Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 621-1: Xe bò vượt sông (1)
Ngày thứ ba sau khi kỵ binh Đê Hồ bị tiêu diêt tại Kỳ Sơn đạo, Lưu Cảnh cũng nhận được tin tức do thám báo truyền tới, hai vạn kỵ binh Đê Hồ của Đê Vương Dương Thiên Vạn nhanh chóng tiến đến quận Thiên Thủy, trú đóng ngoài Ký huyện ba mươi dặm, tạo thế hỗ trợ lẫn nhau với năm vạn quân Tào tại Ký huyện, có thể chuẩn bị nghênh chiến quân Hán Bắc thượng.
Tin tức này ở ngoài dự liệu của Lưu Cảnh, hắn đã chuẩn bị hết thảy để nghênh chiến cùng quân Tào ở Ký huyện, nhưng Lưu Cảnh không ngờ hai vạn người Hồ đến làm rối loạn kế hoạch của hắn, thậm chí việc quân Tào xuôi Nam Kinh Tương cũng tạo nhiều áp lực cho hắn.
Trong đại trướng, Lưu Cảnh khoanh tay đi qua đi lại, cố tìm sách lược đối phó. Lúc này Bàng Thống bên cạnh nhìn Lưu Cảnh cười nói:
- Thần cảm thấy kỵ quân Đê Hồ đến không phải là chuyện xấu, ít nhất để chúng ta biết mà cảnh giác, nếu không khi chúng ta và quân Tào chiến đấu kịch liệt thì kỵ binh Đê Hồ xuất hiện, hậu quả lúc đó khó mà lường được. Kỳ thật ta cảm thấy đây là sai lầm lớn của quân Tào, bọn họ hoàn toàn có thể dụng kế dẫn chúng ta đến Kỳ huyện sau đó xuất binh, bọn họ lộ viện binh quá sớm.
Lưu Cảnh lắc lắc đầu:
- Dù quân Tào không có sách lược sai lầm ta cũng không thể tái phạm sai lầm như cũ, nhanh chóng Bắc thượng. Trên thực tế khi Bạch Thủy xuất hiện kỵ binh Đê Hồ ta biết ngay Đê Hồ đã xuất binh rồi, trong tình huống này ta càng không thể mạo hiểm.
Hoàng Trung cũng cười nói:
- Hiện tại quân địch có bảy vạn, chúng ta chỉ có ba vạn, nếu đơn thuần nhìn bình lực bên ngoài quả thật chúng ta yếu thế, tuy nhiên quân địch cũng có nhược điểm, đó chính là họ phân chia làm hai đội quân, phối hợp sẽ không ăn ý, mỗi người có suy nghĩ riêng cho nên có thể khẳng định bọn họ sẽ không chủ động xuôi Nam tấn công mà chỉ phòng ngự là chính.
Lưu Cảnh gật gật đầu, lại nhìn Mã Siêu vẫn đang im lặng:
- Mạnh Khởi có đề nghị gì sao?
Đúng lúc Mã Siêu từ quận Võ Đô đến, y và Đê Hồ giao tiếp đã nhiều năm, đối với bọn chúng hiểu khá rõ. Lưu Cảnh hy vọng Mã Siêu sẽ đưa ra được sách lược đối phó được với Đê Hồ. Mã Siêu trầm tư chốc lát nói:
- Khu vực Lũng Hữu có nói đến bắc Khương nam Đê, có hai bộ lạc lớn người Đê và Phu Hãn Vương Tống Kiến đã liên kết để uy hiếp người Khương, trên thực tế họ cũng có suy nghĩ riêng, tuy rằng không thừa cơ thâu tóm đối phương nhưng không thể thấy chết mà không cứu, nếu muốn người Đê lui binh cũng dễ thôi, chỉ cần khiến người Khương tấn công Lũng Tây là được, Châu Mục không phải quen biết Khương Vương Nam Cung Tác sao? Mời hắn xuất binh Lũng Tây, tự nhiên Dương Thiên Vạn sẽ lui binh.
- Mạnh Khởi cảm thấy Nam Cung Tác không sợ Tào Tháo mà đồng ý xuất binh sao?
Lưu Cảnh lại hỏi.
Mã Siêu mỉm cười:
- Tên Nam Cung Tác này lúc nào cũng mang chữ lợi làm đầu, chỉ cần có lợi ích cho gã thì nhất định gã sẽ xuất binh.
- Vậy gã ta muốn điều gì nhất?
Mã Siêu suy nghĩ một lát nói:
- Người Khương và Người Đê cũng giống nhau, cần nhất lúc này là sắt thô và lương thực, cũng không cần Châu Mục cho gã cái gì, chỉ cần cho mậu dịch sắt thô và lương thực, ta nghĩ nhất định gã ta sẽ đồng ý.
- Không được!
Bàng Thống quả quyết bác bỏ đề nghị của Mã Siêu, gã thi lễ thật sâu với Lưu Cảnh, nói:
- Dị tộc Khương Đê không nên để bọn chúng lớn mạnh, mấy trăm năm qua triều đình luôn phái sứ giả trấn an người Khương nhưng thủy chung không bán sắt thô mậu dịch, cũng vì lo lắng khi hùng mạnh bọn chúng sẽ tập kích vùng biên giới. Năm đó Đổng Trác vào kinh thành đã dẫn theo Khương binh đã gây lầm than cho Trung Nguyên, vì vậy có thể thấy được dù có muốn binh Tây Khương tương trợ nhưng cũng không bắt buộc phải phá bỏ tiền lệ cấm vận sắt thô. Nếu chỉ vì lợi ích trước mắt mà gieo hại lâu dài, xin Châu Mục suy nghĩ kỹ.
Lưu Cảnh trầm tư một lát lại quay sang cười hỏi Mã Siêu:
- Mạnh Khởi nghĩ sao?
Mã Siêu biết người Khương cần có sắt thô thượng hạng, nhưng nếu Lưu Cảnh không muốn cấp, y cũng không có cách nào, Mã Siêu chỉ cười khổ nói:
- Đúng thật người Khương cũng sẽ luyện thiết, chỉ có điều bọn họ luyện ra binh khí khá thô sơ, không luyện được binh khí tốt nhưng dù sao bọn họ cũng có ý muốn thôn tính Trung Nguyên, nếu Châu Mục thấy không cấp thép tinh được thì ta nên cho bọn chúng lương thực, có lẽ bọn chúng cũng đồng ý.
- Vậy thử lương thực xem sao.
Lưu Cảnh cũng hiểu không thể cung cấp thép được, lương thực thì tạm thời có thể đáp ứng, quan trọng hơn đợi sau khi công chiếm Lũng Hữu thì lại cùng Khương Đê thảo luận cũng không muộn.
Lúc này Mã Siêu lại đề nghị:
- Nếu Châu Mục không chọn được người thích hợp, vi thần đề cử đệ đee của tại hạ là Mã Đại đi sứ, đệ ấy và người Khương có quan hệ khá tốt, chắc có lẽ sẽ không phụ lòng phó thác của Châu Mục.
Lưu Cảnh gật gật đầu ra lệnh:
- Nhanh chóng cho gọi Mã Đại tướng quân đến gặp ta.
Một trăm ngàn đại quân của Tào Tháo đã đến Phàn Thành gần hai mươi ngày, đóng quân ở bờ Bắc Hán Thủy. Lúc này Phàn Thành, Đặng Huyện, Tân Dã và thị trấn Giang Bắc đều bị quân Tào san thành bình địa, thanh thế quân Tào khá lớn, hoàn toàn khống chế thành Tương Dương tại bờ nam Hán Thủy.
Mà viện quân của quân Hán cũng lần lượt đến thành Tương Dương, năm nghìn thủy quân Cam Ninh cùng mười lăm ngàn quân Giang Lăng cũng lần lượt chạy đến Tương Dương, quân Hán ở Tương Dương tăng lên ba vạn người. Văn Sính lệnh Thái Tiến dẫn ba nghìn quân đến phòng ở Quận Phòng Lăng phối hợp cùng đội quân Bàng Đức, phòng ngừa quân Tào từ quận Phòng Lăng vượt sông.
Mặc quân dù Tào đang trên thế áp đảo quân Hán nhưng quân Hán có thủy quân có thể khống chế được Hán Thủy, khiến quân Tào không thể vượt sông, nhưng qua thời gian dài, tìm phòng ngự quân Hán chắc chắn sẽ xuất hiện lỗ hổng.
Tối hôm đó, hơn một ngàn chiếc xe bò chở đồ quân nhu dọc theo bờ Bắc Hán Thủy tiến về hướng phía Đông Nam, hai bên xe bò có mấy ngàn quân Tào hộ vệ, sau vài dặm có hai vạn quân Tào đi theo, đây là đặc thù của việc vận chuyển quân lương. Trên mỗi chiếc xe bò đều dùng vải bao trùm, có vẻ vô cùng bí ẩn, trên chiếc xe bò vận chuyển cũng không phải lương thảo cũng không phải quân giới mà chính là sáu trăm thuyền nhỏ.
Thuyền nhỏ này được chế tạo bí mật ở quận Nam Dương, thời gian một năm mới làm xong, khi Tào Tháo xuôi Nam cũng không nóng lòng đưa ra vũ khí bí mật này, mà là đóng quân hai mươi ngày, đợi phòng ngự của quân Hán tại Tương Dương lơi lỏng chút lão mới xuất vũ khí bí mật ra.
Vì Quân Tào đã khống chế được Bỉ Thủy, đội thuyền này dọc theo Dục Thủy và Bỉ Thủy nam hạ, khi còn cách Hán Thủy khoảng chừng hai mươi dặm sẽ kéo lên bờ, sau đó dùng xe bò thồ đi. Tào Tháo cũng không định vượt sông ở Tương Dương, lão ta biết rằng chiến thuyền quân Hán sẽ không để cho lão có một cơ hội nào, nhưng quân Hán ở huyện Nghi Thành không có thủy quân, chính thế nên lão lợi dụng điều này dùng sáu trăm thuyền lập cầu nổi khiến đại quân có thể sang sông.
Điều này chính là lỗ hổng phòng ngự của quân Hán, tuy rằng chiến thuyền quân Hán phong tỏa các cửa sông, nhưng có nằm mơ quân Hán cũng không nghĩ quân Tào vận chuyển thuyền đi bằng đường bộ. Chính thế nên mặc dù chiến thuyền quân Hán có tuần tra trên sông Hán Thủy nhưng vì quân Tào đã áp sát Phàn Thành, đại bộ phận chiến thuyển Hán Thủy được điều đi Phàn Thành khiến cho chiến thuyền tuần tra ở Hán Thủy tương đối giảm.
Tin tức này ở ngoài dự liệu của Lưu Cảnh, hắn đã chuẩn bị hết thảy để nghênh chiến cùng quân Tào ở Ký huyện, nhưng Lưu Cảnh không ngờ hai vạn người Hồ đến làm rối loạn kế hoạch của hắn, thậm chí việc quân Tào xuôi Nam Kinh Tương cũng tạo nhiều áp lực cho hắn.
Trong đại trướng, Lưu Cảnh khoanh tay đi qua đi lại, cố tìm sách lược đối phó. Lúc này Bàng Thống bên cạnh nhìn Lưu Cảnh cười nói:
- Thần cảm thấy kỵ quân Đê Hồ đến không phải là chuyện xấu, ít nhất để chúng ta biết mà cảnh giác, nếu không khi chúng ta và quân Tào chiến đấu kịch liệt thì kỵ binh Đê Hồ xuất hiện, hậu quả lúc đó khó mà lường được. Kỳ thật ta cảm thấy đây là sai lầm lớn của quân Tào, bọn họ hoàn toàn có thể dụng kế dẫn chúng ta đến Kỳ huyện sau đó xuất binh, bọn họ lộ viện binh quá sớm.
Lưu Cảnh lắc lắc đầu:
- Dù quân Tào không có sách lược sai lầm ta cũng không thể tái phạm sai lầm như cũ, nhanh chóng Bắc thượng. Trên thực tế khi Bạch Thủy xuất hiện kỵ binh Đê Hồ ta biết ngay Đê Hồ đã xuất binh rồi, trong tình huống này ta càng không thể mạo hiểm.
Hoàng Trung cũng cười nói:
- Hiện tại quân địch có bảy vạn, chúng ta chỉ có ba vạn, nếu đơn thuần nhìn bình lực bên ngoài quả thật chúng ta yếu thế, tuy nhiên quân địch cũng có nhược điểm, đó chính là họ phân chia làm hai đội quân, phối hợp sẽ không ăn ý, mỗi người có suy nghĩ riêng cho nên có thể khẳng định bọn họ sẽ không chủ động xuôi Nam tấn công mà chỉ phòng ngự là chính.
Lưu Cảnh gật gật đầu, lại nhìn Mã Siêu vẫn đang im lặng:
- Mạnh Khởi có đề nghị gì sao?
Đúng lúc Mã Siêu từ quận Võ Đô đến, y và Đê Hồ giao tiếp đã nhiều năm, đối với bọn chúng hiểu khá rõ. Lưu Cảnh hy vọng Mã Siêu sẽ đưa ra được sách lược đối phó được với Đê Hồ. Mã Siêu trầm tư chốc lát nói:
- Khu vực Lũng Hữu có nói đến bắc Khương nam Đê, có hai bộ lạc lớn người Đê và Phu Hãn Vương Tống Kiến đã liên kết để uy hiếp người Khương, trên thực tế họ cũng có suy nghĩ riêng, tuy rằng không thừa cơ thâu tóm đối phương nhưng không thể thấy chết mà không cứu, nếu muốn người Đê lui binh cũng dễ thôi, chỉ cần khiến người Khương tấn công Lũng Tây là được, Châu Mục không phải quen biết Khương Vương Nam Cung Tác sao? Mời hắn xuất binh Lũng Tây, tự nhiên Dương Thiên Vạn sẽ lui binh.
- Mạnh Khởi cảm thấy Nam Cung Tác không sợ Tào Tháo mà đồng ý xuất binh sao?
Lưu Cảnh lại hỏi.
Mã Siêu mỉm cười:
- Tên Nam Cung Tác này lúc nào cũng mang chữ lợi làm đầu, chỉ cần có lợi ích cho gã thì nhất định gã sẽ xuất binh.
- Vậy gã ta muốn điều gì nhất?
Mã Siêu suy nghĩ một lát nói:
- Người Khương và Người Đê cũng giống nhau, cần nhất lúc này là sắt thô và lương thực, cũng không cần Châu Mục cho gã cái gì, chỉ cần cho mậu dịch sắt thô và lương thực, ta nghĩ nhất định gã ta sẽ đồng ý.
- Không được!
Bàng Thống quả quyết bác bỏ đề nghị của Mã Siêu, gã thi lễ thật sâu với Lưu Cảnh, nói:
- Dị tộc Khương Đê không nên để bọn chúng lớn mạnh, mấy trăm năm qua triều đình luôn phái sứ giả trấn an người Khương nhưng thủy chung không bán sắt thô mậu dịch, cũng vì lo lắng khi hùng mạnh bọn chúng sẽ tập kích vùng biên giới. Năm đó Đổng Trác vào kinh thành đã dẫn theo Khương binh đã gây lầm than cho Trung Nguyên, vì vậy có thể thấy được dù có muốn binh Tây Khương tương trợ nhưng cũng không bắt buộc phải phá bỏ tiền lệ cấm vận sắt thô. Nếu chỉ vì lợi ích trước mắt mà gieo hại lâu dài, xin Châu Mục suy nghĩ kỹ.
Lưu Cảnh trầm tư một lát lại quay sang cười hỏi Mã Siêu:
- Mạnh Khởi nghĩ sao?
Mã Siêu biết người Khương cần có sắt thô thượng hạng, nhưng nếu Lưu Cảnh không muốn cấp, y cũng không có cách nào, Mã Siêu chỉ cười khổ nói:
- Đúng thật người Khương cũng sẽ luyện thiết, chỉ có điều bọn họ luyện ra binh khí khá thô sơ, không luyện được binh khí tốt nhưng dù sao bọn họ cũng có ý muốn thôn tính Trung Nguyên, nếu Châu Mục thấy không cấp thép tinh được thì ta nên cho bọn chúng lương thực, có lẽ bọn chúng cũng đồng ý.
- Vậy thử lương thực xem sao.
Lưu Cảnh cũng hiểu không thể cung cấp thép được, lương thực thì tạm thời có thể đáp ứng, quan trọng hơn đợi sau khi công chiếm Lũng Hữu thì lại cùng Khương Đê thảo luận cũng không muộn.
Lúc này Mã Siêu lại đề nghị:
- Nếu Châu Mục không chọn được người thích hợp, vi thần đề cử đệ đee của tại hạ là Mã Đại đi sứ, đệ ấy và người Khương có quan hệ khá tốt, chắc có lẽ sẽ không phụ lòng phó thác của Châu Mục.
Lưu Cảnh gật gật đầu ra lệnh:
- Nhanh chóng cho gọi Mã Đại tướng quân đến gặp ta.
Một trăm ngàn đại quân của Tào Tháo đã đến Phàn Thành gần hai mươi ngày, đóng quân ở bờ Bắc Hán Thủy. Lúc này Phàn Thành, Đặng Huyện, Tân Dã và thị trấn Giang Bắc đều bị quân Tào san thành bình địa, thanh thế quân Tào khá lớn, hoàn toàn khống chế thành Tương Dương tại bờ nam Hán Thủy.
Mà viện quân của quân Hán cũng lần lượt đến thành Tương Dương, năm nghìn thủy quân Cam Ninh cùng mười lăm ngàn quân Giang Lăng cũng lần lượt chạy đến Tương Dương, quân Hán ở Tương Dương tăng lên ba vạn người. Văn Sính lệnh Thái Tiến dẫn ba nghìn quân đến phòng ở Quận Phòng Lăng phối hợp cùng đội quân Bàng Đức, phòng ngừa quân Tào từ quận Phòng Lăng vượt sông.
Mặc quân dù Tào đang trên thế áp đảo quân Hán nhưng quân Hán có thủy quân có thể khống chế được Hán Thủy, khiến quân Tào không thể vượt sông, nhưng qua thời gian dài, tìm phòng ngự quân Hán chắc chắn sẽ xuất hiện lỗ hổng.
Tối hôm đó, hơn một ngàn chiếc xe bò chở đồ quân nhu dọc theo bờ Bắc Hán Thủy tiến về hướng phía Đông Nam, hai bên xe bò có mấy ngàn quân Tào hộ vệ, sau vài dặm có hai vạn quân Tào đi theo, đây là đặc thù của việc vận chuyển quân lương. Trên mỗi chiếc xe bò đều dùng vải bao trùm, có vẻ vô cùng bí ẩn, trên chiếc xe bò vận chuyển cũng không phải lương thảo cũng không phải quân giới mà chính là sáu trăm thuyền nhỏ.
Thuyền nhỏ này được chế tạo bí mật ở quận Nam Dương, thời gian một năm mới làm xong, khi Tào Tháo xuôi Nam cũng không nóng lòng đưa ra vũ khí bí mật này, mà là đóng quân hai mươi ngày, đợi phòng ngự của quân Hán tại Tương Dương lơi lỏng chút lão mới xuất vũ khí bí mật ra.
Vì Quân Tào đã khống chế được Bỉ Thủy, đội thuyền này dọc theo Dục Thủy và Bỉ Thủy nam hạ, khi còn cách Hán Thủy khoảng chừng hai mươi dặm sẽ kéo lên bờ, sau đó dùng xe bò thồ đi. Tào Tháo cũng không định vượt sông ở Tương Dương, lão ta biết rằng chiến thuyền quân Hán sẽ không để cho lão có một cơ hội nào, nhưng quân Hán ở huyện Nghi Thành không có thủy quân, chính thế nên lão lợi dụng điều này dùng sáu trăm thuyền lập cầu nổi khiến đại quân có thể sang sông.
Điều này chính là lỗ hổng phòng ngự của quân Hán, tuy rằng chiến thuyền quân Hán phong tỏa các cửa sông, nhưng có nằm mơ quân Hán cũng không nghĩ quân Tào vận chuyển thuyền đi bằng đường bộ. Chính thế nên mặc dù chiến thuyền quân Hán có tuần tra trên sông Hán Thủy nhưng vì quân Tào đã áp sát Phàn Thành, đại bộ phận chiến thuyển Hán Thủy được điều đi Phàn Thành khiến cho chiến thuyền tuần tra ở Hán Thủy tương đối giảm.
Bình luận truyện