Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
Chương 72: Ngượng ngùng
Lắc lắc cánh tay Mân Huyên, Chỉ Dao bất mãn nũng nịu: "Ba mẹ xuất ngoại du lịch, không biết khi nào mới trở về, công ty đã sớm giao cho ca ca quản lý, mà ca ca lại bận quá, căn bản không có thời gian quản chuyện của mình. Mân Mân, cậu giúp mình bố trí thời gian đi". "Không được đâu". Mân Huyên vỗ nhẹ hai má Chỉ Dao, "Đây là chuyện giữa cậu và anh ta, mình không nên tùy tiện xen mồm, chính cậu phải quyết định".
"Mân Mân..." Chỉ Dao kéo dài thanh âm, còn muốn làm nũng.
Tầm mắt Mân Huyên đột nhiên xuất hiện thân ảnh Từ Bang, lúc này hắn đang trong đại sảnh đi ra, hiển nhiên cũng lắp bắp kinh hãi.
"Tốt lắm, Chỉ Dao, cậu mau đi vào tìm anh ta đi. Mình đi cửa hàng bánh ngọt trước, đến chậm quản lý lại muốn phạt mình". Mân Huyện nhẹ nhàng đẩy tay Chỉ Dao ra, nửa dụ nửa dỗ nói xong, "Ngày khác chúng mình hẹn nhau cùng đi bơi lội".
"Ừ, được rồi, lời đã định rồi nha". Chỉ Dao rốt cục vui vẻ cười rộ lên, vẫy vẫy tay, chậm rãi rời đi.
Mân Huyên cũng làm bộ đi về hướng ngược lại, nàng nhìn phải nhìn trái không có ai, thế này mới nấp sau một cây cột, lấy điện thoại di dộng bấm số Từ Bang.
Không một hồi, Từ Bang chạy tới, nàng đưa cho hắn tập tài liệu màu xám.
Vừa nhìn thời gian, chạy nhanh đến cửa hàng bánh, nàng vội vàng xoay người, lại nghe thấy Từ Bang vội vàng gọi nàng lại.
"Lăng tiểu thư, tổng tài hỏi cô, thứ đó đã mua chưa?"
Cái gì vậy? Nàng sửng sốt một giây, thế mới nhớ tới chuyện Doãn Lạc Hàn từng nhắc tới, nhưng là cái gì thế, nàng căn bản không biết. Nàng nghịch nghịch sợi tóc vương bên gò má, nghiêng người, quanh co: "À,... Vâng, đúng vậy".
Âm thầm lên kế hoạch ngày hôm nay sớm một chút trở về, xem đầu giường hắn có cái gì, sau đó nắm chặt trước khi hắn trở về lấy lòng.
Cả một buổi chiều, trong cửa hàng bánh, nàng đều đoán mò, thứ đó rốt cuộc là cái gì.
Tâm trạng không yên, không để ý thấy quản lý đi tới bên người, cây lau đè lên giày của người ta, kết quả nàng bị quản lý oanh tạc cả nữa giờ sau.
Thật vất vả chờ tới tan tầm, nàng nhanh chóng vọt vào phòng thay đồ, đổi quần áo, cầm lấy ba lô lao khỏi cửa hàng.
Mấy chục phút sau, nàng trở lại biệt thự, tưởng diễn lại trò cũ, tìm bác Vương lấy chìa khóa
phòng Doãn Lạc Hàn, nhưng nàng tìm khắp biệt thự vẫn không thấy bóng dáng bác Vương đâu, hơn nữa tại phòng bếp cũng không thấy dì Tần, bọn họ đi nơi nào vậy?
Nàng ngồi trên bậc cửa trước biệt thự, ánh mắt nhìn chằm chằm cổng lớn, nghĩ rằng Doãn Lạc Hàn đêm nay trở về, chắc chắn dì Tần phải chuẩn bị bữa tối, nói không chừng dì ấy đi mua đồ ăn, một lúc nữa sẽ về, nàng muốn chờ tới khi dì Tần bước vào, xông lên đi, lấy đến chiếc chìa khóa.
Mặt trời dần dần lặn xuống, phía chân trời chỉ còn lại chút son hồng thản nhiên, mặt cỏ trước mắt được phủ thêm một tầng màu sắc, rực rỡ lóa mắt.
Nàng nâng má, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm cảnh vật trước mắt, một chiếc Lamborghini đột ngột rẽ phải, mãi đến khi cửa xe mở ra, nàng mới chú ý tới, thân ảnh một người cao lớn đã thong thả trầm ổn bước đến. Nguy rồi, không đợi được dì Tần, hắn đã trở về trước. Nàng không biết làm sao đứng lên, cúi đầu nhìn mũi chân.
Bước chân hắn không hề dừng lại, trực tiếp lướt qua, lên bậc cửa, đi thẳng vào phòng khách. Không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, con ngươi tối đen đảo qua thân ảnh xinh đẹp vẫn đứng chôn chân ở bậc cửa, hơi hơi nhếch mày: "Đứng ở nơi đó làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tôi mời em tiến vào?"
Nàng nháy mắt ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt hơi tức giận của hắn, vội vàng chạy vào.
Đổi xong giày, nhìn thấy thân ảnh hắn xuyên qua phòng khách, nháy mắt sẽ lên lầu, nàng vội vàng lên tiếng: "Cái kia, xin đợi một chút. Cái kia..."
Hắn không dừng lại, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng bỏ xuống một câu: "Có chuyện gì vào phòng tôi nói".
Nghe thấy hai từ mẫn cảm, lòng của nàng đột nhiên kinh hoàng mãnh liệt, thấy hắn vài bước nữa sẽ không thấy người, cúi đầu thở dài, lê bước chân nặng ngàn cân đi lên.
Tiếng đàn dương cầm thanh thúy hoa lệ phát ra từ căn phòng, nàng do dự một hồi, nhẹ nhàng đi vào, ánh mắt đột nhiên chạm phải con ngươi đen thâm thúy mà u ám của hắn.
"Em không mua thứ đó?"
"Tôi không có chìa khóa". Nàng hơi cắn môi, hắn căn bản cũng không nói rõ ràng thứ đó là gì, lại thêm việc nàng không quen thuộc bài trí trong phòng hắn, sao có khả năng biết.
"Tôi không tin em không biết gặp bác Vương hoặc dì Tần lấy chìa khóa".
Hắn cười nhạo một tiếng, một phen rút caravat ra, "Hiện tại em phải lập tức đi mua".
Nàng nhìn khuôn mặt nhuộm vẻ u ám của hắn, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Anh rất vội vã dùng sao? Có thể hay không đêm nay trước không cần hút thuốc, ngày mai tôi..."
"Ai nói với em là thuốc lá?" Hắn lạnh lùng cắt đứt lời nàng, chỉ chỉ vào tủ đầu giường, "Tôi muốn em mua thứ gì đến giờ em còn không hiểu?"
Nàng nghi hoặc đi đến nhìn xuống, nhìn thấy mấy chữ trên cái hộp nhỏ xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, thì ra là... Áo mưa. "Nếu em cảm thấy đêm nay có thể chấp nhận, tôi không ngại, em ngày mai bắt đầu uống thuốc". Hắn cởi áo khoác ra, ném lên giường, hai tay đặt ở bên hông châm biếm nhìn nàng. "Tôi, tôi bây giờ đi". Nàng cúi đầu buồn bã nói, hận mặt đất không thể nứt ra một khe để chính mình rơi xuống đi.
Đi như chạy trốn khỏi biệt thự, một cơn gió lạnh thổi tới, nàng quay lại nhìn căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, thở dài một hơi, người này cũng là, thứ đó cũng muốn nàng đi mua. Hai mươi năm sinh mệnh ngắn ngủi của nàng, chưa bao giờ ngượng ngùng thế này, nàng vỗ vỗ hai má nóng bừng, bước nhanh đến cửa hàng tiện lợi đối diện.
"Mân Mân..." Chỉ Dao kéo dài thanh âm, còn muốn làm nũng.
Tầm mắt Mân Huyên đột nhiên xuất hiện thân ảnh Từ Bang, lúc này hắn đang trong đại sảnh đi ra, hiển nhiên cũng lắp bắp kinh hãi.
"Tốt lắm, Chỉ Dao, cậu mau đi vào tìm anh ta đi. Mình đi cửa hàng bánh ngọt trước, đến chậm quản lý lại muốn phạt mình". Mân Huyện nhẹ nhàng đẩy tay Chỉ Dao ra, nửa dụ nửa dỗ nói xong, "Ngày khác chúng mình hẹn nhau cùng đi bơi lội".
"Ừ, được rồi, lời đã định rồi nha". Chỉ Dao rốt cục vui vẻ cười rộ lên, vẫy vẫy tay, chậm rãi rời đi.
Mân Huyên cũng làm bộ đi về hướng ngược lại, nàng nhìn phải nhìn trái không có ai, thế này mới nấp sau một cây cột, lấy điện thoại di dộng bấm số Từ Bang.
Không một hồi, Từ Bang chạy tới, nàng đưa cho hắn tập tài liệu màu xám.
Vừa nhìn thời gian, chạy nhanh đến cửa hàng bánh, nàng vội vàng xoay người, lại nghe thấy Từ Bang vội vàng gọi nàng lại.
"Lăng tiểu thư, tổng tài hỏi cô, thứ đó đã mua chưa?"
Cái gì vậy? Nàng sửng sốt một giây, thế mới nhớ tới chuyện Doãn Lạc Hàn từng nhắc tới, nhưng là cái gì thế, nàng căn bản không biết. Nàng nghịch nghịch sợi tóc vương bên gò má, nghiêng người, quanh co: "À,... Vâng, đúng vậy".
Âm thầm lên kế hoạch ngày hôm nay sớm một chút trở về, xem đầu giường hắn có cái gì, sau đó nắm chặt trước khi hắn trở về lấy lòng.
Cả một buổi chiều, trong cửa hàng bánh, nàng đều đoán mò, thứ đó rốt cuộc là cái gì.
Tâm trạng không yên, không để ý thấy quản lý đi tới bên người, cây lau đè lên giày của người ta, kết quả nàng bị quản lý oanh tạc cả nữa giờ sau.
Thật vất vả chờ tới tan tầm, nàng nhanh chóng vọt vào phòng thay đồ, đổi quần áo, cầm lấy ba lô lao khỏi cửa hàng.
Mấy chục phút sau, nàng trở lại biệt thự, tưởng diễn lại trò cũ, tìm bác Vương lấy chìa khóa
phòng Doãn Lạc Hàn, nhưng nàng tìm khắp biệt thự vẫn không thấy bóng dáng bác Vương đâu, hơn nữa tại phòng bếp cũng không thấy dì Tần, bọn họ đi nơi nào vậy?
Nàng ngồi trên bậc cửa trước biệt thự, ánh mắt nhìn chằm chằm cổng lớn, nghĩ rằng Doãn Lạc Hàn đêm nay trở về, chắc chắn dì Tần phải chuẩn bị bữa tối, nói không chừng dì ấy đi mua đồ ăn, một lúc nữa sẽ về, nàng muốn chờ tới khi dì Tần bước vào, xông lên đi, lấy đến chiếc chìa khóa.
Mặt trời dần dần lặn xuống, phía chân trời chỉ còn lại chút son hồng thản nhiên, mặt cỏ trước mắt được phủ thêm một tầng màu sắc, rực rỡ lóa mắt.
Nàng nâng má, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm cảnh vật trước mắt, một chiếc Lamborghini đột ngột rẽ phải, mãi đến khi cửa xe mở ra, nàng mới chú ý tới, thân ảnh một người cao lớn đã thong thả trầm ổn bước đến. Nguy rồi, không đợi được dì Tần, hắn đã trở về trước. Nàng không biết làm sao đứng lên, cúi đầu nhìn mũi chân.
Bước chân hắn không hề dừng lại, trực tiếp lướt qua, lên bậc cửa, đi thẳng vào phòng khách. Không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, con ngươi tối đen đảo qua thân ảnh xinh đẹp vẫn đứng chôn chân ở bậc cửa, hơi hơi nhếch mày: "Đứng ở nơi đó làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tôi mời em tiến vào?"
Nàng nháy mắt ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt hơi tức giận của hắn, vội vàng chạy vào.
Đổi xong giày, nhìn thấy thân ảnh hắn xuyên qua phòng khách, nháy mắt sẽ lên lầu, nàng vội vàng lên tiếng: "Cái kia, xin đợi một chút. Cái kia..."
Hắn không dừng lại, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng bỏ xuống một câu: "Có chuyện gì vào phòng tôi nói".
Nghe thấy hai từ mẫn cảm, lòng của nàng đột nhiên kinh hoàng mãnh liệt, thấy hắn vài bước nữa sẽ không thấy người, cúi đầu thở dài, lê bước chân nặng ngàn cân đi lên.
Tiếng đàn dương cầm thanh thúy hoa lệ phát ra từ căn phòng, nàng do dự một hồi, nhẹ nhàng đi vào, ánh mắt đột nhiên chạm phải con ngươi đen thâm thúy mà u ám của hắn.
"Em không mua thứ đó?"
"Tôi không có chìa khóa". Nàng hơi cắn môi, hắn căn bản cũng không nói rõ ràng thứ đó là gì, lại thêm việc nàng không quen thuộc bài trí trong phòng hắn, sao có khả năng biết.
"Tôi không tin em không biết gặp bác Vương hoặc dì Tần lấy chìa khóa".
Hắn cười nhạo một tiếng, một phen rút caravat ra, "Hiện tại em phải lập tức đi mua".
Nàng nhìn khuôn mặt nhuộm vẻ u ám của hắn, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Anh rất vội vã dùng sao? Có thể hay không đêm nay trước không cần hút thuốc, ngày mai tôi..."
"Ai nói với em là thuốc lá?" Hắn lạnh lùng cắt đứt lời nàng, chỉ chỉ vào tủ đầu giường, "Tôi muốn em mua thứ gì đến giờ em còn không hiểu?"
Nàng nghi hoặc đi đến nhìn xuống, nhìn thấy mấy chữ trên cái hộp nhỏ xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, thì ra là... Áo mưa. "Nếu em cảm thấy đêm nay có thể chấp nhận, tôi không ngại, em ngày mai bắt đầu uống thuốc". Hắn cởi áo khoác ra, ném lên giường, hai tay đặt ở bên hông châm biếm nhìn nàng. "Tôi, tôi bây giờ đi". Nàng cúi đầu buồn bã nói, hận mặt đất không thể nứt ra một khe để chính mình rơi xuống đi.
Đi như chạy trốn khỏi biệt thự, một cơn gió lạnh thổi tới, nàng quay lại nhìn căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, thở dài một hơi, người này cũng là, thứ đó cũng muốn nàng đi mua. Hai mươi năm sinh mệnh ngắn ngủi của nàng, chưa bao giờ ngượng ngùng thế này, nàng vỗ vỗ hai má nóng bừng, bước nhanh đến cửa hàng tiện lợi đối diện.
Bình luận truyện