Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 647: Gió nổi lên ở Nghiệp Đô (Trung)



Phàn Phổ đi khỏi, lúc này, Ngự Sử đại phu Si Lự cũng chạy tới thư phòng Tào Phi. Si Lự vẫn là tâm phúc của Tào Tháo, đảm nhận chức Tham quân tế tửu trong thời gian dài, trước khi Tào Tháo chưa lập ra nước Ngụy, Si Lự đã giữ chức Ngự Sử đại phu của triều đình, suy đoán tâm tư của Tào Tháo để giáng chức triều thần, trong đó lần nổi tiếng nhất chính là Si Lự buộc tội Khổng Dung phỉ báng triều đình, muốn mưu đồ bất chính, đến nỗi Khổng Dung bị giết.

Lúc này, Si Lự và Hoa Hâm dù cùng giữ chức Ngự Sử đại phu, nhưng hai người vẫn có điểm khác biệt, Si Lự là Ngự Sử đại phu của triều đình, nắm giữ đại quyền giám sát triều đình, còn Hoa Hâm là Ngự Sử đại phu của nước Ngụy, tuy rằng thực quyền ở trong tay Hoa Hâm nhưng chức trách của Si Lự lại là thay Tào Tháo giám sát triều thần, việc đối phó với Phục Hoàn ắt phải có Si Lự ra mặt.

Tào Phi và hai người bàn bạc đối sách trong quan phòng, tối nay Phục Hoàn sẽ cử binh khởi sự, Tào Phi cũng quyết định không chờ đợi nữa, lúc này, Si Lự dè dặt hỏi:

- Trưởng công tử đã có chỉ ý của Ngụy công chưa?

Tào Phi hiểu ý của Si Lự, chuyện này trọng đại, lão muốn mình không được hành động tùy tiện mà phải được sự cho phép của phụ thân, Tào Phi liền gật đầu nói:

- Phụ thân trước khi xuất chinh đã nói với ta việc này, để ta làm việc tùy theo hoàn cảnh, lúc nguy cấp có thể dùng uy sấm sét, đề phòng chưa xảy ra.

- Vậy cũng có quyền điều binh sao?

Si Lự lại tiếp tục hỏi.

Tào Phi lấy kim bài hai mặt ra cười nói:

- Một mặt là lệnh của Cấm quân trong cung, một mặt là điều lệnh Túc vệ quân Bắc Thành, phụ thân đã xem xét thay ta rồi.

Si Lự gật đầu cười đáp:

- Một khi đã như vậy, ty chức cũng không có gì lo lắng.

Tào Phi lại hỏi Hoa Hâm:

- Ý của ngươi thế nào?

Hoa Hâm chậm rãi nói:

- Ý của ty chức là cần bằng chứng xác thực, làm rõ chuyện này, Phục Hoàn đã nuôi ba nghìn quân riêng thì chúng ta nên lấy mưu đồ phản nghịch để kết tội Phục Hoàn, Trưởng công tử, vi thần chỉ có một câu, cuộc đấu tranh quyền lực từ trước đến nay đều là một mất một còn, Thừa tướng tuyệt đối không muốn nhìn thấy Trưởng công tử có lòng dạ đàn bà vào lúc này.

Tào Phi rùng mình, y gật đầu, giọng điệu kiên quyết:

- Ngươi nói đúng, ta tuyệt đối không thể để phụ thân thất vọng lần nữa, chúng ta hãy chia binh lính làm ba đường, ta đích thân dẫn quân đi ra ngoài thành tiêu diệt quân riêng của Phục Hoàn, Hoa Hâm dẫn quân bao vây Phục phủ, lùng bắt Phục Hoàn, Hồng Dự vào cung bắt Phục hậu.

Màn đêm dần buông xuống, trong một điền trang mấy trăm mẫu ở ngoại thành Nghiệp Đô, ba nghìn giáp sĩ đã chỉnh binh tập hợp sẵn sàng, đây là quân đội riêng được Phục Hoàn nuôi dưỡng, luôn giấu ở Lỗ quận, mãi đến gần đây mới dần luân phiên tới Nghiệp Đô, hiện do con trai trưởng của Phục Hoàn là Phục Điển thống soái.

Phục Điển bốn mươi tuổi, nhậm chức Giáo Úy đồn kỵ, y kiên quyết ủng hộ phụ thân trung thành với Hoàng Đế và cũng ủng hộ hành động lần này, lần này bọn họ đã mưu tính một năm nay, ở địa phương nhận được sự ủng hộ của bốn quận Lỗ Quận, Thái Sơn, Bái Quốc…, đồng thời có mười ngàn quân đội ở Lỗ Quận.

Tối nay, bọn họ sẽ vào Hoàng cung cứu Hoàng đế Lưu Hiệp và Phục hoàng hậu ra, xây dựng lại Hán thất ở Lỗ Quận, sau đó kêu gọi Thái thú thiên hạ tới Thái Sơn xả thân vì triều đình trừng phạt Tào.

Mặc dù Phục Điển cũng biết hành động này cực kỳ khó khăn, nhưng giờ đang là cơ hội duy nhất của bọn họ, Tào Tháo đang tác chiến ở Kinh Châu, hai trăm ngàn quân chủ lực lại bị Lưu Cảnh kiềm chế ở Quan Trung và Lũng Tây, Kinh thành chỉ có ba mươi ngàn quân, nếu bọn họ hành động thần tốc thì trước khi Tào quân chưa được triệu tập đã có thể phá vòng vây thoát khỏi, nếu cơ hội lần này không nắm bắt lấy thì bọn họ hối hận cũng đã muộn.

Quân đội đã tập kết xong, Phục Điển đang chờ tin tức của đô thành, bọn họ sẽ từ Đông thành vào Nghiệp Đô, viên tướng giữ cửa Đông thành Lưu Ứng cũng là người của bọn họ, sắp đến giờ Hợi, thời gian ước hẹn đã đến, lúc này, Phàn Phổ cưỡi ngựa chạy gấp tới, chắp tay nói với Phục Điển:

- Công tử, trong thành đã chuẩn bị xong, Phục Công lệnh cho Công tử xuất binh!

Phục Điển gật đầu, thời khắc này cuối cùng đã đến, y rút trường kiếm ra quay đầu hạ lệnh:

- Truyền lệnh của ta, xuất phát, tiến quân tới Nghiệp Đô!

Trong bóng đêm, từng đoàn binh lính xếp thành hàng xuất phát, bọn họ đội nón trụ, mặc giáp sắt, tay cầm trường mâu chiến đao, sát khí đằng đằng, dưỡi sự chỉ huy của Phục Điển, tất cả rời khỏi điền trang, trùng trùng điệp điệp đi men theo đường hướng về cửa Đông thành Nghiệp Đô.

Tướng trấn thủ ở cửa Đông Thành tên là Lưu Ứng, khoảng chừng ba mươi tuổi, là con trai của Lai Dương Vương Lưu Tiến, quan hệ giữa Lưu Tiến và Phục Hoàn rất thân mật, sở dĩ Phục Hoàn được sự ủng hộ của Thái thú bốn quận Sơn Đông là cũng liên quan đến Lưu Tiến, tôn thất nhà Hán đa phần nhàn cư ở nhà, hoặc phân tán ở các quận, người nắm quân ở kinh thành cực ít, tên Lưu Ứng này chính là một trong số đó.

Lưu Ứng đã sắp xếp ổn thỏa với Phục Điển, tối nay gã trực ở Đông Thành, Phục Điển sẽ cử binh khởi sự vào đêm nay, thủ hạ của Lưu Ứng có năm trăm người, sau khi thả cho Phục Điển vào thành, gã còn phải chạy tới Phục phủ, hộ tống Phục Hoàn và người nhà ra khỏi thành.

Đã sắp đến giờ Hợi, qua nửa canh giờ nữa, Phục Điển sẽ dẫn quân tới, trong lòng Lưu Ứng có phần căng thẳng, gã đứng ở đầu thành nhìn về phía đông bắc, đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên có tiếng xôn xao, Lưu Ứng ngẩn người, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đầu thành tự nhiên xuất hiện một đội quân lớn, gã giật mình kinh hại, có chuyện gì đây?

Hai đại tướng mặc áo giáp mũ trụ được rất đông binh lính bảo vệ tiến lên, một người trong đó là Túc vệ tướng quân Bắc thành Hạ Hầu Hành, con trai trưởng của Hạ Hầu Uyên, người kia khiến tim Lưu Ứng rớt xuống vực sâu, đại tướng bên cạnh Hạ Hầu Hành chính là Tào Phi.

Tào Phi mặc áo giáp, tay cầm chiến kiếm, đi lên lạnh lùng nói:

- Lưu tướng quân đang chờ gì thế?

Lưu Ứng kiên trì tiến lên thi lễ:

- Ty chức không chờ gì cả, đang tuần tra cửa thành.

- Hừ! Ngươi đang chờ Phục Điển mà!

Lưu Ứng mặt biến sắc, gã biết việc cơ mật đã bị bại lộ liền quay người định chạy thì mấy chục tên giáp sĩ đã giơ trường kích chặn gã lại, toàn thân Lưu ứng mềm nhũn ra, gã từ từ ngồi xuống đất, Tào Phi vung tay lên:

- Trói hắn lại!

Mấy tên lính lao đến trói Lưu Ứng lại, Tào Phi nói với Hạ Hầu Hành:

- Tiếp theo chúng ta chia nhau hành động, ngươi phục kích dưới thành, ta chờ ở trên thành, chúng ta cùng bắt con cá to này!

- Tuân lệnh!

Hạ Hầu Hành dẫn mười ngàn Túc vệ quân Bắc thành phi như bay ra phía ngoài thành, Tào Phi đi đến miệng lỗ châu mai, nhìn màn đêm đen kịt, lạnh lùng lẩm bẩm:

- Bọn chuột nhắt không biết tự lượng sức mình, chịu chết đi!

Phục phủ nằm ở phần giữa Nghiệp Đô, là một tòa nhà lớn khoảng năm mươi mẫu, Phục Hoàn là Phò mã của tiên đế, lại là Đương kim quốc trượng, địa vị cao quý trong triều đình, trên thực tế, ngay từ sự kiện Đổng Thừa năm Kiến An thứ tư, lão cũng là người tham gia trong đó, chỉ có điều lão cẩn trọng, chỉ liên hệ bí mật với Đổng Thừa, sau khi Đổng Thừa bị giết, lão cũng thoát được một kiếp.

Còn lần này là lần đánh cược cuối cùng khi lão đã gần sáu mươi, bất kể thành bại, lão đều muốn ghi vào sử sách, lưu danh muôn đời, lão không cam lòng cứ chết đi mà không có tiếng tăm gì, lão đã tới mức si mê việc phải ghi danh cho hậu thế, thậm chí không tiếc đặt cược bằng gia tộc, biết rõ cơ hội thành công cực nhỏ, nhưng lão cũng không chùn bước.

Lúc này, Phục Hoàn với mái tóc trắng xóa đang ngồi trong thư phòng, lặng yên nhìn chăm chú mười mấy cuốn sử ký trên bàn, lão ao ước trong trung thần truyền của Hán sử hậu thế thì cái tên Phục Hoàn có thể lưu danh thiên cổ.

Tính thời gian cử binh thì đáng lẽ phải đến rồi, Phục Hoàn hít một hơi thật sâu, chờ đợi thời khắc đó đến, nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa có tiếng chạy dồn dập, gã quản gia hoảng sợ bẩm báo:

- Lão gia, Hoa Hâm dẫn một ngàn quân xông vào phủ chém giết, phu nhân và mấy công tử đều bị binh lính bắt rồi.

Phục Hoàn giật mình, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, lâu sau, lão chậm rãi nhắm mắt lại, giây phút lão lo lắng nhất cuối cùng đã đến, Tào Tháo có chuẩn bị từ lâu, bọn lão đã thất bại rồi.

“A!” ngoài cửa có tiếng hét thảm thiết vang lên, viên quản gia bị giết chết bên ngoài, “ầm” một tiếng thật mạnh, cửa bị đá văng, mấy chục tên lính xông vào, bao vây chặt lấy lão, mấy chục trường mâu chĩa vào lão.

Lúc này, Hoa Hâm chắp tay đi vào thư phòng, nở nụ cười nham hiểm với Phục Hoàn:

- Phục Quốc trượng, không ngờ nhỉ!

Phục Hoàn thở dài, bình tĩnh hỏi:

- Các ngươi biết từ khi nào?

- Chuyện cho tới bây giờ ta cũng không giấu ngươi, ngay từ một năm trước, lúc Lưu Hiệp ở trong cung triệu kiến ngươi, Thừa tướng đã biết nhưng vẫn chờ đến ngày hôm nay.

Phục Hoàn lắc đầu, thở dài một tiếng:

- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, đây là ý trời mà!

Nói xong, lão tỏ vẻ sầu thảm, lấy ra một bình nhỏ từ trong tay áo, uống một hơi cạn sạch kịch độc trong bình, ngửa mặt ngã xuống đất, lặng yên chờ đợi cái chết đến gần.

Hoa Hâm đi đến trước mặt lão, một chân đá lăn mười mấy cuốn sử ký trên bàn, thẻ tre rơi lả tả xuống đất, Hoa Hâm cười khinh thường, lại ghé sát vào lỗ tai lão khẽ nói:

- Quốc trượng quả thật sẽ danh truyền thiên cổ, có điều không phải là trung thần, mà là truyền đi với cái tiếng kẻ gian nịnh, ta bảo đảm!

Độc tính bắt đầu phát tác nhanh chóng, Phục Hoàn co giật toàn thân, khóe miệng chảy ra máu tươi ồ ạt, lão nói bằng hơi thở yếu ớt:

- Có Lưu Cảnh ở đây ta cũng sẽ không là kẻ gian nịnh, ngươi mới là.

Nói xong, lão nhắm mắt mà chết.

- Đồ điên!

Hoa Hâm hung hăng đá lão một cái, ra lệnh:

- Lôi tất cả bọn chúng đi!

Trong Hoàng cung, Hán Đế Lưu Hiệp đang cùng ngồi uống rượu với Phục Hoàng hậu, bọn họ đã chuẩn bị đơn giản xong, chờ theo quân đội của Phục Hoàn rời khỏi Hoàng cung, Lưu Hiệp tỏ ra rất hưng phấn, uống hết chén này đến chén khác.

Y làm con rối nhiều năm như vậy, vẫn luôn mong ngóng ngày hôm nay, có thể thoát khỏi sự khống chế của Tào Tháo, trở thành một Hoàng đế thật sự, mặc dù có mạo hiểm nhưng để đạt được tự do, y tình nguyện mạo hiểm như thế.

Y thấy Phục Hoàng Hậu có vẻ lo lắng liền cười nói:

- Hoàng hậu không cần lo lắng như thế, khi loạn Đổng Trác, Lý Thôi năm đó, sự khổ sở mà chúng ta phải chịu còn lớn gấp mười lần bây giờ, lang thang vất vưởng, ăn bữa hôm lo bữa mai, hiện giờ mặc dù hơi mạo hiểm nhưng là thời cơ tốt nhất, nếu chúng ta không nắm bắt cơ hội này thì sẽ hối hận không kịp.

Phục Hoàng hậu thấp giọng nói:

- Chẳng qua thiếp cảm thấy phụ thân làm việc không tin cậy lắm, kể cả chúng ta chạy trốn tới Lỗ Quận, thì có thể chống lại cuộc tiến công ồ ạt của Tào Tháo không?

- Điều này nàng không hiểu đâu, giờ Lưu Cảnh ở Lũng Tây, kiềm chế hai trăm ngàn đại quân của Tào Tháo, trong khi đó bản thân Tào Tháo lại chỉ huy một trăm ngàn đại quân tác chiến ở Kinh Châu, hơn nữa trẫm nghe được tin, quân Giang Đông công phá được Hợp Phì rồi, Trung Nguyên chấn động, có thể nói Tào Tháo lần này khó giữ vẹn toàn, sứt đầu mẻ trán, nếu ta không nắm bắt cơ hội này thì cả đời này không thoát ra được, lẽ nào Hoàng hậu thật sự muốn cùng với Trẫm làm con rối cả đời sao?

Phục hoàng hậu cúi đầu, khẽ nói:

- Thiếp không muốn!

- Thế là đúng rồi, không ai muốn, lần này trẫm kể cả mạo hiểm thiên đại cũng phải thử xem sao.

Hai người vừa nói đến đây thì ngoài cung bỗng vang lên tiếng khiển trách giận giữ của thị vệ:

- Si đại phu, ngươi muốn làm gì đây? Đây là tẩm cung của bệ hạ, ngươi mang đeo xông vào là muốn tạo phản sao?

Lưu Hiệp và Phục hoàng hậu ngơ ngác nhìn nhau, hai người kinh sợ mặt cắt không còn giọt máu, Si đại phu chính là Si Lự, đó là tâm phúc của Tào Tháo, y đến làm gì? Chỉ nghe thấy Si Lự cao giọng ngoài cung:

- Phục Hoàn có ý đồ mưu phản, đã bị tru sát, con gái lão là Phục Thọ cũng bị nghi dính líu đến, ta phụng mệnh Thừa tướng tới bắt, các ngươi ai dám cản trở sẽ bị hỏi tội đồng lõa!

Lưu Hiệp chỉ thấy “rầm” một tiếng trong đầu, Phục Hoàn bị tru sát, xong rồi, mưu đồ tất nhiên bị bại lộ, làm sao bây giờ? Phục hoàng hậu nghe nói phụ thân bị giết càng khóc như mưa, quỳ trước mặt Lưu Hiệp:

- Xin bệ hạ cứu mạng thần thiếp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện