Bổ Thiên Ký
Chương 127: Đại khai sát giới
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
La Thần lần theo một sợi linh khí mỏng manh, bay như tên bắn từ cấm địa sau núi đến.
Thịnh Dĩ Ninh rời khỏi đầm rồng, ra đón ở hang đá, chặn đường đi của La Thần, ông ta cười lạnh nói: “La Thần, ngươi là đệ tử của Long Hổ Môn, nhìn thấy Môn chủ còn không mau quỳ xuống?”
Năm tháng không gặp, La Thần đã cao lớn hơn không ít. Vai lưng rộng, mái tóc đen tung bay, mày sắc như đao, nhìn qua như chạm tóc mai. Đường nét gương mặt như được đẽo gọt, làm tăng thêm sự tinh xảo sâu sắc. Chỉ là đáy mắt mờ mịt cuồn cuộn huyết khí, đôi con ngươi đỏ thẫm,3nhìn qua có phần khiến người ta sợ hãi.
“Ta chỉ hỏi một câu. Cháu gái của ta đang ở đâu?” La Thần không hề để Thịnh Dĩ Ninh vào mắt, y chỉ đằng đằng sát khí đứng đó mà hỏi.
Thịnh Dĩ Ninh cười lớn lắc đầu, rút thanh kiếm dài trong tay ra, rồi nói với La Thần: “Cháu gái của ngươi đã đem tế cho Long Thần rồi. Ngươi đi xuống âm ti địa ngục mà tìm nó!” Nói xong, tay phải của ông ta bắt lấy kiếm quyết*, miệng lẩm bẩm mấy tiếng, thanh kiếm dài trong tay ông ta liền phóng ra khỏi tay, bay thẳng đến trước ngực La Thần.
* Kiếm quyết: Là một quyết đặc biệt0của đạo thuật Mao Sơn.
Nghe thấy lời nói của Thịnh Dĩ Ninh, La Thần vô cùng phẫn nộ. Y đứng bất động tại đó, như thể không hề trông thấy có một thanh phi kiếm đang đâm thẳng đến trước ngực mình!
Thịnh Dĩ Ninh cười lạnh. Chẳng qua cũng chỉ mới Kết Đan mà thôi, sao có thể bì được với một tu sĩ Kim Đan trung kỳ như mình!
Ai mà ngờ được lúc thanh phi kiếm đó sắp đâm vào ngực của La Thần, thì y liền vung một cánh tay lên, xòe bàn tay ra, dùng tay không bắt lấy thanh kiếm sắc bén. Thanh phi kiếm kia bị nắm trọn lấy, rồi sau đó uốn cong như sợi5mỳ. Nó bị nắm lại thành một đống sắt vụn. La Thần tùy tay ném xuống đất, rồi nhảy lên trước một bước, trầm giọng hỏi: “Ta hỏi lại một lần nữa. Cháu gái của ta đang ở đâu?!”
Thịnh Dĩ Ninh kinh ngạc tới mức miệng không khép lại được. Ông ta là kiếm tu, thanh phi kiếm đó dù không tính là linh kiếm bản mệnh của ông ta, nhưng cũng là một thứ bảo vật phi thường, có thể đạt đến trình độ của pháp bảo hạ cấp. Nhưng lại bị tên Kim Đan sơ kỳ này dùng hai tay không vê nó thành sắt vụn.
Hơn nữa bàn tay trần của y lại không hề hấn gì!
Trong đầu Thịnh4Dĩ Ninh hiện lên một suy nghĩ chẳng lành, nhưng đệ tử môn hạ của ông ta đang ở đằng sau quan sát, nên ông ta không thể tỏ ra yếu đuối được.
Thịnh Dĩ Ninh lùi về phía sau một bước, vẫy tay nói: “Các đệ tử nghe lệnh, bày Tam Tài Kiếm Trận!”
Tam Tài Trận, thiên địa nhân!
Tam Tài Kiếm Trận là kiếm trận có uy lực lớn nhất trong kiếm tu của Long Hổ Môn.
Do sáu tu sĩ Trúc Cơ bày ra, có thể đấu với đại tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
La Thần vẫn không để vào mắt như cũ, y đang muốn tiếp tục truy hỏi Thịnh Dĩ Ninh, thì nhìn thấy mấy đệ tử kia bày9kiếm trận xông lên đánh giết.
La Thần lách mình tiến vào kiếm trận, chạy một vòng bên trong. Y dồn hết sức vào một tay trần, bẻ gãy toàn bộ trường kiếm của sáu đệ tử đó, còn y thì vẫn không bị thương chút nào.
Một đệ tử đột nhiên hét lên chói tai: “Hắn là thể tu! Hắn là thể tu!”
Trong lòng Thịnh Dĩ Ninh nặng trĩu.
Giới tu hành của Ngũ Châu Đại Lục từ xưa đến nay vốn có hai loại truyền thừa. Một loại là Luyện Khí, hay còn gọi là khí tu. Một loại là Luyện Thể, hay gọi là thể tu. Nhưng hàng vạn năm trước, lúc Ma giới xâm lược Nhân giới, mọi người mới phát hiện, thì ra toàn bộ thể tu đều là người trong Ma giới, trở thành nội ứng cho Ma giới xâm lược Nhân giới.
Từ đó lúc tu sĩ Nhân giới liều mạng tranh đấu với yêu nhân Ma giới, đồng thời cũng quét sạch toàn bộ thể tu trong tu sĩ Nhân giới. Không phải là giết hết bọn họ, mà là đuổi họ vào Ma giới. Nói chung từ hàng vạn năm nay, Ngũ Châu Đại Lục không còn xuất hiện thể tu nữa.
Mà dù có thì cũng chỉ dám lén lút tu luyện, chứ không dám rêu rao trước mặt người khác.
Thật ra khí tu của Ngũ Châu Đại Lục đều rõ trong lòng một chuyện. Chính là thể tu có thể giết chết khí tu cùng đẳng cấp trong vài giây. Ví dụ, La Thần bây giờ là Kim Đan sơ kỳ, nếu y là thể tu, thì dù Thịnh Dĩ Ninh là khí tu Kim Đan hậu kỳ, thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của La Thần.
Khí tu và thể tu, từ đầu đã không đội trời chung.
Tên đệ tử đó đã làm Thịnh Dĩ Ninh bừng tỉnh.
“Ngươi vậy mà lại là thể tu?! Tên yêu nhân Ma giới nhà ngươi!” Thịnh Dĩ Ninh hét lớn: “Chém chết yêu nhân Ma giới cho ta! Sẽ có thưởng hậu hĩnh!”
La Thần cười lạnh nói: “Ngươi nói là thể tu thì là thể tu sao? Con mắt nào của ngươi trông thấy ta luyện thể?!” Nói xong, y cướp lấy thanh kiếm bị gãy một nửa từ trong tay của một đệ tử quẳng lên trời, tay phải của y bắt lấy kiếm quyết, điều khiển thanh kiếm gãy bay về phía người Thịnh Dĩ Ninh.
Thịnh Dĩ Ninh lại rút ra một thanh trường kiếm, đối đầu với thanh kiếm gãy của La Thần.
Cả hai người đều dùng linh lực liều mạng với nhau.
Những người khác tại đó thì lại không rõ thế nào.
Chưa ai từng nghe nói thể tu luyện thể có thể điều khiển được kiếm.
Cảnh giới của La Thần dù thấp hơn một bậc, nhưng thanh kiếm gãy của y dường như lại sắc bén hơn.
Giao thủ với thanh trường kiếm của Thịnh Dĩ Ninh mấy hiệp, thanh kiếm gãy của La Thần đột nhiên vút lên trời rồi liên tục chém xuống nhiều lần, chém thanh trường kiếm của Thịnh Dĩ Ninh thành nhiều mảnh nhỏ.
Lúc kiếm tu ngự kiếm, đều phải phân ra một sợi thần thức bám lên thanh trường kiếm.
Thanh kiếm gãy của La Thần chặt gãy thanh trường kiếm của Thịnh Dĩ Ninh, đồng thời cũng chặt đứt sợi thần thức của Thịnh Dĩ Ninh.
Thịnh Dĩ Ninh phun ra một ngụm máu tươi, rồi vội lùi về phía sau.
La Thần lại xông lên phía trước, thu thanh kiếm gãy vào tay, rồi bổ nhào bay đến, vung ngang kiếm chặt đầu của Thịnh Dĩ Ninh.
Thịnh Dĩ Ninh ngã thẳng xuống đất.
“Y giết Môn chủ rồi! Y giết Môn chủ rồi!” Đệ tử của Thịnh Dĩ Ninh kinh hô lên.
Từ xa, các vị trưởng lão, hộ pháp và nghi trượng của Long Hổ Môn đang chạy như bay đến.
Chân La Thần giẫm lên trên xác của Thịnh Dĩ Ninh, con ngươi đỏ ngầu nhìn những người tại chung quanh đó, vẫn là câu hỏi cũ: “Cháu gái của ta đang ở đâu?”
Mấy tên đệ tử đó ngơ ngác nhìn nhau. Có người trong số họ nhìn thấy Mạnh Lâm Chân mang theo một cô gái chạy đi rồi, nhưng cô gái đó trông cao ráo nhỏ nhắn, lại xinh đẹp. Căn bản không phải là cháu gái Vinh Tuệ Khanh chín tuổi đó của La Thần!
“Cháu gái của người sớm đã đem tế Long Thần rồi!” Một tên đệ tử trông thấy các trưởng lão ở xa đang bay tới gần, liền to gan hơn một chút.
La Thần đang rất phẫn nộ, thì bỗng nhiên cảm thấy một tia linh khí chập chờn của Vinh Tuệ Khanh đang kéo đến liên tục từ một nơi nào đó.
Thần sắc của La Thần thoáng thả lỏng, nhìn thấy các trưởng lão đang chạy như bay từ xa tới. Chớp mắt một cái, y nhấc chân đá phần xác cụt đầu của Thịnh Dĩ Ninh về phía các vị trưởng lão, một tay y xách lấy cái đầu của Thịnh Dĩ Ninh, phẫn nộ nói: “Tránh ra! Nếu còn không tránh đường, thì các người sẽ có kết cục như hắn!”
“Ngươi đã giết chết Môn chủ, cũng đã giết chết sư phụ của bọn ta. Chúng ta không thể tránh ra được!” Một tên đệ tử run cầm cập định kéo dài thời gian.
La Thần cười lạnh, quẳng thủ cấp trong tay về phía đám đệ tử đó, sau đó y bay thẳng người lên, nhảy vọt qua đầu bọn chúng rồi chạy như bay về phía động phủ của Thịnh Dĩ Ninh.
Các vị trưởng lão và hộ pháp của Long Hổ Môn đuổi kịp La Thần ở trước động phủ của Thịnh Dĩ Ninh, họ ngăn y lại nói: “Sao ngươi có thể khi sư diệt tổ?!”
La Thần chắp tay sau lưng, kiên cường nói: “Hắn cũng xứng làm bề trên của ta?! Một tên tiểu nhân nham hiểm, dựa vào việc giết đệ tử môn phái của mình để ngồi lên vị trí Môn chủ. Mấy người các ngươi đều là kẻ ngốc, kẻ mù, kẻ điếc hay sao? Lẽ nào các người không nhìn ra chuyện yêu thú tập kích giữa đêm nửa năm trước là như thế nào ư?”
La Thần bị Trương Lữ Y nhốt tại cấm chế sau núi năm tháng, sau này lại bị Thịnh Dĩ Ninh gia trì trận pháp. Nên sớm đã hiểu ra rất nhiều chuyện ở trong đó, đặc biệt là chuyện yêu thú tập kích giữa đêm ngày hôm ấy.
Sau khi Vinh Tuệ Khanh bị đưa vào đầm rồng, bên trong Long Hổ Môn lại phát sinh thêm vài chuyện, khiến cho mấy vị tu sĩ bậc cao của Long Hổ Môn bắt đầu hoài nghi cảnh tượng mà mình thấy lúc đầu. Thượng trưởng lão là một trong số đó.
Đặc biệt là cùng ngày mà Vinh Tuệ Khanh bị đưa vào đầm rồng hôm ấy, quyền Môn chủ Trương Lữ Y cũng bị hại. Dù Thịnh Dĩ Ninh nói Vinh Tuệ Khanh đối diện với cái chết nên làm loạn, nhưng bọn họ đều không tin một tu sĩ giai đoạn Luyện Khí có đủ khả năng giết chết tu sĩ Trúc Cơ, hơn nữa tu sĩ Luyện Khí đó còn đang dưới tình trạng suy yếu. Ông cũng nghi ngờ Thịnh Dĩ Ninh, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ. Hiện tại nghe La Thần nói như vậy, Thượng trưởng lão chột dạ, thở dài nói: “Lang Hoán Bảo Kính của Tiểu Mạnh đã mở ra cho chúng ta thấy nguyên nhân kết quả. Thực sự là cháu gái Vinh Tuệ Khanh của ngươi đã đưa yêu thú vào, sau đó dẫn chúng đi đến động phủ của lão Môn chủ.”
Các trưởng lão và hộ pháp khác cũng gật đầu lia lịa.
La Thần nhíu chặt lông mày, hỏi lại: “Lang Hoán Bảo Kính là cái gì?”
Thượng trưởng lão mới nhớ ra, lúc họ xử lý Vinh Tuệ Khanh, Trương Lữ Y đã lừa nhốt La Thần vào trong cấm chế. Nên họ không nén nổi có chút khó xử kể lại chuyện lúc đó một lượt.
La Thần càng thêm tức giận, y giơ thanh kiếm gãy chĩa về phía các trưởng lão của Long Hổ Môn, nói: “… Các người… các người thế mà lại trơ mắt nhìn một cô nhóc chín tuổi bị vu oan đến nước đó, lại còn đưa con bé vào sầm rồng?!”
Y nhớ lại sợi linh khí như có như không mà mình vừa cảm nhận thấy, thì vành mắt đều đỏ cả lên. Không phải là con bé đã chết rồi, sau đó linh hồn quay về báo tin cho y đấy chứ?
Vừa nghĩ đến cô nhóc thông minh đó rất có khả năng đã hồn vía lên mây, lồng ngực La Thần đau đớn. Lúc y lại ngẩng đầu lên hai con ngươi đã đỏ ngầu.
Thượng trưởng lão thất kinh, hỏi: “Mắt của ngươi bị làm sao vậy?”
La Thần để kiếm ngang trước ngực, y nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta muốn mạng của các người!” Y bay người lên không, rút kiếm chém giết điên cuồng.
Các trưởng lão của Long Hổ Môn cuống cuồng nghênh chiến, từng người đều lấy pháp khí tâm đắc của mình ra.
Thượng trưởng lão cảm thấy bất thường, truyền âm nói với các vị trưởng lão khác: “Chuyện này có chỗ kỳ lạ. Mọi người phải khắc chế, tránh mũi nhọn trước, để hắn qua đi.”
Thế phát cuồng như mãnh hổ của La Thần cũng khiến cho các trưởng lão Kim Đan có hơi sợ hãi, đều nhao nhao thuận nước đẩy thuyền, nói liên thanh: “Chúng ta nghe lời của Thượng trưởng lão!” Rồi nhanh chóng nhường đường.
La Thần giết sạch sẽ đám đệ tử của Thịnh Dĩ Ninh chặn đường y, rồi mới chạy như bay về phía có luồng linh khí tập trung.
Vinh Tuệ Khanh bị Mạnh Lâm Chân mang đến động phủ của Thịnh Dĩ Ninh, cô luôn nhắm mắt không nói một lời nào với y cả. Mạnh Lâm Chân chậm rãi đi đi lại lại trong động phủ của Thịnh Dĩ Ninh. Y suy nghĩ một lúc lâu rồi quyết định nói với Vinh Tuệ Khanh: “Xin lỗi. Không luyện ngươi thành con rối, thì ta không thể yên tâm hoàn toàn được.”
La Thần lần theo một sợi linh khí mỏng manh, bay như tên bắn từ cấm địa sau núi đến.
Thịnh Dĩ Ninh rời khỏi đầm rồng, ra đón ở hang đá, chặn đường đi của La Thần, ông ta cười lạnh nói: “La Thần, ngươi là đệ tử của Long Hổ Môn, nhìn thấy Môn chủ còn không mau quỳ xuống?”
Năm tháng không gặp, La Thần đã cao lớn hơn không ít. Vai lưng rộng, mái tóc đen tung bay, mày sắc như đao, nhìn qua như chạm tóc mai. Đường nét gương mặt như được đẽo gọt, làm tăng thêm sự tinh xảo sâu sắc. Chỉ là đáy mắt mờ mịt cuồn cuộn huyết khí, đôi con ngươi đỏ thẫm,3nhìn qua có phần khiến người ta sợ hãi.
“Ta chỉ hỏi một câu. Cháu gái của ta đang ở đâu?” La Thần không hề để Thịnh Dĩ Ninh vào mắt, y chỉ đằng đằng sát khí đứng đó mà hỏi.
Thịnh Dĩ Ninh cười lớn lắc đầu, rút thanh kiếm dài trong tay ra, rồi nói với La Thần: “Cháu gái của ngươi đã đem tế cho Long Thần rồi. Ngươi đi xuống âm ti địa ngục mà tìm nó!” Nói xong, tay phải của ông ta bắt lấy kiếm quyết*, miệng lẩm bẩm mấy tiếng, thanh kiếm dài trong tay ông ta liền phóng ra khỏi tay, bay thẳng đến trước ngực La Thần.
* Kiếm quyết: Là một quyết đặc biệt0của đạo thuật Mao Sơn.
Nghe thấy lời nói của Thịnh Dĩ Ninh, La Thần vô cùng phẫn nộ. Y đứng bất động tại đó, như thể không hề trông thấy có một thanh phi kiếm đang đâm thẳng đến trước ngực mình!
Thịnh Dĩ Ninh cười lạnh. Chẳng qua cũng chỉ mới Kết Đan mà thôi, sao có thể bì được với một tu sĩ Kim Đan trung kỳ như mình!
Ai mà ngờ được lúc thanh phi kiếm đó sắp đâm vào ngực của La Thần, thì y liền vung một cánh tay lên, xòe bàn tay ra, dùng tay không bắt lấy thanh kiếm sắc bén. Thanh phi kiếm kia bị nắm trọn lấy, rồi sau đó uốn cong như sợi5mỳ. Nó bị nắm lại thành một đống sắt vụn. La Thần tùy tay ném xuống đất, rồi nhảy lên trước một bước, trầm giọng hỏi: “Ta hỏi lại một lần nữa. Cháu gái của ta đang ở đâu?!”
Thịnh Dĩ Ninh kinh ngạc tới mức miệng không khép lại được. Ông ta là kiếm tu, thanh phi kiếm đó dù không tính là linh kiếm bản mệnh của ông ta, nhưng cũng là một thứ bảo vật phi thường, có thể đạt đến trình độ của pháp bảo hạ cấp. Nhưng lại bị tên Kim Đan sơ kỳ này dùng hai tay không vê nó thành sắt vụn.
Hơn nữa bàn tay trần của y lại không hề hấn gì!
Trong đầu Thịnh4Dĩ Ninh hiện lên một suy nghĩ chẳng lành, nhưng đệ tử môn hạ của ông ta đang ở đằng sau quan sát, nên ông ta không thể tỏ ra yếu đuối được.
Thịnh Dĩ Ninh lùi về phía sau một bước, vẫy tay nói: “Các đệ tử nghe lệnh, bày Tam Tài Kiếm Trận!”
Tam Tài Trận, thiên địa nhân!
Tam Tài Kiếm Trận là kiếm trận có uy lực lớn nhất trong kiếm tu của Long Hổ Môn.
Do sáu tu sĩ Trúc Cơ bày ra, có thể đấu với đại tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
La Thần vẫn không để vào mắt như cũ, y đang muốn tiếp tục truy hỏi Thịnh Dĩ Ninh, thì nhìn thấy mấy đệ tử kia bày9kiếm trận xông lên đánh giết.
La Thần lách mình tiến vào kiếm trận, chạy một vòng bên trong. Y dồn hết sức vào một tay trần, bẻ gãy toàn bộ trường kiếm của sáu đệ tử đó, còn y thì vẫn không bị thương chút nào.
Một đệ tử đột nhiên hét lên chói tai: “Hắn là thể tu! Hắn là thể tu!”
Trong lòng Thịnh Dĩ Ninh nặng trĩu.
Giới tu hành của Ngũ Châu Đại Lục từ xưa đến nay vốn có hai loại truyền thừa. Một loại là Luyện Khí, hay còn gọi là khí tu. Một loại là Luyện Thể, hay gọi là thể tu. Nhưng hàng vạn năm trước, lúc Ma giới xâm lược Nhân giới, mọi người mới phát hiện, thì ra toàn bộ thể tu đều là người trong Ma giới, trở thành nội ứng cho Ma giới xâm lược Nhân giới.
Từ đó lúc tu sĩ Nhân giới liều mạng tranh đấu với yêu nhân Ma giới, đồng thời cũng quét sạch toàn bộ thể tu trong tu sĩ Nhân giới. Không phải là giết hết bọn họ, mà là đuổi họ vào Ma giới. Nói chung từ hàng vạn năm nay, Ngũ Châu Đại Lục không còn xuất hiện thể tu nữa.
Mà dù có thì cũng chỉ dám lén lút tu luyện, chứ không dám rêu rao trước mặt người khác.
Thật ra khí tu của Ngũ Châu Đại Lục đều rõ trong lòng một chuyện. Chính là thể tu có thể giết chết khí tu cùng đẳng cấp trong vài giây. Ví dụ, La Thần bây giờ là Kim Đan sơ kỳ, nếu y là thể tu, thì dù Thịnh Dĩ Ninh là khí tu Kim Đan hậu kỳ, thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của La Thần.
Khí tu và thể tu, từ đầu đã không đội trời chung.
Tên đệ tử đó đã làm Thịnh Dĩ Ninh bừng tỉnh.
“Ngươi vậy mà lại là thể tu?! Tên yêu nhân Ma giới nhà ngươi!” Thịnh Dĩ Ninh hét lớn: “Chém chết yêu nhân Ma giới cho ta! Sẽ có thưởng hậu hĩnh!”
La Thần cười lạnh nói: “Ngươi nói là thể tu thì là thể tu sao? Con mắt nào của ngươi trông thấy ta luyện thể?!” Nói xong, y cướp lấy thanh kiếm bị gãy một nửa từ trong tay của một đệ tử quẳng lên trời, tay phải của y bắt lấy kiếm quyết, điều khiển thanh kiếm gãy bay về phía người Thịnh Dĩ Ninh.
Thịnh Dĩ Ninh lại rút ra một thanh trường kiếm, đối đầu với thanh kiếm gãy của La Thần.
Cả hai người đều dùng linh lực liều mạng với nhau.
Những người khác tại đó thì lại không rõ thế nào.
Chưa ai từng nghe nói thể tu luyện thể có thể điều khiển được kiếm.
Cảnh giới của La Thần dù thấp hơn một bậc, nhưng thanh kiếm gãy của y dường như lại sắc bén hơn.
Giao thủ với thanh trường kiếm của Thịnh Dĩ Ninh mấy hiệp, thanh kiếm gãy của La Thần đột nhiên vút lên trời rồi liên tục chém xuống nhiều lần, chém thanh trường kiếm của Thịnh Dĩ Ninh thành nhiều mảnh nhỏ.
Lúc kiếm tu ngự kiếm, đều phải phân ra một sợi thần thức bám lên thanh trường kiếm.
Thanh kiếm gãy của La Thần chặt gãy thanh trường kiếm của Thịnh Dĩ Ninh, đồng thời cũng chặt đứt sợi thần thức của Thịnh Dĩ Ninh.
Thịnh Dĩ Ninh phun ra một ngụm máu tươi, rồi vội lùi về phía sau.
La Thần lại xông lên phía trước, thu thanh kiếm gãy vào tay, rồi bổ nhào bay đến, vung ngang kiếm chặt đầu của Thịnh Dĩ Ninh.
Thịnh Dĩ Ninh ngã thẳng xuống đất.
“Y giết Môn chủ rồi! Y giết Môn chủ rồi!” Đệ tử của Thịnh Dĩ Ninh kinh hô lên.
Từ xa, các vị trưởng lão, hộ pháp và nghi trượng của Long Hổ Môn đang chạy như bay đến.
Chân La Thần giẫm lên trên xác của Thịnh Dĩ Ninh, con ngươi đỏ ngầu nhìn những người tại chung quanh đó, vẫn là câu hỏi cũ: “Cháu gái của ta đang ở đâu?”
Mấy tên đệ tử đó ngơ ngác nhìn nhau. Có người trong số họ nhìn thấy Mạnh Lâm Chân mang theo một cô gái chạy đi rồi, nhưng cô gái đó trông cao ráo nhỏ nhắn, lại xinh đẹp. Căn bản không phải là cháu gái Vinh Tuệ Khanh chín tuổi đó của La Thần!
“Cháu gái của người sớm đã đem tế Long Thần rồi!” Một tên đệ tử trông thấy các trưởng lão ở xa đang bay tới gần, liền to gan hơn một chút.
La Thần đang rất phẫn nộ, thì bỗng nhiên cảm thấy một tia linh khí chập chờn của Vinh Tuệ Khanh đang kéo đến liên tục từ một nơi nào đó.
Thần sắc của La Thần thoáng thả lỏng, nhìn thấy các trưởng lão đang chạy như bay từ xa tới. Chớp mắt một cái, y nhấc chân đá phần xác cụt đầu của Thịnh Dĩ Ninh về phía các vị trưởng lão, một tay y xách lấy cái đầu của Thịnh Dĩ Ninh, phẫn nộ nói: “Tránh ra! Nếu còn không tránh đường, thì các người sẽ có kết cục như hắn!”
“Ngươi đã giết chết Môn chủ, cũng đã giết chết sư phụ của bọn ta. Chúng ta không thể tránh ra được!” Một tên đệ tử run cầm cập định kéo dài thời gian.
La Thần cười lạnh, quẳng thủ cấp trong tay về phía đám đệ tử đó, sau đó y bay thẳng người lên, nhảy vọt qua đầu bọn chúng rồi chạy như bay về phía động phủ của Thịnh Dĩ Ninh.
Các vị trưởng lão và hộ pháp của Long Hổ Môn đuổi kịp La Thần ở trước động phủ của Thịnh Dĩ Ninh, họ ngăn y lại nói: “Sao ngươi có thể khi sư diệt tổ?!”
La Thần chắp tay sau lưng, kiên cường nói: “Hắn cũng xứng làm bề trên của ta?! Một tên tiểu nhân nham hiểm, dựa vào việc giết đệ tử môn phái của mình để ngồi lên vị trí Môn chủ. Mấy người các ngươi đều là kẻ ngốc, kẻ mù, kẻ điếc hay sao? Lẽ nào các người không nhìn ra chuyện yêu thú tập kích giữa đêm nửa năm trước là như thế nào ư?”
La Thần bị Trương Lữ Y nhốt tại cấm chế sau núi năm tháng, sau này lại bị Thịnh Dĩ Ninh gia trì trận pháp. Nên sớm đã hiểu ra rất nhiều chuyện ở trong đó, đặc biệt là chuyện yêu thú tập kích giữa đêm ngày hôm ấy.
Sau khi Vinh Tuệ Khanh bị đưa vào đầm rồng, bên trong Long Hổ Môn lại phát sinh thêm vài chuyện, khiến cho mấy vị tu sĩ bậc cao của Long Hổ Môn bắt đầu hoài nghi cảnh tượng mà mình thấy lúc đầu. Thượng trưởng lão là một trong số đó.
Đặc biệt là cùng ngày mà Vinh Tuệ Khanh bị đưa vào đầm rồng hôm ấy, quyền Môn chủ Trương Lữ Y cũng bị hại. Dù Thịnh Dĩ Ninh nói Vinh Tuệ Khanh đối diện với cái chết nên làm loạn, nhưng bọn họ đều không tin một tu sĩ giai đoạn Luyện Khí có đủ khả năng giết chết tu sĩ Trúc Cơ, hơn nữa tu sĩ Luyện Khí đó còn đang dưới tình trạng suy yếu. Ông cũng nghi ngờ Thịnh Dĩ Ninh, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ. Hiện tại nghe La Thần nói như vậy, Thượng trưởng lão chột dạ, thở dài nói: “Lang Hoán Bảo Kính của Tiểu Mạnh đã mở ra cho chúng ta thấy nguyên nhân kết quả. Thực sự là cháu gái Vinh Tuệ Khanh của ngươi đã đưa yêu thú vào, sau đó dẫn chúng đi đến động phủ của lão Môn chủ.”
Các trưởng lão và hộ pháp khác cũng gật đầu lia lịa.
La Thần nhíu chặt lông mày, hỏi lại: “Lang Hoán Bảo Kính là cái gì?”
Thượng trưởng lão mới nhớ ra, lúc họ xử lý Vinh Tuệ Khanh, Trương Lữ Y đã lừa nhốt La Thần vào trong cấm chế. Nên họ không nén nổi có chút khó xử kể lại chuyện lúc đó một lượt.
La Thần càng thêm tức giận, y giơ thanh kiếm gãy chĩa về phía các trưởng lão của Long Hổ Môn, nói: “… Các người… các người thế mà lại trơ mắt nhìn một cô nhóc chín tuổi bị vu oan đến nước đó, lại còn đưa con bé vào sầm rồng?!”
Y nhớ lại sợi linh khí như có như không mà mình vừa cảm nhận thấy, thì vành mắt đều đỏ cả lên. Không phải là con bé đã chết rồi, sau đó linh hồn quay về báo tin cho y đấy chứ?
Vừa nghĩ đến cô nhóc thông minh đó rất có khả năng đã hồn vía lên mây, lồng ngực La Thần đau đớn. Lúc y lại ngẩng đầu lên hai con ngươi đã đỏ ngầu.
Thượng trưởng lão thất kinh, hỏi: “Mắt của ngươi bị làm sao vậy?”
La Thần để kiếm ngang trước ngực, y nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta muốn mạng của các người!” Y bay người lên không, rút kiếm chém giết điên cuồng.
Các trưởng lão của Long Hổ Môn cuống cuồng nghênh chiến, từng người đều lấy pháp khí tâm đắc của mình ra.
Thượng trưởng lão cảm thấy bất thường, truyền âm nói với các vị trưởng lão khác: “Chuyện này có chỗ kỳ lạ. Mọi người phải khắc chế, tránh mũi nhọn trước, để hắn qua đi.”
Thế phát cuồng như mãnh hổ của La Thần cũng khiến cho các trưởng lão Kim Đan có hơi sợ hãi, đều nhao nhao thuận nước đẩy thuyền, nói liên thanh: “Chúng ta nghe lời của Thượng trưởng lão!” Rồi nhanh chóng nhường đường.
La Thần giết sạch sẽ đám đệ tử của Thịnh Dĩ Ninh chặn đường y, rồi mới chạy như bay về phía có luồng linh khí tập trung.
Vinh Tuệ Khanh bị Mạnh Lâm Chân mang đến động phủ của Thịnh Dĩ Ninh, cô luôn nhắm mắt không nói một lời nào với y cả. Mạnh Lâm Chân chậm rãi đi đi lại lại trong động phủ của Thịnh Dĩ Ninh. Y suy nghĩ một lúc lâu rồi quyết định nói với Vinh Tuệ Khanh: “Xin lỗi. Không luyện ngươi thành con rối, thì ta không thể yên tâm hoàn toàn được.”
Bình luận truyện