỏi:

- Xảy ra chuyện gì sao?

- Hồi bẩm Châu Mục, khi ta trinh sát ở đường phía bắc Kỳ Sơn đã phát hiện một đội kỵ binh, tuyệt đối không phải quân Hán, nhưng cũng không rõ lai lịch, ước chừng trên dưới ngàn người.

- Chuyện xảy ra khi nào?

Ánh mắt Lưu Cảnh ngưng trọng, không ngờ đã phát hiện ra hơn ngàn kỵ binh, chẳng lẽ là quân Tào, nếu chỉ phát hiện ra khoảng mười mấy tên trinh sát quân Tào thì thấy cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng không ngờ xuất hiện hơn ngàn quân Tào, vấn đề còn có điểm nghiêm trọng thêm, mấu chốt là sao quân Tào lại đến đây?

- Bốn ngày trước phát hiện nhưng vì buổi tối nên không phát hiện chính xác có phải là quân Tào hay không nên tạm thời chưa bẩm báo.

- Lần này Bắc thượng các ngươi có gặp lại không?

Lưu Cảnh lại hỏi.

Vương Bình lắc đầu:

- Bỉ chức vừa đi vừa thám thính nhưng bọn họ biến mất không có chút dấu vết nào.

Lưu Cảnh trầm ngâm chốc lát:

- Ngươi đi theo ta.

Lưu Cảnh trở mình lên ngựa, dưới sự bảo vệ củaở mấy trăm thị vệ kỵ binh dẫn theo Vương Bình chạy về phía đại doanh ngoài thành.

Trước mắt, binh lực của quân Hán tại Tây Thành có bốn vạn người, ngoại trừ mười ngàn người trú đóng bên trong thành, mặc khác có ba vạn người thì trú đóng ở ngoài Tây Thành. Không bao lâu sau Lưu Cảnh đến trước cửa đại doanh, hắn xoay người xuống ngựa đi về hướng đại doanh, lại chỉ bảo thân binh:

- Gọi Lưu Chính đến cho ta.

Trong đại trướng, Hoàng Trung cùng Pháp Chính thảo luận việc khao quân trong dịp năm mới. Trước mắt, Hoàng Trung vẫn là chủ tướng quân Hán ở Tây Thành như cũ, dù Lưu Cảnh có đến thị sát cũng không thể thay thế được vị trí chủ tướng của Hoàng Trung. Lúc này binh lính ở cửa lớn bẩm báo:

- Châu Mục đến rồi.

Lưu Cảnh nhanh chóng đi vào lều lớn, đi sau là Vương Bình và Lưu Chính, Hoàng Trung cùng Pháp Chính vội vàng đứng lên thi lễ:

- Tham kiến Châu Mục.

Lưu Cảnh khoát tay cười nói:

- Hôm này là năm mới vốn không nên bàn luận việc quân, nhưng Vương Bình tướng quân đã mang đến tin tức, ta cảm thấy hẳn cần phải xem trọng cho nên đặc biệt đến thảo luận cùng mọi người.

Lưu Cảnh bước nhanh đến sa bàn nói với Vương Bình:

- Vương tướng quân nói lại lần nữa xem.

Vương Bình hướng về mọi người thi lễ nói:

- Khoảng bốn ngày trước ta phái trinh sát tuần tra phát hiện ở phía Bắc Kỳ Sơn có hơn ngàn kỵ quân không rõ lai lịch, sau đó ta có truy tìm nhưng không thấy tung tích bọn họ đâu.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, họ khống chế Kỳ Sơn đạo nhưng sao lại có thể xuất hiện hơn ngàn binh mã, hơn nữa lại còn là kỵ binh, đây nhất định không phải quân Hán, vậy thì là ai? Chẳng lẽ quân Tào phát hiện ra con đường nhỏ nào khác sao?

Lúc này Lưu Cảnh nắm lấy cây gỗ chỉ vào cửa Đông nói:

- Ta hoài nghi Mộc Môn bảo có quân Tào, hoặc giả quân Tào tại Thượng huyện từ con đường nhỏ đến đây, các vị nghĩ sao?

Hoàng Trung lắc đầu:

- Ta cảm thấy không có khả năng này, hiện tại ngoại trừ con đường mòn kia miễn cưỡng đi lại được thì các địa phương khác gần như tuyết rơi phủ dày, ta đã phái binh lính dò xét qua nhưng khó có khả năng đi lại huống chi con đường nhỏ đó.

Pháp Chính trầm ngâm một chút nói:

- Có phải quân Tào đi từ phía Tây đến hoặc là quân đội của Đê Hồ?

- Quân Tào ở quận Nam An phía Tây không có kỵ binh, không phải là bọn họ. Còn quân đội Đê Hồ cũng có khả năng, tuy nhiên nếu bọn họ muốn tới nhất định phải đi từ Ký Thành vòng qua mà đến, nhắc tới sao đột nhiên Đê Hồ đến nơi này làm gì?

Hoàng Trung cũng không cho là Đê Hồ.

Lúc này Lưu Chính chần chừ một chút nói:

- Ta nghe thủ hạ nói hiện tại tuyết rơi dày đặc, tuy nhiên mặt sông đã đóng băng, hay là theo mặt sông mà qua.

Những lời này lập tức nhắc nhở mọi người, bọn họ lại nhìn sa bàn nhanh chóng thấy được hai đường sông băng, một từ Mộc Môn Bảo dọc Dạng Thủy có thể đến Nam Kỳ Sơn, một con đường khác là Bạch Thủy đi qua quận Lũng Tây. Hai con sông này nếu mùa hạ mùa xuân không có cách nào hành quân được, chỉ có mùa đông bị kết băng hơn nữa lại bị tuyết bao phủ, có thể hành quân trên mặt băng được.

Lúc này Lưu Cảnh chậm rãi nói:

- Hơn ngàn kỵ binh, màMộc Môn Bảo là tòa quân trại nhỏ bé không thể nuôi nổi nhiều chiến mã như vậy, ta hoài nghi quân Đê Hồ từ Lũng Tây đến. Nguyên nhân là khi Bắc phạt lần thứ nhất Đê Hồ đã giúp đỡ Tào Tháo lừa gạt chúng ta, bọn họ sợ chúng ta tính nợ cũ cho nên lúc này lại tiếp tục ra tay giúp đỡ Tào Tháo.

- Nếu đúng là người Đê thì sẽ không chỉ hơn ngàn người, hẳn còn nhiều hơn nữa để cắt đứt đường vận chuyển quân lương của chúng ta.

Pháp Chính vừa nói xong, ngoài lều lớn có binh lính bẩm báo gấp:

- Khởi bẩm Châu Mục, thành Kỳ Sơn có tin tức khẩn.

Trong lòng mọi người có cảm giác không ổn, Lưu Cảnh lập tức nói:

- Cho người báo tin vào.

Một lát sau, tên thám báo nhận tin tiến vào, gã quỳ xuống khóc không ra tiếng:

- Khởi bẩm Châu Mục, khuya ngày hôm trước dịch trạm Kỳ Nam bị tập kích bởi những người không rõ thân phận, ba trăm binh lính thương vong thê thảm, chỉ có vài chục người chạy thoát. Mặc khác, đội vận chuyển quân lương từ Lịch Thành đến Kỳ Sơn cũng bị tập kích, thương vong hơn hai trăm người, gần trăm chiếc xe trâu gỗ bị thiêu hủy, ít nhất bị hơn ngàn kỵ binh vây quanh giết, hình như là quân Tào nhưng cũng không giống quân Tào, hiện tại đường vận chuyển quân lương đã bị cắt.

- Rầm!

Lưu Cảnh hung hắn đạp mạnh lên bàn, hắn nghiến răng nói:

- Ngoại trừ Đê Hồ không thể là ai khác, đây tất nhiên là Dương Thiên Vạn phái người đến tập kích đường quân lương của chúng ta.

Trong lòng Vương Bình càng thêm hổ thẹn, nói xin lỗi:

- Ty chức có tội không kịp thời bẩm báo, xin cho ty chức lấy công chuộc tội, suất quân đi bình định đội kỵ binh này.

Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút lại hạ lênh:

- Mau tìm Mã Đại đến đây.

Chỉ phút chốc Mã Đại đã có mặt, đại khái y hiểu sơ được tình huống, y hướng về Lưu Cảnh thi lễ. Lưu Cảnh nhìn Mã Đại và Vương Bình nói:

- Hai người các ngươi mau mang ba nghìn quân cùng Ưng Kích Quân xuôi Nam, tiêu diệt toàn bộ đội kỵ quân này cho ta, một tên cũng không để lại.

Mã Đại cùng Vương Bình khom người nhận lệnh:

- Tuân lệnh.

Hai người lĩnh mệnh mà đi, Hoàng Trung bên cạnh có chút lo lắng nói:

- Ta lo không chỉ hơn ngàn người mà hắn có đội ngũ tiếp viện, chúng ta cần phải tiếp ứng bọn họ.

Lưu Cảnh lắc đầu:

- Bọn họ có hơn sáu ngàn quân, nếu như vậy cũng không đối phó được Đê Hồ thì thật khiến ta thất vọng, quân đội đã đầy đủ rồi, lão tướng quân không cần tiếp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện