Bổ Thiên Ký
Chương 370: Vạch sinh mệnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vinh Tuệ Khanh cắn răng, sau đó quyết tâm nói: “Ta muốn trở lại quá khứ, muốn cứu cha mẹ ta, còn có ông nội của ta...”
Thoáng chốc Thánh tử và Thánh nữ đều trở nên trầm mặc.
Cha mẹ và ông nội của Vinh Tuệ Khanh đều có quan hệ với thần điện Quang Minh.
Thánh tử đời trước Vinh Hòa Phi và Thánh nữ đời trước Quản Phượng Nữ chính là cha mẹ của Vinh Tuệ Khanh.
Mà ông nội của Vinh Tuệ Khanh - Vinh Tinh Hoằng chính là người sáng tạo trận pháp vô cùng kiệt xuất ngàn năm có một của thần điện Quang Minh, đồng thời ông ấy còn tinh thông tính quẻ, là một cao thủ bói toán.
Chính ba người này đã tự tay giao Vinh Tuệ Khanh lúc đó còn đang quấn tã cho Thánh3tử chăm sóc.
“Người làm sao cứu bọn họ?” Thánh tử đề cao giọng, nghiêm túc hỏi: “Người có biết, quy tắc đầu tiên trong ba quy tắc khi trở về quá khứ là gì không?”
Vinh Tuệ Khanh nói dứt khoát: “Điều một, người đã chết việc đã qua thì đều không thể thay đổi, không thể làm trái.” Nói cách khác, nếu như người đó đã chết, thì ngươi không thể quay về thời điểm trước khi kẻ đó chết để ngăn chặn sự việc. Nếu như ngươi thay đổi vận mệnh của kẻ đó, giúp hắn thoát khỏi cái chết, thì tương lai sẽ chuyển biến càng tệ hơn nữa. Mà điều tệ nhất là những thay đổi đó sẽ đổ ập vào người quay về quá khứ, thay đổi số mệnh của kẻ đó.
Sắc mặt của Thánh tử0dịu lại một ít, gật đầu nói: “Nếu như người biết rõ như vậy, thì người định cứu bọn họ bằng cách nào?”
Vinh Tuệ Khanh chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Ta không thể thay đổi được sự sống chết của họ ở thế gian này, nhưng sau khi họ chết, ta có thể đưa bọn họ đến không gian khác để tiếp tục sống.” Cô sẽ đưa hồn phách của họ trả về thân thể, sau đó đưa họ tới một thế giới khác là được.
Thánh nữ cảm thấy ý nghĩ này của Vinh Tuệ Khanh quá kỳ lạ, lo lắng nói: “Nhưng mà con người sau khi chết đi, hồn phách của họ sẽ phải vào Lục Đạo Luân Hồi. Những hồn phách không vào Lục Đạo Luân Hồi đều sẽ phải chịu sự trừng phạt của5luật trời. Dù cho con đã là Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn, cũng không thể nào chống đỡ nổi sự trừng phạt từ luật trời đâu.”
Giọng nói của Vinh Tuệ Khanh có chút kích động, hai mắt sáng ngời, nhìn Thánh tử hỏi: “Có loại pháp bảo nào có thể trốn được quy tắc của luật trời không?”
Thánh tử nhíu mày suy nghĩ, một lúc lâu mới lên tiếng: “Có, nhưng mà những pháp bảo này đều đã biến mất rồi.”
Thánh nữ nói theo: “Theo như ta được biết, pháp bảo lợi hại nhất chính là một nhánh Hỗn Độn Thanh Liên được sinh ra từ thân Hỗn Độn Thanh Liên khi trời đất vừa hình thành. Đương nhiên, bản lĩnh của nó sẽ không bằng được Hỗn Độn Thanh Liên thời đầu, nhưng công dụng lợi hại4nhất của nó là có thể che giấu thiên cơ, làm nhiễu loạn phán xét thiện ác của luật trời, quấy rối Lục Đạo Luân Hồi.”
Vinh Tuệ Khanh nhận được xác nhận từ Thánh nữ và Thánh tử thì càng thêm nóng lòng, hai mắt lóe sáng, chắp tay hỏi: “Ta phải làm sao để có thể quay về quá khứ? Làm sao để quay lại đúng thời điểm mà ta muốn? Ta muốn phá vỡ được không gian, nghịch chuyển thời gian thì phải làm thế nào?” Nói xong, Vinh Tuệ Khanh lại nghĩ tới một chuyện, tò mò hỏi: “Tu sĩ Hóa Thần có thể trở lại quá khứ, vậy có thể tiến đến tương lai không?”
Thánh nữ và Thánh tử cùng lắc đầu: “Không thể. Nghe nói ngay cả đại thần Bàn Cổ từ thời mới khai9thiên lập địa cũng không thể tiến tới tương lai.”
Vinh Tuệ Khanh thấy rất đáng tiếc, nhưng mà đối với cô mà nói thì việc có thể trở lại quá khứ đã đủ rồi.
“Vậy phải làm như thế nào mới có thể trở lại quá khứ?” Vinh Tuệ Khanh hỏi lại một lần nữa.
Thánh tử nhìn Thánh nữ.
Thánh nữ suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu nói: “Ta dạy cho con.”
Thánh tử cười nói: “Ngươi bẩm sinh đã có thể tự đi vào những loại không gian khác nhau thì làm sao có thể dạy được người chứ? Để cho ta dạy thì hơn.”
Vinh Tuệ Khanh nghĩ tới việc sắp được gặp lại cha mẹ và ông nội của mình thì rất là vui vẻ, kích động nói: “Dì Thánh nữ, người cùng con trở về được không? Có thể gặp lại mẹ con một lần đó.” Mẹ của cô chính là tỷ tỷ ruột của Thánh nữ.
Thánh nữ có chút tiếc nuối, lắc đầu nói: “Không được. Nếu như con dẫn theo ta cùng nhau quay lại, thì con cũng chỉ có thể trở về lần đầu tiên ta và con gặp lại thôi. Nếu như kéo theo ta, con không thể đi đến khoảng thời gian khác nữa.”
Vinh Tuệ Khanh vắc óc suy nghĩ một hồi thì mới hiểu được. Hóa ra cái dị năng xé rách không gian, quay về quá khứ này cũng không phải muốn trở về lúc nào thì có thể trở về lúc đấy, mà phải là khoảng thời gian đã từng xuất hiện trong quá khứ của người đó.
Nói tóm lại là chỉ có thể trở lại khoảng thời gian bản thân đã trải qua mà thôi. Những khoảng thời gian không thuộc về cuộc đời của mình thì bản thân không thể nào chạm tới được.
Vinh Tuệ Khanh nghe đến mức say mê. Dù sao cô cũng không có hứng thú với sinh mệnh của những người khác, cô chỉ muốn trở lại quá khứ, dựa theo tâm nguyện của cô, cứu người nhà mà thôi.
“Vậy ta tự mình trở về, xin Thánh nữ và Thánh tử chỉ dạy cho.” Vinh Tuệ Khanh ôm quyền trịnh trọng nói.
Thánh nữ và Thánh tử vội vàng khom người đáp: “Không dám. Chủ thượng khách sao rồi.”
Hai người dẫn Vinh Tuệ Khanh vào đại sảnh của một tầng trống trải bên trong tháp Thông Thiên.
Trong đại sảnh có một cối xay đỏ như máu, cao khoảng chừng hơn một mét, đường kính rộng hơn hai mét.
“Để quay lại đúng khoảng thời gian mà người muốn thì trước hết phải làm cho người một cái vạch sinh mệnh.” Thánh tử nói xong liền bảo Vinh Tuệ Khanh đứng lên cái cối xay đỏ như máu kia.
“Thả lỏng tinh thần, không cần phản kháng.” Thánh tử nói xong liền thả ra một luồng linh lực về phía cối xay.
Cối xay chuyển động.
Vinh Tuệ Khanh nhún chân nhảy lên, đứng trên chấm tròn chính giữa cối xay.
Chấm tròn kia là một mặt phẳng có đường kính khoảng một mét, cối xay chung quanh nó đều xoay tròn, chỉ có vị trí này vẫn yên lặng không đổi.
Vinh Tuệ Khanh nhắm mắt lại, thả lỏng thần thức.
Cối xay đỏ xoay chuyển càng lúc càng nhanh, sau đó có vô số bóng dáng hư ảo nhanh chóng dâng lên từ phía trên cối xay, có bóng người, các loại động vật, có bóng thực vật, còn có sông núi nước non, đình đài lầu các, nhà tranh thấp bé, động phủ cao lớn, xuất hiện thoáng qua trước mắt Thánh nữ và Thánh tử, như một cơn lốc xoay tròn không ngừng trên cối xay. Toàn bộ cơ thể Vinh Tuệ Khanh đứng ở giữa cối xay bị từng lớp bóng dáng xám xịt như lốc xoáy bao vây kín tới mức không còn kẽ hở.
Thánh nữ và Thánh tử đều biết, đây là do cối xay đỏ đang đọc về quá trình sinh mệnh của Vinh Tuệ Khanh, sau đó sẽ làm một cái vạch sinh mệnh chính xác nhất. Dựa vào vạch sinh mệnh này, Vinh Tuệ Khanh có thể trở về bất kỳ khoảng thời gian nào trong sinh mệnh của cô.
Chỉ tiếc là cho dù có trở lại quá khứ thì cô cũng chỉ có thể là một người ngoài cuộc trong sinh mệnh của mình mà thôi, cô không thể, cũng không có cách nào trợ giúp sinh mệnh nhỏ bé đó của mình.
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy thời gian trôi qua rất dài, nhưng trên thực tế thì mới chỉ qua thời gian một chốc mà thôi, những bóng dáng vây quanh cô vẫn không ngừng xoay tròn, che lấp cô đến khi không nhìn thấy, chuyển động của cối xay cũng chậm dần lại.
Đinh!
Một tiếng vang nhỏ vang lên, một cái đồng hồ cát xinh xắn trong suốt như thủy tinh xuất hiện ở trước mặt Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh vươn tay ra, nhẹ nhàng bắt lấy chiếc đồng hồ cát.
Đây chính là vạch đo sinh mệnh mà cối xay đỏ làm cho cô.
Vinh Tuệ Khanh cười, bước xuống từ cối xay, hỏi: “Chẳng lẽ toàn bộ tu sĩ Hóa Thần muốn trở về quá khứ đều phải tới thần điện Quang Minh làm vạch đo sinh mệnh sao?”
Thánh tử lắc đầu: “Không phải toàn bộ, chỉ có một phần thôi. Cũng có một vài tu sĩ Hóa Thần tự tin vào năng lực của bản thân nên tự ý phá vỡ không gian, trở lại khoảng thời gian đã qua trong sinh mệnh của bọn họ, rồi vĩnh viễn ở lại nơi đó. Bọn họ biến mất tại khe hở của không gian và thời gian, đồng thời cũng thay đổi hiện tại, mọi người sẽ không nhớ ra được là đã từng có những tu sĩ Hoá Thần này. Vậy nên suốt một vạn năm qua, mọi người đều nói Tư An của tông môn đỉnh cấp chính là tu sĩ duy nhất thăng cấp tới Hóa Thần, nhưng thực ra trước hắn cũng đã có một vài tu sĩ Hóa Thần rồi, nhưng bọn họ đều vội vàng trở lại quá khứ, không biết định làm cái gì, cuối cùng khiến bản thân biến mất luôn.”
Vinh Tuệ Khanh nhíu mày, cảm thấy logic trong lời nói của Thánh tử có chút vấn đề, ví dụ như: Nếu những tu sĩ Hóa Thần này trở lại quá khứ, thay đổi một vài chuyện không nên thay đổi, khiến cho bọn họ cũng biến mất, mọi người đều không còn nhớ đến họ. Vậy thì tại sao Thánh tử đại nhân lại biết được bọn họ từng xuất hiện? Nghe giống như một vòng tròn lẩn quẩn vậy.
Thánh tử khẽ cười, giơ tay phải ra, trong tay xuất hiện một cuốn sách to có bìa màu đen cùng dòng chữ dát vàng.
“Đây là cuốn Sách Tam Thế được thần Quang Minh ban tặng. Trong đó có ghi chép về những thay đổi bất thường trên thế gian. Nếu như người cho rằng thời gian đi theo một quỹ đạo thẳng tắp vậy thì người sai rồi. Thời gian đi theo quỹ đạo xoắn ốc. Những tu sĩ trở lại quá khứ mà không thể quay về được kia đều được Sách Tam Thế ghi lại.”
Vinh Tuệ Khanh líu lưỡi, đây chính là một cuốn sách không cần quan tâm đến sự hạn chế của thời gian và không gian, cũng có thể nói rằng, cuốn sách này đã vượt qua cả không gian và cả thời gian. Nói ngắn gọn lại thì đây chính là một quyển sách đến từ Thần giới, tên gọi tắt là sách thần.
“Ta có thể xem không?” Vinh Tuệ Khanh ngứa tay muốn chết.
Thánh tử gật đầu, đưa cuốn sách cho cô.
Vinh Tuệ Khanh hăm hở lật đến trang thứ nhất.
Trắng bóc.
Cô lại lật tiếp một trang.
Cũng trắng bóc nốt.
Quyển sách này vô cùng to và nặng, so với mấy quyền sách tầm thường thì nặng gấp mười lần.
Nhưng mà, từ đầu tới cuối chỉ có một màu trắng tinh tươm.
Vinh Tuệ Khanh thất vọng trả lại Sách Tam Thế cho Thánh tử, bĩu môi nói: “Thánh tử vậy mà cũng biết trêu chọc người khác. Bên trong chẳng có cái gì cả.”
“Hả?” Thánh tử kinh ngạc, tự mình lật sách ra, vô số ghi chép vẫn tồn tại trong đây mà.
Thánh tử đóng sách lại, chăm chú suy nghĩ một lát, cũng không rõ lắm, lắc đầu nói: “Có thể là do cơ duyên của người vẫn chưa tới, sau này hãy xem.”
Vinh Tuệ Khanh gật đầu, đi theo Thánh nữ và Thánh tử ra khỏi tháp Thông Thiên.
Thánh nữ hỏi Vinh Tuệ Khanh: “Con định khi nào thì trở lại quá khứ?”
Vinh Tuệ Khanh kiềm chế lo lắng trong lòng, cười nói: “Không gấp lắm, con định chuẩn bị thêm hai ngày nữa. Thánh nữ có chuyện gì sao?”
Thánh nữ nhìn Vinh Tuệ Khanh, dẫn cô quay về động phủ của nàng.
Bước vào động phủ của mình, Thánh nữ nói: “Ta không vòng vo với con nữa. Có phải Tư An đã tới tìm con không? Hắn tìm con làm cái gì?”
Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Con mới biết được, hóa ra Tư An đại nhân vẫn luôn nhớ mãi không quên dì Thánh nữ, lại còn nhập ma nữa.”
Thánh nữ giật mình: “Hắn thật sự nhập ma sao? Khó trách khi hắn tiến lại gần khu vực thuộc thần điện Quang Minh thì tháp Thông Thiên đã phát hiện hắn không bình thường.”
Vinh Tuệ Khanh không cho là đúng: “Hắn nhập ma thì sao? Vốn dĩ thần điện Quang Minh cũng không phân biệt người hay ma mà.” Nói xong, tính tò mò lại nổi lên, cô híp mắt nhìn Thánh nữ mà hỏi: “Dì Thánh nữ, người có từng nghĩ đến chuyện sẽ cùng Tư An đại nhân song tu chưa?”
Vinh Tuệ Khanh cắn răng, sau đó quyết tâm nói: “Ta muốn trở lại quá khứ, muốn cứu cha mẹ ta, còn có ông nội của ta...”
Thoáng chốc Thánh tử và Thánh nữ đều trở nên trầm mặc.
Cha mẹ và ông nội của Vinh Tuệ Khanh đều có quan hệ với thần điện Quang Minh.
Thánh tử đời trước Vinh Hòa Phi và Thánh nữ đời trước Quản Phượng Nữ chính là cha mẹ của Vinh Tuệ Khanh.
Mà ông nội của Vinh Tuệ Khanh - Vinh Tinh Hoằng chính là người sáng tạo trận pháp vô cùng kiệt xuất ngàn năm có một của thần điện Quang Minh, đồng thời ông ấy còn tinh thông tính quẻ, là một cao thủ bói toán.
Chính ba người này đã tự tay giao Vinh Tuệ Khanh lúc đó còn đang quấn tã cho Thánh3tử chăm sóc.
“Người làm sao cứu bọn họ?” Thánh tử đề cao giọng, nghiêm túc hỏi: “Người có biết, quy tắc đầu tiên trong ba quy tắc khi trở về quá khứ là gì không?”
Vinh Tuệ Khanh nói dứt khoát: “Điều một, người đã chết việc đã qua thì đều không thể thay đổi, không thể làm trái.” Nói cách khác, nếu như người đó đã chết, thì ngươi không thể quay về thời điểm trước khi kẻ đó chết để ngăn chặn sự việc. Nếu như ngươi thay đổi vận mệnh của kẻ đó, giúp hắn thoát khỏi cái chết, thì tương lai sẽ chuyển biến càng tệ hơn nữa. Mà điều tệ nhất là những thay đổi đó sẽ đổ ập vào người quay về quá khứ, thay đổi số mệnh của kẻ đó.
Sắc mặt của Thánh tử0dịu lại một ít, gật đầu nói: “Nếu như người biết rõ như vậy, thì người định cứu bọn họ bằng cách nào?”
Vinh Tuệ Khanh chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Ta không thể thay đổi được sự sống chết của họ ở thế gian này, nhưng sau khi họ chết, ta có thể đưa bọn họ đến không gian khác để tiếp tục sống.” Cô sẽ đưa hồn phách của họ trả về thân thể, sau đó đưa họ tới một thế giới khác là được.
Thánh nữ cảm thấy ý nghĩ này của Vinh Tuệ Khanh quá kỳ lạ, lo lắng nói: “Nhưng mà con người sau khi chết đi, hồn phách của họ sẽ phải vào Lục Đạo Luân Hồi. Những hồn phách không vào Lục Đạo Luân Hồi đều sẽ phải chịu sự trừng phạt của5luật trời. Dù cho con đã là Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn, cũng không thể nào chống đỡ nổi sự trừng phạt từ luật trời đâu.”
Giọng nói của Vinh Tuệ Khanh có chút kích động, hai mắt sáng ngời, nhìn Thánh tử hỏi: “Có loại pháp bảo nào có thể trốn được quy tắc của luật trời không?”
Thánh tử nhíu mày suy nghĩ, một lúc lâu mới lên tiếng: “Có, nhưng mà những pháp bảo này đều đã biến mất rồi.”
Thánh nữ nói theo: “Theo như ta được biết, pháp bảo lợi hại nhất chính là một nhánh Hỗn Độn Thanh Liên được sinh ra từ thân Hỗn Độn Thanh Liên khi trời đất vừa hình thành. Đương nhiên, bản lĩnh của nó sẽ không bằng được Hỗn Độn Thanh Liên thời đầu, nhưng công dụng lợi hại4nhất của nó là có thể che giấu thiên cơ, làm nhiễu loạn phán xét thiện ác của luật trời, quấy rối Lục Đạo Luân Hồi.”
Vinh Tuệ Khanh nhận được xác nhận từ Thánh nữ và Thánh tử thì càng thêm nóng lòng, hai mắt lóe sáng, chắp tay hỏi: “Ta phải làm sao để có thể quay về quá khứ? Làm sao để quay lại đúng thời điểm mà ta muốn? Ta muốn phá vỡ được không gian, nghịch chuyển thời gian thì phải làm thế nào?” Nói xong, Vinh Tuệ Khanh lại nghĩ tới một chuyện, tò mò hỏi: “Tu sĩ Hóa Thần có thể trở lại quá khứ, vậy có thể tiến đến tương lai không?”
Thánh nữ và Thánh tử cùng lắc đầu: “Không thể. Nghe nói ngay cả đại thần Bàn Cổ từ thời mới khai9thiên lập địa cũng không thể tiến tới tương lai.”
Vinh Tuệ Khanh thấy rất đáng tiếc, nhưng mà đối với cô mà nói thì việc có thể trở lại quá khứ đã đủ rồi.
“Vậy phải làm như thế nào mới có thể trở lại quá khứ?” Vinh Tuệ Khanh hỏi lại một lần nữa.
Thánh tử nhìn Thánh nữ.
Thánh nữ suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu nói: “Ta dạy cho con.”
Thánh tử cười nói: “Ngươi bẩm sinh đã có thể tự đi vào những loại không gian khác nhau thì làm sao có thể dạy được người chứ? Để cho ta dạy thì hơn.”
Vinh Tuệ Khanh nghĩ tới việc sắp được gặp lại cha mẹ và ông nội của mình thì rất là vui vẻ, kích động nói: “Dì Thánh nữ, người cùng con trở về được không? Có thể gặp lại mẹ con một lần đó.” Mẹ của cô chính là tỷ tỷ ruột của Thánh nữ.
Thánh nữ có chút tiếc nuối, lắc đầu nói: “Không được. Nếu như con dẫn theo ta cùng nhau quay lại, thì con cũng chỉ có thể trở về lần đầu tiên ta và con gặp lại thôi. Nếu như kéo theo ta, con không thể đi đến khoảng thời gian khác nữa.”
Vinh Tuệ Khanh vắc óc suy nghĩ một hồi thì mới hiểu được. Hóa ra cái dị năng xé rách không gian, quay về quá khứ này cũng không phải muốn trở về lúc nào thì có thể trở về lúc đấy, mà phải là khoảng thời gian đã từng xuất hiện trong quá khứ của người đó.
Nói tóm lại là chỉ có thể trở lại khoảng thời gian bản thân đã trải qua mà thôi. Những khoảng thời gian không thuộc về cuộc đời của mình thì bản thân không thể nào chạm tới được.
Vinh Tuệ Khanh nghe đến mức say mê. Dù sao cô cũng không có hứng thú với sinh mệnh của những người khác, cô chỉ muốn trở lại quá khứ, dựa theo tâm nguyện của cô, cứu người nhà mà thôi.
“Vậy ta tự mình trở về, xin Thánh nữ và Thánh tử chỉ dạy cho.” Vinh Tuệ Khanh ôm quyền trịnh trọng nói.
Thánh nữ và Thánh tử vội vàng khom người đáp: “Không dám. Chủ thượng khách sao rồi.”
Hai người dẫn Vinh Tuệ Khanh vào đại sảnh của một tầng trống trải bên trong tháp Thông Thiên.
Trong đại sảnh có một cối xay đỏ như máu, cao khoảng chừng hơn một mét, đường kính rộng hơn hai mét.
“Để quay lại đúng khoảng thời gian mà người muốn thì trước hết phải làm cho người một cái vạch sinh mệnh.” Thánh tử nói xong liền bảo Vinh Tuệ Khanh đứng lên cái cối xay đỏ như máu kia.
“Thả lỏng tinh thần, không cần phản kháng.” Thánh tử nói xong liền thả ra một luồng linh lực về phía cối xay.
Cối xay chuyển động.
Vinh Tuệ Khanh nhún chân nhảy lên, đứng trên chấm tròn chính giữa cối xay.
Chấm tròn kia là một mặt phẳng có đường kính khoảng một mét, cối xay chung quanh nó đều xoay tròn, chỉ có vị trí này vẫn yên lặng không đổi.
Vinh Tuệ Khanh nhắm mắt lại, thả lỏng thần thức.
Cối xay đỏ xoay chuyển càng lúc càng nhanh, sau đó có vô số bóng dáng hư ảo nhanh chóng dâng lên từ phía trên cối xay, có bóng người, các loại động vật, có bóng thực vật, còn có sông núi nước non, đình đài lầu các, nhà tranh thấp bé, động phủ cao lớn, xuất hiện thoáng qua trước mắt Thánh nữ và Thánh tử, như một cơn lốc xoay tròn không ngừng trên cối xay. Toàn bộ cơ thể Vinh Tuệ Khanh đứng ở giữa cối xay bị từng lớp bóng dáng xám xịt như lốc xoáy bao vây kín tới mức không còn kẽ hở.
Thánh nữ và Thánh tử đều biết, đây là do cối xay đỏ đang đọc về quá trình sinh mệnh của Vinh Tuệ Khanh, sau đó sẽ làm một cái vạch sinh mệnh chính xác nhất. Dựa vào vạch sinh mệnh này, Vinh Tuệ Khanh có thể trở về bất kỳ khoảng thời gian nào trong sinh mệnh của cô.
Chỉ tiếc là cho dù có trở lại quá khứ thì cô cũng chỉ có thể là một người ngoài cuộc trong sinh mệnh của mình mà thôi, cô không thể, cũng không có cách nào trợ giúp sinh mệnh nhỏ bé đó của mình.
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy thời gian trôi qua rất dài, nhưng trên thực tế thì mới chỉ qua thời gian một chốc mà thôi, những bóng dáng vây quanh cô vẫn không ngừng xoay tròn, che lấp cô đến khi không nhìn thấy, chuyển động của cối xay cũng chậm dần lại.
Đinh!
Một tiếng vang nhỏ vang lên, một cái đồng hồ cát xinh xắn trong suốt như thủy tinh xuất hiện ở trước mặt Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh vươn tay ra, nhẹ nhàng bắt lấy chiếc đồng hồ cát.
Đây chính là vạch đo sinh mệnh mà cối xay đỏ làm cho cô.
Vinh Tuệ Khanh cười, bước xuống từ cối xay, hỏi: “Chẳng lẽ toàn bộ tu sĩ Hóa Thần muốn trở về quá khứ đều phải tới thần điện Quang Minh làm vạch đo sinh mệnh sao?”
Thánh tử lắc đầu: “Không phải toàn bộ, chỉ có một phần thôi. Cũng có một vài tu sĩ Hóa Thần tự tin vào năng lực của bản thân nên tự ý phá vỡ không gian, trở lại khoảng thời gian đã qua trong sinh mệnh của bọn họ, rồi vĩnh viễn ở lại nơi đó. Bọn họ biến mất tại khe hở của không gian và thời gian, đồng thời cũng thay đổi hiện tại, mọi người sẽ không nhớ ra được là đã từng có những tu sĩ Hoá Thần này. Vậy nên suốt một vạn năm qua, mọi người đều nói Tư An của tông môn đỉnh cấp chính là tu sĩ duy nhất thăng cấp tới Hóa Thần, nhưng thực ra trước hắn cũng đã có một vài tu sĩ Hóa Thần rồi, nhưng bọn họ đều vội vàng trở lại quá khứ, không biết định làm cái gì, cuối cùng khiến bản thân biến mất luôn.”
Vinh Tuệ Khanh nhíu mày, cảm thấy logic trong lời nói của Thánh tử có chút vấn đề, ví dụ như: Nếu những tu sĩ Hóa Thần này trở lại quá khứ, thay đổi một vài chuyện không nên thay đổi, khiến cho bọn họ cũng biến mất, mọi người đều không còn nhớ đến họ. Vậy thì tại sao Thánh tử đại nhân lại biết được bọn họ từng xuất hiện? Nghe giống như một vòng tròn lẩn quẩn vậy.
Thánh tử khẽ cười, giơ tay phải ra, trong tay xuất hiện một cuốn sách to có bìa màu đen cùng dòng chữ dát vàng.
“Đây là cuốn Sách Tam Thế được thần Quang Minh ban tặng. Trong đó có ghi chép về những thay đổi bất thường trên thế gian. Nếu như người cho rằng thời gian đi theo một quỹ đạo thẳng tắp vậy thì người sai rồi. Thời gian đi theo quỹ đạo xoắn ốc. Những tu sĩ trở lại quá khứ mà không thể quay về được kia đều được Sách Tam Thế ghi lại.”
Vinh Tuệ Khanh líu lưỡi, đây chính là một cuốn sách không cần quan tâm đến sự hạn chế của thời gian và không gian, cũng có thể nói rằng, cuốn sách này đã vượt qua cả không gian và cả thời gian. Nói ngắn gọn lại thì đây chính là một quyển sách đến từ Thần giới, tên gọi tắt là sách thần.
“Ta có thể xem không?” Vinh Tuệ Khanh ngứa tay muốn chết.
Thánh tử gật đầu, đưa cuốn sách cho cô.
Vinh Tuệ Khanh hăm hở lật đến trang thứ nhất.
Trắng bóc.
Cô lại lật tiếp một trang.
Cũng trắng bóc nốt.
Quyển sách này vô cùng to và nặng, so với mấy quyền sách tầm thường thì nặng gấp mười lần.
Nhưng mà, từ đầu tới cuối chỉ có một màu trắng tinh tươm.
Vinh Tuệ Khanh thất vọng trả lại Sách Tam Thế cho Thánh tử, bĩu môi nói: “Thánh tử vậy mà cũng biết trêu chọc người khác. Bên trong chẳng có cái gì cả.”
“Hả?” Thánh tử kinh ngạc, tự mình lật sách ra, vô số ghi chép vẫn tồn tại trong đây mà.
Thánh tử đóng sách lại, chăm chú suy nghĩ một lát, cũng không rõ lắm, lắc đầu nói: “Có thể là do cơ duyên của người vẫn chưa tới, sau này hãy xem.”
Vinh Tuệ Khanh gật đầu, đi theo Thánh nữ và Thánh tử ra khỏi tháp Thông Thiên.
Thánh nữ hỏi Vinh Tuệ Khanh: “Con định khi nào thì trở lại quá khứ?”
Vinh Tuệ Khanh kiềm chế lo lắng trong lòng, cười nói: “Không gấp lắm, con định chuẩn bị thêm hai ngày nữa. Thánh nữ có chuyện gì sao?”
Thánh nữ nhìn Vinh Tuệ Khanh, dẫn cô quay về động phủ của nàng.
Bước vào động phủ của mình, Thánh nữ nói: “Ta không vòng vo với con nữa. Có phải Tư An đã tới tìm con không? Hắn tìm con làm cái gì?”
Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Con mới biết được, hóa ra Tư An đại nhân vẫn luôn nhớ mãi không quên dì Thánh nữ, lại còn nhập ma nữa.”
Thánh nữ giật mình: “Hắn thật sự nhập ma sao? Khó trách khi hắn tiến lại gần khu vực thuộc thần điện Quang Minh thì tháp Thông Thiên đã phát hiện hắn không bình thường.”
Vinh Tuệ Khanh không cho là đúng: “Hắn nhập ma thì sao? Vốn dĩ thần điện Quang Minh cũng không phân biệt người hay ma mà.” Nói xong, tính tò mò lại nổi lên, cô híp mắt nhìn Thánh nữ mà hỏi: “Dì Thánh nữ, người có từng nghĩ đến chuyện sẽ cùng Tư An đại nhân song tu chưa?”
Bình luận truyện