Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 648: Gió nổi lên ở Nghiệp Đô (Hạ)



Lưu Hiệp cũng rơi lệ nói:

- Ngay cả ta cũng không cứu được mình, làm sao còn có thể cứu nàng, nàng mau chạy đi! Trốn đi, để bọn chúng không tìm thấy.

Lúc này, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cung truyền vào, Si Lự hô to:

- Việc này không liên quan đến Bệ hạ, Bệ hạ không cần lo lắng, vi thần chỉ là tới bắt loạn đảng Phục Thọ.

Phục Hoàng hậu sợ tới mức hồn bay phách lạc, nàng không màng tới Hoàng đế, đứng dậy chạy ra cửa sau, đúng lúc nàng vừa mới chạy ra cửa sau thì Si Lự dẫn hơn trăm võ sĩ giáp sắt xông vào, quân lính đông nghìn nghịt đứng đầy cung, y khom người thi lễ với Lưu Hiệp:

- Bệ hạ, thần phụng mệnh Thừa tướng đi bắt loạn đảng tạo phản Phục Thọ, xin Bệ hạ đừng hoảng loạn.

- Không phải Thừa tướng ở Kinh Châu sao?

Lưu Hiệp sợ tới mức toàn thân run rẩy.

- Là mệnh lệnh của Thừa tướng trước khi xuất chinh, hiện giờ Phục Hoàn tạo phản đã có chứng cớ vô cùng xác thực, Phục Hoàn sợ tội đã tự sát, huynh đệ của lão đều đã nhận tội, Hoàng hậu Phục Thọ là chủ mưu, xin hỏi người đang ở đâu?

- Trẫm không biết.

Si Lự đưa tay sờ chén rượu, vẫn còn hơi ấm, y lập tức ra lệnh:

- Nhất định chạy ra từ phía sau, đuổi theo cho ta!

Mấy chục tên lính đuổi theo từ cửa sau, Lưu Hiệp buồn bã bỗng khóc lớn:

- Si đại phu, đó là Hoàng hậu của Đại Hán mà! Ngươi vẫn là Hán thần chứ?

Si Lự đứng khựng lại, một lúc sau, y cúi người thật sâu thi lễ nói:

- Bệ hạ xin cứ yên tâm, Thừa tướng nhất định sẽ xử lý việc này theo lẽ công bằng.

- Thế nhưng hiện giờ Thừa tướng không ở Đô thành, có thể chờ Thừa tướng trở về hãy nói không.

- Hồi bẩm Bệ hạ, thần không có quyền quyết định.

Đúng lúc này, Hoa Hâm bước nhanh lao ra Đại điện, lớn tiếng hỏi:

- Si đại phu, loạn đảng Phục Thọ đã bắt được chưa?

Si Lự chỉ tay ra cửa sau:

- Người vừa mới chạy trốn!

Hoa Hâm thấy Si Lự bắt người không tận lực, bất mãn hừ một tiếng, cũng không thèm nhìn Lưu Hiệp mà đi nhanh ra cửa sau đuổi theo.

Trong lòng Phục Hoàng hậu cực kỳ sợ hãi, vội vàng chạy về tẩm cung của mình trốn, chỉ có hai cung nữ đi theo nàng, trong lúc hoảng sợ, hai chiếc giày của nàng cũng rơi mất, nàng đi chân trần chạy thục mạng về phía trước.

Nàng thở hồng hộc chạy đến một hành lang, lúc này, phía sau nàng có một thị vệ trẻ tuổi đuổi theo, hét lên sau lưng nàng:

- Hoàng hậu nương nương xin dừng bước, không thể tới tẩm cung!

Phục Hoàng hậu dừng lại, quay đầu nhận ra người này là thị vệ nội cung La Thanh, nàng vội vã giữ chặt La Thanh la lên:

- La thị vệ, cứu bản cung với!

- Nương nương, phía trước có đám binh lính.

Vừa dứt lời, ngay phía đầu hành lang xuất hiện rất nhiều bó đuốc, chặn lại đường đi tới tẩm cung, phía sau mấy chục bước có tiếng người hô:

- Bắt lấy ả, không cho ả chạy thoát.

Phục Hoàng hậu tuyệt vọng, phía trước có người bắt nàng, sau lưng cũng đuổi theo tới, nàng có thể trốn đi đâu chứ? Nàng gần như sắp khóc:

- La thị vệ, bản cung nên làm thế nào bây giờ?

- Nương nương xin nghe vi thần một lời!

La Thanh vẫn không có cơ hội nói chuyện với Phục Hoàng hậu, lúc này đã là thời khắc nguy cấp nhất, còn không nói sẽ làm hỏng đại sự, gã tiến lên một bước thì thầm với nàng mấy câu, Phục Hoàng hậu ngây người, điều này sao có thể, La Thanh quay đầu thấy binh lính đã đuổi theo cách mười mấy bước, gã vội đạp chân:

- Nương nương, đây là đường sống duy nhất của người, không nghe thì người sẽ không giữ nổi tính mạng.

Nói xong, gã tung người nhảy xuống hồ nước, bơi đi thật nhanh, Phục Hoàng hậu còn đang nghi hoặc, binh lính truy đuổi hai bên đã xông tới, chặn nàng và hai cung nữ trên hành lang, rất nhiều ngọn đuốc chiếu rọi hàng lang sáng như ban ngày, không ít binh lính vẫn bắn tên xuống nước.

Lúc này, Hoa Hâm rẽ đám binh lính ra, bước nhanh tới, y giáng xuống một cái bạt tai, đánh cho Phục Hoàng hậu xây sẩm mặt mày, té ngã xuống đất:

- Tiện nhân, còn muốn trốn sao!

Hoa Hâm lộ vẻ hung ác, một tay nắm lấy tóc của Phục hậu lôi đi.

Phục Hoàng hậu vô cùng sợ hãi, nàng bỗng nhớ tới lời La Thanh nói, vội hét lớn:

- Hoa Hâm, Tào Thừa tướng đã đồng ý với Lưu Cảnh sẽ không làm hại bản cung, không cho ngươi làm loạn!

Hoa Hâm lập tức ngây người, sao y không biết việc này? Do dự một chút, y từ từ buông Phục Hoàng hậu ra, giận dữ nói:

- Đừng có nói bậy, ngay cả Trưởng công tử cũng không biết, ngươi ở thâm cung thì làm sao biết được?

Phục Hoàng hậu sợ tới mức toàn thân run rẩy, nhưng liên quan đến sinh tử, nàng cũng không thèm đếm xỉa đến mà đứng dậy, ngẩng đầu nói:

- Bản cung đường đường là Hoàng hậu Đại Hán, chuyện này cũng nói xằng nói bậy sao? Có người đã nói cho bản cung, Tào Tháo đã bị Lưu Cảnh đánh bại, lão cam đoan không làm hại bản cung.

Hoa Hâm chợt hiểu ra, hét lớn với binh lính hai bên:

- Người vừa nhảy xuống nước, mau bắt hắn cho ta!

Đám binh lính thi nhau tìm kiếm men theo hồ nước, trong lòng Hoa Hâm nghi hoặc, mặc dù cảm thấy rất hoang đường nhưng tối qua bọn họ cũng nhận được bồ câu đưa thư, Hợp Phì thất thủ, Quân Tào ở Kinh Châu quyết định rút lui về phía bắc rồi, đây đúng là cuộc nam chinh thất bại, theo lý mà nói Phục Hoàng hậu không thể biết được, nhưng ả lại nói ra, lẽ nào thật sự có chuyện này?

Hoa Hâm dù hung ác lạnh lùng nhưng y lại không ngu dốt, hơn nữa đầu óc còn cực kỳ linh hoạt, y lập tức có chủ ý, việc này bất kể là thật hay giả thì hãy để Trưởng công tử xử trí ả, như vậy mình cũng tránh khỏi liên lụy, y hừ một tiếng, quát đám thuộc hạ:

- Dẫn ả đi!

Đám lính lôi Phục Hoàng hậu đi ra phía ngoài cung, Lưu Hiệp đang ở trong điện cầu xin Si Lự tha cho Hoàng hậu, Si Lự cúi đầu không nói, lúc này, rất nhiều binh lính đẩy Phục Hoàng hậu vào từ cửa sau, Phục Hoàng hậu tóc tai bù xù, chân đất, khóc sướt mướt, nàng ngã quỵ xuống đất, khóc không ra tiếng:

- Bệ hạ cứu thiếp!

Lưu Hiệp lòng đau như dao cắt, ôm nàng khóc lớn:

- Trẫm cũng không biết sống được đến khi nào?

Si Lự không đành lòng, quay đầu đi, Hoa Hâm ra lệnh:

- Dẫn đi!

Mấy tên lính lôi mạnh Phục Hoàng hậu, đẩy nàng đi ra, Lưu Hiệp hô lớn:

- Si ái khanh, thiên hạ vẫn có việc như vậy sao?

Si Lự thở dài, lắc đầu rồi đi, binh lính đầy điện thoáng chốc đi hết sạch, Lưu Hiệp lập tức té ngồi xuống đất, ra sức đập vào ngực mình:

- Trẫm không ra gì cả! Đến vợ mình cũng giữ không nổi.

Chiến dịch Thành Đông đã kết thúc, quân đội Phục Điển bị mười ngàn Quân Tào bao vây phục kích, toàn quân bị diệt, chết gần một nửa, người đầu hàng nhiều vô số kể, ngay cả Phục Điển cũng bị loạn tiễn bắn chết.

Tào Phi đứng ở đầu thành, ánh mắt sắc lạnh nhìn chăm chú từng đoàn tù binh bị áp giải vào thành, những tên tù binh này nhất định phải xử trảm toàn bộ, đưa đầu của bọn họ ra thị chúng, xem ai còn dám có mưu đồ tạo phản.

Lúc này, Hoa Hâm vội vàng bước tới:

- Trưởng công tử, Phục Hoàn đã tự sát, Phục Thọ cũng bắt được rồi, giờ đang tống giam ở trong nội cung.

- Hai đứa con trai của ả đâu?

Tào Phi lạnh lùng hỏi.

- Hai đứa con trai cũng bị ta bắt được.

Hoa Hâm do dự một chút lại nói:

- Chỉ có điều khi vi thần bắt Phục Thọ, nàng nói Thừa tướng đã đồng ý với Lưu Cảnh, không được làm hại ả, không biết là thật hay giả?

- Bậy bạ! Ả làm sao biết được, chẳng qua muốn bảo toàn sinh mạng mà thôi, đây là mộng tưởng hão huyền của ả, sao ta có thể tha cho ả được.

Tào Phi khinh thường nói.

Hoa Hâm nghĩ đến người chạy trốn kia, từ miệng hai cung nữ đi theo y được biết người đó là thị vệ nội cung La Thanh, còn tra được lai lịch của gã là người Ba Quận, khiến y giật mình, y nghi ngờ La Thanh chính là cơ sở ngầm được Lưu Cảnh cài vào trong cung.

Hơn nữa Phục Hoàng hậu lại biết Quân Tào bị đánh bại, điều này làm cho Hoa Hâm có chút lo lắng, y chỉ sợ nhỡ may là thật thì phiền phức rồi, vốn định theo kế hoạch của y và Tào Phi, bức Phục Hoàng hậu uống rượu độc, sau đó nói với bên ngoài là sợ tội tự sát.

Hiện giờ Hoa Hâm sợ nếu là thật, sau khi Thừa tướng trở về sẽ giáng tội y, y liền khuyên nhủ:

- Vi thần đề nghị hay là chờ Thừa tướng quay về hãy xử lý Phục Thọ, dù sao Thừa tướng rút quân, nếu chẳng may người và Lưu Cảnh đi đến thỏa hiệp gì đó, một khi Phục Thọ bị giết, Thừa tướng sẽ giận lây sang Công tử, nói Công tử không hiểu chính trị, chẳng phải là không ổn sao, ý của vi thần vẫn là nên thận trọng một chút.

Hoa Hâm đã nói trúng tâm can của Tào Phi, giờ phải thận trọng từng bước mới được, không thể lại làm phụ thân thất vọng, y trầm ngâm một lát, ánh mắt hiện lên một tia âm u lạnh lẽo:

- Phục Thọ có thể tạm thời không giết, nhưng hai đứa con trai của ả nhất định phải lập tức giết bằng thuốc độc, chấm dứt hậu họa.

……

Lưu Cảnh quay về Thành Đô đã được ba ngày, ba ngày này hắn gần như đều ở trong phủ, một năm nay, hắn và người nhà gặp nhau thì ít, xa nhau thì nhiều, phần lớn thời gian đều dành cho chinh chiến đối ngoại, cực ít khi quan tâm đến người nhà, điều này khiến hắn có chút day dứt trong lòng.

Ngày đầu tiên trở về, hắn liền ở bên người nhà suốt một ngày, có lẽ vì xa cách người thân quá lâu nên hắn đặc biệt quý trọng thời gian được ở cùng người nhà, vì thế hắn xin nghỉ ba ngày để cùng vui vẻ với thê nhi.

Trong thư phòng, đứa con cả của Lưu Cảnh là Lưu Trí đang ngồi luyện tập viết chữ ở chiếc bàn nhỏ, năm nay nó đã năm tuổi, trông rất điềm đạm nho nhã, còn cực kỳ thông minh, ba tuổi đã biết chữ, bốn tuổi bắt đầu học làm thơ, tới năm tuổi đã học được mấy ngàn từ trong bụng, đã có thể ngâm thơ làm phú, được các quan viên vinh là thần đồng.

Tuy nhiên Lưu Cảnh lại không thích cách gọi thần đồng này, hắn không cho con trai học thơ làm phú quá sớm, mà để cho nó tiếp tục đọc sách viết chữ, bởi vì Lưu Trí là con trai trưởng nên không chỉ Lưu Cảnh đặc biệt xem trọng nó, mà bách quan cũng đặc biệt quan tâm, về sư phụ của nó, mấy viên trọng thần vì việc này đã bàn bạc ba lần, cuối cùng nhất trí quyết định mời tiến sĩ Châu học Lai Mẫn làm thầy dạy vỡ lòng cho Lưu Trí.

Lai Mẫn là con trai của Hán Tư Không Lai Diễm, hậu thế của danh tướng Đông Hán Lai Hấp, người Tân Dã Kinh Châu, trong buổi loạn thế cuối thời Hán đã cùng tỷ tỷ chạy trốn tới Kinh Châu, do anh rể Hoàng Uyển là cháu của tổ mẫu Lưu Chương nên Lai Mẫn lại theo tỷ tỷ đến Ba Thục làm khách của Lưu Chương, học rộng tài cao đương nhiên là nhân tố hàng đầu, nhưng người học rộng ở Ba Thục quá nhiều, vì thế nhân tố quan trọng thứ hai chính là cân bằng, phải chú ý đến lợi ích của phương bắc, Kinh Châu và Ba Thục, Lai Mẫn rõ ràng là ứng cử viên tốt nhất.

Lai Mẫn cũng nghĩ giống như Lưu Cảnh, không cho Lưu Trí khoe khoang quả đáng, tỏ ra khôn vặt, mà dạy nó đọc các loại sách cơ sở, còn dạy nó cả thư pháp, phương án dạy học của Lai Mẫn được Lưu Cảnh rất tán thành, công nhận vị “Thái phó” của cậu con trai trưởng này.

Lưu Cảnh thấy con trai hết sức chăm chú, chữ viết khá đẹp, hắn liền mỉm cười xoa đầu nó:

- Không chỉ phải học văn, có thời gian còn phải luyện võ nữa, không cần con võ nghệ cao cường nhưng ít ra có thể giúp cơ thể khỏe mạnh.

Lưu Trí vội đặt bút xuống, đứng lên cung kính nói:

- Hài nhi thỉnh thoảng cũng học kiếm với nhị nương.

Lưu Cảnh vội kéo con ngồi xuống, cười ha hả:

- Tôn trọng phụ thân là tốt, nhưng cũng đừng gò bó như vậy.

- Vâng!

Lưu Cảnh lại tò mò hỏi:

- Chẳng phải nhị nương không chịu dạy con luyện võ sao?

Môi Lưu Trí mấp máy nhưng không dám nói, Lưu Cảnh cười nói:

- Có việc gì cứ nói thẳng, làm một hài nhi thẳng thắn, phụ thân cũng rất thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện