Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 621-2: Xe bò vượt sông (2)
Nguyên bản một đội tàu tuần tra phụ trách trăm dặm trên mặt sông, mà hiện tại thuyền trinh sát tuần tra không đủ, đổi thành một chi đội tàu phụ trách ba trăm dặm trên mặt sông, khoảng cách này quá dài, trên mặt sông bên ngoài huyện Nghi Thành sẽ xuất hiện thời gian tuần tra ước chừng ba canh giờ tuần tra một vòng.
Cứ như vậy quân Tào liền nắm được chỗ sơ hở này lợi dụng trong vòng ba canh giờ này có thể tránh được sự tuần tra trinh sát của quân Hán trên mặt nước, có thể qua sông từ trung đoạn Hán Thủy.
Quan trọng hơn là chiến thuyền quân Tào phải đi qua Bỉ Thủy tiến vào Hán Thủy, mà Cam Ninh cũng biết trinh sát tuần tra không đủ cho nên y phái binh lính phong tỏa cửa sông Bỉ Thủy, bảo đảm thuyền của quân Tào không thể tiến vào Hán Thủy.
Nhưng quân Hán đã không ngờ rằng Tào Tháo lại vận chuyển thuyền bằng đường bộ vào Hán Thủy. Trên thực tế trong trận chiến Xích Bích, quân Tào cũng đã sử dụng phương pháp này, mang thuyền từ Vân Mộng Trạch đi đường bộ đến Trường Giang, còn lần này Tào Tháo làm càng bí mật hơn.
Bờ Bắc Hán Thủy là một vùng gò đất liên miền chập chùng, người ở thưa thớt, rừng rậm phân bố mênh mông vô bờ, đoàn xe của quân Tào chỉ có thể đi dọc vùng đất ven sông hẹp dài, trên đường đi bắc cầu sửa đường, đẩy mạnh tốc độ đi về hướng bến đò huyện Nghi Thành ngoài trăm dặm.
Lúc này khoảng canh tư, đội ngũ rốt cuộc cũng đã đến bến đò huyện Nghi Thành, chỉ thấy bờ tối đen như mực, bến tàu không nhìn thấy người, mặt sông cũng trống trơn không có một con thuyền nào cả, dưới ánh trăng có thể trông thấy mơ hồ hình dáng thị trấn bên kia.
Lúc này có binh lính chạy vội về hướng phía sau bẩm báo với chủ tướng Trương Liêu. Trương Liêu mang theo mấy trăm cận vệ chạy lên bến tàu, y cẩn thận quan sát tình huống bờ bên kia, mọi chuyện đúng như dự liệu của Thừa tướng. Thuyền thám thính của quân Hán còn tuần tra ngoài trăm dặm phía nam, ít nhất trong vòng ba canh giờ sau mới quay lại, nơi này quả nhiên là lỗ hổng phòng ngự của quân Hán.
Trương Liêu khoát tay nói:
- Nhanh chóng dựng cầu nổi.
Đội lính công sự nhanh chóng tháo bỏ thuyền từ xe bò xuống, thuyền nhỏ được dùng riêng biệt để tạo cầu nổi, trái phải đầu thuyền đuôi thuyền đều có xích sắt, chỉ cần cài xích sắt lại là thuyền có thể nối đuôi nhau trong nước.
Sáu trăm chiến thuyền nhanh chóng sắp hành trên sông, từng khối tấm ván gỗ chuyên dụng được đặt lên trên thuyền nhỏ, hình thành cầu nổi thẳng tắp nối liền với bờ bên kia.
Ba nghìn binh lính công sự làm việc nhanh chóng, thuần thục, bọn họ ở Nam Dương đã được huấn luyện qua nhiều lần, cầu nổi bình thường dựng nhanh nhất cũng hai canh giờ nhưng bọn họ chỉ cần một canh giờ đã hoàn thành.
Ánh mắt Trương Liêu chăm chú nhìn vào cầu nổi đang dần hình thành, vì chuẩn bị hai cầu tòa nổi này mà y đã tiêu hao một năm ròng, đó là tất cả tâm huyết của y. Hôm nay rốt cuộc hai tòa cầu nổi cũng phát huy tác dụng, trong lòng Trương Liêu cảm thấy kích động khó nói ra lời.
Y khẽ thở dài, chỉ mong Nam chinh lần này có thể thành công.
Một lúc sau Công sự Giáo úy chạy đến trước mặt Trương Liêu chắp tay bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, cầu nổi đã hoàn thành.
Trương Liêu mừng rỡ nhanh chóng bước đến bến tàu, đã thấy hai cầu nổi dài nằm ngang trên mặt sông, Hán Thủ luôn xem được xem là lạch trời Kinh Châu, hôm nay rốt cuộc cũng bị bọn họ chinh phục.
Trương Liêu quay đầu quát lớn:
- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân bắt đầu xếp thành hàng vượt sông.
Ba vạn quân Tào sớm xếp thành hàng bắt đầu trùng trùng điệp điệp vượt qua sông Hán Thủy, tiến về hướng bờ Nam Hán Thủy.
Đúng lúc này, đầu thành của huyện Nghi Thành đột nhiên khói lửa bốc lên, quân coi giữ huyện Nghi Thành rốt cuộc cũng phát hiện ra quy mô vượt sông của quân Tào.
..........
Đầu thành Tương Dương, đêm nay Giả Hủ cảm thấy không yên lòng, y một mình đi qua đi lại đầu thành, khoanh tay nhìn chăm chú vào Tào doanh bờ bên kia Hán Thủy. Đã hai mươi ngày trôi qua, Tào Tháo lại thủy chung án binh bất động, điều này khiến Giả Hủ cảm thấy hoang mang, y và Tào Tháo biết nhau nhiều năm, y biết được với tính cách của Tào Tháo tuyệt sẽ không làm những điều vô nghĩa.
Giống như hiện tại việc quân Tào hạ trại ở thành Bắc, hủy diệt Phàn Thành và Đặng huyện nhưng lại không thể vượt sông thì có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ chỉ với như thế mà Lưu Cảnh sẽ buông tha Bắc chinh? Tào Tháo không khỏi quá ngây thơ rồi.
Nhưng với mưu lược và phong cách của Tào Tháo, lão ta không có khả năng chỉ làm việc phô trương thanh thế, Giả Hủ âm thầm cân nhắc, chẳng lẽ Tào Tháo có tính toán khác?
- Quân sư đang nghĩ gì thế?
Chẳng biết tự lúc nào Văn Sính đã đứng ngay bên cạnh Giả Hủ.
Giả Hủ thở dài nói:
- Ta có một loại cảm giác bất an, có lẽ chúng ta quá xem thường Tào Tháo rồi.
- Sao quân sư lại có cảm giác này?
- Ta cũng không rõ lắm nhưng đã hai mươi ngày rồi Tào Tháo lại không có bất kỳ động tĩnh nào, nếu lão phô trương thanh thế với mục đích làm chúng ta sợ mà phải xé bỏ hiệp ước ngưng chiến, quyết định như thế Tào Tháo sẽ mất nhiều hơn được, đấy tuyệt nhiên không phải là phong cách của lão, lão biết rõ xé bỏ hiệp nghị có hậu quả nghiêm trọng thế nào.
Văn Sính trầm ngâm một chút hỏi:
- Quân sư nói thế, vậy là lão ta có ý đồ khác ư?
Giả Hủ gật đầu:
- Nhất định là như vậy, nếu không lão không còn là Tào Tháo nữa.
Vừa dứt lời đã thấy một tên lính vừa chạy vào chỉ hướng Đông hô to:
- Khói, Văn tướng quân, phía Đông xuất hiện khói lửa báo động.
Giả Hủ và Văn Sính cùng nhìn hướng Đông, đã thấy xa xa ánh lửa ngút trời, đúng là phong hỏa đài vùng ven sông có lửa đốt lên. Lúc này trong lòng Giả Hủ trầm xuống cảm giác không ổn, nhất định huyện Nghi Thành đã xảy ra chuyện rồi.
Sắc mặt Văn Sính trong nháy mắt đã trắng bệt, ông cũng ý thức được bên kia Huyện Nghi Thành xảy ra chuyện. Huyện Nghi Thành phòng ngự cực kỳ mỏng, quân coi giữ không đến một ngàn người, căn bản không thể bảo vệ thị trấn, nhưng Quân Tào vượt sông thế nào? Con thuyền từ đâu mà ra?
Trong lòng Văn Sính vô cùng khẩn trương, quay đầu lại hỏi Giả Hủ:
- Quân sư, hẳn là Nghi Thành đã xảy ra chuyện, không biết Quân Tào làm thế nào mà qua sông được?
Giả Hủ bình tĩnh hơn Văn Sính, y nhanh chóng cân nhắc một lát sau trầm giọng nói:
- Hiện tại tạm thời không cần lo Quân Tào vượt sông thế nào, một khi Quân Tào vượt được sông, binh lính tuyệt nhiên không ít hơn vạn người, cho nên việc cần thiết lúc này là nhanh chóng chặn Quân Tào Bắc Thượng Tương Dương.
Văn Sính gật gật đầu, ổn định lại tinh thần, ông lập tức ra lệnh:
- Truyền lệnh của ta, lệnh Hoàng Hân phải cản được Quân Tào Bắc thượng.
Quân Hán hạ một tòa quân doanh cách phía bắc Nghi Thành ba mươi dặm, đóng quân một ngàn người do Nha tướng Hoàng Hân thống lĩnh, tuy rằng nhân số không nhiều nhưng có thể làm chậm bước thời gian Quân Tào Bắc thượng.
Đúng lúc này đám người Cam Ninh cùng Thái thú Thái Diễm cũng chạy đến, Cam Ninh đã hiểu rõ tình huống, y là Đô đốc thủy quân của quân Hán, việc phòng ngự thủy quân do y phụ trách. Cam Ninh đối với việc phòng ngự Hán Thủy rõ như lòng bàn tay, y đã ý thức được vấn đề ở chỗ nào, nhất định Quân Tào đã từ nơi cách trinh sát tuần tra Hán Thủy quá dài, từ Huyện Nghi Thành vượt sông rồi. Toàn bộ Hán Thủy có ba nơi vượt sông, Huyện Nghi Thành là nơi đứng đầu.
Cam Ninh hoảng sợ vô cùng, người toát mồ hôi lạnh, y nghĩ đến không phải Tương Dương mà là Giang Hạ, trước mắt Giang Hạ chỉ có mười lăm ngàn quân phân bố ở Vũ Xương, Sài Tang, Hán Khẩu, một khi Quân Tào thẳng hướng đến Giang Hạ thì hậu quả không thể lường được.
Y vội tiến đến nói với Giả Hủ:
- Giang Hạ nguy cấp, bỉ chức nhất định phải lập tức dẫn thủy quân xuôi Nam, phá hủy chiến thuyền của Quân Tào, phá hủy cầu nổi, xin quân sư hạ lệnh.
Cứ như vậy quân Tào liền nắm được chỗ sơ hở này lợi dụng trong vòng ba canh giờ này có thể tránh được sự tuần tra trinh sát của quân Hán trên mặt nước, có thể qua sông từ trung đoạn Hán Thủy.
Quan trọng hơn là chiến thuyền quân Tào phải đi qua Bỉ Thủy tiến vào Hán Thủy, mà Cam Ninh cũng biết trinh sát tuần tra không đủ cho nên y phái binh lính phong tỏa cửa sông Bỉ Thủy, bảo đảm thuyền của quân Tào không thể tiến vào Hán Thủy.
Nhưng quân Hán đã không ngờ rằng Tào Tháo lại vận chuyển thuyền bằng đường bộ vào Hán Thủy. Trên thực tế trong trận chiến Xích Bích, quân Tào cũng đã sử dụng phương pháp này, mang thuyền từ Vân Mộng Trạch đi đường bộ đến Trường Giang, còn lần này Tào Tháo làm càng bí mật hơn.
Bờ Bắc Hán Thủy là một vùng gò đất liên miền chập chùng, người ở thưa thớt, rừng rậm phân bố mênh mông vô bờ, đoàn xe của quân Tào chỉ có thể đi dọc vùng đất ven sông hẹp dài, trên đường đi bắc cầu sửa đường, đẩy mạnh tốc độ đi về hướng bến đò huyện Nghi Thành ngoài trăm dặm.
Lúc này khoảng canh tư, đội ngũ rốt cuộc cũng đã đến bến đò huyện Nghi Thành, chỉ thấy bờ tối đen như mực, bến tàu không nhìn thấy người, mặt sông cũng trống trơn không có một con thuyền nào cả, dưới ánh trăng có thể trông thấy mơ hồ hình dáng thị trấn bên kia.
Lúc này có binh lính chạy vội về hướng phía sau bẩm báo với chủ tướng Trương Liêu. Trương Liêu mang theo mấy trăm cận vệ chạy lên bến tàu, y cẩn thận quan sát tình huống bờ bên kia, mọi chuyện đúng như dự liệu của Thừa tướng. Thuyền thám thính của quân Hán còn tuần tra ngoài trăm dặm phía nam, ít nhất trong vòng ba canh giờ sau mới quay lại, nơi này quả nhiên là lỗ hổng phòng ngự của quân Hán.
Trương Liêu khoát tay nói:
- Nhanh chóng dựng cầu nổi.
Đội lính công sự nhanh chóng tháo bỏ thuyền từ xe bò xuống, thuyền nhỏ được dùng riêng biệt để tạo cầu nổi, trái phải đầu thuyền đuôi thuyền đều có xích sắt, chỉ cần cài xích sắt lại là thuyền có thể nối đuôi nhau trong nước.
Sáu trăm chiến thuyền nhanh chóng sắp hành trên sông, từng khối tấm ván gỗ chuyên dụng được đặt lên trên thuyền nhỏ, hình thành cầu nổi thẳng tắp nối liền với bờ bên kia.
Ba nghìn binh lính công sự làm việc nhanh chóng, thuần thục, bọn họ ở Nam Dương đã được huấn luyện qua nhiều lần, cầu nổi bình thường dựng nhanh nhất cũng hai canh giờ nhưng bọn họ chỉ cần một canh giờ đã hoàn thành.
Ánh mắt Trương Liêu chăm chú nhìn vào cầu nổi đang dần hình thành, vì chuẩn bị hai cầu tòa nổi này mà y đã tiêu hao một năm ròng, đó là tất cả tâm huyết của y. Hôm nay rốt cuộc hai tòa cầu nổi cũng phát huy tác dụng, trong lòng Trương Liêu cảm thấy kích động khó nói ra lời.
Y khẽ thở dài, chỉ mong Nam chinh lần này có thể thành công.
Một lúc sau Công sự Giáo úy chạy đến trước mặt Trương Liêu chắp tay bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, cầu nổi đã hoàn thành.
Trương Liêu mừng rỡ nhanh chóng bước đến bến tàu, đã thấy hai cầu nổi dài nằm ngang trên mặt sông, Hán Thủ luôn xem được xem là lạch trời Kinh Châu, hôm nay rốt cuộc cũng bị bọn họ chinh phục.
Trương Liêu quay đầu quát lớn:
- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân bắt đầu xếp thành hàng vượt sông.
Ba vạn quân Tào sớm xếp thành hàng bắt đầu trùng trùng điệp điệp vượt qua sông Hán Thủy, tiến về hướng bờ Nam Hán Thủy.
Đúng lúc này, đầu thành của huyện Nghi Thành đột nhiên khói lửa bốc lên, quân coi giữ huyện Nghi Thành rốt cuộc cũng phát hiện ra quy mô vượt sông của quân Tào.
..........
Đầu thành Tương Dương, đêm nay Giả Hủ cảm thấy không yên lòng, y một mình đi qua đi lại đầu thành, khoanh tay nhìn chăm chú vào Tào doanh bờ bên kia Hán Thủy. Đã hai mươi ngày trôi qua, Tào Tháo lại thủy chung án binh bất động, điều này khiến Giả Hủ cảm thấy hoang mang, y và Tào Tháo biết nhau nhiều năm, y biết được với tính cách của Tào Tháo tuyệt sẽ không làm những điều vô nghĩa.
Giống như hiện tại việc quân Tào hạ trại ở thành Bắc, hủy diệt Phàn Thành và Đặng huyện nhưng lại không thể vượt sông thì có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ chỉ với như thế mà Lưu Cảnh sẽ buông tha Bắc chinh? Tào Tháo không khỏi quá ngây thơ rồi.
Nhưng với mưu lược và phong cách của Tào Tháo, lão ta không có khả năng chỉ làm việc phô trương thanh thế, Giả Hủ âm thầm cân nhắc, chẳng lẽ Tào Tháo có tính toán khác?
- Quân sư đang nghĩ gì thế?
Chẳng biết tự lúc nào Văn Sính đã đứng ngay bên cạnh Giả Hủ.
Giả Hủ thở dài nói:
- Ta có một loại cảm giác bất an, có lẽ chúng ta quá xem thường Tào Tháo rồi.
- Sao quân sư lại có cảm giác này?
- Ta cũng không rõ lắm nhưng đã hai mươi ngày rồi Tào Tháo lại không có bất kỳ động tĩnh nào, nếu lão phô trương thanh thế với mục đích làm chúng ta sợ mà phải xé bỏ hiệp ước ngưng chiến, quyết định như thế Tào Tháo sẽ mất nhiều hơn được, đấy tuyệt nhiên không phải là phong cách của lão, lão biết rõ xé bỏ hiệp nghị có hậu quả nghiêm trọng thế nào.
Văn Sính trầm ngâm một chút hỏi:
- Quân sư nói thế, vậy là lão ta có ý đồ khác ư?
Giả Hủ gật đầu:
- Nhất định là như vậy, nếu không lão không còn là Tào Tháo nữa.
Vừa dứt lời đã thấy một tên lính vừa chạy vào chỉ hướng Đông hô to:
- Khói, Văn tướng quân, phía Đông xuất hiện khói lửa báo động.
Giả Hủ và Văn Sính cùng nhìn hướng Đông, đã thấy xa xa ánh lửa ngút trời, đúng là phong hỏa đài vùng ven sông có lửa đốt lên. Lúc này trong lòng Giả Hủ trầm xuống cảm giác không ổn, nhất định huyện Nghi Thành đã xảy ra chuyện rồi.
Sắc mặt Văn Sính trong nháy mắt đã trắng bệt, ông cũng ý thức được bên kia Huyện Nghi Thành xảy ra chuyện. Huyện Nghi Thành phòng ngự cực kỳ mỏng, quân coi giữ không đến một ngàn người, căn bản không thể bảo vệ thị trấn, nhưng Quân Tào vượt sông thế nào? Con thuyền từ đâu mà ra?
Trong lòng Văn Sính vô cùng khẩn trương, quay đầu lại hỏi Giả Hủ:
- Quân sư, hẳn là Nghi Thành đã xảy ra chuyện, không biết Quân Tào làm thế nào mà qua sông được?
Giả Hủ bình tĩnh hơn Văn Sính, y nhanh chóng cân nhắc một lát sau trầm giọng nói:
- Hiện tại tạm thời không cần lo Quân Tào vượt sông thế nào, một khi Quân Tào vượt được sông, binh lính tuyệt nhiên không ít hơn vạn người, cho nên việc cần thiết lúc này là nhanh chóng chặn Quân Tào Bắc Thượng Tương Dương.
Văn Sính gật gật đầu, ổn định lại tinh thần, ông lập tức ra lệnh:
- Truyền lệnh của ta, lệnh Hoàng Hân phải cản được Quân Tào Bắc thượng.
Quân Hán hạ một tòa quân doanh cách phía bắc Nghi Thành ba mươi dặm, đóng quân một ngàn người do Nha tướng Hoàng Hân thống lĩnh, tuy rằng nhân số không nhiều nhưng có thể làm chậm bước thời gian Quân Tào Bắc thượng.
Đúng lúc này đám người Cam Ninh cùng Thái thú Thái Diễm cũng chạy đến, Cam Ninh đã hiểu rõ tình huống, y là Đô đốc thủy quân của quân Hán, việc phòng ngự thủy quân do y phụ trách. Cam Ninh đối với việc phòng ngự Hán Thủy rõ như lòng bàn tay, y đã ý thức được vấn đề ở chỗ nào, nhất định Quân Tào đã từ nơi cách trinh sát tuần tra Hán Thủy quá dài, từ Huyện Nghi Thành vượt sông rồi. Toàn bộ Hán Thủy có ba nơi vượt sông, Huyện Nghi Thành là nơi đứng đầu.
Cam Ninh hoảng sợ vô cùng, người toát mồ hôi lạnh, y nghĩ đến không phải Tương Dương mà là Giang Hạ, trước mắt Giang Hạ chỉ có mười lăm ngàn quân phân bố ở Vũ Xương, Sài Tang, Hán Khẩu, một khi Quân Tào thẳng hướng đến Giang Hạ thì hậu quả không thể lường được.
Y vội tiến đến nói với Giả Hủ:
- Giang Hạ nguy cấp, bỉ chức nhất định phải lập tức dẫn thủy quân xuôi Nam, phá hủy chiến thuyền của Quân Tào, phá hủy cầu nổi, xin quân sư hạ lệnh.
Bình luận truyện